← Hồi 269 | Hồi 271 → |
Lý Tự Nghiệp Mạch Đao trận thừa cơ giết trở lại doanh trại Nặc Chân Thủy, đem trại tử đoạt trở lại.
Đại kỳ chữ Tần vẫn lay động như trước dường như thiên thần đứng sừng sững, cao cao tại thượng coi thường tràng giết chóc Địa Ngục gian trước mắt.
Bốn vạn người Đột Quyết cư nhiên bị vững vàng vây khốn ở trong sơn lâm, tựa như con chuột chấn kinh bỏ chạy khắp nơi, lại thủy chung trốn không thoát khỏi vòng vây của Đường quân. Thật vất vả có một nhóm người chạy ra khỏi biển lửa, ở chỗ cửa ra lại có kỵ xạ đội nhắm bắn, chết sống tránh được loạn tiễn sao, tất chạy đến trong đại trại Nặc Chân Thủy, Lý Tự Nghiệp Mạch Đao trận lại giống như đao phủ đang chờ đợi tàn sát người Đột Quyết đã sức cùng lực kiệt.
Đây đã không phải một hồi chiến tranh. Mà là một hồi... tàn sát giống như đi săn!
Đường quân cũng không cần nghiến răng nghiến lợi cùng người Đột Quyết đao thương liều mạng, cây lớn bị đốt cháy cùng loạn tiễn cây lăn trở thành vũ khí hữu hiệu nhất. Từ trên cao nhìn xuống ném đi, người Đột Quyết trên sơn đạo cũng chỉ có số phận nhận lấy cái chết.
Tần Tiêu lên cao nhìn về phía xa, tay phải cầm mã tiên khẽ vỗ nhẹ lên tay trái, nhìn hỏa quang cuồn cuộn phát ra khói đặc tràn ngập sa trường dài ba mươi dặm, trong lòng cư nhiên lại có một loại cảm giác bừng tỉnh như mộng: Việc này, chính là do ta làm ra? Trên chiến trường vũ khí lạnh, nhất cử tàn sát mấy vạn người... Tần Tiêu không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy một chút, tựa hồ có điểm không quá tin tưởng một màn trước mắt.
Trương Nhân Nguyện phía sau phía sau đi tới, hung hăng vỗ một cái lên vai Tần Tiêu, cười ha ha nói:
- Đi a, lão đệ! Trận đánh này đánh được thắng lợi thật đẹp a, bốn vạn đại quân Đột Quyết trong nháy mắt liền đã không còn một mống. Trận này so với năm xưa Tào Tháo mười dặm mai phục, Chư Cát Lượng hỏa thiêu sườn núi bác vọng không chút nào thua kém nha! Xem ra ngươi không chỉ có thể đấu tranh anh dũng, bày mưu nghĩ kế cũng không thua kém cổ nhân nha!
Tần Tiêu không khỏi nhếch miệng cười một tiếng:
- Đại Soái chính là biểu dương ta như thế này, ta đúng là sẽ kiêu ngạo mất. Người Đột Quyết tính xấu khó sửa, vừa mới ưng thuận hứa hẹn đã giở mặt nuốt lời, ta cũng là hận hắn. Xem ra không để hắn ra sức đánh thảm liệt, Bắc cương đúng là khó có được an bình.
Trương Nhân Nguyện vuốt râu trầm tư, chậm rãi nói rằng:
- Chiếu theo tình báo mà xem, Dương Ngã Chi này là lưng của Mặc Xuyết, không để ý Tiểu Khả Hãn và Tả Sương Sát khuyên can, tùy tiện tiến quân. Trận này đánh xong, Đột Quyết nha trướng thủ binh sẽ không còn nhiều. Thật muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm giết qua đó, san bằng Đột Quyết!
Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười, nói rằng:
- Tuy rằng quân Sóc Phương chúng ta thắng liên tiếp ba trận, nhưng nói đến đều là thắng lợi ngẫu nhiên mà thôi. Nếu muốn hoàn toàn bình định Đột Quyết, không từ trên dưới triều đình công phu là không có khả năng. Chúng ta mặc dù có mấy vạn nhân mã, thế nhưng chiến lực của người Đột Quyết cũng không tầm thường nha! Hơn nữa không có chuyện trước định ra chiến lược. Chỉ dựa vào chiến thuật lâm thời phỏng chừng rất khó.
Trương Nhân Nguyện gật đầu nói:
- Đúng vậy... Lần này nếu không phải Linh Võ Quân thua quá thảm, hoàng đế cảm giác trên mặt vô quang, cũng sẽ không hạ quyết tâm lớn như vậy, đầu nhập nhiều binh lực đến Sóc Phương như thế. Lúc này tuy rằng đánh thắng trận, cũng bất quá là thắng lợi chiến trường cục bộ mà thôi. Tạm thời áp chế dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của người Đột Quyết. Thủ hạ của Mặc Xuyết còn có rất nhiều binh mã, Đột Quyết nha trướng cũng không thể so với đô thành Trung Nguyên của chúng ta, bọn họ cũng không có thành tường. Nha trướng tùy thời có thể di chuyển coi như là bị san bằng, Mặc Xuyết cũng tùy thời có thể tại địa phương của chính mình trùng kiến nha trướng. Chúng ta muốn thâm nhập mạc Bắc bình định Đột Quyết, cách duy nhất chính là ở trên chiến trường chính diện, hoàn toàn đánh bại Mặc Xuyết.
Tần Tiêu không khỏi nói rằng:
- Đại soái. Ngươi nói, nếu như chúng ta dâng thư thỉnh cầu vượt biên giới công kích Đột Quyết, triều đình sẽ phê chuẩn không? Ta là nói, ví dụ.
- Sẽ không.
Trương Nhân Nguyện trả lời rất quả đoán:
- Đầu tiên sao. Chiếu theo tình huống hiện tại mà xem, chỉ bằng vào quân Sóc Phương là tuyệt đối không thể tiêu diệt Đột Quyết, hoàng đế và người trong triều không có lý do không rõ ràng lắm. Thứ nhì, hiện tại Đại Đường ta thiếu đoàn kết đoàn kết, chúng ta hiện tại dẫn mấy binh mã ở bên ngoài, đã có người nghi kỵ trùng trùng, tính toán cò con. Tuy rằng chúng ta đến bây giờ còn không có bị cản tay khắp nơi, thế nhưng chỉ cần chúng ta đưa ra yêu cầu quá phận, như vậy lập tức sẽ là lời đồn bay đầy trời. Bên tai Hoàng đế là chịu không nổi những lời đồn này. Do đó, chúng ta giống như là nắm tay, dưới chân bất ổn, là đánh không ngã được người ta. Có thể làm được tới trình độ như bây giờ, tương lai địch nhân đẩy lùi, đã là vạn hạnh.
Tần Tiêu cười khổ nói:
- Kỳ thực ta cũng biết. Chỉ là, ta thực sự rất muốn tiêu diệt Đột Quyết, ha hả!
Trương Nhân Nguyện lớn tiếng nói:
- Tần huynh đệ, ngươi biết ngươi khiến ta nghĩ đến ai không?
- Ai?
- Hán Phiêu Kỵ tướng quân, Hoắc Khứ Bệnh!
Trương Nhân Nguyện nói rằng:
- Năm đo khi Hoắc Khứ Bệnh kiến công lập nghiệp, cũng chính là khoảng hai mươi tuổi. Một câu" Hung Nô vị diệt, hà dĩ gia vi" thực sự là phong lưu ngàn năm, hào hùng kim cổ! Năm đó hắn thâm nhập bắc cương giết được Hung Nô nghe tin đã sợ mất mật, sau này còn ở Lang Cư Tư Sơn và Cô Diễn Sơn cử hành đại lễ tế bái Thiên Địa, sau đó đem Hung Nô vương công đại thần hầu như bắn tận, giết tuyệt, hàng phục mấy vạn người. Ta xem nha, ngươi Đại Đường Chiến Thần này nếu là cũng đến động "phong lang cư tư" cũng không quá đáng.
- Không phải đâu, cách nói này cũng quá khoa trương rồi.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta đây cũng còn chưa có bước vào cảnh nội Đột Quyết nữa đấy, chỉ là tự vệ chiến. Hơn nữa, nhân gia Hoắc Khứ Bệnh 19 tuổi ra trận thành danh. Ta khi 19 tuổi còn phân nửa thời gian ở nông thôn Bành Trạch tìm cá bắt tôm đây. Mèo mù vớ cá rán mới có được Võ Trạng Nguyên. Hiện tại ta cũng đã 22 tuổi rồi, Hoắc lão đại niên kỷ này cũng đều thành một thống soái, nhân sinh đạt được đỉnh phong. Ta chỉ là một tướng quân dưới trướng Trương đại soái, muốn nói phong lang cư tư, cũng nên là Trương đại soái mới đúng.
Trong lòng còn có câu, Tần Tiêu rất là muốn nói ra, Lý Hiển kia cũng không phải Hán Vũ Đế a!
Hai người cứ như vậy trò chuyện, dưới chân núi tàn sát tàn sát lại một khắc cũng chưa có dừng lại. Thật đúng là có chút tình cảnh giống với" trong lúc đàm tiếu, tường lỗ hôi phi yên diệt".
Hai ba canh giờ trôi qua, Đường quân đình chỉ bắn cung, hơn hai vạn bộ binh gào thét từ trên núi giết xuống dưới, thu thập người Đột Quyết đã chết mất quá nửa.
Ngựa của Dương Ngã Chi đã sớm bị loạn tiễn bắn chết, bản thân gặp may mắn không có trúng tên, lúc này chật vật bất kham bỏ chạy khắp nơi, chỉ hận cha mẹ sinh hai chân quá ít.
Thanks
*****
Hắn cùng với Đốt Phiên Bồ cùng thiết vệ mà mình dẫn theo cũng đã thất tán, tóc tai bù xù dường như chó nhà có tang, soái kỳ cũng đã ném tới địa phương ít người chạy trốn.
Bên người Đốt Phiên Bồ mang theo trên dưới một trăm người, thật vất vả mở một đường máu rời khỏi sơn lâm, lại đập vào mắt thấy được Quách Tử Nghi và Vạn Lôi suất lĩnh kỵ binh. Đem cửa sơn đạo bao vây thật chặt.
Vạn Lôi tiến lên một bước, rống lớn nói:
- Đốt Phiên Bồ, ngươi loại tiểu nhân vô tín vô nghĩa này, hiện tại còn có gì có thể nói được nữa? Mau mau xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, bằng không đem ngươi bầm thây vạn đoạn!
Đốt Phiên Bồ khuôn mặt bị hun thành đen kịt, ở trên ngựa thân thể run rẩy một trận, xung quanh còn sót lại hơn trăm người đem hắn bao bọc ở trung tâm, kinh hãi chợt giơ lên đao thương, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Vạn Lôi khoát tay:
- Chuẩn bị bắn tiễn Đốt Phiên Bồ. Ta lại cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng! Xuống ngựa tiếp nhận đầu hàng, tiếp nhận đầu hàng Tần Đại Tướng Quân sẽ tha cho ngươi một mạng!
Quách Tử Nghi thúc ngựa tiến lên, nhẹ giọng nói rằng:
- Tướng quân, Đốt Phiên Bồ này giết cũng không có ý nghĩa gì nha, bắt sống qua đây, đúng là có chỗ hữu dụng lớn.
Vạn Lôi cười ha ha:
- Tiểu tử, nếu không, liền giao cho ngươi tới xử lý? Mang theo Đốt Phiên Bồ còn sống trở lại. Tìm sư phụ ngươi thỉnh công. Hắn khẳng định vui vẻ!
Quách Tử Nghi vui mừng nói:
- Đa tạ Vạn đại thúc, Đốt Phiên Bồ, ngươi là muốn ta đến bắt ngươi hay là tự mình xuống ngựa, đầu hàng.
Đốt Phiên Bồ trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhớ tới lúc trước đã ưng thuận hứa hẹn với Tần Tiêu trong lòng lại là một trận xấu hổ và lúng túng, đem trái tim chặn ngang, cắn răng cả giận nói:
- Sĩ khả sát, bất khả nhục! Tiểu oa nhi, ngươi tới đi sao! Đem chúng ta loạn tiễn bắn chết! Đốt Phiên Bồ ta nếu là một chút nhíu mày. Sẽ không phải là nam nhân Đột Quyết!
Quách Tử Nghi lạnh giọng hừ một tiếng, hét lớn một câu, hỏa thán mã nhấc vó dựng lên, nhằm hướng Đốt Phiên Bồ phóng đi!
Vạn Lôi trong lòng cả kinh đơn kỵ liền chạy đi bắt Đốt Phiên Bồ. Hắn tốt xấu bên người cũng còn có hơn một trăm tử sĩ, như vậy cũng quá mạo hiểm đi nha! Thắng lợi nắm chắc, không cần phải mạo loại nguy hiểm này.
Vạn Lôi đưa tay nắm chặt trường đao, tùy thời chuẩn bị hạ lệnh để hậu quân đi lên hỗ trợ.
Đốt Phiên Bồ thấy Quách Tử Nghi đơn thương thất mã giết qua đó, không khỏi giận dữ quát:
- Tiểu oa nhi khinh người quá đáng! Các huynh đệ, ngày hôm nay đơn giản là chết một lần. Không thể để mất tôn nghiêm của nam nhi Đột Quyết. Lên! Cùng hắn liều mạng!
Hơn trăm tên chiến sĩ Đột Quyết thấy chết không sờn lớn tiếng rống lên, đều thúc ngựa nhắm phía Quách Tử Nghi nghênh đón.
Quách Tử Nghi huýt sáo dài một tiếng, tay nâng kích trước đâm thủng yết hầu của một người Đột Quyết, sau đó xoay tròn một kích, đem mấy mã đao của Đột Quyết đánh ra, Phương Thiên Họa Kích tạo ra một đạo hàn quang hình trăng khuyết, nhất thời đem mấy đầu người người Đột Quyết đánh xuống phân nửa!
Ba chiêu hành văn liền mạch lưu loát, hầu như là ở trong lúc điện quang hỏa thạch hoàn thành, Vạn Lôi ở phía sau không khỏi thốt ra, lớn tiếng hô lên một tiếng "tốt"!
Quách Tử Nghi chấn hưng tinh thần, hóa kích thành thương, đem đầu kích kia múa đến giống như thu cúc trán phóng, loạn ảnh trùng trùng, ở trên yết hầu của người Đột Quyết đều cắt một cái mà qua. Huyết vụ dâng lên, tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, nhất thời người ngã ngựa vô số. Những nơi thân ảnh của Quách Tử Nghi đi qua, giống như thuyền lớn chém gió trảm sóng, người Đột Quyết xoay người xuống ngựa, đã giống như một trận ba đào dâng lên.
Đốt Phiên Bồ đại kinh thất sắc, tiểu oa nhi mặt trắng này trên trán có một nốt ruồi thịt, sao lại lợi hại như vậy?
Bên người hai vệ sĩ gan mật đều vỡ ra trở nên run rẩy, thanh âm lắp bắp nói rằng:
- Sương Sát, xuống... xuống ngựa đầu hàng đi thôi!
- Hỗn trướng!
Đốt Phiên Bồ giận dữ, huy loan đao đem tả hữu hộ vệ chém ngã, bên trong hét lớn một tiếng kiệt tư, múa đao chạy tới nghênh đón Quách Tử Nghi.
Quách Tử Nghi thấy Đốt Phiên Bồ tự mình tiến lên đây, một trận tinh thần đại chấn, hét lớn một tiếng nghiêng kích đem binh sĩ Đột Quyết dây dưa xung quanh đẩy ra, thúc ngựa hướng phía Đốt Phiên Bồ nghênh đón.
Đốt Phiên Bồ vả lại là giống như đánh bạc tính mạng, cá chết lưới rách chỉ muốn cùng Quách Tử Nghi liều mạng, thanh đại loan đoan bổ xuống chém đến. Quách Tử Nghi trong lòng cười nhạt, loại công phu mèo ba chân này cũng muốn đùa giỡn! Một kích đâm xuống, trước tiên đem loan đao của hắn đánh bay, sau đó hai người trong lúc giao mã, Quách Tử Nghi uốn thắt lưng bay người, ôm lấy bên hông Đốt Phiên Bồ, ghìm cương giữ ngựa, đem hắn một phát nhấc lên.
Đốt Phiên Bồ kinh hãi gầm rú, xung quanh binh sĩ từ lâu đã sợ đến mặt vàng như nghệ, đã không còn ý chí chiến đấu, đều xuống ngựa quỳ bái dưới đất, trong miệng hô lên:
- Tướng quân tha mạng, tha Sương Sát a!
Quách Tử Nghi khẽ quát một tiếng, đem Đốt Phiên Bồ quả đấm giơ lên, phi ngựa chạy qua giữa người Đột Quyết bái ngã xuống đất, trở lại trận doanh của mình. Đốt Phiên Bồ bị Quách Tử Nghi trống rỗng giơ lên, quả thực xấu hổ đến muốn chết đi, liên tục giãy dụa muốn trở mình ngã xuống, chết đi cho rồi. Nhưng Quách Tử Nghi một phát nắm chặt lấy hắn, khí lực vô cùng lớn, lại thêm Đốt Phiên Bồ tự mình ghìm cương giáp mang lại cực kỳ vững chắc, chết sống cũng đều không thể động đậy được.
Vạn Lôi nhận được Quách Tử Nghi phát ra tiếng cười lớn:
- Hảo tiểu tử! Quả nhiên có khí thế và bản lĩnh của sư phụ ngươi, trói lại cho ta, sau đó giao cho Đại Tướng Quân xử trí. Những tù binh này cũng đều trói lại.
Đốt Phiên Bồ tuyệt vọng thở dài một tiếng, gắt gao nhắm mắt lại, đều không muốn lại mở mắt ra nhìn một màn trước mắt.
Lý Tự Nghiệp ngồi ở trên đài canh gác trong doanh trại, hữu lực vô lực chống tám cây Mạch Đao, đều có chút nhàn rỗi đến buồn ngủ, oán hận mắng:
- Vạn Lôi và Quách Tử Nghi hai tên xấu xa này, việc gì cũng đều xử lý hết cả, để lão Lý còn chơi cái chim gì nữa?
Trong sơn lâm, hỏa thế không giảm, càng có xu thế lan tràn xuống phía dưới. Lúc trước khi bố trí mai phục, Tần Tiêu cũng đã sớm lo lắng đến nhân tố này, vạn nhất hỏa thế càng lúc càng lớn, không chỉ có sẽ thiêu hủy cánh rừng này, cũng chưa biết chừng sẽ để Đường quân tự mình gặp tai họa. Vì vậy ở hơn ba dặm ngoài sơn đạo đã lệnh cho đại quân đào hai khe rãnh nam bắc dùng để cắt đứt hỏa thế. Lúc này đã có thể thuận tiện cho người Đột Quyết chạy trối chết, thấy địa phương không có lửa, đều bỏ ngựa vọt tới bên này. Thế nhưng đến bên khe rãnh, lại là Đường quân một trận loạn tiễn bay vụt, cát bụi khắp nơi.
Dương Ngã Chi coi như mệnh tốt, thật vất vả tránh thoát mảnh lớn Đường quân ngắm bắn và truy sát, lẻ loi một mình chạy trốn tới một chỗ sơn lâm người ở rất thưa thớt cũng không có hỏa thế gì cả.
Thanks
← Hồi 269 | Hồi 271 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác