Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền thần - Hồi 1072

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 1072: Thuyết khách nhân
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Bên trong linh đường vô cùng lạnh lẽo, Dương Thanh và Hàn Thiên Tứ nhỏ giọng nói chuyện, cũng có vẻ rất là quỷ dị.

Dương Thanh nói đến đoạn này, Hàn Thiên Tứ lại cũng không cao giọng, trong lòng biết rằng lão già này nhất định sẽ có chính kiến của mình, bằng không sớm đã phủi tay áo mà bỏ đi rồi, vì thế hạ giọng nói:

- Đại trưởng lão, tối nay hạ quan nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn trợ giúp Đại trưởng lão hoàn thành một đại sự mà thôi.

- Hoàn thành đại sự?

Khóe mắt Hàn Thiên Tứ nhảy lên, nhưng thanh âm lại vô cùng bình tĩnh nói:

- Lời nói này của Dương đại nhân lão phu nghe không hiểu. Lão phu tuổi đã gần bảy mươi, là người gần đất xa trời, đâu còn muốn cái gì mà đại sự?

- Phúc duyên con cháu, nhiều đời phong vương, đây chẳng lẽ không phải là đại sự ư?

Dương Thanh lập tức nói:

- Đại trưởng lão, thứ cho hạ quan nói như vậy, ngài cả đời này dốc hết tâm huyết vì Hàn tộc hưng thịnh, lập được công lao hiển hách, gần đến cuối đời, vẫn muốn có một tòa nhà giải sầu. Lời nói của hạ quan không được khéo léo, hạ quan thật là thấy không đáng cho Đại trưởng lão. . n. Y. Y

Khóe mắt Hàn Thiên Tứ co rúm, thản nhiên nói:

- Dương đại nhân đây là đang châm biếm lão phu ư?

- Hạ quan không dám!

Dương Thanh lập tức nói:

- Đại trưởng lão, hiện giờ đúng là cơ hội tốt, một khi sự thành, Đại trưởng lão không chỉ không phải vì một tòa nhà mà phiền muộn nữa, mà còn có thể ngồi ung dung hưởng phú quý vinh hoa, còn con cháu của Đại trưởng lão, cũng có nhiều thế hệ vĩnh viễn hưởng vinh hoa phú quý.

Hàn Thiên Tứ nhíu mày nói:

- Ý của Dương đại nhân là?

- Đại trưởng lão, không dám gạt ngài, Hàn gia các ngài hiện nay nhìn thì đẹp đẽ, kỳ thực là nguy hiểm, không quá nửa năm, chắc chắn gặp một trường đại kiếp khó khăn.

Dương Thanh nghiêm nghị nói:

- Đại trưởng lão nếu như có thể đi trên một con đường chính xác, chẳng những sẽ không bị liên lụy, hơn nữa còn bảo toàn Hàn tộc, trở thành người đứng đầu phục hưng của Hàn tộc thật sự. Có lẽ rất nhiều năm sau, con cháu Hàn thị khi nhắc đến tên Đông Hải Vương, nhất định phải nhắc đến tên Đại trưởng lão.

Trong mắt Hàn Thiên Tứ hiện ra một tia sáng rất cổ quái, hỏi:

- Dương đại nhân, lão phu tuổi cao, có vài lời nói không rõ, lão phu quả thật nghe không hiểu.

Dương Thanh ngồi thẳng mình, lại hạ giọng nói:

- Được, vậy hạ quan liền liều chết nói thẳng. Toàn bộ Hàn thị hiện giờ đã đi bên cạnh vách núi rồi, bọn họ cũng không biết nếu tiến thêm một bước nữa thì sẽ rơi vào trong vực sâu vạn trượng. Hiện nay mạch chính của Hàn tộc, Đại Tông Chủ đã quy tiên, Nhị Tông Chủ lại lên kinh thành, đúng là... ôi, nhìn chung toàn bộ Hàn tộc hiện nay cũng là lão nhân gia với tư cách là người uy vọng cao nhất, địa vị tôn quý nhất, thời khắc nguy khốn liên quan đến sự tồn vong sống chết của Hàn tộc như vậy, Đại trưởng lão chẳng lẽ không muốn đứng ra cứu vớt Hàn tộc từ trong nước sôi lửa bỏng ư?

Thanh âm của y tuy nhẹ, nhưng một lời nói lại cực kỳ sắc bén.

Hàn Thiên Tứ nheo mắt lại, thản nhiên nói:

- Dương đại nhân, lời nói này của ngài không phải có phần nói chuyện giật gân rồi chứ? Nếu ngài đã đem cuộc nói chuyện tới nước này, lão phu cũng không ngại nói thẳng. Hiện nay trong triều đình nước Đại Yến, trải rộng là thế lực của Hàn gia ta, quân Tây Bắc hiện nay, quân Trấn Phủ, thậm chí là Ngự Lâm quân gần như đều nằm dưới sự khống chế của Hàn gia ta, lão phu thật đúng là nhìn không ra đã đi đến bên cạnh vách núi.

- Đại trưởng lão sai rồi. Những đội quân này có thể nói là ở trong tay Hàn gia, nhưng cũng không phải là ở trong tay toàn bộ Hàn gia. Hạ quan mạo muội, xin hỏi Đại trưởng lão có thể điều động một binh một tốt của quân Tây Bắc hay là Ngự Lâm quân hay không?

Dương Thanh khẽ cười nói:

- Hơn nữa, những đội quân này, Hàn gia dòng chính cũng chưa chắc đã nắm vững.

Hàn Thiên Tứ sắc mặt sa xuống, chỉ nghe Dương Thanh tiếp tục nói:

- Hàn gia có thể có thời hưng thịnh hôm nay, chẳng qua là vì lúc trước Ngũ thiếu gia nắm được binh quyền Tây Bắc. Nhưng hiện giờ Hàn gia có thật sự nắm được chắc quân Tây Bắc không? Đại trưởng lão đừng quên, quân Tây Bắc phe phái rất nhiều, Ngũ thiếu gia một thời có thể nắm vững trong tay, Đại công tử lại chưa chắc có thể nắm vững thật sự. Quân Tây Bắc có chút sóng gió, thì con át chủ bài lớn nhất của Hàn gia không thể nào lật ra được. Ngoài chuyện này ra, Đại trưởng lão cũng đừng quên, thiên hạ này còn có Tào gia, ngoài quân Tây Bắc, quân Trấn Phủ, còn có rất nhiều quần thần trung thành với Thánh thượng, đó là Triệu Tịch Tiều ở Bột Châu, một tay nắm giữ quận Bột Châu, có hùng binh mấy vạn, trên triều có Phạm gia, Hồ gia cùng với Tiêu gia nhìn như suy tàn, nếu có người đứng ra kêu gọi, trong triều ngoài triều thuận theo mà nổi lên, Huyền Đạo Công thật sự có thể chống lại được sự hợp lực tiến công của những thế lực này không?

Hàn Thiên Tứ nghe vậy, sắc mặt trở nên rất là khó coi, đột nhiên ho khan, Dương Thanh vôi vàng lấy khăn tay đưa ra, Hàn Thiên Tứ tiếp nhận, xoa xoa miệng, nói:

- Dương đại nhân, đây là đang hù dọa lão phu sao?

- Đại trưởng lão mưu trí, lời nói của hạ quan, trong lòng Đại trưởng lão sao có thể không rõ được?

Dương Thanh thở dài nói:

- Huyền Đạo Công hiện giờ quyền thế nghiêng triều, nắm trong tay nội các, lời nói cũng xem ngang như Thánh chỉ, đúng là hoàn toàn xứng đáng là quyền thần. Một khi quyền rơi vào tay, Huyền Đạo Công bị quyền thế mê hoặc, khó có thể phát hiện nơi hung hiểm, cứ từng bước tiến đến bên vách núi. Đại trưởng lão, từ xưa đến nay, thân là quyền thần có mấy ai mà có được kết cục tốt? Huyền Đạo Công và Hàn tộc là một sớm một chiều, lại u mê không tỉnh ngộ, tiếp tục như vậy, gia tộc diệt vong, thực sự không phải là điều hạ quan muốn thấy.

Hàn Thiên Tứ cau mày, đột nhiên hỏi:

- Dương đại nhân, lão phu cảm thấy chưa chắc là như vậy. Ngài nói là có người đứng ra kêu gọi, thiên hạ hưởng ứng, lão phu lại không biết là có thể có người nào có năng lực như vậy?

Lão ghé sát vào nói:

- Thánh thượng hiện giờ đã ở thâm cung, nghe nói bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ là không có khả năng đứng ra để làm khó Hàn tộc ta được.

- Vậy Tú công chúa thì sao?

Dương Thanh thản nhiên nói:

- Tú công chúa có thể có khả năng này không?

Hàn Mạc nghe thấy thế, trong lòng nhảy dựng lên, ý thức mạnh mẽ được cái gì đó.

Sau khi từ biệt Tú công chúa ở Tây Bắc, nhưng trong lòng Hàn Mạc lại vô cùng rõ ràng rằng, hiện giờ hoàng tộc nguy khốn trong một sớm một chiều, Tú công chúa thân là một trong những thành viên trọng yếu của Hàn tộc, tuyệt đối không thể khoanh tay làm ngơ.

Hôm nay xem lời lẽ cử chỉ của Dương Thanh, khó mà không nghĩ rằng Dương Thanh này là người của Tú công chúa.

Trong lòng hắn đang kinh ngạc, lại nghe giọng nói Dương Thanh vẫn mơ hồ truyền đến:

- Tú công chúa là em gái ruột của Thánh thượng, ở trong triều cũng rất có uy vọng. Đại trưởng lão tuy rằng đang ở Đông Hải, nhưng tự nhiên vẫn hiểu về đại sự ở ngàn dặm. Năm đó Thánh thượng có thể lên ngôi, Tú công chúa đã dốc rất nhiều sức lực, nếu không phải có Tú công chúa trợ giúp, Thánh thượng chưa chắc có thể đấu qua được hai vị Hoàng tử khác, cuối cùng lấy được vương vị. Nữ trung anh kiệt như thế, nếu nàng đại diện cho hoàng tộc đứng ra kêu gọi, hạ quan cho rằng, đến lúc đó số người nương tựa vào chắc chắn như cá chép dưới sông.

Cơ mặt Hàn Thiên Tứ giật giật, lẩm bẩm nói:

- Tú công chúa...

- Không nói đến cái khác, chỉ Bột Châu Triệu Tịch Tiều nhất định đi theo Tú công chúa, Đông Hoa Thính chính là một tay Tú công chúa tạo dựng lên, hiện giờ tuy là đầu nhập vào Huyền Đạo Công, nhưng nếu Tú công chúa ra mặt, cái thế của Đông Hoa Thính nhất định còn có thể trở thành thế lực của Tú công chúa.

Đôi mắt Dương Thanh lóe lên hào quang sáng quắc, nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua kia của Hàn Thiên Tứ:

- Trừ lần đó ra, lực lượng ngầm của Tú công chúa điện hạ mạnh bao nhiêu, chúng ta ai cũng không biết rõ. Một khi Tú công chúa đứng ra phất cờ hiệu cùng với Huyền Đạo Công đối địch, đến lúc đó Phạm gia, Hồ gia, Tiêu gia phản ứng như thế nào, Đại trường lão mưu trí cũng không cần hạ quan phải nói thẳng ra chứ.

Nghe Dương Thanh nói như vậy, Hàn Thiên Tứ cố gắng giả bộ ra vẻ điềm tĩnh, nhưng vẫn không thể che giấu sự khẩn trương trong lòng lão.

Dương Thanh thấy được lời nói của mình tấn công hiệu quả, trong lòng mừng rỡ, tiếp tục thêm lửa vào:

- Đại trưởng lão, nếu thực là tới thời điểm đó, Tú công chúa tập hợp mấy vạn đại quân đánh thẳng vào Kinh thành, bên trong thành cũng có các thế gia khác làm nội ứng, đến lúc đó thậm chí Ngự Lâm quân đều sẽ quay giáo phản kích, cho dù Đại công tử nắm giữ quân Tây Bắc, nhưng có thể điều động quân Tây Bắc quay về cứu viện vào thời điểm đó không? Hơn nữa Tú công chúa đại diện cho hoàng tộc, quân Tây Bắc quả thật sẽ đi theo Đại công tử thảo phạt Tú công chúa ư? Đại trưởng lão, lỗ thủng trong này, không thể không xem xét được. Huyền Đạo Công một khi sơ suất, toàn bộ Hàn tộc cũng liền gặp phải tai ương ngập đầu, mà Đại trưởng lão nhất hệ... ôi!

Thở dài một tiếng, vẻ mặt cảm thán.

Hàn Thiên Tứ nghe tới đây, trên trán không ngờ toát mồ hôi, đúng vào lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng sấm sét, thân thể Hàn Thiên Tứ hơi run, trên mặt hiện lên vẻ kích động, nhưng rất nhanh cảm giác được bản thân thất thế, vội vàng ho khan vài tiếng để che giấu, lập tức bên trong linh đường bình thường rất yên tĩnh. Hàn Mạc biết rõ là có thể nghe thấy tiếng Hàn Thiên Tứ hít thở càng dồn dập, một lúc lâu sau qua đi mới dừng lại, Hàn Thiên Tứ thấp giọng nói:

- Dương đại nhân cho là lão phu nên ứng phó thế nào?

Dương Thanh nhẹ nhàng cười, lập tức nghiêm túc nói:

- Nếu như hạ quan là Đại trưởng lão, sẽ vì đại nghĩa diệt thân, có thể bảo toàn Hàn tộc, không liên lụy đến Huyền Đạo Công, lại có thể chấn hưng nhất hệ của Đạo trưởng lão. Tuy nói là Hàn gia vinh quang, nhưng cho tới nay, hưởng thụ vinh hoa phú quý chính là dòng chính của Hàn tộc của Đại Tông Chủ và Nhị Tông Chủ. Bên trong triều đình, Hàn tộc cũng là một hệ này là tôn quý nhất, mà con cháu nhánh bên của Hàn tộc cho là có tài cán đi nữa, thì cũng chỉ có thể đành lòng đứng dưới dòng chính. Đại trưởng lão một khi sự thành, như vậy Hàn tộc từ nay về sau, sẽ tôn kính hệ của Đại trưởng lão, vị thế của Đại trưởng lão tất sẽ trở thành thánh tiên được nhiều thế hệ của Hàn tộc cúng bái. Hạ quan ở Đông Hải mấy năm nhưng cũng biết, người thuộc dòng chính của Hàn tộc vốn không hưng thịnh, ngược lại với hệ của Đại trưởng lão, lớp lớp xuất hiện, hơn nữa nhiều người tài đức vẹn toàn, sau này Hàn tộc sẽ do hệ của Đại trưởng lão quản lý, chắc chắn hưng thịnh phồn vinh, con cháu đầy đàn.

Hàn Mạc lúc này cũng không thể không bội phục, lời nói này của Dương Thanh đủ tính mê hoặc, trừ phi Hàn Thiên Tứ là người ý chí kiên định thập phần trung thành với Hàn tộc, còn không chỉ cần có một chút dị tâm, cũng sẽ bị dụ dỗ vào.

Mà Hàn Thiên Tứ hiển nhiên không phải là một người ý chí kiên định.

- Đại nghĩa diệt thân? Chuyện này tuyệt đối không được.

Hàn Thiên Tứ bất tri bất giác, lại lấy chiếc khăn tay đã lau miệng đi lau mồ hôi vã ra trên trán, giọng nói đã có chút khẩn trương:

- Chúng ta... chúng ta đều là con cháu của Đông Hải Vương. Sao có thể... sao có thể... ?

Cuối cùng lại không thể nói tiếp được.

- Đại trưởng lão, ngài như vậy đều không phải là vì tư lợi, mà là vì tiền đồ của Hàn tộc.

Dương Thanh nghiêm mặt nói:

- Nếu Đông Hải Vương dưới suối vàng có biết, cũng tất hy vọng Đại trưởng lão vào lúc này có thể giữ lấy tương lai của Hàn tộc.

Hàn Thiên Tứ há miệng thở dốc, trong nhất thời không nói được gì, sau một lúc lâu, mới hạ giọng nói:

- Dương đại nhân cảm thấy lão phu nên ứng phó ra sao?

- Đại trưởng lão, hiện giờ Đại Tông Chủ quy tiên, Nhị Tông Chủ vào kinh, Đông Hải này ngài là cao nhất.

Dương Thanh hạ giọng nói:

- Mà lực lượng quan trọng nhất Đông Hải đó là nhánh quân Trấn Phủ kia. Chỉ cần Đại trưởng lão nắm được quân Trấn Phủ, về sau nghe theo sự chỉ bảo của Tú công chúa điện hạ, đến lúc đó chắc chắn là đại đại công thần. Đại trưởng lão cũng thấy tình thế thiên hạ hiện nay, nước Ngụy đã trở thành vật trong bàn tay của Đại Yến ta rồi. Bắc Khánh cũng chắc chắn bị Đại Yến ta tiêu diệt, triều đình Đại Yến ta nhất thống Trung Nguyên, xứ sở rộng lớn, Đại trưởng lão lại là đại công thần, phong vương phong đất tự nhiên là chuyện khỏi phải bàn tới.

- Quân Trấn Phủ ư?

Hàn Thiên Tứ nhíu mày, lắc đầu nói:

- Quân Trấn Phủ hiện giờ có thể đang ở trong tay của lão Tứ, hơn nữa quân Trấn Phủ vẫn do Hàn tộc quản lý, làm cho bọn họ nghe theo lệnh của Tú công chúa, đi đối địch với Huyền Đạo là tuyệt đối không thể.

Dương Thanh cười nói:

- Thiên hạ này vốn không có chuyện không có khả năng, ít nhất theo hạ quan thấy, Đại trưởng lão có hai chỗ ưu thế, đủ để có thể khống chế quân Trấn Phủ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1133)


<