Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 131

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 131: Đại đoàn viên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Tần Tiêu gõ cửa một hồi, Phạm Thức Đức ngáp dài đi ra mở cửa, vừa thấy Tần Tiêu, hắn cuống quít chắp tay hành lễ:

- Đại nhân còn chưa ngủ sao?

- Ừ! Có chuyện tìm Phạm tiên sinh tâm sự.

- Đại nhân mời vào.

Phạm Thức Đức mặc vào một cái áo choàng ngồi bên cạnh Tần Tiêu khẽ cúi đầu, bộ dáng khiêm cung trước sau như một.

Yên lặng trong chốc lát, Tần Tiêu mở miệng nói:

- Phạm tiên sinh, trong những ngày ở chung, Phạm tiên sinh cho rằng, Tần Tiêu làm người như thế nào?

Phạm Thức Đức chắp tay vái dài, nghiêm mặt nói:

- Đại nhân trí dũng song toàn, một tấm lòng son, cần gì phải nói?

- Vậy...

Tần Tiêu kéo dài thanh âm:

- Nếu là Tần Tiêu một... không... có phạm chút sai lầm nào, Phạm đại nhân sau khi hồi kinh có thể báo cáo với hoàng đế không?

Phạm Thức Đức cả kinh lắp bắp nói:

- Này... Lời này của đại nhân là có ý gì?

Tần Tiêu mỉm cười:

- Phạm tiên sinh, Tần Tiêu kính trọng ngươi là trưởng bối học rộng tài cao mới nói rõ với ngươi. Kỳ thật Tần Tiêu đã sớm biết, ngươi là người mà hoàng đế phái đến giám sát bên cạnh ta. Chuyện tình của Tần Tiêu vẫn luôn là do ngươi phụ trách, hướng hoàng đế hồi báo. Phạm tiên sinh ngươi đừng vội giải thích, Tần Tiêu nói ra nói như vậy không phải là ý trách cứ. Ta cũng hiểu được nổi khổ tâm riêng của ngươi, hoàng đế có lệnh, ngươi không dám không từ, hơn nữa, Tần Tiêu tuổi nhỏ, hoàng đế làm như thế cũng có đạo lý của ngài. Tần Tiêu cũng không có biểu thị phản cảm hay oán hạ.

Phạm Thức Đức bất đắc dĩ hạ thấp đầu thở dài nói:

- Ta biết ngay những chuyện này sớm muộn sẽ bị đại nhân biết, cuối cùng vẫn không thể gạt được đại nhân. Đại nhân, ngài có lời gì cứ việc nói thẳng a. Mấy ngày nay, ty chức cũng tinh tường đã minh bạch bản tính làm người của đại nhân, thật đúng làm cho ty chức kính nể. Đại nhân có cái gì phân phó, ty chức nhất định làm theo.

- Kỳ thật... Cũng không có chuyện trọng yếu đặc biệt gì, Phạm tiên sinh không cần phải nói nghiêm trọng như thế.

Tần Tiêu khẽ cười nói:

- Lần này phá nghịch đảng Hỏa Phượng Giang Nam, Phạm tiên sinh cũng là có công. Sau khi về triều sẽ được hoàng đế phong thưởng. Chỉ là ở trong đó còn có một chuyện tình cực kỳ vi diệu, nếu chúng ta không thương nghị cho tốt, thống nhất lí do thoái thác như vậy thì những phong thưởng này có khả năng sẽ là ban cái chết.

Phạm Thức Đức kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tần Tiêu, nhíu mày nói:

- Ý của đại nhân, là chỉ Vĩnh Thái quận...

Tần Tiêu chậm rãi gật đầu:

- Phạm tiên sinh là người biết chuyện. Nếu đem việc này tiết lộ ra ngoài, cho dù ngươi là thân tín của hoàng đế phái tới cũng khó tránh khỏi họa diệt khẩu. Phạm tiên sinh ngươi suy nghĩ một chút, nếu là hoàng đế quyết tâm, nhất định phải phong tỏa tin tức quận chúa sống ở nhân gian, sẽ bỏ qua bất luận người nào biết chuyện này sao?

Phạm Thức Đức kinh ngạc, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống thấp giọng nói:

- Ty chức kỳ thật cũng sớm nghĩ tới điểm này, vì thế, về chuyện của quận chúa ty chức chưa từng có báo qua bất luận tin tức gì cho hoàng đế. Ty chức hiểu được đạo lý "tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn sao?". Vì thế chuyện tình liên quan tới đại nhân, ty chức kỳ thật cũng lựa lời nói tốt đi. Hơn nữa sau khi tới Sở Tiên Sơn Trang, thóc lúa thì ít mà chim muông lại nhiều hành động bất tiện nên chưa đưa tin tức nào cho hoàng đế.

Đến phiên Tần Tiêu kinh ngạc:

- Phạm tiên sinh nói thật chứ?

- Tánh mạng quan trọng, quả quyết không dám lừa gạt đại nhân!

Tần Tiêu tin tưởng, Phạm Thức Đức nói lời thật, lão hồ ly như hắn trà trộn quan trường nhiều năm, không có lý do không nghĩ ra lợi và hại ở trong đó. Nếu như vì tranh công, mà đem chính mình đặt một hoàn cảnh nguy hiểm có khả năng bị diệt khẩu thì làm chuyện loại này, không phải là phong cách của Phạm Thức Đức.

Tần Tiêu cau chặt lông mày, hắn nghĩ một hồi rồi nói:

- Tin tức của Hoàng đế linh thông dị thường, nàng muốn nghe một ít tin tức này thật cũng không là việc khó. Ngày ấy phía trên Hình Đường, Tần Tiêu phán Phạm tiên sinh tự tay viết ghi chép, Phạm tiên sinh có lẽ nhớ rõ ràng. Kỳ thật, chỉ cần chúng ta đem câu ' Từ Tiểu Nguyệt giả trang Vĩnh Thái quận chúa, nghe nhìn lẫn lộn ' để cho mọi chuyện rõ ràng, những chuyện khác đều xử lý tốt thì hoàng đế bên kia cũng dễ dàng báo cáo kết quả công tác, càng sẽ không dẫn phát nhiễu loạn gì khác. Phạm tiên sinh, ngươi minh bạch ý của ta chứ?

Phạm Thức Đức cúi đầu, chắp tay vái dài:

- Ty chức minh bạch. Trên thực tế, sự tình cũng vốn chính là như thế, nếu có người truyền chút ít lời đồn, chính là có chủ tâm bất lương rồi.

Trên mặt Tần Tiêu hiện lên vẻ vui mừng nhìn về phía Phạm Thức Đức, Phạm Thức Đức khẽ nâng đôi mi lên, hai người hiểu ý cười cười, cũng ngầm hiểu lẫn nhau, không hề nói nhiều.

Tần Tiêu nói sang chuyện khác:

- Ta có một muội tử đồng tông bà con xa, hôm nay tới trong sơn trang thăm ta, thuận tiện chúc mừng sinh nhật. Phạm tiên sinh đi chuẩn bị một chút, mặt khác tuyển một ít hạ nhân vào trang. Sơn trang lớn như thế này mà không có ai quản lý để hoang phế sẽ rất đáng tiếc.

Phạm Thức Đức sụp mi đáp:

- Vâng, ty chức ngay lập tức đi làm chuyện này, đại nhân yên tâm. Hôm nay sinh nhật do ty chức đến quản lý a, chắc chắn sẽ làm thật náo nhiệt.

Tần Tiêu cười ha ha, đứng dậy cáo từ:

- Vậy, làm phiền Phạm tiên sinh rồi.

Đi ra ngoài phòng Phạm Thức Đức, trong lòng Tần Tiêu rốt cục thoải mái. Kỳ thật, biểu hiện cùng thái độ của Phạm Thức Đức đã nằm trong dự đoán của hắn. Bởi vì Phạm Thức Đức cũng là người, không coi là tiểu nhân nhưng ít nhất cũng là nhân vật xu cát tị hung (thích hên tránh xấu). Về chuyện tình của Vĩnh Thái quận chúa có một tầng mỏng ngăn cách giữa hai người, một hai ngón tay có thể làm rách. Vì thế Phạm Thức Đức không thể một chân đạp hai thuyền, cho tới bây giờ còn không có ai chính thức vạch trần chuyện tình của Lý Tiên Huệ. Phạm Thức Đức đã gặp Lý Tiên Huệ một lần, mà lúc đó nàng có thân phận là Ngô Tiên Nhi. Cho dù đến lúc đó có tra ra nội tình cũng chỉ nói qua loa là tắc trách. Câu từ phán trên đường thẩm của Từ Tiểu Nguyệt có giá trị liên thành rồi.

Phạm Thức Đức làm việc rất có hiệu suất, rất lưu loát. Lúc gà gáy sớm bắt đầu, bầu trời mưa phùn đang rơi, hắn đã dẫn theo mười nha hoàn nô bộc thu mua trọn vẹn hai xe hàng hóa về sơn trang rồi. Sau đó lại ngựa không dừng vó chỉ điểm những hạ nhân đó đi chuẩn bị yến tiệc buổi trưa, thu thập thôn trang, các loại quy củ, quay đi quay lại như chong chóng.

Tần Tiêu cùng Mặc Y cố ý chạy tới phiên chợ mua cho Lý Tiên Huệ hai bộ quần áo, sau đó tự mình đưa cho nàng. Tới trước cửa phòng, trông thấy Thiết Nô cao lớn đang đứng ở đó. Tần Tiêu nhìn vào bên trong hỏi:

- Tiên nhi đã thức chưa?

Thiết Nô lắc đầu.

Tần Tiêu cười ha ha, trong lòng nghĩ đến, kỳ thật Thiết Nô cũng không ngốc, hắn còn biết thủ hộ ở chỗ này, mà không phải chạy theo mình.

Tần Tiêu nhẹ nhàng gõ cửa:

- Tiên nhi, muội tỉnh chưa?

*****

- Uhm...

Bên trong truyền đến thanh âm buồn ngủ mười phần:

- Vừa mới tỉnh, Tần đại ca vào đi.

Tần Tiêu đẩy cửa vào, chứng kiến Lý Tiên Huệ đang núp trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nghịch ngợm cười nhìn hắn. Đôi mắt híp lại thành sợi chỉ:

- Hì hì, ta sợ là một hai năm không có cảm giác ngủ ngon giống như thế này rồi. Nha. Ngủ thật sung sướng.

Tần Tiêu cười ha ha, quay người đóng cửa lại, đi đến bên giường ngồi xuống, đem quần áo để trên gối nàng:

- Mặt nạ lấy xuống rồi hả? Nhìn thói quen của muội trước kia đi. Đây là xiêm y hai tỷ muội Mặc Y vội đến phiên chợ mua cho muội đó, sau khi rời giường thì đổi nó. Còn có yến sinh nhật buổi trưa cũng đang chuẩn bị rồi, nếu muội đói thì ta có thể chuẩn bị cho muội một chút để lót dạ...

Tần Tiêu còn muốn nói thêm vài câu thì không ngờ Lý Tiên Huệ từ trong chăn chui ra, bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn ôm thật chặt.

Tần Tiêu ứng phó không kịp, đầu ngửa ra cũng có chút cảm giác ngây dại, sau đó vươn tay đưa ra sau lưng ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ vào lưng trần.

Trên người Lý Tiên Huệ chỉ mặc một cái yếm che ngực, da thịt trơn láng nóng bỏng, thân thể mềm mại khiến cho Tần Tiêu có cảm giác ôn ngọc vào lòng, trong hơi thở còn nghe thấy được mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể.

Tần Tiêu lắng nghe tiếng hô hấp của nàng, cảm giác nàng vùi đầu vào ngực mình càng ngày ôm càng chặt, thần sắc hết sức kích động, ẩn ẩn còn nghe được nàng bắt đầu nhẹ nhàng khóc nức nở.

Tần Tiêu vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nói nhỏ:

- Sao vậy? Tiên nhi?

Lý Tiên Huệ lắc đầu giống như một con thỏ nhỏ cọ qua cọ lại không nói lời nào.

Tần Tiêu đành phải ôm thật chặt nàng, để nàng khóc trong ngực mình, bàn tay hắn vuốt ve sau lưng nàng.

Hồi lâu sau, Lý Tiên Huệ chậm rãi buông tay ra, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sớm đã đỏ ửng, nước mắt mông lung, nàng nở nụ cười ngỏ ngào từ trong nội tâm:

- Thực xin lỗi, Tần đại ca. Ta... Kỳ thật ta, một mực đều mơ tưởng huynh ôm ta để ta dựa vào bờ vai huynh khóc một hồi, đem chuyện tình không vui trước kia toàn bộ quên mất. Nhưng mà ta lại sợ huynh không đáp ứng, vì thế hôm nay là sinh nhật của ta, Tần đại ca chắc chắn sẽ không trách ta... Thì...

Tần Tiêu mỉm cười:

- Làm sao lại không? Có thể chứng kiến Tiên nhi vui vẻ như vậy, ta cũng rất vui vẻ, thật đó. Chỉ cần muội nguyện ý thì vai của ta tùy thời cho muội mượn.

- Muội không cần.

Lý Tiên Huệ ngượng ngùng cười rồi nhanh chóng nói:

- Sau này, ta đã có cuộc sống thuộc về mình, mỗi ngày đều sẽ rất vui vẻ, tuyệt sẽ không khóc nữa. Nếu ta lại khóc thì khẳng định lúc đó huynh không đúng, chọc tức ta. Trừ đó ra không có chuyện gì, có thể làm cho Tiên nhi khóc nữa. Kỳ thật Tiên nhi cũng không thích khóc, đã lớn như vậy, ngoại trừ khi còn bé không hiểu chuyện, thời gian khác ta đều rất ít khóc. Chỉ là rất kỳ quái, sau khi gặp lại huynh từ trong nhà đá thì đôi mắt của ta thường xuyên rơi lệ khó hiểu.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm chấn động, đây cũng là một loại phó thác sao?

Hai người đang trò chuyện hợp ý, mật ý nồng đậm, phòng ngoài truyền tới tiếng gào đinh tai nhức óc của của Lý Tự Nghiệp:

- Đại nhân, ngươi ở bên trong hả? Lão Lý ta về rồi đây.

Sau đó còn nghe được hắn cùng Thiết Nô nói chuyện:

- Này Mụn đen, có thấy đại nhân đâu không? Cái gì, ở bên trong... Này, ngươi kéo ta làm cái gì? Để ta đi vào! Ngươi... Ngươi... cái tên mụn đen này, thật sự là tức chết ta rồi!

Tần Tiêu cười nhẹ, hắn biết rõ Thiết Nô đang kéo Lý Tự Nghiệp không cho hắn vào được, vì vậy đối với Lý Tiên Huệ nói:

- Tiên nhi, chính muội tự sửa sang lại đi, sau đó để Mặc Y dẫn muội tới chánh đường. Lý Tự Nghiệp đi ra ngoài làm việc đã trở lại, ta ra ngoài xem một chút.

- Ưm!

Lý Tiên Huệ chui vào trong chăn, vui sướng gật đầu, khuôn mặt như trăng rằm tràn đầy vẻ sung sướng cùng thỏa mãn.

Tần Tiêu nhẹ nhàng vỗ một cái trên chăn nàng, sau đó quay người đi ra mở cửa.

Lý Tiên Huệ một mực lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, thẳng đến cánh cửa trước mắt đóng lại, người nam nhân kia biến mất trước mắt của mình. Sau đó, nàng vươn tay ra, hung hăng véo một cái lên mặt mình, đau tới nỗi thấp giọng kêu lên "Ôi". Nàng lầu bầu một tiếng:

- Thật sự, thật sự, không phải nằm mơ! Lý Tiên Huệ, hết thảy trước mắt đều là sự thật. Ngươi rốt cục có thể có cuộc sống của mình rồi.

Lý Tiên Huệ kéo chăn lại, chui đầu vào trong, trong lòng âm thầm kích động hồi lâu.

Tần Tiêu đi ra ngoài chứng kiến Lý Tự Nghiệp mặc Thiên Ngưu Vệ bào khải uy phong lẫm lẫm cùng đạo cô tĩnh như mặt nước phẳng lặng bên cạnh hăn thì chắp tay hướng về phía chắp hướng về phía nàng hành lễ:

- Vân nhi bái kiến đại nhân!

Mạc Vân Nhi bị Lý Tự Nghiệp từ Vũ Xương U Vân Đạo Quan mời tới! Chạng vạng tối ngày hôm qua, Tần Tiêu phái Lý Tự Nghiệp khởi hành tiến đến mời nàng, không nghĩ tới buổi sáng hôm nay đã đến.

Lý Tự Nghiệp thi lễ một cái nói:

- Đại nhân, ta báo cáo kết quả công tác rồi, ta đi ngủ đây. Mệt chết ta được.

Tần Tiêu cười gật gật đầu, Lý Tự Nghiệp cáo từ rời đi. Nhìn Mạc Vân Nhi bộ dạng lạnh nhạt, sắc mặt cũng hồng nhuận phơn phớt, Tần Tiêu thoả mãn nở nụ cười, gật đầu nói:

- Xem ra, Vân nhi những ngày này coi như không tệ. Thế nào, hiện tại đã quen chưa?

Mạc Vân Nhi cười nhẹ:

- Tạ đại nhân quan tâm, Vân Nhi sớm thành thói quen sinh hoạt trong đạo quán, hiện tại cũng khá tốt. Vân Nhi tại Vũ Xương, nghe nói đại nhân một lần hành động đánh tan nghịch đảng Giang Nam lập được kỳ công hiển hách. Vân Nhi sớm có tâm đến đây chúc mừng đại nhân, chỉ là trở ngại việc vặt trong đạo quán quá nhiều nên không thể tới được.

- Ừ. Vân Nhi có phần tâm ý này khiến ta rất cao hứng.

Tần Tiêu gật đầu cười nói:

- Lại nói tiếp, lần này ta có thể phá án nghịch đảng Giang Nam, ngươi có công lao hàng đầu nha, sau khi về triều ta sẽ báo cáo hoàng đế thưởng công cho nàng.

Mạc Vân Nhi kinh ngạc, sau đó hiểu ý cười nói:

- Đại nhân, hẳn là Đạo Đức Kinh Vân Nhi đưa cho đại nhân thật đúng có chút tác dụng?

Tần Tiêu cười ha ha:

- Đâu chỉ là "có tác dụng", quả thực có thể nói là đủ trân quý, rất quan trọng. Vì thế, sư phụ của nàng Hổ Vạn Cầu cũng là đại công thần, chỉ tiếc hắn kém may mắn nên không thể đạt được ban thưởng. Ân, nói đến Hổ Vạn Cầu, bản thân ta muốn giới thiệu hai người cho nàng làm quen, nàng đi theo ta.

Mạc Vân Nhi đi theo sau lưng Tần Tiêu thấp giọng hỏi:

- Xin hỏi đại nhân, giới thiệu người phương nào cho Vân Nhi nhận thức?

- Con gái của Hổ Vạn Cầu, Mặc Y cùng Tử Địch.

- Chuyện này...

Mạc Vân Nhi dừng chân, có chút chần chờ nói:

- Năm đó, mẫu thân của ta cùng sư phụ có quan hệ... có thể làm cho hai tỷ muội nàng ghi hận trong lòng, tương kiến xấu hổ hay không?

Tần Tiêu quay người trở lại, nhìn Mạc Vân Nhi, hắn cười thoải mái:

- Yên tâm đi, quả quyết không biết. Hơn nữa hai tỷ muội này thông tình đạt lý, chuyện của nàng ta cũng nói với các nàng nghe rồi. Kỳ thật, các nàng cũng rất muốn gặp nàng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<