← Hồi 112 | Hồi 114 → |
Tần Tiêu hắng giọng một cái, cố gắng nhớ lại bài nào mình biết hát. Kỳ thật trước kia lúc còn đi bộ đội, vì làm cho cuộc sống sinh động hơn, thường có mấy cuộc thi hát thế này, phần lớn là hát quân ca, nhưng đôi khi cũng hát vài bài nhạc trẻ phổ biến. nghĩ một lúc, Tần Tiêu lờ mờ chỉ nhớ rõ bài 'Thời gian bị lãng quên' nhạc phim Vô Gian Đạo của Thái Cầm, nhất thời tâm huyết dâng trào, hừ một tiếng, nhẹ nhàng hát:
-Là ai đang gõ cửa nhà tôi, là ai đang lay động dây đàn, một đoạn thời gian bị lãng quên, từ từ dâng lên trong lòng tôi...
Hát vài câu, Tần Tiêu dừng lại, quên lời rồi!
Lý Tiên Huệ ngơ ngác sửng sốt nửa ngày:
-Ai da, hay quá! Tại sao lại không hát nữa? Tần đại ca, đây là dân ca của Giang Nam sao? Lạ thiệt nha! Từ trước tới nay ta chưa nghe qua loại nhạc này. Ngươi học ở đâu vậy?
Tần Tiêu cười:
-Quên lời rồi. ừ, nói thế nào nhỉ, coi như nghe người ta hát, sau đó học lỏm hát theo.
Lý Tiên Huệ hưng phấn nói:
-Dạy ta hát đi! Ta thích lắm!
Tần Tiêu ngạc nhiên:
-Tốt thôi... ta không nhớ rõ lời, làm sao dạy được?
Lý Tiên Huệ nói:
-Ngươi hát, ta nghe, sau đó chúng ta dựa theo giai điệu rồi viết lời mới!
-Được rồi...
Thiết Nô ngồi bên ngoài dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, thi thoảng lại muốn chạy tới bên cạnh nhìn thử xem: Đôi tình nhân này đúng là có ý tứ, hơn nửa đêm cái gì không làm, lại đi hát hò là thế nào? Lại là thủ khúc chưa nghe qua bao giờ nữa!
Lúc tia nắng ban mai vừa lộ ra, Lý Tiên Huệ rốt cuộc mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa đều gục trên tay Tần Tiêu, nằm trong ngực hắn ngủ say sưa.
Tần Tiêu cũng cảm thấy mệt mỏi, trong thoáng chốc nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc khuynh thành trong lòng, hình hoa khảm trên trán cũng vô cùng dụ hoặc, làm cho Tần Tiêu muốn cúi người hôn lên đó, cảm giác một cỗ ý niệm đã đè nén tới cực điểm trong lòng đang dần có xu thế dâng lên.
Đúng lúc này, Lý Tiên Huệ vừa mới thiếp đi đột nhiên nhíu mày, gương mặt lộ vẻ khẩn trương, rốt cuộc la to:
-Chạy mau! Đại ca, Vũ Hoàng muốn giết chúng ta, chạy mau đi...
Cơn buồn ngủ của Tần Tiêu cũng mất hẳn, nhịn không được thở dài một tiếng, ôm Lý Tiên Huệ vào lòng chặt hơn nữa, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là một nữ tử vừa kiên cường lại đáng thương! Lúc thế này ta sao có thể sinh ra ý niệm bậy bạ với nàng như thế được? Tuy nói người không phong lưu uổng thiếu niên, nhưng phong lưu cũng phải có nguyên tắc chứ.... Nữ tử như vậy, ta bây giờ lợi dụng lòng biết ơn của nàng mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì chính là vô sỉ hạ lưu rồi....
Trong đầu miên man suy nghĩ một hồi, mấy ý nghĩ bậy bạ vừa mới kéo tới lập tức biến mất không còn chút gì, Tần Tiêu rốt cuộc cũng dựa lên tường đá, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới qua không bao lâu, cửa sắt truyền tới hai tiếng vang 'cốc cốc', Tần Tiêu choàng tỉnh, trong lòng thầm quát:
-Tới rồi!
Lý Tiên Huệ cũng tỉnh lại, ngái ngủ quay đầu nhìn về phía Tần Tiêu, lúc này mới phát hiện mình cư nhiêm nằm trong lòng hắn ngủ cả đêm, không khỏi mỉm cười xin lỗi, sau đó ngồi dậy.
Tần Tiêu ra dấu im lặng, đi tới bên cạnh cửa sắt, xuyên qua khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Bên bờ sông cách đó không xa, con thuyền đánh cá nhỏ hôm qua cách bờ rất xa, người lái thuyền vẫn là Chu Đại Thông như cũ, hướng Thiết Nô hô:
-Thiết Nô, bọn họ vẫn chưa ngủ dậy đúng không? Vậy đồ ăn hôm nay ngươi cầm cũng được. nói với Tần đại nhân, khi nào hắn muốn giao ra sách Thủy Nhạc thì có thể mang theo ái lữ của hắn tự do rời khỏi nơi này.
Nói xong thì ra sức tung đồ lên, ném một túi vải bố to tới bên cạnh bờ. Thiết Nô máy móc đi tới khiêng lên vai rồi đi về phía nhà đá.
Chu Đại Thông tiếp tục hô:
-Tần đại nhân, ta biết rõ ngươi nghe được tiếng của ta. Trong bao vải có giấy bút và nghiên mực, lúc nào ngươi nghĩ kỹ thì viết địa điểm giấu Thủy Nhạc sách lên đó rồi đưa cho Thiết Nô đem đi. Nhớ kỹ, bản thân ngài không cần phải đi ra!
Sau đó Tần Tiêu nhìn thấy, Chu Đại Thông chống sào tre, đẩy thuyền đánh cá ra xa.
Tần Tiêu cười lạnh, trầm giọng mắng:
-Lũ gian trá! Kiêng kị Tần mỗ tới mức không dám lên bờ!
Sau đó lập tức lại vui mừng nói:
-Như vậy cũng tốt, vừa vặn để ta dụng kế!
Lý Tiên Huệ ngạc nhiên nói:
-Tần đại ca có tính toàn gì không?
Tần Tiêu mỉm cười thần bí:
-Chờ rồi sẽ biết!
Thiết Nô đi tới bên cửa, gõ cửa, Tần Tiêu mở cửa để cho hắn đi vào. Mở túi vải bố ra, bên trong có mấy cái bánh bao khô cứng, cùng với một cái nghiên mực, vài trang giấy và cây bút lông.
Tần Tiêu cười ha hả, cầm lấy nghiên mài mực, cầm bút viết lên tờ giấy:
-Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn, mau thả bọn ta ra, bằng không thì ngọc đá cùng tan!
-Phượng tỷ vì sao lại thất hứa, lại không có thành ý như vậy? chẳng lẽ vẫn còn hoài nghi Tần mỗ có ý phản chiến, hay là sẽ góp sức cùng yêu phụ kia?
....
Đại loại cứ thế, ngữ khí ngày càng mềm mỏng, viết cũng hơn bảy tám tờ. Sau đó Tần Tiêu xếp mấy tờ giấy đàng hoàng theo thứ tự, lấy một cục đá đè lại, nói với Thiết Nô:
-Thiết Nô, ngươi nhớ cho kỹ, mỗi lần bọn họ tới thì ngươi lấy một tờ từ trên xuống dưới rồi đưa cho bọn họ, rõ chưa?
Thiết Nô gật đầu.
Lý Tiên Huệ thấy buồn cười:
-Tần đại ca, chiêu này có hữu dụng không? Có thể lừa được Phượng tỷ luôn vô cùng khôn khéo kia sao?
Tần Tiêu cười to:
-Hẳn là không có vấn đề gì đâu! Đầu tiên là bọn họ kiêng kị võ công của ta nên không dám lên bờ, đây là thứ nhất; hơn nữa bằng sự hiểu biết của ta đối với tính cách của Phượng tỷ, cùng với tình cảnh trước mặt của chúng ta, mấy lời này là vừa đúng. Phượng tỷ không cho là ta có thể tháo được khóa đồng trên người của nàng, cũng biết rõ ta không thể vứt bỏ ngươi mà chạy thoát một mình; hơn nữa Thiết Nô biểu lộ cứng nhắc, lại không biết nói chuyện, tự nhiên cung sẽ không lộ chuyện. thấy được mấy tờ giấy này, nàng ta sẽ cho là chúng ta vẫn còn ở nhà đá này!
Lý Tiên Huệ cười khanh khách:
-Xem ra mấy ngày ở chung này, nàng cùng với đám người Phượng tỷ ngược lại cũng vừa là đối thủ vừa thành tri kỷ luôn rồi!
Tần Tiêu cũng cười theo, sau đó nghiêm túc nói:
-Đêm nay sao bắc đẩu xuất hiện thì chính là tới lúc chúng ta rời khỏi nơi này. Thiết Nô, ủy khuất ngươi ở lại nơi này thêm vài ngày, chuyện đâu vào đấy ta sẽ lập tức tới đón ngươi.
Lý Tiên Huệ nghi hoặc nói:
-Tần đại ca, không phải ngày hôm qua ngươi còn nói hòn đảo hoang này bốn phía đều là bạch thủy mênh mông, đám lau sậy gần nhất cũng xa hơn một dặm sao? Hơn nữa, cỏ lau mọc lên như mê cung như thế, huống hồ gì... ta cũng không biết bơi....
Tần Tiêu mỉm cười tràn đầy tự tin:
-Mê cung như thế thì cũng không vây khốn được Tần mỗ. Đúng thật là ta không nhớ được đường, nhưng chỉ cần sao bắc đẩu mọc thì cho dù là biển cả mênh mông ta cũng có thể bơi tới bờ được. Còn có, Tiên Nhi, nàng không biết bơi cũng không sao, chỉ cần ta vẫn còn nổi thì nhất định sẽ không để nàng bị chìm đâu.
Lý Tiên Huệ liên tục khoát tay:
*****
-Không được! Không được! Như vậy quá khó khăn! Hay là ngươi trốn một mình đi, sau đó lại nghĩ cách tới cứu chúng ta!
Tần Tiêu vẫn giữ gương mặt tươi cười như cũ:
-Yên tâm đi, không có vấn đề gì. Tần Tiêu ta không phải là loại người khinh xuất, không biết tự lượng sức mình. Nếu chỉ là một mình ta chạy trốn thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Nếu như không thể cứu được ngươi ra thì tất cả mọi chuyện đều thành công cốc. Vạn nhất có sơ xuất để bọn họ phát hiện ta đã bỏ trốn một mình, tới lúc đó muốn gặp lại nàng...đó mới thật sự là khó như lên trời.
Sự tự tin này của Tần Tiêu cơi như là có căn cứ. lúc còn trong quân đội, đã từng trải qua vô số khóa huấn luyện mang theo đồ nặng bơi đường dài rồi. Tin là cái cô nàng Lý Tiên Huệ dáng người uyển chuyển này vào trong nước cũng không thể nặng bằng mấy cây súng ống kia được, hơn nữa, người là sống, vào nước cũng nổi được. Chỉ cần mình dạy nàng ta chút bí quyết thì mang nàng ta đi cũng không khó khăn lắm. Vạn nhất thật sự không còn cách nào khác thì cùng lắm là cột nàng ta lên lưng như balo rồi bơi qua là được. Không giãy giụa chòi đạp thôi thì cũng dễ làm đúng không?
Lý Tiên Huệ oán hận dậm chân:
-Ta đúng là gánh nặng mà! Sớm biết như vậy thì lúc trước ta đã sớm học bơi rồi....
Tần Tiêu cười ha hả, dò xét đồ ăn trong bao vải một hồi, nói:
-Mấy thứ này cũng đừng ăn nữa. Hôm nay chúng ta tiếp tục ăn cá với măng non. Ai dám chắc là trong mấy cái bánh bao này có thuốc gì gì đó để cho người ta không còn chút sức lực nào hay không?
Màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều cảm giác được, chưa từng hy vọng màn đêm nhanh tới như thế.
Trong nháy mắt đi ra khỏi nhà đá, Lý Tiên Huệ ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, nói:
-Tần đại ca, mặc kệ chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi nơi này hay không, sau khi rời khỏi sẽ gặp phải cảnh ngộ gì. Nhưng ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ đêm hôm qua, cùng với bài hát 'Thời gian bị lãng quên' mà ngươi đã dạy ta, đúng không?
Tần Tiêu khẽ gật đầu:
-Đúng, ngươi học rất nhanh!
Lý Tiên Huệ cười khẽ:
-Ta sẽ không quên đoạn thời gian này. Đây là một đêm thoải mái nhất trong đời ta. Ta cảm thấy, dường như chỉ có lúc đó, ta mới quên đi thân phận cùng với những phiền não khác, chân chính được làm chính bản thân mình. Cảm ơn ngươi, Tần đại ca!
Tần Tiêu không khỏi nắm lấy tay Lý Tiên Huệ:
-Đừng nói mấy lời bi lụy tiêu cực như vậy. Ta vẫn còn rất nhiều bài hát có thể dạy nàng nữa đây, cam đoan nàng chưa từng nghe qua lần nào đâu. Chờ tới lúc chúng ta rời khỏi nơi này, giải quyết xong chuyện Hỏa Phượng, ta lại tiếp tục từ từ dạy nàng, được không?
Lý Tiên Huệ gật đầu, cắn môi, hít sâu một hơi, vành mắt cũng dần đỏ lên, cười tự giễu:
-Không nói nữa, ta rốt cuộc lại nói mấy lời ủ rủ làm người khác mất hứng như vậy. chúng ta đi thôi, Tần đại ca!
Đến bờ sông, Tần Tiêu cởi áo ra ném cho Thiết Nô, đang chuẩn bị nhảy xuống sông thì lại nhìn thấy Lý Tiên Huệ đang cởi y phục rộng thùng thình của mình ra, chỉ còn lại cái áo yếm, lộ ra da thịt tuyết trắng bên trong, bên hông quả nhiên bầm tím một mảng to, đứng đó run rẩy. Tần Tiêu lấy y phục của mình ở chỗ Thiết Nô tới đưa cho Lý Tiên Huệ:
-Mặc vào đi, quấn kín một chút, đừng để bị lạnh.
- Nhưng mà.... Mặc y phục này vào, xuống nước sẽ nặng hơn!
Lý Tiên Huệ lắc đầu, không chịu.
-Mặc đi, không sao cả.
Tần Tiêu nhãn tình sáng quắc, kiên trì.
Đợi Lý Tiên Huệ mặc quần áo tử tế, Tần Tiêu cõng Lý Tiên Huệ trên lưng, sau đó dùng đai lưng mỏng màu xanh lá cột hai người lại với nhau rồi dứt khoát nhảy xuống nước.
Thân thể mềm mại của Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng dán hẳn lên trên lưng Tần Tiêu, giống hệt như hắn đã dặn dò lúc trước vậy, không động đậy, lại tự giác áp sát vào một chút, giám bớt lực cản của nước, làm cho Tần Tiêu bớt mệt hơn.
Tần Tiêu tận lực bơi rất vững vàng, mắt lại quan sát dò xét bốn phía, lo sợ sẽ có người của Hỏa Phượng mai phục gần đó. Bất quá may mắn là xem ra Từ Tiểu Nguyệt rất yên tâm với đám cỏ lau cùng với cái khóa đồng kia, hoặc là nói, nàng ta căn bản không nghĩ tới Tần Tiêu lại bí quá hóa liều, mạo hiểm bất chấp nguy cơ chết trong bụng cá, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để cứu Lý Tiên Huệ thoát ra.
Hồ nước trong tiết thanh minh, lạnh thấu xương. Trong lòng Lý Tiên Huệ lại cảm thấy một cỗ ôn thủy thẳng tắp thấm vào tứ chi bách hải của nàng.
Sau khi cách bờ vài thước, Tần Tiêu bắt đầu đạp nước bơi, lưng cõng Lý Tiên Huệ, vững vàng bơi về phía đám cỏ lau.
Lý Tiên Huệ tựa đầu lên vai Tần Tiêu, trong lòng nhớ lại lúc bị hạ chỉ giết chết ở Trường An, cùng với tình cảnh phiêu bạt Giang Nam suốt hai năm qua, không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai vô cùng khỏe mạnh đã cho nàng cảm giác vô cùng an toàn này, rốt cuộc có hai giọt lệ vô thanh vô tức chảy xuống.
Cho tới hôm nay, tận sâu trong nội tâm đã sớm tàn lụi của nàng, phảng phất lại dần dần khôi phục chút sức sống, dường như lại ẩn hiện cỗ xuân ý ngọt ngào như mật ngọt.
Sau khi bơi tới bên cạnh đám cỏ lau, Tần Tiêu liền tháo dây lưng bên hông ra, hai chân duỗi thẳng ra đã mơ hồ chạm được đáy hồ bên dưới.
Tần Tiêu nói:
-Tiên Nhi, bên cạnh cỏ lau là đất bùn, ta cõng nàng đi thì sẽ bị lún, nàng xuống đi, ta đỡ nàng đi qua.
Lý Tiên Huệ ừ một tiếng, được Tần Tiêu đỡ nách, nhẹ nhàng đỡ xuống từ trên lưng. Sau đó Tần Tiêu đỡ nàng, chậm rãi đi về phía cỏ lau.
Lý Tiên Huệ đi chân trần giẫm lên cỏ lau, cảm thấy một trận lạnh buốt, thân thể cũng lạnh tới phát run, mặt trắng bệch không còn chút máu, hàm răng không tự chủ được mà va nhau lách cách.
Hai người đi lên cỏ lau, Tần Tiêu nhìn thấy bộ dạng lạnh run của Lý Tiên Huệ thì bắt đầu cảm thấy sầu não, vốn định nghỉ ngơi một lúc, chính là Lý Tiên Huệ toàn thân ướt đẫm như thế, ở trên cỏ lau bị gió đêm lạnh thổi, tất nhiên sẽ càng bị lạnh hơn nữa, có thể bị nhiễm phong hàn.
Tần Tiêu cắn răng một cái:
-Tiên Nhi, kiên trì một chút, không thể nghỉ được. Chúng ta cứ đi dọc theo hướng này, tiếp tục bơi xuống, có nước thì xuống nước, không có nước thì dẫm lên cỏ, không quẹo đi đâu hết, chỉ có như vậy mới có thể đi ra khỏi mê cung này. Nếu dừng lại đón gió thì sẽ càng lạnh hơn nữa, cuối cùng sẽ bị rút gân đó.
Lý Tiên Huệ răng va lách cách, rùng mình một cái:
-Nói như vậy, ngươi... ngươi sẽ mệt chết mất!
Tần Tiêu cười, nắm lấy cánh tay Lý Tiên Huệ gạt cỏ lau mà đi:
-Không sợ! ta là siêu nhân!
Lý Tiên Huệ buồn bực nói:
-Siêu... siêu nhân?
Tần Tiêu cười ha hả, dùng tay chân rẽ đám cỏ lau mọc cao san sát, mở ra một con đường nhỏ, vừa đủ để hai người đi qua. Lúc Lý Tiên Huệ xuống nước chính là mang đôi hài thêu mũi cong, vì vậy liền dễ dàng bị rơi mất. lúc này chỉ có thể dùng đôi chân trần đã bị đông cứng mà dẫm lên cành cây cỏ dại cùng với đám cỏ lau kia, đi chưa được bao lâu thì đã bị cắt nhiều đường, máu tuôn không ngớt, nhưng vẫn cắn răng không kêu lên, đi theo phía sau Tần Tiêu, bước về phía trước không chút do dự.
← Hồi 112 | Hồi 114 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác