← Hồi 223 | Hồi 225 → |
Dưới mặt đất cung điện có giường đá nạm thép, phía trên đặt tử quan, bội kiếm, thiên vị thực và những đồ vật yêu thích của Võ Tắc Thiên khi còn sống. Tiền thất có ' bảo trướng ', trong trướng có thần tọa, chung quanh đặt ngọc châu "Bảo thụ ", "Thụy thư" cùng "Thất thư"...
Tần Tiêu kinh nghi không thôi, tang lễ của hoàng đế xa hoa long trọng a, đúng là khó có được. Chính mình may mắn thấy tận mắt, đúng là mở rộng tầm mắt! Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, ngươi cả đời truyền kỳ, rốt cục cũng đặt lên dấu chấm than viên mãn. Tần Tiêu ta là người của ngàn năm sau, tận mắt nhìn thấy dung nhan thật của ngươi, lại trơ mắt nhìn ngươi từ đỉnh cao đi tới suy vong, cuối cùng là tang lễ... Nhưng nói thế nào ta cũng cảm thấy rất may mắn.
Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng. Sau này trong hơn mười năm, chỉ cần Tần Tiêu ta không đoản mệnh, lịch sử Đại Đường này lưu lại dấu ấn sâu đậm của ngươi, xem như đền ơn tri ngộ của ngươi năm xưa.
Linh cữu của Võ Tắc Thiên còn phải đặt ở Lạc Dương mấy tháng, chờ đợi công sự bên Càn Lăng hoàn thành mới có thể chôn cất vào. Vì vậy Lý Hiển mang theo quan lại, hoàn thân và sứ thần cùng nhau đi tới Lạc Dương tế điện nàng.
Tần Tiêu lưu Vạn Lôi cùng ba ngàn Vạn Kỵ ở lại Trường An hộ vệ An Nhạc công chúa, bản thân mình mang theo vạn người đi theo tùy tùng Lý Hiển xuất phát tới Lạc Dương. Hơn nữa lúc này hắn cùng với Lý Đa Tộ đồng thời được nhậm mệnh ' tùy tùng liễn ', leo lên xe loan phượng, theo tùy tùng bên cạnh hoàng đế cùng hoàng hậu. Nếu không phải đại thần được tín nhiệm thì không có được vinh dự này. Tuy đã nổi danh, nhưng ven đường đi không được tự do, thời khắc nào cũng như pho tượng đồng đứng nghiêm, làm ra bộ dáng uy vũ hùng tráng, quả thực có chút buồn khổ.
Lý Khỏa Nhi tự nhiên không theo cùng, An Nhạc công chúa phủ phái Võ Sùng Huấn đi làm đại diện. Lý Hiển cùng Vi hậu ở ven đường không nói bao nhiêu câu, đều làm ra vẻ mặt trầm thấp u buồn. Tần Tiêu thấy rõ ràng, Lý Hiển thật sự thương tâm vì cái chết của Võ Tắc Thiên, mà Vi hậu thì lo lắng cho Lý Khỏa Nhi. Tuy những năm gần đây Võ Tắc Thiên cao cao tại thượng thường thường làm cho Lý Hiển mất hồn mất vía nơm nớp lo sợ, nhưng mà hắn vẫn là hiếu tử, hôm nay mẫu thân qua đời, khó tránh khỏi bi thương.
Thật vất vả mới đến Lạc Dương, Hữu Uy Vệ dưới trướng của Trương Nhân Nguyện triển khia trận thế nghênh đón hoàng thượng, đội ngũ mấy vạn người đại quy mô tiến vào thành Lạc Dương, tiến về Thượng Dương cung bái tế Võ Tắc Thiên.
Tần Tiêu cùng Lý Đa Tộ, một thân kim giáp, một thân ngân giáp theo tùy tùng hai bên trái phải của hoàng đế, cùng một chỗ đi vào Thượng Dương Cung, đi tới trước linh cữu của Võ Tắc Thiên.
Dù bố trí linh đường hết sức xa hoa, nhưng vẫn lộ ra áp lực nặng nề. Hành lang trong Thượng Dương cung rộng lớn, linh cữu của Võ Tắc Thiên nằm đó, lạnh như băng, bên ngoài thần tử hoàng thân và sứ thân rất đông, nhưng lại lẳng lặng không ai phát ra âm thanh.
Lý Hiển cũng mặc quần áo tang vào, quỳ trước linh cữu của Võ Tắc Thiên dập đầu tế bái. Các hòa thượng của Tướng Quốc Tự cũng tụng phật hiệu. Trên bàn thơ hương khói nghi ngút Tần Tiêu nhìn thấy Lý Hiển tuy hết sức bảo trì bình tĩnh, nhưng mà trên mặt vẫn có hai vệt nước mắt, biểu lộ ai oán thống khổ.
Lý Hiển tế bái xong thì tới thái tử Lý Trọng Tuấn, Tương Vương Lý Đán cùng Thái Bình công chúa cùng một ít người, theo thứ tự tiến lên bái tế đốt hương. Lý Trọng Tuấn cùng Lý Đán biểu lộ chết lặng ngốc trệ, nhưng chỉ có Thái Bình công chúa khóc bù lu bù loa nằm rạp trên đất không ngồi dậy. Tần Tiêu cùng Lý Đa Tộ thật vất vả mới kéo nàng đứng lên, nàng lại bổ nhào vào trước quan tài, vỗ quan tài khóc rống lên.
- Nương, con là Thái Bình, con gái của ngài đây.
- Nương, con gái tới xem mặt ngài, ngài mở to mắt nhìn con đi.
- Nương...
Giờ phút này, vị Thái Bình công chúa này chỉ là một người con mất mẹ mà thôi, loại đau buồn thảm thiết trong nội tâm này không phải giả bộ. Nàng khóc như vậy làm Lý Hiển cùng Lý Đán cũng nghẹn ngào. Cùng đi đến bên người Thái Bình công chúa, thấp giọng khuyên bảo, thật vất vả mới kéo nàng qua một bên. Thái Bình công chúa bình thường đẹp đẽ quý phái, cũng mặc đồ tang màu trắng giản dị, cùng phu quân của nàng là Võ Du Kỵ đứng bên cạnh tùy tùng linh cữu, con mắt đỏ bừng nức nở.
Lại nói tới bọn người Trương Giản Chi cùng tiến vào bái tế. Hơn mười người làm một tổ, ngay ngắn quỳ lạy. Lễ nghi phương thành, đột nhiên Diêu Sùng đứng trước linh cữu. Hô to ' bệ hạ ' khóc rống nghẹn ngào quỳ xuống, đập đầu xuống đất, khóc đến thương tâm, hắn khóc còn hơn là mẫu thân của mình chết.
Tần Tiêu đứng bên cạnh Lý Hiển nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của Vĩ hậu có oán hận lóe lên, còn mặt của Lý Hiển cũng không vui, trong nội tâm cả kinh nói: Diêu Sùng chẳng lẽ ngốc? Cho dù là thương tâm cũng nên dấu trong lòng! Đang ở trước mặt hoàng đế cùng Lý Đán và đám vương công Lý gia, kêu Võ Tắc Thiên là ' bệ hạ ', khóc đến như phụ mẫu chết, không phải tự tìm phiền toái sao? Lý Hiển Lý Đán cùng Thái Bình khóc là vi tỏ vẻ hiếu tâm, ngươi khóc là không đúng rồi, nếu vì chính trị thì càng kém cỏi! Hiện tại tình thế trong triều vô cùng khẩn trương, Võ Tắc Thiên vừa mới chết, dùng Võ Tam Tư cầm đầu Võ gia bợ đít nịnh bợ còn đang chiếm thế thượng phong, Lý gia vừa mới khôi phục giang sơn đang trong nguy cơ. Mỗi người đều chủ động lảng tránh đàm luận Võ Tắc Thiên, nhưng mà Diêu Sùng này...
Quần thần cũng nhao nhao mặt lộ vẻ kinh hãi, bọn người Trương Giản Chi nhanh chóng kéo Diêu Sùng ra ngoài.
Nghi thức tế lễ tiếp tục đâu vào đấy, trang nghiêm và trầm mặc, nhưng mà trong lòng mọi người thì cùng một suy nghĩ, lão tiểu tử Diêu Sùng khẳng định phiền toái!
Thật vất vả mới đến tối, Tần Tiêu đi đứng có chút nhức mỏi, mới bị Lý Hiển cho rời đi, bảo hắn đi nghỉ ngơi, đổi tướng sĩ Thiên Ngưu Vệ đi vào linh đường tùy tùng.
Tần Tiêu đi vào soái trướng tạm thời của Vạn Kỵ, không khỏi thở dài một hơi. Nhìn qua màn đêm dài đặc bên ngoài, lại nhớ tới Lý Tiên Huệ. Chiếu hôm nay nghi thức tế lễ mà nhìn thì may mắn không có đem Lý Tiên Huệ mang đến Lạc Dương tế điện Võ Tắc Thiên. Bằng không thì nàng nhất định không nhịn được, như Thái Bình công chúa mà khóc rống nghẹn ngào, chẳng phải là xong đời.
Còn không có nghỉ ngơi bao lâu, thì có Vạn Kỵ vệ sĩ báo lại, nói có người cầu kiến, Tần Tiêu gọi vào, đập vào mắt chính là Lý Long Cơ. Quân doanh cùng soái trướng cũng không phải tùy tiện đi vào, ai tới cũng phải theo quy củ thông báo mới được.
Lý Long Cơ đặt mông ngồi bên người Tần Tiêu, thở dài một hơi.
- Quỳ một ngày mệt chết ta. Hôm nay là bệ hạ cùng thái tử gác linh cữu, ngày mai sẽ tới phiên của ta.
Tần Tiêu xoa xoa cái cổ đau nhức, nói:
- Cũng không có biện pháp, ai bảo ngươi là hoàng tôn chứ. Ta cùng Lý Đa Tộ mới thảm, từ Trường An đứng tới Lạc Dương.
*****
- Lại từ nghi thức tế lễ đứng đến bây giờ, khẽ động cũng không thể động, nhanh chóng biến thành pho tượng rồi.
Lý Long Cơ mỉm cười cười một tiếng:
- Ai bảo ngươi là tâm phúc chứ. Đúng rồi, hôm nay Diêu Sùng đột nhiên náo như vậy, ngươi cho là hắn có ý gì?
Tần Tiêu nhìn quaLý Long Cơ vài lần, hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng thế nào?
Lý Long Cơ bóp chân:
- Theo ta thấy, hắn cố ý.
Tần Tiêu nói ra:
- Cũng là nói hắn cố ý bày ra? Làm vậy có ý gì, chẳng lẻ không muốn lăn lộn trong triều sao?
- Bày ra? Có ý tứ.
Lý Long Cơ cười cười:
- Hắn là người thông minh. Hiện tại tình hình trong triều làm mỗi người bất an. Lý gia, Võ gia cùng phe đảng của Vi hậu, ba phái thế lực dây dưa tranh đấu, ai cũng không biết nên đứng theo bên nào. Chiếu tình hình hiện giờ mà nhìn, Võ Tam Tư cùng Vi hậu sẽ dính cùng một chỗ, hoàng tộc Lý gia chính thống thì lâm vào hạ phong... Nói chuyện này thật không nên. Ta đang lo lắng thật không biết lúc nào giang sơn Lý Đường mới khôi phục lại thay tên đổi họ.
Tần Tiêu cười mỉa vài tiếng:
- Không thể nào, làm gì dễ dàng như vậy. Có phải ngươi đang bi quan không?
Lý Long Cơ quyệt miệng lắc đầu:
- Khó nói ah! Ta cho tới bây giờ không có bi quan, nhưng đang chuẩn bị cho tình huống xấu, sau đó cố gắng lớn nhất. Đáng tiếc ta hiện tại căn bản không phải là Thân Vương quan trọng gì. Phụ thân ta cũng không thể ngoi lên làm chủ sự, làm Thái Úy không lo không lắng thì bỏ đi, làm Tể tướng mười ngày nửa tháng còn năm ba thân vương huynh đệ cũng như vậy, trong lòng của ta đang lo lắng.
- Cho dù là như vậy gấp cũng không được.
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Tình thế trước mắt không phải chúng ta là đám tiểu nhân có thể lo lắng được.
- Nhìn thấy Diêu Sùng không? Nhưng hắn là đại nhân vật a!
Lý Long Cơ có chút bực mình:
- Không có việc gì náo ra như vậy, rõ ràng cho thấy không chịu trách nhiệm mà! Chính mình không may không sao, nhưng nếu hắn bị gạt đi thì thế lực ủng hộ Lý gia sẽ giảm xuống.
Tần Tiêu nhíu mày. Trầm mặc không nói. Trong lòng nghĩ nói: tính hình của Diêu Sùng ngược lại rất giống ta, đều là Võ Tắc Thiên một tay nhấc rút lên. Lúc ban đầu hắn ở Binh Bộ đảm nhiệm Lang Trung, Đại Chu cùng Khiết Đan khai chiến thì Binh Bộ cực kỳ bận rộn, nhưng chỉ có Diêu Sùng đem công vụ xử lý ngay ngắn cẩn thận. Mà Võ Tắc Thiên ái tài nên thăng hắn lên làm Binh Bộ Thị Lang, về sau thì chuyển sang Hình Bộ Thượng Thư, đứng hàng Tể tướng. Muốn nói hắn cảm hoài ơn tri ngộ của Võ Tắc Thiên chủ động làm như vậy, kỳ thật cũng là thường tình. Nhưng mà hôm nay làm ra hành động đó, thật đúng như lời Lý Long Cơ nói, có chút không chịu trách nhiệm.
Tràng diện yên tĩnh một hồi, Lý Long Cơ mở miệng nói ra:
- Đại ca. Ngươi cùng Trương Giản Chi, Diêu Sùng rất quen thuộc, không bằng ngươi đi tới chỗ bọn họ xem sao. Xem bọn họ có hành động gì?
- Đi, đi xem một chút xem.
Một ít trọng thần đều được an bài ở lại trong Thượng Dương Cung. Lý Long Cơ đi rồi, Tần Tiêu một mình một người thật vất vả mới tìm được nơi của Trương Giản Chi, nhìn thấy Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi càng già hơn, nếp nhăn trên mặt sâu hơn nhiều, một bộ dạng mệt mỏi. Ngồi ở ghế dựa lớn lên, có chút không còn sức lực nào nhìn Tần Tiêu nói ra:
- Tần lão đệ, muộn như vậy còn tới tìm ta, có việc gì không?
Tần Tiêu chắp tay thi lễ, nói xin lỗi:
- Các lão, đêm khuya tới quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, thật sự có lỗi. Nhưng mà Tần Tiêu có một chuyện không rõ lắm, muốn mời Các lão chỉ điểm một chút.
Trương Giản Chi khẽ thở dài một cái:
- Là chuyện của Diêu Sùng a?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Đúng là, Diêu đại nhân là Tể tướng, hôm nay cử động này có chút kinh thế hãi tục. Tần Tiêu không biết, hắn làm vậy có dụng ý gì.
- Kỳ thật, ta cũng không phải quá rõ ràng.
Trương Giản Chi có chút cô đơn lắc đầu:
- Nhưng mà cách đây không lâu ta cùng bọn người Viên Thứ muốn hắn cùng đi lên gặp hoàng thượng, khích lệ bệ hạ phế hậu, Diêu đại nhân lại cự tuyệt.
- Ah?
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm kinh nghi: xem ra Diêu Sùng này có chút khác với bọn người Trương Giản Chi này rồi. Nói hắn bo bo giữ mình cũng tốt, nhát gan sợ phiền phức cũng được, nhưng mà cử động của Trương Giản Chi thật sự không có chủ quan gì cả. Diêu Sùng thật sự là người thông minh, ít nhất hiểu được cách bảo vệ mình, điểm ấy ngược lại rất giống ta.
Trương Giản Chi nói tiếp:
- Diêu đại nhân cùng thánh hậu có cảm tình không giống bình thường, có lẽ hắn chỉ thổ lộ tình cảm tha thiết của mình. Nhưng mà ta vừa mới nhận được chỉ dụ của hoàng thượng, muốn Các Bộ thương nghị phế tương vị của Diêu Sùng, giáng chức ra khỏi Trường An...
- Ah?
Tần Tiêu cả kinh nói:
- Lại nhanh như vậy?
- Đúng vậy a...
Trương Giản Chi cau mày, biểu lộ thống khổ lắc đầu:
- Bệ hạ đang ở trong linh đường của Vũ Hoàng lại ra chỉ dụ như vậy, hơn nữa còn muốn Các Bộ hạ lệnh, cũng không phải dùng hình thức thánh chỉ. Đây cũng chính là nói hoàng đế muốn tránh hiềm nghi, vừa muốn trị Diêu Sùng.
- Tránh hiềm nghi?
Trong nội tâm Tần Tiêu trong âm thầm suy tư: tránh mang trên lưng tội trị cựu thần của Võ Tắc Thiên sao? Hay đây là do Vi hậu bày kế, thừa cơ chèn ép trọng thần ủng hộ Lý gia? Hoặc là Diêu Sùng mình cũng cố ý rời khỏi Trường An này, điều nhiệm chức ở địa phương khác?
- Tần lão đệ, ngươi gần đây nên cẩn thận một chút.
Trương Giản Chi hạ giọng:
- Có người cáo ngươi xảo quyệt nên bẩm báo lên Ngự Sử đài, ngươi biết không?
- Cái gì, không thể nào?
Tần Tiêu một nửa kinh ngạc một nửa dở khóc dở cười:
- Cáo ta cái gì? Ta không có làm cái gì cả!
- Nếu là xảo quyệt, có chuyện gì mà cáo.
Trương Giản Chi nói ra:
- Cáo ngươi kết bè kết phái trong quân, kết bè kết cánh, thu mua nhân tâm dấu diếm đầu độc.
- Không thể nào, đây cũng là tội danh?
Trong lòng Tần Tiêu có chút bực mình, trong nội tâm suy nghĩ: không phải là bởi vì, ta vận dụng tiền riêng của mình, thưởng thêm cho Tả Vệ Suất sao?
Tần Tiêu có chút buồn bực nói ra:
- Là ai cáo?
Trương Giản Chi nháy mắt mấy cái, ngó ngó ra ngoài cửa có ai không, mới thấp giọng nói ra:
- Nam nha Đại Đô Đốc, Vi Ôn.
Tần Tiêu tức giận một quyền nện vào cái bàn:
- Cẩu tặc kia! Trước đó vài ngày ta ở Duyên Hưng Môn từng đôi co với hắn, mượn loại chuyện này cáo ta.
Trương Giản Chi ngạc nhiên nói:
- Hắn vừa mới đến nam nha không có vài ngày, tại sao ngươi chọc hắn?
Tần Tiêu phiền muộn một hồi, đem chuyện ngày đó ở Duyên Hưng Môn, phái Hình Trường Phong cùng đặc chủng doanh ra khỏi thành hộ tống đại công chúa trưởng, nói rõ ràng với Trương Giản Chi.
Trương Giản Chi vuốt râu lắng nghe, có chút gật gật đầu:
- Triều thần quan to tam phẩm, đơn trực tiếp đưa tới Ngự Sử đài, sau đó lại đưa tới Các Bộ. Lập án thẩm tra là khẳng định, nhưng chắc hẳn không có vấn đề gì lớn. Vi Ôn người này ngươi phải chú ý nhiều một chút, hiện tại có Vi hậu làm chỗ dựa, là chuyện gì cũng dám làm.
← Hồi 223 | Hồi 225 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác