← Hồi 285 | Hồi 287 → |
Tần Tiêu cùng Trương Nhân Nguyện đi tới, nhìn rõ ràng Thôi Thực tiếp quản quân quyền: Mắt lớn môi dày khung mặt vuông, chòm râu dài nhỏ có phần văn nhã, nhưng mà nhìn qua làm cho người ta chán ghét.
Nhưng Tần Tiêu nghĩ tới bọn người Võ Tam Tư mưu hại Trương Giản Chi, còn bổ sung con của mình đi tới làm Thị lang bộ binh, dưới mắt lại cướp binh quyền của mình, trong nội tâm có chút tức giận, nhìn qua không thuận mắt chút nào. Sau lưng Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cùng Trình Bá Hiến, Vương Dịch hận không thể lao tới bắt thằng này lại, xé thành vài mảnh mới hả giận.
Thôi Thực nhìn thấy Trương Nhân Nguyện cùng Tần Tiêu tiến lên, liên tục cúi người nghênh đón, chắp tay bái dài:
- Đại soái, Đại tướng quân, Thôi mỗ hữu lễ.
Trương Nhân Nguyện xuống ngựa, miễn cưỡng nở nụ cười:
- Thôi đại nhân, khách khí khách khí!
Tần Tiêu cũng xuống ngựa, thuận miệng ứng phó vài tiếng, xem như bắt chuyện.
Thôi Thực đưa mắt nhìn qua những tướng sĩ kia, vẻ mặt oán nộ, trong nội tâm nhút nhát, liền nói:
- Đại soái, Đại tướng quân, Thôi mỗ được triều đình sai khiến mà tới, cũng không phải là ý của ta! Mong đại soái cùng Đại tướng quân nói với thủ hạ một câu, miễn cho bọn họ trong lòng có khúc mắc với Thôi mỗ, đến lúc đó bất ngờ làm phản thì không dễ làm.
- Thôi đại nhân, ngươi nói gì vậy!
Trương Nhân Nguyện mặt lạnh như sương, nặng nề nói ra:
- Sóc Phương quân của ta là binh mã triều đình, cũng không phải sản nghiệp của Trương Nhân Nguyện cùng Tần Tiêu. Triều đình làm thế nào thì làm, ta không nói hai lời. Thôi đại nhân không cần băn khoăn, cho dù bọn họ tạm thời bất mãn, cũng sẽ không làm ra chuyện gì.
- Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt... Thôi mỗ hiện tại muốn mang theo bọn họ đi về báo cáo kết quả.
Thôi Thực lúc này mới cảm thấy thoải mái, thở dài một hơi, sau đó nhìn qua hai người nói ra:
- Đại soái cùng Đại tướng quân, đều chuẩn bị cho tốt? Ý chỉ triều đình dồn dập, không nên chậm trễ.
- Lão phu lập tức đi ngay.
Trương Nhân Nguyện lạnh lùng ném ấn cho Thôi Thực, xoay người lên ngựa, vung tay ra sau, đã sớm có một vạn kỵ binh mang theo cờ hiệu phân ra, theo sau Trương Nhân Nguyện đi trước.
Tần Tiêu mang ấn của đại tướng quân ra vẻ cực không tình nguyện nhét vào trong tay Thôi Thực, thở dài một hơi nói ra:
- Ta không có gì cần chuẩn bị, chỉ mang theo vài người hầu cận là được.
Dứt lời cũng cưỡi lên ngựa, sau đó vẫy tay ra phía sau, Mặc Y cùng Quách Tử Nghi và La Vũ Phong mang theo soái kỳ rời đi.
Thôi Thực cầm hai ấn trong tay, trong nội tâm mừng thầm: Không ngờ thuận lợi như vậy... Một tên Thiên ngưu vệ phía sau cũng tự động mang đại kỳ chữ 'Thôi' giục ngựa lên trước quân. Lý Tự Nghiệp không có hảo ý dùng tay cầm mạch đao, rung động boong boong, làm cho tên Thiên ngưu vệ tay cầm đại kỳ sợ chảy mồ hôi lạnh, không dám quay đầu. Ngồi trên lưng ngựa như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Thôi Thực ngoài mặt cười nhưng lòng không cười chắp tay với Tần Tiêu:
- Đại tướng quân, vậy chúng ta cũng cáo biệt a!
Tần Tiêu lạnh lùng cười cười:
- Thôi đại nhân bảo trọng, sau này còn gặp lại!
Dứt lời vỗ ngựa chạy ra phương xa. Thôi Thực nhìn qua Phượng Sí Kim Đang trong tay của Tần Tiêu tỏa ra hàn khí, trong lòng hãi hùng khiếp vía, sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, trong nội tâm vẫn còn hoảng sợ.
Tần Tiêu và ba người ra roi thúc ngựa, đi đầu tiến vào Linh Châu. Sau đó không dừng lại chạy qua phía nam, làm bộ muốn dọc theo Hoàng Hà xuôi nam, đi tới Nam Đạo Thao Châu. Ven đường có dịch trạm nghỉ ngơi, cố ý trắng trợn đường hoàng xuất hiện trước mặt nhiều người.
Đến phân giới Lan Châu cùng Nguyên Châu thì mấy người tiến vào trong thôn nhỏ, thay quần áo thôn dân mua một chiếc xe ngựa ngồi vào trong, cho tọa kỵ kéo xa, binh khí giấu trong xe. Sau đó còn mướn một mã phu đánh xe, thần không biết quỷ không đi tới Nguyên Châu, chuẩn bị chặn ngang đuổi theo tới Khánh Châu, đi quan đạo gặp Sóc Phương quân.
Ba người ngồi trong xe ngựa, sau đó cười trộm. Tần Tiêu suy tư một hồi nói ra:
- Hiện tại ta duy nhất lo lắng chính là Hình Trường Phong cùng Điền Trân. Bọn họ mang theo đặc chủng doanh trở về Trường An tìm hiểu tin tức, còn phải hộ tống thái tử. Cũng không biết trong triều hiện giờ thế nào. Ta cách quân đội thì bọn họ muốn báo tin tức cũng khó khăn, hy vọng sẽ không có chuyện gì.
- Chắc có lẽ không a.
Quách Tử Nghi nói ra:
- Hình đại thúc là người tinh tế, hơn nữa Vạn đại thúc cũng từ trong đặc chủng doanh đi ra. Hai người bọn họ làm chuyện này cực kỳ bí mật, chắc không gì đâu.
- Chỉ hy vọng như thế a!
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cầu nguyện.
Xe ngựa lung la lung lay, chở mấy người đi tới, phu xe kia có chút mệt mỏi không chịu nổi, Tần Tiêu cho hắn chút bạc kêu trở về, sau đó tìm một phu xe khác chạy đi.
Trên đường đi màn trời chiếu đất, ăn ở đều tùy ý giải quyết.
Trái lại Thôi Thực bên này. Tướng sĩ Sóc Phương quân chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, tron nội tâm của hắn âm tình bất định, hối hận lúc trước tiếp chuyện này.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thúc giục Sóc Phương quân đi vội.
Sớm đến Trường An báo cáo kết quả công tác, tuy hắn thích làm Binh Bộ Thị Lang, nhưng mà chỉ là đệ tử thư gia, hắn muốn làm thừa tướng. Thế nhưng mà còn hắn chưa từng lăn lộn trong quân đội bao giờ, đối với chuyện trong quân không hiểu. Nhưng mà đại sự tiếp quản Sóc Phương quân này Vi hậu cùng Võ Tam Tư không thể đưa cho người ngoài, đành phải phái hắn là tâm phúc tới.
- Cũng may mang theo mấy vạn người đi mà thôi.
Trong nội tâm Thôi Thực không ngừng an ủi chính mình, mắt thấy gần Trường An thì nội tâm an ổn lại.
Bọn người Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi cùng Phạm Thức Đức thì âm thầm gặp Trình Bá Hiến, Vương Dịch là Hữu uy vệ tướng quân vào trong doanh trướng, đem tin tức hoàng đế băng hà nói cho bọn họ biết, đồng thời đem ý của Tần Tiêu truyền đạt lại.
Nhị tướng nghe nói hoàng đế bị hại, lập tức giận tím mặt, còn kém dẫn đại quân giết vào Trường An. Hiện tại biết được có Tần Tiêu đầu lĩnh có người tâm phúc, đều nguyện ý đi theo khởi sự.
Con mắt Thôi Thực mở to và hưng phấn, hắn không biết càng tiếp cận Trường An thì tính mạng của hắn càng không bảo đảm, vẫn còn đang đắc chí, nghĩ thầm cuối cùng cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ, đại công cáo thành.
Bọn người Tần Tiêu vẫn không ngừng đuổi theo, ngay cả ngựa cũng ôm một vòng, người cũng có chút hoảng hốt, đi đứng cũng cảm thấy dưới chân bất ổn. Không quá một tháng bọn họ đã đuổi kịp Sóc Phương quân, lúc này Thôi Thực đang ở bên ngoài huyện Trần Thương làm tiếp tế.
Tần Tiêu thở dài một hơi, ẩn phục đi vào bên ngoài huyện Trần Thương, nhìn quân trại quen thuộc, không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết, trêu tức nhìn đám người Quách Tử Nghi nói:
- Có khéo hay không, ám độ trần thương, đúng là huyện Trần Thương. Nơi này cách kinh sư ba trăm dặm. Đoạn đường này từ Linh Châu đến Kỳ Châu, chừng hơn nghìn dặm, cũng là nhờ Thôi Thực đem đại đội nhân mã giúp ta lĩnh đến nơi đây, ha ha!
Thanks
*****
Quách Tử Nghi cũng cười:
- Sư phụ, cũng nhờ Thôi Thực giúp đại ân này! Ba trăm dặm, thiết kỵ hành quân gắp từ sáng tới chiều nên mệt mỏi. Chúng ta có nên động thủ không.
- Đừng vội.
Tần Tiêu nhếch miệng. Lạnh nhạt cười nói:
- Hiện tại là hai mươi bảy tháng giêng, cách thời gian ước định bốn năm ngày, động thủ quá sớm dễ dàng bạo lộ. Ta thấy Thôi Thực là chuẩn bị ở chỗ này nghỉ ngơi và khôi phục một chút, sau đó lại bày đủ uy phong kéo quân về Trường An. Hơn nữa, dùng tính tình 'đại thi nhân' của hắn thì chắc sẽ đi tới núi Võ Hầu bái tế Gia Cát Lượng. Hắc! Trước lừa dối hắn đi, chúng ta đuổi lâu như vậy cũng mệt mỏi, không ngại ở lại đây nghỉ hai ngày. Khôi phục thể lực trước đã.
- Cũng tốt.
Một chuyến bốn người tìm khách sạn nghỉ trọ, chân không bước ra khỏi nhà nghỉ ngơi ba ngày, tinh thần dưỡng cực kỳ no đủ. La Vũ Phong đem soái kỳ đặt trong ngực, cẩn thận giặt sạch sẽ, chuẩn bị một cây gậy sắt tiện tay, hai ngày nữa dùng làm soái kỳ.
Trong Sóc Phương quân, bọn người Lý Tự Nghiệp đang bấm tay tính toán thời gian, trong lòng như có lửa đốt, lại chậm chạp không thấy Tần Tiêu trở về. Thôi Thực hạ lệnh cho đại quân nghỉ ngơi mấy ngày. Chính mình lại chạy tới Trần Thương cổ đạo uống trà làm thơ.
Ngày một tháng hai, đêm khuya giờ Tý.
Năm nay gió mạnh, quân trướng và tinh kỳ Sóc Phương quân thổi bay phất phới. Thời tiết vẫn lạnh và khô ráo. Bọn người Lý Tự Nghiệp vây quanh đống củi lửa, tâm thần lo lắng bất định đi tới đi lui trong quân trướng, trong nội tâm như con chuột đang run, không an bình được.
Xế chiếu ngày hôm qua, Thôi Thực cuối cùng đã quay lại đại doanh, hạ lệnh sáng sớm hôm sau khởi hành đi vào Trường An. Lý Tự Nghiệp trong lòng như có lửa đốt uống mấy vò rượu, trầm thấp giận dữ hét:
- Đại tướng quân nếu không đến, lão Lý ta sẽ động thủ!
- Chớ có làm ẩu!
Phạm Thức Đức lần này cũng không sợ Lý Tự Nghiệp nổi giận, nghiêm khắc nói:
- Ngươi muốn phá hư đại sự sao?
- Ai!
Lý Tự Nghiệp oán hận nện lên trụ của quân tướng. Suýt nữa làm cho quân trướng sụp xuống, chúng tướng vội vàng đi lên khuyên hắn.
Đúng lúc này, nam trại chu tước môn có tiếng quát chói tai.
- Người nào, ban đêm cả gan xông vào doanh trại.
Một trăm cung tiễn thủ lập tức chạy lên hàng rào và cung nỏ lên dây.
Gió đêm rét lạnh. Bó đuốc chập chờn bất định, thân hình người tới có chút mơ hồ, xem không rõ lắm, nhưng ẩn ẩn chỉ thấy hào quang rực rỡ.
- Đứng lại. Báo tính danh, bằng không sẽ bị bắn tên!
Lăng không có tiếng hét truyền tới:
- Lớn mật! Dạy cho các ngươi tiễn thuật. Chính là dùng chỉa vào bổn tướng sao?
Một tiểu tốt Tả uy vệ đứng ở trạm canh gác chòi canh nhìn ra, hắn nhận ra tiếng của Tần Tiêu. Hắn nghe rất rõ ràng, kinh hoảng chạy xuống dưới, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ nhanh thu hồi tên nỏ, là Tần đại tướng quân!
- Ah, là Đại tướng quân!
Bọn họ kinh ngạc thu hồi tên nỏ, nhưng cũng không dám tùy tiện thu hồi hàng rào, lập tức trở lại báo cáo tướng lãnh trực đêm.
Lúc này Tần Tiêu, Mặc Y, Quách Tử Nghi cùng La Vũ Phong chờ ở bên ngoài, cưỡi trên bốn con ngựa, trong đêm khuya giống như ma hồn địa ngục.
Đến đem vội vàng sai người kéo ra cửa trại bỏ hàng rào phóng Tần Tiêu tiến đến, ôm quyền bái tại đạo bên cạnh nói ra:
- Mạt tướng chính là người hầu cận của Trình Bá Hiến Trình Tướng quân, lục phẩm hạ kỵ tào, tên là Thạch Thu Khe. Mạt tướng nghe qua uy danh của Đại tướng quân, nhưng vẫn vô duyên tiếp kiến!
- Ah, là thủ hạ của Trình Tướng quân.
Tần Tiêu tinh tế địa dò xét Thạch Thu Khe, tuổi chừng ba mươi, chính khí hiên ngang, mắt sáng như đuốc thân cao thể kiện, mày rậm mắt to hình chữ quốc, gương mặt hơi tím, trên môi có râu ngắn, ăn mặc áo giáp uy phong lẫm lẫm.
Trong nội tâm Tần Tiêu khen hắn một câu, gật đầu nói nói:
- Làm phiền Thạch Tướng quân dẫn ta đi gặp Trình Tướng quân.
Thạch Thu Khe mặt lộ vẻ hưng phấn:
- Đại tướng quân, chuyện đó mạt tướng biết một hai. Hôm nay Đại tướng quân trở về cũng nên nổi trống tụ tập binh tướng là được.
Tần Tiêu nhìn qua điểm tướng đài bên ngoài soái trướng, không có người nào cả, đoán chừng Thôi Thực là gia hỏa không rành quân sự đang ngủ say a.
Tần Tiêu tinh thần chấn động, thình lình nói ra:
- Cũng tốt! Bổn tướng tự mình leo lên điểm tướng đài, nổi trống tụ lên!
Thạch Thu Khe quát lớn:
- Các huynh đệ, mở đường cho Tần đại tướng quân!
- Vâng!
Những binh sĩ tuần tra trinh sát tuy không rõ ràng, nhưng nếu chủ tướng phát lệnh, bảo bọn họ mở đường cho chiến thần Tần Tiêu trong lòng của mình, không chút do dự chỉnh trang đội ngủ, tinh thần vô cùng phấn chấn xếp hàng đi tới trước.
La Vũ Phong cưỡi ngựa tiến lên, trước tiên chạy tới điểm tướng đài, đem đại kỳ chữ 'Tần' cắm lên đài, cờ bay phất phới.
Hơn ngàn tên binh sĩ trinh sát tuần hành đứng bốn phía điểm tướng đài. Tần Tiêu thúc ngựa chạy tới, đem Phượng Sí Kim Đang cắm bên cạnh, tự mình cầm chùy ra sức gõ trống.
- Đông đông đông đông...
Tiếng trống trầm đục chấn vỡ đêm yên tĩnh, đánh vỡ mộng đẹp của mọi người!
Tiếng trống chính là quân lệnh, truyền ra xa vài dặm, mặc kệ tướng sĩ ngủ say cỡ nào, tất cả đều phản xạ có điều kiện bừng tỉnh lại, xoay người xuống giường bắt đầu mặc áo giáp.
Lý Tự Nghiệp nghe được tiêng trống vang lên, cả kinh toàn thân nhảy dựng, còn tưởng rằng là ảo giác. Nhưng ngay sau đó tiếng trống thứ hai càng thêm vang dội.
Vạn Lôi, Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch nhìn nhau sau đó vui vẻ.
- Là Đại tướng quân sao?
- Đông đông đông, đông đông đông!
Tiếng trống càng gấp càng dồn dập, chính là tiếng trống quân lệnh chuẩn.
Lý Tự Nghiệp vui mừng nhảy dựng lên, kích động xoa con mắt:
- Là hắn, nhất định là hắn! Là Đại tướng quân, hảo huynh đệ đã trở về!
Dứt lời hắn chạy ra bên ngoài, lao thẳng tới điểm tướng đài.
Thôi Thực bị tiếng trống bừng tỉnh, nấp trong chăn hét lớn.
- Người nào to gan như vậy, đêm khuya dám gõ trống? Người tới, người tới!
Mấy tên Thiên ngưu vệ chạy vào trong phòng ngủ của Thôi Thực, kinh hoảng quỳ xuống đất:
- Đại, đại nhân! Không tốt, việc lớn không tốt!
Thôi Thực kích linh xoay người ngồi xuống:
- Chuyện gì phát sinh?
- Tần, Tần Tiêu trở về!
Mấy tên thiên ngưu vệ kinh hoàng lấp bấp nói ra.
- Hắn đang nổi trống bên ngoài! Quân sĩ lớn nhỏ của Sóc Phương quân đang tập kết ở điểm tướng đài, hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
Thôi Thực mặt biến thành trắng xanh, sau đó mặc quần áo vào, một bên kinh hoảng hỏi.
- Hơn nữa soái kỳ của đại nhân đã bị hạ, đổi, thay đổi thành soái kỳ chữ 'Tần'!
- Ah!
Thôi Thực nghẹn ngào kêu to, chán nản ngồi liệt trên giường, si ngốc lẩm bẩm nói:
- Xong... Xong rồi!
Lý Tự Nghiệp vung tay chân chạy tới điểm tướng đài, đập vào mắt nhìn thấy Tần Tiêu mặc kim giáp, lập tức nhảy kêu lên:
- Thật là đại tướng quân, ha ha! Lão Lý ta đợi sắp nổi điên rồi.
Dứt lời hắn chạy lên điểm tướng đài, nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Đại tướng quân, ta tới nổi trống!
Tần Tiêu đem chùy đưa cho Lý Tự Nghiệp, hắn dồn đủ khí nổi trống, suýt nữa đánh thủng cả trống. Một tiếng vang thật lớn, làm cho trái tim Tần Tiêu nhảy lên bang bang.
Thanks
← Hồi 285 | Hồi 287 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác