← Hồi 144 | Hồi 146 → |
Tô Tiểu Liên xoay đầu lại, chân thành nhìn Trần Quả:
- Tuy rằng ngươi không phải là người chồng tốt, nhưng ta biết rõ, ngươi vẫn là người có tâm huyết. Chỉ cần ngươi còn nhớ rõ, ngươi là người của Đại Chu vương triều thì ngàn vạn không thể đem khối ngọc này giao ra. Ta Tô Tiểu Liên, đời này không có làm chuyện tốt gì, chỉ hy vọng trước khi chết, ngươi có thể thành toàn ta lúc này. Được chứ?
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ trên nóc nhà nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc. Trong lòng Tần Tiêu kinh nghi nói: lợi dụng ta? Các ngươi còn chưa đủ tư cách a, ta đây là đánh rắn động cỏ lạt mềm buộc chặt hiểu chưa? Một khối phá ngọc, có nghiêm trọng như vậy? Xem ra, sự tình vượt xa không đơn giả như đã tưởng tượng rồi đây!
Cát Hiển Nghiệp lập tức bạo nộ hỏa khí, hắn hận không thể đi lên bổ một chưởng vào người Tô Tiểu Liên, nhưng lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười nâng mặt của Tô Tiểu Liên lên cười hắc hắc nói:
- Xem ra, tình cảm của ngươi và Mã Thành Kiền rất không tồi a! Chuyện tình của Thúy Tiên Ngọc từ đầu chí cuối nói cho ngươi! Như vậy cũng tốt, tránh khỏi ta mất sức.
Trần Quả lập tức nóng nảy, xông đi lên phun huyết thủy vào Cát Hiển Nghiệp:
- Ngươi buông ra! Cút ngay!
Mã Tam đạp một cước vào bụng dưới của Trần Quả, làm hắn bay sang một bên súyt nữa ngất đi.
Tô Tiểu Liên bướng bỉnh giãy dụa ra từ trong tay của Cát Hiển Nghiệp ra:
- Cát Hiển Nghiệp, tên Đột Quyết khốn kiếp, đồ gian tế. Ngươi không có kết cục tốt đâu.
Cát Hiển Nghiệp từng bước tới gần, tiếp tục vẻ mặt dữ tợn, hắn nhe răng cười:
- Ta nói như thế nào kỳ quái. Tô Tiểu Liên ngươi rõ ràng không phải hung thủ giết người, mặc kệ ta trên công đường dụng hình cùng âm thầm hỏi, nhưng ngươi luôn ngậm miệng không nói lời nào. Nguyên lai là muốn che dấu Trần Quả trộm Thúy Tiên Ngọc! Rất tốt! Một ả gái điếm cũng muốn đem làm anh hùng hộ quốc! Ta muốn nhìn xem đàn bà Đại Chu có thật chịu đựng được lần lượt thao (* thao là ấy ấy nhau ý) không? Nam nhân Đại Chu nhìn nữ nhân của mình bị nam nhân khác làm nhục, có thể thờ ơ hay không? Mã Tam!
Vẻ mặt Mã Tam cười dâm đãng hưng phấn nhảy đến bên cạnh Cát Hiển Nghiệp:
- Ta ở đây đại nhân!
- Lên, lột hết quần áo của con đàn bà thúi này, để lão tử hung hăng chơi nàng! Ngươi không phải một mực thèm thuồng nàng sao? Hiện tại, lão tử thành toàn cho ngươi rồi!
- Tạ đại nhân!
Trong ánh mắt của Mã Tam lập tức thiếu chút nữa toát ra lục quang, hắn xoa xoa tay bước tới gần Tô Tiểu Liên.
Tô Tiểu Liên chậm rãi lui về phía sau, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, thời gian dần qua, nàng dựa lưng vào tường, hai tay bị trói, căn bản vô lực phản kháng, chỉ đành tuyệt vọng nhắm lại đôi mắt.
Mã Tam phát ra một tiếng cuồng tiếu, hai tay đột nhiên chộp tới trước ngực Tô Tiểu Liên."Xoạt, xoạt" Xé toang áo tù nhân trước ngực nàng, lộ ra bộ ngực cao ngất.
Trên nóc nhà, Tần Tiêu vội vàng bắt được Tử Địch, ném cho nàng ánh mắt ý là bình tĩnh chớ nóng!
Trong cổ họng Mã Tam phát ra tiếng gầm nhẹ giống như dã thú, hắn vuốt ve Tô Tiểu Liên trầm thấp nói:
- Kháo con mụ lẳng lơ. Quả nhiên đủ ý vị! Trách không được Mã Thành Kiền lão súc sinh một đêm muốn làm trên năm lần! Ha ha! Đủ mạnh a!
Sau đó lại điên cuồng thè lưỡi ra liếm cắn trước ngực Tô Tiểu Liên.
Trần Quả bị Mã Tam một cước thiếu chút nữa đá ngất nằm rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực chửi bới:
- Mã Tam, tên súc sinh ngươi. Ngươi sẽ có báo ứng đấy! Ngươi sẽ chết không yên lành!!!
Xoẹt!!!
Quần của Tô Tiểu Liên cũng bị xé rách, lộ ra cái đùi tròn rất trắng.
Mã Tam cười dâm đãng, hai chân của Tô Tiểu Liên đá một hồi một hồi há mồm muốn cắn lỗ tai của Mã Tam nhưng căn bản không có hiệu quả gì. Mã Tam dùng sức mạnh khiến nàng căn bản không hề có sức phản kháng.
Cát Hiển Nghiệp đắc ý cười to nhàn nhã ngồi vào trên mặt ghế, cầm lấy một ly trà nhâm nhi, thưởng thức cảnh đùa giỡn trước mặt.
- Đủ rồi. Dừng tay! Lão tử nói!
Trần Quả rốt cục nhịn không được rồi, hắn gào to.
- Dừng tay lại, Mã Tam!
Cát Hiển Nghiệp hưng phấn từ trên ghế ngồi xuống, đi đến bên cạnh Trần Quả:
- Hảo huynh đệ, sớm nói chút không phải là tốt hơn sao?
Mã Tam nuốt nước miếng một cái, cột dây lưng quần trở lại, ánh mắt tham lam của hắn nghiêng mắt nhìn thêm vài lần trước ngực Tô Tiểu Liên, cực không cam lòng đi sang một bên.
Tô Tiểu Liên trợn mắt, phẫn nộ kêu lên:
- Trần Quả, ngươi thật không phải là nam nhân!
- Im ngay! tiện nhân!
Trần Quả kêu lên tê tâm liệt phế:
- Ta nếu không phải nam nhân, làm sao lại ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi? Ta nếu không phải nam nhân tại sao lại hận ngươi tới tận xương? Ta nếu không phải nam nhân, như thế nào lại thờ ơ khi ngươi bị lăng nhục?
Tô Tiểu Liên hận ý vô hạn quát lớn:
- Nam nhân lòng dạ hẹp hòi chỉ muốn những thứ này. Nếu ngươi nói ra tung tích của Thúy Tiên Ngọc, đám người này sẽ giết chúng ta diệt khẩu, các loại tin tức cùng bí mật Đại Chu sẽ bị Cát Hiển Nghiệp nô tài Đột Quyết liên tục không ngừng đưa về nha trướng Đột Quyết.
Tần Tiêu bừng tỉnh đại ngộ: đã hiểu rồi! Cát Hiển Nghiệp lại là gian tế Đột Quyết ẩn núp đến Đại Chu là đến dò hỏi các loại tin tức! Khối Thúy Tiên Ngọc, đoán chừng chính là tín vật trọng yếu của người nào đó a? Trước kia một mực trên người Mã Thành Kiền, hắn chẳng lẽ chính là bằng khối ngọc này giao dịch tin tức, bên kia Đột Quyết sao?
Trần Quả rống lên:
- Im ngay! Con tiện nhân kia, đồ kỹ nữ, lão tử chỉ quan tâm tới ngươi, chuyện khác ta mặc kệ. Mới đầu ngươi chỉ nói cho ta, khối ngọc này giá trị đắt đỏ, nói ta mang theo nó xa chạy cao bay. Từ khi đó ta đã biết ngươi vẫn còn tình nghĩa với Trần Quả ta. Ta như thế nào có thể để ngươi bị những tên hỗn đản này khi dễ!
Tô Tiểu Liên thở dài một tiếng, nhắm đôi mắt lại:
- Ngày hôm qua, ngươi căn bản là không nên đến đây. Một mình ngươi mang theo Thúy Tiên Ngọc từ nay về sau biến mất, như vậy thì thật tốt... Ngươi lòng dạ nhỏ mọn, một lòng muốn muốn trả thù ta, ta đây biết rõ. Cát Hiển Nghiệp không phải đã thành toàn ngươi chuyện này sao, trên công đường muốn ra đòn hiểm với ta. Làm sao ngươi còn chưa từ bỏ ý định, không phải muốn giết ta sao? Không phải như vậy, ngươi bây giờ đã tiêu dao khoái hoạt bên ngoài rồi...
- Tiện nhân! Tô Tiểu Liên, ngươi đúng là đồ tiện nhân!
Trần Quả như điên rống to:
- Tối hôm qua, lão tử là muốn tới cứu ngươi trốn đi với ta. ! Đã có Thúy Tiên Ngọc, là chúng ta đã có tiền rồi, ta bỏ bài bạc, an tâm nghề nghiệp, ta chỉ muốn cùng ngươi trở lại Mạc Bắc sống những ngày an bình với ngươi thôi.
- Này này, Trần Quả lão huynh, ôn chuyện đã xong chưa?
Cát Hiển Nghiệp không kiên nhẫn nói:
- Nếu không nói ra tung tích hạ lạc của Thúy Tiên Ngọc, vị Mã tam huynh đệ vì huyết mạch sôi sục nhịn không nổi! Bản thân mình tự xử lý đi, ngươi không phải là muốn tiền sao? Một trăm lượng Hoàng Kim, coi như là ta mua khối ngọc này, như thế nào?
← Hồi 144 | Hồi 146 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác