← Hồi 284 | Hồi 286 → |
Ta thấy có thể thực hiện được.
Phạm Thức Đức gật đầu nói:
- Mặc dù có một chút mạo hiểm, nhưng mà dùng uy vọng của Đại tướng quân hiện giờ, đây tuyệt đối có thể vung tay tụ tập mọi người. Có ấn đại tướng quân hay không không còn trọng yếu. Bọn người Vi hậu đã nghĩ biện pháp đánh cướp binh quyền của Đại tướng quân, nói dễ vậy sao! Mấy vạn tướng sĩ hiện tại quả thực nghe Đại tướng quân nói như thần linh, làm sao theo người khác? Lão hủ còn lo lắng. Đến lúc có người tới tiếp quản chức tướng quân, các binh sĩ sẽ tự hành làm phản, chuyện đó sẽ biến khéo thành vụng.
- Cho nên ta mới gọi các ngươi phối hợp chặt chẽ với ta!
Tần Tiêu nói ra:
- Trong quân đội, nhất là tướng lãnh trấn thủ nơi biên cương xa xôi, uy tín của tướng lãnh không phải một tờ giấy ban bố mà thành. Ta cũng lo lắng các tướng sĩ sẽ làm phản. Cho nên chỗ đám đô úy các nơi phải thông báo trước. Nhưng mà chuyện này phải mờ mịt ít xuất hiện, không thể để cho tất cả tướng sĩ biết tình hình thực tế. Bởi như vậy các tướng lĩnh không làm khó dễ sẽ có một ít tiểu tốt báo oán, ngược lại đùa giỡn làm ra thật, tên tướng lãnh sẽ tin tưởng. Nếu như đến lúc đó toàn quân im ắng không có âm thanh, ngược lại còn lộ chân tướng.
- Có đạo lý.
Ba người trăm miệng một lời tỏ vẻ đồng ý.
- Còn có một việc.
Tần Tiêu hơi cau mày:
- Trong Sóc Phương quân, Hữu uy vệ nhân số đa số, hiện tại ước chừng hơn bốn vạn người, chúng ta chỉ có ba vạn người. Đến lúc đó Trương Nhân Nguyện đi Bắc Đình, chắc chắn sẽ không mang toàn bộ Hữu uy vệ đi, triều đình nhiều lắm là cho hắn mấy ngàn, hơn vạn người là không tệ. Trương Nhân Nguyện vừa đi, đương gia của Hữu uy vệ hẳn là hự vệ tướng quân Trình Bá Hiến, cùng Trung Lang tướng Vương Dịch hai người. Hai người này nhất định phải tranh thủ đấy. Mọi người có biện pháp gì tốt không?
- Trình Bá Hiến có quan hệ không tệ với ta.
Lý Tự Nghiệp đỉnh đạc nói ra:
- Tên huynh đệ này là hậu nhân của Trình Giảo Kim, có tính tình thô lỗ như ta, rất hợp tính khí. Hơn nữa ta biết rõ hắn cực kỳ ngưỡng mộ Đại tướng quân. Hơn nữa hắn còn nói qua, Đại tướng quân là hậu nhân Tần Quỳnh, hắn sớm đã muốn giống như tổ tiên, kết bái huynh đệ với ngươi. Chỗ của hắn không khó kéo vào.
Tần Tiêu một tay chỉ vào Lý Tự Nghiệp:
- Tốt, giao cho ngươi. Nói cho hắn biết, sau khi chuyện thành chúng ta còn sống sẽ kết nghĩa huynh đệ. Nhưng mà chuyện không thành thì ta sẽ dùng cái đầu đen của ngươi làm bô đấy.
Lý Tự Nghiệp thẳng vỗ ngực:
- Giao cho ta là được.
- Vương Dịch và lão hủ có quen biết, người này là nho tướng.
Phạm Thức Đức nói ra:
- Trước kia chúng ta làm quen ở Lạc Dương có quen biết. Hắn được tuệ nhãn của Trương Nhân Nguyện nhìn trúng kéo vào Hữu uy vệ, từ thất phẩm úy thăng ba cấp làm tứ phẩm Trung Lang tướng. Người này lòng dạ khoáng đạt cực kỳ hào sảng, là người làm đại sự, hơn nữa từ trước chính trực trung quân ái quốc. Chỉ cần đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, hắn tất nhiên sẽ đồng ý khởi sự.
- Tốt lắm! Đến lúc đó vậy phải nhờ Phạm tiên sinh rồi.
Trong nội tâm Tần Tiêu mừng thầm: Có Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch theo. Nhưng phó tướng, quan văn, như Trương Kính Trung, Hà Loan, Khấu Thủy, Liễu Ngạn Chiêu những người kia không khó dọn dẹp. Vạn nhất không theo, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt, ta sẽ xử lý tại chỗ.
Tần Tiêu đang chuẩn bị bàn giao thêm một ít chuyện khác, Lý Tự Nghiệp nhìn qua sau lưng Tần Tiêu nghẹn ngào kêu lên:
- Oa, mẹ a, thật sự là xinh đẹp a!
Tần Tiêu nhìn ra sau, Mặc Y mặc quần áo và trang sức vừa mua đi tới, mấy đại nam nhân lập tức cảm giác trước mắt sáng ngời, ánh mắt si mê.
Tần Tiêu chê cười dùng khuỷu tay chọc qua Lý Tự Nghiệp:
- Hắc đản, nàng là nào của ngươi? Ta không phải thành cha của ngươi sao?
Mọi người lập tức cười ồ lên, Lý Tự Nghiệp cực kỳ lúng túng, hận không thể đào động chui vào.
Mặc Y được người ta tán dương, lại chiếm được nhiều người quan tâm như vậy, trong nội tâm nửa xấu hổ nửa hỉ, cười hì hì đi đến bên người Tần Tiêu ngồi xuống:
- Lão công, lập tức phải đi vào trong doanh Trương đại soái dự tiệc đón giao thừa, đi thôi.
- Không quên được, yên tâm.
Tần Tiêu vỗ vỗ tay Mặc Y, làm cho con mắt mấy nam nhân bên cạnh hồng lên.
- Buổi tối hôm nay, Trương đại soái ước hẹn ta đón giao thừa, cho nên không thể vui chơi với mấy huynh đệ được.
Tần Tiêu nói ra:
- Sau đó các người mang bảy Đô úy của trung quân và hậu quân gọi tới đây, đem những lời của ta nói với bọn họ. Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi, các ngươi dò xét, những ai không phục hoặc là không muốn đi theo chúng ta thì bắt lại, trước trói lại rồi nói sau! Thời kỳ phi thường phải sử dụng thủ đoạn phi thường. Chuyện này, không được phép có nửa điểm sai lầm.
- Vâng!
Hai người đứng lên đồng ý.
- Nhưng mà trong lòng của ta tin tưởng. Không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn mọi người mười phần ủng hộ ta.
Tần Tiêu tin tưởng tràn đầy nói ra:
- Không nói đến uy vọng của Tần mỗ như thế nào, loại chuyện 'cần vương hộ quốc' này chắc có lẽ không ai nửa đường bỏ cuộc đâu. Vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, mọi người tâm nên ác một chút, suy nghĩ vì đại cục, hiểu chưa?
- Hiểu!
Tần Tiêu thoả mãn gật gật đầu. Sau đó dương dương đắc ý ôm eo Mặc Y giống như lưu manh cố tình kích thích đám người kia đi ra ngoài.
...
- Mặc Y hôm nay thật xinh đẹp!
Trương Nhân Nguyện nhìn thấy Mặc Y thay quần áo nữ nhi bình thường thì trêu chọc ngay.
Mặc Y một đường đi tới bị các binh sĩ nhìn chằm chằm si mê, lúc này hai má đã đỏ lên.
Ngượng ngùng nói:
- Đại soái chớ giễu cợt... Ngày mai ta sẽ đổi y phục, nên mặc áo giáp thì tốt hơn!
Trương Nhân Nguyện cười ha ha, mời hai người ngồi xuống.
Tần Tiêu nhanh chóng quét mắt nhìn qua thức ăn trên bàn, tay xé thịt dê, thịt gà, không ngờ còn có một tô canh cá tươi hầm cách thủy! Những vật này trong quân đã lâu không thấy. Hành quân bên ngoài đã hơn một năm, hẳn là dân chúng Linh Châu mang tới an ủi.
Bình thường các tướng sĩ đều ăn màn thầu và dưa muối, tốt một chút thì được ăn thịt dê thịt bò. Ẩm thực rất phong phú, xác thực rất khó được, khẩu vị của Tần Tiêu tăng lên, trước kẹp vài miếng thịt cá tươi ăn vào, thật là thơm! Nước miếng chút nữa chảy xuống.
Trương Nhân Nguyện cũng không phải người câu nệ tiểu tiết, hắn cũng cầm thịt dê lên gặm, không ngừng mời rượu Tần Tiêu cùng Mặc Y.
Tần Tiêu như con ác thú ăn liên tục, sau đó đưa mắt nhìn qua Trương Nhân Nguyện. Trương Nhân Nguyện bộ dáng vui vẻ, giống như chưa phát hiện chuyện trong triều xảy ra với mình, đối hoàn toàn không lo lắng tiền đồ của mình.
Tần Tiêu trong nội tâm có chút băn khoăn, Trương Nhân Nguyện là người tốt, cũng là tướng quân tốt, là nhân tài khó có được. Chính mình mơ mơ màng màng làm một mình, thật sự là không phúc hậu. Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, cũng thật sự không có thời gian bảo hắn đồng ý, kéo hắn nhập bọn.
Thanks
*****
Mặc kệ Trương Nhân Nguyện coi trọng và tin tưởng hắn thế nào, hắn chung quy là là lão đại, là thủ trưởng. Có hắn tiết chế, chuyện hắn làm sẽ có chút câu nệ.
- Xin lỗi, Trương lão ca. Ngày sau ta sẽ đi thỉnh tội với ngươi a!
Trong lòng Tần Tiêu thầm nghĩ.
Trương Nhân Nguyện uống xong một chén rượu. Hít sâu một hơi nói ra:
- Cuối cùng phải về đến Trung Nguyên. Lão già khọm ta cuối cùng cũng được về nhà, sắp chịu không nổi rồi, ha ha! Trước khi đi con dâu của ta đã có mang, hiện tại có lẽ đã sinh cháu cho ta rồi. Nghĩ tới ta sắp lên làm gia gia, trong nội tâm cũng cao hứng a! Tần lão đệ, ta nghe nói ngươi cũng sinh con trai con gái, nếu không chúng ta kết thân gia đi? Dù sao mặc kệ cháu của ta sinh trai hay gái, cũng tìm được phối ngẫu cho nó mà, ngươi nói đúng không?
- À? Tốt lắm, ha ha!
Tần Tiêu không yên lòng nhận lời, cười ha ha. Trong nội tâm tron lòng đang suy nghĩ xin lỗi lão gia tử... Sắp tới phải đi tới Bắc Đình làm hộ phủ rồi, đó là nơi gà không thèm đẻ trứng, phía bắc Hoàng Hà vẫn còn hoang vu. Người ta cũng đang muốn gặp cháu.
Tính toán, chuyện cho tới bây giờ không phải lòng dạ đàn bà xử xử trí theo tình cảm.
Sau khi xong đại sự mời hắn quay về vậy.
Trương Nhân Nguyện vui mừng cười ha hả.
- Chúng ta đã nói định rồi a? Ngươi không được đổi ý! Ta và ngươi đều là tướng gia, tương lai con cháu cũng phải mang binh đi giữ biên cương. Nếu kết thành thân gia thì quá tốt! Cả phòng tướng quân, ha ha!
- Ah ha ha, đúng vậy a đúng a!
Tần Tiêu cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể pha trò với hắn.
Trương Nhân Nguyện đứng dậy, đi ra ngoài trướng bồng nhìn vài lần, u buồn nói:
- Tuyết rơi lớn không có ngừng lại. Bằng không thì trong quân đã đốt lửa trại không ngừng ca múa, chắc sẽ thú vị nhiều lắm. Trình Bá Hiến cùng Vương Dịch kia đều ở trong quân đồn mà đón giao thừa. Ít người, không náo nhiệt nha!
Tần Tiêu có chút đáng thương nhìn qua lão đầu này, vì vậy đề nghị nói:
- Đại soái, nếu không ta xem như vậy đi, dù sao chúng ta đã ăn no rồi. Bữa cơm tất niên cũng nên vui vẻ. Chúng ta nên đi tới quân trại trong doanh khác đi, xem như an ủi tướng sĩ, theo chân bọn họ vui vẻ với nhau.
- Tốt, ý kiến hay!
Trương Nhân Nguyện lập tức lên tinh thần:
- Đệ muội ăn xong chưa? Nếu không chúng ta chờ ngươi một chút, cùng đi?
Mặc Y đứng dậy:
- Tốt. Có thể đi rồi!
Ba người ra khỏi soái trướng, liền đi ra ngoài. Tùy tiện đi vào quân trướng của binh sĩ. Hơn mười hai mươi người đang ngồi vây quanh uống rượu nói chuyện phiếm, cũng đốt một đống lửa. Nhìn thấy Trương Nhân Nguyện tiến vào, chúng tướng sĩ mừng rỡ, lập tức mang rượu thịt tới mời.
Tần Tiêu nhìn thấy Trương Nhân Nguyện cùng những tướng sĩ này đang chìm vào trong lễ mừng năm mới, không có phát hiện nguy cơ của Đại Đường, tình trạng vô vọng.
Tần Tiêu dứt bỏ gánh nặng trong lòng, cùng những người này cụng rượu hát ca, náo nhiệt cả đêm.
Ba ngày sau đó mưa tuyết đã ngừng lại. Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi lén báo lại, nói là bảy đô úy trong quân đã được rồi, hiện tại sẽ chờ Trương Nhân Nguyện vừa đi thì sẽ lôi kéo bọn người Trình Bá Hiến. Hai ngày này lôi kéo làm quen, nhờ vả chút quan hệ.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm vui mừng.
Đại niên trưa ngày thứ ba, Sóc Phương quân nhổ trại lên xuất phát hướng nam. Mới vừa đi chưa tới trăm dặm, cách Linh Châu còn hơn trăm dặm lộ trình, thánh chỉ của triều đình đã đến!
Trương Nhân Nguyện trong lòng có chút kinh dị: Tại sao thời điểm này có thánh chỉ?
Trong quân triển khai trận thế, dựng soái trướng ở phía bắc. Trương Nhân Nguyện dẫn Tần Tiêu đi tiếp chỉ.
Đến đây tuyên chỉ là lão thái giám chừng năm mươi tuổi, trên mặt lạnh tanh không nhìn ra biểu lộ gì, chất phác và bén nhọn đọc thánh chỉ:
- Ái khanh Trương Nhân Nguyện, vì nước ngăn địch, công lao vất vả càng lớn. Trẫm thăng cho ái khanh (thăng làm nhị phẩm) thực ấp năm trăm hộ. Thụ phong Bắc Đình Hộ Phủ Đại Đô Hộ, phòng giữ Đột Quyết tập kích. Ái khanh Tần Tiêu, gương cho binh sĩ đại bại Đột Quyết, trẫm lòng rất an ủi, thăng cho ái khanh làm Quán Quân Đại tướng quân (Tam phẩm, võ tán quan) thụ Thao Châu Đại Đô Đốc, chuẩn bị ngăn cản Thổ Phiên đột kích.
- Quốc gia đang lúc dùng người, nhìn thấy nhị vị ái khanh khổ cực nhưng phải lập tức đi nhậm chức. Sóc Phương đại quân do Trương Nhân Nguyện mang đi một vạn kỵ binh tiến về Bắc Đình bố phòng ngăn địch. Những nhân mã còn lại trẫm đã phái Thôi Thực Binh Bộ Thị Lang tiếp lĩnh. Sĩ quan cao thấp và quân sĩ, sau khi trở về trẫm sẽ phong thưởng. Khâm thử!
Trương Nhân Nguyện lập tức sợ hãi, cảnh giác nhìn qua Tần Tiêu, chỉ thấy hắn sắc mặt tức giận. Hai người kiên trì tiếp được thánh chỉ, thái giám tuyên chỉ òm òm nói:
- Nhị vị Đại tướng quân, thỉnh lập tức chuẩn bị. Thôi đại nhân đã đến Linh Châu, đang chờ nhị vị tương quân.
Trương Nhân Nguyện nén giận nói ra:
- Làm phiền công công, thỉnh ra sau trướng nghỉ ngơi.
- Chuyện của tiểu nhân đã hoàn thành, không quấy rầy nhị vị tướng quân, cáo từ!
Dứt lời, lão thái giám mang theo mấy người hầu cưỡi ngựa rời đi.
Trương Nhân Nguyện cầm lấy thánh chỉ nhìn qua vài lần, trên mặt có chút tức giận, hắn nhíu mày. Tần Tiêu nhìn thấy hắn như vậy thật có chút không đành lòng, muốn nói chuyện thực tế, nhưng vẫn dằn xuống, đi đến bên cạnh hắn nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Đại soái, chúng ta làm tướng quân, gặp chuyện này là bình thường. Đại soái còn tốt một chút, tốt xấu gì vẫn là Đại Đô Hộ, Đại tướng nơi biên cương; Tần Tiêu bị giáng chức xuống làm Nam Đạo Thao Châu, vẫn không thể mang theo binh mã nào cả.
Sắc mặt Trương Nhân Nguyện cực kỳ khó coi, phẫn nhiên thấp giọng nói ra:
- Tá ma giết lừa... Đích thị là gian ý của Vi hậu cùng Võ Tam Tư! Lão phu thực hận không thể!
Nói đến đây Trương Nhân Nguyện nói xong dừng lại, thở dài một hơi cuốn thánh chỉ lại.
- Thánh ý khó trái! Cũng phải, ta là lão già khọm, đi tới biên cương cố thủ hai năm. Cùng lắm là da ngựa bọc thây. Lão đệ, ngươi nên chuẩn bị. Ngươi dù sao còn trẻ, không có gì lớn, chắc chắn sẽ có ngoài xoay người nổi danh.
Dứt lời, Trương Nhân Nguyện vỗ vai Tần Tiêu nói lời thấm thía.
Hai người chỉnh đốn binh mã, đi tới Linh Châu. Chuyện thánh chỉ lập tức lan ra khắp Sóc Phương quân, lập tức sinh ra bạo động to lớn. Trương Nhân Nguyện ở Sóc Phương quân uy vọng cao lớn, Tần Tiêu càng không thể thay thế. Hiện tại chủ soái, Đại tướng quân đều bị điều đi, phần đông tướng quân cùng binh sĩ trong lòng oán hận khó bình.
Đến Linh Châu, Trương Nhân Nguyện cố ý cho đại quân dừng lại, còn làm công tác tư tưởng một phen, làm cho mọi người 'an tâm một chút chớ vội, hết thảy phục tùng an bài của triều đình, nghe theo ý chỉ hoàng đế'. Tần Tiêu trong nội tâm âm thầm thổn thức: Trương Nhân Nguyện đúng là trung thần lương tướng...
Bên ngoài thành Linh Châu, kéo một lều lớn, bày biện án to. Hơn trăm tên Thiên ngưu vệ đứng quanh, một nam nhân quần áo hoa lệ ngồi ở đó, lẳng lặng chờ đại quân Sóc Phương.
Thanks
← Hồi 284 | Hồi 286 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác