← Hồi 033 | Hồi 035 → |
Lại nói chuyện đám công sai cậy nắp quan tài ra, vứt sang một bên. Mọi người nhìn vào trong. Tuy hôm ấy mới là ngày mồng một tháng mười, nhưng người chết đã được hơn chục ngày rồi. Hơn nữa, nắp quan tài vừa mở ra, gặp phải dương khí mùi hôi thối lập tức bốc lên nồng nặc. Xác chết tuy chưa bị thối rũa nhưng đã biến dạng. Mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi đám công sai làm họ nôn thốc nôn tháo, khó chịu vô cùng. Lưu đại nhân cũng cảm thấy khó ngửi, vội lấy lọ thuốc lá trong mình ra, đổ ra một ít, đưa lên mũi.
Vốn lọ thuốc lá này của Luu đại nhân là dạng nước, thuốc cũng là thuốc đen nhưng ông ta không phải bỏ tiền ra mua lọ thuốc này. Hồi ông còn làm quan tại bộ Công, có người tặng lọ thuốc này cho ông ta. Tới khi Hoàng đế Càn Long ngư bút điểm danh, phong cho ông làm tri phủ Giang Ninh, Lưu đại nhân mới bàn giao công việc của bộ Công, đi suốt ngày đêm lên đường nhậm chức. Quý vị độc giả thử nghĩ xem, đã bao lâu như vậy, thuốc trong lọ cũng đã khô quắt, mùi vị cũng chẳng còn nữa. Hơn nữa, ngày thường Lưu lão gia cũng không thích dùng món này, nay bởi mùi hôi thối từ tử thi bốc lên nồng nặc quá nên ông ta mới miễn cưỡng đem ra dùng một ít, lại bảo tên người hầu đưa cho mình mấy viên túc sa ngậm trong miệng mới thấy đỡ được chút ít.
Đại nhân lại dặn dò mọi người:
- Nhẹ nhàng khiêng cỗ tử thi trong quan tài đặt ra ngoài, để lên chiếu, không được làm quá mạnh tay.
- Dạ!
Đám nha dịch ứng tiếng, lập tức thi hành. Sáu bảy người xúm lại khiêng khiêng, lôi lôi, khó khăn lắm mới mang được cỗ tử thi đặt ra ngoài. Xong việc, mọi người đều nói:
- Đến chết mất thôi. Chưa bao giờ ngủi thấy mùi nào khó chịu như thế này. Ruột gan chúng ta đều lộn tùng phèo cả lên rất.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân, thấy mọi việc đã xong, lại dặn tiếp:
- Tế tác, hãy tới khám nghiệm cỗ tử thi thật kỹ lưỡng, không được để sơ suất gì.
Tế tác ứng tiếng, bước lên. Lại nói chuyện chị dâu, em chồng nhà họ Ngô, hai người này vừa nhìn thấy tử thi đã rống lên khóc. Đại nhân thấy vậy, nói:
- Lúc này tạm thời không được khóc lóc!
Nha lại ứng tiếng, quát vang:
- Không được khóc. Đại nhân hạ lệnh, không được khóc.
Hai người ấy nghe vậy mới thôi, nhưng trong lòng lại thầm lo sợ, khắp mình run cầm cập.
Lại nói chuyện viên tế tác họ Lý, ông ta đã phải nhận vụ này, nên dù mùi hôi thối bốc lên nồng nặc vẫn phải cố làm như thường. Chỉ thấy ông ta vén tay áo lên, vắt tà áo quanh bụng, quấn chặt lại, khom người, đưa tay ra, lấy từ ống tay áo ra một đôi đũa bằng ngà, tới trước cỗ thi thể, dừng lại, đưa mắt nhìn viên bảo chính, nói:
- Vương đại ca, mau giúp tôi cởi bỏ bộ quần áo trên thi thể nạn nhân ra để khám nghiệm cho tiện.
Bảo chính nghe vậy, trong lòng hậm hực, nghĩ: "Con khỉ Lý Ngũ này muốn hại ta chắc? Quanh đây có bao nhiêu người hắn chẳng gọi, lại cứ nhè vào một mình ta. Mùi này quả rất khó chịu, chỉ e ta hôm nay phải nôn tới chết mất thôi". Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ông không dám nói năng gì, chỉ sợ Lưu lão gia nổi giận. Nếu để Lưu đại nhân bực lên, tất gậy tre sẽ in vào mông đít mình. Bảo chính chẳng đặng đừng, đành phải nghiến răng, nín thở, đưa tay ra giúp viên tế tác cởi bỏ quần áo trên cỗ tử thi. Bảo chính thấy bộ quần áo trên cỗ tử thi thực đẹp, trong lòng lại nghĩ: Cái này mới gọi là tưởng họa hóa ra lại là phúc. Đợi sau khi đại nhân khám nghiệm xong cỗ tử thi này, ta sẽ mang bộ quần áo này đi giặt sạch sẽ rồi đem cầm đi, ít nhất ta cũng cầm được tám xâu tiền đồng. Xem ra phải làm vậy, nếu không, ta đã phải bỏ sức ra một cách oan uổng rồi. Cứ tưởng đây là một vụ khổ sai, không ngờ lại là thần tài tới nhà ta gõ cửa. Tạm gác lại chuyện bảo chính đang nghĩ cách kiếm tiền sang một bên, giờ ta lại nói tới chuyện của viên tế tác ông ta thấy áo quần trên cỗ tử thi đã được cởi bỏ hết, vội cúi người, lấy nước đưa lên miệng, uống một ngụm, hướng về phía cỗ tử thi phun ra. Sau đó lại múc thêm mười mấy bát tưới lên khắp mình cỗ tử thi rồi mới chăm chú quan sát, tay cầm đôi đũa ngà kiểm tra khắp trên dưới thi thể. Đám người đứng ở hai bên đều thấy rõ ông kiểm tra rất tỉ mỉ từ lỗ mũi, lỗ mồm, khe răng, từ đỉnh đầu cho tới thái dương, lại kiểm tra xuống phía dưới, không hề phát hiện ra vết thương nào, kể cả vùng bụng trước, vùng tinh hoàn cũng khám rất kỹ. Lại cúi xuống xem xét vùng hậu môn của nạn nhân. Khám xong phần thân trước, lại lật úp xuống, chăm chú khám xét phần thân sau, kiểm tra một lượt từ đỉnh đầu, sau gáy tới dãy sống lưng, vùng eo cho tới tận gót chân. Viên tế tác khám nghiệm hồi lâu, đứng dậy, tới trước mặt đại nhân, quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã kiểm tra kỹ lưỡng thi thể của nạn nhân, không hề tìm thấy một thương tích nào, rõ ràng người chết vì mắc bệnh.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Rõ ràng là người kiểm tra chưa kỹ lưỡng. Hãy đi kiểm tra lại xem. Nếu có điểm nào sơ suất, coi chừng bản phủ sẽ đánh gãy chân chó của ngươi. Đi mau!
- Dạ.
Tế tác ứng tiếng, vội vàng đứng dậy, lại đi kiểm tra. Chuyện không cần phải kể.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng thầm lo lắng. Nếu quả thực không tìm được vết thương trên thi thể nạn nhân, phải làm sao đây? Chủ của ngôi mộ là Ngô Nhân chẳng cần phải nói, lại còn có cả Cao tổng đốc nữa. Mình đối đầu với ông ta, chắc gì họ dễ dàng bỏ qua. Bởi vậy, Lưu đại nhân không lo lắng sao được?
Lại nói chuyện nguyên cáo Ngô Vượng, nghe viên tế tác bẩm lại với đại nhân như vậy, nghe nói không tìm thấy thương tích trên mình tử thi thì sợ đến vãi cứt ra quần! Còn cặp chị dâu, em chồng là Triệu thị và Ngô Nhân, chúng nghe thấy vậy, trong lòng thầm mừng rỡ! Ngô Nhân phấn chấn hẳn lên, đưa mắt nhìn Lưu lão gia, nói:
- Bẩm đại nhân, cho dù thiên tử hay thứ dân đi nữa, bất cứ chuyện gì cũng phải lấy chữ lý làm đầu. Đại nhân giờ là cha mẹ của dân, cũng được coi là bậc công khanh lời nói một bề của Ngô Vượng tuyệt không đáng tin, vậy mà ngài cũng không chịu nghĩ tới chữ lý. Tuy làm quan cũng có nhiều kiểu, nhưng tuyệt đối không được tách rời khỏi chữ lý. Ngài đã ngang ngược cách mất học vị cử nhân của tôi, lại vô cớ lạm dụng cực hình, quật mộ người đã chết lên để giày vò thi thể tội ấy không nhẹ chút nào. Đại nhân cậy mình làm quan, ức hiếp dân lành, lăng nhục người có học! Nay khám nghiệm lại tử thi, không hề tìm thấy thương tích gì, mọi người ở đây đều chứng kiến, xin hỏi tôn phủ giờ phải làm sao.
Ngô Nhân còn chưa dứt lời, Triệu thị đã tiến lên, chỉ tay về phía Lưu đại nhân, nói:
- Tham quan hành sự bất công, ngang ngược quật mộ của người ta lên, đổi trắng thay đen, coi vàng cũng như thau, truyền gọi ta lên nha môn khiến ta phải mặt dạn mày dày xuất hiện trước đám đông! Ta đây vốn là con cái nhà quan, cha ta cũng là huyện lệnh vùng Sơn Đông. Không biết tham quan nhận hối lộ của ai mà sống chết gán cho ta tội hại chồng?
Triệu thị càng nói càng đắc ý. Đôi mắt hạnh của ả ngấn lệ cố ý làm ra vẻ ta đây liệt nữ băng sương, là người đứng đắn. Ả lại nói:
- Nay nô gia cũng chẳng thiết sống nữa, xin được cùng chồng xuống Quỷ Môn quan.
Nói xong vùng nhảy xuống huyệt. Công sai vội tóm lấy ả, kéo lại. Lưu đại nhân thấy tình cảnh ấy lại càng sốt ruột.
Lại nói chuyện ả chị dâu Triệu thị đòi Lưu đại nhân phải chôn sống ả cùng chồng, nói xong ả nhảy ngay xuống huyệt, quả là một ả điêu ngoa, đáng ghét. Lưu lão gia lúc này đuối lý, thua thiệt, biết phải ăn nói sao đây? Đại nhân đang khó xử, chợt thấy một người từ bên ngoài khu mộ tiến vào. Chỉ thấy hắn trên đầu đội một chiếc mũ đã cũ, trên chóp mũ bọc đồng, mình mặc áo bào màu xanh da trời bằng lụa, lưng thắt đai lụa màu xanh, tuổi độ hơn ngũ tuần, mắt đỏ quạch, mũi trâu, mặt chi chít rỗ cùng cái miệng cực lớn. Kẻ ấy không có râu, đôi tai lớn hình vành quạt, khệnh khà khệnh khạng bước vào khu mộ, tới trước công án của đại nhân, đứng lại, chắp hai tay, vái một vai, nói:
- Khai bẩm đại nhân, học sinh xin có lễ chào.
Lưu đại nhân nghe vậy, biết hắn là một tên học trò nghèo, lập tức mở lời, hỏi:
- Ngươi có chuyện gì mà tới nơi này?
Kính thưa quý vị độc giả, quý vị có biết người này là ai không? Hắn chính là một tên tú tài của học phủ Giang Ninh, gia cảnh vô cùng nghèo khó. Cậy có năm ba chữ trong bụng nên xin vào nha môn viết đơn kiện. Hắn họ Chu, tên Lượng, những người đã bị hắn hại từng đặt cho hắn ngoại hiệu là "Thịt Thối". Ngày thường Chu Lượng giao hảo thân mật với Ngô Nhân. Hơn nữa, hắn còn là bà con thân thích với ả chị dâu của Ngô Nhân. Luận vai vế, hắn và Triệu thị là hai cô cháu. Có người nói: "Cuốn sách này chỉ toàn nói xằng, khi nãy mới kể Chu Lượng khoảng hơn năm mươi tuổi, chị dâu của Ngô Nhân là Triệu thị năm nay mới hai mươi tư, tại sao hắn lại là cháu của Triệu thị được?" Quý vị độc giả hẳn còn chưa rõ, thế sự ngày nay khác xa với ngày xưa. Khi nãy, tôi từng nói, tú tài Chu Lượng gia cảnh vô cùng nghèo khó, hắn đành tới nương tựa nhà Ngô cử nhân, mượn danh tiếng của Ngô Nhân, hơn nữa, ngày thường còn hay vay mượn tiền bạc của nhà họ Ngô, chẳng khác gì một con chó săn của Ngô Nhân. Nếu đem Chu Lượng so sánh bối phận với Ngô Nhân thì hắn thuộc loại bằng vai phải lứa, nhưng bởi Chu Lượng quá nghèo, vì đồng tiền nên hắn phải thường xuyên qua lại nhà người thân, đáng nhận vai kẻ dưới, thay anh em bằng chú cháu. Nỗi khổ của kẻ không tiền tôi đã kể rõ ra rồi.
Thịt Thối Chu Lượng nghe đại nhân hỏi vậy, bẩm nói:
- Đại nhân cho phép tiểu nhân được bẩm. Học sinh họ Chu, tên Lượng, với Ngô Nhân là chỗ chí thân. Tục ngữ nói: "Nhân bình bất ngử" thực không sai, "Thủy bình bất lưu" là chuyện thường tình. Xin hỏi đại nhân một chuyện: Trên thi thể nạn nhân có tìm được thương tích gì chăng? Hay đại nhân vô duyên vô cớ dựng chuyện thị phi? Chu Lượng tôi cũng cảm thấy bất bình trong lòng. Đại nhân chắc cũng có mộ của ông cha, họ hàng, nếu có người muốn đào lên, liệu đại nhân có chịu không? Cổ nhân nói rằng: Dĩ kỷ chi tâm tương nhân độ, tiều lai vị tất bất tương đồng (đặt mình vào địa vị người khác chắc mình cũng xử sự như vậy mà thôi). Trong "Luận ngữ" còn có một câu nữa là: Kỳ thân bất chính lệnh nan hành. Hơn nữa, nhà họ Ngô ở Giang Ninh từ xưa tới nay đều có người làm quan, vậy mà đại quan vô cớ mở quan tài của nhà người ta ra, thực chẳng có chút lý lẽ nào cả. Thái thú đại nhân, làm vậy chẳng phải tổn âm đức lắm hay sao? Không phải môn sinh đây lắm mồm, chỉ vì giữa đường gặp chuyện bất bình ra tay can thiệp mà thôi.
Thịt Thối nói xong khẻ nở nụ cười, đứng sang một bên, đúng là gà rừng đòi đội mũ - Đồ chim ăn xác thối. Lưu đại nhân nghe hắn nói vậy, tức điên người hét lớn.
- Tên học trò điên cuồng kia chớ nói lung tung. Việc của bản phủ, lẽ nào ngươi cũng đòi can dự vào hay sao? Ngươi chẳng qua cậy mình biết võ vẽ năm ba chữ nhưng trong vụ này, người biết gì mà nói? Tú tài cùng đinh khác gì cành củi mục? Ngươi phải biết, ta đọc ngàn kho sách, vạn quyển kinh, giờ ta sẽ cho ngươi sáng mắt ra, cho ngươi biết thế nào là hối không kịp!
Lại quát lớn:
- Thư sinh ngông cuồng ngươi hãy tạm lui ra, nếu không, chí thánh tiên sư quyết không dung!
Quay lại dặn dò thủ hạ:
- Tạm tống hắn vào khu mộ kia!
Đám công sai chạy ùa lên, lôi kéo hắn, dẫn đi. Họ nắm lấy cổ tên thư sinh nghèo này đẩy ra ngoài, khiến hắn cuống lên, mặt mũi đỏ bừng, kêu lớn:
- Hay, hay, hay, lăng nhục người có học, thứ chẳng ra sao cả. Để xem sau này ra sao? Vô duyên vô cớ, món nợ này ta phải trả đủ với nhau!
Lại nói chuyện Lưu đại nhân sai đuổi cổ tên thư sinh ngông cuồng kia ra ngoài nhưng vẫn chưa hết giận. Lại nghe thấy chị dâu của Ngô cử nhân lớn tiếng kêu gào, khóc lóc, nói:
- Tham quan, có phải ngươi muốn lấy mạng của nô gia không? Nô gia không sống nổi nữa rồi. Tuy ta chỉ là vợ sau của người đã chết nhưng rốt cuộc vẫn là vợ chồng với nhau, nỡ lòng nào nhìn người chết bị phơi thây thế này?
Ả vừa gào khóc, vừa lăn lộn bừa trên mặt đất. Quý vị độc giả thử nghĩ xem, loài sói núi, cầm thú làm hung như vậy, bảo Lưu đại nhân nhịn sao cho nổi. Đại nhân thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy khó xử.
Lại nói chuyện viên tế tác tới trước cỗ tử thi, kiểm tra thực kỹ lại một lượt vẫn không hề tìm thấy thương tích gì. Ông ta lại tới trước công án của Lưu đại nhân, quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã khám nghiệm thật kỹ, quả thực không tìm ra thương tích gì. Nếu tiểu nhân có điều chi sơ suất, xin được chịu tội.
Lưu đại nhân nghe viên tế tác nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Không ổn.
Rồi vội vàng đứng dậy, nói:
- Bản phủ sẽ đích thân khám nghiệm.
Nói xong sải bước đi ra khói án đường. Viên tế tác thấy vậy vội vàng đứng dậy, tới trước cỗ tử thi, đứng lại, lại dùng đôi đũa ngà chỉ cho đại nhân thấy, nói rõ đây gọi là gì, là gì, chỗ nào là điểm yếu hại chí mạng trên thân thể.
Ông ta chỉ hết một lượt các bộ phận trên mình nạn nhân. Quả đúng không tìm ra bất kỳ một vết thương nào. Sắc mặt Lưu đại nhân chợt biến đổi, tấm lưng gù của đại nhân như thẳng lên một chút.
Lưu đại nhân thầm nghĩ: "Không ổn, chuyện này ta không gánh vác nổi rồi. Tên giặc Ngô Vượng nói rõ ràng người này bị hại chết, sao lại không tìm thấy thương tích trên thi thể nạn nhân? Hay đó chỉ là những lời nói sàm của hắn, nếu không, tại sao chẳng tìm thấy bất kỳ một dấu vết nào?
Đại nhân càng nghĩ càng hối hận, cuống lên, mồ hôi vã ra như tắm. Đại nhân còn đang lo lắng, chợt lại thấy Chu Lượng vốn bị tống ra ngoài khi nãy giờ lại bước vào. Khi nãy, hắn đã nghe thấy rất rõ, do đó mới quay trở lại trước mộ, cãi lý với đại nhân thêm lượt nữa. Hắn cậy mình là người có học, muốn xả nỗi hận bị tống cổ ra khi nãy, muốn gỡ lại chút thể diện để sau này còn có thể vào trong nha môn viết đơn kiện. Lúc này, Chu Lượng đưa mắt nhìn đại nhân, mỉm cười, nói:
- Đại nhân, rốt cuộc thi thể thế nào? Có tìm được vết thương nào không? Xin hãy nói rõ ra. Chuyện như vậy mà ông cũng làm được, còn coi thường cả người có học nữa.
Thịt Thối càng nói càng đắc ý khiến vị đại nhân huyện Chư Thành tức điên cả người. ông ta đưa tay ra, chỉ vào tên tú tài họ Chu, miệng quát vang:
- Tên cuồng đồ thư sinh kia nói ít thôi! Ngươi dám nói với ta bằng lời lẽ như vậy sao? Dám coi khinh quan lại của Hoàng gia. Thiết nghĩ, đợi bản phủ xử lý xong vụ này sẽ cho ngươi một trận, để ngươi biết thế nào là hối cũng đã muộn.
Thịt Thối nghe vậy, bật cười ha hả, nói vang:
- Mong tôn giá hãy nghe cho kỹ. Quan phủ ta cũng gặp không ít, từ đốc phủ cho tới quan huyện, tuy mỗi người có cách hành sự riêng nhưng ta chưa từng thấy ai xét việc như quý phủ đại nhân ngài. Đã không phân biệt rõ thị phi lại tự tiện ép người ta đào mộ người chết lên.
Tên cuồng sĩ nói xong, quay sang phía Ngô Nhân, gọi hắn là "Ngô lão tiên sinh", nói:
- Ta hãy kiện lên quan trên, tôi sẽ đứng ra làm chứng.
Không lo đốc phủ không đúng ra bảo vệ cho ta. Từ xưa tới nay, ta chưa từng thấy ai xử án như vậy. Chu Lượng chưa kịp dứt lời đã thấy Triệu thị chạy thẳng tới trước mặt Lưu đại nhân, vươn tay ra túm lấy vị đại nhân người huyện Chư Thành. Ngô cử nhân thấy vậy cũng xông lên, tóm lấy tay áo đại nhân quyết không chịu buông ra. Thịt thối cũng xông vào giúp một tay, khiến cho vị đại nhân huyện Chư Thành càng sốt ruột.
← Hồi 033 | Hồi 035 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác