← Hồi 218 | Hồi 220 → |
- Hơn nữa là phi thường sợ, thường thường gọi Vu sư thầy cúng tới nhà trừ tà cho nàng.
- Vậy là dễ xử lý rồi.
Tần Tiêu cười âm hiểm.
- Điện hạ đưa lỗ tai tới đây, ta cho ngươi biết nên làm cái gì...
Lý Trọng Tuấn lặng lẽ nghe Tần Tiêu nói, cười hắc hắc quái dị.
- Ý kiến hay, ý kiến hay! Chuyện này đã ghiền nha! Ha ha, Tần huynh đệ, không nghĩ tới đầu óc của ngươi lại xấu như vậy! Chưa nói việc này cần ngươi xử lý giúp ta.
- Không phải chứ!
Tần Tiêu vội vàng nói:
- Loại chuyện này ngươi phải làm rồi, nếu ta nhúng tay, vậy liên lụy cửu tộc! Ta không dám.
- Sợ cái bướm á!
Lý Trọng Tuấn lại vung tay, nói:
- Trời sập xuống ta đỡ lấy. Lại nói chuyện này thiếu thân thủ của ngươi làm sao hoàn thành? Yên tâm, chỉ cần ngươi làm chuyện này, chuyện khác giao cho ta.
Tần Tiêu liên tục lùi bước:
- Đừng đừng, ngươi đừng hại ta. Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Vạn nhất bị phát hiện, ta chết chắc!
- Vậy ngươi làm hay không làm?
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hù dọa Tần Tiêu.
- Ta cũng mặc kệ, chủ ý này là ngươi nghĩ ra, đến lúc đó bị phát hiện ta sẽ vạch trần là do Tần Tiêu dạy ta! Móa!
- Âm hiểm!
Tần Tiêu oán hận mắng một tiếng, lập tức bất đắc dĩ cười nói:
- Tính toán, ta xem như sợ ngươi. Làm thì làm, ha ha, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì nên phải tìm chút chuyện cần làm! LẠi nói ta cũng nhịn không ít, ta sớm muốn âm nàng ta rồi!
Lý Trọng Tuấn vui mừng quá đỗi:
- Vậy được! Ngươi nói đi, lúc nào?
Tần Tiêu cười hắc hắc:
- Nếu không ta thấy đêm nay nhé? Ta đi tìm mấy huynh đệ tin được vào đây, ngươi phụ trách bố trí tràng cảnh. Nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng lòi đuôi!
Lý Trọng Tuấn tiên tới bên người Tần Tiêu, cười vô cùng dâm đãng.
- Ngươi cứ yên tâm đi, hắc hắc! Lần này không cho nàng ăn đau khổ thì ta cũng không phải là thái tử Đại Đường!
Trong lòng Tần Tiêu dở khóc dở cười: còn thái tử Đại Đường nữa chứ, ngươi không biết xấu hổ nói ra... Nhưng mà ta cũng giống vậy a.
Giờ Tý đã đến, gió lạnh từng cơn.
Có câu là "Nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện xấu), giết người cướp của". Tần Tiêu hiện tại có cảm giác mình chính là tiểu tặc! Ẩn vào trong hoàng cung làm chút chuyện xấu xa.
Thời điểm vừa vào đêm xe ngựa của Lý Trọng Tuấn đưa hắn vào trong cung Thái Cực tiến vào Thái Minh Cung Đan Phượng môn. Sau đó Tần Tiêu thừa dịp bốn bề vắng lặng, phi thân nhảy xuống xe ngựa, một đường ẩn nấp vào Tuyên Huy điện. Lý Khỏa Nhi ỷ vào mình được sủng ái, thường thường nghỉ đêm trong hoàng cung, Tuyên Huy điện chính là nơi nàng ăn chơi đàng điếm.
Tần Tiêu núp trong bóng tối, nhìn thấy nhiều đội Vũ Lâm Vệ đi qua, trong nội tâm tính toán thời gian. Hắn là lão bản bắc nha nên những Vũ Lâm Vệ qua lại hắn rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần giờ Tý ưừa qua thì trạm gác sẽ đổi lượt. Hơn nữa Lý Khỏa Nhi có lệnh cho dù là Vũ Lâm Vệ tuần tra cũng phải cách Tuyên Huy điện một trăm bước (chừng 150 m) bên ngoài có người nghe thấy âm thanh dâm đãng rất mất mặt!
Thời gian không sai biệt lắm! Vũ Lâm Vệ dần dần thưa thớt. Tần Tiêu lấu một thanh mã tấu, gảy nhẹ mở cửa tiến vào trong, rơi xuống đất lặng yên im ắng, cửa sổ không tổn hao gì.
Trong nội tâm Tần Tiêu đắc ý cười: tông sư thủy tổ đặc chủng của Đại Đường không phải nói chơi!
Vuốt góc tường, tránh thoát mấy thái giám cùng nha hoàn buồn ngủ, rốt cuộc Tần Tiêu cũng tìm được phòng ngủ của Lý Khỏa Nhi. Bên trong quả nhiên có âm thanh dâm đãng truyền ra. Lý Khỏa Nhi thở gấp, đang cùng hai năm nhân chơi song long hí phượng.
Tần Tiêu gảy nhẹ cửa sổ giấy! Nhìn qua mặt giường gấm, Lý Khỏa Nhi trần truồng lộ ra toàn vẹn, giống như con chó cái nằm sắp ngửa bốn chân cho một nam nhân dùng sức dập mạnh vào từ phía sau, còn nam nhân ở trước mặt đưa tiểu đệ cho nàng ta mút liếm như kẹo đường.
Tần Tiêu âm thầm cả kinh: khá lắm! Còn chơi 3P đấy! Hai nam nhân kia nhìn thấy chỉ là vô danh tiểu tốt Mã Tần Khách cùng Dương Quân lớn lên xem như rắn chắc đẹp trai. Lại là ngựa giống súc sinh như Trương Xương Tông, dựa vào việc làm trai lơ (đĩ đực) kiếm cơm.
Cũng không lâu lắm, bên trong có âm thanh gầm nhẹ vang lên, Lý Khỏa Nhi ngâm nga một tiếng. Ngay sau đó thở gấp tức giận mắng:
- Phế vật vô dụng, mới chèo chống trong chốc lát! Đi, đem hổ dầu bôi lên. Ngươi, ngươi cũng bôi lên.
Tần Tiêu nghe được trong nội tâm tức cười mãnh liệt: bôi đi. Lập tức sẽ thoải mái ngất trời đấy.
Trong phòng, 3P đại chiến tiếp tục. Hai mãnh nam bôi hổ dầu vào thì đem Lý Khỏa Nhi giày vò rên rĩ liên tục. Thật vất vả yên tĩnh lại, Tần Tiêu lại nhìn vào trong thấy ba người đang ôm nhau thở dốc hồng hộc. Một nam nhân trong đó nói:
- Quái tai, vì sao ngứa ngáy khó nhịn như vậy?
Dứt lời thò tay cầm tiểu đệ nhìn.
Lý Khỏa Nhi dâm đãng vỗ tiểu đệ của hắn, cười nói:
- Như thế nào, ngại chơi không chán sao. Nếu không thì tiếp tục! Ồ ơ, ta cũng bắt đầu ngứa rồi! Ngươi tiện nhân kia, có phải ở ngoài chơi nữ nhân không sạch sẽ gây bệnh hoa liễu không? Xem ta thiến ngươi đây!
Nam nhân kia kêu oan:
- Nào có! Từ khi phụng dưỡng công chúa thì tiểu nhân không thèm nhìn nữ nhân nào khác, ngay cả thê thiếp trong nhà còn không chạm vào. Công chúa tha mạng ah... Ah, ngứa quá! Ta đi lấy nước rửa!
Tần Tiêu hết sức nhịn không cười to, nhẹ nhàng xoay người lên xà ngang. Về sau ba người phân biệt dùng nước ấm rửa, cảm giác giống như đỡ hơn, lâm vào ngủ say.
Tần Tiêu từ trên xà ngang thả người xuống. Lấy ra một ống trúc chọc vào trong phòng, thổi một làn khói mê, trong nội tâm cười trộm nói: đây chính là Hình Trường Phong tổng hợp ' sở trường bách gia ' độc môn bí chế thành, các ngươi phải ngủ tới sáng mai mới tỉnh!
Sau một lát! Tần Tiêu đẩy cửa đi vào phòng, nhìn qua ba người đang ôm nhau ngủ, căm giận thầm nghĩ: Khỏa Nhi ah Khỏa Nhi, ngươi đừng trách tỷ phu hèn hạ vô sỉ tâm ngoan thủ lạt! Không giáo huấn ngươi một chút ngươi còn không biết trời cao đất rộng. Xem mặt mũi của Tiên Nhi ta dùng chăn bông bao ngươi lại, đừng để chết cóng bên ngoài.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Tiêu cầm lấy cái chăn bầy nhầy kia. Đem Khỏa Nhi và hai nam nhân kia lôi đi! Mỗi người còn cầm tiểu đệ không buông ra!
Tần Tiêu đem Lý Khỏa Nhi gói kỹ trong chăn. Lại nhảy ra ngoài cửa sổ, học con chuột kêu xèo... xèo vài tiếng! Lý Trọng Tuấn lái xe ngựa tới. Tần Tiêu lưng cõng Lý Khỏa Nhi mang lên xe. Lý Trọng Tuấn vui mừng quá đỗi, vạch trần chăn nhìn thấy mặt của Lý Khỏa Nhi. Không nhịn được muốn tát tay, Tần Tiêu giữ chặt hắn lại. Lý Trọng Tuấn miễn cưỡng nhịn xuống, gọi đánh xe rời đi.
Người của Đan Phượng môn Vũ Lâm Vệ thấy xe thái tử đi tới, đứng nghiêm cung kính thái tử, xe ngựa thông suốt đi thẳng vào đông cung, chạy vào sâu trong hậu viện.
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Đến đến, dừng lại. Cảnh tượng này làm ra phí một thời gian bố trí đấy. Mang người vào!
Tần Tiêu lưng cõng Lý Khỏa Nhi xuống xe, trịnh trọng dặn dò:
- Ta có việc cần nói trước, không thể làm quá mức!
*****
Nhiều lắm là cho phép đánh bằng roi, cũng chỉ có thể đánh đòn!
Lý Trọng Tuấn cười trộm hắc hắc:
- Biết rõ biết rõ, mau vào đi thôi.
Dứt lời liền dẫn Tần Tiêu đi vào trong mật thất.
Tần Tiêu đi vào trong xem xét, thiếu chút nữa giật mình cả kinh, cả gian phòng bố trí thành bộ dáng Hình đường, phán tịch cao cao tại thượng, trên vách tường có dây xích treo ở trên, móc sắt, quỷ đầu đao các loại dụng cụ giết người. Trong nội đường đốt một đống lửa, trên lửa có đỉnh đồng lớn, bên trong có dầu đang sôi ùng ục, bốn phía có vết máu rơi lả tả, đầu người cùng phần còn lại của chân tay cụt.
Ngay cửa ra vào còn có ' ngưu đầu ', ' mã diện ', diện mục dữ tợn khủng bố, một thân lông dài, thiếu chút nữa làm Tần Tiêu hù ngã. Đầu trâu mặt ngựa cười ha hả, nói:
- Tướng quân, là chúng ta đây, Điền Trân, Vạn Lôi! Quần áo này không tệ, toàn bộ là da trâu bò chính tông đấy! Mặt nạ này cũng là đầu trâu làm thành.
Tần Tiêu cười nói:
- Không tệ! Rất hù dọa người. Diêm Vương lão gia đâu?
- Ta đang ở đây!
Bên cạnh có một âm thanh quỷ khóc thần sầu vang lên, lập tức một quái vật khổng lồ nhảy ra.
Tần Tiêu nhịn không được cười rộ lên:
- Không tệ không tệ, giả thành Diêm la vương rất giống. Lý Tự Nghiệp ah, cái mặt đen của ngươi hiện giờ rất có công dụng, trang điểm thành diêm vương không cần bôi mặt.
- Ta đã dùng nước mực bôi quanh vành mắt đấy. Hắc hắc!
Lý Trọng Tuấn không thể chờ đợi được kêu lên:
- Được rồi! Nhanh chuẩn bị đi. Tần Tiêu, hai chúng ta giả trang thành Hắc Bạch Vô Thường, đây là trang phục và đạo cụ.
Tần Tiêu cười trộm một hồi. Thay đổi trang phục và đạo cụ, trên mặt bôi một tầng nước sơn trắng, bờ môi cùng ánh mắt thì nhuộm thành màu đỏ, cầm trong tay một cây hồn côn. Cắn đầu lưỡi dài nhuộm đầy máu vào miệng, đảo mắt nhìn qua Lý Trọng Tuấn, làm gì còn nhận ra ai chứ! Toàn thân một mảnh đen kịt, cầm trong tay một khóa sắt thật dài, quả thực là giống Hắc Bạch Vô Thường!
Tần Tiêu kinh nghi nói:
- Những đầu người và máu tươi này là giả sao?
Hắc Vô Thường Lý Trọng Tuấn khoát khoát tay:
- Giả giả, thật vất vả mới làm đạo cụ đấy, máu là máu trâu. Chúng ta chuẩn bị cho tốt. Thổi tắt đèn đi, huynh đệ học tiếng quỷ kêu. Bạch Vô Thường lão huynh, ngươi mau làm người ta tỉnh lại.
Công đường có mười tiểu quỷ lập tức A... A... Kêu gòa, thật giống tiếng quỷ khóc.
Lờ mờ, thê lương, khủng bố, huyết tinh, tràng cảnh hiệu quả tốt lắm!
Tần Tiêu lấy một ít phấn hoa hòa vào trong nước. Niết miệng của Lý Khỏa Nhi đổ vào, sau đó véo véo người của nàng, Lý Khỏa Nhi nhẹ nhàng nhúc nhích, Tần Tiêu lập tức nhảy đến trước công đường, cùng Lý Trọng Tuấn đứng bên cạnh Lý Tự Nghiệp.
Đầu trâu mặt ngựa sớm đã đem cổ tay chân Lý Khỏa Nhi xích lại, thấy nàng vừa tỉnh lại, run rung khóa sắt trong tay, âm thanh ' rầm rầm ' vang lớn, Lý Khỏa Nhi sợ tới mức cả kinh ngẩng đầu lên, đầu trâu mặt ngựa đang cong eo đè xuống, Lý Khỏa Nhi hoảng hốt thét lên, lập tức lùi lại:
- Ngươi... Các ngươi là người nào! Cứu mạng nha!
Đầu trâu mặt ngựa trầm giọng nói:
- Ngươi ngay cả chúng ta cũng không nhận ra? Nơi này là địa ngục! Ngươi vừa mới bị câu hồn sứ giả bắt đi, hiện tại đang khai đường thẩm vấn ngươi.
Quan tòa Lý Tự Nghiệp vỗ kinh mộc, trầm giọng quát:
- Dưới đài là người phương nào. Hãy xưng tên ra!
Lý Khỏa Nhi sợ tới mức toàn thân phát run kêu to:
- Cứu mạng ah! Cứu mạng ah!
Đầu bò cầm lấy roi trúc quất vào mông của nàng:
- Còn dám quỷ kêu quỷ hô, gào thét trước công đường Âm Ti, ném vào trong chảo dầu!
Lý Khỏa Nhi lập tức im miệng, sợ hãi co đầu nhìn qua máu tươi, hài cốt, đầu người bị tiểu quỷ đóng đinh trên tường. Đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch Vô Thuờng Diêm la vương!
- Oa oa! Thực là địa ngục! Diêm Vương lão gia, ta còn trẻ như vậy, tại sao lại bắt ta, có tính nhầm không!
Mọi người thấy thế thì buồn cười, nhưng đều cố nén. Lý Tự Nghiệp vỗ kinh mộc:
- Bản diêm vương tự mình hạ chỉ, gọi Hắc Bạch Vô Thường bắt ngươi tới! Ngươi là ác phụ, tại dương gian làm chuyện xấu bất tận, còn không Put Em Up)! Nói cho rõ ràng, có lẽ bản diêm vương sẽ xử nhẹ, đem ngươi ném vào trong A Tỳ địa ngục chịu hình năm trăm năm.
Lý Khỏa Nhi sợ tới mức toàn thân co lại:
- Đã xử lý nhẹ còn ném tới A Tỳ địa ngục thụ hình năm trăm năm. Còn xử nặng thì thế nào?
Lý Tự Nghiệp giả bộ tức giận:
- Điêu phụ lớn mật, còn dám chất vấn bản diêm vương! Nếu xử lý theo trọng hình thì ném ngươi vào trong chảo dầu, nấu mười năm tám năm, nhận hết nổi khổ trong chảo dầu, nhưng cũng không vì thế mà xong! Sau đó chặt bỏ tay chân của ngươi, ném tới núi đao biển lửa cho ngươi chậm rãi bò lên, lại đến A Tỳ địa ngục nhận hình tám trăm năm!
Lý Khỏa Nhi sợ tới mức mắt trợn trắng, ngất đi.
Tần Tiêu đứng ở một bên nhìn qua hành động tinh xảo của Lý Tự Nghiệp, thiếu chút nữa cười lên, lúc này thấy Lý Khỏa Nhi té xỉu, tiến lên vài bước bấm lên vài huyện vị của nàng, Lý Khỏa Nhi lại tỉnh lại.
Bên cạnh có một tiểu quỷ hét lên:
- Diêm vương tha mạng ah! Ta mới bị đóng đinh ba trăm năm, cái đinh này hòa cùng xương cốt của ta rồi, ngài tạm tha ta đi!
- Ta so với ngươi còn thảm hơn! Ngươi còn có tay có chân, ta ngay cả chân tay cũng không có, nhìn xem đống hài cốt kia, gần nhất chính là tay chân của ta, A... A....
Đám tiểu quỷ liên tục gào khóc thảm thiết, cũng không có uổng phí tâm huyết dạy bảo của Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn, những người này đều là tử sĩ Tả Vệ Suất theo chân Tần Tiêu vào sinh ra tử, hiện tại là thủ hạ của Lý Tự Nghiệp, gọi bọn họ đi chết cũng không nhíu mày, huống chi là giả thành ma quỷ.
Lý Tự Nghiệp vỗ kinh mộc:
- Còn không mau Put Em Up! Còn dám kéo dài đầu trâu mặt ngựa, nồi chảo hầu hạ!
- Ah!
Lý Khỏa Nhi hoảng hốt thét lên, bóc lấy tấm chăn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, kinh hoảng nói ra:
- Tiểu nữ... Tiểu nữ có tội! Tiểu nữ không tôn thần phật, chưa bao giờ dâng hương thần phật.
Lý Tự Nghiệp tiếp tục quát lớn:
- Nếu nhiều nhất chỉ giảm hai năm dương thọ của ngươi thôi! Còn không mau đem chuyện xấu của ngươi trên dương gian khai ra, toàn bộ thành thật nói ra.
Lý Khỏa Nhi sợ hãi lắc đầu:
- Không có... Không có!
- Không thành thật một chút?
Lý Tự Nghiệp giận dữ, ném một đường ký xuống đất:
- Đầu trâu mặt ngựa, đánh cho ta.
Đầu trâu mặt ngựa hét lớn một tiếng:
- Vâng!
Run xiềng xích xốc Lý Khỏa Nhi lên chăn, cầm trúc bản đánh vào mông trắng của nàng.
Điền Trân cùng Vạn Lôi cũng sớm nhìn Lý Khỏa Nhi này không vừa mắt, lúc này không có chút hạ thủ lưu tình, "Ba ba ba" đánh sáu bảy mươi cây, Lý Khỏa Nhi đau đến mức kêu to oa oa, không ngớt lời kêu tha mạng.
Bên bàn trong nội tâm Tần Tiêu cùng Lý Trọng Tuấn cũng giải hận, nhịn xuống không cười ra, còn không nói lời nào. Bởi vì giọng của hai người Lý Khỏa Nhi rất quen thuộc, sợ bị nàng nhận ra.
← Hồi 218 | Hồi 220 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác