← Hồi 208 | Hồi 210 → |
Trong thành Trường An, hơn mười vạn cư dân sau mấy ngày buồn bực trong nhà rốt cục đã đi ra khỏi nhà, tràn ra các đường hẻm, hơn nữa đều là tình nguyejn hoặc bị ép giăng đèn két hoa từng nhà, Đô thành lâm vào trạng thái náo nhiệt và chen chúc.
Những kẻ tù tội, tử hình trong lao ngục thì được sửa thành lưu đày, lưu đày thì thả về quê hương xử lí, tội nhẹ thì đều được phóng thích hết.
Thái tử đăng cơ, đại xá thiên hạ!
Tần Tiêu mặc kim giáp đỏ, dẫn theo Lý Tự Nghiệp, Điền Trân, Vạn Lôi thống lĩnh Tả vệ quân hộ tống thái tử Lý Hiển và thái tử phi Vi Thị ra khỏi đông cung, chậm rãi đến cung Đại Minh. Trong hoàng thành, tràn ngập trên các con đường, ngõ hẻm là các quan viên tướng lãnh quỳ lạy, lá cờ tung bay, trong không trung vang lên tiếng trống.
Tần Tiêu cưỡi ngựa đi trước, sau lưng là ba nghìn Tả Vệ quân, ở giữa chính là xe long phượng của vua, phía trên là Lý Hiển mặc long bào cùng Vi Thị. Đáng lẽ ra thì phải có các quan chuyên đi mở đường đi trước mở đường bài trí nghi thức, nhưng vì Lý Hiển khen ngợi công tích của Tần Tiều nên đặc biệt cho phép hắn lãnh binh khai đạo, vô cùng vinh hạnh.
Trên mặt Tần Tiêu vẫn mang theo nụ cười, dẫn đội ngũ khổng lồ ra khỏi đông cung, chậm rãi đi vào của Đan Phương của cung Đại Minh, trong lòng vô cùng bùi ngùi.
Trong lịch sử thì Lý Hiển cũng đi ra khỏi đông cung, đi vào cung Đại Minh như vậy sao? Hiện tại bởi vì một tên tiểu tử không đáng kể như ta mà lịch sử đã xảy ra một chút độ lệch kì quái, sau lại thần kì khôi phục lại quỹ tích lúc ban đầu. Chỉ có điều, thời gian hình như có chút không đúng.... Ta mở đường đưa Lý Hiển vào cung Đại Minh, đưa Vi Thị vào sau ghế thượng hoàng, đến cuối cùng là thúc đẩy lịch sử hay là thay đổi lịch sử đây? Đến cuối cùng là làm việc tốt hay việc xấu? Ngoại trừ hai người này còn có Vi Thị, người khác không biết nàng là người như thế nào nhưng chẳng lẽ ta không biết sao?
Lần đầu Tần Tiêu cảm giác chính mình lại nhỏ bé như vậy. Vốn cho là tự mình động thủ loại bỏ hai người kia, hẳn là công đức vô biên. Nhưng àm nhìn lại thì dù chính mình không động thủ thì hai người đó bị diệt cũng là chuyện sớm hay muộn. Chính mình chẳng qua là trở thành một người có cũng được mà không có thì cũng không thể thay đổi, làm cho những chuyện này phát sinh sớm hơn, mãnh liệt hơn. Với lực lượng bây giờ của mình thì cần gì "thay đổi lịch sử" khó!
Tần Tiêu khẽ thở dài một cái, thì thào thầm nghĩ: Đối với bánh xe lịch sử lớn thì ta hiện tại chỉ giống như một hạt bụi không có ý nghĩa! Thuận nó thì sống, nghịch nó thì chết. Trước khi xoay chuyển nó lệch một chút thì ta còn theo nó, Phải làm chuyện tình châu chấu đá xe thì hậu quả chỉ có con đường chết! Như bây giờ cũng không tệ lắm, quan to lộc hậu không lo ăn mặc, thanh danh hiển hách khắp nơi, kiều thê ôn nhu phấn hồng cũng có, đây là cuộc sống mọi nam nhân hướng đến. Cứ hưởng thụ cuộc sống trước đã, những chuyện khác phải xem tình huống rồi nói sau!
Trên con đường đuôi rồng trước Hàm Nguyên điện, các quan tứ phẩm trở lên toàn bộ đều phân hàng ngay ngắn, nhìn thấy đội ngũ tiến vào, tất cả đều cùng quỳ xuống, hô:
- Cung nghênh thái tử!
Hơn một vạn người cùng kêu rống lên như vậy, thanh âm kia quả nhiên là dời núi lấp biển, bay thẳng lên trời cao!
Tần Tiêu đi ở đằng trước chấn động đến mức choáng váng.
Tràng diện này thật sự là có chút đồ sộ, các tướng sĩ mặc giáp mang kiếm, các quan thần mặc triều phục đủ các sắc thái riêng, tất cả đều quỳ gối trước mắt mình, cảm giác này thật đúng là sung sướng nha, mặc dù không phải là họ bái ta, ha ha ha! Trong lòng Tần Tiêu vui vẻ, xoay nguời xuống ngựa, phất phất tay, Tả Vệ quân chia làm hai nhóm đứng trên đường đuôi rồng, đứng thẳng chỉnh tề
Tần Tiêu sải bước đi đến trước long liễn, chắp tay nói:
- Khởi bẩm thái tử, thái tử phi, đã đến Hàm Nguyên điện, thỉnh lên điện.
Lý Hiển nhìn thoáng qua trận thế trước mắt, thỏa mãn gật đầu:
- Tốt! Vất vả cho Tần tướng quân rồi. Ái phi, chúng ta xuống xe thôi.
Quan khiêng liễn mời hai người xuống xe, Tần Tiêu cũng không có đại sự gì nên đi trước đội ngủ quan lại ở Đông Cung, dẫn đội ngũ này theo sau Lý Hiển, đi đến đường đuôi rồng.
Đây là lần đầu tiên Tần Tiêu nhìn thấy Vi Thị, nhìn không được cẩn thận dò xét vài lần, nhìn mặt nàng như vậy lại cực kì giống với Tiên Nho. Xem ra tướng Tiên nhi cũng đều truyền thừa từ mẹ nàng. Nói thật nhạc mẫu này thật đúng là mỹ nhân bại hoại trời sinh, dù sao cũng là danh môn thế gia nên cũng có chút ung dung quý phái, nhác tay cũng lộ ra vẻ ngạo mạn. Tuy rằng đã gần bốn mưới nhưng phong vân càng thình, mặt như châu ngọc. Dựa theo quy củ thì hiện tại nàng phải mặc phục sức thái tử phi, đầu đội vương miện, nàng đang mặc quần áo hoàng la cúc, trên tóc điểm thêm ít bong hoa, cần cổ mang kim sức, bên hông đeo ngọc bội, trang phục đẹp đẽ. Tần Tiêu thở dài trong lòng: thật sự là cha mẹ sinh con, trời sinh tính, không cùng giống nhau, ngay cả cùng mẫu thân cũng không giống. Tiên nhi là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu, uyển chuyển, hàm xúc. Lý Khỏa thì mười phần sát tinh, lão nương Vi Thị lại la dâm phụ.... May mắn là còn chưa theo bọn họ đặt ra quan hệ "thân thích", bằng không nếu kẹp ở giữa thì thật là khó làm người, cũng khó làm việc.
Lý Hiển bước lên đường đuôi rồng, đủ loại quan lại đứng bái, thẳng đến Hàm Nguyên điện.
Tần Tiêu là hộ vệ Đông Cung nên tự nhiên là đi theo gần Lý Hiển nhất, đến bên trong Hàm Nguyên điện thì võ tướng quan lại đều cùng đi vào. Đợi cho chúng thần đều vào hết trong điện thì tư lễ đại thần Trương Giản mới vào mời Võ Tắc Thiên ra.
Võ Tắc Thiên vẫn mặc hoàng bào đội mũ châu ngọc như cũ, do thượng quan Uyển Nhi nhẹ dìu đến long ỷ. Đầu tiên là thái tử bái lạy, tiếp theo đó là các quan lại cùng bái lạy theo, hô to vạn tuế.
Võ Tắc Thiên nhìn thần trong triều một cái, cos tình lấy tinh thần lanh lảnh nói rằng:
- Từ lúc trẫm đến nay, thức khuya dậy sớm đã hơn mười năm, triều đại Chu thiên hạ thái bình, bách tính an vui. Nhưng trẫm tuổi tác đã cao, cảm thấy mệt nhọc, thái tử Lý Hiển đôn hậu nhân người, có thể để ý quốc sự.
Thái tử cùng các quan viên đều hô to vạn tuế, Tần Tiêu có chút không yên lòng làm theo những lễ tiết này, ánh mắt thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn lướt qua thượng quan Uyển Nhi, Uyển Nhi vẫn nhìn thẳng phía trước không chớp mắt.
Kế tiếp là Trương Giản Chi tuyên đọc một phần thánh chỉ chế cáo do thượng quan Uyển Nhi chấp bút, còn lại là do Vũ Tắc Thiên nói, sau đó Lý Hiển bước lên sân rồng, do chính Vũ Tắc Thiên đội mũ vua cho hắn, ngồi ngay ngắn lên long ỷ, còn Võ Tắc Thiên thì ủy khuất ngồi ở ghế trên một bên.
Tần Tiêu nhìn thấy cảnh này, trông thấy Vũ Tắc Thiên chết lặng mà không lộ vẻ mặt gì, trong lòng có chút cảm thấy mỏi nhừ. Trơ mắt nhìn bảo tọa mình ngồi nhiều năm bị người khác cướp đi, chính mình chỉ có thể ngồi trong góc, đúng là một việc không sung sướng gì cả.
*****
Sau đó, Lý Hiển tuyên đọc "diễn thuyết Nhậm chức" dài đến hơn một canh giờ. Đơn giản chính là tiếp tục làm sao phát triển "cách mạng tinh thần" của Vũ Hoàng, kiên trì thịnh thế phồn vinh đến cuối cùng. Đồng thời, khôi phục quốc hiệu Vi "Đường" đã biến mất hơn mười năm Đại "Đường", tại thời khắc này cuối cùng đã trở lại! Mặc dù là về tới tay một chủ tử thần võ không anh mình.
Lúc này thì có rất nhiều cựu thần của Lý Hiển kích động lệ nóng doanh tròng, liền hô vạn tuế.
Nghi thức đăng cơ kéo dài cả một buổi sang, Võ Tắc Thiên rõ ràng là sợ người khác làm phiền nên sau khi nghi thức chấm dứt liền cáo từ bỏ đi, để thượng quan Uyển Nhi phải dìu nàng trở về Trường Sinh điện.
Giữa trưa, thái tử Lý Hiển sắp xếp yến hội tại Lân Đức điện, mở tiệc chiêu đãi tất cả các quan thần tham gia nghi thức. Tần Tiêu cùng vài vị tướng quân đông cung và Lý Đa Tạc ngồi một bạn, đều ngồi nói chuyện phiếm, ăn một ít đồ ăn mà không dám uống nhiều rượu, sợ xế chiều trong triều sẽ xảy ra sự cố.
Sau khi yến hội kết thúc, Lý Hiển tiếp tục dẫn quan thần quay trở lại Hàm Nguyên điện, bắt đầu thay đổi nhân sự trong triều, đây cũng là chuyện trọng yếu nhất khiến mọi người chú ý nhất.
Đầu tiên chính là tôn Võ Tắc Thiên thành "Đại thánh hoàng đế Tắc Thiên", để Võ Tắc Thiên lui vào bên trong, thượng tấu của văn võ bá quan đều phải được chú ý. Đồng thời đêm Vũ Gia Địa Vương công trước kia của Võ Tắc Thiên từ vương xuống than "Công". Thế này vừa làm xong, trên danh nghĩa là đè áp võ lực nhưng nhóm vương công thực quyền Võ gia một chút cũng không suy yếu.
Kế tiếp chính là tuyên bố đem tên chính thức của xã tắc, tông miếu, lăng tẩm, giao tự, cờ xí hành quân, phục sức, thiên địa, nhật nguyệt, tự vũ, đài các sửa trở lại thành bộ dạng trước kia, thần đô lại là "Lạc Dương", thủ đô Trường An, sửa niên hiệu là thần long.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm nói: niên hiệu thần lòng sao? Cái này không phải là thần long đến cải chính sao? Vừa nói đến hai chữ này ta lại nghĩ tới....
Văn võ bá quan đều lẳng lặng nghe những lời này, toàn bộ đều không hẹn mà cũng mong mỏi chủ trương đằng sau của Lý Hiển. Quả nhiên cuối cũng khi tuyên bố "bổ nhiệm nhân sự" thì tất cả mọi người đều tỉnh táo tinh thần, vểnh tay lên nghe
Đầu tiên chính là Vi Thị trở thành hoàng hật, Vệ Vương Lý Trọng Tuấn trở thành hoàng thái tử. Sau đó khen ngợi công lao của bọn người Trương Giản Chi. Phong Trương Giản Chi làm tam phẩm, lại bộ thương thư, bổ nhiệm tể tướng, hán dương quận công. Đường Hưu cùng Diêu Sùng cũng làm trong tam phẩm, bộ binh, hình bộ thường thư đều là tể tướng. Đồng Thời đề bạt Ngụy Trung Nguyên nhiều lần bị lưu đày làm tể tướng, phòng hoàn ngạn phạm, kính huy vi nạp nói, tể tướng, viên thứ cho mình cùng trong thư môn hạ tam phẩm, Tể tướng. Vũ Lâm đại tướng quân lý nhiều tạc tiến phong liêu dương quận vương, ban thưởng thực phong sáu trăm hộ. Đồng thời, tham dự chính biến có công thái bình công chúa, dấu cộng vi trấn quốc thái bình công chúa, thực phong đạt tới năm nghìn hộ, cho phép mở phủ thiết sở, thế này tại trung quốc trong lịch sử, đều là thịnh huống chưa bao giờ có không người có thể bằng được. Cùng vương lý sáng kiên trì không chịu đương Thái úy, nhưng là dấu cộng an nước cùng vương, thụ cái cùng trong thư môn hạ tam phẩm, trở thành cái trên danh nghĩa Tể tướng. Đồng thời, võ nghĩ lại bởi vì cũng có công lao, đặc biệt thoát hắn nhưng tập Vương tước, xưng là 'Lương vương', quyền lực một điểm không có giảm, còn gia phong cái nhất phẩm mở dụng cụ phủ cùng ba tư, ý tứ chính là cùng 'Tam công' đặt song song quan tước. Mặc dù không có cái gì thực tế chức vụ, nhưng là làm 'Cố vấn cao cấp' cho hoàng đế, thực quyền không nhỏ.
Trong lòng Tần Tiêu cười lạnh: Thế này thì thật là có chút ý tứ, một nam nhân đã cho mình đeo nón xanh mà giờ còn được Lý Hiển coi như là bảo bối giữ ở bên người làm cố vấn, đây không phải là dẫn soi vào nhà sao, càng thêm cổ vũ cho đôi gian phu dâm phụ, thuận tiện cho bọn họ yêu đương vụng trộm sao?
Tối, Lý Hiển tuyên bố bổ nhiệm một ít tướng lãnh quân đội, trước tiên người có cấu kết với hai phản tặc đều bị cách chức đưa đi lưu đày, hoặc là giáng chức xuống làm quan ở những nơi khỉ ho cò gáy, có cũng được mà không có cũng không sao. Bổ nhiệm huynh trưởng của Vi Thị là Vi Ôn làm Đại Đô đốc phía Nam, phong là Tả Kim đại tướng quân, Tần Tiêu làm Đại Đô đốc phía bắc, phong là Hữu Kim đại tướng quân, binh bộ thị lang. Tránh không được nên phải làm lễ bái lạy tạ ơn, ngày này chính là bái và bái, Tần Tiêu mệt đến chết rồi, nghĩ muốn nhanh chóng chấm dứt.
Buổi chiều, nhân sự được bổ nhiệm, quang lại bị giáng chức phải đi lưu đày đến hai trăm người, người được đề bạt lên cũng không ít, trong đó được thăng chức lợi hại nhất chính là tổng giám Chung Thiệu Kinh, tể tướng Ngụy Nguyên Trung, phía Nam là Vi Ôn, phía bắc là Tần Tiêu. Một số người khác, tam đại nguyên lão cũng không tăng thêm cái nào, chỉ là thêm một ít danh hiệu, nhưng người thong minh cũng biết họ đều là quyền nghiêng vua và dân, Thái Bình cùng Lý Sáng, Võ Nghĩ được chỗ tốt của lợi ích thực tế, những người này được nhảy lên làm vương công, cũng còn làm dịu.
Vua nào thì triều thần nấy, những người này vôn cùng thời điểm, đồng thời lại có không ít người rớt xuống ngàn trượng, thậm chí là sa vào vòng tù tội.
Tần Tiêu thật vất vả đợi đến thời khắc cuối cùng, thở ra một hơi thật dài, hộ tống đủ loại quan lại đồng thời thối lui ra khỏi Hàm Nguyên điện. Vừa đi vừa nói, các quan lại bắt đầu ăn mừng lẫn nhau. Mặc kệ là có thăng chức hai không thì tất cả các quan đều được tăng thêm hao cấp, bổng lộ được ban cũng không ít, đích thị là mọt việc rất đáng được ăn mừng. Tất nhiên sẽ có không ít người đến chúc mừng Tần Tiêu, Tần Tiêu ứng phó từng người, lại mất mấy canh giờ trôi qua.
Thật vất vả đợi đến lúc đám người thoáng tản đi, Tần Tiêu nhanh chóng chạy vào nhà cầu phía Tây triều đình! Buổi trưa này nhịn xuống, Tần Tiêu thật sự rất bội phục những người lớn tuổi kia sao có thể nhịn được, bọn họ lớn tuổi nhu vậy chẳng lẽ sẽ không hư thận sao? Phỏng chừng những người này trải qua nhiều năm đã luyện được bằng quang siêu cấp vĩ đại.
Sau khi thoải mái giải quyết xong, Tần Tiêu lên ngựa đi qua Chung Cổ lâu, đến trước viện Hữu Kim Ngô, trong lòng thầm nghĩ: Mấy tháng trước ta cũng thượng quan Uyển Nhi đi ngang qua chỗ này, gặp được Vô Ý Tông vô lễ kia, bảo ta đi chiếm cứ trượng viện Tả kim ngô. Ngắn ngủi một thời gian sau tà liền làm chỉ trượng viện hữu kim ngô cùng phủ đô đốc, tiếp việc của Võ Ý Tông. Mà hắn đâu rồi, kéo theo thân tàn phế, thời điểm đại xá thiên hạ đã bị hoàng đế đặc biệt chỉ lưu đày đến Lĩnh Nam, cách chức làm thứ dân, trọn đời không được rời đi.
A! Đây là vận mệnh!
Sắc trời dần dần tối, Tần Tiêu xoay người lên ngựa chuẩn bị về nhà, mới vừa ra đến cung Đại Minh thì bị cản lại. Không phải ai khác mà chính là Lý Trọng Tuấn vừa mới đội mũ thái tử.
Lỹ Trọng Tuấn cũng cưỡi một con ngựa, vui tươi hớn hở nói:
- Tần đại tướng quân, sao rồi, có hài lòng không?
← Hồi 208 | Hồi 210 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác