Vay nóng Tima

Truyện:Thất sát thủ - Hồi 2

Thất sát thủ
Trọn bộ 8 hồi
Hồi 2: Khổ Nhục Chi Kế
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-8)

Siêu sale Shopee

Chén phượng cổ cao, rượu cất ba mươi năm.

Thanh y bạch sam trung niên nhân rót bốn chung rượu.

Long Ngũ cười nói:

- Ngươi làm chuyện của ba người, phải uống rượu của ba người.

Liễu Trường Nhai đáp:

- Hảo tửu, ba chục chung tôi cũng uống.

Tửu lượng của hắn rất khá, uống thật nhanh.

Cho nên hắn say.

Dễ bị say nhất là khi tửu lượng khá đi đôi với người uống quá nhanh.

Hốt nhiên, hắn lảo đảo như bị sóng đánh, ngã nhoài trên ghế.

Long Ngũ tĩnh tọa một chỗ, nhìn hắn, chừng như trầm tư.

Trong phòng ngào ngạt tửu hương, bên ngoài vẫn yên tĩnh.

Một hồi lâu, Long Ngũ thình lình thốt:

- Hỏi đi.

Lam Thiên Mãnh lập tức bước qua, nắm tóc Liễu Trường Nhai, đổ nửa hồ rượu lên mặt hắn.

Rượu đôi khi phản năng, làm cho người say tỉnh hẳn.

Liễu Trường Nhai tự nhiên mở mắt, thất thần nhìn họ Lam.

Lam Thiên Mãnh tra hỏi:

- Tính của ngươi là gì? Tên là gì?

- Họ Liễu, tên Liễu Trường Nhai.

Liễu Trường Nhai nói ngọng, cái lưỡi hắn tựa hồ lớn gấp hai bình thời.

- Ngươi sinh trưởng tại địa phương nào?

- Phủ Tế Nam, thôn Dương Liễu.

- Ngươi học võ với ai?

- "Tôi tự học" - Liễu Trường Nhai hả miệng cười - "Không có ai là sư phụ của tôi, tôi có quyển thiên thư".

Đây quả thật không phải người nói, là rượu nói.

Trên thế gian ít có chuyện tự nhiên xuất hiện một môn võ công kỳ bí thất truyền từ lâu như vậy.

Lam Thiên Mãnh hỏi lại lần nữa:

- Võ công của ngươi mới luyện gần đây?

- Tôi lịch thiệp kinh nghiệm, tôi nhanh nhẹn, tôi... một điểm nữa là tôi không ngu.

- Ai kêu ngươi tới đây?

- "Tôi, lúc đầu tôi muốn giết Long Ngũ" - Liễu Trường Nhai hốt nhiên cười cười la lớn - "Giết Long Ngũ, tôi sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất danh nhân".

- Tại sao ngươi không xuất thủ?

- Tôi thấy rằng...

- Ngươi thấy ngươi không có khả năng giết hắn?

- "Tôi, một điểm nữa là tôi không ngu" - Liễu Trường Nhai mỉm cười - "có thể trở thành thiên hạ đệ nhị đại nhân vật cũng tốt lắm rồi... Ông ta tự nhiên mời tôi ngồi, mời tôi uống rượu, ông ta hiểu được ý tôi".

Lam Thiên Mãnh muốn hỏi nữa, nhưng Long Ngũ khoát tay:

- Đủ rồi.

- Người này ra sao?

Trên mặt Long Ngũ hiện vẻ mệt mỏi, nói nhẹ:

- Hắn uống quá nhiều.

Lam Thiên Mãnh gật đầu, đột nhiên xuất một quyền đánh vào xương sườn của Liễu Trường Nhai.

*****

Tinh quang mù mịt, trăng lạnh như hàn băng.

Cơn đau thống khổ đột nhiên đánh thức Liễu Trường Nhai, hắn phát hiện hắn đang bị treo bên ngoài Thiên Hương lầu, dưới mái hiên.

Gió đêm tháng bảy nhè nhẹ, mát mẻ.

Gió mát thổi vào thân thể hắn không khác gì đao phong.

Y phục y rách nát, nát tan không khác gì xương cốt y, khoé miệng rỉ máu, chua chua, mằn mặn.

Thân thể hắn cũng không khá hơn, toàn thân chỗ dính máu chỗ dính vết ói mửa, mường tượng bị người ta đánh không thương tiếc như đánh một con chó dại.

Thiên Hương lầu đã tắt đèn, những thương điếm đối diện cũng đã đóng cửa.

Long Ngũ?

Không ai biết hành tung Long Ngũ, lần nào cũng không một ai biết được.

Không một ánh sáng, không một bóng người, không một thanh âm.

Con đường dài trước mặt đâu đâu cũng có rác rến, trong bóng đêm mờ mờ, càng xú lậu, ngớ ngẩn, tan nát, giống hệt người cùng tên đang bị treo trước lầu.

Một người tự bán mình, đổi bằng cái giá bị đánh đập tàn nhẫn, tâm lý của y cảm thấy thế nào?

Liễu Trường Nhai đột nhiên dụng toàn thân khí lực la lớn:

- Long Ngũ, quân chó đẻ, quân khốn...

Bất cứ những từ ngữ nào có thể dùng để chửi rủa, hắn dùng hết, la làng, giữa tĩnh lặng của bóng đêm, la lớn tới mức mười con hẻm xung quanh chắc ai cũng nghe hắn chửi.

Thình lình nghe từ đằng xa có một người vỗ tay chan chát cười lớn:

- Chửi hay lắm, thống khoái lắm, mắng mẹ hắn thật là thống khoái.

Tiếng cười lẫn tiếng vó ngựa đồng thời truyền tới, tiếp đó, ba khoái mã phi nước đại trên đường, đột nhiên cấp nhất trì cương, dừng lại ngay dưới mái hiên.

Kỵ sĩ đi đầu lập tức ngẩng mặt nhìn Liễu Trường Nhai, cười lớn, nói:

- Lâu lắm rồi ta chưa nghe ai dám chửi tên chó đẻ đó, ngàn vạn lần phải chửi tiếp, ngàn vạn lần không nên ngừng.

Người này đôi mày lưỡi kiếm, râu dài, tướng cục mịch thô lỗ, nhưng nhãn tình lại biểu lộ sự thông minh.

Liễu Trường Nhai nhìn y chằm chằm, hỏi:

- Ông thích nghe tôi chửi tên chó đẻ đó?

Đại hán râu dài cười nói:

- Muốn nghe hết sức.

Liễu Trường Nhai nói:

- Được, thả tôi xuống, tôi chửi nữa cho ông nghe.

Đại hán râu dài thốt:

- Ta dĩ nhiên cứu ngươi.

- Ồ?

Đại hán râu dài nói tiếp:

- Ta đã nghe chuyện của ngươi, lập tức phi ngựa không ngừng tới đây.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Tại sao?

Đại hán râu dài cuồng ngạo thốt:

- Vì ta biết một khi Long Ngũ treo một người ngoài mái hiên, trừ ta ra, tuyệt đối không có người thứ hai dám cứu ngươi.

Liễu Trường Nhai hỏi nữa:

- Ông biết tôi?

Đại hán râu dài trả lời:

- Trước đây thì không, nhưng hiện tại ngươi là bằng hữu của ta.

Liễu Trường Nhai không thể không thắc mắc:

- Tại sao?

Đại hán râu dài nói:

- Vì ngươi hiện tại là địch thủ của Long Ngũ, vô luận ai là địch thủ của Long Ngũ, tất thành bằng hữu của ta.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Ông là ai?

Đại hán râu dài trả lời:

- Mạnh Phi.

Liễu Trường Nhai biến đổi sắc mặt:

- Thiết Đảm Mạnh Thường Mạnh Phi?

Đại hán râu dài ngửa mặt cười, nói:

- Không sai, ta chính là Mạnh Phi.

Ngoại trừ Mạnh Phi ra, còn ai khác dám đối đầu với Long Ngũ?

*****

Liễu Trường Nhai ngồi xuống, toàn thân in đầy những lằn màu đỏ bầm, hắn bị trói, trói rất chặt.

Mạnh Phi ngồi đối diện, nhìn hắn, hốt nhiên giơ ngón tay cái lên, nói:

- Giỏi, hảo hán tử!

Liễu Trường Nhai cười khổ:

- Bị đánh đập cũng là một hảo hán tử sao?

Mạnh Phi đáp:

- Tuy ngươi không giết được đám chó đẻ đó, nhưng ngươi có cái can đảm chửi rủa chúng, ngươi là một hảo hán tử!

Y vận lực nắm tay đấm xuống bàn, thù hận:

- Ta vốn muốn đâm chém bọn cẩu tạp chủng đó từng tên từng tên cho đau đớn cùng cực rồi mới chết.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Tại sao ông không đi đánh chúng?

Mạnh Phi thở dài, nói:

- Bởi vì ta đánh không lại chúng.

Liễu Trường Nhai cười:

- Ông không những có gan, mà còn la lớn nữa.

Mạnh Phi nói:

- Dù không có một chút cơ hội thắng, ta cũng vẫn muốn đánh bọn chó đẻ Long Ngũ.

Liễu Trường Nhai nói:

- Bởi vậy tôi mới thấy kỳ quái.

Mạnh Phi hỏi:

- Kỳ quá chỗ nào?

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Hắn không giết ông à?

Mạnh Phi cười mỉa:

- Bởi vì hắn muốn thị uy, muốn chứng tỏ hắn là một đại nhân vật, không thèm hạ mình ngang hàng với hạng người như ta, hắn thật sự là một tên chó đẻ.

Liễu Trường Nhai tiếp:

- Kỳ thật hắn không phải là một tên chó đẻ, hắn còn thua con chó.

Mạnh Phi cười đắc chí:

- Đúng! Hoàn toàn đúng, bằng vào câu đó, ta kính ngươi ba trăm chén!

Hắn cười, kêu người rót rượu, nói tiếp:

- Ngươi an tâm dưỡng thương tại đây, ta mang theo hai thứ kỳ dược cho ngươi đây.

Liễu Trường Nhai:

- Làm sao bằng được rượu?

Mạnh Phi cười lớn:

- Điều đó không sai, một chén rượu ngon chính cống, vô luận đối với ai, cũng hữu dụng.

Y nhìn Liễu Trường Nhai, đột nhiên lắc đầu:

- Nhưng ở trong tình trạng của ngươi, một chén rượu không có tác dụng gì với ngươi được, ba trăm chén thì còn có chút hiệu quả.

Liễu Trường Nhai không nhịn được, phá lên cười:

- Ngoài rượu ra, còn thứ gì bằng chứ?

Mạnh Phi không hồi đáp, cũng bất tất phải hồi đáp.

Bên ngoài có người bưng rượu bước vào, là sáu nữ nhân, sáu nữ nhân tươi trẻ, sáu nữ nhân mỹ lệ.

Liễu Trường Nhai sáng mắt.

Y thích nữ nhân mỹ lệ, điểm này y chắc chắn không giấu diếm.

Mạnh Phi cười, nói:

- Ngươi hiện tại minh bạch rồi chứ, một người đàn bà tốt thật sự, vô luận đối với ai, cũng có công dụng.

Liễu Trường Nhai cười cười, nói:

- Nhưng trong tình huống này, một người đàn bà không có tác dụng gì với tôi, ít nhất phải sáu người.

Mạnh Phi nhìn y, đột nhiên thở dài:

- Ngươi không những la lớn, mà còn có gan nữa.

Liễu Trường Nhai thốt:

- Ồ?

Mạnh Phi tiếp:

- Phải đối phó với sáu nữ nhân, có lẽ đối phó với Long Ngũ còn dễ hơn.

Mạnh Phi không sai một điểm.

Rượu và đàn bà, đối với Liễu Trường Nhai thật sự hữu dụng, vết thương của hắn chừng như đỡ hơn nhiều.

Mạnh Phi sai một điểm.

Liễu Trường Nhai đối phó với Long Ngũ, hắn vồ hụt, nhưng đối phó với nữ nhân, hắn lại vồ trúng.

Ít người biết hắn không những rất rành rọt về phương diện này mà còn là một chuyên gia.

Hiện tại Mạnh Phi đã là hảo bằng hữu của hắn, cả hai đều khoái trá, tựu thị vừa có mỹ nhân hầu rượu, vừa chửi rủa Long Ngũ thoải mái.

Họ còn có khán giả.

Tất cả những người ở trang viện này vốn là kẻ thù của Long Ngũ, chỉ cần có người có thù với Long Ngũ, nếu chưa chết, Mạnh Phi tất tìm cách thỉnh họ tới đây, dùng rượu ngon và gái đẹp để khoản đãi, sau đó trịnh trọng tống tiễn từng người.

Hai chữ "Mạnh Thường" xuất xứ từ chỗ đó, hai chữ "Thiết Đảm" hàm ý cái gan lớn của hắn, nếu không phải là người có gan lớn, làm sao dám đối đầu với Long Ngũ.

Rượu càng vào, tiếng chửi rủa đương nhiên càng thống khoái.

Hiện tại đêm đã khuya lắm rồi, người nghe đã nghe đủ quá rồi, người chửi thì tinh thần vẫn còn tinh minh.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, hai kẻ nốc rượu đủ cho mười người uống.

Liễu Trường Nhai hốt nhiên hỏi Mạnh Phi:

- Ông có bao giờ bị chúng hành hạ tàn nhẫn chưa?

Mạnh Phi lắc đầu:

- Chưa từng bị.

Liễu Trường Nhai nói:

- Ông thù hắn giết con hay hận hắn đoạt vợ?

- Cũng không.

Liễu Trường Nhai cảm thấy kỳ quái:

- Vậy tại sao ông ghét hắn?

Mạnh Phi đáp:

- Bởi vì hắn là tên chó đẻ.

Liễu Trường Nhai trầm ngâm một hồi lâu, đột nhiên nói:

- Kỳ thật hắn không thể là một tên chó đẻ.

Mạnh Phi cười nói:

- Ta biết rồi, hắn còn thấp kém hơn cả chó.

Liễu Trường Nhai im lặng một hồi lâu, đột nhiên cười nói:

- Kỳ thật hắn hơn con chó một điểm...

Mạnh Phi trừng trừng nhìn y, cuối cùng cũng phải đồng ý:

- Có lẽ vậy, nhưng nhiều nhất chỉ một điểm thôi...

Liễu Trường Nhai nói:

- Hắn ít ra thông minh hơn chó.

Mạnh Phi miễn cưỡng đồng ý:

- Thế gian này quả thật không có con chó nào thông minh như hắn.

Liễu Trường Nhai tiếp:

- Cả loại người như Sư Vương Lam Thiên Mãnh cũng cam tâm làm nô tài cho hắn, dĩ nhiên hắn chẳng những trọng mà còn đãi người rất hậu, nếu không đâu có ai cam tâm hy sinh cho hắn.

Mạnh Phi lạnh lùng nói:

- Hắn đâu có tốt với ngươi.

Liễu Trường Nhai thở dài, nói:

- Kỳ thật không thể trách hắn được, tôi bất quá là một kẻ lạ mặt, hắn tự nhiên không thể nhận ra tôi, cũng không thể biết tôi thật sự muốn làm việc cho hắn.

Mạnh Phi đột nhiên đập bàn, nhảy dựng, giận dữ:

- Nói vậy nghĩa là sao, hắn đánh ngươi gần chết, ngươi tự nhiên lại biện hộ cho hắn?

Liễu Trường Nhai điềm đạm nói:

- Tôi bất quá nghĩ rằng, hắn làm vậy là có nguyên nhân của hắn, hắn không giống một người hoàn toàn không biết lý lẽ.

Mạnh Phi mỉa mai:

- Chắc ngươi lại muốn gặp hắn, hỏi hắn tại sao lại đánh ngươi!

Liễu Trường Nhai đáp:

- Tôi thật sự có ý này.

Mạnh Phi trừng mắt thù hận, đột nhiên la lớn:

- Cút, cút ngay, cút bằng cửa sau, cút càng mau càng tốt.

Liễu Trường Nhai đứng dậy, đi ra cửa sau.

Cái cửa lá rất hẹp, phải đẩy mạnh mới mở, đằng sau cửa không phải là vườn, mà lại bố trí một mật thất, bên trong không còn cửa nào khác. Không có cả một cái cửa sổ.

Nhưng bên trong đã có hai người.

Long Ngũ đang dựa người trên chiếc trường kỹ bọc da báo, bế mục dưỡng thần, thanh y bạch sam trung niên nhân đứng gần một lò than hồng hâm rượu, Lam Thiên Mãnh không có mặt trong phòng.

Liễu Trường Nhai vừa đẩy cửa vào, liền gặp họ.

Y không lo sợ mà cũng không ngạc nhiên, sự gặp mặt kinh người này, chừng như không ngoài dự liệu của y.

Long Ngũ mở mắt, nhìn y, vành môi nở một nụ cười, hốt nhiên nói:

- Hiện tại ta đã hiểu tại sao ngươi chưa nổi danh.

Liễu Trường Nhai lắng nghe.

Long Ngũ cười nói:

- Luyện võ đã là một đại sự phí công sức, đàn bà cũng phí công sức, hai chuyện này ngươi thiệt không tệ chút nào, làm sao ngươi còn thời gian để làm chuyện khác?

Liễu Trường Nhai cũng cười nói:

- Cũng có chuyện tôi làm mà ông không biết, tôi làm không tệ chút nào.

Long Ngũ hỏi:

- Chuyện gì?

Liễu Trường Nhai đáp:

- Uống rượu.

Long Ngũ cười nói:

- Ngươi quả uống rất nhiều.

Liễu Trường Nhai tiếp:

- Nhưng tôi không say nhanh như vậy.

Long Ngũ thốt:

- Ồ?

Liễu Trường Nhai nói:

- Hôm nay tôi uống nhiều hơn lần trước, nhưng tôi hoàn toàn chưa say.

Long Ngũ hốt nhiên không cười nữa, nhãn tình lộ xuất đao phong nhìn chằm chằm vào mặt y.

Liễu Trường Nhai vẫn đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không tránh né mục quang của Long Ngũ.

Long Ngũ đột nhiên nói:

- Ngồi, mời ngồi.

Liễu Trường Nhai ngồi xuống.

Long Ngũ nói:

- Chừng như ta đã đánh giá ngươi quá thấp.

Liễu Trường Nhai đáp:

- Ông không đánh giá tôi thấp chúng nào, chỉ có một chút nghi ngờ.

Long Ngũ nói:

- Ngươi là một người không có lai lịch.

Liễu Trường Nhai đáp:

- Vì vậy ông nhất định phải điều tra lai lịch của tôi trước, coi tôi có nói thật không?

Long Ngũ nói:

- Ngươi thật không tệ.

Liễu Trường Nhai nói:

- Nếu tôi không nói dối, ông dùng tôi lại cũng không trễ, nếu tôi nói dối, ông giết tôi cũng vậy, vì tôi trong bất kỳ tình huống nào cũng luôn luôn nằm trong tay ông.

Long Ngũ thốt:

- Ồ?

Liễu Trường Nhai tiếp:

- Mạnh Phi cứu tôi, đương nhiên do ông an bày, hắn quá tinh xảo.

Long Ngũ hỏi:

- Ngươi còn biết điều gì?

Liễu Trường Nhai nói:

- Tôi còn biết rằng, người như ông, nhất định cần Mạnh Phi làm kẻ thù của ông, kẻ thù có thể làm những chuyện cho ông còn hơn cả bằng hữu của ông... Hắn có thể điều tra những điều mà bằng hữu của ông không thể điều tra.

Long Ngũ thở dài, nói:

- Chừng như ngươi chẳng những không tệ mà còn rất thông minh.

Liễu Trường Nhai không phủ nhận.

Long Ngũ tiếp:

- Ngươi đã thấy mối quan hệ giữa ta và Mạnh Phi, cũng đã tính toán ta có thể đến đây?

Liễu Trường Nhai hỏi lại:

- Nếu không thì tại sao tôi lại ở trong này nói chuyện?

Long Ngũ nói:

- Bữa đó ngươi cũng say có mục đích.

Liễu Trường Nhai nói:

- Tôi đã nói, tửu lượng của tôi không tệ chút nào.

Long Ngũ lãnh đạm nói:

- Nhưng có một chuyện ngươi lầm.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Ông nghĩ tôi không nên khai với ông hết mọi chuyện hôm nay?

Long Ngũ gật đầu:

- Người thông minh không những phải có khả năng giả say, mà còn phải có khả năng giả hồ đồ, một người biết nhiều quá, không thể sống lâu!

Liễu Trường Nhai cười cười, nói:

- Tôi nói cho ông nghe những chuyện đó, đương nhiên phải có lý do đích đáng.

Long Ngũ nói:

- Nói tiếp đi.

Liễu Trường Nhai tiếp:

- Ông chịu gặp tôi lần nữa, đương nhiên đã minh bạch rằng tôi không nói dối, nên tha tôi.

Long Ngũ thốt:

- Tiếp.

Liễu Trường Nhai nói:

- Chuyện ông muốn nhờ bọn Đỗ Thất làm, nhất định là một chuyện hệ trọng, ông chắc chắn không thể nhờ một con quỷ say rượu hồ đồ làm được.

Long Ngũ hỏi:

- Ngươi nói vậy là để chứng minh ngươi có thể làm được chuyện đó cho ta?

Liễu Trường Nhai gật đầu:

- Một người sắp ba mươi tuổi đầu, nếu không thể làm chuyện kinh thiên động địa, sợ rằng sau này vĩnh viễn không còn có cơ hội.

Long Ngũ nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt hiện một nụ cười, hốt nhiên hỏi:

- Ngươi có thể lại uống với ta vài chén không?

*****

Bình rượu trên bàn hâm nóng, quả là rượu ngon.

Long Ngũ nâng chén, nói chầm chậm:

- Ta ít khi uống, cũng ít khi kính ai một chén, hôm nay ta kính ngươi ba chén.

Trong mắt Liễu Trường Nhai ánh lên nét hưng phấn cảm kích, Long Ngũ kính ai một chén, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

Long Ngũ uống cạn chén, cười nói:

- Bởi vì hôm nay ta rất cao hứng, ta tin nhất định ngươi có thể hoàn thành chuyện đó.

Liễu Trường Nhai nói:

- Tôi nhất định sẽ tận lực.

Long Ngũ nói:

- Chuyện đó không những hệ trọng mà còn nguy hiểm cực kỳ, bí mật cực kỳ.

Biểu tình Long Ngũ biến nghiêm túc:

- Bữa đó ta đối với ngươi như vậy, không phải chỉ vì ta nghi ngờ ngươi.

Liễu Trường Nhai cẩn thận lắng nghe từng tiếng từng lời.

Long Ngũ tiếp:

- Ta không thể để bất cứ người nào biết rằng ngươi làm việc cho ta, vì vậy ta phải làm cho mọi người nghĩ ngươi là kẻ đối đầu của ta, ngươi ghét ta tận xương tủy.

Đây là kế Chu Du đánh Huỳnh Cái, khổ nhục kế.

Liễu Trường Nhai đương nhiên hiểu, nhưng hắn không hiểu một chuyện:

- Cả Lam Thiên Mãnh cũng không thể biết chuyện này?

Long Ngũ gật đầu:

- Càng ít người biết, ngươi càng ít gặp nguy hiểm, cơ hội thành công lớn hơn.

Liễu Trường Nhai chợt phát giác người trước mặt hắn chỉ thật sự tin tưởng có hai người - gã trung niên vận thanh y bạch sam và Mạnh Phi.

Long Ngũ tiếp:

- Lần trước ngươi nói, dạng người như ta không những không có bằng hữu, ngay cả kẻ thù cũng không có.

Liễu Trường Nhai nhớ rõ:

- Tôi có nói.

- "Nhưng ngươi đã lầm" - Thần thái Long Ngũ kỳ quái - "Ta không những có bằng hữu, có kẻ thù, mà cũng có vợ".

Liễu Trường Nhai động dung, hỏi:

- Họ là ai?

Long Ngũ nói:

- Không phải họ, mà là nàng.

Liễu Trường Nhai không hiểu.

Long Ngũ nói tiếp:

- Bằng hữu của ta, kẻ thù của ta, với vợ của ta, tất cả chỉ là một người.

Liễu Trường Nhai vẫn chưa hiểu, không nhịn được, hỏi:

- Nàng là ai?

Long Ngũ đáp:

- Nàng tên gọi Thu Hoành Ba.

Liễu Trường Nhai sửng sốt thốt:

- Thu Thủy phu nhân?

Long Ngũ hỏi lại:

- Ngươi cũng biết nàng?

Liễu Trường Nhai đáp:

- Trên giang hồ chỉ sợ không có ai không biết nàng.

Long Ngũ lãnh đạm nói:

- Nhưng ngươi nhất định không biết nàng từng là thê tử của ta.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Hiện tại?

Long Ngũ trả lời:

- Hiện tại tuy chúng ta không còn là vợ chồng, kỳ thật cũng không còn là bằng hữu.

Liễu Trường Nhai thốt:

- Kỳ thật...

Bộ mặt tái nhợt của Long Ngũ lại càng tái hơn:

- Kỳ thật nàng ghét ta đến tận xương tủy, nàng cưới ta, cũng vì hận ta!

Liễu Trường Nhai không hiểu, cũng không hỏi lại lần nữa... Người bí mật như Long Ngũ, vô luận là ai cũng khó mà hiểu được hết.

Long Ngũ không những ngậm miệng mà mắt cũng nhắm.

Y không muốn nói quá nhiều, quá kích động, một hồi lâu sau, chầm chậm hỏi:

- Ngươi có thấy qua tay ta chưa?

Liễu Trường Nhai đáp:

- Chưa.

Long Ngũ lại hỏi:

- Ngươi có biết võ công của ta hiện tại ra sao?

Liễu Trường Nhai trả lời:

- Không biết.

Long Ngũ nhắm mắt, từ từ giơ tay ra.

Bàn tay nhợt nhạt, cắt xén tỉ mỉ.

Động tác của y chậm chạp, chầm chậm biến trảo trên không trung.

Tựa như một kỳ tích, những mảnh than hồng trong lò đột nhiên bay lên, bay thẳng vào tay y.

Y chầm chậm nắm bàn tay lại, bóp chặt những cục than đỏ hỏn đó.

Đợi khi bàn tay y mở ra lại, than đã biến thành tro, tro lạnh ngắt.

Long Ngũ nói nhẹ:

- Ta hoàn toàn không muốn thi triển võ công trước mặt ngươi, bất quá chỉ muốn cho ngươi biết hai điều.

Liễu Trường Nhai không hỏi, hắn biết Long Ngũ sẽ nói tiếp.

Long Ngũ quả nhiên nói tiếp:

- Ta tuy có võ công như vậy, nhưng kỳ thật không thể xuất thủ.

Y nhìn xuống nhúm tro lạnh trên bàn tay:

- Tình cảm giữa ta và nàng, cũng một thứ như đám tro tàn này, tuyệt đối không thể hồi phục được.

Đây quả thật là một chuyện kỳ quái, một chuyện lý thú, vì nó có liên quan tới hai nhân vật bất phàm.

Một đằng là nam nhân thiên hạ đệ nhất anh hùng, một đằng là một nữ nhân quá mỹ lệ, quá thần bí.

Liễu Trường Nhai tuy không nghe thấy nhiều, nhưng cũng đã từng nghe truyền thuyết về nàng.

Có quá nhiều truyền thuyết về nàng.

Bất cứ truyền thuyết nào cũng đồng ý một điểm về nàng, thần bí nhưng mỹ lệ.

Anh hùng hào kiệt trên giang hồ, ai ai cũng mong muốn được một lần nhìn thấy dung nhan nàng một lần.

Sở dĩ vậy cho nên rất nhiều người hân hoan gọi nàng là "Tương Tư phu nhân", bởi vì nàng thật sự làm cho vô số người tương tư.

Ai có thể biết được rằng vị Tương Tư phu nhân này lại là thê tử của Long Ngũ.

Quan hệ giữa hai người vừa thần bí, vừa kỳ quặc.

Nàng vừa là vợ, là bằng hữu, tại sao cũng lại là kẻ thù của Long Ngũ?

Họ là một đôi trai tài gái sắc ân ái phu thê, tại sao lại có thể ly dị?

Điều này chắc cũng dính tới nhiều khúc chiết kỳ quặc, Liễu Trường Nhai rất muốn nghe Long Ngũ kể.

Ai cũng biết cách Long Ngũ nói chuyện, cũng như con người của y, lúc nào cũng như thần long kiến thủ bất kiến vỹ.

Y đột nhiên kết thúc đoạn cố sự, đột nhiên thay đổi vấn đề, lãnh đạm nói:

- Chuyện này đã thành quá khứ rồi, trong thiên hạ ít ai biết, ngươi cũng không cần phải biết nhiều.

Liễu Trường Nhai dĩ nhiên thất vọng, hắn hiển nhiên cũng là một người biết tự khống chế mình.

Long Ngũ nói tiếp:

- Ngươi chỉ cần biết một chuyện.

Liễu Trường Nhai lắng nghe.

Long Ngũ nói:

- Ta muốn ngươi đối phó nàng, ta muốn ngươi đi đến chỗ nàng, lấy một vật đem về cho ta.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Lấy?

Long Ngũ đáp:

- Ngươi muốn nói là lấy hay trộm cũng được, không thành vấn đề.

Liễu Trường Nhai hồi lâu nói:

- Vậy thì tôi cần biết hai việc.

Long Ngũ thốt:

- Nói đi.

Liễu Trường Nhai nói:

- Trộm ở đâu? Trộm cái gì?

Long Ngũ trả lời câu sau trước:

- Trộm một cái hộp.

Y vẫy tay, trung niên nhân vận thanh y bạch sam mang một cái hộp đến.

Hộp không to lắm, giát vàng, trên mặt khắc hoa văn rồng phượng tinh tế, khảm bích ngọc.

Long Ngũ nói:

- Cái hộp đó giống hệt cái này.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Trong hộp có gì?

Long Ngũ ngập ngừng, chung quy cũng trả lời:

- Ngươi thật ra không cần phải biết, nhưng ta nói ra cũng được, trong hộp có một bình thuốc.

Liễu Trường Nhai hỏi lại:

- Chỉ có một bình thuốc?

Long Ngũ gật đầu, nói:

- Đối với ta, bình thuốc đó còn quý hơn tất cả những món trân bảo trên thế gian cộng lại.

Nhãn tình như đao phong của hắn nhìn chằm chằm Liễu Trường Nhai, ngạo mạn nói tiếp:

- Ngươi nên biết ta là một bệnh nhân.

Liễu Trường Nhai đương nhiên thấy vậy.

Chỉ có điều họ Liễu cũng thấy rõ, bệnh nhân này chỉ cần vẫy tay một cái, có thể làm đại đa số những kẻ khang kiện khỏe mạnh chết ngay trước mặt y.

Long Ngũ ngưng thị quan sát biểu tình của Liễu Trường Nhai, đột nhiên cười, nói:

- Ta biết trong tâm ngươi đang nghĩ rằng, có nhiều loại bệnh nhân trên thế gian này, có lẽ trong tất cả các bệnh nhân trên thế gian ta là kẻ đáng sợ nhất, nhưng bệnh nhân dù muốn dù không vẫn là bệnh nhân.

Liễu Trường Nhai cũng ngập ngừng, cuối cùng hỏi:

- Chỉ có cái bình thuốc đó mới chữa được bệnh của ông?

Long Ngũ đáp:

- Ngươi chắc cũng có nghe qua cố sự Hậu Nghệ và Hằng Nga chứ. Hậu Nghệ bắn rớt chín mặt trời sau rốt, trước đó đi đến Tây Thiên cầu Vương Mẫu cho một bình thần dược trường sinh bất tử, lại bị Hằng Nga thâu phục. Hằng Nga dĩ nhiên bất tử, tuy nhiên phải sống vĩnh hằng trong tịch mịch. Hằng Nga hối hận đã trộm linh dược, bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.

Long Ngũ nói:

- Cố sự của chúng ta, cũng giống như cố sự đó.

Y không phải nói thêm nữa, Liễu Trường Nhai đã hoàn toàn minh bạch.

Long Ngũ từ nhỏ có lẽ khí lực đã yếu ớt, có lẽ vì luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, quái bệnh có thể xung phá bất kỳ lúc nào, chừng như ăn dần tới xương cốt của y.

Sau đó y chung quy tìm được một bình linh dược, có khả năng chữa khỏi bệnh của y, nhưng lại bị thê tử trộm đi.

Sở dĩ vậy mà tâm của y tuy hận nàng đến tận xương tủy, nhưng lại không dám đắc tội với nàng, bởi vì y sợ nàng sẽ hủy diệt bình thuốc đó.

Sở dĩ vậy mà y muốn nhờ tay người khác đối phó nàng, kỳ thật sợ tin này lộ ra, nàng biết được.

Mục quang Long Ngũ ngưng chú nhìn xa xăm, trên mặt lộ nét thương cảm cùng khí sắc tịch mịch.

Cố sự của họ, tịch mịch không phải là Hằng Nga, mà là Hậu Nghệ.

Long Ngũ chầm chậm nói:

- Ta biết nàng lấy bình thuốc, tuyệt không ân hận, cũng không tịch mịch, vì nàng lợi dụng bình thuốc để bắt ta phải làm nhiều chuyện ta không muốn làm.

Nhãn tình thương cảm tịch mịch của y bỗng biến thành phẫn nộ oán độc:

- Vì vậy ta nhất thiết không thể do dự được, bình thuốc đó phải mang về!

Liễu Trường Nhai hỏi lại lần nữa:

- Đến đâu để lấy?

Long Ngũ nói:

- Ngươi muốn chắc chắn thành công, phải lấy cho được một món đồ cũng tối trọng đối với nàng, tuyệt không phải dễ dàng đâu.

Liễu Trường Nhai cũng nghĩ như vậy.

Long Ngũ tiếp:

- Nàng và cái hộp hiện đang tàng ẩn trong một thạch động bí mật trên Thê Hà Sơn, cũng phải coi chừng bảy gã vong mệnh giang hồ, bảy gã đại đạo không còn chỗ đứng trên thế gian đó đang canh cái thạch động cho nàng.

Liễu Trường Nhai lập tức nghĩ tới Nhất Thủ Thất Sát Đỗ Thất giết người như chớp.

Long Ngũ tiếp:

- Bên ngoài bí thất trong thạch động, có một cái cửa sắt nặng nghìn cân.

Liễu Trường Nhai lập tức nghĩ đến thần lực trời sinh của Thạch Trọng.

Long Ngũ lại tiếp:

- Tại bí thất cái hộp đó giấu sau một cái cổng tối, muốn vào bí thất, đả khai cái cổng tối, trước hết phải tìm cách mở bảy ống khóa, mỗi ống khóa đều do một xảo thủ thành danh đương thời chế thành.

Liễu Trường Nhai nghĩ đến Công tôn Diệu.

Long Ngũ nói:

- Điều quan trọng hơn hết, khoảng cách giữa thạch động và chỗ ở của nàng rất gần, một khi có tín hiệu nguy biến, nàng lập tức tới liền, mà khi nàng tới, thì không còn ai có thể chạy thoát với cái hộp được.

Liễu Trường Nhai thở ra nhè nhẹ, hắn hốt nhiên minh bạch một sự kiện - Long Ngũ gờm Thê Hà phu nhân không chỉ hoàn toàn vì bình thuốc, mà ít ra phân nửa cũng vì võ công của nàng.

Võ công nàng hiển nhiên không thua Long Ngũ.

Long Ngũ nói:

- May ở một chỗ là nàng có một thói quen đáng cười, mỗi ngày vào giờ Tí nàng phải đi ngủ, nhất định phải lên giường, toàn thân từ trên xuống dưới phải xức dầu thoa làm bằng mật ong do chính nàng đặc chế.

Trong mắt y lộ vẻ ghê tởm, nói thêm:

- Vì việc thoa dầu này mà nàng phải tốn ít nhất nửa canh giờ mỗi ngày, nàng trong thời gian đó luôn luôn ở trong phòng, cho dù trời có sập nàng cũng không cần biết.

Liễu Trường Nhai chung quy thấu hiểu tại sao họ phải ly dị.

Có một người vợ ngày nào cũng tốn nửa canh giờ lo thứ chuyện tiếu lâm đó, họ Liễu cũng không chịu nổi.

Có lẽ trên thế gian này chẳng có một nam nhân nào có thể chịu nổi - vô luận là ai cũng tưởng tượng được mỗi ngày phải ôm ấp trên giường một thân thể trét toàn dầu mỡ đáng tởm đến mức nào.

Long Ngũ chừng như thấy thần sắc của Liễu Trường Nhai, lạnh lùng nói:

- Chuyện đó quả thật đáng tởm, nhưng nửa canh giờ đó kỳ thật là cơ hội duy nhất để ngươi hạ thủ.

Liễu Trường Nhai thốt:

- Sở dĩ vậy cho nên tôi nhất định trong nửa canh giờ phải giết bảy tên liều mạng, đẩy cái cửa sát nặng nghìn cân, mở bảy ống khóa, lấy cái hộp ra, rồi gấp rút thoát thân ngoài trăm dặm, vậy mới tránh được bị nàng truy đuổi.

Long Ngũ gật gật đầu:

- Ta đã nói ban đầu chuyện này là chuyện cần ba người làm.

Liễu Trường Nhai thở dài, cười khổ nói:

- Chẳng những vậy mà còn nhất định phải là Đỗ Thất, Thạch Trọng và Công tôn Diệu ba người này.

Long Ngũ lạnh lùng nói:

- Nhưng ngươi hiện tại đã tiêu diệt ba người, ta cũng phát giác ra rằng một mình ngươi cũng chẳng khác gì cả ba người đó.

Liễu Trường Nhai hiểu ý của y, nói:

- Vì vậy tôi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này cho ông.

Long Ngũ hỏi:

- Ngươi tin chắc thành công?

Liễu Trường Nhai trả lời:

- Không chắc.

Đồng tử Long Ngũ co thắt lại.

Liễu Trường Nhai điềm đạm nói tiếp:

- Bình sinh vô luận làm chuyện gì, không ai có thể tiên liệu chắc chắn sự thành công.

Long Ngũ nói:

- Nhưng mỗi chuyện ngươi làm đều thành công.

Liễu Trường Nhai mỉm cười, nói:

- Vì tôi không biết chắc, nên tôi luôn đặc biệt cẩn thận.

Long Ngũ cũng cười, nói:

- Hay, nói rất hay, ta luôn luôn thích người cẩn thận.

Liễu Trường Nhai nói:

-Nhưng hiện tại tôi không biết bắt đầu làm sao.

Long Ngũ hỏi:

- Tại sao?

Liễu Trường Nhai đáp:

- Vì tôi không biết thạch động đó ở đâu.

Long Ngũ cười, vừa cười vừa vẫy tay.

Trung niên nhân vận thanh y bạch sam mang một sấp ngân phiếu đặt trên bàn.

Long Ngũ nói:

- Đây là năm vạn lượng bạc, ngươi cứ tự tiện lấy, cứ thống thống khoái khoái mà ăn chơi trong những ngày tới.

Liễu Trường Nhai không khách khí, lập tức thu nhận.

Long Ngũ nói:

- Ta hy vọng ngươi tiêu xài hết năm vạn lượng bạc này trong mười ngày.

Liễu Trường Nhai cười nói:

- Muốn tiêu xài hết số tiền này không phải dễ, nhưng tôi có thể mua nhà cho đàn bà, tôi cũng có thể đánh bạc bị thua.

Ánh mắt Long Ngũ vui vẻ, nói:

- Hai chuyện đó vốn là một, vốn đi đôi như chân tay.

Y nói tiếp:

- Vô luận ai muốn làm một đại sự gì, trước hết chuyện gì phải thoải mái thì nên thoải mái, huống hồ, ngươi vì ta mà đã chịu nhiều khổ ải.

Liễu Trường Nhai điềm đạm nói:

- Kỳ thật không thể tính vậy được, Lam Thiên Mãnh đã già, xuất thủ đâu có nặng tay chút nào.

Long Ngũ đột nhiên cười lớn.

Trung niên nhân vận thanh y bạch sam kinh ngạc nhìn y, bởi vì chưa bao giờ thấy y cười lớn như vậy.

Nhưng tràng cười của Long Ngũ kết thúc rất mau, hốt nhiên trầm mặt, nói:

- Nhưng sau mười ngày, ngươi tuyệt không thể gần nữ nhân, không thể uống một giọt rượu.

Liễu Trường Nhai cười nói:

- Qua được mười ngày như vậy, tôi cũng tạm thời không còn hứng thú gặp nữ nhân nào nữa.

Long Ngũ thốt:

- Tốt, rất tốt, mười ngày sau, ta sẽ cho người tìm người, dẫn ngươi tới địa phương đó.

Thần tình y đột nhiên biến chuyển mệt mỏi, khoát tay nói:

- Giờ thì ngươi có thể đi rồi.

Liễu Trường Nhai không nói tiếng nào, đi ra lập tức.

Long Ngũ lại gọi họ Liễu, hỏi:

- Sáu nữ nhân hồi nãy bồi tiếp ngươi, ngươi thấy họ thế nào?

Liễu Trường Nhai đáp:

- Rất tuyệt.

Long Ngũ nói:

- Nếu ngươi thích, cứ dẫn họ đi với ngươi.

Liễu Trường Nhai hốt nhiên mỉm cười, nói:

- Trên thế gian này nữ nhân chẳng phải là tử quang hay sao?

Long Ngũ nói:

- Không phải.

Liễu Trường Nhai vẫn cười nói:

- Nếu không phải là tử quang, tại sao tôi muốn dẫn sáu người họ theo?

*****

Liễu Trường Nhai đã đi.

Long Ngũ nhìn theo bóng hắn, trong mắt lộ tia hàn quang bén như dao.

Y chợt hỏi:

- Ngươi thấy hắn thế nào?

Trung niên nhân vận thanh y bạch sam tay chân thư thả đằng sau lưng y, một hồi lâu sau, chầm chậm trả lời:

- Hắn là người cực kỳ nguy hiểm.

Mỗi chữ hắn nói rất chậm, mỗi chữ chừng như phải chui qua một sự cân nhắc kỹ lưỡng quá đáng rồi mới ra khỏi cửa miệng.

Long Ngũ nói:

- Đao cũng rất nguy hiểm.

Người áo xanh gật gật đầu:

- Đao không những có thể giết người, có khi quay lại cắt chính tay mình.

Long Ngũ hỏi:

- Đao nếu trong tay ngươi thì sao?

Người áo xanh thốt:

- Tôi không bao giờ để nó cắt tay tôi.

Long Ngũ cười nhẹ, nói:

- Ta thích dùng người nguy hiểm, cũng giống như ngương thích dùng khoái đao.

Thanh y nhân nói:

- Tôi hiểu.

Long Ngũ nói:

- Ta biết ngươi nhất định hiểu...

Nói tới đây y nhắm mắt, không nói gì nữa.

Y chừng như đã ngủ.

Liễu Trường Nhai đã ra khỏi trang viện của Mạnh Phi.

Hắn không gặp Mạnh Phi để từ biệt, cũng không gặp sáu nữ nhân kia để từ biệt.

Cả đám đã đi mất, một bóng cũng không còn, Mạnh Phi hiển nhiên không vui khi phải tống biệt ai, Liễu Trường Nhai cũng vậy.

Hắn đi chậm trên đường lớn, cảm giác rất thung dung nhàn nhã.

Trong túi có năm vạn lượng bạc để tiêu xài bất cứ khi nào, một người mười ngày sống thống thống khoái khoái, tự nhiên phải cảm thấy vậy rồi.

Duy nhất còn một vấn đề, ăn chơi làm sao? Làm sao để xài tiền? Câu hỏi này tuyệt không làm cho bất cứ ai nhức đầu.

Thật ra trên thế gian này ai ai cũng thích nghĩ về câu hỏi này, tính toán nếu có năm vạn lượng bạc sẽ làm gì, một ảo tưởng vui thú.

Vô luận là ai nằm mơ về chuyện đó, có khi tới lúc tỉnh giấc vẫn còn cười.

Hàng Châu vốn làm một thành thị phồn hoa.

Trong một thành thị phồn hoa, tự nhiên không thiếu chỗ bài bạc và đàn bà, hai thứ này thật sự là thứ tốn tiền nhất.

Đặt biệt là cờ bạc.

Liễu Trường Nhai trước hết bao một đám ca kỹ mắc tiền nhất, uống say bí tỷ, rồi đi đánh bạc.

Say mèm mà đi đánh bạc chẳng khác gì đập đầu vô đá, nếu ăn bạc, thật là một quái sự.

Nhưng hàng năm luôn luôn có quái sự.

Liễu Trường Nhai tự nhiên thắng, mà thắng tới năm vạn lượng bạc.

Hắn vốn muốn cho năm nữ nhân mỗi người một vạn lượng, nhưng sáng ngày thứ hai, hắn hốt nhiên thấy cả năm ả, ả nào cũng ghê tởm quá, ả nào cũng xấu xa quá, trả cho cả năm ả một nghìn lượng cũng không đáng. Có nhiều gã đàn ông thường gặp trường hợp này, uống say mèm thâu đêm nhìn đàn bà thấy như tiên nữ, tới sáng, hình tượng mỹ lệ đột nhiên biến mất.

Hắn chừng như trốn tránh có một kiểu, tránh một kỹ viện bằng cách chạy vào một kỹ viện khác, uống say mèm. Loại trừ riết, cuối cùng hắn kiếm đúng chỗ.

Chỗ này nữ nhân toàn là tiên nữ.

Nhưng sáng ngày thứ ba, hắn thình lình phát giát nữ nhân chỗ đó so với năm ả trong ngày đầu cũng vừa ghê tởm vừa khó nhìn, không thể nhìn thêm lần nữa.

Mụ tú bà của kỹ viện này sau đó lại đi thóc mách với người ta là từ hồi mụ ta bị bán vào thanh lâu năm mười hai tuổi cho tới nay, từ một kỹ nữ trở thành tú bà, chưa bao giờ thấy một vị khách vô tình như "gã họ Liễu".

Hắn đơn giản không biết người ta tức hắn.

Liễu Trường Nhai ra khỏi Thiên Hương lầu thì đã quá giờ ngọ.

Hắn đã xài tám chục lượng bạc, gọi tám món ngon nhất, bắt đầu bếp đem hết đồ ăn lên bàn để hắn nhìn, rồi thưởng một trăm hai chục lượng trước khi đi.

Hắn thật muốn ăn hết, nhưng khi ngồi xuống, thấy đồ ăn ê hề mới hiểu thấu chuyện người ta nói rằng những người quá giàu có chỉ gọi cả bàn ăn rồi chỉ ngồi nhìn người khác ăn.

Tối hôm qua hắn may mắn thua hết một vạn, nhưng trên người hiện tại vẫn còn hơn bảy vạn lượng bạc.

Hắn hốn nhiên phát giác một người muốn xài hết năm vạn lượng trong vòng mười ngày, cũng chưa chắc là một chuyện dễ làm.

Hiện tại thời tiết mộ xuân sơ hạ, khí trời rất tốt, dương quang tươi mát như ánh mắt xử nữ.

Hắn quyết định đi ra khỏi thành thị, có lẽ vùng ngoại ô gió mát có thể giúp hắn tìm ra phương pháp hay hơn để xài tiền.

Cho nên hắn mua hai con ngựa tốt ngay lập tức, một cỗ xa mới, rồi mướn một phu xa tráng lực.

Cả chuyện này cũng chỉ tốn một ít thời gian, kỳ thật tốn một ngàn năm trăm ngân lượng - tiền có khi cũng có thể dùng để mua thời gian.

Ngoại thành một màu xanh ngắt, núi non xa xa ôn như tựa bộ ngực xử nữ.

Hắn bắt ngừng xe dưới bóng dương liễu, đi bộ dọc bờ hồ, ngắm chim phượng bay giữa những gợn sóng lăn tăn, nhìn cơ hồ như cái rốn nữ nhân.

Hắn có cảm giác hắn thật là một kẻ hiếu sắc.

Ngay lúc hắn đang nghĩ ngợi như vậy, thình lình hắn thấy ánh dương quang, ngọn núi xa xa, thêm vào nước hồ, tất cả cộng lại còn đẹp gấp mười lần đàn bà.

Trong một tiểu viện, một người đàn bà đang cho gà ăn, mặc y phục xanh, cầm một cái chén gạo, cái miệng nhỏ xíu nhu hòa chu chu "chíp chíp chíp" gọi bầy gà.

Hắn ít khi thấy một cái miệng thanh tú như vậy.

Trời đã bắt đầu nóng, trên người nàng ta mặt đồ rất mỏng, cổ áo thiếu một nút, để hở cổ da trắng nõn, chỉ cần nhìn thấy vùng da thịt đó là có thể dễ dàng tưởng tượng tới những bộ phận khác trên thân mình nàng ta, huống hồ bàn chân nàng cũng đỏ hồng, chỉ mang một đôi guốc gỗ.

"Lữ thượng túc như sương, bất lữ nha đầu miệt".

Tạm dịch:

"Mang giày đẹp như sương, không giày như đầu quạ".

Liễu Trường Nhai chợt nghĩ tác giả hai câu thơ trên thật là một người không hiểu thấu đàn bà, chân của đàn bà mới có thể dùng "sương" để diễn tả, giống như sữa, giống như bạch ngọc, giống như trứng gà mới lột vỏ.

Trong nhà có một gã đàn ông bước ra, tuổi tác không còn là thanh niên, mặt mày gớm ghiếc, mắt còn gớm ghiếc hơn, đang nhìn chằm chằm vào đôi mông tròn lẳn của nàng ta, thình lình chạy ra, xoa xoa mông nàng ta, tính kéo nàng ta vào nhà.

Nữ nhân cười cười, lắc đầu, chỉ tay lên trời, hiển nhiên ý nói còn sớm quá, cần gì phải khao khát vậy?

Chừng như gã đàn ông chính là chồng của nàng ta.

Nghĩ tới khi trời tối, gã đàn ông lại kéo nàng ta vô giường, Liễu Trường Nhai cơ hồ muốn chạy tới nơi đó, cung tay đấm một quyền vào mũi gã ta.

Bất hạnh thay họ Liễu không phải là một người không biết lý lẽ, hắn biết tính toán muốn đấm vào mũi gã đàn ông kia, không thể dùng nắm đấm mà đánh.

Hắn phóng nhanh về thành tức khắc, đem toàn bộ ngân phiếu đổi hết thành những nén bạc năm mươi lượng, bỏ vào rương, lại chạy đến nơi cũ.

Nữ nhân không còn cho gà ăn nữa, chồng vợ hai người đang ngồi trong nhà, vừa uống trà, vừa xếp đồ.

Ngón tay nàng ta dài thon thả đẹp lạ thường, nếu vuốt ve một người đàn ông, tư vị đó nhất định...

Liễu Trường Nhai không chịu nổi nữa, hắn đã tới gõ cửa, cũng không thèm đợi ai trả lời, tự mình đẩy cửa xông vào.

Gã đàn ông đứng lên tức khắc, hỏi:

- Ông là ai? Sao lại vào đây?

Liễu Trường Nhai cười:

- Tại hạ họ Liễu, đặc biệt tới bái phỏng các hạ!

Gã đàn ông nói:

- Nhưng tôi không nhận ra ông!

Liễu Trường Nhai đưa ra một nén bạc, cười nói:

- Các hạ có nhận ra thứ này chứ?

Thứ đó đương nhiên ai ai cũng nhận ra, đôi mắt gã đàn ông mở to ngay tức khắc:

- Đó là bạc, nén bạc.

Liễu Trường Nhai:

- Các hạ muốn bao nhiêu nén bạc như vậy?

Gã đàn ông muốn nói, nhưng không nói ra được một chữ, nữ nhân đó muốn trốn, thấy nén bạc, liền ngừng chân.

Thứ đó chừng như trời sinh có hấp lực, không chỉ có thể dừng đại đa số chân, mà còn có thể hấp điệu đại đa số lương tâm.

Liễu Trường Nhai cười.

Hắn vẫy tay, người đánh xe lập tức mang vào bốn rương lớn đựng đầy bạc, bỏ trước sân, mở nắp.

Liễu Trường Nhai nói:

- Mỗi nén năm mươi ngân lượng, ở đây tổng cộng có một ngàn nén.

Tròng mắt gã đàn ông muốn lòi ra, hai má nữ nhân phát hồng, hơi thở cấp xúc, tựa như thiếu nữ gặp người tình đầu tiên, tâm can xao xuyến.

Liễu Trường Nhai hỏi:

- Các hạ có muốn số bạc đó không?

Gã đàn ông lập tức gật gật đầu.

Liễu Trường Nhai nói:

- Tốt, các hạ muốn, tại hạ cho hết.

Tròng mắt gã đàn ông xệ xuống, chớp liên hồi.

Liễu Trường Nhai tiếp:

- Các hạ có thể đem hai rương đi ngay lập tức, tùy tiện đi bất cứ chỗ nào, xa mã tùy tiện sử dụng, chỉ muốn các hạ quay lại sau bảy ngày.

Hắn cười, liếc sang nàng ta, nói:

- Chỉ để lại hai rương, cho vợ các hạ.

Nàng ta kỳ thật không nhìn họ Liễu, con mắt mỹ lệ đang nhìn chằm chằm vào hai rương bạc.

Gã đàn ông thè lưỡi liếm môi, đỏ mặt, nói lấp:

- Nàng... nàng... thấy thế nào?

Nữ nhân cắn môi, đột nhiên quay đầu, chạy nhanh vào phòng.

Gã đàn ông muốn rượt theo, lại ngừng lại.

Toàn thân gã ta bị ngân tiền hấp dính.

Liễu Trường Nhai đột nhiên nói:

- Các hạ chỉ cần đi có bảy ngày, bảy ngày đâu có lâu quá.

Gã đàn ông hốt nhiên túm lấy một nén bạc trong rương, dụng lực cắn, dùng hai răng cắn thử.

Ngân lượng quả nhiên là thật.

Liễu Trường Nhai nói:

- Bảy ngày sau, các hạ có thể về, còn vợ các hạ...

Gã đàn ông không đợi hắn dứt lời, đột nhiên dùng khí lực toàn thân khiêng một rương bạc quăng lên xe.

Tên đánh xe đã khiêng một rương cho gã ta.

Gã đàn ông thở hổn hển, ôm cái rương, nói:

- Nhanh, đi bất cứ nơi nào, đi càng xa càng tốt.

Liễu Trường Nhai cười.

Xa mã cấp tốc lên đường, hắn khiêng hai rương còn lại vào nhà, bỏ xuống đất, đóng cửa, khóa chặt, đi vào.

Cửa phòng ngủ hiện tại đang mở, màn khép hờ, nữ nhân đó đang ngôi ở đầu giường, cắn môi, má đỏ hồng chẳng khác nào hoa đào.

Liễu Trường Nhai vừa cười vừa đi tới, hỏi dịu dàng:

- Nàng nghĩ gì vậy?

Nữ nhân trả lời:

- Tôi nghĩ mẹ của chàng không tốt chút nào, đẻ ra loại người như chàng, chỉ có chàng mới có thể dùng phương pháp này, làm chuyện như vầy.

Liễu Trường Nhai thở dài, cười khổ nói:

- Ta vừa mới tự đánh cuộc với mình, Hồ Nguyệt Nhi nói câu đầu tiên nếu không có ba chữ "mẹ của chàng", ta chắc ba tháng không thèm nhìn đàn bà.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-8)


<