← Hồi 0824 | Hồi 0826 → |
Hành động của Tiêu Thái Sư khiến quan viên phái Tiêu tộc nghĩ trăm lần cũng không ra lời giải, đều ngậm miệng không nói gì.
Rất lâu, Hoàng đế không nói gì, còn đang trầm tư.
Một lúc lâu sau ngài mới lên tiếng:
- Hàn Thương, Hàn Tín Sách!
Hàn Thương và Hàn Tín Sách lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống.
- Lời Thái Sư nói các ngươi nghe được chứ?
Hoàng đế chậm rãi hỏi:
- Hàn Thương, trẫm muốn xác nhập hai doanh, lập nên Trung Nghĩa Doanh. Nếu Thái Sư đã kiên quyết tiến cử ngươi làm Chỉ Huy Sứ Trung Nghĩa Doanh, ngươi có dám gánh trọng trách này không?
Hàn Thương ngẩng đầu, bình tĩnh chắp tay thưa:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, Hàn Thương thề sống chết đền đáp triều đình, nguyện trung thành với Thánh Thượng.
Hoàng đế dừng một chút mới nói:
- Nếu đã vậy, Chỉ Huy Sứ Trung Nghĩa Doanh do ngươi đảm nhiệm, ngươi chớ cô phục kỳ vọng của trẫm đối với ngươi!
- Thần tạ chủ long ân! – Hàn Thương dập đầu tạ ơn.
Hắn kích động vô cùng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cung kính tạ ơn, lập tức hơi ngẩng đầu, nhìn Hàn Mạc đang quỳ phía trước cách đó không xa, khóe miệng thoáng qua một tia cười lạnh khó phát hiện.
Khi nghe Hoàng đế phong Hàn Thương làm Chỉ Huy Sứ Trung Nghĩa Doanh, đôi mày Hàn Huyền Đạo vốn đang hơi nhăn lại lập tức giãn ra một chút, ánh mắt cũng thoáng một tia sáng kỳ dị.
- Còn Hàn Tín Sách... Lại Bộ tạm thời do ngươi đứng đầu.
Hoàng đế chậm rãi tiếp tục nói:
- Có điều, chức Lại Bộ Thượng Thư này trẫm còn muốn xem ngươi làm thế nào. Nếu trong vòng nửa năm ngươi làm không tốt, trẫm cách chức ngươi cũng không muộn.
Người đứng đầu các thế gia cũng biết, Hoàng đế quyết định như vậy là đã nhượng bộ rất lớn.
Hơn nữa, tuy Hàn Tín Sách không thể được phong làm Lại Bộ Thượng Thư giữa triều, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế chính miệng nói ra, Lại Bộ do hắn đứng đầu, thực tế cũng đã có danh nghĩa chính thức mà thống lĩnh Lại Bộ, mặc dù không mang cái tên Lại Bộ Thượng Thưng nhưng lại có quyền của Lại Bộ Thượng Thư.
Hôm nay, thực sự Hàn gia đã chiếm được lợi ích thực lớn, lúc này, sau loạn, lợi ích chính trị một lần nữa phân phối lại, Hàn gia có thể nói là có được thu hoạch lớn.
...
- Chát!
Một tiếng như sấm sét vang lên, Hàn Tín Sách còn không kịp tạ ơn đã bị một tiếng vang giữa cung vàng điện ngọc làm cho hoảng sợ.
Không biết có phải vì Hoàng đế muốn trút hết lửa giận trong lòng hay không, vỗ mạnh lên long án trước long tọa, long án bằng vàng hứng một vỗ này không ngờ lại run run, có thể thấy được cái vỗ này vô cùng mạnh.
Đám thần tử còn chưa kịp phản ứng lại Hoàng đế đã lạnh giọng quát:
- Hàn Mạc, ngươi có biết tội chưa?
Hàn Mạc vẫn quỳ gối giữa triều vốn đã rất không thoải mái.
Tuy rằng cổ ngữ có nói đầu gối của nam nhi chỉ có thể quỳ trước trời, có thể quỳ trước đất, có thể quỳ trước vua, có thể quỳ trước cha mẹ, nhưng trong lòng Hàn Mạc chỉ cảm thấy quỳ lạy cha mẹ là chính đáng, còn thiên địa quân thì cút con mẹ nó đi!
Bởi vì Tiêu Thái Sư đột nhiên bước ra khỏi hàng hướng sự chú ý của Hoàng đế theo hướng khác nên Hàn Mạc chỉ có thể tâm không cam tâm không tình nguyện mà tiếp tục quỳ giữa đại điện.
Chỉ có điều hắn lại vô cùng rõ ràng, tuy quỷ kế minh thăng ám hàng của Hoàng đế không thể thực hiện được, nhưng binh quyền trong tay mình, Hoàng đế nhất định sẽ thu hồi, ít nhất miếng binh phù trong tay mình kia, khẳng định Hoàng đế đang nhìn như hổ rình mồi.
Hoàng đế vừa đập vừa quát, mọi người kinh sợ, nhưng trong lòng Hàn Mạc cũng không hoảng hốt chút nào, tuy nhiên hắn lại giả bộ sợ hãi:
- Thần ngu muội không biết đã phạm tội gì?
Rất nhiều đại thần trong triều cảm thấy Hoàng đế này thật đúng là cổ quái, mới vừa rồi còn nói chuyện công lao của Hàn Mạc, thậm chí còn muốn phong hắn làm Lại Bộ Thượng Thư, nháy mắt lại chỉ mặt hắn mà hỏi tội.
Hoàng đế lạnh lùng cười:
- Trẫm hỏi ngươi, trẫm sai ngươi suất lĩnh Báo Đột Doanh bảo hộ Thái tử tuần tra biên quan, hiện giờ Thái tử ở đâu? Quân Tây Băc chính là quân bảo vệ biên quan, chịu quyền tiết chế của Đại Tướng Quân, tại sao ngươi điều động quân Tây Bắc về kinh?
Chúng thần nghe vậy mới biết Hoàng đế nói tội gì.
Thực ra đại thần trong triều biết chân tướng lại rất ít, chỉ có điều bởi vì Hàn Mạc dẫn binh cần vương bình định phản loạn, dưới thế cục như thế rất nhiều người vẫn xem nhẹ chuyện nhỏ này.
Lúc này, Hoàng đế to tiếng trách cứ, không ít đại thần lập tức tỉnh ngộ, lập tức cảm thấy chuyện quả nhiên quỷ dị.
Nếu Tiêu Hoài Ngọc biết trong Kinh có biến, muốn phát binh cần vương, cho dù hắn không tự mình tiến đến nhưng dưới tay hắn mãnh tướng như mây, bất kể thế nào cũng không tới phiên một Chỉ Huy Sứ Ngự Lâm Quân thống lĩnh quân Tây Bắc quay về Kinh.
Sắc mặt Hàn Huyền Xương khẽ biến, ánh mắt có vẻ khẩn trương, mà các đầu lĩnh thế gia các bao gồm cả Tiêu Thái Sư cũng đều nín thở ngưng thần, chờ xem tiếp theo Hàn Mạc sẽ ứng đối thế nào.
Chuyện liên quan binh phù chính là đại sự quân đội, hơn nữa câu hỏi của Hoàng đế nhìn vào thì thấy rất hợp tình hợp lý, các đầu lĩnh thế gia cũng không tiện nhúng tay vào.
Hơn nữa, trong lòng các đầu lĩnh thế gia đều có cũng một suy nghĩ.
Binh phù, tuyệt đối không thể rơi vào tay Hoàng đế!
Cho nên mấy trăm quan viên trong triều cố nhiên đều đổ dồn ánh mắt lên Hàn Mạc, mà vài vị đầu lĩnh thế gia cũng đều thản nhiên nhìn hắn.
Hàn Mạc lúc này đã trở thành trung tâm, lòng biết phiền toái lớn nhất của hôm nay giờ mới tới, cái gọi là phong thưởng lúc nãy so với hành động sau đó của Hoàng đế thật sự là kiến gặp voi.
Hắn phải vững vàng.
Hắn phải bảo vệ binh phù!
...
Cũng không do dự quá lâu, Hàn Mạc ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế trên long tòa, vô cùng điềm tĩnh:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, Thái tử hiện giờ còn ở biên quan. Thân thể Thái tử không khỏe, hôm đó khi tới Lâm Dương Quan, thân thể ngài đã không khỏe, vẫn luôn nghỉ ngơi ở đại doanh Tây Bắc!
Dừng một chút, đón lấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, hắn bình tĩnh nói:
- Thần lãnh binh quay về kinh cũng đang muốn bẩm báo với Thánh Thượng!
Hoàng đế chăm chú nhìn Hàn Mạc:
- Trẫm đang chờ ngươi bẩm báo!
- Thần ở biên quan, nhận được bồ câu đưa thư của Tây Hoa Thính thả ra, biết được trong Kinh có biến, lập tức xin chỉ thị của Thái tử điện hạ.
Hàn Mạc mặt không đỏ tim không nhảy, nghiêm trang nói:
- Thái tử điện hạ biết chuyện, liền muốn lãnh binh suốt đêm quay về kinh cần vương, là thần biết thân thể ngài chưa lành bệnh, cố hết sức khuyên bảo ngài mới để cho thần suất lĩnh Báo Đột Doanh quay về kinh cứu viện!
Hoàng đế thầm cười lạnh, biết những lời này của Hàn Mạc tuyệt đối là nói bậy.
Quả nhiên là trái tim người trẻ tuổi giống như hổ như lang, dám giữa triều đường không đổi sắc mặt mà khi quân, nhưng Hoàng đế không có chứng cứ vạch trần, hơn nữa chuyện trong đó quá mức quỷ dị, một khi hoàn toàn vạch trần, tấm màn đen Thái tử phản loạn rất có thể sẽ bị vạch trần.
Trong lòng Hoàng đế và đầu lĩnh thế gia đều biết rằng phản loạn lần này không tránh khỏi can hệ với Thái tử, nhưng mọi người đều hiểu mà không nói, mà chuyện như vậy, một khi vạch trần ra rồi sẽ là bất lợi lớn nhường nào đối với Hoàng tộc.
Trong tay thế gia không có được chứng cứ mười phần, chỉ là nghe nói chuyện này có liên quan tới Thái tử, Hoàng đế càng không thể tự mình bóc trần, vì vậy mặc dù Hàn Mạc dõng dạc nói Hoàng đế chỉ bảo Thái tử cũng không thể phản bác.
- Nếu Thái tử sai ngươi suất lĩnh Báo Đột Doanh quay về kinh, vì sao ngươi lại lãnh quân Tây Bắc quay về kinh?
Hoàng đế điềm nhiên hỏi:
- Ngươi là tướng kinh thành, sao dám nhúng tay và việc biên quân?
Hàn Mạc không đổi sắc, chắp tay bình tĩnh tấu:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, đây đều là lệnh của Đại Tướng Quân!
- Lệnh của Đại Tướng Quân?
- Dạ!
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Đại Tướng quân biết được trong Kinh có biến, liền hạ lệnh cho thần điều động quân Tây Bắc quay về Kinh cần vương!
Hoàng đế hung hăng phản bác:
- Nhưng trẫm lại nhận được bẩm báo ở đại doanh Tây Bắc ngươi và Ngũ Thiên Thiệu tổng binh Lâm Dương Quan xảy ra tranh chấp, lại tự tay chém giết Ngũ Thiên Thiệu, có chuyện này không?
Lời Hoàng đế vừa nói, cả triều đình khiếp sợ.
Ngũ Thiên Thiệu là người phương nào?
Đại tướng biên quan, tổng binh một quan, đệ nhất dũng tướng dưới tay Tiêu Hoài Ngọc!
Vậy mà Hoàng đế nói Hàn Mạc tự tay giết chết Ngũ Thiên Thiệu, thật là chuyên khó tin.
Hàn Mạc sớm biết chuyện này nên sớm tới, hơn nữa chiêu thuật của Hoàng đế dường như cũng giống như suy nghĩ mấy ngày trước của mình, như một trận lôi đình bùng nổ giữa triều, chụp một đống tội lên đầu mình, khiến mình không kịp ứng phó, cuối cùng giữa triều bức bách mình phải giao ra binh phù.
Phạt tội, đoạt lại binh phù đương nhiên là việc hoàn toàn chính đáng.
Hàn Mạc cũng không do dự, rất cung kính đáp:
- Có!
Mọi người ồ lên.
Không ngờ Hàn Mạc lại tự nhận đã giết chết Ngũ Thiên Thiệu, như vậy lời Hoàng đế tất nhiên là thật.
Lập tức liền có vài triều thần phái danh hoàng bước ra khỏi hàng nổi giận:
- Hàn Mạc, ngươi đây là tạo phản. Ngũ Thiên Thiệu là đại tướng biên quan, Tổng binh trấn quan, ngươi có tư cách gì mà tự tiện chém giết?
- Nực cười, nực cười!
Một lão quan viên có chòm râu hoa râm liên tục dậm chân:
- Cho dù Ngũ Thiên Thiệu có phạm đại tội cũng đã có Thánh Thượng và Đại Tướng quân quyết định, ngươi chỉ là một Chỉ Huy Sứ Ngự Lâm quân, có tư cách gì mà chém giết đại quan biên quân?
- Thánh Thượng, Hàn Mạc tự ý giết biên tướng, tội ác tày trời, thần xin Thánh Thượng trị tội!
Nhất thời, hơi hai mươi quan viên phái hoàng tộc hùng dũng bước ra, đều trách tội Hàn Mạc, càng có không ít người khẩn cầu Hoàng đế nghiêm trị tại chỗ.
Quan viên thế gia tuy muốn nói hộ hắn, nhưng tội giết đại quan biên quân cũng không phải chuyện nhỏ, đừng nói là con cháu quý tộc, cho dù là người trong hoàng tộc, ngoại trử Hoàng đế, những người khác nếu chém giết đại tướng biên quân bừa bãi cũng phải chịu tội không nhỏ, hiện giờ Hàn Mạc đã tự thừa nhận Ngũ Thiên Thiệu là do hắn giết chết, các quan viên thế gia có muốn cãi lại cũng không có cách nào.
Hàn Huyền Xương không kiềm chế được lo lắng trong lòng, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Hoàng đế khoát tay ra hiệu mọi người không cần ồn ào, đợi cho ai nấy yên tĩnh lại mới gằn từng tiếng hỏi Hàn Mạc:
- Hàn Mạc, ngươi là Chỉ Huy Sứ Ngự Lâm quân, vì sao lại giết Ngũ Thiên Thiệu?
Hàn Mạc không vội không gấp đáp:
- Là Đại Tướng quân ra lệnh!
- Nói xằng nói bậy!
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Ngũ Thiên Thiệu là chiến tướng dưới trướng Tiêu Đại Tướng quân, Đại Tướng quân sao có thể sai ngươi giết chết Ngũ Thiên Thiệu?
Hàn Mạc nghiêm mặt thưa:
- Thần không dám lừa gạt Thánh Thượng. Đại Tướng quân sai thần dẫn quân Tây Bắc về Kinh cần vương, hơn nữa còn tự thân dặn, bình định chính là việc quan trọng nhất, trong đó bất luận gặp trở ngại gì cũng phải thanh trừ, nếu có ai dám can đảm quấy nhiễu điều binh về Kinh giết chết không tha. Thần phụng mệnh Đại Tướng quân chỉ lệnh điều binh, lại bị Ngũ Thiên Thiệu quấy nhiễu, Ngũ thiên Thiệu lại muốn động thủ giết thần, thần ngàn lần bất đắc dĩ theo như lời dặn của Đại Tướng quân ra tay giết giặc. Mỗi câu của thần là thật, không dám lừa gạt, xin Thánh Thượng minh giám!
- Hàn Mạc, nếu Ngũ Thiên Thiệu quấy nhiễu, vì sao Đại Tướng quân mặc kệ, tại sao lại để ngươi ra tay?
Một viên quan dưới triều lớn tiếng quát:
- Ngươi nhất định là nói bậy, không hợp tình hợp lý!
Hắn cũng không quay đầu lại, thản nhiên đáp:
- Đạo lý rất đơn giản, vì lúc ấy Đại Tướng quân không ở đại doanh Tây Bắc!
- Không ở đại doanh Tây Bắc?
Viên quan đó ngẩn ra, lập tức cao giọng hỏi:
- Vậy Đại tướng quân bảo ngươi điều binh về Kinh ở đâu?
- Hôm xảy ra chuyện, Đại Tướng quân ra Lâm Dương Quan, tự mình xem tình thế giao phong giữa hai nước Ngụy Khánh. Sau đó thần cũng tìm được ở quan ngoại, Đại Tướng quân lúc này mới hạ lệnh cho thần ngoài quan ngoại!
- Có nhân chứng chứ?
- Đại Tướng quân là nhân chứng! Thánh Thượng chỉ cần hỏi Đại Tướng quân, Đại Tướng quân có thể làm chứng cho thần.
Hắn điềm tĩnh tự nhiên, đối đáp trôi chảy, mấy người vừa rồi còn lo lắng cho Hàn Mạc thấy hắn đã chuẩn bị đầy đủ, lập tức thả lỏng.
Chỉ có hắn là đang cười lạnh trong lòng. Tiêu Hoài Ngọc đã chết, chết thì chẳng còn ai đối chứng, hắn còn muốn xem Hoàng đế sẽ tra ra khẩu cung như thế nào, hơn nữa, cũng không phải là mình lừa gạt hoàn toàn. Trước khi Tiêu Hoài Ngọc lâm chung quả thật có bảo mình lãnh binh về Kinh bình định, bất cứ ai cản trở có thể không cố kỵ mà giết sạch.
Hoàng đế biết rõ âm mưu của Thái tử, lại còn ở đây diễn trò dọa người, đương nhiên Hàn Mạc sẽ không bó tay chịu trói.
Nếu ngươi muốn diễn trò, ta sẽ diễn cùng ngươi.
...
Nếu chuyện đã có liên quan tới Tiêu Hoài Ngọc, các thần tử này cũng không dám quá mức làm càn, cũng không dám áp bức Hàn Mạc quá, dù sao uy vọng của Tiêu Hoài Ngọc cũng rất cao, ai cũng không dám mạo phạm bừa bãi với Tiêu Hoài Ngọc.
Trong triều, không khí cực kỳ căng thẳng, bỗng nghe tiếng cười vang, trong ánh mắt kinh ngạc của chúng thần chỉ thấy Hoàng đế vuốt râu cười lớn, còn cao giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi không cần sợ hãi, trẫm chỉ muốn thử năng lực ứng biến của ngươi một chút. Quả nhiên ngươi không khiến trẫm thất vọng!
Hàn Mạc thầm cười lạnh "Ta chưa từng sợ nhé. Muốn thử năng lực ứng biến của ta? Ngươi xem ông đây là đứa trẻ con ba tuổi sao? Tát một cái cho một viên kẹo, thủ đoạn bịp bợm này ba tuổi ông đã chơi rồi!"
Sắc mặt Hoàng đế vốn tức giận lúc này trở nên rất hòa ái, ôn tồn nói:
- - Có người bẩm báo với trẫm, nói ngươi ở Tây Bắc giết chết Ngũ Thiên Thiệu, trẫm đoán biết được trong đó chắc chắn có ẩn tình. Quả thế, Ngũ Thiên Thiệu kia dám cản trở quân Tây Bắc vào Kinh cần vương, quả nhiên đáng chết. Ngươi giết chết hắn không những vô tội, ngược lại còn có công!
Dừng một chút, ánh mắt hắn sáng lên một chút, lại chậm rãi hỏi:
- Đại Tướng quân sai ngươi lãnh binh cần vương, vậy binh phù Tây bắc đương nhiên ở trong tay ngươi?
Hàn Mạc thoáng do dự, cuối cùng gật đầu:
- Đúng vậy!
Hoàng đế hơi gật gù như thoáng suy nghĩ, chợt nhàn nhạt nói:
- - Binh phù của Đại Tướng quân chính là năm đó tiên đế tự tay giao cho Tiêu Đại Tướng quân.
Đột nhiên ngài vươn tay thản nhiên:
- Giao Binh tướng phù cho trẫm!
Hàn Mạc sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Hoàng đế sẽ có một đống lý do to đùng để thoái thác, không ngờ lại trực tiếp giơ tay đòi lấy binh phù.
← Hồi 0824 | Hồi 0826 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác