Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 210

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 210: Đi gặp mặt Nữ hoàng lần cuối
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

- Thời điểm như thế này mà không uống mấy chén sao?

Tần Tiêu cười nói:

- Thái tử điện hạ vừa mới đăng cơ, đáng lẽ nên bày tiệc rượu trong phủ mời khác nha! Chẳng lẽ còn muốn gạt rượu của ta sao?

Lý Trọng Tuấn cười to:

- Ngươi xem ngươi kìa, thật đúng là keo kiệt mà. Hôm nay chúng ta không đi Đông cung, cũng không đến nhà của ngươi. Đến địa phương khác nhậu say một bữa đi.

Tần Tiêu cười nói:

- Vừa làm thái tử liền ra ngoài ăn chơi lêu lổng, không tốt đâu?

Tâm tình Lý Trọng Tuấn khộng tệ, cười to không ngừng:

- Ngày mai ta phải chính thức vào trong Đông Cung rồi, không bằng thừa dịp bây giờ đi chơi vui mừng đã, sau này sợ là không còn cơ hội dễ dàng như vậy nữa. Đi thôi, chỗ cũ, nhà của A Man. Hắn ta còn thừa hai bầu rượu nho tốt nhất, không nên để hắn thừa lại, tránh cho ta hàng đêm nằm mơ cũng còn suy nghĩ. Không phải là hắn được phong làm Sở Vương sao? Chúng ta phải đi chúc mừng thôi, ha ha ha.

Hai người cười to một lúc, cùng thúc ngựa chạy ra khỏi hoàng cung.

Trong mấy tháng kế tiếp bình tĩnh thần kỳ. Trong triều đình cơ hồ không có xảy ra bất cứ chuyện gì thu hút sử quan ghi chép cả.

Lý Hiển dường như không thích ứng với thân phận mới của mình giống như nữ hoàng đang ở cách xa trăm dặm kia còn đang ở trên đầu của mình, cả ngày sống trong nơm nớp lo sợ, không dám chậm trễ sai lầm nào. Vì sau cùng bọn người Võ Tam Tư cũng không có gây sóng gió gì tiếp.

Thời gian của Tần Tiêu cũng trôi qua trong bình tĩnh.

Giống như ngày ấy cùng Lý Long Cơ nói chuyện, trong nội cung và trong nhà tạo thành hai đường thẳng. Mỗi ngày dùng thân phận Binh Bộ Thị Lang vào triều sớm, nghe được một ít tuyên bố chính lệnh không có ý nghĩa của Lý Hiển và đi vào Hữu Kim Ngô Viện nhìn xem có tiến hành lễ nghi long trọng nào hay không. Trừ mấy lần Lý Hiển dẫn đầu quan lại đi ngoại ô phía nam tế thiên, tông miếu cáo tổ, Tả Kim Ngô Viện phái một ít đội danh dự đi theo thì chuyện gì cơ hồ cũng không có. Còn đô đốc bắc nha phủ đang ở trong phòng của mình đùa nghịch kim đao, tâm tình tốt thì đi kiểm tra tình huống huấn luyện của 'Vạn Kỵ'. Lý Hiển nhát gan sợ chết lo lắng tao ngộ chính biến như Võ Tắc Thiên, hạ chỉ đem 'Thiên Kỵ' cải thành 'Vạn Kỵ', nhân số từ ba ngàn người biến thành một vạn năm ngàn người, Tần Tiêu trở thành quan trưởng, đảm nhiệm 'Vạn Kỵ Sứ', mặt khác Tần Tiêu lại điều thân tín Vạn Lôi ở Đông cung đang làm Ngự Suất điều đến Thiên Kỵ đảm nhiệm phó sứ, phụ trách các công việc vặt vảnh hàng ngày.

Cả tòa hoàng thành giống như máy móc khổng lồ, trải qua một lần đại tu ngắn ngủi thì khôi phục công tác vận hành ngày xưa, như trái tim và đại não vậy, nắm giữ tất cả của Đường vương triều. Mây đen bao phủ phía trên thành Trường An cũng bị quét sạch. Xe ngựa đi lại trên đường Chu Tước cũng nhiều hơn, tình cảnh chợ phía tây cũng trở nên náo nhiệt hơn vài phần. Mỗi ngày đều có dòng người hối hả ra vào.

Mắt thấy thời tiết lạnh dần, gió lạnh mang theo hàn khí um tùm, vốn thành Trường An có chút khô ráo đã có rất nhiều người lạnh khởi nứt da. Tần Tiêu dưới áp lực của Lý Tiên Huệ ngoài quan bào cũng mang theo vài bộ y phục. Lại mặc lên Minh Quang Khải mà Lô đại tượng cố ý chế tạo riêng cho hắn, cảm giác mình giống như một con chim cánh cụt, đi đường có chút lung la lung lay.

- Có lẽ thời gian an nhàn quá lâu rồi.

Trên mặt Tần Tiêu mỉm cười, xoay người cưỡi kim mã, đi tới Đặc chủng doanh thăm ba mươi huynh đệ lại đi Đại Minh cung Huyền Vũ môn.

Sau khi làm lão bản Bắc nha thì Tần Tiêu cũng dựa theo ý của Lý Hiển mang theo người của Đặc chủng doanh làm hộ vệ bên cạnh mình, đồng thời vào thời điểm diễn ra lễ nghi trọng đại cũng bảo vệ mình. Những người này phẩm trật cũng là binh sĩ bình thường, nhưng mà thêm vào danh hào 'Kiểm Giáo' lục phẩm, tuy chỉ là xưng hô danh dự, nhưng cũng đã là tướng quân của Đại Đường, thân phận có biến hóa bản chất. Mà lòng trung thành của những người này với Tần Tiêu càng thêm sâu sắc, có chút người hết hạn đi lính chủ động yêu cầu ở lại làm lính đánh thuê. Dù sao tham gia quân ngũ cũng phát tài không ít, có thể đi theo chủ tử như Tần Tiêu xài tiền như nước là không dễ.

Về phần Lô đại tượng đưa tới bốn kiện giáp mỏng tới tay của Tần Tiêu, Tần Tiêu lập tức chạy đến chỗ Lại Bộ Thượng thư Trương Giản Chi nói với hắn vài lời. Ngày hôm lão hán ngây ngốc trong hoàng cung hơn bốn mươi năm cuối cùng cũng thu xếp chăn mền trong Tương Tác Giam quay trở về quê. Lúc đi vào rừng thì hắn lại giới thiệu con của hắn Lôi Đại Hải là tân nhiệm Tương Tác Giam cho Tần Tiêu, đồng phát thề nói chỉ cần Tần Tiêu có bất kỳ phân công gì thì hắn không nói hai lời ném công việc đi mà làm.

Ba mươi binh sĩ sau lưng Tần Tiêu cùng đi tới hoàng thành Huyền Vũ môn. Trên phố Trường An vào mỗi giờ mùi thì công tác của Tần Tiêu chỉ còn lại nghe hát và uống rượu, chơi mạt chược cùng lão bà.

Thời gian sau tiếng hô rung trời của tướng sĩ Vạn Kỵ thì là lúc quay trở về nhà. Khi về nhà thì được bàn tay trắng nõn của Tiên Nhi xoa bóp, sinh hoạt vô cùng khoái hoạt. Sinh hoạt an nhàn thoải mái tới mức chây lười.

Trước khi cơm tối thì Tần Tiêu theo thường lệ gọi người của Hình Trường Phong cùng Đặc chủng doanh tiến vào hoa viên thao luyện kỹ xảo và kỹ thuật nửa canh giờ. Hoặc là chiến đấu, hoặc là xạ kích. Mấy tháng trôi qua dù không huấn luyện nghiêm khắc như trước kia, nhưng mà kỹ xảo của những người này đã nâng cao không ít. Mượn phi đao mà nói trên cơ bản đã đạt tới hiệu quả dự đoán của Tần Tiêu, có thể làm được mười phát trong mười bước bắn trúng ba khối gỗ nhỏ như quả trứng gà là thông qua.

Âm thanh quen thuộc của Tử Địch vang lên:

- Ăn cơm rồi!

Âm thanh này thường thường sẽ kích thích một đám khách nhân tới. Không đợi âm thanh của Tử Địch vừa mới dứt đã có một người đang xoa cánh tay đau nhức do lạnh buốt chạy tới, dọc theo hành lang gấp khúc đi đến hậu viện, trong miệng thì còn nói:

- Thật là trùng hợp a, lại tới lúc ăn cơm rồi.

Tần phủ đã quen với "Người ngoài biên chế" như Lý Long Cơ, mỗi ngày đúng giờ báo lại nói câu quen thuộc này.

Tần Tiêu cười ha hả nghênh đón:

- A Man, hôm nay lại mang bao nhiêu tiền?

Lý Long Cơ căm giận lườm hắn một cái:

- Ba đồng tiền, đủ tiền cơm chưa?

Tần Tiêu cười nói:

- Ah, hóa ra tiền của ngươi đã tiêu sạch trong lúc đánh bạc rồi, ta thì không có ý kiến, dù sao trong chốc lát ta còn có cơ hội gỡ lại. Chỉ sợ những mỹ nữ kia sẽ xem thường ngươi

Lý Long Cơ bĩu môi:

- Mấy tháng qua thua tới mức ngay cả nhà cũng bán cho ngươi rồi. Ta mặc kệ, ta sau này đoán chừng sẽ ở lại nhà của ngươi, không ăn sạch của ngươi sẽ không đi!

Tần Tiêu cười ha ha vuốt lưng của Lý Long Cơ, dẫn hắn đi vào trong lầu gỗ. Sớm đã có một bàn yến tiệc dọn lên trước, chỉ còn chờ Tần Tiêu ngồi vào vị trí.

*****

Chính giữa bàn gỗ đào này có đặt một nồi lẩu bằng thép. Bên trong còn có nước đang sôi sùng sục, mùi hương thanh đạm từ trong nồi truyền ra ngoài, bên trong còn có thịt bò và thịt dê.

Lý Long Cơ nuốt từng ngụm nước, không chút khách khí ngồi xuống cầm đũa gắp một miếng thịt dê. Không đợi hắn nuốt xuống. Sau đó hét lớn:

- Hôm nay thật cay! Ah nha, không chịu nổi, Tiên Nhi nhanh mang nước cho ta.

Mọi người cùng cười khẽ, lúc này bắt đầu động đũa.

Mặc Y Tử Địch ở Giang Nam cùng phương bắc sinh hoạt thời gian không ngắn, khẩu vị cũng tạp. Cay mặn gì cũng ăn được. Tần Tiêu thì quen ăn ớt cay rồi, Tiên Nhi từ nhỏ bị lưu vong nên tuy là hoàng thân quốc thích nhưng rau dưa cũng đã quen. Lý Long Cơ thì không thế, quá cay không chịu nổi, không có một chút cay lại không thích.

Lý Long Cơ uống mấy ngụm nước trà, hít vào nói ra:

- Hôm nay ai nấu nồi lẩu này, đây không phải là nói rõ gây khó dễ cho ta sao? Ai nha nha, có phải là ý của Tử Địch hay không, ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao, sao ngươi cứ chơi ta vậy!

Tử Địch cười toe toét nói ra:

- Tướng quân chúng ta có nói trời lạnh phải ăn cay mới chống lạnh được.

Tần Tiêu cầm chiếc đũa gỗ tay của Tử Địch:

- Đây là vu oan!

Lý Long Cơ cười hắc hắc:

- Ta cũng không ngu ngốc! Cay quá sẽ phỏng, lát nữa Tiên Nhi lại rửa nồi rồi.

Biên lão đầu tử ở bên cạnh cũng nói:

- Cái nồi này Tiên Nhi không có biện pháp ăn rồi! Còn có Thiết Nô, tổn thương không bao lâu không có thể ăn quá cay được.

Thiết Nô ngồi bên cạnh phát miệng, si ngốc cười rộ lên. Hán tử kia nằm trên giường cũng hai tháng rồi, cuối cùng là có thể xuống. Sau khi tới nơi này cũng dưỡng thành thói quen ngủ trên giường.

Tần Tiêu nói:

- Trường Phong cũng ăn cay được đấy!

Lý Long Cơ căm giận nói:

- Wow, người một nhà ép buộc ta, ta múc chút canh không được sao? Ai kêu đầu bếp nhà của ta không thể làm ra loại hương vị này, mỗi ngày thậm chí còn muốn được ăn lẩu thế này. Giữa trưa ăn có một chút nên quá đói đấy.

Mọi người cười rộ lên, Tần Tiêu nói ra:

- Đầu bếp nhà của ta là do ta và Tiên Nhi hợp lực bồi dưỡng đấy, cho dù cầm ngự trù của hoàng cung đổi ta cũng không cần đấy.

Lý Long Cơ liếc nhìn hắn một cái:

- Là ngươi keo kiệt!

Lý Tiên Huệ cười nói:

- A Man ca ca, đầu bếp này không thể cho ngươi được. Bằng không thì sau khi ngươi mang về thì chúng ta muốn đánh bài, chúng ta tìm ai thắng tiền đây?

Mọi người lập tức lại cười rộ lên.

Không khí vô cùng vui vẻ hài hòa, rượu thuần thịt mỹ, hương vị đầy phòng.

Sau khi cơm nước no nê thì bốn bàn bạc lớn bắt đầu hô to gọi nhỏ. Bắt đầu mỗi ngày phải ưng chiến. Tần Tiêu theo thường lệ ngồi bên cạnh bàn bài uông trà mà xem, thỉnh thoảng cùng Lý Long Cơ nói mấu câu.

- Sờ tám vạn.

Tần Tiêu nói ra:

- Trước đó vài ngày ta cùng bệ hạ đi Lạc Dương, đi tới chỗ thánh hoàng (Võ Tắc Thiên) vấn an.

Lý Long Cơ thuận miệng đáp.

- Sau khi đăng cơ bệ hạ mỗi mười ngày sẽ dẫn theo các quan viên đi thăm. Lúc này cũng không có gì đặc biệt.

Tần Tiêu lắc đầu:

- Thân thể thánh hoàng hình như không quá tốt.

- Ta hồ!

Mặc Y hưng phấn đẩy ngã bài, nói:

- Chung tiền đi.

- A, còn có chuyện này?

Lý Long Cơ một bên bản năng đào bạc, một bên xoay đầu lại hướng Tần Tiêu nói ra:

- Lần này ta ta không có đi, mới hai mươi ngày không gặp bộ dáng thánh hoàng thế nào?

Tần Tiêu nói ra:

- Dù sao cũng là người tám mươi rồi.

Lý Tiên Huệ ở đối diện nói ra:

- Lão công, tình huống thánh hoàng nghiêm trọng lắm sao?

Sắc mặt Tần Tiêu có chút khó coi, nói:

- Ngày từng ngày gầy đi nhiều, ăn không vô cái gì nữa. Trước kia mỗi ngày vẫn cùng Thượng Quan Uyển Nhi cùng mấy thị nữ chơi mạt chược, hiện tại thì không thể chơi.

- Chúng ta...

Lý Tiên Huệ có chút do dự nói ra:

- Đi Lạc Dương gặp người nhé?

- Người bình thường gặp không được.

Tần Tiêu thở dài, nhưng lại nói ra:

- Nhưng mà ta lại không có vấn đề. A Man, ý của ngươi thế nào, có phải nên đi thăm không?

- Cũng phải đi một chút.

Lý Long Cơ ngừng tay nói chuyện, có chút trịnh trọng nói ra:

- Cái khác không nói, dù sao cũng là tổ mẫu của ta!

- Còn ta?

Lý Tiên Huệ có chút khẩn trương nhìn qua Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ, ánh mắt hỏi thăm.

Tần Tiêu cùng Lý Long Cơ liếc nhau đang thăm dò ý kiến. Tần Tiêu suy tư một hồi, nói khẽ:

- Ta suy nghĩ biện pháp đã. Ngày mai ta sẽ đi tới vườn ngự uyển nội quan xin phép, hẳn đi ba ngày là đủ rồi.

Lý Long Cơ suy nghĩ một chút, nói ra:

- Hiện trong triều không phải cấm kỵ việc này sao? Ngươi công nhiên đi gặp thánh hoàng chỉ sợ không tốt lắm đâu?

Tần Tiêu cười nói:

- Ta đi Lạc Dương bái tế ân sư Địch công của ta, chuyện này có gì mà không được? Mắt thấy sắp qua năm rồi, ta cũng nên đi đốt chút tiền cho lão nhân gia xài chứ. Về phần đến Lạc Dương ta chỉ thuận đường vấn an thánh hoàng. Lạc Dương, Lạc châu Đại Đô Đốc Trương Nhân Nguyện là bạn tốt của ta, hắn là người phụ trách thủ vệ Thượng Dương Cung, là người trong Tả Vệ Suất ta tự mình đề bạt làm kỵ úy. Chẳng lẽ hắn dám quản ta?

Mọi người cùng kêu lên nói:

- Ý kiến hay!

Giữa trưa ngày thứ hai, hai chiếc xe chạy nhanh ra khỏi Trường An, trên quan đạo đầy bùn đất chạy thẳng tới Lạc Dương.

Đường xá tuy có rung xóc nhưng thiết kế của những chiếc xe này rất tinh diệu, một chút cũng không có cảm giác chấn động quá nhiều, còn có đốt lửa than sưởi ấn nên ôn hòa thoải mái dễ chịu.

Lý Tiên Huệ ăn mặc một cái áo dài đội mũ lông dày che đầu, tựa vào khuỷu tay của Tần Tiêu, trong lòng ngực của mình lại ôm một cái hộp nhỏ. Bên trong chính là bánh mà nàng làm suốt đêm qua.

Lý Tiên Huệ nói nàng muốn đem chút điểm tâm này đưa cho nãi nãi ăn. Là nãi nãi không phải Vũ Hoàng Võ Tắc Thiên, cũng không phải thánh hoàng đại đế.

Tần Tiêu đem Lý Tiên Huệ ôm vào trong ngực, vuốt ve bả vai của nàng, nói nhỏ:

- Tiên Nhi, ngươi nói thật, ngươi bây giờ có trách hoàng đế nãi nãi hay không?

Lý Tiên Huệ chậm rãi lắc đầu:

- Trước kia ta có hận người. Nhưng mà lại nghĩ tới người thế kia trong nội tâm ẩn ẩn đau nhức, hơn nữa cũng không trách nàng. Làm bạn bên cạnh ngươi ta có rất nhiều thỏa mãn, chuyện năm đó đã quên rồi. Hiện tại duy nhất nhớ người chính là nãi nãi của ta...

Trong nội tâm Tần Tiêu thở dài một hơi, nói thầm:

- Dù sao cũng là tình cảm máu mủ thân thích! Tiên Nhi không chỉ có ôn nhu còn thiện lương cùng tha thứ, thật sự là con gái tốt khó có được. Khó trách Vũ Hoàng nổi danh tàn khốc đến cuối cùng trong lòng vẫn nhớ lấy đứa cháu gái nhỏ này. Đi gặp một mặt a, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Có thể làm cho một nữ hoàng trước khi lâm chung thấy tận mắt gặp Tiên Nhi, có lẽ cũng làm cho nàng giải quyết một đoạn tâm nguyện.

Sau khi ta vào Đại Đường cũng làm được một chuyện có ý nghĩa.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-456)


<