← Hồi 226 | Hồi 228 → |
Tần Tiêu xoay người cưỡi ngựa:
- Ta an bài rất thoải mái. Lý Tự Nghiệp, Vạn Lôi và vài người, kể cả huynh đệ đặc chủng doanh đều ở nhà của ta ăn mừng năm mới, náo nhiệt lắm. Cũng không có lễ tiết rườm ra gì, an dật thống khoái. Miệng lớn uống rượu ăn miếng thịt to, đánh bài đánh bạc nghe hát xem múa, rỗi rãnh thì dạo chơi chợ phía tây, ra khỏi thành thành đi tới Tần Xuyên tám trăm dặm ngắm cảnh.
Lý Long Cơ nghe xong thì sững sờ, thập phần đỏ mắt nói ra:
- Ta có nên chạy tới tham gia náo nhiệt hay không?
Tần Tiêu cười to:
- Nếu ta ngăn cản được ngươi, ngươi cũng không phải là A Man. Đến đây đi, nhớ rõ mang nhiều vàng bạc, nếu thua sạch cũng không ai cho vay tiền đâu. Đầu năm không ai cho vay tiền đâu.
- Thật không có nghĩa khí! Quả thực là không có nhân tính!
Tuyết rơi.
Tần Tiêu nhìn Lý Tiên Huệ mặc áo bào đỏ thẫm đi tới chợ phía tây, đứng trong lương đình của Tây Khóa Viện cầm một bầu rượu, đã có chút lạnh buốt.
Gió lạnh thấu xương lùa vào cổ áo Tần Tiêu có cảm giác mát lạnh, lại rùng mình một cái, trong nội tâm thầm nghĩ, thời điểm này năm trước ta vừa vặn cách Bành Trạch đi tới Trường An này. Trên đường đi gian nan vất vả cũng có tuyết và gió lạnh. Hiện tại cả ngày cẩm y ngọc thực sống an nhàn sung sướng, ngay cả khi mặc áo bào da thú cũng cảm thấy lạnh. Kỳ thật trong lòng của hắn biết rõ cái lạnh trên người của hắn, chẳng nói rằng chính là cái lạnh từ trong nội tâm của mình phát ra, làm toàn thân của hắn không thoải mái.
Hắn đứng ở cửa lớn phòng khách, lúc này nghe được âm thanh mạt chược và tiếng nhao nhao lớn của bọn người Lý Tự Nghiệp truyền tới. Ngày mai sẽ là ba mươi tết, nên chuẩn bị đều chuẩn bị cho tốt. Triều đình cho quan viên ngoài tam phẩm được nghỉ tết và ban sơn trân hải vị rượu ngon kéo mấy xe về nhà, đủ cho những người này ăn một hồi. Hơn nữa trước đó Lý Tiên Huệ cũng mang theo Mặc Y Tử Địch đi tới chợ phía tây mua sắm điên cuồng, không sai biệt lắm đã tiêu hết ba thành tiền lời là ' món lợi kếch sù ' ăn được trên chiếu bạc, cũng gần ngàn lượng bạc trắng. Những chuyện vui chơi giải trí không cần nói, đã sớm chuẩn bị rồi, đang nhét đầy trong phòng bếp, đồ uống rượu cũng thay mới. Theo cách nói của Lý Tiên Huệ thì năm mới đã tới, dù sao cũng phải có khí tượng mới. Chúng ta hiện tại an cư, phải có bộ dáng của gia đình mới tốt.
Tần Tiêu duỗi một bàn tay ra, hứng vài miếng bông tuyết. Nhanh chóng hòa tan trong lòng bàn tay, lưu lại một trận lạnh buốt, khóe miệng của hắn nở nụ cười khổ: thành gia? Nếu ta nói cho các nàng biết, qua năm không bao lâu sẽ rời khỏi Trường An. Đến lúc đó nhà này còn ai tiến vào. Cũng không biết, đến lúc đó Tiên Nhi sẽ suy nghĩ thế nào? Tính toán, lễ mừng năm mới ta không có ý định nói tới chuyện này làm cái gì, miễn làm mất hứng. Trước kia Võ Tắc Thiên còn thì tốt rồi. Mặc dù có hai cái khó khăn, nhưng chỉ cần Võ Tắc Thiên không sinh bệnh, triều đình thậm chí cả quốc gia sẽ có người tâm phúc. Làm gì giống như bây giờ, ba phái phân tranh náo không được yên. Lý Hiển thì chẳng khác gì A Đấu ngu xuẩn của nhà Thục năm xưa (thời tam quốc), đúng là làm người ta phiền lòng.
Tần Tiêu thở dài một hơi, đem bầu rượu đặt lên bàn đá, đi xuống đình cầm một nắm tuyết vo thành tuyết cầu, lại ném vào cây tùng to lớn, lập tức tuyết trắng văng tứ tung.
Tần Tiêu cười rộ lên, hậm hực trong lòng cũng tan nhiều. Nhìn thấy tuyết động trên cây tùng rơi xuống, lúc này lại nghĩ tới Lý Long Cơ. Đây chính là Đường Minh Hoàng trong lịch sử, trong một năm quen hắn thì cũng hiểu hắn sơ bộ. Mặt ngoài xem ra hắn là thiếu gia ăn chơi lêu lỏng, nhưng trên thực tế suy nghĩ còn nhiều hơn những người khác. Đối với Lý Trọng Tuấn, hắn càng lộ ra vẻ trầm ổn có chủ kiến hơn nhiều. Nhưng hiện tại Lý Trọng Tuấn mới là thái tử, cùng Lý Long Cơ có quan hệ rất gần. Không đáng cho ta hiện giờ xen vào. Trong lịch sử hẳn là Lý Long Cơ làm hoàng đế, Lý Trọng Tuấn không lên được mặt bàn, hơn nữa còn chết thảm. Trời ơi, đôi bạn thân nhất sẽ xé ta. Trước mắt lịch sử này ngày càng xem không hiểu. Nói nó đã hình thành thì không thay đổi a, hết lần này tới lần khác lại nhiều hơn ta là dị số, Thần Long chính biến do ta khơi mào; nói nó biến vị thì cũng đúng, nhưng sự thật vẫn khôi phục quỹ tích cũ. Sớm biết như vậy trước khi nhảy dù bị đá vào nhà Đường, học về tri thức lịch sử nhiều một chút cũng tốt...
Sau lưng có tiếng bước chân, có người giẫm lên tuyết đọng nghe lốp bốp, Tần Tiêu quay đầu lại nhìn qua một trường bào đen như mực, Mặc Y đang đi về phía hắn.
Tần Tiêu ngồi xổm người xuống niết một quả cầu tuyết ném qua:
- Mặc Y, không có đánh bài sao?
Mặc Y đi đến bên người Tần Tiêu:
- Để cho muội muội đánh. Nàng nha, hôm nay bận việc quản lý trong phủ, hiện tại thật vất vả rảnh rỗi thì chạy đi giành vị trí đánh mạt chược.
Tần Tiêu nghiêng đầu nhìn qua Mặ Y, răng trắng má ủng hồng, cùng Lý Tiên Huệ hoàn toàn là loại hình nữ nhân khác biệt. Bờ môi hơi mỏng và đôi mắt phượng, lông mi hình lá liễu. Hơn nữa nàng luôn mặc trang phục nhẹ nhàng linh hoạt, một thành bảo kiếm không rời tay, lúc nào cũng lộ ra tư thế hiên ngang, một cổ tự tinh và kiên định hiển hiện, hòa khí không người nào dám xâm phạm.
Tần Tiêu mỉm cười nói:
- Mặc Y, kỳ thật nếu ngươi mặc quần áo con gái, hẳn là cực xinh đẹp.
- Nha...
Trên mặt Mặc Y hiện ra một tia đỏ ửng, tránh né ánh mắt Tần Tiêu nhìn qua gốc cây tùng, có chút tránh nặng tìm nhẹ đổi chủ đề:
- Có khả năng là thói quen từ nhỏ. Tướng quân, ngươi gần đây có tính toán gì sao?
Tần Tiêu lạnh nhạt cười cười, đi vào đình viện nghỉ mát:
- Có thể có tính toán gì chứ, thời gian vẫn qua đi thôi.
Mặc Y không nhanh không chậm đi theo Tần Tiêu, nhẹ giọng nói:
- Nhưng Mặc Y nhìn ra, tướng quân mấy ngày nay có chút tâm thần không tập trung, hình như đang suy nghĩ cái gì đó, đúng không?
Tần Tiêu nhìn qua Mặc Y, cầm lấy bầu rượu lên, tự rót ra một chén.
- Uống rượu lạnh sẽ tổn thương dạ dầy. Ta đổi bình rượu ấm cho ngươi.
Mặc Y thấy Tần Tiêu không có trả lời vấn đề, cho rằng mình đường đột, lập tức rời đi.
Tần Tiêu mở miệng gọi Mặc Y:
- Mặc Y, có mấy lời không thể nói với Tiên Nhi. Chúng ta xem như tâm sự đi, nói cho ngươi cũng được. Có lẽ sẽ giảm bớt tâm sự nặng nề, ngươi nguyện ý nghe không?
- Đương nhiên nguyện ý.
Mặc Y khẳng định gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng:
- Kỳ thật Mặc Y nhìn ra, tướng quân mấy ngày nay tâm tình không tốt lắm, cho dù thời điểm đánh bạc vui vẻ, cũng có chút không yên lòng. Ta hỏi Tiên Nhi, nàng cũng nói không nên lời, chỉ nói là tướng quân đang định qua năm mới sẽ từ quan quay về Giang Nam, cố gắng tránh phiền lòng.
- Đây chỉ là một bộ phận.
Tần Tiêu nhẹ nhàng chà xát nắm tuyết trong tay, nói:
- Kỳ thật, nguyên nhân khác là vì Tiên Nhi.
- Ah, nói như thế nào?
*****
Ngươi có thể ngàn vạn đừng đem những lời này nói cho nàng biết.
Tần Tiêu bất đắc dĩ nói:
- Hiện tại trên triều đình thật sự rất loạn, mỗi người cảm thấy bất an. Truy cứu nguyên nhân cũng là vì mẫu thân Vi hậu của Tiên Nhi loạn chính. Hơn nữa trong Đại Minh cung hiện giờ. Có thể nói là cực kỳ dâm loạn, hoàng đế thì đội nón xanh, hiểu sao? Ý tứ đại đại khái là Vi hậu bao dưỡng trai lơ (đĩ đực). Đồng thời Vi hậu trù dập triều thần, xếp thân tín vào, rất có dã tâm làm nữ hoàng thứ hai. Ta lo lắng những chuyện này để cho Tiên Nhi biết rõ, nàng sẽ không chịu nổi nên không nói với nàng.
Mặc Y nhẹ nhàng gật gật đầu:
- Đúng là không nên nói cho nàng biết. Dù nói thế nào đó cũng là mẫu thân của nàng. Hơn nữa trước đó không lâu ta vừa mới nghe được một ít tin tức, nói là An Nhạc công chúa điên rồi. Loại chuyện này cũng không thể nói với nàng được, tâm địa Tiên Nhi mềm yếu, sẽ làm cho nàng lo lắng.
Tần Tiêu cười ha hả, nói:
- Không thể tưởng được, ngươi còn rất hiểu Tiên Nhi. Nếu như nói những chuyện này để cho nàng biết rõ, sẽ chỉ làm nàng u buồn cùng thương tâm, những chuyện khác lại làm cho nàng thống khổ. Vi hậu xếp thân tín vào triều đình, lại nhòm ngó vị trí của ta. Vì vậy ta có ý định thoái ẩn, đem vị trí Đại Đô Đốc lưu lại cho huynh đệ của Vi hậu, cũng là cậu của Tiên Nhi làm. Hơn nữa nói không chừng lúc nào đó ta sẽ trở mặt thành thù với đám người này. Những chuyện này với ta mà nói có lẽ không có gì, triều đình vốn là nơi người người cắn xé nhau. Nhưng mà Tiên Nhi kẹp ở giữa nhất định rất thống khổ. Cho nên ta quyết định tạm thời rời xa triều đình, cũng có một bộ phận nguyên nhân là cân nhắc cho Tiên Nhi. Dù sao, nàng bây giờ là người thân nhất của ta, ta không muốn làm cho nàng thống khổ. Hơn nữa ta có ý định cho dù tương lai có cơ hội quay lại Trường An, ta cũng không mang theo Tiên Nhi cùng tới. Trừ phi những chuyện này được dọn dẹp xong, tất cả đã chấm dứt. Bằng không ta không có dũng khí đó, làm cho Tiên Nhi mắt thấy ta và mẫu thân của nàng liều sống liều chết.
Mặc Y nghe xong những lời này thì nội tâm ngây người, ngơ ngác nhìn qua Tần Tiêu một hồi, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật, ta rất hâm mộ, thậm chí là ghen ghét Tiên Nhi. Bởi vì nàng có được một ' lão công ' tốt như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vì nàng. Tướng quân, thứ cho ta nói câu bất kính, ngươi hình như không giống những người khác. Đổi lại là nam nhân bình thường, hoặc là xem nữ tử là đồ chơi, hoặc xem là trân sủng. Chỉ có tướng quân đem tất cả mọi người xem như ' người ', bất kể là nữ tử hay là nô bộc. Tướng quân, chẳng lẽ ngươi là cao nhân nước ngoài sao?
Trong nội tâm Tần Tiêu khẽ run lên: tốt cho Mặc Y, lợi hại nha! Bình thường thì ít nói, kỳ thật cái gì đều nhìn trong mắt. Nếu ta nói cho ngươi biết ta là người xuyên việt, ta là phần tử từ ngàn năm sau tới đây, ngươi sẽ có suy nghĩ gì?
Tần Tiêu cười một cái, dứt khoát nói ra:
- Kỳ thật đúng như ngươi nói, ta là người của ngàn năm sau tới đây. Ta với những người mà ngươi biết đều không giống nhau.
Mặc Y cười rộ lên:
- Cũng chỉ có như thế mới có thể giải thích được suy nghĩ và cách làm của tướng quân. Nếu tướng quân tới từ một ngàn năm sau, vậy ngài biết rõ ràng những chuyện của Đại Đường đúng không? Sao không nói cho Mặc Y nói nghe một chút, xem như giải sầu.
Tần Tiêu cười ha hả:
- Dù là như vậy câu chuyện cũng có cải biến, so với Bích Xà Truyện (xem Hứa Tiên Chí là rõ) còn khó hơn nhiều. Bỏi vì ta là người tới từ ngàn năm sau, nhưng không phải quá hiểu về lịch sử. Ta chỉ biết Đại Đường là vương triều cường thịnh và phồn hoa nhất trong lịch sử. Mặc Y ngươi chắc chắn vô cùng hạnh phúc mỹ mãn, tương lai sẽ sinh ra tám con trai và mười co gái, trở thành đại anh hùng, đại tài tử, hoặc là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
- Khanh khách! Ta không phải là heo mẹ nha.
Mặc Y che miệng cười rộ lên, lập tức có cảm giác mình thất thố, đỏ mặt cúi đầu, gương mặt khí khái hào hùng cũng hiện ra nét vũ mị cực nhỏ.
Hai người trò chuyện rất có hứng thú, cửa sân có mấy người đi tới, đập vào mắt chính là thái tử Lý Trọng Tuấn.
Tần Tiêu nghênh đón:
- Ai nha, thái tử điện hạ. bây giờ sắp tới ba mươi rồi, còn có thời gian chạy tới phủ của ta, có phải vô cùng ngứa tay không?
Lý Trọng Tuấn xem ra tâm tình không tệ, cười ha ha nói:
- Ngươi cũng biết ngày mai là ba mươi. Vừa đến lễ mừng năm mới, ta làm thái tử rảnh rỗi không có gì làm chạy ra ngoài chơi, còn không bằng nhân dịp này đi đánh bạc! Hãy bớt sàm ngôn đi, mang ta vào nhà, ta biết rõ A Man khẳng định đã ở nhà của ngươi, đây không phải Mặc Y sao, hôm nay thật xinh đẹp, lễ mừng năm mới có lì xì cho ngươi.
Mặc Y cười hì hì tiếp nhận:
- Cảm ơn điện hạ!
Tần Tiêu phiền muộn nói:
- Dựa vào cái gì ta không có?
- Ai bảo ngươi không phải mỹ nữ!
Lý Trọng Tuấn vẻ mặt cười xấu xa:
- Bản thái tử cho tiền lì xì, từ trước chỉ thưởng cho mỹ nữ. Ngươi muốn thì bằng bổn sự trên bàn bài đi. Nói cho ngươi biết, ta hôm nay mang theo một ngàn lượng vàng, quyết tâm đến gỡ vốn!
Dứt lời liền vung tay lên, quả nhiên có mấy tùy tùng mang theo tiền đi vào.
Tần Tiêu cười to:
- Tâm tình thật tốt vì có nhà từ thiện đến. Không cần ta ra tay, trong nhà của ta có siêu cấp sát thủ đoạt tiền rồi. Nhưng ta cũng nâng khí thế của ngươi lên, lễ mừng năm mới tới thì cũng phải chúc ngươi may mắn.
Lý Trọng Tuấn vừa đi vừa gào lên.
- Sẽ nhân lời này của ngươi, ta hôm nay không phải thắng đầy bồn đầy bát thì không về.
Mặc Y nhìn qua bóng lưng của Lý Trọng Tuấn thì cười rộ lên.
- Kỳ thật thái tử là người không tệ.
Tần Tiêu hỏi lại:
- Như thế nào, có chút hối hận không gả muội muội cho hắn?
Mặc Y chậm rãi lắc đầu:
- Cũng chỉ thích hợp làm bằng hữu tốt mà thôi. Muốn Mặc Y nói thì hắn là người làm đại sự, nhưng không phải nam nhân tề gia tốt.
Tần Tiêu cười nói:
- Người ta sinh ra đã vì trị quốc, tề gia sao, với hắn mà nói không có ý nghĩa.
-- Cho nên ta mới không gả muội muội cho hắn.
Mặc Y lạnh nhạt nói ra:
- Cùng ở một chỗ với hắn không chừng sẽ gặp tai nạn. Hắn làm gì được như tướng quân, suy nghĩ cho nữ nhân của mình.
Dứt lời hơi có chút xấu hổ nhìn qua Tần Tiêu, dừng câu chuyện.
Tần Tiêu giả bộ làm như không thấy, trong nội tâm nghĩ thầm: thì ra ta trong mắt Mặc Y là ' nam nhân tốt '. Xem ra lần trước hoạn nạn trên quan đạo với nàng ở Lạc Dương, ta lưu lại ấn tượng không kém trong suy nghĩ của nàng.
Năm mới, âm thanh của mạt chược và tiếng cụng ly hào hứng bừng bừng vang lên, không khí vui mừng dương dương tự đắc và hạnh phúc. Tất cả mọi người tham lam hưởng thụ giảm cả thư giãn khó có được này.
Chỉ có nội tâm của Tần Tiêu là rõ ràng, mấy ngày nay có lẽ là vài ngày an nhàn cuối cùng ở Trường An này.
← Hồi 226 | Hồi 228 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác