← Hồi 137 | Hồi 139 → |
Tần Tiêu khẽ quát một tiếng, nha dịch sợ liền lùi lại qua một bên, ngậm miệng không dám nói tiếp nữa, Tần Tiêu nói:
- Cũng giống như ngươi như vậy, chỉ dựa vào phỏng đoán của mình đã kết án, đại Đại Chu sao không loạn cho được? Vị đại tẩu này tên là Tô Tiểu Liên phải không? Ngươi mấy ngày liên tiếp không chịu cung cấp lời khai, vì sao hôm nay lại muốn lật lại bản án, ngươi còn có oan khuất sao? Nếu có oan khuất có thể nói cho bổn qua, bổn quan sẽ giúp đỡ ngươi.
Tô Tiểu Liên si ngốc xoay đầu lại nhìn Tần Tiêu cười rộ lên:
- Ta không có oan khuất, ta đùa nghịch bọn chúng thôi. Ta chính là để cho bọn họ dụng hình, sớm chút đánh chết ta là được.
Tử Địch thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
- Ngươi điên ư! Nào có người như ngươi vậy.
Tô Tiểu Liên dùng đôi mắt trắng như của cá chết nhìn Tử Địch, không hề tức giận nói:
- Hắn đã chết, ta còn sống có ý gì? Chỉ mong có thể sớm chút xuống dưới cùng hắn thôi. Nếu là mình tìm chết, không tránh khỏi bị người nhà hắn thóa mạ nói ta sợ tội mà chết. Ta lên quan để họ dánh chết ta, không muốn phán cái gì xử quyết vào mùa thu hoặc lưu vong ba nghìn dặm. Vậy quá khó chịu rồi. Nếu là bị đánh chết, có lẽ có thể làm cho người nhà của hắn bớt giận, đem ta cùng với hắn chôn cất cùng một chỗ.
- Vớ vẩn!
Tần Tiêu tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Liên:
- Không ngờ còn có nữ nhân ngu muội như ngươi. Ngươi nếu là chết ở trong tra tấn thì thân nhân phu gia (nhà chồng) ngươi chỉ tin ngươi là hung thủ mưu sát chồng sao có khả năng nguôi giận hợp táng với hắn.
Tô Tiểu Liên giống như nổi điên kêu lên:
- Ta không có giết hắn! Không có! Ta tình nguyện đi chết, ta tình nguyện chết, ta làm sao lại giết hắn.
Màn thầu trong miệng nàng phun ra cùng cháo khiến cho cằm và trước ngực bừa bãi.
Hai nha dịch tiến lên một bước đè nàng lại, muốn dùng cái gông gỗ đóng nàng lại:
- Người đàn bà đanh đá này thành thật một chút cho ta. Vị đại nhân hảo ý muốn giúp ngươi, ngươi còn không chịu lại còn khóc lóc om sòm.
Không nghĩ tới phu nhân gầy còm cũng không biết lấy một phần khí lực từ nơi nào, nhét ngón trỏ trái của mình vào miệng hung dữ căn một cái. Lập tức, một nửa ngón tay bị chính nàng cắn đứt nhả trên mặt đất, chỉ thấy huyết nhục mơ hồ. Tô Tiểu Liên điên cuồng kêu to:
- Ta không có giết hắn! Không có! Ta Tô Tiểu Liên cắn tay thề với trời, nếu là ta giết phu quân Mã Thành Kiền của ta, nguyện chịu thiên lôi đánh xuống nghiền xương thành tro, trọn đời không được siêu sinh!
Thấy một nửa ngón tay trên mặt đất cùng miệng Tô Tiểu Liên đầy máu, tất cả mọi người kinh hãi, Lý Tiên Huệ càng cuống quít chạy qua một bên, thiếu chút nữa nôn mửa, Tử Địch liền bước lên phía trước đỡ lấy nàng.
Trong lòng Tần Tiêu cũng hoảng sợ một hồi, nữ nhân này thật đúng là hung hãn! Hơn nữa, từ hành vi và cử chỉ của nàng thì Tần Tiêu phảng phất thấy được một vật, chính là tâm cảnh bi thương khi tâm đã chết. Một người nếu là tâm chết hết, cũng bất chấp cái gì đau đớn, bị thương, lại càng không cần phải nói hình dáng, lễ tiết...
Tần Tiêu quát khẽ nói về phía hai nha dịch đang run sợ:
- Thay nàng cầm máu, sau đó mang về nhà tù, trông coi tốt cho ta, không thể ngược đãi nàng nữa.
Sau đó Tần Tiêu phẩy tay đối với mọi người sau lưng nói:
- Đi, đi huyện nha huyện Hà Nam!
Phạm Thức Đức cấp thiết tiến lên hai bước, thấp giọng nói:
- Đại nhân, mắt thấy ngày nộp chỉ sắp tới rồi, vì việc nhỏ như vậy lãng phí thời gian, sợ là không tốt lắm Nếu là tự nhiên đâm ngang làm trễ nải thời gian, về triều sẽ chịu phạt.
Tần Tiêu không kiên nhẫn nói:
- Phạm tiên sinh cho rằng đây là chuyện nhỏ sao? Làm quan mắt thấy dân chúng oan khuất làm như không thấy, vậy còn làm quan làm chi, không phải có câu nói: coi mạng lớn như trời sao? Hơn nữa chức trách của ta nếu là huyện Hà Nam phê lầm một án này giết nhầm người tốt thì ta cũng chịu tội không làm tròn trách nhiệm. Không có gặp cũng không sao. Đã đụng phải, há có thể bỏ mặc?
Tần Tiêu nói những lời này đường hoàng như thế, kỳ thật thì ra là chắn chắn lão cổ hủ Phạm Thức Đức này chỉ nói giọng quan khách sáo thôi, . Dùng tâm huyết thực chất bên trong của quân nhân thế kỷ 21 thì thấy được một màn như vậy, thật sự là không có lý do coi như không thấy.
Tô Tiểu Liên phảng phất không quan hệ hết thảy những gì vừa mới phát sinh, nàng khôi phục bộ dáng si ngốc chán nản lắc đầu:
- Này vị đại nhân, tuy rằng ta không biết ngươi quan hàm mấy phẩm, nhưng ngươi nếu là có thể phán ta cái trảm lập quyết thì đi huyện nha Hà Nam a; nếu không, ngươi chớ xen vào việc của người khác. Lại lề mà lề mề thẩm đến thẩm đi, ta bao lâu mới có thể thoát ly khổ hải, xuống dưới cùng hắn?
- Ngươi... Ngươi nữ nhân này, thật là ngu xuẩn mười phần!
Lý Tự Nghiệp vẫn cố nén không có phát tác, lúc này rốt cuộc kiềm chế không được:
- Trên đời không ngờ còn có người ngu như ngươi. Thật sự là tức chết ta đấy! Đại nhân, ta bất kể lần này có chuyện gì cũng phải để cho huyện nha Hà Nam đánh chết nàng, có liên quan cái rắm gì tới chúng ta đâu.
Tần Tiêu cũng nghiến răng nghiến lợi, có chút tức giận, nhưng tốt xấu vẫn cố nén nộ khí:
- Lý tướng quân, lời nói của ngươi hoàn toàn chính xác rất có đạo lý, bổn quan cũng rất muốn làm như vậy. Nhưng mà ngươi cảm thấy cử động của Tô Tiểu Liên rất kỳ quái đúng không? Nếu là loại chuyện kỳ quái này mà không làm rõ thì trong lòng ta không thể bỏ được. Không cần nói nhảm, đi thôi, đi huyện nha Hà Nam xem rồi nói.. Đoán chừng cũng chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian.
Mọi người rời trạm dịch lên xe ngựa đi về huyện nha huyện Hà Nam, chỉ một lát đã tởi cửa huyện nha.
Lý Tự Nghiệp Đang mặc quan phục Thiên Ngưu Vệ sớm nhảy xuống xe, uy mãnh lẫm lẫm như thiên thần đến thế gian vừa đứng ở cửa ra vào nha môn, hướng nha dịch canh gác bên ngoài quát to:
- Người đâu, mau gọi Huyện lệnh lão gia các ngươi nhanh chóng ra tới đón tiếp ngự sử đại nhân!
Một rống của Lý Tự Nghiệp khiến cho mái ngói trên nha môn cơ hồ muốn rơi xuống. Hai nha dịch càng kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, không biết nói gì. Sau khi lấy lại bình tĩnh mới nhìn rõ Thiên Ngưu Vệ Tương Quân là người hung hãn đó. Đây chính là Thân Huân Vệ Tốt, là nhân vật ngàn vạn không thể đắc tội, vì thế cả hai cuống quít hấp tấp chạy tới, không dám chậm trễ chắp tay hành lễ, một người trong đó trả lời:
- Tướng quân, Huyện lệnh đại nhân bởi vì có công vụ phải làm, ba ngày trước ly khai huyện nha, đến Trường An đến nay vẫn chưa về.
- Cái gì?
Âm thanh Lý Tự Nghiệp như sấm rền:
- Vậy gọi huyện úy ra đây. Đừng nói ngay cả huyện úy cũng không có chứ? Huyện úy nếu cũng ra ngoài thì gọi huyện thừa. Tóm lại, nhanh chóng ra đây.
Huyện úy, chính là tương đương với phó huyện trưởng hiện tại, Huyện lệnh không có ở đây do huyện úy toàn bộ tiếp quản công vụ trong huyện. Huyện thừa phân công quản lý mọi chuyện, thí dụ như Tam thúc Dương Ngọc Hoàn Dương Huyền Khuê từng là Thổ Tào huyện Hà Nam, chính là quan viên phân công quản lý giao thông.
*****
Lúc này Tần Tiêu đã đi vào bên trong huyện nha, căn bản không nhìn coi hai tiểu nha dịch tồn tại. Cả hai cuống quít đi theo sau lưng của Tần Tiêu sợ hãi hỏi:
- Xin hỏi đại nhân cao tính đại danh, để tiểu nhân đi vào thông báo.
Phạm Thức Đức sau lưng Tần Tiêu nói:
- Đương triều Ngự Sử Trung Thừa, Tần Tiêu Tần đại nhân. Nhanh chóng gọi chủ sự huyện Hà Nam gọi các ngươi ra đây. Ngự Sử đến đây tra nghiệm, còn dám vô lễ sao?
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức đi ngay!
Đám người Lý Tiên Huệ cũng từ trên xe ngựa đi xuống, tới bên cạnh Tần Tiêu. Sau khi ngồi trong chánh đường, mỗi người mồ hôi đầm đìa. Bọn nha dịch vội vàng bưng trà nước lên, còn có mấy người đứng ở một bên dùng quạt hương bồ cho mọi người.
Tần Tiêu nhịn không được trộm cười: Cảm giác làm quan đúng là rất tốt. Nhân lực tự quạt, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Sau một lúc lâu, một người đàn ông trung niên quan bào màu xanh lá, vội vội vàng vàng chạy tới chánh đường, quỳ rạp xuống trước mặt Tần Tiêu:
- Huyện úy Huyện Hà Nam Cát Hiển Nghiệp, bái kiến Ngự sử đại nhân, hạ quan nghênh tiếp chậm trễ, vạn lần mong thứ tội!
Tần Tiêu khoát tay:
- Cát đại nhân miễn lễ. Bổn quan chỉ vừa mới đi ngang qua nơi đây, thấy một bản án, mới cố ý quẹo vào chuẩn bị kiểm tra thực hư.
Cát Hiển Nghiệp thấy Tần Tiêu nói thẳng, không khách sáo theo thói quan trường, thì có một chút kinh ngạc, đứng dậy trả lời:
- Xin hỏi Tần đại nhân, là án nào?
Tần Tiêu nói:
- Bốn ngày trước, có phải các người thụ lí một vụ án mưu sát chồng hay không? Phạm phụ (nữ tù nhân)) tên là Tô Tiểu Liên. Hôm nay bổn quan trên đường gặp được nàng. Nàng cắn đứt ngón tay thề nói là mình bị oan uổng. Bổn quan thấy trên người nàng bị thụ hình nhiều, vì vậy hoài nghi huyện Hà Nam các ngươi thẩm án, bỏ qua chương trình tư pháp, vì vậy cố ý đi hỏi một câu.
Cát Hiển Nghiệp cả kinh, hiện tại xem ra Ngự Sử đại nhân tuổi trẻ Tần Tiêu này là lai giả bất thiện ah. Hắn đảo con ngươi như rang lạc dáp:
- Tần đại nhân, ở đây có khả năng án tình chưa quá kỹ càng. Bởi vì Huyện lệnh đại nhân vào kinh làm việc, bổn án là do hạ quan thẩm tra xử lí. Trong đó có nhiều căn do, đại nhân có thể bớt chút thời gian chậm rãi nghe giải thích không?
Tần Tiêu nghe xong, gãi đúng chỗ ngứa! Ta chính là muốn mượn cớ các ngươi phá án bất lực, tới tìm ngươi hiểu rõ tình tiết vụ án đấy! Vì vậy hắn nói:
- Đã như vậy thì... Được rồi! Bổn quan nghe Cát đại nhân nói rõ chi tiết.
Cát Hiển Nghiệp mỉm cười:
- Vậy hạ quan thỉnh đại nhân dời bước vào hậu đường. Gia quyến đi theo đại nhân, hạ quan sẽ an bài nơi nghỉ ngơi dâng trà, tuyệt đối không dám lãnh đạm.
Tần Tiêu hiểu ý cười cười, đứng lên nói:
- Cứ an bài theo như lời của Cát đại nhân đi.
Trong lòng Tần Tiêu lại âm thầm buồn cười nói: Tới đúng lắm, hiện tại vô luận ta tới nơi nào cũng sẽ có một số tên gia hỏa mời ta dời bước tới hậu đường nói chuyện, đơn giản chính là buồn bã cầu khẩn hoặc là nịnh nọt nịnh bợ, có khả năng giở thủ đoạn hối lộ, những thứ này tại Giang Nam ta đều đã quen thuộc.
Sau khi đi vào hậu đường, Tần Tiêu mới cẩn thận đánh giá Cát huyện úy trước mắt một hồi, tướng mạo bình thường, thân hình cũng không xuất chúng, thuộc về loại người đi tới đâu cũng rất dễ quên, không có gì nổi bật. Chỉ là Tần Tiêu nhìn ngũ quan cùng thần sắc luôn cảm giác có chút khác thường, tinh tế suy tư một hồi rồi mở miệng hỏi:
- Cát đại nhân, ngươi, không phải là người Hán sao?
Cát Hiển Nghiệp cười ha ha đáp:
- Đại nhân thật sự là hảo nhãn lực! Hạ quan tuy rằng đã sống ở Đại Chu sắp hai mươi năm rồi, hành vi cử chỉ đều đã quen với phong tục nơi đây, hơn nữa mẫu thân của hạ quan cũng là người Hán. Nhưng mà phụ thân của hạ quan là người Hồ.
- Ah, thì ra là như vậy.
Tần Tiêu cười nhàn nhạt, trong lòng thầm nghĩ: con lai, trách không được mà nhìn có chút là lạ. Người Hồ? Chỉ là không biết hắn là người Hồ ở đâu? Khiết Đan? Hồi Hột, Đột Quyết? Là từ Trung Đông tới hay là ngoại tịch?? Được rồi, đó không quan trọng. Từ khi Đường Thái Tông thực hành tất cả dân tộc đại dung hợp đến nay, người Hồ đều nhao nhao vào ở Trung Nguyên, cùng dân tộc Hán tạp cư. Nước sữa hòa nhau mật không thể phân, 56 dân tộc của Trung Quốc về sau có rất nhiều thời điểm Đại Đường có người Hồ làm quan, cũng là chuyện thường.
Cát Hiển Nghiệp cúi đầu đứng ở bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ nói:
- Tần đại nhân, hạ quan có chuyện không biết có nên nói hay không?
Tần Tiêu biết rõ, tâm địa gian giảo của hắn muốn đùa nghịch, vì vậy bất động thanh sắc mỉm cười:
- Cứ nói đừng ngại.
Cát Hiển Nghiệp cẩn thận dùng thanh âm cung kính nói:
- Kỳ thật hạ quan, sớm nghe nói đại danh của Tần đại nhân. Ở Giang Nam, danh hào của Đại nhân như sấm bên tai. Chỉ là không biết đại nhân đến huyện Hà Nam là cố ý vì dân án này sao?
Tần Tiêu nghe xong thì hiểu rõ, ý tứ trong lời nói của Cát Hiển Nghiệp đại khái là ngại chính mình xen vào việc của người khác. Một Giang Nam Đạo Khâm Sai không có việc gì chạy đến huyện Hà Nam Quan Trung hỏi dân án? Hơn nữa, ý đại khái chính là chỉ ta là tới mượn đường "vòi vĩnh" các người phải không? Các ngươi xem ra thật đúng là có tật giật mình ah, ngày bình thường, nhất định là làm một số hoạt động không bình thường.
Tần Tiêu hơi có chút giận dữ nhìn Cát Hiển Nghiệp, ngữ khí tận lực lộ ra bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa vẻ không vui:
- Theo ý của đại nhân, bổn quan đã xen vào việc của người khác rồi sao?
Cát Hiển Nghiệp kinh hoảng nói:
- Đại nhân đã hiểu lầm! Hạ quan vạn không dám có ý niệm này, đại nhân là Ngự Sử, những quan viên châu huyện chúng ta khó tránh khỏi cảm thấy bồn chồn, không biết lại làm sai sự tình gì mà triều đình phái người đến điều tra... Vì vậy mới cả gan hỏi đại nhân một chút.
Trong lòng Tần Tiêu cười lạnh: xem ra, đích thật là làm chuyện mờ ám đây. Bằng không, làm gì sợ gặp Ngự Sử? Bất quá, lần này ta lại thật sự chính là xen vào việc của người khác, hỏi dân án này.
Tần Tiêu dừng lại nói:
- Cát đại nhân quá lo lắng. Ý của bổn quan rất rõ ràng, trừ đó ra không có ý khác. Bổn quan chứng kiến trên người phạm phụ (nữ tù nhân) Tô Tiểu Liên chịu hình phạt vết thương chồng chất. Nhưng theo bổn quan biết, từ chịu án cho tới hôm nay, mới ngắn ngủn bốn ngày. Cát đại nhân nghiêm khắc dựa theo hình luật đến xử lý hay sao? Còn có Vấn Từ, Thủ Chứng, lập án và khảo huấn chưa?
- Chuyện này...
Trán Cát Hiển Nghiệp lăn xuống vài giọt mồ hôi lạnh, hắn kinh ngạc nói:
- Thực không dối gạt đại nhân, bởi vì nhà người chết làm huyên náo khiến hạ quan nóng nảy, hạ quan trên công đường có hỏi nhưng nàng lại không lên tiếng. Hạ quan nhất thời hồ đồ... lập văn án.... rồi động hình.
Tần Tiêu nhếch miệng cười lạnh:
- Xem ra, Cát đại nhân cũng coi như là thành thật. Bất quá, nếu nghiêm khắc tra xét thì hành động này của Cát đại nhân sẽ bị phạt trượng hình 70, tự Cát đại nhân cũng phải biết chứ?
← Hồi 137 | Hồi 139 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác