Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 281

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 281: Ván bài sinh tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Nằm trong trướng nhìn ngọn lửa loe loét, gương mặt của Tần Tiêu ngưng trọng, khi thì dữ tợn. Mặc Y ở bên cạnh sợ tới mức nội tâm bất an, nhưng mà đại sự như vậy nàng không biết nên làm gì. Vì vậy chạy ra ngoài lấy nước ấm, lúc này rửa chân của Tần Tiêu.

- Nóng quá không?

Mặc Y cuối cùng vẫn nói ra một câu, đánh vỡ trầm tĩnh.

- Vừa vặn.

Tần Tiêu đang suy nghĩ nhập thần, con mắt không nhìn Mặc Y.

Trong nội tâm Mặc Y khẽ thở dài một cái, đem hai chân của Tần Tiêu bỏ vào trong chậu rửa, nhẹ nhàng chà xát giúp hắn.

Sau một lúc lâu, Tần Tiêu mới hồi phục tinh thần lại, cười toe toét co chân:

- Ngưa ngứa!

Mặc Y đè chân của hắn lại:

- Đừng nhúc nhích, nước nóng dễ ngủ.

- Lão bà, ngươi ngồi xuống. Ta tự mình rửa!

Tần Tiêu kéo Mặc Y ngồi bên cạnh mình, hai chân xoa xoa lẫn nhau.

- Lúc này đây, đúng là phiền toái lớn.

- Có lẽ vậy!

Mặc Y nói:

- Ta bóp vai cho ngươi!

Tần Tiêu có chút nghi hoặc nhìn qua Mặc Y:

- Tại sao ngươi có chút không thèm quan tâm!

- Chuyện này quan hệ tới sinh tử một nhà của lão công. Ta đương nhiên để ý.

Mặc Y xoa vai cho Tần Tiêu, nhu hòa nói ra:

- Nhưng mà ta tin tưởng, ta không có thân phận và kiến thức như Tiên nhi. Cũng không có thông minh như Uyển nhi. Hơn nữa ta không cân nhắc tới cái gì quan trường và triều đình, không thể giúp lão công cái gì. Mò mẫm lẫn vào lo lắng chỉ làm lão công thêm phiền. Ta có thể làm chính là ở bên cạnh hầu hạ ngươi, mặc kệ ngươi làm ra quyết định gì, ta đều hoàn toàn ủng hộ ngươi.

Trong lòng Tần Tiêu cảm thấy ấm áp. Không tự chủ được ôm Mặc Y vào trong ngực, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng thật lâu mới buông ra.

Mặc Y nhẹ nhàng đẩy Tần Tiêu:

- Nước lạnh rồi!

Sau đó cúi người lau chân cho hắn. Tần Tiêu suy nghĩ một chút, sau đó mang vớ và giày vào, chuẩn bị đi ra ngoài. Mặc Y cũng không ngăn cản hắn, chỉ nói nhẹ:

- Sớm nghỉ ngơi đấy, thân thể quan trọng hơn, gấp cũng không phải biện pháp.

- Ân...

Tần Tiêu gật gật đầu, đi nhanh ra ngoài. Trong nội tâm kích động sau đó trầm ngâm suy nghĩ:

- Đúng là cô gái tốt! Thái tử xuống đài, dùng quan hệ của ta và hắn không có lý do gì không liên quan. Tuy ta không dính vào tội danh đồng đảng, nhưng mà cái mũ 'Thái tử đảng' đã chụp xuống rồi, cũng đủ làm cho Vi hậu và Võ Tam Tư hận ta.

- Nếu ta chỉ là một tên lưu manh lo bụng ăn cho một gia đình cũng bỏ đi, cùng lắm là từ quan, thoát thân ra ngoài, nếu không thì ra nước ngoài mai danh ẩn tích. Nhưng mà ta bây giờ lại không được như vậy, rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào ta. Ta trở về Đại Đường hơn một ngàn năm trước, kết xuống ba đoạn kỳ duyên lấy ba lão bà, một so với một mềm mại đa tình, một so với một thông tình đạt lý, tất cả đều là ngàn dặm khó chọn một người. Còn sinh con trai con gái cho lão tử, cho dù không suy nghĩ vì mình cũng nên suy nghĩ cho họ. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù là ích kỷ cũng tốt, cũng không thể ngồi chờ chết!

Tần Tiêu đi đến ngoài, nhìn thấy Quách Tử Nghi đang canh gác ở đây, nhìn hắn nói ra:

- Ngươi gọi Phạm Thức Đức cùng Hình Trường Phong tới đây, nói là ta có chuyện thương lượng với bọn họ.

Quách Tử Nghi đi rồi, Tần Tiêu đi vào trong chánh đường soái trướng, ngồi ở đó nhìn qua đống than đỏ lửa, cầm một cây côn sửa thang lại, nhìn hoa lửa bay khắp nơi. Tần Tiêu kinh ngạc nhập thần, không khỏi thầm nghĩ: Người cả đời này, lại nói tiếp cũng không khác gì hoa lửa, nổ vang cháy sạch thì không còn lại gì, cuối cùng vẫn là bụi. Đây là kết cục đã định, nhưng mà quá trình đó là nhờ vào mình nắm chắc. Ăn không ngồi chờ chết? Nói đùa gì vậy!

Qua trong chốc lát Quách Tử Nghi đem Hình Trường Phong cùng Phạm Thức Đức đưa tới. Bốn người ngồi vây quanh đống lửa, bên cạnh có mấy cây củi khô, một lò lửa cháy mạnh. Mặc Y biết rõ bọn họ đang bàn chuyện đêm khuya, vì vậy mang tới nước trà và một ít bánh ngọt, lẳng lặng hầu hạ bên cạnh.

Tần Tiêu đem chuyện Thái tử nói tóm tắt rõ ràng, sau đó cầm que chọc than, nói:

- Mọi người thương nghị một chút đi, chúng ta nên làm sao bây giờ?

Không ngoài dự liệu của Tần Tiêu, tất cả mọi người rất giật mình. Nhưng bọn họ đều tinh tường, Tần Tiêu không phải là người cầm chuyện này ra nói giỡn. Có thể làm cho hắn khó giải quyết, đây chính là đại phiền toái.

Phạm Thức Đức tư lịch già nhất, kiến thức sâu nhất, thời điểm này cũng không có quá nhiều chủ ý, do dự cả buổi, mới chần chờ nói ra:

- Mọi người chúng ta và Đại tướng quân có quan hệ nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn. Hôm nay xảy ra đại sự này, chỉ có nghe theo ý của Đại tướng quân làm việc. Lão hủ suy nghĩ, những chuyện này có cần tìm Trương đại soái thương nghị một chút hay không?

- Không được.

Tần Tiêu cau mày lắc đầu, thập phần quyết đoán nói ra:

- Trương đại soái tuy quan hệ cá nhân với ta không tệ, cũng xem như có giao tình với Thái tử. Nhưng mà hắn chỉ tán đồng vương quyền chính thống. Hoàng đế làm như thế nào hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. Mặc dù Vi hậu cùng Võ Tam Tư làm loạn, hắn cũng không có động tâm tư gì đâu.

Phạm Thức Đức có chút kinh nghi nói ra:

- Nghe Đại tướng quân nói như vậy, chẳng lẽ là muốn...

Tần Tiêu trên mặt hiện ra sát cơ lạnh lùng:

- Ta không có ý gì đặc biệt, ta chỉ muốn sống sót, không hơn. Nếu như không làm ra ý định gì đó, chính là ngồi chờ chết. Ta có quan hệ với Thái tử không ai không rõ ràng. Vi hậu cùng Võ Tam Tư có khả năng sẽ bỏ qua cho ta sao? Hôm nay phát sinh chuyện như vậy thì Thái tử xuống đài là đương nhiên, Hoàng đế khẳng định cũng sẽ không nghe Ngự Sử cấm cái gọi là 'Thái tử nghịch đảng' ra xử quyết. Các ngươi nghĩ đi, Vi hậu cùng Võ Tam Tư có thể sẽ buông tha ta sao?

Quách Tử Nghi nhíu mày, nốt ruồi thịt màu đỏ càng nổi bật hơn, căm giận nói:

- Sư phụ, cái gì cũng không nói. Tử Nghi biết rõ trong lòng của ngài có suy nghĩ. Nói đi, người tình thế nào, Tử Nghi nghĩa bất dung từ đi theo ngài!

Hình Trường Phong cũng nói:

- Đúng vậy a, Đại tướng quân! Có ý kiến kế hoạch gì không ngại thẳng nói ra, phân phó là được!

Tần Tiêu cười khổ:

- Đây cũng không phải là cái gì 'nghĩ cách' cùng 'phân phó'. Nếu như ta có dị động, chính là tạo phản! Tạo phản a, ai mang nổi cái tội danh này? Lại nói trong tay của ta cầm đội ngũ này, có thể làm ra chuyện gì? Huống chi còn có Trương Nhân Nguyện ở trên tiết chế. Cho dù các tướng sĩ Tả uy vệ nghe ta, thì thế nào? Cho nên... Nói thật, lúc này đây ta không có kế sách hay gì. Cho nên mới mời mọi ngươi tới thương nghị.

Mọi người đều không hẹn mà cảm giác toàn thân mát lạnh, giống như bị dội nước lạnh vào người, Tần Tiêu đều không có ý kiến hay, vấn đề này có thể làm sao?

Quách Tử Nghi thở dài, con mắt chuyển động, nói ra:

- Sư phụ, hiện tại trong triều tuy là thiên hạ của Vi hậu và Võ Tam Tư, thế nhưng mà còn có Thái Bình công chúa cùng Tương Vương a! Bọn họ có quá mức thờ ơ sao? Một khi Thái tử bị phế, Vi hậu có khả năng phỏng theo Thánh hậu, đem mình làm Thánh hoàng thứ hai! Còn có Võ Tam Tư cùng Lý Khỏa Nhi dã tâm ngập trời nữa.

Thanks

*****

Bọn họ?

Tần Tiêu tiếp tục cười khổ:

- Chuyện cho tới bây giờ, ta làm sao dám nhấc quan hệ với bọn họ? Không nói tới ở đây cách kinh thành ngàn dặm, cho dù gặp Công chúa và Tương Vương, cũng không chừng không có kết quả tốt. Hơn nữa, chúng ta ở bên ngoài không hiểu triều đình, tùy tiện làm việc đúng là khó có thu hoạch.

Hình Trường Phong nghiêm nghị ôm quyền:

- Đại tướng quân, Hình Phong nguyện mang theo huynh đệ đặc chủng doanh, ngày đêm ẩn nấp quay về kinh thành, đi đầu thám thính tin tức!

- Không vội.

Tần Tiêu có chút khoát khoát tay:

- Có lẽ, ta còn có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho các ngươi.

Hình Trường Phong có chút nghi hoặc nói ra:

- Đại tướng quân xin phân phó.

Tần Tiêu nhíu mày khó chịu nói ra:

- Ta nhất định phải mời ngươi về kinh một chuyến, tin tức là cần thiết. Nhưng mà ngươi phải giúp ta làm đại sự khác. Dùng tính tình của Hoàng đế, hắn chắc có lẽ không giết Thái tử, Công chúa, Tương Vương một đám lão thần, cũng tận lực không bảo mạnh cho Thái tử. Đến lúc đó Hoàng đế nhiều lắm chỉ phế truất Thái tử và cho lưu vong. Nhưng mà bọn người Vi hậu khó mà an tâm, khó bảo toàn sẽ không khác gì Ngũ Vương, trên đường bị người ta tàn hại giết Thái tử. Cho nên huynh đệ đặc chủng doanh bây giờ phải tận lực bảo vệ Thái tử, không thể cho hắn có sơ xuất gì. Lúc này đây ta bảo Điền Trân và ngươi cùng đi.

Thái tử không quen ngươi, nhưng mà Điền Trân hắn hết sức quen thuộc, cho nên có hắn đi hộ giá, Thái tử cũng không biết sinh nghi. Cho nên lúc này các ngươi phải phân thành hai tốp, một là dò xét tin tức, một là bảo vệ Thái tử.

Hình Trường Phong đứng lên, thẳng tắp ôm quyền nói ra:

- Đại tướng quân, tuy Hình Phong không biết kết cục sau này ra sao, nhưng mà Hình Phong vĩnh viễn nghe theo Đại tướng quân phân phó đi làm việc. Chỉ cần Hình Phong còn sống, lệnh của Đại tướng quân ta sẽ chấp hành, quyết không từ chối.

- Hảo huynh đệ, ngồi xuống.

Tần Tiêu lôi kéo Hình Trường Phong ngồi xuống, nhìn hắn nói ra:

- Các ngươi những người này, phần lớn coi như quen mắt trong kinh thành. Nhiệm vụ lúc này kỳ thật còn khó khăn và hung hiểm hơn xâm nhập vào cảnh nội Đột Quyết. Cho nên, ngàn vạn cẩn thận, không thể có một huynh đệ gặp chuyện không may, có biết không? Còn ngươi nữa, ngươi nhất định phải hoàn hảo quay về.

Hình Trường Phong nghiêm nghị:

- Hình Phong nhớ kỹ lời của Đại tướng quân! Việc này không nên chậm trễ, Hình Phong bây giờ đi chuẩn bị, thừa dịp lúc ban đêm lặng yên rời khỏi quân trại, đi gấp chạy tới Trường An!

Tần Tiêu đứng dậy, cúi người vái chào.

- Làm phiền!

Hình Trường Phong cuống quít nâng Tần Tiêu, hắn cũng quỳ xuống đất.

- Đại tướng quân, Hình Phong không dám thụ đại lễ như vậy, không bằng giết tiểu nhân đi.

Tần Tiêu kéo hắn đứng lên, Hình Trường Phong không nói hai lời, ôm quyền thi lễ.

- Chư vị, bây giờ từ biệt, sau này gặp lại!

Sau đó mọi người hoàn lễ.

- Trân trọng!

Hình Trường Phong đi nhanh, long hành hổ bộ ra khỏi soái trướng. Sau một lát nghe được tiếng móng ngựa vang lên, Hình Trường Phong cùng Điền Trân mang theo ba mươi tướng sĩ đặc chủng doanh rời đi.

Mọi người tiếp tục ngồi quanh đống lửa, lẳng lặng, ai cũng không nói gì.

Sau một lúc lâu, Quách Tử Nghi đánh vỡ trầm mặc nói ra:

- Sư phụ, chúng ta không phải bỏ qua một người sao?

- Ngươi nói là, Sở vương Lý Long Cơ?

Tần Tiêu lạnh nhạt cười khổ:

- Thái tử chuẩn bị khởi sự thì hắn đau khổ khuyên can. Về sau vì thoát hiềm khích, đã tránh họa tới Lạc Dương.

Quách Tử Nghi than nhẹ một tiếng:

- Chẳng lẽ thật sự là sơn cùng thủy tận sao? Ngay cả Sở vương cũng bỏ chạy...

Tần Tiêu có chút cô đơn nhìn đống lửa, bất đắc dĩ nói ra:

- Vừa rồi, vốn ta cũng muốn Hình Trường Phong đi gặp Tương Vương cùng Công chúa. Nhưng mà nghĩ lại, ta là tướng quân lĩnh quân bên ngoài, nóng lòng liên lạc vương công trong triều, khẳng định là lòng mang làm loạn. Đến lúc đó ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lại nói, đối với Thái Bình công chúa cùng Tương Vương, ta không biết bọn họ nghĩ gì. Nói không chừng bọn họ vì tránh thoát hiềm nghi mà bán đứng ta, đến lúc đó, Hình Trường Phong nhất định sẽ chết. Dùng mạng Hình Trường Phong cùng các huynh đệ đi đánh bạc, đi đánh bạc tâm cơ Thái Bình công chúa cùng Tương Vương thâm bất khả trắc... Loại chuyện này, ta thực làm không được. Hơn nữa, ván bài này không có chút phần thắng nào, nếu như cuối cùng đánh bạc thua, ta đây cũng bởi vậy mà lâm nạn.

Mọi người im lặng nhìn qua Tần Tiêu, trong nội tâm có cảm xúc bi tráng. Mặc Y lúc này ôm chặc cánh tay của Tần Tiêu, tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của hắn.

Lò lửa trong trướng bổ bổ bá bá cháy mạnh, thỉnh thoảng có hoa lửa bắn ra.

Thời điểm tia nắng ban mai đầu tiên hiện ra, Tần Tiêu nhẹ nhàng gỡ cánh tay Mặc Y đang đặt trước ngực của mình ra, chui ra khỏi chăn ấm ra ngoài quân doanh.

Bên ngoài tuyết rơi nhiều và lạnh thấu xương. Tướng sĩ dò xét đang chậm rãi đi tuần, soái kỳ chữ Tần bay cao. Tuy ba ngày qua không cần huấn luyện, nhưng nhiều tướng sĩ đã sớm rời giường, quét sạch tuyết đọng bên ngoài trướng đình, có mấy gia hỏa còn đang đắp người tuyết, như hài tử chơi tuyết vậy.

Trong quân đội, quả thật khó thấy được cảnh tượng nhẹ nhàng như vậy. Tần Tiêu lạnh nhạt hiểu ý cười cười: Trên chiến trường dùng máu dốc sức liều mạng, trong sinh hoạt chỉ là người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố...

Tần Tiêu khoác áo choàng lên người, một mình một người đi quanh doanh trại, mặc cho gió lạnh thấu xương thổi qua trán của mình, trong nội tâm cảm thấy tỉnh táo lại.

Tần Tiêu phát giác chính mình thật sự quá nhỏ bé. Bất kể là đối với thiên địa bao la mờ mịt này hay là với triều đình to lớn nước sâu không thấy đáy.

Cho dù là người phong cách cỡ nào, cho dù là danh tướng đại thần công cao cái thế, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, cho dù là mượn quyền lực quân lệnh, đây là quyền lực tuyệt đối! Tần Tiêu nhíu mày, mày kiếm nhìn qua tóc mai, ánh mắt sáng quắc -- chỉ có quyền lợi thật sự mới có thể bình an sống sót! Chỉ có quyền lực thật sự mới bảo vệ thân nhân và bằng hữu.

Sau lưng có tiếng động, Tần Tiêu quay đầu nhìn lại, Mặc Y ăn mặc trường bào, giẫm lên tuyết dầy vui vẻ ôn nhu đi qua phía mình.

Tần Tiêu tươi cười, im lặng ôm Mặc Y vào lòng. Nhìn qua bên ngoài.

- Mặc Y...

Lúc này đây Tần Tiêu không còn ngả ngớn gọi nàng là 'lão bà', mà là là gọi tên nàng:

- Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?

- Nếu tính luôn lần gặp mặt ở Thánh sơn thì...

Mặc Y tựa lên vai của Tần Tiêu:

- Cho tới hôm nay đã hai năm lẻ hai trăm ba mươi bảy ngày.

- Nhớ rõ ràng như vậy...

Tần Tiêu cười ha hả, ôm Mặc Y càng chặc hơn:

- Sắp ba năm rồi. Ngươi làm thê tử của ta chưa được nửa năm. Mấy ngày nay tới giờ cũng thiệt thòi ngươi. Đi theo ta không có trải qua một ngày ngày tốt lành, luôn bận rộn, còn xuất thân nhập tử, chém giết đẫm máu. Lại nói tiếp, ta lo lắng nhất chính là ngươi.

Thanks


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<