← Hồi 018 | Hồi 020 → |
Trở lại đình viện, Chu Nhược và Ngô Tam nhi đã đợi lâu, nhìn thấy Thẩm Ngạo trở về, Ngô Tam nhi vội vàng nói: "Cái tên gian thương kia đi rồi à?"
Thẩm Ngạo duỗi lưng một cái, cười hì hì nói: "Đi rồi!."
Chu Nhược tận lực không nhìn Thẩm Ngạo, chỉ có điều lúc này đây, trong mắt của nàng không còn vẻ khinh thường như trước nữa, ngược lại có chút thẹn thùng. Ra vẻ là tỷ tỷ người này, trước mặt mọi người nói ra những lời đó, rất thẹn thùng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Phan Nhân liền lâm vào cái bẫy Thẩm Ngạo tỉ mỉ bố trí, chỗ nhà cửa này là Thẩm Ngạo và Chu Nhược đồng loạt kiếm tiền mua lại, tổng cộng là bảy mươi quan tiền. Thẩm Ngạo sắm vai một công tử quần áo lượt là, Ngô Tam nhi vẫn là gã sai vặt, mà Chu tiểu thư thì là tỷ tỷ Thẩm Ngạo.
Thẩm Ngạo tới trước quán trà, trộm túi tiền của Phan Nhân, Phan Nhân không có tiền thanh toán, Thẩm Ngạo đúng ở phía sau thay Phan Nhân giải vây, cái này là cơ hội để cho hắn tiếp xúc Phan Nhân.
Sau khi tiếp xúc với Phan Nhân, Thẩm Ngạo một mực biểu hiện ra vẻ thiếu gia ăn chơi ngu xuẩn, là muốn để cho Phan Nhân buông lỏng cảnh giác đối với hắn. Từ nay về sau dễ dẫn hắn tới cái tòa nhà này, cố ý lại để cho Phan Nhân chứng kiến bức tranh do Dương Khiết vẽ.
Kế tiếp thì càng đơn giản, thiết kế con mồi càng lớn, để cho Phan Nhân chui đầu vào bẫy, chỉ cần Phan Nhân đủ tham lam, không sợ hắn không mắc câu.
Bước tiếp theo chính là thời điểm thu lưới.
"Tỷ tỷ, hai ngày này chỉ sợ ngươi phải tạm thời ở chỗ này rồi, Phan Nhân tùy thời có thể trở về, chúng ta phải cẩn thận một ít, đừng để cho hắn nhìn ra chút sơ hở nào." Thẩm Ngạo đi sát vào Chu Nhược, cợt nhả nói.
Chu Nhược giận dỗi nói: "Ai là tỷ tỷ của ngươi?"
"Oa... Trở mặt không nhận người thân rồi, Tam nhi, ngươi tới bình luận phân xử, vừa rồi ta kêu một tiếng tỷ tỷ, có phải là nàng đã trả lời?" Thẩm Ngạo làm ra vẻ rất tổn thương, tính toán Phan Nhân, hắn có hai mục đích, một người là cướp của người giàu chia cho người nghèo, Phan Nhân này vi phú bất nhân (làm giàu thì thường không có nhân đức), vừa vặn cướp tài phú của hắn, cứu tế chính mình còn ở trong nước sôi lửa bỏng. Cái khác chính là báo thù vì Chu Nhược. Ai ngờ mình hao hết tế bào não, kết quả lại đổi lấy Chu Nhược đối đãi như vậy.
"Ta muốn hiểu lòng trăng sáng, làm gì được, trăng sáng chiếu vào mương máng, ai..." Thẩm Ngạo cảm thán một câu, bắt chéo tay tiến vào sương phòng.
Chu Nhược bị dư vị một câu 'trăng sáng' này của Thẩm Ngạo làm cho cảm khái, vốn là cảm thấy có chút ý tứ mới, về sau liền không nhịn được, bật cười lên, trong lòng nghĩ: "Hắn đem ta so sánh với trăng sáng, người này thật quỷ linh tinh quái." Lập tức lại nghĩ: "Trăng sáng chiếu mương máng? Cái mương máng này là cái gì? A, người này đang trào phúng ta sao?"
Thẩm Ngạo và Ngô Tam nhi vào sương phòng, Chu Nhược không có ý tứ đi vào theo, đành phải ngồi trên mặt ghế đá ở dưới cây hòe trong nội viện, phát hiện mình nghĩ như thế nào cũng không đoán ra tâm tư Thẩm Ngạo. Người này thật là kỳ quái, rõ ràng người mang rất nhiều tuyệt kỹ, lại thông minh tuyệt đỉnh, chõ nào cũng không cần làm thư đồng, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại lấy thư đồng làm kiêu ngạo, bộ dạng rất tự đắc vui mừng.
Người này quỷ kế đa đoan, có thể nghĩ ra bẫy rập tinh xảo như thế lừa dối tiền tài người ta, tại sao đến chút tiền vốn buôn bán đều không có.
"Người này thật cổ quái." Chu Nhược nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt liền đỏ, hứ một câu: "Ta đoán tâm tư của hắn làm cái gì."
...........................
Phan Nhân về đến nhà, ngay cả sinh ý Phiêu Vân lâu cũng bất chấp, không thèm để ý, lúc này trời đã đen, tối rồi, tạp dịch canh cổng thấy lão gia trở về, vội vàng mang theo đèn lồng đi ra dẫn đường cho hắn. Phan Nhân vội vã nói: "Chỗ này không cần ngươi hầu hạ, nhanh, đi gọi Hứa tiên sinh tới, gọi hắn đến thư phòng, ta có chuyện quan trọng cần nói."
Người sai vặt lên tiếng, giao đèn lồng cho Phan Nhân, chạy đi.
Phan Nhân đến thư phòng, bắt tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng, nội tâm rất không bình tĩnh, con mắt kia tùy thời đều biết cười, giờ phút này lóng lánh bắn ra một tia tham lam, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Gia tài bạc triệu, gia tài bạc triệu... Trời xanh không phụ lòng người, trời xanh không phụ lòng người."
"Sao Hứa tiên sinh còn chưa đến? Nhanh, lại đi gọi, việc khác đều tạm thời đều để xuống, nhanh chóng tới nơi này." Phan Nhân rống to nói với gia đinh bên ngoài thư phòng, gia đinh bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng nói: "Lão gia đợi chút, ta đi ngay đây."
Phan Nhân đè nén tâm tình kích động xuống, để bức tranh trên tay lên trên bàn sách, dưới ánh nến trong thư phòng, có thể rõ ràng, môi của hắn đang hơi run rẩy.
"Nếu bán được giá tốt, ba trăm bức họa chính là một vạn năm nghìn quan, cho dù Phiêu Vân lâu tích lũy cả đời cũng không được gia nghiệp lớn như vậy." Phan Nhân một bên xem bức tranh, một bên suy nghĩ miên man, lúc này, cái gì cũng đã không trọng yếu, Phiêu Vân lâu cái gì, cơ quan quản lý âm nhạc, quan kỹ cái gì, uống trà cái gì, tất cả đã quên cái sạch sẽ, trong đầu chỉ nghĩ đến những bức tranh, khi thì tranh này biến thành long xà dưới ngòi bút của Dương Khiết, sau một khắc lại biến thành nguyên bảo vô số ánh vàng rực rỡ, qua lại biến ảo, đảo quanh ở trong đầu Phan Nhân.
Thư phòng bị đẩy ra, một người nho sinh vội vã tiến vào, người này gò má gầy gò, dưới hàm nhếch lên chòm râu dê, mặc một bộ áo cổ tròn, ánh mắt đục ngầu. Hành lễ về hướng Phan Nhân: "Ông chủ."
Hắn chính là Hứa tiên sinh, xuất thân tú tài, kết giao cùng Phan Nhân, về sau Phan Nhân liền mời hắn đến trong nhà để làm giáo viên, dạy bảo mấy đứa con hắn đọc sách. Hứa tiên sinh có một năng lực, rất biết giám định và thưởng thức danh họa, thật giả, liếc cái là có thể nhìn ra, đúng đến tám chín phần mười.
Phan Nhân hô: "Hứa tiên sinh, mau tới đây xem, giúp ta nhìn một cái, tranh này là thật hay là giả."
Hứa tiên sinh thấy yết hầu Phan Nhân nhấp nhô, đôi mắt đỏ bừng, trong lòng cả kinh, không biết hôm nay ông chủ bị làm sao. Vội vàng đi qua xem bức tranh, Phan Nhân biết rõ vị Hứa tiên sinh này có ánh mắt rất kém, cách khá xa không thấy rõ lắm, tự mình đi cầm ngọn đèn, tiến đến bên cạnh bức tranh chiếu sáng cho hắn.
Mặt Hứa tiên sinh cơ hồ dán vào bức tranh, băn khoăn nhìn từng tấc một, eo cong xuống, tay nắm chòm râu dê, không ngừng gật đầu, trong miệng nói: "Không sai, đây là Dương Khiết vẽ, cái chất giấy này vừa mới là giấy Tuyên Hoa thời hoàng đế Thái Tông, phong cách vẽ cũng không sai, nét mực tại chỗ rất nhỏ đã khô rồi, chắc chắn đã vẽ từ lâu, không giả. Cái lời bạt này cũng là chữ của Dương Khiết, một chút cũng không sai." Hắn đứng lên, nói với Phan Nhân: "Ông chủ, không sai, bức tranh này là thật."
Phan Nhân xoa xoa tay, hưng phấn nói: "Tốt, tốt, như vậy thật tốt, thật tốt..." Lúc hắn nói chuyện bờ môi run rẩy, rất kích động.
Hứa tiên sinh nói: "Ông chủ, đệ tử có câu muốn nói, không biết có nên nói hay không. Tuy bức họa này là bút tích thực, nhưng lại không đáng bao nhiêu bạc, ba năm mươi quan đã đến cực hạn, ông chủ cần gì phải như thế."
Phan Nhân ngồi xuống, cầm chén trà trên bàn sách lên uống một ngụm, sau đó lại cuốn bức tranh lại, chậm rì rì nói: "Nếu như là ba trăm bức như vậy?"
"Ba trăm bức!" Tay Hứa tiên sinh nắm râu mép bỗng chốc đã bất động, mắt trợn tròn nhìn Phan Nhân.
Phan Nhân thần thái vui mừng sáng lạn nói: "Không sai, là ba trăm bức, bảo tồn ba trăm bức tranh Dương Khiết vẽ, ha ha..."
Thấy Hứa tiên sinh không tin, Phan Nhân nói việc hôm nay trai qua ra, Hứa tiên sinh nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: "Tranh này đều là của công tử quần áo lượt là kia, có liên quan đến ông chủ? Hẳn là ông chủ muốn mua những bức tranh này? Nếu dùng biện pháp như thế, công tử quần áo lượt là kia không biết bức tranh giá trị bao nhiêu, đến lúc đó ông chủ tùy tiện cho hắn một ít tiền rồi đuổi hắn đi là được."
Phan Nhân trầm mặt nói: "Không thể mua tranh, một khi chúng ta mua, khó bảo toàn hắn không biết cảnh giác, nếu mời người định giá thì phiền toái. Làm sao bây giờ... Làm sao bây giờ nì..."
Phan Nhân đi qua đi lại trong thư phòng, ngón tay trái gõ gõ mu bàn tay đốt tay phải.
Bỗng nhiên, hắn nâng con ngươi lên, cao giọng nói: "Đúng! Chúng ta mua nhà, mua nhà!"
"Mua nhà?" Hứa tiên sinh ngạc nhiên, ánh mắt hoài nghi nhìn nhìn Phan Nhân.
← Hồi 018 | Hồi 020 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác