Vay nóng Tinvay

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 032

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 032: Tang lễ tập thể
5.00
(một lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Lazada

Lập tức hắn cúi người dùng hai tay banh quai hàm người chết để mở miệng ra. Quả nhiên trong miệng cùng bên trên bựa lưỡi cũng có một tầng màu xanh lá, hơn nữa có một mùi kim loại tanh hôi xông ra.

- Trúng độc đồng.

Tần Tiêu cau mày, đem thi thể lại dùng vải trắng gói kỹ rồi nịt chặt bằng dây thừng.

Lý Tự Nghiệp nôn mửa một hồi rồi lung la lung lay tiêu sái đến đầu thuyền, thình lình chứng kiến vẻ mặt xám ngắt của thi thể, hắn lại nghĩ đến vừa mới uống mấy ngụm nước sông liền đột nhiên bổ nhào vào mạn thuyền bên cạnh ói tiếp.

Người chèo thuyền vẻ mặt sầu khổ, kinh hoảng mà nói:

- Mấy vị công tử, đại ca, cái thi thể này đang êm đẹp chìm tại đáy sông, các vị vớt nó lên để làm cái gì?

Tần Tiêu ngưng thần suy nghĩ một hồ, rồi hỏi người chèo thuyền:

- Vị đại ca kia, kề bên này có thôn xóm của Thái Tộc Nhân hay không?

Người chèo thuyền vỗ đùi, không ngừng kêu lên:

- Này! Ta nói vị công tử này, ngươi biết rất rõ ràng đây là thi thể của Thái Tộc Nhân còn vớt lên làm gì vậy? Người này rõ ràng là đã chết bất đắc kỳ tử vì trúng độc rồi bị ném vào trong nước thủy táng.

Tần Tiêu tỉnh ngộ nói:

- Nói như vậy, kề bên này thật đúng có Thái Tộc Nhân sinh sống?

Người chèo thuyền nói:

- Cũng không phải. Từ nơi này đi ngược lên tây Bắc chừng hai mươi dặm là huyện Hán Dương thôn Phu hưng có một thôn xóm của Thái Tộc Nhân.

Tần Tiêu vỗ tay nói:

- Đi, đi vào trong đó nhìn xem. Ta sẽ trả cho ngươi gấp đôi tiền công.

Người chèo thuyền không nói hai lời, trở lại đuôi thuyền nhấc mái chèo lên..."rào rào"

Phạm Thức Đức nói:

- Đại nhân làm sao biết ở gần đây có thôn xóm của Thái Tộc Nhân?

Tần Tiêu cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ phía sau lưng của Lý Tự Nghiệp vẫn còn nôn mửa rồi nói:

- Đây là bản chép tay Hoài Anh Thủ Trát tiên sư để lại cho ta, Thái Tộc tôn trọng tiểu thừa Phật giáo, đẳng cấp rất nghiêm. Người đã chết cách gọi cùng chôn cất đều không giống nhau, Phật gia (cấp một tăng lữ) đã chết gọi "Niết Bàn "; thổ ty đã chết gọi "Noãn Thả "; đầu người đã chết gọi "Tín Tá "; tăng lữ bình thường chết thì gọi là "Tang Bôn "; Dân chúng bình thường chết thì gọi là "Ác quỷ ", "Tang Tá " hoặc "Tín Tây ". Người đã chết là Thổ ty, thủ lĩnh cùng Phật gia có địa vị thường sẽ hỏa táng, chúc phúc sớm ngày thăng thiên; Dân chúng bình thường chết rồi thì tiến hành thổ táng. Chỉ có người chết bất đắc kỳ tử mới thực hành thuỷ táng, đám người tin tưởng, nước là vĩnh viễn thánh khiết, có thể khử đi tà khí cùng nguyền rủa của người chết bất đắc kỳ tử. Đám người không phải còn có một Bát Thủy Tiết (lễ hắt nước) sao?

Phạm Thức Đức không khỏi kinh ngạc một hồi:

- Vậy Đại Nhân, làm sao biết người này chính là Thái Tộc? Trên người hắn cũng không mặc y phục của Thái Tộc mà?

Tần Tiêu nói:

- Thi thể Thái Tộc nhập liệm, trước dùng nước ấm rửa người, sau đó quấn vải trắng, hai tay đặt trước ngực cầm hai cây sáp ong, ta chính là suy đoán như thế mới cho rằng người này là Thái Tộc Nhân.

Lý Tự Nghiệp ọe một hồi, thật vất vả thở gấp, hai mắt có chút đăm đăm nhìn Tần Tiêu cùng Phạm Thức Đức, run rẩy nói:

- Công tử gia, mau ném cỗ thi thể kia đi, ta vừa nhìn thấy nó đã lại muốn ói tiếp. Hiện tại ta nhìn nước ở mạn thuyền thôi cũng muốn ói.

Phạm Thức Đức vuốt vuốt chòm râu, không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác:

- Cái này tốt, đường đường là Thiên Ngưu Vệ Tướng Quân, hiện tại lại say sóng rồi.

Thuyền nhỏ rẽ nước đi, một thời gian sau, người chèo thuyền kêu lên:

- Công tử gia, phía trước lên bờ chính là huyện Hán Dương rồi. Đi về phía đông ba mươi dặm là tới thôn Thái Tộc.

Ba người ra khỏi khoang thuyền đi lên đầu thuyền nhìn về phía trước, đập vào mắt đầu tiên chính là một rừng cây rậm rạp. Bên cạnh Bờ sông có mười mấy người đang bày ra mấy cái kệ đặt dưới là chậu than, than đang được đốt tạo nên những ánh lửa cùng khói đen. Hai tăng lữ đầu trọc đứng ở đằng sau đống lửa nhắm hai mắt đếm hạt phật châu, bờ môi mấp máy, phảng phất niệm tụng kinh văn. Phía sau bọn họ một đám người ngay ngắn cúi đầu quỳ, trước người để đó một đống thi thể giống như là thi thể mà Tần Tiêu vớt lên trong nước trước đó.

Tăng lữ niệm một đoạn kinh văn, mấy người đứng dậy ôm lấy một cỗ thi thể đi về hướng bờ sông ném "Tõm!" nó vào trong nước. Tăng lữ dập tắt lửa rồi lại nhóm lại, tiếp tục niệm kinh văn.

Tần Tiêu run sợ thầm nghĩ:

- Xem ra chúng ta tới đúng nơi rồi, không ngờ có nhiều người đồng thời chết bất đắc kỳ tử như vậy, trong đó nhất định có điều khó hiểu.

Người chèo thuyền cột thuyền ở cách nơi cử hành tang lễ rất xa, ba người xuống thuyền, hướng về phía đám người đang làm lễ.

Còn chưa đi tới gần, chính giữa đám người có một người đàn ông trung niên bốn mươi năm mươi tuổi đi lại dần, Tần Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của hắn vàng như nghệ, ẩn ẩn có một màu xanh đậm, có khả năng cũng đã trúng độc.

Người đàn ông đi tới trước mặt ba người Tần Tiêu, một tay giơ lên chạm vào ngực cúi đầu nói:

- Ba vị là khách nhân đường xa mà đến sao? Chúng ta đang cử hành tang lễ, kính xin không nên tới gần thì tốt, để tránh bị tà khí thấm thân, điềm xấu.

Tần Tiêu tiến lên một bước trả cái lễ:

- Tiền bối, chúng ta vốn vô tình quấy rầy. Chỉ là nghe nói nơi này có nhiều người trúng độc bỏ mình, vì vậy liền đến xem. Ah, vãn sinh tinh thông một chút về y thuật, muốn dùng một chút lực lượng nhỏ bé trợ giúp mọi người. Trừ đó ra, không có ý gì khác.

Người đàn ông có chút kinh ngạc hơn nữa mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức ảm đạm xuống. Hắn lắc đầu nói:

- Đa tạ hảo ý của công tử, chỉ là... thôn trang của chúng ta quá nghèo, mời không nổi lang trung, công tử hay là mời trở về đi...

Tần Tiêu cười cười:

- Không sao, không sao. Hành y tích thiện là để tế thế cứu nhân, chỉ cần có ba bữa cơm vào trong bụng thì không cần vàng bạc gì cả.

Người đàn ông đại hỉ, vội hỏi:

- Công tử thật sự là người tốt! Ta thay mặt người dân của thôn này, đa tạ hảo ý của công tử. Nham Tài Trát ta là thổ ty của thôn Thái Tộc tức là tộc trưởng, sau khi tang lễ hoàn tất, xin mời ba vị đến bên trong làng của chúng ta.

Tần Tiêu khẽ cười cười:

- Tộc trưởng khách khí. Bản thân ta là muốn xem thi thể xem trước một chút không biết được hay không?

Nham Tài Trát lộ vẻ khó xử, do dự:

- Điều này...

Tần Tiêu nói:

- Thầy thuốc phải vọng, văn, vấn, thiết (đây là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ hay còn gọi là "tứ chẩn") Trước nhìn người trúng độc mà chết một chút thì sẽ có lợi cho chuyện chữa bệnh sau này.

Nham Tài Trát cắn răng một cái:

- Được rồi! Bất quá, ta muốn mời hai vị Phật gia này trước thay ba vị dùng nước thánh rửa ráy tránh nhiễm phải tà khí.

Ba người đi theo sau lưng Nham Tài Trát về phía đám người đang làm lễ, Nham Tài Trát bước nhanh thì thầm với hai người tăng nhân, một người trong đó gật nhẹ đầu, trong tay cầm một cái chậu màu vàng đi về phía ba người.

*****

Tăng nhân đi đến trước mặt ba người Tần Tiêu thì thi lễ một cái lẩm bẩm một tiếng phật hiệu, một tay liền nhúng vào trong nước, miệng thì thầm một đoạn kinh căn, ngón tay bắn ra trên thân ba người một tí nước, sau đó cúi đầu thi lễ một cái, yên lặng xoay người đi.

Lý Tự Nghiệp nhếch miệng:

- Thần côn!

Phạm Thức Đức thiếu chút nữa nhảy dựng lên che miệng của hắn:

- Cái tên Hắc Đản này, chớ có nói bậy! Đây là nghi thức tôn giáo của Thái Tộc, là lễ tiết thần thánh nhất của họ.

Tần Tiêu đi đến trước mặt đám người đang quỳ trên mặt đất, có rất nhiều tráng niên nhưng sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, xem ra đều trúng độc nhiều hoặc ít.

Tần Tiêu cúi người nhìn một cỗ thi thể, hắn phát hiện quả nhiên giống như thi thể được vớt từ trong nước, sắc mặt xanh đậm, thân thể sưng vù, trong miệng có một mùi vị tanh tưởi của kim loại.

Tần Tiêu nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: xem ra là trúng độc tập thể, đoán chừng toàn bộ mọi người của thôn Thái Tộc hoặc nhiều hoặc ít dính vào. Những người trúng độc nhiều nhất đã sớm bị hoại tử gan thận, đi chơi với diêm vương rồi. Hiện tại lại không giống xí nghiệp hóa chất thế kỷ 1 ô nhiễm nghiêm trọng thì vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ có người chủ tâm đầu độc sao?

Nghi thức tiến hành ước chừng một hai canh giờ, bảy tám cỗ thi thể trước sau bị quăng vào trong nước. Tăng lữ một lần cuối cùng dập tắt lửa rồi thi lễ một cái với Nham Tài Trát sau đó cáo từ rời đi.

Nham Tài Trát dẫn ba người Tần Tiêu đi vào trong rừng cây, một đám người không nhanh không chậm đi theo sau lưng, ngẫu nhiên truyền ra một hai tiếng nghị luận, Tần Tiêu nghe câu được câu mất cũng không có đến hỏi. Nhưng từ trong ánh mắt của bọn hắn, Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác được, bọn họ đối với Tần Tiêu không chỉ tràn đầy hy vọng cùng chờ mong mà thêm nữa... là nghi hoặc cùng hoài nghi.

Rừng cây rậm rạp mặc dù là đầu xuân cỏ cây không tươi tốt lắm, đường xá cũng có chút khó đi. Tần Tiêu hỏi Nham Tài Trát:

- Tộc trưởng đại nhân, vì sao ngươi lại dẫn tộc nhân sống ở trong sơn lâm này? Con đường gập ghềnh đi lại không tiện, trong đó lại có rất nhiều độc trùng mãnh thú.

Nham Tài Trát thở dài một hơi, không thể làm gì mà nói:

- Công tử có chỗ không biết. Một chi tộc nhân của chúng ta vốn không phải cư dân tại đây mà từ phía nam di tản tới. Lúc ấy là vì tránh né cừu nhân trong tộc đuổi giết. Hơn một trăm năm qua đi rồi, chúng ta theo thời gian quen sống ở trong sơn lâm, đi săn bắt cá, trồng lúa trồng dưa, rất thanh bình. Chỉ có điều bắt đầu từ mấy tháng trước thì có tộc nhân bắt đầu sinh bệnh trúng độc, đã bị chết mười mấy người rồi

Tần Tiêu nói:

- Trong thôn xảy ra chuyện như thế mà sao lại không báo cho huyện nha, mời quan phủ đến tra xét?

Nham Tài Trát lộ vẻ sầu khổ:

- Công tử, huyện nha có thể dễ dàng mời như thế sao? Đám người không đến làm khó ngoại tộc như chúng ta thì chúng ta đã thắp hương bái Phật rồi. Huyện nha ở Bảo Giáp ở bên cạnh chúng ta bình thường đều một mực khi dễ chúng ta.

Lý Tự Nghiệp cầm đại đao phía trước phạt cây mở đường, nghe được lời ấy thì nộ khí đằng đằng, một cây đao múa tới nỗi không khí phát ra những tiếng rít làm cho cây cỏ bay tứ tung.

Đi trong rừng hơn một canh giờ, mọi người rốt cục thấy được một thôn xóm, nghe Nham Tài Trát giới thiệu thì thôn này tên là Thôn Phu Hưng, tổng cộng có hơn năm trăm gia đình, phần lớn là người Hán, dân tộc Thái tọa lạc cách người Hán vài dặm góc trên đông nam. Phía sau đó là một mảnh quần phong, cũng là nơi mà người dân tộc Thái đi săn.

Tần Tiêu đi theo Nham Tài Trát vào trại tử (nhà có hàng rào bao bọc) không khỏi nhíu mày, bởi trại tử này nghèo khó vô cùng. Tất cả có ước chừng chừng trăm gia đình, nhà ở đều là phòng trúc rách rưới, có mấy nhà thậm chí ngay cả góc nhà cũng chỉ có một nửa. Lão nhân cùng con trai quần áo lam lũ ngồi ở trước phòng, vẻ mặt kinh hoảng nhìn Tần Tiêu và ba người, có người trực tiếp chạy vào trong phòng bối rối đóng cửa lại.

Tần Tiêu đi theo Nham Tài Trát vào trại tử, cẩn thận dạo qua một vòng, hắn tùy tiện quan sát tất cả mọi người ở nơi này. Trong lòng hắn không khỏi rùng mình, người của toàn bộ trại tử này đều bị trúng độc.

Tần Tiêu hỏi Nham Tài Trát:

- Tộc trưởng đại nhân, các ngươi ngày bình thường lấy nước ở nơi này? Ta thấy ở trong thôn người Hán không phát hiện họ bị trúng độc. Còn các ngươi thì ở trong trại lại trúng độc?

Nham Tài Trát nói:

- Công tử, đám Hán nhân này từ trước không thích người dân tộc Thái chúng ta, bọn họ đều lấy nước ở Thúy Khê Hà dùng nhưng không cho chúng ta sử dụng. Chúng ta đành phải đến trong núi lấy nước suối dùng, cách nơi này vài dặm có vài con suối, tộc nhân của chúng ta lấy nguồn nước từ nơi đó.

Trong lòng Tần Tiêu như đã sáng tỏ, độc trong trại này đoán chừng là do nguồn nước suối có vấn đề thôi. Tần Tiêu ngưng thần lo nghĩ, nói:

- Tộc trưởng, ngươi lập tức triệu tập tráng đinh ở bên trong trại tử lại đào giếng, chuẩn bị lấy nước dùng, nước suối trong núi này không dùng được. Mặt khác, ngươi chọn mấy thanh niên quen đường núi, ta muốn lên núi hái thuốc.

Nham Tài Trát mặt lộ vẻ vui mừng, quay người rời đi, lập tức liền triệu tập một nhóm lớn người quay lại.

- Phạm tiên sinh!

- Công tử, xin phân phó!

Tần Tiêu gọi Phạm Thức Đức tới, xuất kim ấn khâm sai từ trong lòng ngực ra đưa cho hắn nói:

- Ngươi cầm ấn tín của ta đi Hán Dương huyện nha gọi Huyện lệnh tự mình lĩnh người, mang một ít lương thực cùng y dược dược liệu tới. Nhớ rõ mang nhiều đường trắng, thuốc giải độc cùng lợi niệu bổ thận nuôi gan. Tốc độ phải nhanh, không thể chậm trễ.

Phạm Thức Đức khom người tiếp nhận ấn tín, bước nhanh rời đi.

Trong lòng Tần Tiêu nhịn không được có chút phẫn uất:

- Huyện Hán Dương à, hừ hừ, thôn Phu Hưng có bộ dáng quỷ quái như thế này đây. Chờ ta xử lý xong bệnh tình tại đây sẽ đi tìm tên quan huyện rác rưởi ngươi hỏi tội.

Trong lồng ngực Lý Tự Nghiệp cũng nghẹn một ngụm uất khí:

- Mấy tên cẩu quan này làm bậy khắp nơi, hiện giờ bắt chúng ta chùi đít cho chúng. Ta thấy người trong Thái trại này ngay cả chó mèo cũng không sống nổi, chứ đừng nói là người.

Lúc này, Nham Tài Trát mang theo năm sáu người trẻ tuổi đi tới trước mặt Tần Tiêu nói:

- Công tử, đây là thợ săn tốt nhất ở bên trong trại tử của chúng ta, quanh năm họ đều lên núi săn bắn. Người đào giếng cũng đã chọn xong rồi... Chỉ là chúng ta không am hiểu chuyện này cho lắm....

Tần Tiêu quay đầu nói với Lý Tự Nghiệp:

- Lý huynh, việc này không khó, ngươi lưu lại giúp bọn hắn đào giếng, ta lên núi hái thuốc.

Tần Tiêu nói xong liền chuẩn bị đi ngay.

Lý Tự Nghiệp đồng ý ngay:

- Không có vấn đề. Công tử phải cẩn thận một chút.

Tần Tiêu cùng mấy người trẻ tuổi đi vào phía sau núi.

Đường núi gập ghềnh khó đi, hai người trẻ tuổi phía trước dẫn đường, Tần Tiêu tinh tế chú ý đến cỏ dại bốn phía tìm kiếm dược thảo.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-456)


<