← Hồi 167 | Hồi 169 → |
Quân lệnh như sơn, các binh sĩ không dám lãnh đạm, vung đại đao trong tay lên phá hủy câu cầy mình và đồng bạn tân tân khổ khổ mà làm, một đao một búa bổ xuống.
Sau khi phá từng cây cọc thì nước chảy xiết sẽ cuốn bè gỗ trôi đi. Những binh sĩ biết bơi thì thời điểm phá cầu đóng cọc hủy cọc là bận việc nhất, lúc này không qua một giờ cũng mệt mỏi oán hận thấp giọng mắng.
Tần Tiêu cũng trà trộn vào trong lão quân, cùng bàn thương nghị việc kiến tạo quân trại, sau khi vẽ xong bản vẽ giao cho Điền Trân, chính mình đi tới bên cạnh cầu nổi, tự mình giám sát những người kia hủy cầu.
Tần Tiêu nhìn thấy nhiều người trên mặt oán khí, rất là không phục, vì vậy kêu những người đó lại, hỏi:
- Các ngươi không phục phải không?
Các binh sĩ nói:
- Tiểu nhân không dám... Nhưng mà cầu nổi vừa làm xong lại phá hủy, cảm giác... Rất đáng tiếc.
Tần Tiêu cầm roi ngựa chậm rãi vỗ nhẹ trong tay, thản nhiên nói:
- Vốn hạ đạt quân lệnh không cần phải giải thích với các ngươi làm cái gì, các ngươi chấp hành là được. Nhưng mà hiện giờ là âần đầu nên ta không ngại nói cho các ngươi rõ, hành quân bên ngoài không chỉ có xây dựng, ' phá hư ' cũng là một môn kỹ thuật. Giả sử bây giờ chúng ta qua sông mà phía sau có truy binh, làm sao phá cầu nổi thật nhanh ngăn cản truy binh mới là cách tốt nhất. Hơn nữa không chỉ là hủy cầu, cho dù là hủy doanh trại phòng ốc tạo thành chướng ngại vật trên đường, ngay cả cửa thành trì cũng phải làm rõ ràng.
Chúng quân sĩ nào dám nói không rõ, nhao nhao chắp tay bồi tội, thề nói không dám oán trách quân lệnh.
Tần Tiêu khoát khoát tay:
- Tốc độ hủy quá chậm, lại nhanh một chút!
Các binh sĩ dùng búa đại đao, chém mạnh hơn, ác hơn, hai tòa cầu nổi rất nhanh bị hủy sạch sẽ, ngay cả cọc gỗ dưới sông cũng bị đẩy ngã.
Trên mặt sông Vị Thủy chỉ còn lại nước vàng.
Tần Tiêu đứng trên ngọn đồi bắc, trong nội tâm thì có cảm giác thỏa mãn.
Điền Trân cùng Lý Tự Nghiệp đi đến sau lưng Tần Tiêu, thấp giọng nói:
- Đại suất... Ngài như vậy có phải quá hà khắc hay không? Các binh sĩ còn cho rằng đại suất tận lực làm khó dễ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng sĩ khí...
Tần Tiêu xoay người lại, trên mặt xuất hiện một tia vui vẻ:
- Đúng vậy, ta chính là làm khó dễ. Thiên chức của quân nhân là gì? Phục tùng! Đây là cơ bản nhất cũng là nguyên tắc trọng yếu nhất. Quân lệnh vừa ra thì cho dù là núi đao biển lửa cũng phải làm. Đội ngũ như vậy mới có sức chiến đấu mạnh, quân đội như thế mới có kỹ luật nghiêm minh, mọi việc rất thuận lợi.
Tần Tiêu lấy một tờ giấy đưa cho Điền Trân:
- Điền Tướng quân, đây là ' mười phạt mười phần thưởng mười trảm ' mà bổn tướng vừa soạn, các ngươi nên đọc trước đi, sau đó lại đem quân lệnh này truyền đạt cho mỗi một binh sĩ. Kể từ hôm nay nghiêm khắc chấp hành. Chọn lựa mười người ra làm chấp đao quân trượng, với tư cách quân nghi hình tư, do bổn tướng tự mình châm chước xem xét, quyết định phần thưởng, phạt, trảm.
Điền Trân cùng Lý Tự Nghiệp nhìn qua và đọc nhỏ:
- Người nào nổi trống không tiến, trảm; có lệnh lùi không lùi, trảm; lâm trận bỏ chạy, trảm; kháng cự quân lệnh, trảm...
Điền Trân nói:
- Đại suất, trong này đa số đều là quân lệnh của mười hai vệ đội, tại sao dùng trong huấn luyện Tả Vệ Suất chứ?
Tần Tiêu nói:
- Ngươi nói không sai, Điền tướng quân. Ở trong đó có rất nhiều thứ ta từ chỗ mười hai thống lĩnh của Vệ Vương học được. Mười hai vệ đội dã chiến lúc đối địch sẽ thực hành quân lệnh này. Ta muốn trong huấn luyện bình thường sẽ cho binh sĩ làm quen với quân lệnh, quen thuộc và chấp hành nghiêm khắc những quân lệnh này, không chỉ có như thế, cho dù là huấn luyện chấm dứt thì những quân lệnh này sẽ được chấp hành trong Tả Vệ Suất. Bằng không thì ngày nào đó thật sự lâm trận ai có thể nhớ rõ nhiều quân lệnh như thế? Ai có thể chấp hành theo đây? Quân lệnh nên trở thành tiềm thức trong lòng quân nhân, cho dù là lúc nửa đêm ngủ nghe tiếng trống nổi lên cũng hai tay xoay người đưa vung vẩy mã tấu chém địch! Cho dù chỉ còn lại có nửa cái chân không có thì cũng phải nhảy vào địch nhân, đi xé rách yết hầu của bọn chúng, thẳng tới khi chân khác bị chém đứt hoặc là tánh mạng chung kết. Nếu không tuyệt đối không cho lui về phía sau!
Điền Trân cùng Lý Tự Nghiệp vẻ mặt biến đổi, cùng nghiêm nghị nói:
- Vâng, đại suất!
Tần Tiêu nhìn thấy doanh trại từ từ hiện ra trên khoảng đất trống, khói bếp lượn lờ, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm nói:
- Được rồi, rốt cục sắp bắt đầu!
Thời gian sáng sớm tiếng trống trận ' thùng thùng ' vang lên như sấm sét, binh sĩ mệt mỏi một ngày ngủ ngon lành, cực không cam lòng bò người đứng lên, vừa mới nhảy xuống giường thì có thật nhiều người bắt đầu ' ah nha, ah nha '. Ngày hôm qua phải hành quân một ngày, phải xây cầu và tổ kiến doanh trại, đối với bọn công tử binh chỉ quen ăn sung mặc sướng thì cường độ thật sự là lớn rồi, hiện tại thật nhiều người ngay cả xương sống và thắt lưng cũng đau.
Một tiếng trống lệnh khiến ba ngàn người tập hợp.
Trên điểm tướng đài Tần Tiêu mặc giáp hạng nặng, một mực quan sát binh sĩ tập hợp, xem ra làm cho hắn có chút thỏa mãn, nhiều gia hỏa không có mặc áo giáp và đang ngáp.
Tần Tiêu hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Tất cả đội trưởng đến điểm tướng đài!
Hơn bảy mươi tên đội trưởng ngay ngắn đang đứng trên sân khấu, chờ đợi Tần Tiêu hạ lệnh.
Tần Tiêu nói:
- Ngày hôm trước trước khi lên đường, ta đã đem một ít quy củ truyền xuống. Hiện tại, các ngươi đi kiểm tra chính mình trong đội quân trướng, có ai giường chiếu không có sửa sang lại tốt, ai giầy vật thập ném loạn, đưa hắn cho ta bắt được đến. Nếu có bao che, đội trưởng cùng tội!
Những đội trưởng này sững sờ, trong nội tâm kêu lên: thảm! Chỉ mau chóng tập hợp nên ngược lại quên đi chuyện này! Sợ là có người còn không thèm trải chiếu ngủ.
Tần Tiêu nói tiếp:
- Điền Tướng quân, Lý tướng quân và các vị Đô úy, Giáo úy, tùy thời kiểm tra thí điểm tất cả quân doanh. Nếu như phát hiện có báo cáo láo thì cách chức đội trưởng làm binh sĩ, lập tức chấp hành!
Đám đội trưởng nghe xong những lời này, còn có tên nào trong lòng còn có tâm may mắn đây? Cũng không lâu lắm những tên đội trưởng ' thiết diện vô tư ' đem những tên huynh đệ còn đang ngủ kêu ra, nhân số nhiều hơn một phần ba.
Tần Tiêu quát:
- Tất cả đều gục xuống cho ta, hít đất một trăm cái, làm xong thì trở về sửa sang giường chiếu! Đội trưởng cũng làm luôn, có một huynh đệ nào trải giường không tốt thì liền làm mười lần.
Những người kia trong nội tâm chỉ kêu "Thảm!"
Hơn một ngàn người ngay ngắn gục xuống, dựa theo phương pháp của Tần Tiêu chống đẩy. Nhưng chớ xem thường hít đất một trăm cái này, những người nào không quen thì muốn làm tiêu chuẩn và đủ số, xác thực rất mệt người. Nhiều người còn không làm được mấy cái đã mệt mỏi, nhưng lại không dám hàm hồ lười biếng, đành phải cắn răng lại đứng lên. Làm tiếp thì quá khổ, đúng như chút ít đội trưởng bị huynh đệ mình dụ dỗ. Lúc này cũng chống đẩy.
*****
Nhiều người làm tới cuối cùng ngay cả khí lực bú sữa mẹ cũng lấy ra, thỉnh thoảng nghe được âm thanh ' bá cạch ' này vang lên, đây là âm thanh của những người lười biếng bị quất roi.
Tần Tiêu nhìn thấy thì trong nội tâm buồn cười: trí nhớ không dài, không phục quân lệnh thì chính là tràng diện này. Hít đất một trăm cái. Khi bắt đầu thì theo thói quen rèn luyện. Sau này còn có các loại chuyện xảy ra, cũng không phải chỉ một trăm cái hít đất này.
Qua một thời gian ngắn hơn ngàn người cuối cùng vụn vụn vặt vặt cũng làm xong một trăm cái, nhiều người phát run, cảm giác cánh tay không phải là của mình.
Tần Tiêu lại đem đội trưởng nói:
- Quân lệnh phải được truyền đạt cho mỗi binh sĩ. Các binh sĩ không coi trọng thì đó là trách nhiệm của ngươi. Nếu sau này có chuyện xảy ra thì xử phạt các ngươi trước. Hiện tại toàn quân trở về sửa sang giường chiếu chăn mền. Giống như ngày hôm qua ta làm mẫu, xếp thành khối đậu hũ lập phương, ván giường không cho phép bỏ mặc vật lộn. Áo giáp binh khí thì đặt lên khung. Hiện tại tán đi, một khắc sau lại có trống nổi lên, bắt đầu!
Đội trưởng, các binh sĩ không dám xem thường, nhao nhao nhanh chóng chạy vào doanh trướng, sửa sang lại giường chiếu.
Điền Trân cười nói:
- Đại suất, vẫn là ngài nghĩ được biện pháp, Tả Vệ Suất này bề ngoài ngăn nắp, bên trong là bao cỏ. Trong quân doanh hỗn loạn không chịu nổi. Hiện tại ngài sửa trị đã thành khí tượng rồi.
Tần Tiêu nói:
- Tình huống trong quân trướng như thế nào, ngược lại chỉ có hắn là có bề ngoài mà thôi. Mấu chốt ở chỗ là loại khí tượng hào khí này phải không có ai lười nhác. Quân lệnh xuống thì phản ứng trì độn chậm chạp và không làm thì còn có sức chiến đấu gì chứ. Những cậu ấm này quen tác phong làm việc nửa vời không ra gì. Hiện tại ta chỉ cần uốn nắn bọn chúng lại thôi. Những đội tưởng không được thiên vị, thấy người nào không làm tốt thì nhất định phải đá mông bọn chúng. Cứ thế mãi sẽ dưỡng thành thói quen tốt. Bắt đầu từ chuyện nhỏ, kiến tạo hào khí quân đội.
Sau một khắc thì trống quân nổi lên, hơn ba nghìn người nhanh chóng tập kết lại, so với trước kia còn nhanh hơn.
Tần Tiêu nói:
- Hiện tại bắt đầu huấn luyện thể năng đầu tiên buổi sáng. Ra hướng đông của quân trướng ngoài năm dặm, Lý Tự Nghiệp tướng quân đang chờ ở nơi đó, dùng nơi này làm điểm xuất phát, quân doanh chính là điểm cuối cùng, toàn bộ hành trình mười dặm. Toàn quân theo thứ tự dùng đơn vị là đội, bắt đầu võ trang chạy bộ đầy đủ. Mỗi đội người đầu tiên chạy tới điểm cuối thì tiền thưởng trước sẽ là một lượng; tên thứ hai là năm trăm văn, tên thứ ba bốn trăm văn, thứ tư tiền thưởng hai trăm văn; thứ năm là một trăm văn, đội trưởng sẽ đăng ký cho các ngươi, sau khi trở về thì phải hít đất tiếp. Chạy không hết trên đường tụt lại phía sau chạy thêm mười dặm. Hiện tại bắt đầu.
Đám công tử quân đáng buồn này nhiều người ngay cả xương sống vẫn còn đau, nhưng mà mấy quy định xử phạt này đều dọa há hốc mồm, ngay cả bờ mông gấp như lửa, nhanh chân bỏ chạy.
Hiện tại võ trang đầy đủ, mặc dù không có mũi súng hòn đạn, lựu đạn, ba lô lớn như thời hiện đại, nhưng cũng là trường thương, bội đao, cung tiễn, cùng một bộ thiết giáp, sức nặng cũng kém không đi nơi nào.
Tần Tiêu lần này làm gương tốt, rời khỏi điểm tướng đài, dẫn đầu chạy lên phía trước. Kim giáp chiến bào tung bay, mấy ngàn người theo ở đằng sau. Nhiều binh sĩ chạy trước chạy như rút gân, hoặc là nôn mửa liên tu, quân y lính hậu cần lập tức đuổi theo, hơi xử lý, lập tức chạy nữa.
Mười dặm? Nói đùa! Những cậu ấm này bình thường đều đi vài bước trong Tả Vệ Suất mà thôi, còn không bằng đi dạo chợ phía tây còn nhiều hơn bọn họ, không có người rút gân nôn mửa đó mới là việc lạ! Quân y thì dựa theo chỉ thị của Tần Tiêu chạy liên tục, đều nhất nhất ghi nhớ tên. Những người này đầu tiên không thể nào lựa vào bộ đội đặc chủng được, tất cả không cần bàn nữa!
Tần Tiêu chạy ở trước nhất ngoài năm dặm, con mắt Lý Tự Nghiệp mở to, nói:
- Đại suất, ngươi cũng chạy lên?
Tần Tiêu cười cười, đưa một đám mộc bài, nói:
- It nói nhảm, nhãn hiệu này ta đưa. Bằng không thì ngươi vượt qua.
Dứt lời chạy vòng vèo.
Trên đường quay về Tần Tiêu nhìn thấy rất nhiều người đang chống thương đường lại nghỉ ngơi ven đường, không khỏi cả giận nói:
- Trường thương chỉ dùng để giết địch nhân, không phải dùng làm gậy mà chống.
Những binh lính kia nhao nhao quay đầu lại bắt đầu nhấc chân chạy.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười thầm: không đột phá cực hạn, thể năng không có gia tăng. Sợ chịu khổ nên thì không nên gia nhập quân ngũ.
Qua mặt trời mọc trống trận run run, cuối cùng một tên binh lính có mấy người được người khác dìu vào quân doanh. Hơn ba ngàn năm trăm người không ít một người, toàn bộ tập kết trong quân trướng.
Tuy thời gian không bao lâu, nhưng lần đầu tiên có thành tích huấn luyện này Tần Tiêu cũng đã âm thầm thoả mãn. Tất cả đội trưởng đang báo tình huống lên, Tần Tiêu giao cho Điền Trân làm công tác mật thám thống khê. Đối với trừng phạt năm người cuối cùng cũng tương ứng hạ nhẹ một chút, mỗi người chỉ bị phạt hít đất ba mươi cái.
Tần Tiêu nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên, cho các huynh đệ không thích hợp tới đây. Nhưng mà quân lệnh không thể phế, nên thưởng nhất định phải thưởng, nên phạt cũng không chút lưu tình. Nhưng mà hôm nay ta xử phạt lưu tình. Từ ngày mai trở đi mỗi năm người cuối cùng thì trong đội đó phải hít đất một trăm cái! Hiện tại giải tán, nghỉ ngơi một giờ ăn điểm tâm. Một giờ sau bắt đầu luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Các binh sĩ đồng thời ' ôi ' một tiếng, nhiều người cùng ngồi xuống.
Tần Tiêu giận dữ:
- Đều đứng lên cho ta! Thở dài cái gì, còn ra thể thống gì nữa! Không nếm khổ trong khổ thì vĩnh viễn chỉ là trứng dái mềm! Là đàn ông thì phải xuất toàn bộ tinh thần ra, đừng làm bộ dáng không khí trầm lắng như vậy! Những ai còn thở dài kêu khổ thì quân trượng hầu hạ.
Các binh sĩ lập tức im miệng, ngồi xổm không đứng lên. Chạy chậm rút quân về trướng, bọn họ bắt đầu ăn điểm tâm.
Tần Tiêu trở lại trong quân trướng, tháo bỏ khải giáp trên người xuống, một thân quần áo cũng ướt đẫm. Cầm ấm trà rót ừng ực vào miệng.
Điền Trân thì nhao nhao đi vào trong quân trướng, hỏi Tần Tiêu kế hoạch huấn luyện tiếp theo.
Tần Tiêu nói:
- Trong Tả Vệ Suất thì ngựa được phân phối đều là tốt nhất. Cơ hồ một người hai con ngựa. Hiện tại dùng đơn vị là đội luyện tập thuật cưỡi ngựa. Điền Tướng quân còn nhớ tình cảnh chúng ta tham gia võ cử không? Dựng con rối và trên đầu có ván gỗ, giục ngựa đi vào vung đao thương chém tấm ván gỗ. Nhưng đây chỉ là luyện tập kỹ thuật. Mặt khác có thể sử dụng chướng ngại vật phủ lên đường đi, tập luyện khống chế ngựa thuần thục. Mặt khác ta ở đây còn có bản vẽ, là ta tự mình cải biến trang bị yên ngựa, phân phối theo hai bàn dạp là như thế này.
Tần Tiêu đem bản vẽ ra cho các tướng quân nhìn.
Phát minh ra bàn đạp rất tiện ích, kỳ thật vẫn tồn tại tranh luận.
← Hồi 167 | Hồi 169 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác