Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 090

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 090: Mạch nước ngầm mãnh liệt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Lý Trọng Tuấn nghe xong những lời này thì lắc đầu, thở dài:

- Nữ nhân như vậy nếu sanh ra ở gia đình hoàng gia thì với tâm trí quyền mưu như vậy tất nhiên có thể khiêu chiến nhân vật như Vũ Hoàng! Những ngày này bổn vương vẫn cảm thấy kỳ quái, dùng thế lực của Hỏa Phượng ở Ngạc Châu này không có đạo lý không biết bổn vương tới Ngạc Châu. Kỳ quái là bên người của bổn vương cực kỳ yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì, bọn chúng thậm chí còn không phái người theo dõi. Ngược lại bổn vương trước đó vài ngày ở thành Ngạc Châu Lý Tự Nghiệp tìm tới kỹ viện gặp được bổn vương thì sững sờ, hắn còn tìm người đưa tấu chương, may mắn bị vương bản nhìn thấy nên nửa đường chặn lại. Nếu không phải như thế bị người của Hỏa Phượng tìm được thì càng phiền toái.

Tần Tiêu gượng cười vài tiếng, tự giễu nói ra:

- Việc này còn oán Tần Tiêu, trước đó chuẩn bị chưa đủ Tần Tiêu cũng tuyệt đối không ngờ rằng chuyện ở Ngạc Châu khó giải quyết như vậy, lúc này mới phạm sai lầm, nghĩ tới nhờ Lý Tự Nghiệp đi tìm viện binh.

Lý Trọng Tuấn cười vỗ vỗ vai Tần Tiêu:

- Đừng tự trách, huynh đệ. Ngươi đã rất không dễ dàng! Đơn thương độc mã một mình đi vào Giang Nam có thể tra ra nhiều chuyện như vậy, trừ Địch công tái thế thì trong triều đoán chừng không có người thứ hai. Lần này nếu có thể thành công tiêu diệt Hỏa Phượng thì bệ hạ nhất định cực kỳ vui mừng, đến lúc đó huynh đệ ngươi có chỗ tốt rồi, ha ha!

Tần Tiêu cười:

- Chuyện như vậy ai dám đòi khen thưởng? Lại nói chuyện của Hỏa Phượng đã lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan, Tần Tiêu xem ra chỉ co thể học điện hạ ' 'trang bức' ', ha ha! Coi như cái gì cũng không biết, đi theo đám người kia an bài. Nhìn xem Phượng tỷ này rốt cuộc muốn thế nào!

Lý Trọng Tuấn cười to:

- Được rồi huynh đệ, ngươi phải bảo trọng. Nhập động phòng, cũng đừng bị Phượng tỷ kia mê tới thất khiếu xuất quan, mất tâm trí là tốt rồi. Còn nữa, mấu chốt trước mắt chính là tìm được em gái Tiên Nhi của bổn vương, nếu có thể đem nàng cứu ra thì chuyện Hỏa Phượng sẽ dễ làm.

Tần Tiêu dũng cảm quả quyết gật đầu:

- Hiểu, điện hạ yên tâm, Tần Tiêu có liều cái mạng này cũng phải đem Vĩnh Thái quận chúa bình yên giao cho điện hạ!

Lý Trọng Tuấn cười, vẻ mặt kỳ quái nhin qua Tần Tiêu:

- Hẳn là, Tần Tiêu huynh đệ, thật sự ưa thích em gái của bổn vương?

Tần Tiêu gượng cười ha hả, nói:

- Tuy Tần Tiêu có sắc đảm bao thiên cũng không dám có ý nghĩ này. Nhưng mà Tần Tiêu trước đó từng ưng thuận chuyện làm cho quân chúa thì sẽ không để cho nàng gặp chuyện không may!

Sáng sớm ngày thứ hai Tần Tiêu uống rượu say mềm bị Mặc Y đánh thức, cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Ngoài phòng thì có tiếng người huyên náo lớn, xem ra đã có rất nhiều nô bộc đang bận rộn đại sự hôm nay. Mặc Y lấy chậu đồng khăn mặt, cành liễu và muối hầu hạ Tần Tiêu rửa mặt đánh răng.

Tần Tiêu hữu ý vô ý quan sát Mặc Y vài lần, phát hiện nàng hôm nay quả nhiên trầm mặc ít nói, lông mi có thần sắc u buồn.

Trong nội tâm Tần Tiêu thầm nghĩ: đoán chừng hai tỷ muội này bởi vì chuyện đón dâu cũng bị Phượng tỷ xử phạt.

Tần Tiêu rửa mặt, nhìn qua cành liễu trên bàn thì buồn cười: người nhà Đường dùng cành liễu đánh răng cộng thêm chút muối để vệ sinh răng. Thậm chí việc đánh răng bằng nước trà đậm đặc hoặc là ngậm chút muối mà thôi, lấy ngón tay lau lau xem như xong. Chính mình lúc nào cũng phải đụng một ít người hoặc lớn hoặc nhỏ miệng thối, may mắn những năm này xem như quen rồi.

Tần Tiêu lấy bàn chải đánh răng do mình chế tác, ngậm chút nước muối đánh răng.

Mặc Y ở bên cạnh kinh ngạc, nhịn không được nói ra:

- Đại nhân, đây là vật gì, dùng nó chà răng không sợ đau sao?

Tần Tiêu đánh răng xong nhìn nàng cười nói:

- Tất nhiên nàng không biết. Đây là bổn quan tự chế, tên là ' đánh răng '. Nàng nhìn xem ba phiến gỗ hòe tạo thành, ở trong chỗ khẹp lại có chút lông lợn tạo thành, dùng cành liễu đánh răng thật phiền toái, dùng cách này tốt hơn nhiều.

Mặc Y lòng hiếu kỳ nổi lên, trong ánh mắt lóe lên hào quang khắc thường, nói:

- Đại nhân có thể cho Mặc Y xem không?

- Cầm lấy đi.

Mặc Y mừng rỡ tiếp nhận, trong tay tinh tế quan sát một hồi, mở miệng hỏi:

- Đại nhân, cái này là lông lợn ngâm dược tề sao?

- Ah, cũng không dùng dược tề gì. Mang lông lợn ra mặt trời phơi khô, lại chưng trong nồi một giờ thì lông lợn sẽ cứng lại nhưng rất mềm dẻo, hơn nữa không có mùi vị khác thường và độc tố, như vậy là có thể dùng.

Mặc Y kinh ngạc nói:

- Đơn giản như vậy sao?

Tần Tiêu cười:

- Nói thì đơn giản, thời điểm bổn quan còn nhỏ phải mất nửa năm mới tạo thành. Vốn định tặng cho ân sư, không nghĩ tới ông ấy đã dời tới Giang Châu, vì vậy lưu lại tiếc nuối.

Mặc Y cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói ra:

- Đại nhân có thể cấp cho Mặc Y thứ này không?

Tần Tiêu sững sờ, nói:

- Được thôi! Bất quá, nhưng ngươi dùng làm gì?

Trên mặt Mặc Y nổi mây đen, thấp giọng nói:

- Tỷ muội hai người chúng ta muốn rời khỏi giang hồ, muốn tạo dựng sự nghiệp của mình. Chỉ mong ngày sau có thể làm ra loại hàng này như đại nhân, mỗi ngày bán được ba năm đồng tiền ăn cháo là được.

Tần Tiêu buồn cười:

- Đang êm đẹp như này, vì sao lại có suy nghĩ tiêu cực thế? Nàng đang là thủ hạ đại tướng của Phượng tỷ đấy, tương lai sẽ được trọng dụng. Nhưng mà đánh răng này nếu nàng muốn thì tặng cho nàng đi. Bổn quan còn có một cái để dùng.

Trong nội tâm thì buồn cười: Mặc Y này không biết ' All Rights Reserved ' sao, mình là người phát minh còn mượn chuyện này kiếm chác món lợi kếch sù đấy!

Mặc Y vui mừng quá đỗi:

- Đa tạ Đại nhân!

Tần Tiêu nói:

- Ta lại dạy nàng một thứ chính nàng ghi nhớ. Dùng cành liễu, cành hòe, cây dâu cho vào nước luộc thành cao, lại thêm vào khương thủy cùng cây tế tân. Cầm loại cao này đi làm thuốc đánh răng có thể làm cho hàm răng trắng tinh sáng bóng, trong miệng không có mùi vị hôi, so với nước muối còn tốt hơn nhiều. Bổn quan lúc ở Bành Trạch nhàn rỗi thường thường loay hoay làm những chuyện này, hôm nay bận rộn ngược lại đã quên mất.

Kỳ thật Tần Tiêu biết rõ những thứ này, nhưng mà trong bộ đội đặc chủng bị bắt buộc học thông hiểu đạo lý sống sót trong hoàn cảnh dã ngoại. Loại phương thức chế tác kem đánh răng này là người Đại Tống sử dụng rộng rãi, xem như hình thức ban đầu của kem đánh răng.

Mặc Y kinh ngạc chớp đôi mắt đen nhánh nhìn qua Tần Tiêu:

- Đại nhân, ngài thật sự là toàn tài! Mặc Y càng bội phục đại nhân hơn đấy!

Tần Tiêu cười:

- Chút tài mọn, không cần phải nói. Đi thôi, nhìn xem bên ngoài đã làm thế nào rồi.

Trong nội tâm cũng đang cười thầm: nếu không phải ta hơi thông minh một chút, kiến thức nhiều một chút, chẳng phải sống không công ở thế kỷ hai mươi mốt sao? Mặc Y này xem ra ngày hôm qua bị Phượng tỷ mắng không nhẹ, còn muốn thoát ly tổ chức, nào có chuyện dễ dàng như vậy.

*****

Phủ Thứ Sử lúc này đã sớm người ta tấp nập. Quan lại đến đây chúc mừng, đoàn đón dâu lúc này chiêng trống vang lên, pháo đội, nha hoàn tiễn chân, nô bộc, chỉnh tề đứng vào đội hình, xếp quanh một cái kiệu lớn, chỉ còn chờ chú rể tân nương chuẩn bị thỏa đáng là giờ lành vừa đến sẽ xuất phát.

Nhìn thấy Tần Tiêu đi ra thì mọi người nhao nhao chúc mừng. Tần Tiêu hai ngày nay đã phản ứng thành thạo rồi, cười ha hả chắp tay đáp lễ, sau đó xuất tiền túi khen thưởng những kiệu phu.

Một giờ sau, giờ lành đã đến, Phạm Thức Đức giả vờ giả vịt thét to:

- Giờ lành đã đến, tân nương lấy chồng, theo phu trở về nhà!

Tần Tiêu bước trở lên ngựa của mình. Pháo chiêng trống bổ vang lên thật lớn, Lý Tiên Huệ thì thước tha từ trong khuê phòng đi ra, do Mặc Y cùng Ngô Hưng Quốc dắt díu, ngồi vào kiệu hoa. Tám hán tử vai mặc áo hồng kết hoa mang kiệu lên đi theo con ngựa của Tần Tiêu, lúc này rời khỏi phủ Thứ Sử.

Đường cái của Ngạc Châu lúc này còn nhiều hơn cả ngày hôm qua, chật như nêm cối, khí thế ngất trời. Phạm Sĩ Đức dẫn theo bảy tám sai vặt đem mấy xe lễ vật mới khiến dân chúng Ngạc Châu nhường lối đi, đại quân đón dâu lúc này thuận lợi rời khỏi thành Ngạc Châu, đến bờ sông.

Tần Tiêu nhìn thấy bờ sông có tám chiếc quân thuyền lớn, cơ hồ mỗi con thuyền đều co hơn trăm người nhao nhao hướng Tần Tiêu chắp tay chúc mừng. Những người này Tần Tiêu hơn phân nửa không biết, nhưng có chút liên hệ, đều là quan lại của các châu trong phủ Ngạc Châu, đương nhiên còn có một ít tướng lĩnh quân đội. Chính giữa có một chiếc thuyền lớn dán vải đỏ, lại có nhiều người đang đứng, đều là binh sĩ dẫn đội đứng hầu, lúc này có Lý Trọng Tuấn, Trương Húc cùng Cao Tiên Chi ba người đang ở trên thuyền. Xem ra đây cũng là chủ thuyền của hôn lễ, chuyên cung cấp cho họ hàng bên vợ và bà mối, người chứng hôn.

Nửa canh giờ sau đội đón dâu cũng lên thuyền, gần ngàn người cũng đều dàn xếp ổn định. Sau một tràng đốt pháo thì tám chiếc thuyền lớn lục tục rời đi.

Tần Tiêu ngồi trong khoang thuyền, nhịn không được thật dài than một hơn.

Lý Trọng Tuấn cùng Trương Húc đều cười ha hả, Cao Tiên Chi cũng vui cười một hồi. Lý Trọng Tuấn nói:

- Huynh đệ, tục ngữ nói làm việc tốt thường gian nan, ngươi coi như là lịch lãm rèn luyện đi. Ngày khác bổn vương tới Giang Nam lấy thiếp thì xin mời ngươi tới thu xếp. Nói như thế nào ngươi cũng là người từng trải, có kinh nghiệm mà.

Tần Tiêu cười khổ:

- Điện hạ, ngài cũng đừng đang tố khổ với Tần Tiêu ta. Mấy ngày nay ta thật sự choáng váng rồi!

Mọi người tự nhiên là cười to một hồi. Đột nhiên Lý Trọng Tuấn hạ giọng, nói ra:

- Huynh đệ, binh mã của Trương Nhân Nguyện đã đóng quân ở An Châu, cách Ngạc Châu chưa đủ trăm dặm. Bổn vương vừa ra lệnh thì nhất định sáng đi chiều đến. Hiện tại bổn vương cùng mấy ngàn nhân mã dẫn theo huynh đệ tìm kiếm nơi hạ lạc của Tiên Nhi!

Tần Tiêu nhíu mày, gật gật đầu:

- Điện hạ kính xin không được nóng vội... Chuyện đã khẩn trương trước mắt, chúng ta càng không được nóng vội, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Theo ta đoán chừng thì Tiên Nhi trước mắt ít nhất là tuyệt đối an toàn, nếu chúng ta vọng động can qua thì kho bảo toàn Tiên Nhi sẽ không tao ngộ nguy hiểm.

Lý Trọng Tuấn hơi có chút nôn nóng, thở dài một hơi:

- Đáng hận! Nếu là quang minh chính đại chém giết một hồi thì thống khoái dứt khoát. Những tặc tử này lại khắp nơi chơi ám chiêu, lúc nào cũng dùng quỷ kế, thật đúng là trơn như cá trạch, bắt không được nó.

Tần Tiêu cười:

- Điện hạ chớ gấp, dù trơn như cá chạch chúng ta giội nước nóng thì chúng cũng không cách nào trốn thoát. Chuyện này chắc chắn có biện pháp giải quyết.

Lý Trọng Tuấn nhíu mày, mặt lộ vẻ mặt vui mừng:

- Hẳn là huynh đệ đã có tính trước kỹ càng?

Tần Tiêu làm ra vẻ mặt cười cười nhìn qua Lý Trọng Tuấn, từ chối cho ý kiến.

Lý Trọng Tuấn cũng không hề truy vấn, trong nội tâm thầm suy nghĩ: Tần Tiêu này tuổi còn trẻ, trong sợ hãi tột cùng như vậy cũng có thể bảo trì bình tĩnh thong dong như vậy, thật đúng là có phong phạm tướng soái. Nhưng không biết trong lòng hắn hiện tại có bao nhiêu phần nắm chắc?

Trên đường đi xuôi dòng thuận phong, thuyền đi cực nhanh. Chỉ dùng thời gian nửa ngày đội tàu đã tới bờ hồ Bành Lễ.

Tần Tiêu xuống thuyền thì xa xa nhìn thấy bố trí của Sở Tiên sơn trang giống như tiên cung, ngay cả hoa cỏ cây cối đều dùng tơ lụa trang trí; con đường trước của trang viên đều dùng hoa mà trải đường. Quan lại hộ tống từ Ngạc Châu tới đây đêu chặc lưỡi tán thưởng, có người trợn mắt há hốc mồm nghi là đến tiên cảnh.

Chiêng trống pháo tự nhiên lại vang lên lần nữa, đội ngũ đón dâu khổng lồ đi theo con ngựa to lớn của Tần Tiêu, chậm rãi tiến vào Sở Tiên sơn trang. Trước Lăng Vân Cư có Lý Tự Nghiệp, Tử Địch cùng tổng quản Mã Nam dẫn theo một đám nha hoàn bộc nô, ngay ngắn đi vào con đường tiến vào nhà, hoan nghênh tân nương tử. Đại sảnh của Lăng Vân Cư đã bố trí thỏa đáng, hai chữ hỷ đỏ thấm trên lễ đường và khắp nơi lộ ra vẻ vui mừng.

Chuyện kế tiếp không còn là tiếp kiệu của Tần Tiêu, nhân vật mới bái đường còn đầy lễ tiết. Trong tiếng hoan hô của hơn ngàn người Tần Tiêu đờ đẫn đi theo Phạm Thức Đức hoàn thành vô số lễ nghi. Thời điểm chỉ còn lại bái cao đường thì tâm thần mới xem như tinh tường một ít, theo thường lệ Ngô Hưng Quốc đang âm thầm ngồi trên ghế thái sư cười cười.

Sau khi Lý Trọng Tuấn rống to một tiếng "Đưa vào động phòng ", rốt cuộc thái dương của Tần Tiêu có mồ hôi lạnh chảy xuống: Wow, ta làm sao nghe được ' giải vào nhà tù '? Trong chốc lát phải đối mặt cũng không phải là thiếu nữ hoàng thất cách hắn cả ngàn năm, mà là như một Phượng tỷ Từ Tiểu Nguyệt như lang như hổ ah!

Lý Tiên Huệ (tạm thời như thế xưng hô tân nương tử a) nhìn qua những lễ tiết rườm rà chết tiệt này, cưỡi mũ phượng trâm cài thở một câu thật dài. Tần Tiêu kiên trì đi tới bên cạnh bàn, thay nàng rót một chén nước:

- Như thế nào, mệt chết?

Lý Tiên Huệ ngẩng đầu lên, nhìn qua Tần Tiêu cười nói:

- Tướng công, quan nhân, bây giờ chàng vẫn không cho tiện thiếp xưng hô như vậy sao?

Trong nội tâm Tần Tiêu dâng lên một trận ác hàn, suýt nữa đã trốn ra ngoài, cảm giác toàn thân nổi da gà, lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, từ trong khẽ răng nói ra mấy chữ:

- Nương tử... Tại sao lại mệt chết?

Vừa mới dứt lời trong đầu Tần Tiêu đã tưởng tượng chính mình vịn góc tường, điên cuồng nôn mửa.

Quan nhân? Nương tử? Xưng hô này đối với Tần Tiêu mà nói nghe có chút không được tự nhiên, huống chi Tần Tiêu đã biết rõ nữ nhân trước mắt này là giả trang. Hơn nữa lại giả trang thành tân nương tử, còn vô cùng có khả năng mang theo dâm niệm không tinh khiết, trong nội tâm có chút không muốn.

Lý Tiên Huệ ngược lại không có cảm giác không ổn nào, trái lại còn như cao hưng bừng bừng, nói:

- Tiện thiếp không mệt mỏi, hơi nghỉ ngơi một chút là được. Nhưng mà tướng công sau đó phải đi ra ngoài tiếp khách rồi, cũng mệt mỏi lắm!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-456)


<