Vay nóng Homecredit

Truyện:Quyền thần - Hồi 1133 (cuối)

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 1133 (cuối): Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Rất nhiều năm sau, vào một tiết thu, nơi từng là kinh thành Khánh quốc hôm nay đã trở thành tỉnh Xương Khánh của Đại Yến đế quốc, tựa hồ như mọi thứ đều đã thay đổi, lại tựa hồ như không thay đổi gì cả. Chỉ là năm đó, cô nương đứng đầu kỹ viện Lục Nghê Thường cũng đã hơn 30 tuổi, danh kỹ một đời danh trấn Khánh quốc đã rời xa chốn thị phi, được đương kim Lễ bộ Thượng thư Đường Thục Hổ cưới về nhà, trở thành Lễ bộ Thượng thư phu nhân.

Đâu là một cuộc hôn nhân khiến mọi người kinh hãi. Một người đã từng là tài tử trong mộng của vô số phu nhân thiếu nữ. Một người là đệ nhất kỹ nữ. Sự kết hợp lạ lùng này đã trở thành đề tài cho thiên hạ bàn luận trong các cuộc trà dư tửu hậu suốt thời gian dài. Hai năm trước, trước khi đại hôn diễn ra, rất nhiều quan viên đã lên tiếng can gián, vạch tội Đường Thục Hổ phóng đãng, đường đường là Lễ bộ Thượng thư của Đại Yến đế quốc, quản chế lễ chế của thiên hạ, không màng thanh danh của chính mình cưới một kỹ nữ về làm vợ. Thật sự là một việc bại hoại phong hóa.

Nhưng những tấu chương của các giám quan này không mảy may có chút tác dụng. Hoàng đế Yến quốc tuổi còn nhỏ, chưa trực tiếp xử lý triều chính, mà Nhiếp Chính vương Hàn Mạc đứng sau lưng Hoàng đế đối với việc này cũng vô luận ý kiến.

Đã thế, mấy ngày sau, Hàn Mạc còn đích thân mang hậu lễ tới tham dự đại hôn của Đường Thục Hổ. Nên các văn võ bá quan đã định cự tuyệt tham gia đại hôn thấy thế, cũng đành bấm bụng đến dự, khiến hôn lễ Đường Thục Hổ đúng là cực kỳ long trọng.

Lúc này Đường Thục Hổ cũng là dưới sự phân phó của Hàn Mạc, đến tỉnh Xương Khánh chuẩn bị một số việc.

Từ ba năm trước, Hoàng đế Khánh quốc mở cửa kinh thành, dâng lên Ngọc tỷ, chính thức đầu hàng. Ngoại trừ ba quận Đông Bắc còn hỗn loạn, Yến Ngụy Khánh ba nước ranh giới gần như đã hoàn thoành thống nhất, mà Yến đế dời đô từ ba năm trước đã có tin đồn phong phanh trong triều đình lẫn bách tính.

Tuy ba tỉnh Đông Bắc bởi vì thủ lĩnh Bình Man quân Mặc Thập Nhị Lang vẫn hung hăng muốn diệt trừ hậu huệ Hoàng tộc Khánh quốc nên một mực chống đối, nhưng Đại Yến đế quốc vẫn đem thiên hạ phân chia thành 28 tỉnh.

Yến đô dời về phương Bắc, thiết lập tại Thượng Kinh thành của Khánh quốc trước đây, là ý của Trang Uyên lén đề xuất với Hàn Mạc.

Thứ nhất là so về vị trí địa lý, Thượng Kinh thành ưu việt hơn hẳn Yến Kinh thành. Kể cả là giao thông thủy vận hay dân cư, thiên hạ hôm nay không có nơi nào phồn thịnh bằng. Thượng Kinh thành có núi có sông có nhiều quan ải. Năm đó, Yến quốc phát binh hai đường, một đường là Hàn Mạc tự mình suất lĩnh Tây Bắc quân Bắc thượng, một đường do Thiết Khuê có Trang Uyên đứng sau màn quân sư từ Ngụy quốc Đông tiến. Hai đại quân liên tiếp thừa thắng xông tới Xương Khánh quận. Hơn nửa năm công phu mới đánh tới Thượng Kinh thành, sau đó, lại mất gần một năm mới thu gọn Khánh quốc, ép Thiên Chính đế phải ra khỏi thành đầu hàng. Tuy nói Khánh hậu cũng phát huy khả năng nhưng cơ bản là vì vị trí địa lý của Thượng Kinh thành dễ thủ mà khó công.

Mà nguyên nhân dời đô thứ hai là muốn tăng cường khả năng khống chế phương Bắc, đem toàn bộ Khánh quốc nhập vào Đại Yến đế quốc. Nếu như đặt trung tâm chính trị của Đại Yến ở phương Đông, thì muốn dung hợp nốt phần lãnh thổ Bắc Khánh tất nhiên sẽ khó khăn hơn nhiều.

Nhưng dời đô tuyệt không phải là việc nhỏ, tuy nói đã chinh phục Khánh quốc, hơn nữa, tất cả các quận của Khánh quốc cũng đã thuộc về Đại Yến, phân chia thành 11 tỉnh, thế nhưng nhiều cựu thần của Yến quốc vẫn cố chấp cho rằng căn cơ của Yến quốc là ở phương Đông, rất nhiều người cơ hồ như ngày nào cũng dâng tấu chương phản đối việc dời đô.

Trong hai năm qua, Hàn Mạc tiêu tốn không ít tâm tư, cũng là vì Trang Uyên chỉ điểm nên chậm lại việc dời đô, nên sau 3 năm chinh phạt Khánh quốc, vấn đề dời đô mới được đưa lên nghị luận trong các buổi chầu.

Cũng may Tào Tú đối với việc này cực kỳ ủng hộ, cho nên cuối cùng vẫn xác định là dời đô.

Nhưng dời đô nói dễ làm khó, tuyệt không phải một hai năm là xong. Hàn Mạc lần này phái Đường Thục Hổ đến Xương Khánh, chính là đội quân tiền tiêu, chuẩn bị cho việc dời đô Đại Yến về phương Bắc.

Đường Thục Hổ đến tỉnh Xương Khánh, danh nghĩa là đi tuần nhưng chính là đi thăm dò tình hình. Quan viên tỉnh Xương Khanh dĩ nhiên biết tin nên đều đi nghênh đón, mà Đường Thục Hổ tuy bị Hàn Mạc thuyết phục nhận chức Lễ bộ Thượng thư nhưng bản tính phóng khoáng thì không thể thay đổi, cùng đám quan viên trò chuyện vui vẻ. Chỉ là so với năm đó quanh quẩn những phong hoa tuyết nguyệt thì trải qua mấy năm chu du thiên hạ, Đường Thục Hổ đối với dân sinh cũng đã có hứng thú. Nên trong lúc nói chuyện cũng có những lúc bất động thanh sắc quan sát đám quan viên. Thăng quan tấn tước sẽ một phần nằm trong tay Đường Thục Hổ.

Mấy ngày sau, Đường Thục Hổ tất nhiên bắt tay vào chuẩn bị những việc Hàn Mạc giao phó. Xương Khánh tỉnh trưởng Hà Thọ Vĩ là một người tài cán xuất chúng, biết rõ ý đồ của Đường Thục Hổ, liên tục mấy ngày cùng y nghị sự.

Một ngày nọ, hai người ngồi trong phủ tỉnh trưởng đối ẩm, Đường Thục Hổ cười hỏi:

- Hà tỉnh trưởng, đối với việc triều chính của đế quốc mới mẻ, ngài có ý kiến gì?

Hà tỉnh trưởng tỏ vẻ sợ hãi:

- Mấy năm nay triều đình thay đổi thông lệ, phổ biến tân chính, lợi quốc lợi dân, thật sự là khai sáng thịnh thế. Hạ quan không dám bàn tán, dốc lòng ủng hộ tân chính.

Đường Thục Hổ cười nói:

- Nhiếp Chính vương đã từng nói, Hà tỉnh trưởng là người giảo hoạt không thể tưởng.

Y vuốt mấy sợi râu:

- Nhiếp Chính vương hai năm trước bắt đầu phổ biến tân chính, điều chỉnh cơ cấu, phế truất rất nhiều lễ chế cổ hủ, lớn nhất là sửa quận thành tỉnh, thứ hai là kiến quốc ngũ đại quân đội, từ đầu năm bắt đầu thực hành chế độ khoa cử. Lúc trước thế gia vọng tộc cha truyền con nối, chỉ sợ cũng không được bao lâu. Tân chính từ nay về sau có có rất nhiều thay đổi, Hà tỉnh trưởng chẳng lẽ không hề có chút dị nghị?

Hà Thọ Vĩ thở dài:

- Thượng thư đại nhân nói rất đúng. Kỳ thật hạ quan trong nội tâm cũng cảm thấy Nhiếp Chính vương phổ biến tân chính thật sự là lợi quốc lợi dân nhưng từ xưa đến nay, muốn phổ biến tân chính phải chuẩn bị đối mặt với sự phản đối. Mỗi bước đi đều là núi cao biển lửa, không thể không cẩn thận a.

Đường Thục Hổ nghiêm nghị nói:

- Hà tỉnh trưởng nói đúng. Kỳ thật Nhiếp Chính vương hiểu rõ, ngài cũng biết tân chính thay thế chế độ cũ tuyệt không có khả năng trong một hai năm là có thể hoàn thành. Thậm chí có thể mất tới 10 năm 20 năm, bất luận cái gì mới, cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người. Thế nhưng để tân chính có thể thực hiện cũng cần trải qua quá trình bàn thảo, loại trừ những cổ hủ của chế độ cũ, sẽ chỉ tốt cho bách tính khắp thiên hạ. Ngài cũng biết, lúc trước Đại Yến quốc cửu đại thế gia nắm quyền, con cháu dẫu có ngu như heo như trâu cũng có thể suốt đời phú quý. Càng có rất nhiều người không có thực tài vẫn nắm giữ chứ vị quan trọng. Hắc hắc, nhân vật như vậy nếu không quản tốt, làm sao thiên hạ thái bình? Lúc trước ta không làm quan, là bởi vì khinh thường không muốn đi cùng đường với những loại người như vậy. Nhưng Nhiếp Chính vương tìm đến ta, cùng đàm luận chuyện cách tân chế độ cũ, ta liền hiểu Nhiếp Chính vương là người có hùng tâm tráng chí, Đường Thục Hổ ta há lại không giúp?

Hà Thọ Vĩ gật đầu:

- Đại nhân nói chí lý. Hôm nay rất nhiều chính lệnh được ban ra, xác thực là rất được lòng người ủng hộ. Bất luận là cái gì mới cũng sẽ tạo điều kiện cho kẻ sĩ khắp thiên hạ có cơ hội đền đáp quốc gia. Ngay tỉnh Xương Khánh này cũng mỗi ngày nghe nói đến tân chính. Tuy nhiên, rất ít người lên án, tân chính về cơ bản vẫn được nhiều người ủng hộ.

Đường Thục Hổ cười nói:

- Nhiếp Chính vương phổ biến tân chính, là hy vọng người trong thiện hạ có thể cùng nhau dốc lòng lo cho bách tính muôn dân, càng hy vọng mọi người phân tích lợi và hại của thuyết pháp Nhiếp Chính vương. Mọi người dẫu ủng hộ hay phản đối cũng nên lên tiếng. Năm trước, bắt đầu phát hành Yến Báo, vô luận quan lại quyền quý hay dân chúng bình thường cũng đều có tư cách hiểu thời sự, vẻn vẹn điểm này là được cả ngàn người cùng chung ý kiến.

Nhắc đến Yến Báo, Hà Thọ Vĩ cười nói:

- Theo hạ quan biết, Yến Báo này mặc dù là do Lễ bộ xử lý, nhưng lại nghe đồn người phụ trách sự vụ là một tài nữ?

Đường Thục Hổ đầu nghiêng về phía trước.

- Ngài cũng biết là ai?

Hà Thọ Vĩ lắc đầu:

- Hạ quan thật đúng là không biết!

- Đó là muội muội của Nhiếp Chính vương.

Đường Thục Hổ cười nói:

- Yến Báo tin tức thời sự do quan viên Lễ bộ viết, nhưng các công việc sắp xếp thiết kế đều do tài nữ kia xử lý.

Y vuốt râu cười nói:

- Ngài chắc hẳn cũng xem qua, mục "Thi uyển tạp xã" chiếm một phần không nhỏ, mỗi tháng phát hành Yến Báo ta đều có bản thảo.

Nói đến đây, y vẫn có vài phần hưng phấn, hiển nhiên đối với chuyên mục độc nhất vô nhị của mình trên Yến Báo đúng là cực kỳ thỏa mãn.

- Yến Báo tuy mới phát hành 14 kỳ, nhưng hạ quan kỳ nào cũng xem.

Hà Thọ Vĩ lập tức đáp:

- Hạ quan cả gan nói lời lớn mật. Phong cách thi từ của Thượng thư đại nhân dường như cũng có cải biến, những tuyệt phẩm phong hoa tuyết nguyệt đã thành quá khứ thì phải.

- Thời gian có thể thay đổi một người a!

Đường Thục Hổ mỉm cười.

- Đúng rồi, đồng thời "Danh nhân phóng đàm" là do Tiêu Dao công đảm trách. Hạ quan ngày trước vùa mới được tòa soạn đưa tới một tờ Yến Báo, mấy lời trên đó của Tiêu Dao công chẳng biết thật hay là giả?

Hà Thọ Vĩ nghi hoặc hỏi.

- Tiêu Dao công?

Đường Thục Hổ cười:

- Chẳng lẽ Tiêu Dao công đem chuyện Khánh cung bí sử ra nói!

Tiêu Dao công chính là Thiên Chính đế của Khánh quốc, năm đó mở cổng thành đầu hàng, lập tức được Đại Yến đế quốc phong làm Tiêu Dao công, cùng Hoàng hậu Tử nhi về lại Yến Kinh thành.

- Cũng không thể coi là Khánh cung bí sử.

Hà Thọ Vĩ cười nói:

- Chỉ là kể chuyện năm đó Khánh quốc trì trệ, ngài không đành lòng nhìn dân chúng Khánh quốc gặp thêm nhiều khổ cực, trong cuộc phỏng vấn, ngài tự thừa nhận đã cùng một đám đại thần đại nghĩa bên trong biến cố của hoàng cung muốn bắt Khánh hậu. Dựa theo cách nghĩ của người Khánh quốc, Khánh quốc cuối cùng thảm bại, quy tội cho ngài, nhưng nguyên nhân chân chính là Khánh hậu, cho nên muốn bắt Khánh hậu để chuộc lỗi với muôn dân.

Đường Thục Hổ cười lạnh:

- Khánh hậu cố nhiên là một đại yêu nữ. Đối với việc vong quốc của Bắc Khánh không hề trốn tránh trách nhiệm. Nhưng nếu đổ hết tội làm mất nước lên người một nữ nhân quả là chuyện buồn cười.

Y cầm lấy chén rượu nhỏ, uống một hơi cạn sạch, nghiêm nghị nói:

- Khánh quốc suy yếu đã lâu, quan lại vơ vét lũng đoạn, cả nước nghèo đói liên miên, công bằng mà nói, Khánh hậu tuy rằng chuyên chính, nhưng cũng đã có không ít cố gắng, muốn vãn hồi thế bại của Khánh quốc, tiếc rằng Khánh quốc đã mục nát, không còn khả năng xoay chuyển trời đất. Nếu như không phải nhờ có Khánh hậu, năm đó Thượng Kinh thành đã đình trệ sớm trước nửa năm.

Nói đến đây, y thở dài:

- Một đời hồng nhan, chỉ tiếc cuối cùng có kết tục táng thân trong biển lửa.

Hà Thọ Vĩ nói:

- Tiêu Dao công trên báo cũng xác thực. Khánh quốc lúc đó bại cục đã định, ngài lĩnh người vây quanh Vạn hoa cung, nhưng Khánh hậu đã cho hỏa thiêu Vạn hoa cung, cùng bách hoa táng thân trong biển lửa. Sau đại hỏa, có người tìm được di hài đã cháy khô của nàng ta. Năm đó, Khánh hậu xinh đẹp tuyệt luân nghiêng nước nghiêng thành, sau khi chết cũng chỉ còn là một cỗ thi thể thảm hại.

- Hồng nhan cũng thành cát bụi, từ xưa đến nay có nữ nhân nào thoát được?

Đường Thục Hổ cảm thán nói:

- Chỉ là người này tuy thân bại, nhưng chắc chắn sẽ mãi lưu danh trong sử sách.

Rồi hạ giọng:

- Đúng rồi, bản quan nghe người ta nói, di hài Khánh hậu bị cháy sạch vô cùng thê thảm, đã bị biến dạng, liệu có xác định được đúng là nàng ta không? Dân gian đồn đoán đó là thế thân của Khánh hậu, Khánh hậu chỉ sợ đã sớm thoát khỏi thành Thượng Kinh.

Hà Thọ Vĩ cũng nói khẽ:

- Không dối gạt đại nhân, sau đó cũng đã có người muốn điều tra việc này, chỉ là khi Nhiếp Chính vương dẫn binh vào thành, thấy di hài Khánh hậu, liền cho người an táng long trọng. Ai, đã thành cát bụi, sống cũng tốt, chết cũng tốt, thế nhân sẽ chẳng bao giờ nghe nói đến nàng nữa.

Đường Thục Hổ hơi trầm mặc, nâng chén rượi lên, lại đặt xuống, cũng không nói lời nào.

Hà Thọ Vĩ thấy không khí có vẻ không tốt, lập tức chuyển đề tài:

- Thượng thư đại nhân, kỳ thực Yến Báo so với binh đao còn có phần lợi hại hơn. Theo hạ quan biết, ba tỉnh Đông Bắc cũng có Yến Báo, không ít người đọc được nội dung trên đó, biết rõ những năm qua thiên hạ dần dần thái bình, hơn nữa, Nhiếp Chính vương đối với con dân Khánh quốc cũ cực kỳ chiếu cố, ban xuống rất nhiều chỉ dụ có lợi cho dân, cho nên ba tỉnh Đông Bắc Bình Man quân hôm nay sĩ khí cực thấp, hơn nữa, hạ quan mới biết, mỗi ngày đều có người từ bên kia trốn đi, không muốn tiếp tục tái chiến.

Đường Thục Hổ vuốt râu cười nói:

- Theo ta, Mặc Thập Nhị Lang cũng không chống đỡ được bao lâu. Không nói đến Chinh bắc Chu Tiểu Ngôn tướng quân, suất lĩnh năm vạn tinh binh vây khốn bọn họ, còn có Định đông Hàn Nguyên tướng quân lĩnh hai vạn thủy sư đang di chuyển trên biển Đông, chỉ nói lương thực thiết bị của bọn họ cũng đã thiếu thốn đến cực điểm. Ngày hôm nay mọi hoạt động mậu dịch đều trong tay Quan thị. Nhiếp Chính vương đã hạ lệnh Quan thị phong tỏa Đông Bắc, không có bất cứ hình thức buôn bán nào đổ vào Đông Bắc. Nghe nói Mặc Thập Nhị Lang nhiều lần âm thầm phái người mua sắm vật tư. Tuy nhiên đã bị Quan thị phong tỏa. Hơn nữa, đường bộ có Chu tướng quân, đường thủy có Hàn tướng quân, ngoài sáng trong tối đều không có cơ hội. Ba tỉnh Đông Bắc kéo dài nhiều năm như vậy khiến dân chúng cũng cực kỳ khốn khổ. Trong bối cảnh lương thảo thiếu thốn, hầu như không còn, Bình Man quân cầm cự cho đến hôm nay có thể nói là không hề dễ dàng.

Hà Thọ Vĩ cười nói:

- Lúc trước Bắc Man quân hốt hoảng trở ra cũng là vì cùng Bình Man quân tác chiến tiêu hao cực lớn, một nguyên nhân khác là chứng kiến ba tỉnh Đông Bắc chẳng có gì béo bở có thể kiếm chác, cho nên mới rút lui. Một nơi mà ngay cả Bắc Man nhân cũng không thèm ngó đến, Mặc Thập Nhị Lang còn muốn dựa vào đó để Đông Sơn tái khởi, quả thực là vọng tưởng.

Chính vào lúc này, có một gã người hầu vào bẩm báo:

- Khởi bẩm đại nhân, Cục giám sát Cục trưởng Công Thâu Toàn đại nhân cầu kiến.

- Mời vào!

Hà Thọ Vĩ vội vàng đứng dậy.

Cục giám sát thực tế là Tây Hoa thính trước đây, chỉ có điều sau khi thay đổi chế độ, đổi Tây Hoa thính thành Cục giám sát, giám sát đủ loại quan lại. Tổng sảnh của Cục giám sát thiết lập tại Yến Kinh thành, mà Đại Yến đế quốc các tỉnh cũng đều có chi nhánh của Cục giám sát. Công Thâu Toàn là Cục trưởng Cục giám sát tỉnh Xương Khánh.

Cục giám sát không bị bất cứ ngành nào quản chế, trực tiếp do Nhiếp Chính vương phụ trách, vẫn như cũ giữ vững tính độc lập của nó.

Công Thâu Toàn một thân y phục quan phủ màu đen biểu hiện quyền uy cùng chút thần bí, Hà Thọ Vĩ tuy luận chức quan cao hơn Cục trưởng Cục giám sát rất nhiều nhưng đối mặt với một nha môn như vậy cũng phải cẩn thận từng ly từng tí.

Hơn nữa, không giống như các Cục giám sát khác, Công Thâu Toàn chính là một nhân vật lão làng rất được Nhiếp Chính vương tín nhiệm, chính vì thế y mới được phái đến tỉnh Xương Khánh cực kỳ quan trọng này ở phương Bắc đảm nhận Cục trưởng Cục giám sát.

Hai bên chào hỏi nhau, sau đó ngồi xuống, Công Thâu Toàn đã cười nói:

- Hôm nay đến đây là có hai việc. Việc thứ nhất chính là muốn bẩm báo với Đường đại nhân cùng Hà tỉnh trưởng một chuyện tốt.

Đường Thục Hổ cười nói:

- Công Thâu đại nhân, trong nha môn xưa nay vốn không xảy ra chuyện tốt nay có chuyện tốt thật là đáng mừng.

Kỳ thật Đường Thục Hổ đối với cơ cấu độc lập như Cục giám sát có chút bất mãn, nhưng đây cũng là Hàn Mạc nhất định kiên trì, các tỉnh khắp thiên hạ tuyệt đối không thể thiếu Cục giám sát.

- Triều đình ba tháng trước phái khâm sai Khương Tư Nguyên Khương đại nhân tiến về Đông Bắc chiêu hàng. Hôm nay vừa có tin truyền đến, Khương đại nhân dựa vào ba tấc lưỡi rốt cuộc khiến cho Bình Man quân đồng ý quy hàng.

Công Thâu Toàn cười nói:

- Ít ngày nữa, Chu tướng quân sẽ đến tiếp nhận đầu hàng, cuối cùng một khối xương này chúng ta cũng đã gặm được rồi.

Đường Thục Hổ và Hà Thọ Vĩ liếc nhìn nhau, cực kỳ kích động. Đường Thục Hổ vỗ tay một cái, cười to:

- Công Thâu đại nhân, ngày xưa các ngài giám sát quan lại ta thực có chút không thoải mái, thế nhưng hôm nay nhìn thấy lại cực kỳ thuận mắt. Ha ha. Vì thiên hạ nhất thống, chúng ta cạn một chén.

Ba gã quan viên cùng cười to, đều nâng ly lên uống cạn.

Đặt chén rượu xuống, Hà Thọ Vĩ thở dài:

- Đây cũng là việc trong dự tính, chỉ một góc nhỏ, Bình Man quân sao có thể chống đỡ? Chúng ta hậu cần cung cấp không ngừng, mà Bình Man quân thiếu binh thiếu lương, Mặc Thập Nhị Lang một mực ngoan cố chống đỡ đến hôm nay cũng là giỏi lắm rồi.

Lập tức hướng Công Thâu Toàn hỏi:

- Công Thâu đại nhân, lại không biết chuyện thứ hai là chuyện gì? Có tốt hay không?

Công Thâu Toàn hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Thánh thượng mấy ngày gần đây hôn mê suốt, kéo dài đà này, Long thể bất an...

Đường Thục Hổ và Hà Thọ Vĩ đều nhíu mày.

- Thánh thượng năm nay gần 4 tuổi, quốc sự đều do Nhiếp Chính vương cùng Tú công chúa lo liệu. Nhưng dựa theo lời của Thái y, Thánh thượng mắc mệnh không tiện nói ra, phải an tĩnh 8 đến 10 năm, chỉ sợ...

Công Thâu Toàn nói đến đây, thở dài:

- Lần trước đã có lời đồn, Thánh thượng nói với Thái hậu là không muốn làm Hoàng đế...

Hà Thọ Vĩ há to miệng, lập tức cười khổ:

- Thánh thượng tuổi còn nhỏ, đã biết tâm sự như thế, làm cho người ta bi thương.

- Thái hậu tựa hồ như cũng thấy Long thể Thánh thượng như thế, hai tháng trước đã triệu kiến quần thần, thương nghị việc này.

Công Thâu Toàn chậm rãi nói:

- Ý tứ Thái hậu là muốn chọn tân quân khác, để Thánh thượng thoái vị tĩnh dưỡng.

- Chọn tân quân khác?

Đường Thục Hổ vuốt râu nói:

- Chỉ là Thánh thượng cũng không có huynh đệ, lại có thể chọn người phương nào?

Công Thông Toàn cười nói:

- Đường đại nhân quên, Tú công chúa 3 năm trước đây gả cho Nhiếp Chính vương, đã sinh ra một nam đinh, người này cũng mang huyết thống hoàng tộc. Lúc trước chỉ vì để duy trì huyết mạch hoàng tộc, nam đinh này đã được nhập vào gia phả hoàng tộc.

Hà Thọ Vĩ hơi trầm ngâm, tựa hồ đã minh bạch điều gì, hạ giọng hỏi:

- Công Thâu đại nhân, Nhiếp Chính vương ý tứ như thế nào?

Công Thâu Toàn không đáp.

Đường Thục Hổ đã nhẹ giọng cười:

- Hà tỉnh trưởng, lập tân quân khác, tất nhiên sẽ có người liên quan ra mặt quấy nhiễu. Vì sự ổn định lâu dài và thái bình của Đại Yến đế quốc, càng cần một vị quân chủ hùng tài vĩ lược. Chúng ta nên đứng ra ủng hộ Nhiếp Chính vương và Tú công chúa mới đúng.

Kỳ thật ba năm trước Tú công chúa chiêu nạp Hàn Mạc làm phò mã, sau khi được gả cho Hàn Mạc, có thai lần đầu liền may mắn sinh ra một nam đinh. Mà nam đinh này lập tức được nhập vào gia phả Hoàng tộc, đại danh là Tào Hợp. Lúc ấy không ít người đã biết thâm ý trong đó.

Trên thực tế đã có lời đồn đãi, đương kim thánh thượng không phải là con của tiên đế, huyết mạch tiên đến trên thực tế đã đứt đoạn.

Chính vì thế, sự kết hợp giữa Tào Tú và Hàn Mạc, khiến cho người nhạy cảm "ngửi" thấy trong đó nguyên do chính trị.

Ai cũng biết, khi có một thiên hoàng đế xuất hiện sẽ nảy sinh biến cố. Thiên hạ hôm nay trên danh nghĩa vẫn là thiên hạ của Tào gia, nhưng thực tế, toàn bộ huyết mạch quốc gia đã nằm trong tay Hàn gia.

Tào gia cần giữ sự tôn nghiêm chính thống, mà Hàn gia cũng sẽ không cho phép bất cứ thế lực nào chèn ép cơ hội của bọn họ. Cho nên nếu muốn hai đại gia tộc kéo dài bình an, Tào Tú cùng Hàn Mạc kết hợp lại cũng là phương án giải quyết thích hợp.

Mà vận mệnh Tào Hợp, con của hai người cũng đã được xác định!

*****

Đông Hải rộng lớn, một ngày hè ánh mặt trời chiếu xuống lóng lánh trên mặt biển. Mặt biển tựa như được phủ thêm một màng lụa mỏng màu vàng. Đàn hải âu chao nghiêng cánh bay lượn. Một làn gió biển thổi vào mát rượi, khiến cho tinh thần của người ta lập tức sảng khoáng, cực kỳ phấn chấn.

Tiên Nhân đảo đã trải qua một hồi tu kiến trở thành một đình viện tao nhã, hằng năm vào mùa hè, đều có một đám người tới đảo xem thủy triều lên xuống, xem mặt trời mọc và thưởng thức hải sản.

Trong đình viện lịch sự tao nhã lúc này đang có một bàn chơi mạt chược. Ba thiếu phụ xinh đẹp cùng một thiếu nữ thanh tú ngồi vây quanh bàn, hứng thú đập bài xuống lia lịa.

(e k biết chơi mạt chược, nên k chắc dùng từ vậy là đúng, mong các bác thông củm hí)

- Một lưỡi câu hai đầu.

Thiếu phụ phía Tây chạm đến một quân bài, lập tức hiện ra vẻ hưng phấn:

- Đây là vòng thứ 8, rốt cuộc khai mở hồ rồi, nếu không sờ một bả, ngày mai sẽ không có bạc chơi cùng các nàng.

(em nghĩ ý là lần này thắng rồi đấy)

Phạm Tiểu Thiến xinh đẹp ngồi ở phía Đông đếm từng đồng tiền đưa tới, oán giận nói:

- Nàng khai mở hồ thật lớn, ta hồ năm thanh, mà không bằng một bả này của nàng.

Thiếu nữ thanh tú cười khanh khách:

- Thiến tỷ tỷ, hôm qua vận khí của tỷ quá tốt, ngày hôm nay không thể tiếp tục như thế nữa, nếu như ngày nào cũng như vậy, chúng ta không dám chơi với tỷ.

Thiếu phụ phía Tây nhìn thiếu nữ, nói:

- Sương nhi, ta hôm qua cũng không còn hồ vài thanh, ngày hôm nay vì sao vẫn không thắng?

Nàng nhìn Hồng Tụ ngồi đối diện mặt không có chút biểu cảm:

- Mấy ngày nay, bạc của chúng ta đều ở trên người Hồng Tụ rồi.

Hồng Tụ ngẩng đầu nhìn Thiếu phụ phía Tây, nói ngắn gọn:

- Lòng ta không vội, vận khí tốt!

Sương nhi cười khanh khách:

- Linh Chỉ tỷ tỷ, lần trước muội nghe Mạc ca ca nói, chơi mạt chược cũng không thể tham được, vô luận lớn nhỏ đều muốn hồ, sẽ hỏng mất vận khí của mình. Hơn nữa, hắc hắc, Mạc ca ca nói, chơi mạt chược nếu như quá thông minh, muốn quá nhiều, tính toán quá nhiều, ngược lại không vui. Tối hôm qua Mạc ca ca cùng muội đánh cược, đảm bảo ngày hôm nay tỷ nhất định sẽ thua.

Tiêu Linh Chỉ lông mày dựng thẳng lên, cả giận nói:

- À, ta cứ bảo vận may sao lại quay lưng lại với ta, hóa ra là do hắn ở sau lưng ta thầm chú, chút quay về ta xem sẽ sửa trị hắn thế nào.

Sương nhi đưa ngón tay lên miệng, suỵt khẽ:

- Linh Chỉ tỷ tỷ, tỷ đừng nói là muội tiết lộ nhé, kẻo Mạc ca ca lại bảo muội bán đứng huynh ấy.

- Không biết.

Tiêu Linh Chỉ cười tinh quái:

- Muốn đối phó hắn, lý do còn nhiều mà.

Phạm Tiểu Thiếu chớp chớp đôi mắt:

- Linh Chỉ tỷ tỷ, bình thường tỷ giáo huấn tướng công như thế nào, mách lại cho bọn ta được không? Tối hôm kia, ta nghe hắn trong phòng tỷ nói: chết ta rồi, chẳng lẽ tỷ thiếu chút nữa đã đánh hắn chết? Tỷ dạy hắn như thế sao? Là đánh cho hắn đến chết à?

Tiêu Linh Chỉ nghe vậy, lập tức đỏ mặt lên, lúng túng nói:

- Cái này... cái kia là hắn nói lung tung...

Nghĩ đến chuyện đêm trước cùng Hàn Mạc thử mấy trò quái đản, cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, nóng ran.

Phạm Tiểu Thiến cũng đã từng trải, thấy Tiêu Linh Chỉ có thái độ lạ, lập tức hiểu được, hai má cũng đỏ lên, lập tức cười khanh khách.

Sương nhi không rõ nguyên do, ngồi vừa rải bài vừa nói:

- Mạc ca ca tại sao lại kêu lung tung vậy? Hắn tại sao phải chết?

Tiêu Linh Chỉ càng xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài nói:

- Đúng rồi, Hồng Tụ muội muội, bà bà (mẹ chồng) bên kia có tin tức gì không? Công công (bố chồng) thương thế khôi phục chưa?

Hồng Tụ bắt đầu bắt bài, đáp:

- Công công cùng bà bà hôm nay ở trong thành Thần Sơn, Phong Quốc Đại tế ti tìm vu y cao minh nhất Phong quốc, mấy năm nay khám và chữa bệnh, gân mạch trong đầu đang dần khôi phục, chỉ là dược tính quá mức ác độc, muốn hoàn toàn khôi phục, chắc có lẽ cũng còn lâu.

Nghe nói đến đây, mấy thiếu phụ đều ảm đạm.

- Muội phải chăng cũng mới đi Thần Sơn thành với tướng công?

Tiểu Thiến nháy mắt hỏi.

Hồng Tụ gật gật đầu.

- Tướng công thật sự là người đệ nhất hiếu thuận trong thiên hạ, mấy năm nay hằng năm đều đi thành Thần Sơn vấn an bố mẹ.

Tiểu Thiến buồn bã nói:

- Hơn nữa, lần nào đi cũng ở lại mười ngày nửa tháng.

Hồng Tụ lộ vẻ kỳ quái, thản nhiên nói:

- Thăm bố mẹ tất nhiên không giả, chỉ là hắn đến Phong quốc cũng rất bận rộn.

- Ah?

Tiêu Linh Chỉ con ngươi đảo môt vòng:

- Chẳng lẽ hắn tại Phong quốc còn phải xử lý quốc sự?

- Ta cũng không biết quốc sự hay là việc tư?

Hồng Tụ mặt vẫn lạnh như băng:

- Thường xuyên cùng Phong quốc Đại tế ti nói chuyện thâu đêm suốt sáng, chắc hẳn là việc quốc gia đại sự a!

Phạm Tiểu Thiến tuy đã mang phong thái thiếu phụ thành thục hơn nhiều, nhưng tâm tư vẫn còn hồn nhiên lắm, nghe Hồng Tụ nói vậy, nàng còn trìu mến bảo:

- Tướng công thật sự là vất vả, đêm hôm còn phải trao đổi quốc sự với Đại tế ti. Trách không được năm trước Phong quốc phái sứ thần đến đây triều cống, nguyện ý trở thành nước phụ thuộc Đại Yến đế quốc ta. Hiện tại xem ra, tướng công là vì phải thuyết phục vị Đại tế ti này rồi.

Tiêu Linh Chỉ tất nhiên không hồn nhiên như Phạm Tiểu Thiến, cười mà như không cười:

- Xem ra vị Nhiếp Chính vương kia thật là vất vả. Hồng Tụ muội muội, quay trở về chúng ta phải hầu hạ hắn thật tốt.

Sương nhi mở trừng hai mắt, lập tức che miệng cười rộ lên.

Lại đánh thêm hai vòng, đột nhiên một tiểu cô nương 5, 6 tuổi tiến vào, mặc váy 6 màu, tướng mạo thanh tú, làn da trắng ngời, tới bên Tiêu Linh Chỉ phụng phịu:

- Mẹ, phụ thân sao vẫn chưa về? Con đói gần chết. Không phải người nói hôm nay sẽ nướng cá ăn sao?

Tiêu Linh Chỉ lập tức trìu mến dịu dàng nói:

- Lâm nhi, mẹ dặn con luyện ca, đã luyện chưa?

Tiểu cô nương gật đầu đáp:

- Dạ như mẹ dặn dò, con đã luyện rồi.

Phạm Tiểu Thiến ngồi một bên thở dài:

- Lâm nhi của chúng ta ngoan quá, tuổi còn nhỏ mà đã biết học cầm kỳ thư họa, trưởng thành nhất định có bản lĩnh tốt. Không giống như đại ca, không có lúc nào chịu ngồi yên, nghịch ngợm hết biết, hở tý là gây họa.

Tiêu Linh Chỉ cười:

- Định nhi không gọi là nghịch ngợm được. Theo lời phụ thân hắn nói thì đó là biểu hiện có tiền đồ. Lần trước gây họa, phụ thân hắn không phải đã nói hồi nhỏ cũng như hắn sao? Khi còn bé sống yên ổn quá, trưởng thành sẽ không có khí phách gan dạ bản lĩnh nam nhân.

Quay đầu lại kêu:

- Tiểu Quân, muội xuống bờ biển nhìn xem, xem Vương gia có định về hay không? Nói cho hắn biết con gái của hắn đã đói bụng rồi.

Tiểu Quân đang cùng nha hoàn Vân Thiến của Tiểu Thiến ở bên ngoài chơi cờ nhảy, nghe Tiêu Linh Chỉ gọi liền đáp ứng. Hàn Lâm cũng nói:

- Mẹ, con cũng đi!

Tiêu Linh Chỉ khoát tay:

- Đi đi, đừng chạy lung tung.

Hàn Lâm cười hì hì, lúc này mới như con chim con chạy ù đi, cùng Tiểu Quân ra bờ biển xa xa, thoáng nhìn trên biển chỉ có một con thuyền cô độc, trên thuyền không thấy bóng dáng nào cả.

Mặt biển xanh thẳm vỗ rì rào, thỉnh thoảng có đàn hải âu tung cánh bay qua.

Dưới mặt biển, Hàn Mạc lúc này mặc mỗi quần ngắn, tay phải nắm một xiên cá, cả người như một con cá, bơi đuổi theo một con cá mập loại nhỏ.

Tuy trong nước có lực cản lớn, nhưng thể lực của hắn vốn không bình thường, tốc độ bơi cực nhanh, quần con cá mập kia hồi lâu, rốt cuộc tìm được cơ hội, dùng xiên cá hung hăng cắm vào bụng con cá mập, lại cùng cá mập vật lộn một hồi, cuối cùng đem cá mập kia chế ngự.

Hắn một tay kéo xiên cá, nổi lên trên mặt nước. Thấy cách đó không xa, một thiếu niên 7, 8 tuổi cũng đang cưỡi trên đầu một con cá mập, nắm đấm tuy không lớn, nhưng cực kỳ hung hãn, đấm liên hồi vào đầu con cá mập. Cá mập hiển nhiên là rất đau, hết ngoi lên lại ngụp xuống. Nhưng thiếu niên kia lại như được dính vào lưng cá mập, bất luận thế nào cũng không rời khỏi. Mà cá mập kia dưới nắm đấm của thiếu niên, càng lúc càng yếu, sự phản kháng dãy dụa cũng càng lúc càng nhỏ.

Hàn Mạc bơi vào thấy Hàn Lâm đang đứng trên bờ chờ đợi, trên mặt lập tức hiện ra vẻ ôn nhu lạ thường, quay đầu lại kêu lên:

- Hàn Định, con mồi của ta đã chết, quay vào đi, có hai con mồi này, cũng đủ cho chúng ta một bữa thỏa thuê rồi.

Cũng không nói nhiều, bơi về phía bờ biển, cầm theo xiên cá đi dọc bờ biển, vừa cười vừa nói:

- Nữ nhi ngoan, đói bụng rồi phải không? Không nên gấp, lão tía lập tức nướng cá mập cho các con ăn, rất thơm rất thơm.

Hàn Lâm đi tới, bàn tay nắm lấy một ngón tay Hàn Mạc, chỉ vào Hàn Định đang chiến đấu cùng cá mập trên biển, có chút sợ hãi nói:

- Cha, đại ca sẽ không sao chứ? Cá mập kia dữ quá!

Hàn Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hàn Lâm, dịu dàng nói:

- Không cần lo lắng, hắn có bản lĩnh đó. Nếu ngay cả một con cá mập cũng không thể đối phó, lớn lên làm sao bảo hộ các ngươi?

Hàn Lâm cười hì hì. Hàn Định bên kia cũng không phí bao nhiêu thời gian, rốt cuộc hạ gục con cá mập kia, quay đầu bơi vào bờ, tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã sớm lộ ra vẻ tráng kiện, hơn nữa, y chang phụ thân hắn: một thân màu đồng cổ.

Đem con cái mập kia kéo đến cạnh bờ, Hàn Định nhìn Hàn Lâm, mở nắm tay ra, lạnh lùng nói:

- Cho này.

Trong bàn tay nhỏ của hắn, có một hòn đá nhiều màu sặc sỡ. Hàn Lâm nhìn thấy, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, lập tức nhận lấy, cười ngọt ngào:

- Cám ơn ca ca!

- Không cần cám ơn!

Hàn Định lạnh nhạt.

Nhìn Hàn Lâm hưng phấn cầm hòn đá nhỏ, Hàn Mạc cũng đầy vẻ vui mừng. Hắn nhìn về phía biển, đột nhiên nhìn thấy một con thuyền lớn đang chạy tới phía này, không khỏi nhíu mày.

Thuyền dừng lại, đầu thuyền thả xuống một con thuyền nhỏ, sau đó thuyền nhỏ từ từ vào bờ. Hàn Lam nhìn thấy người trên thuyền, liền hô to vui mừng:

- Tiểu Tuyết nhi đến, Tuyết di nương đến!

Vừa nói vừa buông tay Hàn Mạc chạy về phía con thuyền nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng.

Hàn Mạc thở dài, lúc này mới chậm rãi đi đến.

Trên thuyền nhỏ, Trấn Đông tướng quân Hàn Nguyên khươ mái chèo, mà Diễm Tuyết Cơ ôm Hàn Tuyết hơn 3 tuổi đứng ở đầu thuyền, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ma mị. Hàn Tuyết nhìn thấy Hàn Lâm đang đứng cạnh bờ, cũng háo hức hẳn lên, cả người chỉ chực chuồi khỏi tay mẹ. Diễm Tuyết Cơ vỗ nhẹ mông Hàn Tuyết. Tiểu gia hỏa hiển nhiên đối với mẫu thần cực kỳ kiêng kỵ, liền yên tĩnh trở lại.

Nàng đến bên cạnh bờ, Hàn Lâm đã ngọt ngào kêu:

- Tuyết di nương, Tứ bá!

Hàn Nguyên từ trên thuyền nhỏ nhảy xuống, tiến lên vuốt đầu Hàn Lâm, cười nói:

- Tiểu nha đầu này mồm miệng thật là ngọt.

Một tay ôm lấy Hàn Lâm:

- Đến đây, để Tứ bá ôm một cái!

Hàn Mạc cũng đã tiến lên, thò tay giữ thuyền cho Diễm Tuyết Cơ:

- Trước kêu cho nàng đi theo cùng, nàng không đi, bây giờ lại...

Diễm Tuyết Cơ chưa kịp đáp, Hàn Tuyết đã duỗi hai cánh tay ra, nũng nịu:

- Phụ thân ôm một cái, phụ thân ôm một cái...

Hàn Mạc ôm lấy khôn mặt xinh đẹp của tiểu Hàn Tuyết, cười tủm tỉm:

- Tiểu Tuyết nhi có nhớ phụ thân không?

Hàn Tuyết rúc cái đầu nhỏ vào ngực hắn:

- Nhớ...

Hàn Mạc lập tức cười tươi. Diễm Tuyết Cơ đã lớn tuổi, nhưng lại không có chút dấu vết thời gian trên mặt nàng. Không những thế, mà còn thấy trẻ hơn. Vẫn như cũ, vẻ quyến rũ càng thêm nồng đậm.

Kỳ thật, chẳng những là nàng, mà cả Tiêu Linh Chỉ, Phạm Tiểu Thiến cũng mấy người bọn họ cũng càng ngày càng trẻ ra, hết thảy đều là nhờ có Hóa tâm công của Hiên Viên vô danh năm đó đưa tặng.

Năm đó Hàn Mạc được Hóa tâm công mặc dù biết đó là tâm pháp cực hay nhưng lại cũng chưa biết hết tác dụng, sau này càng tập càng phát hiện Hóa tâm công làm cho người tập làn da càng ngày càng săn cứng, mịn màng, nói cách khác, nếu trường kỳ tu luyện Hóa tâm công chẳng khác nào là biện pháp kéo dài tuổi xuân rất hiệu quả. Hơn nữa, công phu này cũng không phải quá khó luyện. Hàn Mạc đem Hóa tâm công truyền lại cho thê thiếp của mình, quả nhiên hiệu quả phi phàm. So với bạn cùng lứa, thê thiếp của hắn càng ngày càng trẻ đẹp.

Diễm Tuyết Cơ uốn éo vòng eo, tiến lên nhéo vào mũi Hàn Mạc, cười dịu dàng:

- Từ lúc ngươi giúp đỡ thiết lập tổng hội từ thiện đến nay, các phân hội không tháng nào không có việc. Thiên hạ này tuy yên ổn rất nhiều, nhưng người khốn khổ còn nhiều hơn so với ngươi biết. Muốn an dân, còn cần rất nhiều bạc.

Đôi mắt đẹp chuyển động, quét qua cảnh đào nguyên một lượt, sâu kín thở dài:

- Có ai được như ngươi, mang theo mỹ nữ du ngoạn vui thú, tiêu dao tự tại.

- Thêm bạc?

Hàn Mạc nói:

- Không phải hằng năm Hộ bộ đã hướng hội từ thiện của nàng cấp một khoản tiền sao? Lại còn cho phép nàng hướng các tỉnh quyên tiền? Như thế mà vẫn còn thiếu?

Diễm Tuyết Cơ mắt trợn lên:

- Hộ bộ thì cấp được bao nhiêu? Cho dù quyên tiền, ngươi nghĩ các phú thương đại cổ kia sẽ dễ dàng mở túi lấy bạc ra sao?

Hàn Mạc cười khổ:

- Ta hiểu rồi, nàng đến lần này, là có âm mưu?

Diễm Tuyết Cơ cười hối lỗi, tới gần, kéo cánh tay hắn, nũng nịu nói:

- Cái gì mà âm mưu với không âm mưu. Nói chuyện khó nghe vậy? Người ta thỉ là muốn thương lượng một chút. Ta thấy ngươi mậu dịch trên biển rất tốt, chính ngươi cũng là người đại phú, muốn quyên tiền, nên tìm tới vị đại từ đại bi này mới đúng.

Hàn Mạc vẻ mặt đau khổ, Diễm Tuyết Cơ đã nháy mắt với Hàn Tuyết đang ở trong lòng Hàn Mạc. Hàn Tuyết giọng còn ngọng ngịu, líu lo nói:

- Phụ thân cấp bạc, phụ thân cấp bạc!

Hàn Mạc dùng cái mũi của mình cọ trên đỉnh đầu Hàn Tuyết:

- Tiểu Tuyết nhi, bạc của phụ thân là để dành cho con, con có thực nguyện ý đem tất cả bạc cho mẹ không?

Hàn Tuyết gật đầu, nghiêm trang nói:

- Mẹ là vì phụ thân mà an dân, công đức vô lượng, phu thân cấp bạc!

Diễm Tuyết Cơ lại cười nịnh nọt:

- Nhìn xem, con gái của chúng ta còn hiểu chuyện. Nó còn hiểu công đức vô lượng cơ đấy. Con gái ngoan, quay về mẹ đưa con đi Đại Tuyết sơn chơi.

Hàn Mạc lườm nàng, tức giận nói:

- Cái gì mà hiểu chuyện, không phải là nàng dạy nó nói sao?

Diễm Tuyết Cơ trừng mắt liếc hắn một cái, hỏi Hàn Tuyêt:

- Con gái ngoan, con nói xem, những lời này có phải là mẹ dạy con không?

Hàn Tuyết còn chưa kịp trả lời, Hàn Mạc đã cười tủm tỉm:

- Tuyết nhi, nói thật cho phụ thân biết. Chỉ được nói thật. Quay về phụ thân cho con một tiểu đầu đất bay được trên trời...

Hàn Tuyết hưng phấn nói:

- Tốt nha, đều là mẹ dạy...

Diễm Tuyết Cơ chống nạnh, thở phì phì:

- Đúng là tiểu nha đầu thối, lúc trước đã giao kèo rồi, thế mà lần này bán đứng lão nương!

Hàn Tuyết không để ý tới, ôm lấy cổ Hàn Mạc cười khanh khách.

Lúc này Hàn Nguyên đã buông Hàn Lâm xuống, chắp tay đứng một bên. Diễm Tuyết Cơ cũng là ngươi tinh tế, ôm Hàn Tuyết, nắm tay Hàn Lâm cười nói:

- Các nương nương ở đầu này? Ta đi gặp các nương nương, đã lâu rồi không gặp.

Hàn Lâm vội nói:

- Tuyết di nương, các nương đang ở trong sân chơi mạt chược, con dẫn di nương đi.

Diễm Tuyết Cơ lúc này mới hướng về phía trên đảo yểu điệu đi tới, lắc mông vài cái chợt dừng lại, vũ mị cười, thanh âm ngọt lịm:

- Lang quân tốt, quay lại, ta cùng ngươi đàm phán chuyện quyên tiền, ngươi cũng không nên quá keo kiệt.

Hàn Mạc lắc đầu, Hàn Nguyên đã tiến lên, vỗ vai hắn:

- Tiểu Ngũ, nàng đời này đúng là nắm thóp ngươi rồi.

- Ai bảo ta xưa nay thương hoa tiếc ngọc?

Hàn Mạc thở dài, lập tức cùng Hàn Nguyên ngồi xuống bãi cát:

- Tứ ca, huynh lần này cũng tới?

- Là Tú công chúa từ kinh thành phái người tìm đệ hồi kinh, nói là trong kinh công việc bề bộn, đệ không thể trốn tránh.

Hàn Nguyên cười nói.

Hàn Mạc nhăn nhó:

- Thượng Quan Thanh. Minh Ngộ Tín, Lạc Thư ba người bọn họ đều là những nhân tài trị quốc bậc nhất thiên hạ, có ba người bọn họ hỗ trợ việc triều chính, chắc chắn tốt hơn ta nhiều. Các nàng này thế nào mà cứ không muốn nhìn thấy ta nhàn nhã, cứ đi vắng chút là phái người đuổi theo thúc giục.

Hàn Nguyên cười ha hả:

- Chung quy lại là nhớ đệ thôi!

Lại nói tiếp:

- Uy chi hoàn quốc phái ra một đội sứ giả vào kinh thành, là muốn Đại Yến đế quốc giao thương, có vẻ biểu hiện vô cùng chân thành, triều đình đang cùng bọn họ bàn bạc. Hiềm một nỗi đệ lại không có trong triều, nên bọn họ cũng không dám tự tiện quyết định.

Hàn Mạc trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:

- Tứ ca, huynh không hiểu tâm ý của đệ.

Hàn Nguyên quay đầu, nhìn hắn, nhíu mày.

- Lúc trước đệ cầm quyền, thực sự không phải là vì tham luyến quyền lực trong tay, mà là không thể không làm như vậy.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Hàn thị chúng ta muốn vượt qua thời kỳ nguy nan, phải phô trương thanh thế, không chút lưu tình đánh bại bất cứ thế lực thù địch nào. Nhưng hôm nay tất cả đã đi vào quỹ đạo, đệ lúc đầu đề bạt đám Thượng Quan Thanh, cũng là vì xác định bọn họ thực sự có tài trị quốc. Hơn nữa, đệ phổ biến tân chính, cũng cần mấy người này duy trì triệt để. Nếu đệ muốn làm Hoàng đế, năm đó là cơ hội tốt nhất, đệ bỏ qua cơ hội đó, là vì không muốn ngồi vào ngai vàng.

Hắn nằm vật trên bờ cát, thản nhiên nói:

- Ngai vàng đế vương cũng chẳng có gì hay ho cả, đệ không thèm ngồi.

Hàn Nguyên gật đầu.

- Kỳ thật ai làm Hoàng đế cũng được, quan trọng chính là quốc gia cần một triều đình biết lo cho dân, cần một triều đình làm việc vì dân chúng.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Những năm đệ cầm quyền, chính là muốn củng cố thực lực của bộ máy quan lại. Cũng tạo điều kiện thuận lợi cho người của Hàn tộc, tuy nhiên hết thảy tính toán cũng quá thuận lợi. Hoàng đế mỗi ngày một trưởng thành, hy vọng có thể phát triển khỏe manh, hy vọng dưới sự giáo huấn của Trang tiên sinh sẽ trở thành một minh quân thực thụ. Nếu như đệ lại nhúng tay vào việc triều chính, đối với tương lai của hắn cực kỳ bất lợi.

Hàn Nguyên thở dài:

- Tiểu Ngũ, đệ đúng là người dụng tâm. Tứ ca cực kỳ khâm phục.

Hàn Mạc mỉm cười, tiếp tục nói:

- Triều đình hôm nay, có nhiều nhân tài, chắc chắn sẽ quốc thái dân an. Mấy năm nay đệ phổ biến tân chính, một trong những mục đích là có thể bắt đầu gây dựng một quốc gia khỏe mạnh. Một nguyên nhân khác là trấn áp sự bành trướng của các gia tộc khác. Cho nên mấy năm gần đây có ít người dám đối đầu với Hàn Mạc ta.

Hàn Nguyên nói:

- Mấy năm gần đây đệ quyết định nhanh chóng, nếu không phải mỗi lần xuất hiện nguy cơ liền ra tay chặt đứt, chỉ sợ tân chính khó có thành tựu của ngày hôm nay.

- Tứ ca ưu ái rồi

Hàn Mạc cười ha hả:

- Nói cho cùng, đệ chính là một người to gan lớn mật dám làm mà thôi. Thủ đoạn xử lý nguy cơ đều là Trang tiên sinh đứng phía sau bày mưu hiến kế.

Nói đến đây, hắn trầm ngâm một lúc:

- Có lẽ sau này đệ sẽ xa lánh việc triều chính, đợi đến lúc Hoàng đế có thể tự mình chấp chính, chính thức bắt đầu cai trị quốc gia...

Dừng một chút, vừa cười vừa nói:

- Chỉ có điều, đệ cần kéo dài tân chính, cần áp chế hết mọi phép tắc cổ hủ cũ. Cho nên, chưa đến thời điểm phù hợp, đệ không cho phép bất cứ kẻ nào dao động quyền lực trong tay đệ.

Hàn Mạc trong tay nắm hệ thống tình báo khổng lồ, một hệ thống thương mậu khổng lồ, triều đình và ở các địa phương đều có thế lực của hắn. Ngũ đại quân đội vẫn do Thiết Khuê và Chu Tiểu Ngôn thống lãnh. Bản thân hắn võ công thì càng ngày càng đạt đến độ khủng bố khôn lường.

Hắn có thể dùng thế lực trong tay của mình để đảm bảo cho Tào Hợp con của hắn bình an phát triển, cấp cho con hắn một bản lĩnh thực thụ, thật sự có thể trị quốc bình thiên hạ, hắn lúc đó sẽ thanh thản buông tay...

- Tam ca tại Nam Dương vẫn tốt chứ?

Hàn Nguyên trầm mặc một hồi, rốt ruộc hỏi:

- Ta đã gần hai năm nay không được tin của huynh ấy.

Hàn Mạc cười nói:

- Huynh không cần lo lắng, Tam ca ở đó sống tốt lắm.

Đột nhiên nhớ đến có nên đem chuyện Hoa Khánh phu nhân và Tiểu Yến Tử nói ra không, cuối cùng quyết định thôi.

Hàn Tân cùng Hoa Khánh phụ nhân mang theo vị công chúa thật kia rời xa Trung Thổ, đến Nam Dương sinh sống. Hiển nhiên là muốn quên hết mọi việc trước kia, mình cần gì phải nhắc tới.

Hơn nữa Tiểu Yến Tử mặc dù không có thân phận công chúa nhưng là một tiểu cô nương khoái hoạt vô cùng, so với một công chúa có khi còn hạnh phúc hơn nhiều.

Giống như Sương công chúa, lúc trước cũng bởi vì thân phận Hoàng tộc suýt bị đem đến Khánh quốc, nếu như không phải Tú công chúa và Hàn Mạc liên thủ sắp đặt, tiểu Sương nhi hôm nay cũng không thể vô tư lự mà sống thoải mái như vậy.

- Di nương tốt chứ?

Hàn Nguyên lại hỏi:

- Lần trước Đỗ cô nương trở về đều nói người Nam Dương đều xưng di nương là Hoa thần, đều tán dương di nương là tổ sư thêu hoa của bọn họ.

Hàn Mạc miệng tươin cười, nhìn bầu trời xanh thẳm, có những đám mây trắng bồng bềnh phiêu lãng:

- Di nương không quan tâm bọn họ tán dương, chỉ cần có thể sống thật vui vẻ, hết thảy đều không quan trọng.

Màn đêm buông xuống, Hàn Mạc lén nghe tiếng đàn từ bên sân nhỏ kia truyền đến, biết các nữ nhân của mình đang so đấu cầm kỹ, hắn lúc này mới đi đến một ngôi mộ bên trong một hòn đảo nhỏ. Ngôi mộ táng dưới một bóng cây cổ thụ, nhìn qua thấy muốn phát run.

Khi còn sống dù là kinh thiên động địa, sau khi chết cũng chỉ là một nấm đất vàng mà thôi.

Trước phần mộ chỉ có một khối bia, bên trên không viết rõ tên họ người chết, chỉ khắc hai câu nói.

"Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh nhất tràng túy"

(Hoàng đồ bá nghiệp trong lúc nói cười, không thắng nhân sinh một hồi say)

Ngôi mộ này cô đơn mà tịch liêu, trong rừng lờ mờ rất khó phát hiện thấy.

Hàn Mạc trầm ngâm một hồi, cúi người, đem bầu rượu trong tay mở ra, rắc vào trước phần mộ, sau đó lẳng lặng quay người rời khỏi.

Trên biển có rất nhiều hòn đảo nhỏ. Tiên Nhân đảo đương nhiên là một hòn đảo nhỏ xinh đẹp nhất. Mà cách hòn đảo này không quá trăm dặm có một hòn đảo nhỏ khác, so với Tiên Nhân đảo có nhỏ hơn chút, nhưng cây cỏ xanh miết phong cảnh hữu tình. Hòn đảo nhỏ này có tên là Tố Nguyệt đảo, đơn giản là hình dáng của nó giống như một vầng trăng.

Trên hòn đảo này có mấy phòng nhỏ cực kỳ tao nhã, tuy không quá hoa lệ nhưng cực kỳ thanh lịch, đằng sau phòng nhỏ có một tiểu viện bằng trúc, bên trong nuôi dưỡng rất nhiều hoa thơm cỏ lạ. hơn nữa, có một đám rau dưa.

Một phu nhân mặc xiêm y mộc mạc, cầm trong tay một con đao nhỏ, đang tỉa tót cây cối trên sân nhỏ, đắm chìm trong đó, nàng tuy là mặc áo vải, nhưng toàn thân toát lên vẻ quý khí tột bậc, mỗi động tác đều cực kỳ tao nhã.

Một trận gió thổi qua, mỹ phu nhân nghe từ sau lưng truyền đến tiếng ho khan, chậm rãi xoay người, thấy một nam nhân da màu đồng đang tươi cười nhìn nàng.

Mỹ phu nhân lạnh giọng nói:

- Hàn Mạc, ngươi mỗi lần xuất hiện đều lén lén lút lút vậy sao?

Hàn Mạc chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào trong sân, mỉm cười nói:

- Vốn tưởng rằng ở chỗ này nhiều năm như vậy, tính tình của nàng sẽ thay đổi, nhưng bây giờ xem ra, nàng vẫn không hề cam lòng.

Mỹ phu nhân lạnh lùng nói:

- Đem ta giam lỏng ở đây, còn muốn ta cảm kích ngươi sao?

- Giam lỏng?

Hàn Mạc cười khổ:

- Chẳng lẽ nàng nghĩ sẽ trở lại Trung Nguyên? Nàng cũng biết, cho đến hôm nay, những kẻ thù trước kia vẫn còn hoài nghi nàng chưa chết, vẫn còn phái người khắp nơi tìm tung tích của nàng. Lỗ gia sớm đã thành mây khói, mà nàng nếu trở lại Trung thổ, ta cam đoan nàng không thể có cuộc sống an bình như thế này đâu.

Mỹ phu nhân nghiên chặt hàm răng, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, sâu kín thở dài.

Hàn Mạc đi vào một góc khuất trong sân:

- Nàng trồng nhiều hoa quả đẹp quá. Những cây dưa leo này đã lớn như vậy rồi sao? Trên đảo này cũng không có quá năm sáu nữ nhân, nhiều dưa như vậy ăn hết sao?

Mỹ phu nhận trên mặt ửng hồng, thướt tha đi đên bên cạnh Hàn Mạc, khẽ nói:

- Không cần ngươi nhọc công hỏi tới. Ngươi nếu ngại nhiều, hay mang về một ít đi, cho đám thê thiếp kia nếm thử, đảm bảo bọn họ sẽ rất thích...

Vừa nói vừa đặt tay lên ngực hắn, cười quyến rũ:

- Hàn đại nhân đại giá quang lâm, ta có nên tiếp đãi thật tốt không? Tận tình mà chăm sóc hết tình hữu nghị bang giao...

Hàn Mạc thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ yêu mị, kinh hồn táng đảm, không ngờ mỹ phụ đã thò tay đẩy hắn té xuống ghế, giọng hắn đầy vẻ đau khổ cảm thán:

- Chỉ mong sao không bị các nàng ép khô...

Bầu trời mây trắng phiêu động, trên sân nhỏ mấy con chim hải âu sải cánh bay qua, trời xanh biển cả, giang sơn như thử đa kiều khiến bao kẻ anh hùng khom lưng, cuối cùng cũng không bằng được mỹ nhân đa tình...

Giang sơn mỹ sắc, hoàng đồ bá nghiệp, đều ở trong lúc nói cười...

HẾT


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1133)


<