Vay nóng Tima

Truyện:Quyền thần - Hồi 0950

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0950: Sơn tặc?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Hàn Mạc sau khi ngủ một giấc dài được ăn một bữa cơm thịnh soạn, cơ thể lúc này đã hồi phục khá nhiều, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi:

- Vương chỉ huy sứ ra sao rồi?

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc lúc này ảm đạm hẳn ra, cuối cùng cũng có người nói:

- Đại tướng quân, Vương chỉ huy sứ đã... đã chết!

Hàn Mạc thực ra sớm đã đoán được cái kết quả này, lúc này cũng chỉ muốn xác định, trong lòng cảm thấy rất đau xót.

- Đại tướng quân... !

Một tên binh sẽ cẩn thận nói:

- Thực ra trong số hơn mười thi thể huynh đệ và Vương chỉ huy sứ được cõng từ huyệt cốc về, nhưng... nhưng Hoàng Hồ Tử nói, nếu cõng bọn họ như vậy về doanh trại, thì trước khi trở về doanh trại, cơ thể rất có thể đã bắt đầu phân hủy, hơn nữa... hơn nữa với cái thời tiết lúc đó, nếu như không kịp thời chôn cất các thi thể đó, thì bệnh tật rất nhanh sẽ lan truyền ra bên ngoài, cho nên chúng thuộc hạ chỉ có thể đem thi thể của Vương chỉ huy sứ và các huynh đệ tìm một nơi hẻo lánh tạm thời chôn cất. Có điều thuộc hạ đã đánh dấu chỗ chôn cất... !

Hàn Mạc vuốt vuốt cằm nói:

- Nằm xuống đất sớm một chút cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ lại với hơn hai nghìn thi thể của Yến binh ta đang nằm tại Sơn Nam quận vẫn chưa được về quê hương, trong lòng có chút không vui, cũng đang tự trách mình.

- Đại tướng quân, tiểu nhân... tiểu nhân mạo muôi, các huynh đệ... các huynh đệ cũng đã biết chuyện đó... !

Gã râu vàng ngồi ở bên cạnh, ánh mắt như bừng sáng, trong lòng gã lúc này cũng đang rất rối bời, chỉ có điều vẻ ngoài có chút gì đó rất cổ quái.

Hàn Mạc hòa nhã nói:

- Có chuyện gì vậy?

Gã râu vàng và đám người nhìn nhau, cuối cùng có một tên gan dạ lên tiếng:

- Đại tướng quân, tiểu nhân nếu như nói không đúng, xin ngài đừng trách tội.

Hàn Mạc nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đều là những huynh đệ vào sinh ra tử đã nhiều năm, có gì xin cứ nói.

Gã râu vàng do dự một chút, rồi nói:

- Đại tướng quân, các huynh đệ nói lần này chúng ta bị Ngụy quân bao vây, là đã có kẻ bán đứng chúng ta, thực sự là có chuyện này hay không?

Gã vừa nói hết lời, mấy chục tên binh sĩ đều xúm lại, tất cả mọi người lúc này đều dõi ánh mắt vào Hàn Mạc.

Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:

- Sự việc trước khi được điều tra rõ ràng, ta cũng không dám khẳng định. Thế nhưng chúng ta đã bí mật hành quân, trước đó cũng đã bố trí chu đáo chặt chẽ, nếu không bị người bán đứng, ta cũng thật khó có thể lý giải nổi là tại sao người Ngụy lại biết đước hành tung của chúng ta, thậm chí đã thiết lập cái bẫy để đón lỏng chúng ta vào đó.

Vốn những điều này đều nằm trong lòng hắn, cũng không hề nói cho người ngoài biết, thế nhưng đám người này đều đã cùng hắn đồng sinh cộng tử, lúc hỏi những lời như vậy, trong lòng Hàn Mạc cũng biết nên đưa sự ngờ vực đó nói ra mới phải.

Nghe thấy Hàn Mạc nói như vậy, sắc mặt của đám chúng sĩ tỏ ra rất khó coi, không ít người còn tỏ vẻ phẫn nộ, đã có một tên binh sĩ nói:

- Đại tướng quân, rốt cuộc là kẻ nào bán đứng chúng ta? Hai nghìn huynh đệ chẳng lẽ lại chết thảm như vậy sao... !

Những người khác cũng đều nói:

- Đại tướng quân, chúng ta nhất định phải tìm ra tên nội gián, phải đem hắn băm thành trăm ngàn mảnh, để báo thù cho các huynh đệ!

Hàn Mạc gật gật đầu, vẻ hơi trầm ngâm, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu kiên quyết:

- Các ngươi yên tâm, hôm nay ta xin thề với các ngươi rằng, về việc ai đã bán đứng chúng ta, ta nhất định sẽ điều tra đến tận gốc rễ, hơn nữa cũng để thỏa nguyện ước mong của các ngươi, sau khi tìm ra kẻ nào là nội gián, bất luận hắn là ai, thì nhất định ta sẽ chặt đầu hắn, để báo thù cho các huynh đệ đã bị chết thảm. Nếu như không thực hiện theo lời hứa này, thì trời không dung đất không tha!

- Đại tướng quân, thuộc hạ tin tưởng ngài. . n. Y. Y

- Đúng vậy, Đại tướng quân, chỉ cần có ngài, nhất định sẽ tìm ra kẻ nội gián.

Nghe Hàn Mạc đã hứa như vậy, tất cả mọi người lúc này càng kích động.

Đám dũng sĩ này không phải là sợ chết, ở trên sa trường, máu đã thấm ướt chiến bào, vì nước chinh chiến, đối với bọn họ mà nói, đó là một điều vinh quang nhất của người quân nhân. Nhưng nếu vì bị người khác bán đứng mà chết trận một cách oan uổng, thì quả thực là điều làm bọn họ không thể chấp nhận được, trong lòng bọn họ lòng oán thù đang tích tụ lại, nếu như không thể tìm được kẻ bán đứng đem ra chém đầu, thì cái cục giận này vĩnh viễn không thể biến mất được.

Hôm nay Hàn Mạc trước mặt mọi người đã hứa sẽ điều tra ra hung thủ và cam đoan sẽ đem ra chém đầu, cũng chính là giúp mọi người xả được cái cục giận trong lòng ra, hơn nữa có thể trả thù cho những huynh đệ chết trận, bọn họ trong lòng ắt hẳn sẽ rất cảm kích.

Mọi người nghỉ ngơi ở sơn động này tạm một đêm, sáng sớm ngày mai, khi mà Hàn Mạc tỉnh lại, sớm đã có tên chuẩn bị nước sạch và đồ ăn đã nướng chín, sau khi mọi người ăn xong, dưới sự chỉ dẫn của Hàn Mạc, liền ra khỏi sơn động.

Hàn Mạc dắt con Tuyệt Ảnh, nhìn xung quanh, trước khi ra khỏi cánh rừng này, nếu không phải là những vách núi đá sừng sững, thì cũng là những rừng cây rậm rạp, căn bản là không thể phân biệt được vị trí, ngay cả đến phương hướng cũng rất khó xác định.

Hàn Mạc hỏi kẻ đang đứng bên cạnh:

- Các ngươi có còn nhớ rõ là phương hướng nào không?

Những đang đứng bên cạnh hắn ngơ ngác nhìn nhau, rồi có người cũng nói:

- Đại tướng quân, lúc đầu khi mới ra khỏi nhất tuyến cốc, chúng ta dã biết là đang đi theo hướng bắc, thế nhưng sau một đêm vội vã hành quân, gặp phải mấy dãy núi lớn, đường đi lại uốn lượn, hiện cũng không thể phân biệt được đúng phương hướng nữa. Có mấy lần đi săn... cánh rừng này, thật sự là rất khó phân biệt được phương hướng, cho nên chúng ta mới bị lạc đường.

Hàn Mạc ngẩng mặt lên bầu trời mà nhìn, rừng rậm rạp um tùm, hôm nay thời tiết âm u nhiều mây, mặt trời lại không thể lộ ra, lúc này quả thật rất khó có thể phân biệt được phương hướng.

Trong lòng Hàn Mạc biết rất rõ, hiện giờ vẫn đang ở khu vực dãy núi của Sơn Nam quận, nếu muốn quay lại Tuy Định quận, thì phải đi theo hướng bắc, nhưng ngay cả việc xác định phương hướng cũng không thể làm được, thì di chuyển trong những ngọn núi lớn này một cách vô thức thì sẽ không tìm ra mục tiêu.

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng căn dặn:

- Người đâu, dùng cái mũ giáp mang chút nước sạch tới đậy!

Lập tức có người cầm mũ đi lấy nước.

Còn Hàn Mạc đã mài từ chiếc mũ giáp đã hỏng một chiếc kim nhỏ liền cho vào trong chiếc mũ đang đựng nước để làm chiếc la bàn nhỏ, với sự dài ngắn của hai ngón tay út, cầm chiếc la bàn hướng về đám vách núi, để một lúc chiếc kim có sự ma sát với những vách núi kia.

Mọi người lúc này đều cảm thấy rất hoài nghi khó hiểu, không biết Hàn Mạc đang muốn làm cái gì.

Tên binh sĩ đi lấy nước đang cầm chiếc mũ sắt quay trở về, trình lên cho Hàn Mạc nói:

- Đại tướng quân, nước đến đây!

Hàn Mạc nói:

- Người bưng lấy chiếc mũ giáp.

Rồi thì thầm tự hỏi: "Cũng không biết là có được hay không nữa".

Đám kỵ binh cảm thấy rất kỳ lạ, vốn tưởng Hàn Mạc muốn lấy nước suối về để uống, nhưng hiện nay xem ra, Đại tướng quân hiển nhiên không phải dùng để uống, mà là dùng làm việc khác.

Ba mươi hai tên binh sĩ trong người lúc nào cũng đeo cây đao bên người, ngoài đám kỵ binh đang tản ra xung quanh để cảnh giới, còn mọi người đều đang xúm lại, muốn nhìn xem Hàn Mạc rốt cuộc đang muốn làm cái gì.

Hàn Mạc thật cẩn thận cầm chiếc kim nam châm, khom người xuống, từ mặt đất nhặt lên một chiếc lá, đi đến chiếc mũ giáp đang đựng nước sạch ở bên cạnh, bỏ chiếc lá đó vào bên trong chiếc mũ giáp đang có nước.

Chiếc lá đó đang lơ lửng trên mặt nước, tên cầm chiếc mũ không biết Hàn Mạc đang muốn làm cái gì, kinh sợ, không dám thở mạnh.

Hàn Mạc lập tức cẩn thận đem chiếc kim nam châm đặt ngang lên trên mặt chiếc lá, vẻ mặt có chút nghiêm nghị chăm chú nhìn về phía mặt nước, mấy tên đang đứng cạnh đó lập tức đều nhận thấy, không ngờ chiếc kim nam châm ấy lại đang đong đưa trên mặt nước, rất nhanh liền dừng lại.

Hàn Mạc vẻ hơi trầm ngâm, hướng về tên đang cầm mũ giáp nói:

- Ngươi không được nhúc nhích tay, chuyển sang hướng khác!

Tên binh sĩ đang cầm chiếc mũ giáp lập tức cẩn thận quay một vòng, Hàn Mạc đi theo sự chuyển động chậm rãi của tên binh sĩ đó, ánh mắt thì chằm chằm nhìn vào chiếc kim nam châm đang nằm trên chiếc lá, nhìn thấy chiếc kim nam châm ấy quả nhiên đang chầm chậm di động, bỗng cười tươi, chỉ vào một hướng nói:

- Bên kia là phương Bắc!

Tất cả mọi người đều tỏ ra rất ngạc nhiên, không biết vì sao Hàn Mạc lại xác định như vậy.

Hàn Mạc cười nói:

- Các ngươi có nhớ là chúng ta từ phương hướng nào tới đây không?

Gã râu vàng nói lớn:

- Tiểu nhân nhớ rõ, là từ bên kia đến!

Nói xong, chỉ về hướng khác.

Hàn Mạc thở dài:

- Xem ra chúng ra đi nhầm hướng thật rồi. Chúng ta đang đi về hướng tây, lúc này lại phải đi vòng vèo thêm một đoạn, mới có thể đi về hướng bắc.

Gã râu vàng vội hỏi:

- Đại tướng quân, người làm cách nào xác định được chúng ta đang đi nhầm đường? Người nói bên kia là hướng bắc, như thế nào mà biết được?

Hàn Mạc chỉ vào chiếc mũ sắt nói:

- Các ngươi đã từng nghe đến kim chỉ nam chưa?

- Kim chỉ nam?

Đại bộ phận mọi người đều nghi hoặc và khó hiểu.

- Vậy các ngươi đã nghe nói đến la bàn chưa?

Hàn Mạc lại hỏi, hắn bỗng nhiên nhớ ra, kim chỉ nam lúc này vẫn được gọi là "la bàn"

- Đại tướng quân, tiểu nhân đã từng nghe nói qua.

Một tên binh sĩ lập tức nói:

- Tiểu nhân hồi còn ở quê nhà, đã từng nghe qua một vị sư phụ nói qua, vị sư phụ này nói loại đồ vật này có thể chỉ ra phương hướng cho người đang bị lạc, bất luân là đang ở biển rộng hay sa mạc, đều không thể thiếu được đồ vật này, hình như được gọi là "la bàn".

Vò đầu nói:

- Chỉ có điều tiểu nhân chưa từng được thấy!

Hàn Mạc cười chỉ tay vào chiếc mũ giáp nói:

- Hiện tại ngay trước mặt ngươi, chính là la bàn, có nó, chúng ta có thể xác định được phương hướng trong cánh rừng rậm này, sẽ không bị lạc nữa!

- Đó là la bàn?

Mọi người lúc này tò mò vô cùng, đều cẩn thận quan sát, đã có người nói:

- Đại tướng quân, ngài thật là lợi hại, ngay cả cái này cũng biết.

Hàn Mạc cười nói:

- Cái đó thật quá là đơn giản, lần sau nếu các ngươi bị lạc, thì biết cách nào để tìm ra phương hướng rồi chứ.

Trong lòng biết rằng không thể trì hoãn thêm thời gian ở Sơn Nam quận, nhưng vẫn cần phải mất thêm mấy ngày, liền nói:

- Mọi người đều chuẩn bị đầy đủ, đầu tiên chúng ta hãy quay lại, sau đó mới đi theo hướng Bắc. Trên đường đi vẫn phải hết sức cẩn thận, đây là địa bàn của người Ngụy, cũng không biết hiện nay Sơn Nam quận rộng đến tận đâu.

Căn dặn:

- Trên đường đi, các ngươi phải đi men theo bên trái, ba người các ngươi đi phía trước thăm dò, có bất cứ tình hình gì, có chuyện gì xảy ra, có thể nhanh chóng cảnh báo, những người khác đi ở phía giữa, một khi chưa ra khỏi khu rừng này, tất cả đều phải cẩn thận.

Gã râu vàng nói:

- Đại tướng quân, trong cánh rừng này có không ít mãnh thú, rất có thể đột nhiên xông ra, thì huynh đệ của chúng ta sẽ bị mãnh thú có móng vuốt bắt.

- Đúng!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Cho nên tất cả mọi người phải hết sức cẩn thận. Được rồi, chúng ta bắt đầu xuất phát, trước tiên chúng ta hãy xác định phương hướng, đi thẳng, nếu sức nam châm của kim chỉ nam sẽ mất đi từ tính, cho nên sẽ không xác định được phương hướng, thì lại phải làm lại quá trình sinh từ tính... !

Mọi người đều ngỡ ngàng, không hiểu thế nào là từ tính, đã thấy Hàn Mạc vung tay lên, liền không do dự, làm theo lời Hàn Mạc chỉ dặn, ba người bọn họ đã đi lên phía trước do thám, sáu người còn lại phân tán sang hai bên, lúc này mới bắt đầu quay lại.

Trên đường đi, cực kỳ cẩn thận, bởi vì ở trong rừng có rất nhiều rắn rết côn trùng và hổ báo, vì sợ dã thú tấn công lén làm bị thương, cho nên khi trời vừa tối, Hàn Mạc liền lệnh cho thuộc hạ tìm nơi để nghỉ tạm, ngày đầu tiên còn tìm thấy một sơn động để nghỉ, đến ngày thứ hai thì chỉ có thể nghỉ tạm chỗ rừng rậm, lệnh cho thuộc hạ thay phiên canh gác.

Thực ra vấn đề ăn uống trên đường đi thì không phải lo, ở trong núi có nước suối, các món ăn thôn dã ở trong rừng rậm cũng đủ để ăn no nê thỏa thích. Tuyệt Ảnh cũng có đủ cỏ dại lót dạ, vừa đi vừa nghỉ rồi cũng qua ngày thư tư, Hàn Mạc liền dẫn mọi người theo kim chỉ nam đi về hướng bắc.

Lại qua bốn ngày, cũng không hề thấy bóng người, tuy nhiên, dựa theo địa hình mà phán đoán, thì dường như đã ra khỏi rừng rậm của quận Sơn Nam. Tất cả mọi người hưng phấn hẳn lên.

Ngày thứ năm, lúc hoàng hôn, Hàn Mạc dẫn mọi người đến một thung lũng, đột nhiên nghe âm thanh báo động từ phía trước, Hàn Mạc lập tức cảnh giác, vung tay lên, chúng binh sĩ liền rút đao ra khỏi tay, đã thấy ba người đi trước vội vàng quay lại:

- Bẩm Đại tướng quân, phía trước có một toán người Ngụy rất đông, chừng bốn năm chục người, xem cách ăn mặc thì có vẻ như là một đám thợ săn.

Hàn Mạc cười lạnh:

- Làm gì có chuyện thợ săn, sợ rằng là sơn tặc đó!

- Đại tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hàn Mạc chưa kịp trả lời, phía trước đã nghe truyền đến âm thanh lỗ mãng:

- Không được cử động, nếu cử động, ngay lập tức bắn chết!

Cùng lúc với giọng nói, từ phía trước đổ ra một toán người, giương cung cài tên, nhằm thẳng vào đoàn người của Hàn Mạc.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1133)


<