← Hồi 235 | Hồi 237 → |
- Mượn một chiêu vừa rồi mà nói, ngươi nếu là tính toán được chuẩn, kỳ thực thương của ngươi đã có thể đâm trúng ta trước. Nếu ta trúng chiêu rồi, đâu còn khí lực sử dụng chiêu khác được nữa? Như vậy ngươi hoàn toàn có thể dễ dàng tránh né. Đừng quỳ nữa, đứng lên đi. Ta là ở tuổi này của ngươi, còn không có được phần bản lĩnh này đấy!
- Tướng quân!
Quách Tử Nghi lớn tiếng nói:
- Ngươi.... ngươi vẫn là thu ta làm đồ đệ đi! Tử Nghi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng từ lúc mười hai tuổi tới nay, vẫn là bình sinh lần đầu bại trận, hơn nữa bị bại tâm phục khẩu phục như vậy!
Tần Tiêu nhìn đám người Quách Kính Chi một cái, thấy bọn họ đều là nhãn thần bội phục và thưởng thức, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái, nâng song chưởng của Quách Tử Nghi:
- Đứng dậy trước rồi nói.
Quách Tử Nghi quật cường đem một đầu gối còn lại cũng quỳ xuống phía dưới, cư nhiên có chút chơi xấu nói:
- Tướng quân nếu là không đáp ứng, Tử Nghi sẽ không đứng lên.
Quách Kính Chi tức giận quát dẹp đường:
- Liệt tử, thực sự là hỗn tiểu tử không thể dạy!
Tần Tiêu cười ha ha, đối với Quách Tử Nghi nói rằng:
- Được rồi, ta đáp ứng! Bất quá, ngươi ta niên kỷ chỉ hơn kém ba bốn tuổi, sao có thể làm sư phụ ngươi được, ngươi cứ gọi ta một tiếng sư huynh đi là được!
- Như vậy sao được! Tử Nghi tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chung quy vẫn hiểu được tôn sư trọng đạo. Sư phụ chính là sư phụ.
Dứt lời cung kính ngẩng đầu lên:
- Sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi Quách Tử Nghi đại lễ!
Bên trong phủ Thứ Sử, ánh nến chiếu rọi cảnh ca múa thái bình, tựa như một cái bàn tròn lớn ngồi được kín chỗ, giơ chén cụng ly, nói cười vui vẻ, rất náo nhiệt.
Quách Kính Chi bày một đại yến tiệc, xem như yến tiệc bái sư của Quách Tử Nghi. Quách Kính Chi trung niên mới có được đứa con trai độc nhất này, vẫn đều coi hắn như trân bảo. Đối với hắn quản giáo cực nghiêm. Cũng may có được nghiêm phụ như Quách Kính Chi, từ nhỏ đối với hắn quán thâu tư tưởng kiến công lập nghiệp "tập được văn võ toàn tài, phục vụ cho đế vương gia", mới có thể khiến nhân tài văn võ như Quách Tử Nghi đều thập phần xuất chúng. Văn thao này thật ra dễ làm, sách cổ điển tịch, văn nhân sĩ tử Quách Kính Chi tùy tiện gọi một tiếng là có một đống. Ngay cả dạy thư pháp cũng là đương đại Tông Sư Thảo Thư Trương Húc; duy chỉ có võ công, vẫn khổ sở tìm danh sư lại vẫn không tìm được người nào. Ngoại trừ mấy người Tiết Nột và Vương Tuấn khi còn bé đem Quách Tử Nghi dẫn vào môn chỉ điểm một chút. Những năm gần đây, Quách Tử Nghi kỳ thực vẫn đều là dựa vào tự bản thân tìm hiểu khổ luyện, mới có thành tựu ngày hôm nay.
Hiện tại một sư phụ Võ Trạng Nguyên từ trên trời giáng xuống, Quách Kính Chi kỳ thực trong tâm nhãn rất là cao hứng. Nếu không phải xuất phát từ văn nhân thận trọng, hắn có thể so với nhi tử của mình đã sớm mở miệng cầu Tần Tiêu hơn rồi.
Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ được tôn đến thượng tọa, Quách Tử Nghi làm đủ nghi thức khấu lễ bái sư, kính cho sư phụ cùng sư nương như nhau. Lý Tiên Huệ cười khanh khách nói:
- Cảm tình thật tốt. Tử Nghi chỉ so với ta nhỏ hơn một hai tuổi như vậy, cư nhiên gọi sư nương thành vãn bối của ta.
Trên mặt Quách Tử Nghi một trận đỏ lên, không có ý tứ cười nói:
- Còn may chỉ có một sư nương...
Mọi người cùng nhau cười lớn, Trương Húc hắc hắc cười nói:
- Tử Nghi tiểu đồ nhi, sư phụ ngươi đúng là người phong lưu, sư nương dẫn ra ngoài cửa chỉ có một, trong nhà có thể có một chi quân đội, đến lúc đó có thể cho ngươi gọi đến miệng lưỡi khô khốc. Nói không chừng còn có người nhỏ tuổi hơn cả ngươi đấy.
Quách Tử Nghi kinh ngạc "a" một tiếng, lập tức lắc đầu chán nản nói:
- Vậy cũng phải gọi, không có biện pháp nha...
Nhìn Quách Tử Nghi lộ ra dáng điệu thơ ngây, tất cả mọi người đều cười lớn một trận. Trong phòng không khí hoà thuận vui vẻ.
Tần Tiêu cười nói:
- Tử Nghi, ngươi đừng nghe Trương sư phụ của ngươi nói bậy. Ta.. khụ, là một người rất trung tình. Cho tới bây giờ chỉ có một chính thê.
Trương Húc nhất thời thay đổi đề tài câu chuyện:
- Có nghe hay không đến "hiện tại" mà thôi, ha ha! Thời gian tới, sợ rằng sẽ có người lên cấp trở thành sư nương của Tử Nghi a!
Lý Tiên Huệ cũng che miệng cười, giương mắt nhìn Mặc Y và Tử Địch một chút, tỷ muội hai người ở dưới ánh mắt chú ý của mọi người, hận không thể đào cái lỗ chui vào đó trốn, quẫn bách quá mức.
Trong phòng mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ có một mình Trương Cửu Linh lẳng lặng ngồi ở một bên, tự rót một chén rượu uống. Nét mặt mang theo mỉm cười thanh ngạo, cũng không trả lời, cũng không liếc mắt nhìn. Phảng phất như tất thảy ở trong căn phòng này đều cùng với hắn không quan hệ, như mây khói phảng qua.
Tần Tiêu nhìn vào trong mắt, trong lòng tính toán: Trương Cửu Linh, quá mức cao ngạo rồi... Đó chính là làm ra vẻ. Coi như là nhân tài cũng muốn hợp quần mới đúng. Đạo lý cây cao đón gió, chẳng lẽ cũng không hiểu được sao? Tương lai nếu là đến trong triều làm quan, loại tính tình này làm sao được ưa thích?
Sau bữa tiệc tan, mấy người Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ bị phụ tử Quách Tử Nghi hai người nài ép lôi kéo lưu lại, không muốn bọn họ lưu lại ngủ một đêm. Tần Tiêu cũng đang muốn mượn cơ hội tìm Trương Cửu Linh trò chuyện. Vì vậy cũng mượn bậc thang này lưu lại, được an bài đến ở lại trong phòng khách lớn tại hậu viện. Đồng thời cùng ở lại đó, chính là một ít tân khách như Trương Húc, Tiết Nột và Trương Cửu Linh.
Nửa đêm dần sâu, Lý Tiên Huệ một đường mệt nhọc. Đi đầu ngủ mất, Tần Tiêu ra khỏi phòng khách, gõ cửa phòng của Trương Húc một cái.
Trương Húc xoa con mắt mở cửa ra:
- Đã khuya như vậy có chuyện gì a? Chẳng lẽ muốn tìm ta đấu rượu?
Tần Tiêu dương dương tự đắc cầm một bầu rượu trong tay:
- Thế nào. Chẳng lẽ không dám?
- Buồn cười!
Trương Húc vào nhà chuyện này:
- Trên đời này còn không có chuyện ta không dám làm đấy!
Hai người ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm lấy hai chén uống sạch rượu.
Trương Húc nhìn Tần Tiêu vài cái rồi nói rằng:
- Vận khí của ngươi luôn luôn tốt như vậy. Đến Nhạc Châu một chuyến cư nhiên có thể đem Quách Tử Nghi thu làm môn hạ. Ta có chút nhớ nhung có chút nghĩ mãi không hiểu. Vì sao ngươi có khả năng làm ra một ít sự tình trái ngược hoàn toàn với người khác?
Tần Tiêu cười cười lướt trên khóe miệng:
- Ta làm gì?
- Còn chưa đủ để nói sao?
Trương Húc nói rằng:
- Khi gặp được Lạc Tân Vương, ta đã phát hiện ngươi cùng thường nhân khác biệt rất lớn. Người bình thường đều tin phung vương thất chính thống. Mà ngươi chỉ nhận thức "người có thể tạo phúc cho bách tính". Khi ở Giang Nam, ngươi dùng những sách lược vu hồi cầu toàn kia, người bình thường cũng là tuyệt không làm như vậy. Nêu ví dụ, đổi lại là ta, hoặc là Thái Tử khẳng định minh đao thương thương cùng Hỏa Phượng quyết đấu; sau đó gần nhất, ngươi không để ý người khác chê trách, rời khỏi triều đình tự hạ mình rời kinh. Đổi lại là ta, ta cũng không dám có loại "khí tiết" này, là đại kỵ húy, ta là không có dũng khí làm ra được loại sự tình này.
*****
Tần Tiêu cười cười:
- Một câu nói then chốt, ta chỉ bất quá muốn làm chút sự tình thực tế một ít.
Trương Húc ngạc nhiên thất thần một trận, chậm rãi gật đầu:
- Sự tình thực tế một chút... Nguyên lai là như vậy! Nói cách khác, ngươi vì đạt được mục đích, sẽ không từ thủ đoạn?
Tần Tiêu cười:
- Cũng có thể lý giải như vậy đi sao. Do đó, một ít hành vi của ta, thường thường khiến người ta hiểu lầm, rước lấy rất nhiều tranh luận. Giống như Quách Kính Chi, Trương Thuyết và Trương Cửu Linh những người này.
Trương Húc có chút xấu hổ cười cười:
- Năm xưa ta cũng coi như là một người đi. Bất quá sau trận đánh kia, ta đã tín nhiệm ngươi. Ta tin tưởng, vô luận ngươi làm ra quyết định thế nào, đều khẳng định là có mục đích và nỗi khổ của nó. Ta là người lang thang, không thích triều chính cũng không hiểu triều chính. Bất quá tình hình lúc này, ta cũng từ trong miệng của đám người Quách Kính Chi biết được rất nhiều. Nói thật đi, đổi lại là lúc trước, ta cũng sẽ giống như bọn họ vậy, đối với ngươi có chút khinh bỉ.
Tần Tiêu cười nói:
- Không sao cả. Nhân vô thập toàn. Nếu như để ý khắp nơi ngôn luận của người khác, cái gì cũng đều không cần làm nữa. Ta nghĩ tìm thư sinh nghĩa khí kia hảo hảo tâm sự. Ngươi cùng hắn quan hệ không tệ, có thể đem hắn mời tới được chứ?
- Trương Cửu Linh?
Trương Húc ngạc nhiên nói:
- Ta đi gọi một tiếng, đoán chừng là sẽ đến. Thế nhưng người này cao ngạo ngay thẳng, đến lúc đó ngươi mũi dính đầy tro cũng đừng có trách ta!
- Cứ đi gọi đến!
Trương Húc đứng dậy muốn ra ngoài, gõ cửa phòng sát vách. Tần Tiêu uống vào một chén rượu, suy nghĩ nói: mặc kệ kết quả ra sao, Trương Cửu Linh người này là đáng giá để gặp một lần.
Sau một lát, Trương Húc dẫn Trương Cửu Linh một thân quần áo trắng sạch chỉnh tề tiến đến.
Trương Cửu Linh thoáng thi lễ:
- Tần tướng quân, nửa đêm gọi Trương mỗ đến đây có gì chỉ giáo?
- Ngồi trước đi đã.
Tần Tiêu duỗi cánh tay một cái dẫn hắn nhập tọa:
- Chỉ giáo không dám nhận, thầm nghĩ cùng Trương công tử hảo hảo tâm sự.
Trương Cửu Linh đạm nhiên cười nhục:
- Trương mỗ là một thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sợ là sẽ làm nhục tai mắt của tướng quân.
Tần Tiêu nhìn Trương Cửu Linh vẻ mặt cao ngạo, nhịn không được trong lòng có chút bị đè nén. Lại cười lạnh nói:
- Trương công tử, quá mức khiêm tốn chính là kiêu ngạo. Tuy rằng có tư bản để kiêu ngạo, nhưng quá mức kiêu ngạo cũng sẽ chọc người phản cảm, biết chứ?
- A?
Trương Cửu Linh có chút kinh ngạc nhìn về phía Tần Tiêu:
- Tướng quân nói cực kỳ đúng. Bất quá, Cửu Linh chính là một kẻ hàn sĩ từ nơi cực khổ mà đến, còn chưa nói tới kiêu ngạo cái gì.
Trương Cửu Linh không khỏi có chút kinh nghi: gặp gỡ nhiều người rồi, như Tần Tiêu ngay từ đầu đã giội gáo nước lạnh, bỏ qua hàn huyên khách sáo thật đúng là một kẻ hiếm có. Người này, đến tột cùng là dạng nhân vật gì? Niên kỷ so với ta còn nhỏ hơn, trầm ổn lão luyện cũng không dưới những người như Quách Kính Chi nửa đời người làm quan...
Ở bên cạnh Trương Húc có chút xấu hổ nhìn Trương Cửu Linh. Sau đó nhìn về phía Tần Tiêu:
- Đêm khuya tụ hợp, đừng có đối chọi gay gắt như vậy chứ... Đến, uống rượu uống rượu.
Dứt lời thay hai người rót đầy chén rượu.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn như trước là một bộ biểu tình cười lạnh kia:
- Nói thật đi, trong ngực của ta là một quân nhân, không quá thích quanh co lòng vòng. Do đó có đôi lúc, nói đến cũng rất là bộc trực. Trương công tử, ta biết ngươi đối với ta có thành kiến, cũng dự định muốn tiêu trừ thành kiến của ngươi đối với ta. Ta chỉ là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.
Trương Cửu Linh cũng hời hợt cười:
- Được rồi, ta không phủ nhận. Ta đối với tướng quân thật là hứng thú không lớn. Bất quá, ta không ngại trả lời mấy vấn đề của ngươi.
Tần Tiêu nói:
- nguyên lai cũng là người sảng khoái. Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi được người xưng tụng là "Lĩnh Nam đệ nhất tài tử", học được đầy bụng kinh luân tài học cái thế là vì sao?
Trương Cửu Linh khẽ cười nói:
- Trương mỗ bất tài, thường ôm tâm nguyện, muốn thành tựu công danh giúp nước an dân, lợi cho hiện thế. Lưu danh hậu đại.
- Không sai, rất to lớn, rất vĩ đại.
Tần Tiêu đạm nhiên cười:
- Bất quá, cũng rất hư vô phiêu miểu.
Trương Cửu Linh khóe môi run lên. Tự muốn lên tiếng hỏi ngược lại, nhưng lại nhẫn nhịn xuống, thoải mái cười nói:
- Đích xác là rất tục. Phàm là thư sinh sĩ tử đều là nguyện vọng như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Vấn đề thứ hai, giả như ngươi là Tần Tiêu ngày hôm nay, ngươi sẽ làm như thế nào?
Trương Cửu Linh nhìn thẳng Tần Tiêu, thản nhiên cười nói:
- Vấn đề của tướng quân, hỏi rất là giảo hoạt, bất quá, ta cũng không ngại trả lời. Đổi lại ta là tướng quân, lúc này khẳng định tại Trường An thống lĩnh Bắc Nha hộ vệ Hoàng thành, bảo hộ bệ hạ, làm thần khí bảo vệ Đại Đường.
Tần Tiêu lập tức nói rằng:
- Như vậy, nếu như hoàng hậu không muốn ngươi làm nữa thì sao đây?
- Kiên trì.
- A!
Tần Tiêu cười nói:
- Giả như không cần đuổi ngươi đi thì sao? Tựu giống như, hiện tại ngươi ngồi ở trong gian phòng này, ta là chủ nhân của gian nhà, ta chỉ vào mũi ngươi đuổi ngươi đi ra ngoài.
Trương Cửu Linh rốt cục có một tia tức giận, nhếc mắt nhìn Tần Tiêu một cái:
- Thế nhưng, lúc đó cũng không có người đuổi ta đi.
- Ân, thật là không có chỉ vào mũi đuổi ngươi đi.
Tần Tiêu hùng hổ bức nhân:
- Thế nhưng ta có đến mấy bằng hữu cực tốt, người ngồi trong phòng chật chỗ, cần phải có người ra để có thêm chỗ ngồi. Mà ngươi, là người ta không thích nhất trong những người này, nếu không tự giác rời đi, sẽ chỉ có chờ bị ta chỉ vào mũi mắng đuổi đi ra ngoài.
- Ôi!
Trương Cửu Linh cười dài một tiếng:
- Loại trò chơi giả thiết này tuyệt không dễ chơi. Nói nửa ngày, tướng quân chỉ là đang vì hành vi của chính mình giải vây mà thôi.
- Giải vây? Ta vì sao nên vì chính mình giải vây?
Tần Tiêu cười nhạt:
- Trương công tử, ngươi có thể không rõ tình hình thực tế, nhưng ngươi không thể như một ít toan nho vô tri như vậy. Còn để loại vô tri này trở thành tính đến khoa trương. Ta hỏi ngươi, theo ý của ngươi, hiện tại trong triều đình cần thiêt nhất là cái gì?
- Hừ...
Trương Cửu Linh thoáng có chút buồn bực trợn mắt với Tần Tiêu một cái:
- Chí sĩ trung trực, hạng người nghĩa dũng. Trong triều đình hiện tại là yêu nhân lộng quyền. Nếu là thiếu chính nghĩa phu quét đường, con mắt của hoàng đế thủy chung sẽ bị che mờ. Vận mệnh quốc gia Đại Đường cần lo lắng. Đây là đạo lý hiển nhiên dễ thấy được!
- Không sai, ngươi nói rất đúng.
Tần Tiêu đối chọi gay gắt:
- Vậy ngươi cho là Trương Giản Chi thế nào?
- Đương triều tể phụ triều đình lương trụ, chi sĩ nhân đức trung nghĩa.
- Còn Phạm Ngạn?
- Lương đống chi tài, trung thần nghĩa sĩ.
- Thôi Huyền Chướng? Viên Thứ Kỷ?
- Đều cùng Trương công giống nhau.
Tần Tiêu nói chuyện vừa chuyển:
- Chiếu theo đó mà nói đến trong triều có thể có trung lương.
- Đích xác là có!
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Vậy vì sao lại vẫn là cảnh tượng yêu ma lộng hành như vậy? Coi như là nhiều thêm một Trương Cửu Linh ngươi, ngươi lại định làm thế nào?
*****
Trương Cửu Linh trợn mắt cũng nổi giận một ít:
- Đó cùng Trương Giản Chi chư công cùng tiến thối cùng vinh nhục, thề sống chết bảo vệ triều đình. Chung quy sống khá giả hơn hạng người bỏ chạy giữ mạng, có thể so với phụ nhân.
Tần Tiêu đang chuẩn bị đón đầu mắng hắn một phen tiếp, ngoài cửa một người nói oang oang lên:
- Phụ nhân thì thế nào?
Nói xong một người đi vào, cư nhiên là Lý Tiên Huệ.
Trương Húc thấy hai người đã có bộ dáng khắc khẩu. Trong lòng đang kêu khổ một trận, hiện tại thấy Lý Tiên Huệ giống như là kẻ sắp chết đuối nắm được cọng rơm cứu mạng, không ngừng đứng dậy, chào đón, chắp tay vái dài một cái:
- Xin chào Tần phu nhân!
Trương Cửu Linh cũng thi lễ theo.
Tần Tiêu tiến lên đây đón Lý Tiên Huệ:
- Ngươi làm sao lại đến? Không phải ngủ rồi ư?
- Ngủ không được.
Lý Tiên Huệ vận luôn ôn hòa, ngày hôm nay lại còn nói cũng rất hung hăng. Có chút tức giận đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, trực tiếp nhìn Trương Cửu Linh ở gần:
- Trương công tử, mới vừa rồi các ngươi nói chuyện, ta hơn phân nửa đều đã nghe được. Trương công tử luôn miệng nói phụ nhân làm sao thế nào, sao không nói với ta. Phụ nhân trong mắt Trương công tử đến tột cùng là cái tính tình gì?
- Cái này...
Trương Cửu Linh xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn thẳng Lý Tiên Huệ:
- Phu nhân thứ tội, Trương mỗ nhất thời lỡ lời.
- Hừ, thư sinh cổ hủ, trăm kẻ không dùng được một.
Lý Tiên Huệ cư nhiên lần đầu tiên mở miệng mắng người:
- Coi như là so sánh với phụ nhân không hề có phụ nhân, cũng là các ngươi loại thư sinh hủ lậu luôn tự cho là đúng kỳ thực cái gì cũng làm không được này!
Tần Tiêu suýt nữa đem cằm đánh rơi xuống mặt đất, Tiên nhi, đây là có chuyện gì? Đột nhiên phát bưu rồi!
Trương Húc hận không thể đào cái lỗ tiến vào, phiền muộn nâng má nhìn về phía một bên. Trên mặt một trận vặn vẹo.
Lý Tiên Huệ cũng không quản sắc mặt và suy nghĩ của bọn họ, như châu liên pháo nói ra:
- Ta chính là phụ nhân. Sách khẳng định không có đọc được nhiều như Trương công tử. Thế nhưng cố sự Chư Cát Khổng Minh năm xưa tại Giang Đông khẩu chiến quần nho vẫn là biết được. Nhớ kỹ năm đó Khổng Minh tiên sinh mắng những thư sinh kia, duy việc Hàn Mặc điêu trùng chuyên công, thanh xuân tác phú đầu bạc nghèo khó. Dưới ngòi bút tuy có thiên ngôn, trong lồng ngực thực không một chữ.
- Hiện tại xem ra, chính là chuyên chỉ những thư sinh tự cho mình siêu phàm thanh cao cao ngạo như ngươi vậy! Nói đến điển tịch tổ huấn thi từ ca phú, miệng lưỡi lưu loát không người có thể đuổi kịp. Lại hết lần này tới lần khác không có làm được chút sự tình thực tế. Người như vậy coi như là lưu danh muôn đời thi thiên vạn kế có thể làm sao? Nhiều lắm cũng là ngu nhân tiêu khiển mà thôi.
Sắc mặt Trương Cửu Linh một trận xanh hồng tím, xấu hổ chén rượu chén rượu cúi đầu khẽ nói:
- Phu nhân... phu nhân giáo huấn đúng...
Tần Tiêu ngơ ngác nhìn Lý Tiên Huệ cùng lúc bình thường nói chuyện tựa như hai người. Trong lòng cuồng tiếu nói: thống khoái a, chửi giỏi lắm! Nghĩ không ra ta tùy tiện kể cố sự Tam Quốc Diễn Nghĩa cho Tiên nhi, nàng cư nhiên có thể nhớ kỹ được như vậy. Tiếp tục, tiếp tục!
Lý Tiên Huệ không chút nào để cho Trương Cửu Linh có cơ hội thở dốc:
- Mới vừa rồi Trương công tử nói. Nếu là triều đình một lòng, cùng chư công Trương Giản Chi cùng thế hệ. Thề sống chết làm thần khí bảo vệ Đại Đường. Ta rất cảm động, cũng hoàn toàn tin tưởng loại ý niệm này của công tử quyết không phải chỉ là nói cho có. Bất quá, ta đồng dạng cũng cho rằng công tử ngu trung cổ hủ. Thử hỏi người người đều lấy cái chết để tỏ lòng trung.
- Chết đi rồi sự tình chân chính sẽ do ai tới làm? Người trước ngã xuống, người sau tiến lên tiếp nối người trước, mở lối cho người sau sao? Nếu bọn họ cũng giống như ngươi vậy, không để ý phương pháp đều chết cả, phía sau chết đi... vẫn là chết tiếp xuống phía dưới. Người chết đúng là nhiều, nhưng sự tình cụ thể còn loạn đến không có ai làm nữa! Triều đình vẫn là triều đình kia, yêu nhân vẫn là những yêu nhân kia.
- Đám người Trương Giản Chi ta rất bội phục, thực rất trung tâm, rất có khả năng, ngươi muốn đạt được tiêu chuẩn của bọn họ, chí ít còn cần hai ba mươi năm công phu nữa. Thế nhưng ngươi ngẫm lại xem, nhân tài như bọn họ, Đại Đường Đại Đường mà nói quý giá cỡ nào chứ? Nếu như không để ý phương pháp chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết cứ như vậy bị kẻ xấu tính toán, Đại Đường, đối với vạn dân mà nói, bút tổn thất này làm sao tính toán đây?
- Đúng rồi, bọn họ cố nhiên lưu được thanh danh một đời ở lại. Thế nhưng trên thực tế thì sao đây? Bọn họ đồ vật có giá trị nhất bỏ qua, truy cầu danh tiếng hư vô. Trương công tử, ngươi minh bạch ý tứ trong lời ta nói chứ?
- Minh bạch, minh bạch...
Trương Cửu Linh trên trán đổ mồ hôi lạnh từng đợt thẳng xuống:
- Phải thiêt thực, thật sự cần suy nghĩ thiết thực một chút.
Tần Tiêu Trương Húc Trương Húc còn lại là ngây ngốc đứng tại chỗ, tiếp cận trạng thái hóa đá.
Lý Tiên Huệ đưa tay tìm được cái ghế, cầm tay Tần Tiêu:
- Tướng quân nhà gia chính là người thiết thực như thế. Kỳ thực, lấy tính tình của tướng quân kiên quyết không muốn cùng các ngươi, những văn nhân này giải thích cái gì, hắn cũng không lo lắng loại chuyện chúng nhân dùng ngòi bút làm vũ khí, miệng lưỡi tựa kim này. Từ cổ chí kim, phàm là làm chuyện tốt vì nước vì dân chân chính cũng không phải những đại học hồng nho kia.
- Mà là những người thực tế đứng ở chỗ cao làm chuyện đó. Thế nhưng, thường thường người như thế lại bị người khác hiểu lầm. Lưng đẹo một ít tiếng xấu. Coi như là làm ra thành tích có nhiều đi nữa, cũng là khen chê nửa nọ nửa kia. Thật sự mà nói, ta đối với Trương công tử một điểm thành kiến cũng không có, đồng thời rất sớm cũng đã nghe nói qua tài danh của công tử, vẫn bội phục cực kỳ.
- Chỉ là ngày hôm nay thấy công tử, thấy công tử cư nhiên cùng những văn nhân sĩ tử tự cho là thanh cao sắc mặt như nhau. Tâm trạng liền thập phần thất vọng. Rất nhiều văn nhân chuyên công bút mực, quả thực cùng bạo dân vô tri không có khác nhau. Trong mắt bọn họ, không phải hồng chính là trắng, phân được tuyệt đối, không thể dựa vào tự hỏi để phán đoán một việc ngay thẳng đúng sai.
- Mà là quen thói nước chảy bèo trôi cùng kẻ mù không có gì khác nhau. Ngươi vẫn đang có thể tiếp tục đối với tướng quân nhà ta tâm tồn thành kiến. Đối với phụ nhân này như ta sinh ra khúc mắc. Vật ách tắc tướng quân nhà ta khẳng định sẽ không lưu ý, bởi vì người thực làm được việc, thường thường đem danh tiếng thấy rất nhạt. Ta tuy là nữ lưu cũng không ngại. Bởi vì ta lý giải phu quân của ta, ta biết hắn muốn làm gì, hắn đang làm gì. Ta vĩnh viễn sẽ cùng hắn cùng tiến thối, cộng vinh nhục, cũng vì phu quân như vậy mà tự hào!
Trương Cửu Linh yết hầu gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, trường thi lễ thật dài:
- Phu nhân giáo huấn cực kỳ đúng, dường như cảnh tỉnh, khiến Cửu Linh hiểu ra. Cửu Linh ở đây bái tạ phu nhân, cũng thỉnh Tần tướng quân thứ Cửu Linh tội vô lễ hiểu nhầm ngài!
← Hồi 235 | Hồi 237 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác