Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 123

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 123: Tâm tư của Uyển nhi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

- Ngày mai ta tìm Nghĩa Hưng Vương mượn hai chiếc thuyền, phái chút ít quân sĩ cho ngươi, ngươi mang Thiết Nô tới, nếu không biết đường đi thì đốt toàn bộ cỏ lau đi, cũng dễ thôi.

Tử Địch sững sờ một chút:

- Vì một nô bộc ngoại bang không đáng tiền mà đại nhân cũng phí khí lực lớn như thế đưa hắn tới đó sao.

Tần Tiêu cười:

- Tử Địch, nhân mạng lớn hơn trời, là người thì phải được tôn trọng? Hơn nữa, hắn lúc ấy giúp ta rất nhiều, bằng không ta không có khả năng thuận lợi như vậy né tránh ánh mắt của Từ Tiểu Nguyệt trà trộn vào vừa xong. Trước đó chuyện ta từng hứa sau khi chuyện xong xuôi sẽ đưa hắn trở về. Chuyện đã hứa thì nhất định phải làm được giống như ta đã hứa báo thù cho các ngươi.

Tử Địch hít hít cái mũi:

- Đại nhân, kỳ thật ta phát hiện, ngươi đúng là người tốt. Chỉ là có một chút... Thích bày trò gian trá.

Tần Tiêu cười hắc hắc làm bộ dạng sắc lang:

- Hơn nữa, ta còn rất ' dâm đãng ', ưa thích tắm uyên ương.

- Hừ!

Khuôn mặt của Tử Địch lập tức trở nên mảnh ửng đỏ, quay mặt đi. Mặc Y cùng Tần Tiêu đều cười ha ha.

Tần Tiêu cảm giác, chính mình càng ngày càng ưa thích đôi tỷ muội này. Từ lúc vừa bắt đầu đối địch sinh tử chi giao đến nghi kỵ lợi dụng lẫn nhau, sau đó là hoạn nạn sinh tử, hiện tại lại có thể ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm nói chuyện phiếm. Sau khi tới Đại Đường không có ai cùng có nhiều "quan hệ" pức tạp như vậy.

Càng quan trọng hơn là đôi hoa tỷ muội là mỹ nữ. Ha ha! Dính chút quang mang của mỹ nữ đúng là một chuyện vui sướng.

Trong lòng Tần Tiêu chưa có cân nhắc chuyện này thì cửa vang lên tiếng gõ, thanh âm châu tròn ngọc sáng của Thượng Quan Uyển Nhi ở bên ngoài:

- Tần đại nhân đã thức dậy chưa?

Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: Ai dà. tháng ba, công việc thật đúng là nhiều a!

Nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đến, hai tỷ muội Mặc Y Tử Địch đứng dậy nói:

- Thượng Quan đại nhân tới, Tần đại nhân, nô tỳ cáo lui.

Tần Tiêu cười, gật đầu.

Hai tỷ muội vừa ra cửa, Thượng Quan Uyển Nhi cười hì hì nói:

- Ai nha, ta càng ngày càng bội phục Tần đại nhân rồi. Không ngờ còn có thể từ bên trong địch doanh chiếm được một đôi người ngọc như thế. Thủ đoạn này, chậc chậc, quả nhiên là kinh thế hãi tục.

Tần Tiêu cười ha ha ra hiệu Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xuống:

- Thượng Quan cô nương cũng nói, vận khí của Tần mỗ không phải bình thường. Chỉ là vận khí tốt thôi.

- Ah, thật sao?

Thượng Quan Uyển Nhi cười yếu ớt, ngồi xuống.

Hôm nay nàng đã đổi một thân Hồ phục, mặc quần áo và trang sức cung đình. Cổ tròn tay áo ngắn, váy tím ngắn lộ ra da thịt tuyết trắng, bên hông bó một mảnh tơ lụa màu xanh nhạt, bộ ngực thập phần no đủ như là nụ của búp sen.

Trong lòng Tần Tiêu âm thầm cảm thán: cũng chỉ có Đại Đường mới có loại trang phục thời thượng lớn mật này, thời điểm nói chuyện phiếm uống rượu cùng Lý Trọng Tuấn, Trương Húc. Hai người này học đòi văn vẻ thường xuyên nói về loại trang phục này."Phấn hung bán yểm nghi ám tuyết", "Trường lưu bạch tuyết chiêm hung tiền" gợi cảm thì gợi cảm nha, ha ha, phải dùng tới quanh co lòng vòng sao?

Thượng Quan Uyển Nhi bỏ cái mũ cánh chuồn đi, tóc búi thành kiểu của vọng tộc Kinh Thành, búi tóc cao ngất. Bên trên cắm ba cây trâm và một cái lược vàng, cổ đeo một cái vòng vàng kim, giữa lông mày thoa một chút phấn hoa mai khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi ngày thường có vẻ phóng khoáng, hiện tại càng thêm đoan trang cao quý.

Tần Tiêu không thể không âm thầm bội phục cách ăn mặc của Đại Đường. Tuy rằng trước đó mình cũng có vào cung kiến giá, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi cùng Võ Tắc Thiên đều ăn mặc y phục hàng ngày bình thường, sau khi tới Giang Nam cũng tiếp xúc không ít với phu nhân, nhưng chính thức để cho hắn lần thứ nhất cảm thấy kinh diễm chính là Thượng Quan Uyển Nhi.

Đây không chỉ đơn giản là "Đẹp đẽ quý giá ", "Gợi cảm " có khả năng hình dung, mà một loại khí chất ung dung phát ra từ bản thân. Phối hợp cách ăn mặc tinh tế làm cho người ta có một loại cảm giác hài hòa, thưởng tâm duyệt mục (cảnh đẹp ý vui).

Tần Tiêu thầm suy nghĩ nói: những diễn viên trên điện ảnh TV nếu chính thức nhìn thấy cách ăn mặc của nữ tử Đường triều, có lẽ sẽ không dám nhìn thẳng. Những đạo cụ cùng trang điểm vụng về kia há có khả năng bằng người thật sao? Diễn nghệ cao minh sao có thể đạt tới hiệu quả cùng cảnh giới tự nhiên và hoàn mỹ như thế này?

Đây là lần thứ nhất Tần Tiêu thấy Thượng Quan Uyển Nhi đeo nữ trang, hắn không khỏi gật đầu tán thưởng:

- Nguyên bản cô nương Thượng Quan lại đẹp như vậy!

Thượng Quan Uyển Nhi bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tần Tiêu, nàng oang oang nói:

- Như thế nào, nguyên bản Tần đại nhân trước đó một mực đều cho rằng Uyển nhi là người quái dị sao?

Tần Tiêu mỉm cười:

- Ngươi biết rõ, ta không phải ý tứ kia. Tục ngữ đạo nhân dựa vào y trang, cách ăn mặc của Thượng Quan cô nương quả thực làm cho người ta có chút cảm giác kinh diễm.

Môi son Thượng Quan Uyển Nhi khẽ lộ nụ cười:

- Xem ra, Tần đại nhân thật cũng không quá biết dỗ nữ hài tử mà! Cái gì gọi là ' người dựa vào y trang ', ý của ngươi là cách ăn mặc của ta chính là người quái dị sao?

Tần Tiêu nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài:

- Ngươi để tâm vào chuyện vụn vặt, ta cũng không có biện pháp! Được rồi, người đẹp và quần áo đẹp cùng một chỗ, xa thì không thể khiến ta bình tĩnh nổi. Khục, ngươi nếu bức ta nghĩ từ ngữ ca ngợi thì thật xin lỗi, ta không còn nữa.

Thượng Quan Uyển Nhi che miệng, cười ha ha:

- Được rồi, tha cho ngươi. Tần đại nhân, Giang Nam là một nơi tốt. Uyển nhi ngây người trong cung mười tám năm, lần đầu có cơ hội đến địa phương là Giang Nam. Ngài thân là chủ nhân Giang Nam phải hảo hảo chơi với ta một chút.

Tần Tiêu cười cười, nói:

- Tốt thì tốt. Chỉ là không biết Thượng Quan cô nương thường thấy những thứ quý giá đẹp đẽ ở nội cung, có thể còn thích Giang Nam nghèo nàn này sao? Nói đi, cô nương muốn đi nơi nào chơi, ta dẫn cô nương đi tới đó.

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng gật đầu, dựng thẳng ngón trỏ lên để nhẹ vào môi như làm bộ suy nghĩ, nàng nghĩ một hồi mới lên tiếng:

- Kỳ thật Sở Tiên Sơn Trang nơi này rất không tồi nha! Dục tri kham duyệt nhĩ, duy thính thủy linh linh. Nham hác tứ đăng lâm, oánh mục phục di tâm. Phong hoàng loại trường địch, lưu thủy đương minh cầm.

(Tuyền thạch nhiều tiên thú, núi đá thì có nhiều hình thù kỳ lạ, nhắm mắt có thể nghe thanh âm vui tai, làn gió mang theo hơi nước mát mẻ. Du ngoạn sơn thuỷ ở núi đá khiến cho trong lòng cảm thấy vui sướng. Gió thổi như ống sáo, nước chảy như minh cầm. )

(Chú thích: Đoạn này em nó làm thơ. )

Chỉ là đáng tiếc, mấy ngày nay sát phạt quá nặng, huyết tinh bao phủ khiến cho nó giảm đi nhiều. Nếu không như vậy đi Tần đại nhân, đã tới vùng sông nước Giang Nam thì chúng ta đi chơi nước a, Ngày mai, ta mang ta đi chơi hồ được không?

Tần Tiêu nói:

- Tốt, chỉ cần cô nương thích là được.

*****

Trong lòng Tần Tiêu lại âm thầm cả kinh phục nữ tử tài hoa hơn người trước mắt, đúng là danh bất hư truyền xuất khẩu thành thơ, hơn nữa tài văn chương không tệ nha.

Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nói:

- Thật không? Vậy thì tốt rồi! Chỉ là này mấy ngày qua, ta cuộn lại trên đại quân thuyền Nghĩa Hưng Vương chán quá. Ta muốn ngồi thuyền đánh cá loại nhỏ có mái che, tự mình chèo thuyền, thò tay có thể cảm nhận được đồng cỏ và nguồn nước trong hồ nước, ngửi được hương vị hơi nước mới thú vị!

Tần Tiêu cười ha ha:

- Được rồi! Ngày mai ta tự mình đi lấy mái chèo dẫn khách quý phương xa tới như cô nương đi chơi ở vùng sông nước Giang Nam.

Thượng Quan Uyển Nhi cười khanh khách:

- Được a! Xem ra mặt mũi của ta cũng khá lớn đó chứ. Ngày mai Giang Nam Đạo Khâm Sai Đại Nhân để ta chèo thuyền, ôi, nếu để cho hoàng đế bệ hạ thì không biết có phạt ta không? Khâm sai đại nhân còn là thân tín của hoàng đế đó.

Tần Tiêu chớp chớp đôi mắt, ra vẻ nghiêm túc nói:

- Ừ. thuận tiện phạt cô nương, để đệ nhất nữ quan nội cung này mỗi ngày phải giặt đồ bổn đại nhân. Nói như vậy, ta mỗi ngày phải thay đồ tới mười bộ. hắc hắc

Không nghĩ tới Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, sâu kín nói: "

- Kỳ thật, bản thân ta còn muốn thay người giặt quần áo chứ! Đã lớn như vậy, còn không có giặt qua một bộ y phục, không biết giặt quần áo có tư vị thế nào. Kỳ thật có thể làm chút chuyện cho thân nhân cũng không tệ nha. Chỉ là đáng tiếc, trong ấn tượng của Uyển nhi, ngay cả bộ dạng của phụ thân ra sao cũng không biết. Mẫu thân trước kia mang theo ta không có dịch đình (*thứ chứng minh thân phận thường được để cạnh trẻ nhỏ khi nó không được sống cùng cha mẹ ruột), sau đó ta ở trong cung. Không lâu sau khi, hoàng đế bệ hạ cáo mệnh ta chưởng quản trong nội cung, đạo thánh chỉ đưa tới cho Tần đại nhân chính là Uyển nhi tự tay viết đó.

Tần Tiêu sớm đã nghe nói rồi, năm đó tổ phụ của Thượng Quan Uyển Nhi - Thượng Quan Nghi giữ chức tể tướng khi Cao Tông tại vị. Năm đó, Thượng Quan Nghi bởi vì đã từng thay Cao Tông khởi thảo chiếu thư phế Võ Tắc Thiên, về sau bị Vũ Hậu giết chết, nam đinh dân tộc Mãn đều không được may mắn thoát khỏi. Thượng Quan Uyển Nhi bởi vì còn trong tã lót, mới có thể may mắn thoát khỏi. Hơn mười năm qua đi, Thượng Quan Uyển Nhi bởi vì tài văn chương cùng thông minh xuất chúng càng ngày càng đạt được yêu thích của Võ Tắc Thiên. Hiện tại ngoại trừ chưởng quản thiên hạ thi văn bình luận thuật cũng bởi vì chữ tốt nên ngay cả thánh chỉ đều do nàng viết. Hơn nữa, năm gần đây bởi vì Võ Tắc Thiên tuổi tác đã cao tinh lực không tràn đầy giống trước, vì thế dứt khoát đem tấu chương trình lên giao cho Thượng Quan Uyển Nhi xem qua, thình thoảng lúc khẩn yếu còn hỏi Thượng Quan Uyển Nhi ý tứ xử lý một ít tấu chương.

Vì thế, hiện tại Thượng Quan Uyển Nhi, tuy rằng không có quan hàm phẩm trật gì hiển hách nhưng thực tế thì đã trở thành Tể tướng trên ý nghĩa rồi. Thậm chí còn trên cả Tể tướng, gần sát Võ Tắc Thiên, càng có phân lượng khi nói chuyện.

Tần Tiêu thấy vẻ ưu thương nhàn nhạt trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi thì nhẹ giọng an ủi:

- Thượng Quan cô nương, chuyện tình không vui trước kia cũng đừng có nghĩ tới nữa. Cô nương bây giờ không phải là rất tốt sao? Đã thật vất vả đến Giang Nam một chuyến rồi thì bỏ những việc vặt đó, đi du lãm một phen.

Khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi giãn ra, nàng cười nói:

- Tần đại nhân nói rất đúng. Uyển nhi hồ đồ rồi. Nhân tâm luôn không biết thỏa mãn, bao nhiêu người đều hy vọng xa vời có thể vào nội cung, hưởng vinh hoa phú quý. Uyển nhi lại có chút chán ghét nó, chỉ hy vọng có thể qua thời gian an nhàn, nói thí dụ như đến Giang Nam chơi hồ ngắm cảnh, phẩm trà làm thơ thì rất không tồi nha!

Tần Tiêu cười cười:

- Thượng Quan cô nương đến Giang Nam, có lẽ cũng có chút thời gian a? Những ngày này lại không đi chơi sao?

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức đáp:

- Đâu có đâu! Cả ngày buồn bực trốn ở trong quân trướng, cùng một số đám người giang hồ lăn lộn đổ mồ hôi đầm đìa hôi hám, đừng nói về họ nữa.

Lập tức nàng phát giác chính mình nói lỡ miệng, vội che miệng lại, chớp chwps mắt nhìn về phía Tần Tiêu.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Xem ra, Thượng Quan cô nương là tới từ Trường An cùng một chỗ với Trương Nhân Nguyện Đại tướng quân mà.

Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhíu lông mày một chút, nàng nhếch miệng:

- Hừ! Hay cho Tần đại nhân, điều này cũng còn chơi lừa gạt. Ngài trực tiếp hỏi Uyển nhi, Uyển nhi có thể không nói cho ngài sao? Đúng vậy! Ta là cùng Trương tướng quân cùng lúc xuất phát. Hoàng đế bệ ha phái ta tới trong quân chính là hạ thánh chỉ này cho ngài.

- Uyển nhi...

Tần Tiêu lần thứ nhất đổi giọng gọi nàng là Uyển nhi, lộ ra vẻ thân cận rất nhiều, tiếp tục thấp giọng nói:

- Thật sự, có một đạo thánh chỉ sao?

Thượng Quan Uyển Nhi nghi ngờ nói:

- Đương nhiên là một đạo. Uyển nhi còn dám giấu thánh chỉ sao?

Tần Tiêu nhàn nhạt cười, chậm rãi lắc đầu:

- Uyển nhi nha, có một số việc vốn không nên chọn cách nói toạc ra. Chỉ là Tần Tiêu coi cô là bằng hữu mới tùy tiện tâm sự thôi. Hoàng đế bệ hạ ở tại phía xa ngoài ngàn dặm, nửa tháng trước khi điểm tướng phát binh đến Giang Nam, hẳn là nàng có thể biết trước Tần Tiêu có thể một lần hành động đánh tan Giang Nam nghịch đảng sao? Trên thánh chỉ nói được rõ ràng, ban thưởng ta chuyên đoạn chi quyền (quyền to sinh sát). Bất luận quan lại gì ở Giang Nam đều có thể tiền trảm hậu tấu... Đây có phải là quá thần kỳ không?

Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc tới ngẩn ngơ, sau đó khẽ thở dài một hơi, nói:

- Tần đại nhân, ngươi thật sự là rất thông minh. Nhưng mà nhiều khi vẫn nên giả bộ thì tốt hơn. Vọng sủy thánh ý (đoán ý của thánh thượng) là điều tối kỵ của thần tử. Nói chuyện phiếm cùng Uyển nhi thì không sao, nhưng sau này nhớ lấy không được nói với người khác nói cái chủ đề này, nhất là trước mặt hoàng đế, có biết không?

- Biết rõ.

Tần Tiêu cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi:

- Ta cũng tin tưởng Uyển nhi, mới có thể nói cho cô nường biết. Kỳ thật cũng không phải là Vọng Sủy Thánh Ý, chỉ là Tần Tiêu trời sinh kỹ tính, Uyển nhi có thể nói cho ta biết, thánh chỉ này không chỉ có một phần phải không? Hoặc là đã giấu một phần đi?

Thượng Quan Uyển Nhi có chút không vui, nàng cong miệng lên:

- Không có, nói những chuyện phiền lòng này làm gì chứ? Thật sự là mất hứng!

Tần Tiêu cười cười xin lỗi, nhưng hắn không có ý định buông tha:

- Uyển nhi ngoan, mau nói cho ta biết, để ngày sau ta tiến cung diện thánh cũng không phải băn khoăn.

Thượng Quan Uyển Nhi bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Kỳ thật cũng không có gì, ngài sớm đã nghĩ tới, còn hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì? Thánh chỉ đích thật là có hai phần... Phần hạ đưa cho Nghĩa Hưng Vương Lý Trọng Tuấn, nếu như ngài làm việc thất bại thì quyền lực trước kia đưa cho ngài sẽ giao lại cho Nghĩa Hưng Vương, hơn nữa toàn bộ dùng vũ lực đến giải quyết chuyện tình Giang Nam. Bệ hạ cũng là vì chuẩn bị không sơ hở chút nào, ngài đừng để bụng.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-456)


<