Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 204

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 204: Đông như trẩy hội
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tên thái giám giữ cầu môn thức thời liền vọt tới bên cạnh, nói vẻ nịnh nọt:

- Điện hạ, mời ngài đá vào cầu môn!

- Được, ta đá!

Lý Long Cơ cung chân, sau đó đá mạnh một cái, banh văng ra xa!

Sau đó chính là, lại thêm một phát.... . bay thẳng lên trời....

Lý Long Cơ không khỏi tức giận mắng:

- Cái cầu môn này sao lại thấp như vậy, đúng là bực hết cả mình! Người đâu! Mau làm cao thêm hai trượng cho ta!

Tần Tiêu thật sự là xem không nổi nữa rồi, đặt mông ngồi bẹp xuống sân, quả thực cũng sắp cười tới rút gân rồi:

- Bóng đá phiên bản Q! Đúng thật là trận banh lịch sử phiên bản Q (ứ hiểu tác giả nói gì =. =)! đúng là quá khôi hài rồi!

Lý Long Cơ ủ rũ đi tới bên cạnh Tần Tiêu, cũng đặt mông ngồi xuống:

- Này đại ca, chơi theo kiểu mà ngươi nói, chẳng có chút ý nghĩa nào sất! Còn chạy tới mệt chết đi được!

Tần Tiêu cười tới mức đau hết cả bụng, vất vã lắm mới dừng lại được:

- Ngươi toàn làm xằng làm bậy thì đường nhiên đá không cảm thấy gì rồi. Bằng không ta thấy.... hôm nay trước hết coi như xong đi. Mấy hạ nhân này có muốn học chơi cho đàng hoàng cũng khó lắm. Ngày mai ta gọi tướng sĩ Đặc chủng doanh tới. Chia làm hai nhóm, ta tự mình lên đài dạy bọn họ đá. Mấy người đó bình thường đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, học cũng dễ hơn.

- Vậy cũng được.

Lý Long Cơ vuốt mồ hôi trên mặt. Quay lại nhìn thoáng qua mấy người Lý Đán và Lý Trọng Tuấn đang ngồi trong lương đình ở đằng sau. Thấy bọn họ đang nói chuyện uống trà tới mức hăng say, đè thấp giọng nói:

- Đại ca, thứ cho tiểu đệ lắm mồm, nói mấy lời không được dễ nghe cho lắm. Ngươi bây giờ tuy là phong quang, một bước lên mây thật đấy, nhưng vẫn là đầu nặng gốc nhẹ, rất dễ gặp chuyện. Ngươi hiểu rõ ý của ta chứ?

- Hiểu rõ.

Tần Tiêu khẽ gật đầu:

- Ta mới vào triều đình không được bao lâu, lý lịch không đủ, cũng không có bất kỳ thân tín gì. Hiện tại bỗng nhiên lại lĩnh chức quan lớn như vậy, đúng là giống như lời ngươi nói, gốc rễ quá nhỏ bé. Xem ở trên mặt thì tam đại nguyên lão và một ít trọng thần hiện tại đều có quan hệ không tệ với ta. Chính là trong cục diện chính trị ở triều đình, không có ai là bằng hữu hay kẻ thù vĩnh viễn của nhau cả, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn, đây là cái ngươi đã dạy ta. Cái này, ta vẫn có thể hiểu được. Không chừng một lúc nào đó, ta sẽ lại theo chân một kẻ nào đó trong bọn họ nháo một trận, sau đó bị bọn họ giẫm bẹp dưới bàn chân, vạn kiếp bất phục. Là ý này đúng không?

- Coi như vậy đi....

Lý Long Cơ nhét một cọng cỏ vào trong miệng ngậm, ngơ ngác nhìn về phía xa:

- Ngoại trừ những người này, còn có mấy người Võ Tam Thư và Thái Bình công chúa ở đây. Nhất là Võ Tam Thư, lúc trước vẫn nhìn Thái tử không vừa mắt, lấy thực lực của hắn, cũng có thể đè bẹp Thái tử. Lần này, nếu như không phải có mấy vạn hữu uy vệ của Trương Nhân Nguyện ở Trường An đề phòng, ta phỏng chừng hắn.... cũng khó nói trước được!

- Thái Bình công chúa?

Tần Tiêu hỏi lại.

Lý Long Cơ cười nói:

- Là một vị cô cô của ta, từ nhỏ chính là rất thương ta, trong mắt ta, nàng là một người tốt mười phần. Chỉ là mấy năm gần đây Võ Hoàng đối với nàng lại ân sủng thêm gấp bội, khiến cho nàng có chút ngạo mạn. Đồng thời nàng cũng giống như Võ Hoàng, có tâm cơ, có đảm lược, cũng có thủ đoạn, có dã tâm. Chỉ có điều, ngoại trừ dã tâm ra thì những thứ khác đều kém hơn một bậc. Cho nên.... Lúc trước khi Võ Hoàng xét tới chuyện Hoàng tự thì mới trực tiếp loại bỏ nàng. Chuyện đó khiến cho nàng rất không vui! Mấy lời này ngươi cũng đừng có nói cho ai nghe, bị cô cô ta biết được thì nhất định sẽ xé rách miệng ta mới thôi.

- Biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi.

Tần Tiêu thuận miệng đáp ứng, trong lòng thầm nghĩ: Thái Bình công chúa, ta xem như được thấy qua một lần, có hiểu biết, có khí phái, cũng có thứ mà Lý Long Cơ đã nói, rất là ngạo mạn. Xem ra Võ Hoàng rất hiểu con gái của mình, một đứa con gái không có quan hệ trực tiếp có năng lực và dã tâm, tuyệt không thể trở thành một Hoàng đế hợp cách được. Nếu như để cho Thái Bình trở thành Hoàng đế, không nói tới chuyện giang sơn Đại Đường sẽ ra sao, phòng chừng cuối cùng nàng cũng sẽ không có được một kết cục gì tốt? Chỗ nàng ta có những thứ và năng lực giống như Võ Hoàng, khống chế thiên hạ mấy chục năm không chút sai lầm. Lần này nếu như không phải vì Võ Hoàng ốm đau thì dù nàng có gần tám mươi đi nữa thì phỏng chừng cũng không có kẻ nào dám lộn xộn...

- Còn có một người nữa mà ngươi nên chú ý.

Lý Long Cơ nói một cách trịnh trọng:

- Vị Thái tử phi trước đây vẫn một mực không lộ mặt qua, không bao lâu trước chính là hoàng hậu Vi thị!

Trong lòng Tần Tiêu không khỏi cả kinh: Vi Thị? Vậy không phải là Vi Hậu sao? Không nghĩ tới kết quả cuối cùng của tràn chính biến này, ngược lại lại tiện nghi cho mụ thiên cổ ác phụ này, khiến cho bà ta có cơ hội nhảy lên mặt bàn để khoa trương...

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười cười:

- Nàng không phải là mẹ vợ của ta sao?

Lý Long Cơ cười rồi đứng dậy:

- Đúng thật là mẹ vợ của ngươi, chính là có ai biết không? Trừ phi ngươi... để cho Tiên Nhi khôi phục lại thân phận. Nữ nhân này thật sự là không đơn giản đâu! Ngàn vạn lần đừng có mà đi đắc tội với bà ta, bằng không thì.... Khó mà nói trước được.

- Cái gì mà 'khó mà nói trước được', ngươi bây giờ sao cứ thích nói chuyện kiểu cường điệu như mấy người già thế này?

Tần Tiêu nói:

- Chuyện để cho Tiên Nhi khôi phục thân phận thì ta vẫn đang suy nghĩ. Nhưng bây giờ, trong triều mọi chuyện vẫn còn chưa yên, Thái tử có thể thuận lợi đăng cơ hay không, sau khi đăng cơ có ngồi vững trên ngai vàng hay không cũng khó nói, việc này, vẫn là để sau hẵng tính đi....

Lý Long Cơ đưa tay huých Tần Tiêu một cái:

- Dù sao thì ngươi cứ lưu ý mấy điểm đó, phàm là việc gì cũng nên suy nghĩ cẩn thận. Mấy chuyện đả kích âm thầm hay công khai trên triều đình, có thể còn lợi hại hơn những thứ ngươi nhìn thấy trên chiến trường nữa! Trước kia ngoài mặt tuy là ngươi được Hoàng đế sủng ái, nhưng dù sao quyền nhỏ chức vị thấp, không mấy người để ý tới ngươi. Hiện tại thì không giống vậy nữa, cây to đón gió, có thể dẫn tới cả phượng hoàng lẫn gió lớn, cũng có thể rước lấy sâu mọt và những chuyện phiền phức khác. Mấy lời dư thừa thì ta không nói nữa! Nhớ kỹ, ngày mai lại tới phủ của ta, chúng ta chơi đá banh, chuyện trong triều đình ngươi cứ tạm gác lại. Xem như tránh được bao nhiêu thì tránh, đừng có xuất đầu lộ diện nhiều quá.

- Biết rồi.

Tần Tiêu cũng lấy cùi chỏ huých Lý Long Cơ một cái:

- Bà dì A Man.

Lúc trời chạng vạng tối, Tần Tiêu hờ hững rời khỏi Lâm Truy Vương phủ. Nếu không phải bởi vì thời gian giới nghiêm ở trong thành Trường An là cấm đi vào ban đêm, thì sẽ có một ít tiệc rượu có khả năng duy trì liên tục hơn nửa đêm lận, nhưng vẫn không thể cứu được đám rượu nho cực phẩm rất hiếm do Lý Long Cơ đau khổ sưu tầm. Mặc dù như thế, vẫn bị Lý Trọng Tuấn mang ra, hoa tay múa chân vui sướng sai bọn người đưa Lý Long Cơ về Vệ Vương phủ.

*****

Tần Tiêu xoay người lên ngựa, cảm giác cơ thể như đang bay bổng, tứ chi giãn ra một cách thoải mái, tác dụng của loại rượu này chính là như vậy. Cưỡi ngựa một cách chậm rãi, bỏ rơi đám binh sĩ lại đằng sau, thong thả đi trên đường cái Chu Tước.

Nhìn đường cái rộng hơn 100m, chỉ có mỗi mình hắn nhàn nhã lắc lư đi, các cửa hàng của các dân cư bên cạnh đã sớm đóng cửa hết rồi, mọi người lo về nhà để tránh việc mình làm sai luật. Ngày bình thường thì phố xá phồn hoa cùng náo nhiệt vô cùng, giờ cũng không còn nghe thấy thanh âm của đội thương nhân vãng lai cùng tiếng kêu rao mời khách, bình thường thích nhất mấy cửa hàng bán điểm tâm quà vặt đặc sắc của Giang Nam nhưng giờ cũng không còn quán nào bán.

Tần Tiêu ợ lên một hơi rượu, trong nội tâm rầu rĩ thầm nghĩ: Vốn muốn mang cho bọn Tiên Nhi một ít gì đó ăn khi trở về, hiện tại thì xong rồi, không có bất kỳ cái cửa hàng nào hết. Ta còn phải nhanh chóng trở về nhà, nói không chừng các nàng còn đang chờ ta về nhà ăn cơm tối.

Nghĩ tới đây, Tần Tiêu liền vung roi ngựa lên, nhưng cảm giác trên tay không có cây roi nào, ngay cả cây roi ngựa mà còn quên mang theo. Tần Tiêu liền đơn giản rút bảo kiếm vỗ lên mông ngựa một cái.

Vừa chạy tới chưa được vài bước, một đội binh lính bên kia đường liền nhanh chóng xông tới, nâng cao trường thương vây quanh Tần Tiêu ở bên trong lại:

- Người nào? Ban đêm cấm được đi lại vậy mà còn dám cầm kiếm phóng ngựa, thật sự là có gan làm loạn!

Tần Tiêu lại ợ lên một hơi rượu:

- Ngươi... Hấc! Ngươi thật là lớn mật! Đám người vô danh tiểu tốt các ngươi là thuộc hạ của ai, dám đến quản chuyện của bổn tướng hử! Không phải là đến giờ Dậu mới cấm đi lại ban đêm hay sao? Hiện tại còn chưa tới giờ Dậu!

Tiểu giáo dẫn đầu bị người say kia nói như vậy thì hơi sững sờ một chút, nhìn kỹ Tần Tiêu vài lần đây không phải là một con ma men hay sao, sao lại kêu ngạo như vậy! Vì vậy quát to một tiếng:

- Người đâu, đi lên trói lại cho ta. Hiện tại vừa tới giờ Dậu. Ngươi cưỡi ngựa chạy ở trên phố xá còn vụng trộm mang theo hung khí, đó chính là tội lớn nhất!

- Vụng trộm mang theo hung khí sao?

Tần Tiêu nghe vậy cười ha hả:

- Ngươi đến mà xem thanh bảo kiếm mà Hoàng đế ngự ban cho ta một chút đi! Bổn tướng... Hấc! A, ta, ta sao lại có thể để quên khôi giáp ở trong nhà chứ? Thật sự là...

- Dám hù dọa ta sao? Các huynh đệ lên! Mau bắt hắn lại. Trói chặt rồi mang đến Nam Nha giao cho Đại Đô đốc xử trí!

- Chờ một chút!

Tần Tiêu bỏ kiếm vào trong bao nghe "Lạch cạch" một tiếng.

- Các ngươi là thuộc hạ của Nam Nha, sao lại không biết ta là ai vậy? Đại Đô đốc Vệ Vương điện hạ của các ngươi vừa rồi còn mới còn cùng ta uống rượu đó!

Mấy người lính này có chút giật mình, dừng bước lại, một người ở trong đó nói rằng:

- Từ hôm nay, Đại Đô đốc Nam Nha đổi thành Vi tướng quân rồi.

Tần Tiêu nghi ngờ nói:

- Vị nào là Vi tướng quân thế?

Mấy binh lính nhận thấy dường như thân phận của Tần Tiêu không tầm thường. Vì vậy thấp giọng đáp lại:

- Huynh trưởng của Thái tử phi, Vi Ôn Vi đại nhân.

Tần Tiêu trong nội tâm thầm cười châm biếm: Tay chân cũng thật là nhanh nha! Lý Trọng Tuấn còn chưa có chính thức làm lễ đội mũ của đương Thái tử, vậy mà Nam Nha liền thay đổi lão bản, nhà họ Vi cũng là người tâm phúc của đương gia.

Tần Tiêu nói với mấy binh lính kia rằng:

- Ta chính là Tả vệ Đông cung Tần Tiêu tướng quân, ta đi ngoài làm công vụ nên về muộn một chút. Các ngươi cũng không muốn bắt ta đi đến Nam Nha chứ?

- A... Dạ, là Tần tướng quân!

Nghe vậy những binh lính cuống quít quỳ rạp xuống đất:

- Tiểu nhân có mắt mà không tròng đã xông tới đắc tội tướng quân, cầu mong tướng quân tha tội.

Tần Tiêu khoát tay áo một cái:

- Thôi, các ngươi làm theo chức trách, bổn tướng không trách các ngươi. Tiếp tục đi đến chỗ khác để tuần tra đi.

Dứt lời vỗ vỗ mông ngựa rời đi.

Mấy binh lính ở sau lưng khe khẽ nghị luận:

- Tiểu tử nhà ngươi bị trúng gió cái khỉ gì vậy hả, bảo chúng ta đi lên trói Tần tướng quân lại nữa chứ! May mắn đại nhân hắn đại lượng không so đo cùng với chúng ta đó!

- So đo? Nếu hắn so đo, thì trực tiếp vung kiếm chém chết chúng ta rồi, may mà cũng không có làm sao. Bản lãnh của hắn, mấy người chúng ta còn không có chống đỡ được đâu!

- Được rồi đừng có nói nữa, chúng ta cũng thật xui xẻo lại đi trêu chọc một vị đại nhân như vậy, thôi đi chỗ khác tuần tra đi. Mở to con mắt ra mà nhìn cho kỹ nhé, đừng tưởng rằng người ta mặc thường phục thì có thể bắt nạt. Những vị đại quan đại tướng quân kia, có thể cũng giống như Tần tướng quân vậy, mặc thường phục mà đi đó...

Tần Tiêu giục ngựa chạy ở trên con đường Chu Tước vắng vẻ, rất nhanh đã chạy xuyên con đường không có một bóng người này. Đến nhà mở cửa ra đi vào trong, vừa mới tiến vào cửa phủ thì nhìn thấy ở trong đại sảnh có bốn nữ tử, Hình Trường Phong cùng lão đầu tử Chung Diễn đang ngồi, hình như thật sự đang đợi hắn về để cùng nhau ăn cơm nha.

Nhìn thấy Tần Tiêu vào cửa. Lý Tiên Huệ đón chào:

- Lão công, làm sao muộn thế này ngươi mới đi về vậy? A... toàn thân toàn mùi rượu. Nhìn giống như đã ăn cơm tối rồi phải không? Uổng công chúng ta đợi ngươi lâu như vậy!

Tử Địch mở miệng nói:

- Được rồi, Đại tướng quân đã ăn rồi thì thôi, chúng ta sẽ không chờ hắn nữa, mau nhanh đi ăn đi, ta đói muốn chết rồi đây.

Tần Tiêu đi vào trong nội đường, dường như có chút mơ hồ cười ha ha:

- Ta ăn rồi, các ngươi ăn đi, không cần ta phải xen vào.

Lý Tiên Huệ vịn Tần Tiêu đi vào trong nhà:

- Ở ngoài người ta đã cấm đi lại vào ban đêm rồi hay sao, vậy mà ngươi còn lắc lư ở bên ngoài tới tận bây giờ mới trở về. Cũng không sai người đưa tin nói chúng ta biết một tiếng, làm cho người trong nhà chờ ngươi về ăn cơm, ngươi không có tin tức cũng khiến người khác lo đó!

Tần Tiêu hôn một cái "Chụt" lên mặt của Lý Tiên Huệ:

- Biết rồi, lão bà tốt của ta, lần sau ta sẽ chú ý hơn. Hôm nay nha, ta bị Vệ Vương kéo đến Lâm Truy Vương gia uống rượu, nhất thời cao hứng liền... liền quên không cho người đưa tin về nhà, chứ không có ý tứ gì khác, hắc hắc!

Vào phòng, Tần Tiêu xoay người gục ở trên giường, cảm thấy đầu hơi choáng váng, lầm bầm thì thầm:

- Ông trời của ta, rượu nho uống vô họng rất bình thường nhìn như không hề có lực sát thương, không ngờ nó lại có tác dụng chậm khiến ta lãnh đủ! Ta... ta ngủ trước đây!

Không đến một phút đồng hồ, tiếng lẩm bẩm vang lên, một số người đang ăn cơm trong đại sảnh nghe thấy lời này đều nổi lên một tầng da gà. Lý Tiên Huệ lắc đầu, giúp Tần Tiêu cởi quần áo ra, một thân mồ hôi của hắn cũng có thể xông chết người đó! Sau đó lại chuẩn bị nước ấm giúp hắn lau thân thể, rồi mới chuẩn bị rời đi, không ngờ Tần Tiêu lại tỉnh dậy, một phen bắt được tay của Lý Tiên Huệ, cười ngây ngô hai tiếng hắc hắc:

- Tiên nhi, cùng nhau đi ngủ đi!

*****

- Sao lại tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì cũng tốt, vừa đúng lúc ta có việc nói cho ngươi biết. Sợ để ngày mai mới nói thỉ hỏng việc mất

Lý Tiên Huệ cầm lấy một đống gì đó ở trên bàn sau đó ném tới đầu gối.

- Ngươi xem một chút đi, hôm nay ngươi không có ở nhà, có biết bao nhiêu người tới bái phỏng ngươi đó.

Tần Tiêu chống tay ngồi dậy, hai mắt say đến nỗi lờ đờ mông lung không kiên nhẫn nói:

- Những người này có thấy phiền hay không vậy trời, sao lại chạy đến nhà của ta hết vậy. Ngươi không biết đâu, Suất Phủ cùng Đại lý Tự Trung. Đều nhận được rất nhiều bái thiếp, có vài cái không biết là ai.

Lý Tiên Huệ gom lại một đống ôm tới chỗ của Tần Tiêu rồi ngồi xuống, mở ra một cái bái thiếp cho hắn xem:

- Làm quan mà, còn không phải là như vậy hay sao chứ? Chuyện thường tình mà thôi, ngươi cũng nên học một chút đi. Đừng không có kiên nhẫn. Người ta chịu chủ động tới bái phỏng ngươi, cũng có ý để mắt tới ngươi, ngàn vạn đừng có cự tuyệt mấy người đó, nếu đắc tội với mấy người đó thì coi chừng sẽ rơi xuống thanh danh không tốt. Ngươi xem này, Tương Tác Giam Lô Đại Tượng. Ngươi không phải muốn xin hắn làm ông chủ tây sao? Hôm nay hắn cũng đã tới rồi, bảy tám chục tuổi rồi mà còn chủ động bái phỏng ngươi thế này huống chi là thanh niên hai mươi tuổi chứ, cũng không dễ dàng đâu.

- A, hắn cũng tới sao.

Tần Tiêu tiếp nhận bái thiếp nhìn một chút, thật đúng là Lô Đại Tượng, trên thiếp mời còn có hai câu, đồ vật mà ta nhờ hắn làm đã chuẩn bị xong rồi.

Tần Tiêu nghĩ một chút rồi nói:

- Vốn là, Lô Đại Tượng giúp ta làm những trang bị này, là mua cho Thượng Quan Uyển Nhi, để giúp một phần nào khi nàng "Về hưu". Hiện tại trên triều đình rất loạn, Vũ Hoàng hạ chức Thượng Quan Uyển Nhi vừa mất chỗ dựa. Hắn nhìn thấy việc này cũng không muốn xảy ra như vậy. Xem ra vẫn là ta thay hắn đi làm vậy. Lão nhân gia cũng đã bảy tám chục tuổi rồi đúng là cũng không dễ dàng làm cho lắm.

- Còn có cái này nữa, người này ngươi cũng có biết đấy.

Lý Tiên Huệ thần sắc mật mờ cùng giọng nói có vẻ là lạ, đưa cho hắn bái thiếp.

- Đến thăm bộ dáng kinh thành nổi tiếng!

- Ai vậy?

Tần Tiêu nhận lấy xem xét, không khỏi ngây ngẩn cả người:

- Tại sao... lại là nàng ta? Bách Linh Lung Phong nhị nương. Sao nàng ta cũng tới đây vậy?

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng đập một quyền ở trên đùi Tần Tiêu:

- Ta cũng không biết. Có thể nàng đến mời ngươi đến thăm để bàn chuyện làm ăn chăng?

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Vậy được rồi, ngày mai ta liền đi đến thăm thử xem sao.

Lý Tiên Huệ nhảy dựng lên bổ nhào vào Tần Tiêu đang ở trên giường:

- Ngươi dám ngươi dám! Ngươi mà dám đi, thì cũng đừng đến giường ta ngủ nữa đó!

Tần Tiêu duỗi một tay ra dò tìm được cái eo mềm của nàng liền gãi ngứa:

- Có người đang ghen kìa!

- Ta mới không thèm cùng ngươi náo loạn đâu!

Lý Tiên Huệ ngồi dậy. Cầm một đống bái thiếp ném đến trước mặt của Tần Tiêu:

- Những người này ngươi nên xem kỹ một chút đi, ít nhất trong nội tâm có cái đo đếm cũng thật là tốt. Hữu uy vệ Trương Nhân Nguyện, Vũ lâm vệ Lý Đa Tạc, Kính Điệu, Hoàn Hữu Nhĩ ở Ngự sử đài cùng Đại Lý Tự Đồng Liêu. Những người này cũng đều tới đây. Thiên Thiên tại Suất Phủ cùng Đại lÝ Tự Đô cũng không gặp được ngươi. Người ta cũng đã không gặp được ngươi ba lần rồi đó! Ngươi cũng đừng có thất lễ nữa.

Tần Tiêu nằm ở trên giường cầm bái thiếp lật qua lật lại, trong lòng thầm nghĩ: Trương Nhân Nguyện Lý Đa Tạc. Những người này đều là người có tiếng và có thế lực ở trong quân đội, phần lớn đều có chút sâu hoặc cạn giao tình với ta. Hiện tại chủ động tới bái phỏng ta, cũng có thể là cho ta mặt mũi rồi. Ai nha, trong khoảng thời gian ngắn, ta đứng ở trước cửa giăng lưới cũng có thể bắt được chim ở trong trạch phủ, thoáng cái thì liền đông như trẩy hội ấy! Ngày mai ta sẽ ở nhà, chờ những người này tới, tại Tả Vệ Suất Phủ tiếp khách, hay là nói thẳng ra là chờ một người...

Vào lúc sáng sớm, dường như Tần Tiêu vừa mới mở to mắt ra, lại chợt nghe bên ngoài có người nói chuyện:

- Tần tướng quân có ở đây không?

Âm thanh của lão gia này, nghe rất quen.

Hình Trường Phong đứng ở bên ngoài đáp lời lại:

- A, là Trương tướng quân đến chơi. Tướng quân còn chưa có tỉnh dậy đâu, nếu không, ta đi gọi cho ngài nhé?

Trong nội đường Tần Tiêu sững sờ một lát: Trương Nhân Nguyện, có chuyện mà đến đây sớm như vậy ta?

Trương Nhân Nguyện hạ giọng xuống:

- Đừng vội đừng vội, lão phu ngồi đây chờ một chút cũng được.

Tần Tiêu nhẹ nhàng ôm Lý Tiên Huệ ở trong ngực mình qua một bên, xoay người rời giường, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền đi ra ngoài đại sảnh, chắp tay nghênh đón Trương Nhân Nguyện đang ngồi ngay ngắn uống trà:

- Là Trương tướng quân sao! Tần Tiêu thật sự quá thất lễ rồi!

Trương Nhân Nguyện đứng dậy cười ha hả chắp tay hoàn lễ:

- Sáng sớm lão phu đã tới quấy rầy rồi, kính xin Tần tướng quân thứ tội cho lão phu!

Hai người phân chủ khách ngồi xuống cùng nhau hàn huyên một lát.

Trương Nhân Nguyện nói rằng:

- Tần tướng quân, ngay lúc này... Ừ, nói như thế nào đây nhỉ, lão phu thật sự là bái phục ngươi rồi đó!

Tần Tiêu cười cười với Trương Nhân Nguyện:

- Xin Trương tướng quân chỉ giáo cho?

- Liệu mọi việc y như thần!

Trương Nhân Nguyện tiến đến bên tai Tần Tiêu nói nhỏ:

- Thật sự là quá thần kỳ đó! Lão phu vừa mới đuổi tới Trường An thì chợt nghe nói rạng sáng nay trong cung xảy ra chính biến. Một ít tướng quân trú đóng ở ngoài thành Trường An, hiện giờ đang rất luống cuống không biết làm sao đây, còn có một ít cũng đang rục rịch, muốn tiến vào Trường An thành chém giết. Lão phu dẫn theo mấy vạn đại quân dẹp loạn, cuối cùng cũng trấn trụ được bọn họ, ha ha!

Tần Tiêu cười ha ha nói:

- Trương tướng quân, lần này ngươi đã lập được công lao rồi đó! Sau khi Thái tử đăng cơ, đương nhiên sẽ không thiếu chỗ cho ngươi đâu. Còn nữa... Hiện tại Nam Nha đã thay đổi chủ tử, không phải Vệ Vương đương gia nữa rồi, hình như là huynh trưởng của Thái tử phi. Người này ngươi có biết hay không?

- Huynh trưởng của Thái tử phi sao?

Trương Nhân Nguyện tinh tế suy tư một hồi lâu:

- Lúc đầu ta cũng chỉ biết sẽ thay đổi một người họ Vi, không nghĩ tới người này lại có địa vị như vậy. Trước đây chưa từng nghe nói qua, ít nhất không phải người trong quân đội.

Tần Tiêu chậm rãi khẽ gật đầu một cái. Trong lòng nghĩ: Vi Ôn, huynh trưởng của Vi hậu, xem ra trước đó không phải là địa vị đại quan, ít nhất trong triều đình không có tên của hắn. Hiện tại lại một bước lên trời làm Đại lão bản của Nam Nha. Xem ra lực lượng đằng sau Vi hậu này, thật đúng là không thể khinh thường được nha!

- Này, Tần huynh đệ à!

Giọng nói của Trương Nhân Nguyện thân mật hơn rất nhiều, ngay cả xưng hô cũng thay đổi luôn:

- Ta nghe được một tin tức, triều đình chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm Đại Đô đốc của Bắc Nha, có việc này phải không?

Tần Tiêu cười nhẹ một tiếng:

- Còn chưa có rõ ràng lắm. Đến giờ ta vẫn chưa nhận được tin tức chính xác.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<