Vay nóng Homecredit

Truyện:Phong lưu Võ Trạng Nguyên - Hồi 104

Phong lưu Võ Trạng Nguyên
Trọn bộ 456 hồi
Hồi 104: Thủy Nhạc bí mã
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-456)

Siêu sale Shopee

Lý Trọng Tuấn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói ra:

- Tướng sĩ binh mã chỉ dựa vào vài ba câu của ngươi mà lui lại. Chớ nói ngươi là Giang Nam đạo Khâm Sai, cho dù Lý Trọng Tuấn ta đường đường là quận vương lãnh binh cũng không có làm qua loại chuyện này. Nếu như cuối cùng có kết quả tốt thì Tần Tiêu ngươi chính là đại công thần; nếu như hơi có sai lầm... Không chút nào giấu diếm thì ngươi xong rồi. Nếu không Ngự Sử trong triều cũng không bỏ qua cho ngươi, dùng văn làm võ chính đem ngươi giám quan (*vạch tội), bệ hạ cũng không bỏ qua cho ngươi. Bổn vương cũng sẽ vì chuyện này mà mang theo một vết khắc thật sâu.

Tần Tiêu hiểu rõ, Lý Trọng Tuấn thực sự không phải đang nói chuyện giật gân. Phủ binh của vương triều Đại Chu đều trực thuộc mười hai chỉ huy. Đề phòng hình thành chuyện ủng binh tự trọng cắt đất xưng vương, điều khiển phủ binh và quyền chỉ huy thuộc về triều đình.

Nghiêm khắc mà nói phàm là phát binh vượt qua mười người thì trừ tình huống khẩn cấp ra cũng phải có Thượng Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh ban phát hoàng đế "Sắc thư" cùng Đồng Ngư Phù, cũng do Thứ Sử cùng thống lĩnh phủ binh ở địa phương và Chiết Trùng Đô úy hợp lại cùng quyết định mới dám phát binh. Huống chi binh mã Trương Nhân Nguyện vốn phụng lệnh của hoàng thượng đóng ở An Châu, hiện tại chỉ dựa vào yêu cầu của mình mà thoái lui thì trừ vi phạm thiết quy điều động binh mã của Đại Chu thì cũng phạm vào tội lớn bất tuân!

Tần Tiêu cắn cắn môi, quyết đoán gật đầu:

- Điện hạ, chuyện cho tới bây giờ vì giải quyết chuyện của Hỏa Phượng thì không còn biện pháp khác. Tần Tiêu hôm nay sẽ đem đầu trên cổ gửi vào trong tay của điện hạ. Nếu như sau đó có bất cứ chỉ trích gì thì toàn bộ dùng đầu Tần Tiêu mà đổi lấy!

Lý Trọng Tuấn dùng sức vỗ vai của Tần Tiêu, gật đầu, âm thanh run run nói:

- Huynh đệ, đừng động một chút là muốn chết. Bổn vương kính nể dũng khí của ngươi, càng tin tưởng năng lực của ngươi, cũng mới dám đem chuyện này nhận lời. Nhưng mà cho dù là lui binh cũng có thể tạm lui mà thôi. Về phần phương án cụ thể ngươi còn phải nói rõ cho bổn vương.

Tần Tiêu gật đầu:

- Đây là tự nhiên. Tần Tiêu hôm nay ước hẹn với điện hạ thời gian bảy ngày. Trong vòng bảy ngày ta chắc chắn sẽ cứu Vĩnh Thái quận chúa Lý Tiên Huệ thành công; bảy ngày sau điện hạ chia ra ba đường một đường lấy Ngạc Châu, nơi đó là hang ổ của Hỏa Phượng, không dùng vũ lực không thể tận trừ u ác tính, cần phải đem phủ binh Ngạc Châu phủ cầm xuống; thứ hai là thủy quân nhập Trường Giang, thẳng đến hồ Bành Lễ, cũng phải làm tốt chuẩn bị ứng chiến, một đường thẳng tới Sở Tiên sơn trang. Khi đó ở nơi này có lẽ diễn ra trò hay, chờ điện hạ tới hát chào cảm ơn; đường thứ ba phải xuất phát sớm hơn hai đạo binh kia, hành quân lặng lẽ ẩn ẩn mà đi, có lẽ Cao Tiên Chi thống lĩnh biết rõ nơi này, mục tiêu chính là Thiên Thánh Sơn thôn Phu Hưng, huyện Hán Dương!

Lý Trọng Tuấn lập tức cảm giác hai mắt tỏa sáng, lại vỗ vai của Tần Tiêu:

- Có thể nha huynh đệ, điều binh khiển đem ngươi cũng được!

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Thời gian khẩn cấp, Tần Tiêu bao biện làm thay, điện hạ chớ trách tội!

- Ngươi là huynh đệ của ta, vì sao luôn khách khí như vậy.

Lý Trọng Tuấn mặt lộ vẻ vui mừng,

- Một đường phân hai lộ binh mã, bổn vương đã từng an bài như vậy rồi. Trương Nhân Nguyện tập kích bất ngờ Giang Châu, bổn vương suất lĩnh tứ tướng dưới trướng dẫn đầu thủy binh Dương Châu tập kích thẳng vào hồ Bành Lễ. Nhưng mà không biết lộ binh mã thứ ba có dụng ý gì?

Tần Tiêu hơi nhíu mày, hắn nở nụ cười lạnh, nói:

- Thiên Thánh Sơn mới là hang ổ chức thức của Hỏa Phượng! Đại bộ phận tài phú và vật tư của bọn chúng đều đóng ở đó. Mấy ngày trước Tần mỗ từng diễn trò dẫn quân đi tiêu diệt nơi đó rồi, nhưng lại có Ngô Hưng Quốc cùng Quan Thiết Sơn ở cùng. Hai người này đều là người của Hỏa Phượng. Cho nên ta cố ý không có vạch trần chuyện này. Trong Thiên Thánh Sơn trừ sơn động tạo tiền đồng thì chính thức che dấu bí mật chính là phía sau sơn cốc, tồn trữ thất cực lớn!

Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên nói:

- Những chuyện này, ngươi làm sao biết rõ? Ngày khác Cao Tiên Chi lãnh binh tiến đến thì làm sẽ tìm được nơi đó?

Tần Tiêu cười:

- Có thể tìm được, nhất định có thể tìm được. Ngày đó thời điểm chúng ta kiểm tra thực hư sơn động thì Hỏa Phượng cố ý làm ra một cái động giả, còn tâm ngoan thủ lạt giết mấy người một nhà, bố trí thành chuyện chuyển vật tư rời đi. Nhưng nếu tìm kiếm kỹ lưỡng thì trong Thiên Thánh Sơn nhất định sẽ tìm dược khu vực hạch tâm của Hỏa Phượng, cũng là nơi bọn chúng cất giữ lương thảo và vật tư, tập trung quân nhu. Huống chi Tần Tiêu tự nhận nhìn người cũng chính xác. Cái này gọi là Cao Tiên Chi ngày đó đã từng theo ta đi tới Thiên Thánh Sơn thì dùng tinh tế và tài tình của hắn thì hoàn thành nhiệm vụ này có lẽ không thành vấn đề.

Lý Trọng Tuấn lắc đầu, chậc chậc khen:

- Tần huynh đệ nha Tần huynh đệ, bổn vương phát hiện cho dù bổn vương làm người thông minh và khôn khéo, thì ra ta vẫn xem thường người. Trong đầu của ngươi cả ngày đều suy nghĩ cái gì? Vì cái gì mỗi một việc ngươi đều có thể tính toán tinh tường như vậy? Nói như vậy bổn vương cầm lấy vương tước áp lên người của, cũng xem như lợi nhuận không ít. Không có gì có thể nói, huynh đệ, bổn vương toàn lực ủng hộ ngươi! Huynh đệ ngươi nhất định phải cho bổn vương chút ít nhan sắc đấy!

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Điện hạ quá khen, Tần Tiêu cũng không quá đáng là một mình thôi, mưu chuyện lạ, trong ngày lưu tâm không dám lười biếng. Điện hạ, thời khắc mấu chốt hươu chết về tay ai còn chưa biết, bất luận chuyện xấu gì cũng có khả năng xuất hiện. Điện hạ phải làm việc cẩn thận, bảo trọng!

Lý Trọng Tuấn vui mừng gật gật đầu, đứng dậy:

- Đi, nhiều lời vô ích. Ta và ngươi hai người thương nghị như vậy đi. Bảy ngày sau bổn vương tự mình suất quân, đến hồ Bành Lễ Sở Tiên sơn trang, tụ hợp với Tần huynh đệ. Để tránh nhân thủ không đủ bổn vương sớm xin thánh dụ đem bốn ngàn quân trong An Châu cũng vời xuống dưới trướng làm việc. Bổn vương hiện tại trở về An Châu, lập tức suất quân lui ra sau ba trăm dặm.

Tần Tiêu đứng dậy, vái chào thật sâu:

- Tần Tiêu, lần nữa cảm tạ điện hạ!

- Ta nói ngươi có phiền hay không!

Lý Trọng Tuấn cầm lấy cánh tay của Tần Tiêu kéo hắn ra ngoài.

- Đi một chút đi, cùng đi ra ngoài ăn sáng.

Kế hoạch bảy ngày sau mới là mấu chốt. Trong bảy ngày phàm là khách nhân lui tới Sở Tiên sơn trang đều sống phóng túng, chỉ cần không hủy đi thôn trang thì đều hoan nghênh.

Vì ứng phó những thực khách này, ngay cả nhà vệ sinh cũng tăng lên bốn mươi cái.

Tần Tiêu cười khổ: một đám này rốt cuộc là tạo phản gì chứ! Phong tục của Giang Nam này đúng là xa xỉ vô độ, phi thường không thể làm. Kết hôn cũng phải phô trương như vậy sao? Hơn ngàn người ăn cá ăn thịt uống rượu trong bảy ngày, tốn hao chi phí đoán chừng đủ nuôi vạn quân đấy, chuyện này quá mức lãng phí.

*****

Hơn nữa khách mời này đều là quan lại và tướng lĩnh của Giang Nam, bảy ngày cần phải xử lý bao nhiêu công vụ? Nghĩ đến đây Tần Tiêu ngược lại cảm thấy trong lòng sáng ngời: những người này ở đây chắc chắn có rất nhiều người là Hỏa Phượng a? Sao không hiện tại dò xét đôi chút?

Ăn sáng qua đi, Lý Trọng Tuấn cao giọng nói ra:

- Tần huynh đệ, bổn vương còn có công vụ quán thân, xin được cáo lui trước. Ngày sau có rảnh lại tới bái phỏng.

- Điện hạ đi thong thả!

Tần Tiêu khom người tiễn khách, quan lại lớn nhỏ các cấp cũng ngay ngắn hành lễ tiễn đưa Lý Trọng Tuấn.

Bộc nô thì nhanh chóng thu thập hiện trường, các tân khách nhao nhao thức thời ra khỏi Lăng Vân Cư, hoặc xa hoặc gần đi du lịch chung quanh hồ Bành Lễ. Tần Tiêu tìm được Lý Tự Nghiệp, kéo hắn vào sau sảnh đường, đóng cửa lại.

- Huynh đệ, ngươi đi ra ngoài nhìn, nói là ta đang luyện công, bất luận kẻ nào cũng không nên quấy nhiễu! Lấy Đạo Đức Kinh ra!

Lý Tự Nghiệp lấy quyển kinh thư trong ngực của mình ra đưa cho Tần Tiêu:

- Đại nhân yên tâm, lão Lý ta ngay cả con muỗi cũng không cho bay vào!

Tần Tiêu lấy một cây bút tự chế và giấy ra chuẩn bị biên dịch văn tự trên đó, Lý Tự Nghiệp ngạc nhiên nói:

- Đại nhân, đây là cái đồ vật gì? Ngài không cần mài mực, chẳng lẽ định viết chữ sao?

Tần Tiêu cười:

- Đây chính là bút ta tự chế, tên là ' bút máy '. Ngươi xem, đầu bút ta tỉ mỉ mài rồi, tốc độ viết cực nhanh, hơn nữa không sợ dính mực, viết chữ cũng rất nhỏ, dễ dàng giảm bớt trang giấy và dễ cất giấu.

Lý Tự Nghiệp trừng to mắt nhìn một hồi, thổn thức nói:

- Đại nhân, tại sao ngươi luôn làm ra những thứ cổ quái kỳ lạ thế này? Lúc tỷ thí võ cử thì ngươi dùng tam hoàn tiễn, về sau lại còn đánh răng, còn làm cái gì quạt tự động... Thật sự là kỳ quái!

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Nhàm chán nhàn rỗi thì làm chơi thôi mà! Huynh đệ đừng nhiều lời, ngày sau có thời gian lại trò chuyện. Hiện tại thời gian cấp bách, nhanh chóng ra ngoài cửa thủ hộ cho ta.

- Ân, ta đi!

Tần Tiêu tập trung tư tưởng suy nghĩ chăm chú, mở Đạo Đức Kinh ra, hắn dựa theo suy nghĩ lúc trước, chữ đầu tiên, chữ thứ hai, từng chữ từng chữ ghi chép lại.

Tờ thứ nhất ba mươi hai chữ cũng không có biên dịch ghi chép xong, trong nội tâm Tần Tiêu kích động lên "Sơn cốc, xà huyệt. Nhập động bảy bước, móc bốn xích, chứng cớ ở đây."

Quỷ Cốc sơn cốc, trong sào huyệt của mãng xà, không ngờ nơi đó lại là nơi cất giấu chứng cớ của đám quan lại này a!

Xem ra nguyên nhân làm cho Từ Tiểu Nguyệt thẹn quá hóa giận, trừ đánh cắp danh sách Thủy Nhạc Sách này thì những chứng cớ quan lại cũng bị Hổ Vạn Cầu lấy đi.

Trách không được trách không được! Trong nội tâm Tần Tiêu trong nội tâm vui mừng! Cho dù cuối cùng đem Thủy Nhạc Sách giao cho Từ Tiểu Nguyệt hoặc là Tuân Lệ Lệ thì trong người chỉ là một đống chữ, nhưng tuyệt đối không nói cho các nàng biết.

Tần Tiêu kiềm chế vui sướng trong lòng, nhanh chóng ghi chép:

- Ngạc Thứ Sử, Ngô, một trong bố hộ vệ!

- Ngạc phủ Chiết Trùng Địch Úy Tiêu Điền, Kiên Quả Úy Quan Thiết Sơn, trưởng quân ngũ Dương Châu phản quân, lúc không tham chiến, sau nhập...

Tần Tiêu nhìn thấy biên dịch những câu chữ này, mặc dù có chút tối nghĩa không lưu loát, nhưng mà giải đáp đều nói ra. Hơn nữa, có một ít nhân vật trọng yếu còn thuyết minh một ít chi tiết rõ ràng, cũng ghi chú rõ vật chứng tồn tại.

Tần Tiêu hạ bút như bay, trong khoảnh khắc đã giải được một nửa quyển Đạo Đức Kinh này, ghi chép năm sáu trang giấy trắng.

Đúng lúc này ngoài cửa có âm thanh truyền tới, âm thanh của nữ nhân:

- Hắc Đản, có thấy Tần đại nhân đâu không?

- Khốn khiếp, tiểu oa nhi nhà ngươi, Hắc Đản là để cho ngươi gọi sao? Mà ngươi là tỷ tỷ hay là muội muội vậy?

Trong nội tâm Tần Tiêu hiểu rõ: tiểu nha đầu Tử Địch tới rồi!

Tần Tiêu đem Đạo Đức Kinh và trang giấy cất đi, đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn cánh cửa trước mặt nói ra:

- Lý tướng quân, để cho nàng vào đi.

Cửa bị đẩy ra Tần Tiêu còn nhìn thấy Tử Địch đang ở ngoài cửa lè lưỡi ngáo ộp với Lý Tự Nghiệp, có chút vui cười.

Mặc Y, Tử Địch hai tỷ muội này tuổi lớn nhỏ kém nhau chỉ một nén hương mà thôi, tính cách sao lại khác nhau đến lạ lùng? Mặc Y trầm ổn nội liễm, Tử Địch hoàn toàn là tâm linh quỷ tinh.

Tử Địch đẩy cửa đi vào quay người đi tới gần Tần Tiêu, đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu, trên mặt có chút cười cười, biểu lộ cổ quái.

Tần Tiêu nhìn qua nàng, chưa phát giác ra cảm giác mạc danh kỳ diệu, liền bật cười:

- Ngươi tìm được ta, có việc gì thế?

Tử Địch lắc đầu nhìn qua chung quanh:

- Hắc Đản nói ngươi đang luyện công.

Không khỏi chú ý tới hắn.

- Ân, như thế nào?

- Thế nhưng mà, ta sẽ tiến tới.

- Ha ha!

Tần Tiêu lại cười rộ lên, nói:

- Cả hai chúng nó có quan hệ sao? Có việc gì thì nói đi, chuyện gì?

Tử Địch cắn môi, dậm chân một cái, oán hận nói:

- Không có việc gì! Ta đi!

Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.

Tần Tiêu thực sự có chút đau đầu vì cô nàng này:

- Đợi một chút, thật không có chuyện gì?

Tử Địch dừng chân, đứng nguyên tại chỗ khẽ giật mình:

- Tỷ tỷ bảo ta đi xin lỗi ngươi!

- Ah, là việc này? Được rồi, ta biết rõ.

Tử Địch cũng không có quay người lại, nhanh chân rời khỏi phòng giống như chạy trốn.

Tần Tiêu âm thầm buồn cười:

- Tiểu nha đầu quật cường, có chút ý tứ!

Tần Tiêu lấy ra một bản danh sách, nhìn kỹ một hồi, thu vào trong ngực. Sau đó đi ra ngoài cửa nhìn Lý Tự Nghiệp nói ra:

- Huynh đệ, đi tìm người giúp ta đến đây. Tìm Giang Châu Thứ Sử Hà Khai tới, nói là ta có việc cần tìm hắn thương lượng, về mấy ngày nữa ta sẽ về quê tế bái mẫu thân.

- Vâng!

Lý Tự Nghiệp vừa chắp tay, tự rời đi.

Tần Tiêu ở trong phòng chậm rãi đi lại, trong nội tâm âm thầm suy tư nói: không thể ngờ những danh sách này còn có rất nhiều nghịch đảng của Từ Kính Nghiệp năm đó. Giang Châu Thứ Sử Hà Khai bị bọn chúng bắt lấy tóc mới bị lợi dụ cưỡng bức gia nhập Hỏa Phượng. Người như vậy càng dễ dàng ép hỏi hơn...

Không bao lâu qua, Lý Tự Nghiệp dẫn theo một nam nhân năm mươi tuổi nhìn thấy Tần Tiêu liền cúi đầu hành lễ. Tần Tiêu liền tranh thủ đỡ lấy hắn.

- Hà đại nhân không cần hành đại lễ, nghĩ tới lúc trước Hà đại nhân tiến cử Tần mỗ đi kinh đô tham gia võ cử, bằng không Tần mỗ không có ngày hôm nay. Tính toán ra Hà đại nhân có ơn tri ngộ với Tần mỗ.

Hà Khai nói:

- Đại nhân văn võ toàn tài, toàn bộ dân chúng Giang Châu không người nào không biết không người nào không hiểu, thăng chức rất nhanh chỉ còn là chuyện sớm muộn, ty chức tuyệt đối không dám nhận hư danh này.

Tần Tiêu cười ha hả, nói:

- Đại nhân khách khí. Đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.

Hai người phân biệt ngồi xuống, Tần Tiêu chậm rãi nói ra:

- Hà đại nhân, bổn quan lần này thay hoàng đế đi tuần, đảm nhiệm Giang Nam đạo Khâm Sai, nhiệm vụ là chỉnh đốn dân phong quan lại. Đến Giang Nam hơn tháng, bổn quan đã nhận được không ít thư nặc danh.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-456)


<