Vay nóng Tima

Truyện:Quyền thần - Hồi 0830

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0830: Theo ta đi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Khi hoàng hôn, Tiêu Linh Chỉ đã biết chuyện ban hôn hôm nay đã khiến cho mấy lão ma ma và nha hoàn trong phủ cao hứng phấn chấn mà tới báo tin vui, nàng cũng đỏ bừng mặt, tim nhảy nhót, thậm chí còn có chút kích động và vui mừng.

Chẳng qua khi lão ma ma và bọn nha hoàn khen ngợi Hàn Thương, hơn nữa còn hưng phấn mà nói với nhau Hàn Thương được sắc phong làm Chỉ Huy Sứ Trung Nghĩa Doanh, nàng liền cảm giác được chuyện này có chút không thích hợp.

Tiêu Thái Sư muốn làm đám cưới với Hàn gia, Tiêu Linh Chỉ vốn tưởng rằng mình sẽ được gả cho nam nhân mà mình vẫn ngày suy đêm tưởng, là Hàn gia tam phòng Hàn Mạc, nhưng nghe lão ma ma và bọn nha hoàn bàn tán rồi, nàng mới giật mình người nàng được gả không phải Hàn Mạc, mà là Hàn gia đích tôn Hàn Thương.

Giống như sấm giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh, Tiêu Linh Chỉ biến sắc, cho tớ tận bây giờ nàng còn chưa tỉnh táo lại.

Thiếp thân nha hoàn Tiểu Quân hầu hạ nàng tắm rửa, hầu hạ nàng thay quần áo, thậm chí hầu hạ nàng lên giường nàng cũng cứ làm theo như một cái máy, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Tiểu Quân chỉ có thể hầu hạ bên nàng, nhưng không biết nên khuyên bảo thế nào.

Mối tình bí mật của Tiêu Linh Chỉ và Hàn Mạc đương nhiên Tiểu Quân biết, nàng biết vị trí của Hàn Mạc trong lòng Tiêu Linh Chỉ, trái tim Tiêu Linh Chỉ sau sau khi trải qua sự kiến Bát Quái Khốn Nghi Xuân đã dành cho Hàn Mạc.

Tiểu Quân có thể tưởng tượng chuyện trên triều hôm nay, Hoàng đế ban Tiêu Linh Chỉ cho đích tôn Hàn gia Hàn Thương là một đả kích lớn đến như thế nào với Tiêu Linh Chỉ.

Nhưng ý chỉ hạ giữa triều sao có thể cãi.

Nhìn Tiêu Linh Chỉ nằm trên giường vẫn không hề nhúc nhích, Tiểu Quân chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua chua.

Tiêu Linh Chỉ nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi bàn tay trắng như phấn của nàng siết chặt, chỉ cảm thấy tạo hóa khéo trêu người, vốn tưởng rằng hôn sự này là chuyện hạnh phúc nhất đời mình, bây giờ lại thê thảm như vậy.

Lòng nàng không thể quên Hàn Mạc, lại càng không thể tiếp nhận một nam nhân khác.

Nhưng mình nên làm cái gì bây giờ?

...

Một bóng đen từ ngoài cửa sổ lủi vào, nháy mắt Tiểu Quân đã phản ứng lai, không biết từ đâu nhanh chóng rút ra một thanh chủy thủ hộ trước giường, mà Tiêu Linh Chỉ vốn trầm ngâm không nói cuối cùng cũng tỉnh lại, giống như phản xạ có điều kiện mà lần tay lấy ra một thanh chủ thủ sắc bén.

Theo bản năng Tiểu Quân muốn hét lên, nhưng cuối cùng mắt thấy người kia quen thuộc lập tức nuốt lại tiếng kêu đã lên đến cổ.

Nhìn xuyên qua rèm, Tiêu Linh Chỉ thấy được khuôn mặt tuấn tú kia, không biết vì sao, một cảm xúc cực kỳ phức tạp dâng lên trong lòng, nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn người kia không nói được gì.

Người từ ngoài cửa sổ lủi vào đúng là Hàn Mạc.

Tiểu Quân thấy rõ tướng mạo của Hàn Mạc lập tức thu lại chủy thủ, sau đó nhu thuận chạy tới bên cửa sổ nhìn nhìn ra bên ngoài, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, nàng mới đóng chặt cửa, xoay người lại hoảng hốt hỏi:

- Hàn.. Hàn thiếu gia, sao ngài lại tới đây?

Hàn Mạc không nói gì, hắn gỡ móc sắt trên tay xuống, chậm rãi đi tới bên giường, nhìn Tiêu Linh Chỉ một thân sa y trắng nõn, nhìn đôi mắt mông lung ngơ ngác đang nhìn mình, vươn tay, dịu dàng nói:

- Chỉ Nhi, theo ta đi!

Tiêu Linh Chỉ khẽ cắn môi, nàng hơi nâng tay lên, dường như muốn duỗi tay để chạm được tới bàn tay to kia, nhưng chung quy vẫn không duỗi, kín đáo thở dài thê lương vô hạn.

- Theo ta đi! – Ánh mắt Hàn Mạc kiên định lặp lại.

Nàng nhìn hắn, run giọng hỏi:

- Đi nơi nào? Chàng dẫn ta lưu lạc thiên nhai sao?

Hắn tiến tới, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hạ giọng:

- Chuyện Hoàng đế ban hôn, nàng cũng đã biết, nàng không thể ở lại đây, giờ thì theo ta đi!

Tiêu Linh Chỉ muốn giật khỏi tay hắn, nhưng bàn tay hắn cũng nắm lại thật nhanh, nàng giãy không ra.

Lúc này nàng chỉ mặc áo ngủ, cảnh xuân đại lộ, dáng người tuyệt vời kia phập phồng, trước ngữ một đôi thỏ ngọc không bị giữ lại sớm đã nhô lên, thậm chí mơ hồ còn bày ra da thịt trắng như tuyết.

Tối nay Hàn Mạc mạo hiểm tới nơi này, tâm nàng đương nhiên cao hứng vô cùng, ít nhất là nam nhân này rất xem trọng mình, nhưng có một số việc cũng không phải nói đi là có thể giải quyết, trong lòng nàng vẫn còn có nhiều chuyện khó có thể buông, hoặc có thể nói, căn bản là không thể buông.

- Thiếp ... không thể đi!

Tiêu Linh Chỉ dường như có tâm sự rất nặng, liếc Tiểu Quân đứng bên cửa sổ, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu.

Hàn Mạc nhíu mày, buông tay nàng, ngồi xuống bên giường chăm chú nhìn nàng, thấp giọng hỏi:

- Chỉ Nhi, ta hỏi nàng một câu, nàng phải thành thật trả lời ta!

Tiểu Quân cũng cực kỳ nhu thuận, biết hai người có chuyện muốn nói, hạ giọng:

- Ta ra ngoài trước, tránh có ai đó tới!

Dứt lời nàng mở cửa phòng ra ngoài, lập tức thuận tay đóng lại.

Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc, hạ giọng:

- - Chàng muốn hỏi gì?

Đột nhiên cảm thấy gì đó khẽ cúi đầu, cũng phát hiện bộ ngực sữa của chàng bày ra một vùng tuyết trắng, mặt đỏ bừng, vội vàng kéo tấm áo ngủ bằng gấm che bộ ngực của mình.

- Thái Sư có biết quan hệ của nàng và ta không? – Hàn Mạc nghiêm túc chăm chú nhìn nàng.

Cảm thấy mặt mình nóng lên, nàng cúi đầu:

- Thiếp.... thiếp không biết!

- Chuyện không đơn giản như vậy.

Hàn Mạc lạnh lùng cười:

- Nếu ta không đoán sai, lão cáo già kia khẳng định đã biết ta và nàng lưỡng tình tương duyệt...

- Chàng không được nói bậy!

Nàng ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc khẽ nhíu mày:

- Ngài có ân với ta, chàng không được khinh nhờn hắn!

Hàn Mạc thở dài, cười khổ:

- Chỉ Nhi, nếu lão thực sự biết quan hệ của ta và nàng, vậy hôn sự này là âm mưu quỷ kế của lão, còn nàng là công cụ bị lão lợi dụng!

Tiêu Linh Chỉ nhíu mày.

- Nàng thông minh sắc sảo, quỷ kế trong này nàng nên nhìn rõ.

Hàn Mạc đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:

- Nếu lão đã thật sự biết được tình cảm của ta và nàng, rồi lại thỉnh cầu Hoàng đế ban hôn gả nàng cho đại ca ta, khiến cho hôn sự ồn ào huyên náo này trở thành sự thật, đó là rắp tâm hại người.

- Không... Không có.... ! – Tiêu Linh Chỉ nhắm mắt lại, giọng nói hơi run run.

- Không phải là không có, mà là nàng không muốn nghĩ như vậy. Mục đích của Thái sư thực ra rất đơn giản, đó là muốn Hàn gia ta huynh đệ bất hòa, lão sẽ ngư ông đắc lợi.

Tiêu Linh Chỉ lắc đầu:

- Ông nội đã từ quan lui ẩn, cần gì phải như thế? Một lão nhân muốn lui ẩn như ông vì sao phải làm như vậy? Chẳng qua ông muốn mượn hôn nhân này để cho hai nhà Hàn Tiêu thân thiện hữu hảo...

- Chỉ Nhi, chớ lừa mình dối người! – Hàn Mạc nghiêm nghị nói - Tâm tư này của lão tạm thời ta không nghĩ nữa, nhưng mượn hôn sự này khiến cho huynh đệ ta bất hòa tuyệt đối cũng chính là tính toán của lão. Cho nên, nàng phải đi theo ta, hôn nhân này tuyệt đối không thể thành sự thực!

Thân thể mềm mại của Tiêu Linh Chỉ khẽ run, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt hắn, lãnh đạm nói:

- Chàng bảo ta đi theo chàng là do sợ vì ta mà huynh đệ các chàng bất hòa?

Hàn Mạc nhắm mắt lại, chậm rãi đáp:

- Thứ nhất, ta không muốn mất nàng. Thứ hai, quả thật ta không muốn nhìn gia môn bất hòa. Thứ ba, ta lo cho mình tới lúc đó không kiềm chế được làm ra chuyện đáng sợ.

- Chuyện đáng sợ? – Tiêu Linh Chỉ cắn môi.

Nàng thông minh sắc sảo, đương nhiên hiểu ý tứ những lời này của Hàn Mạc, không hề nghi ngờ, một khi mình thực sự gả cho Hàn Thương, thì Hàn Mạc nhất định sẽ phá hư tất cả, thậm chí thật sự tranh chấp với huynh đệ Hàn Thương.

- Ta thật sự đáng giá để chàng làm vậy? – Đôi mắt mông lung của nàng chớp động, mang theo một tia vui mừng.

Hàn Mạc nhìn nàng, gằn từng tiếng:

- Một nam nhân chân chính ngay cả nữ nhân của mình cũng không giữ được, cũng không có tư cách tiếp tục sống. – Hắn nắm chặt hai tay nàng, dịu dàng nói – Nếu ta đã nói là sẽ cưới nàng thì sẽ không làm trái lời hứa này. Hôm nay, nàng theo ta đi, tới chỗ của sư phụ trước, cho ta một chút thời gian!

"Sư phụ" mà hắn nhắc đến đương nhiên là Quỷ Cốc Trang Uyên.

Tiêu Linh Chỉ suýt nữa thì đáp ứng ngay, nhưng nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt xinh đẹp sa sầm xuống, buồn bã nói:

- Bây giờ thiếp không thể đi.

- Vì lão cáo già kia? Nàng tự mình trở thành công cụ cho lão lợi dụng, chẳng lẽ cam tâm mặc lão bày bố? Chỉ Nhi, ta hiểu nàng, là người có chủ kiến của mình, là một người không khuất phục, vì sao hôm nay lại lo trước nghĩ sau?

Dường như Tiêu Linh Chỉ muốn nói gì đó, thần sắc đôi mắt đẹp mông lung trở nên phức tạp, sâu trong ánh mắt đầy bất đắc dĩ, cắn môi lắc đầu:

- Thiếp... thiếp không thể...!

Hàn Mạc giật áo ngủ gấm ra, toàn thân thể mượt mà của nàng đều bày ra, tầng vải trắng phủ trên thân thể mềm mại, lả lướt yêu kiều, vô cùng kích thích, vô cùng tuyệt vời.

- Chàng...! – Tiêu Linh Chỉ giật mình kinh hãi, vội vàng ôm cả hai tay bảo vệ bộ ngực của mình, cố che dấu sóng ba đào phập phồng.

- Theo ta đi!

Hàn Mạc giơ tay, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Linh Chỉ:

- Ta sẽ không để nàng trở thành công cụ cho người khác lợi dụng, nàng là nữ nhân của ta, ai cũng không thể động vào!

Hiển nhiên Tiêu Linh Chỉ giật mình kinh hãi, run giọng:

- - Chàng... Chàng đừng bức ta!

Lòng nàng sóng xô lớp lớp, sóng cuộn biển gầm, sao nàng có thể cam tâm làm công cụ, làm sao nàng không muốn được Hàn Mạc nắm tay bay khỏi nơi này.

Nhưng.... !

Nàng không biết có nên nói bí mật trong lòng mình cho nam nhân trước mắt.

Hàn Mạc đương nhiên nổi giận, một bước tiến lên ôm lấy nàng, nàng kinh hãi nhưng không dám cao giọng kêu to, sợ kêu tôi tớ trong phủ tới, tình cảnh này nếu bị người khác nhìn thấy thì sự trong sạch của mình khó giữ được, cũng sẽ đẩy Hàn Mạc vào nguy hiểm thật lớn.

Nàng chỉ có thể gồng tay giãy dụa muốn đẩy hắn ra.

Đột nhiên, nàng cảm thấy hắn đè nàng xuống thật mạnh, còn chưa định thần lại được, đã thấy đôi môi thơm của mình nóng bỏng, nam nhân hống hách này không ngờ đã hôn nàng.

Tiêu Linh Chỉ mở to hai mắt, liều mạng giãy dụa, nhưng thân thể tuyệt vời của nàng đã bị Hàn Mạc đè chặt, nam nhân chết tiệt này đã giữ lấy cổ sau mình khống chế không cho mình quay đầu, mà tay kia cũng đã lần xuống ôm trọn bờ mông tròn đầy của mình.

- Uhm...uhm...!

Mũi Tiêu Linh Chỉ cũng rên rỉ không cam lòng, đôi tay nàng liều mạng đẩy cấu xé, nhưng cách lớp quần áo cũng không làm hắn bị thương gì, trái lại kích thích nam nhân này càng mạnh mẽ, đùi dài rắn chắc thon đẹp của nàng muốn đá văng nam nhân đè trên người mình, nhưng chân của nam nhân này cũng có lực, chặn cặp đùi dài của mình, không thể động đậy.

Tiêu Linh Chỉ thấy cực, muốn mắng chửi, nhưng tên tiểu tặc tử này đã giữ chặt lấy môi mình không thể nói ra lời, mà một bàn tay thô to đang vuốt ve cặp mông mình, nàng giãy dụa, sức càng lúc càng ít, chỉ có trong cuống mũi rung lên như tiếng nức nở.

Môi nàng bị chặn hoàn toàn, chỉ có thể thở bằng mũi, nhưng nhất thời cảm giác thiếu dưỡng khí của nàng, không thể thở nhẹ hơn, chỉ có thể thở dồn dập, thân thể run rẩy, đôi gò bồng đảo cao vút phập phồng dồn dập.

Đột nhiên, Tiêu Linh Chỉ cảm thấy ngực mình giật giật, trên bộ ngực sữa có một bàn tay to đã vươn lên, khi nàng còn đang hoảng sợ ngượng ngập hắn đã rời môi ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã cảm thấy ngực mình lạnh lạnh.

Nam nhân hỗn xược, không ngờ đã cởi tấm lụa trắng trên ngực nàng ra, hai ngọn núi trắng nõn đầy đặn vẫn đứng thẳng ngạo nghễ, nhấp nhô mềm mại, nụ hoa đỏ thắm trên đỉnh tuyết phong chưa bao giờ bị nam nhân động vào mềm mại vô cùng, như hai viên hồng ngọc khảm trên tuyết, dưới bóng đèn dầu lờ mờ tản ra ánh sáng mờ ảo màu hồng tựa như ảo mộng, duy mỹ vô cùng.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1133)


<