Vay nóng Homecredit

Truyện:Quyền thần - Hồi 0761

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0761: Người cuối cùng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Thái tử thật tuyệt vọng.

Hắn vốn tưởng rằng kế hoạch lần này là hoàn mỹ, hắn vốn tưởng rằng chí nguyện của mình rất nhanh sẽ thực hiện được, nhưng hắn vạn lần không ngờ, toàn bộ ván cờ, chỉ vì quân cờ Hàn Mạc này mà hoàn toàn thay đổi cả ván cờ.

Trên thực tế Thái tử cũng có chút cố kỵ đối với Hàn Mạc, trong kế hoạch lần này, hắn vốn lo lắng Hàn Mạc sẽ mang đến một số phiền toái cho hắn, chi nên bố trí cạm bẫy tỉ mỉ, lợi dụng Giáo Úy Báo Đột doanh Duẫn Đồ làm mồi, muốn đẩy Hàn Mạc vào chỗ chết.

Nhưng Thái tử tuyệt đối không ngờ, người trẻ tuổi giống như hồ ly này, chẳng những tránh được một đao của Duẫn Đồ, không ngờ còn lên được đỉnh Thiên Nhai.

Rất nhiều thứ không thể tưởng được, lại trở thành sự thật, mà hậu quả trực tiếp sự thật này mang đến, chính là bao năm đau khổ mưu cầu tổ chức, bởi vì quân cờ Hàn Mạc xuất hiện, mà nước đổ về biển đông.

Lúc này dưới sự phẫn nộ, Thái tử lại tràn đầy hối hận.

Lúc trước vì để kế hoạch hoàn mỹ hơn, vì nắm chắc hơn, thậm chí Thái tử muốn lôi kéo Hàn Mạc. Trong mắt hắn, Hàn Mạc tuổi còn trẻ, lại là con cháu quý tộc, chỉ cần cho hắn hứa hẹn nhiều, sẽ nắm chắc nhét hắn vào trong kế hoạch của mình.

Nhưng cuối cùng Hàn Mạc không có đi lên thuyền này của hắn, trái lại trở thành cái dùi sắt sắc bén đục chìm chiếc thuyền này.

Hắn bị Hàn Mạc cột lên cây, nhìn Hàn Mạc lấy bình sứ từ trong ngực ra, giờ phút này trái lại không sợ hãi, chỉ hối hận mình không sớm diệt trừ người trước mắt này.

Sớm biết hôm nay, cần phải diệt trừ người trẻ tuổi này bằng bất cứ giá nào, nhưng hết thảy đều đã quá muộn.

...

- Bản cung là Thái tử Đại Yến, ngươi là thần tử Đại Yến.

Lúc này Thái tử trái lại lộ ra vinh quang thân là Thái tử, ngửa cổ cười lạnh nói:

- Hàn Mạc, ngươi đây là thí quân... Tội thần thiên cổ!

Trong mắt hắn, bình sứ trong tay Hàn Mạc chắc chắn là độc dược, Hàn Mạc muốn độc chết mình.

Hàn Mạc lắc lắc bình sứ, thản nhiên nói:

- Con người ta, nếu điều kiện cho phép mà nói, thích nói công bình. Ngươi an bài Duẫn Đồ giết ta, vì sao ta không thể giết ngươi? Ông đây không nói quân muốn thần chết thần không thể không chết cái gì, ta nói chính là... ai muốn ta chết, ta liền muốn hắn chết. Như thế nào, Thái tử điện hạ, ngài đang sợ sao?

Thái tử cười lạnh nói:

- Quả nhiên là thế gia càn rỡ. Bản cung tiếc nối nhất là lúc còn sống không thể tiêu diệt đám thế gia quyền thế các ngươi!

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Ngươi không có bổn sự này.

Hắn chị nhẹ nhàng lắc bình sứ trong tay, chậm rãi nói:

- Dường như bệnh của ngươi đã nguy kịch, cho dù hôm nay không chết, sống cũng không được bao lâu. Thật ra ta rất kỳ quái, ngươi sống không được bao lâu, vì sao phải giày vò như thế? Ngươi muốn báo thù cho mẫu thân, oan có đầu nợ có chủ, ngươi tìm Tiêu Phi báo thù là được. Đạo nghĩa trên giang hồ, cũng hiểu được họa không liên quan người nhà, vì sao ngươi xuống tay với Đại tướng quân?

Nói tới đây, hắn quay đầu liếc nhìn Tiêu Hoài Ngọc trên mặt tuyết, Tiêu Hoài Ngọc giống như đang ngủ, trên người bao trùm một tầng tuyết đọng, giống như một cái chăn trắng nõn.

Thái tử sắc mặt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm nói:

- Từ khi Đại Yến ta lập quốc đến này, thế gia chiếm cứ triều đình, trong mắt dân chúng, thậm chí chỉ có thế gia gia tộc quyền thế mà không có Hoàng đế.

Nói tới đây, hắn cười lạnh một tiếng nói:

- Thế gia tranh đấu, mưu cầu cuối cùng không phải là khống chế được nước Yến, khống chế hoàng tộc ta sao? Thế gia các ngươi tranh đấu, khiến Đại Yến ta tổn hại bên trong, nếu không phải như thế, Đại Yến trên dưới đoàn kết một lòng, sớm đã thống nhất thiên hạ. Tiên đế sao mà anh minh, biết thế gia các ngươi làm hại, cố gắng muốn diệt trừ các ngươi, chỉ tiếc...!

Nói tới đây, trong mắt hắn tràn ngập tiếc nuối, lập tức lại lộ ra vẻ khinh miệt:

- Nhưng vị phụ hoàng anh minh thần võ kia của ta, kế thừa ngôi vị Hoàng đế, nơi nơi nhường nhịn thế gia các ngươi, tùy ý các ngươi giẫm lên tôn nghiêm hoàng tộc... Bản cung không cam lòng, bản cung phải đi lên, diệt trừ sạch sẽ thế gia các ngươi, lưu cho Đại Yến một thiên hạ thái bình.

Hắn cũng nhìn Tiêu Hoài Ngọc, cười lạnh nói:

- Cho dù là vì báo thù cho mẫu phi, hay là loại trừ thế gia, Tiêu Hoài Ngọc... đều phải chết!

Nói tới đây, hắn lại ho khan kịch liệt một hồi, máu tươi đỏ sậm nơi khóe miệng lại tràn ra ngoài.

- Mười năm trước, lúc bản cung phát giác được tiện nhân kia hạ độc mẫu phi, cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Thái tử căm giận nói:

- Bắt đầu từ ngày đó, bản cung liền bắt đầu hạ quyết tâm, sinh thời, việc đầu tiên là muốn diệt Tiêu gia. Bản cung biết Tiêu Hoài Ngọc không ngã, Tiêu gia sẽ không diệt được, mà Tiêu Hoài Ngọc lúc đó đã là võ giả đỉnh phong hiếm thấy trong thiên hạ, cho nên... Bản cung phải luyện thành võ công tuyệt đình, mới có thể diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc.

Hàn Mạc thản nhiên nhìn Thái tử, cũng không quấy nhiễu hắn nói tiếp.

Hắn chỉ nhẹ nhàng đong đưa cái chai.

Hắn cũng không ngại trước khi cho vị Thái tử này uống thuốc bên trong bình, để hắn nói rõ lời trong lòng.

- Chỉ tiếc bản cung quá mức cầu thành, quá mức cầu nhanh chóng, bị kình khí cắn trả.

Thái tử cười lạnh nói:

- Bốn năm trước nếu có thể vượt qua cánh cửa kình khí kia, bản cung cũng không cần tiêu tốn tâm tư như thế, lại càng không bị ngươi làm nhục hôm nay!

Hàn Mạc nghe đến đó, vẻ mặt vẫn bình thản.

Nhưng hắn cũng đã hiểu được, vì sao thân thể vị Thái tử này suy yếu như thế, vì sao lại thường xuyên hộc máu.

Dùng cách nói quen thuộc của Hàn Mạc, vị Thái tử này luyện công tẩu hỏa nhập ma, hắn muốn luyện thành võ công tuyệt đỉnh đối phó Tiêu Hoài Ngọc, nghĩ tới là nóng lòng cầu thành, bị kình khí gây thương tích, công phu luyện không thành, lại khiến thân thể suy sụp.

Từ khi bị kình khí cắn trả đến nay, vị Thái tử này chống đỡ bốn năm, đủ thấy phần ý chí này cũng hơi kiên định.

Chỉ có điều cuối cùng không luyện thành võ công tuyệt đỉnh, không thể quyết đấu ngay mặt với Tiêu Hoài Ngọc, vị Thái tử này chỉ có thể thay đổi sách lược, bắt đầu bày âm mưu, dùng con đường thủ đoạn để đạn được mục đích của mình.

Người tính không bằng trời tính, hắn khổ tâm hoạt động, cuối cùng bởi vì Hàn Mạc tồn tại, thất bại trong gang tấc.

Hàn Mạc nâng tay lên, nắm bình sứ trong tay, chậm rãi nói:

- Ngươi có biết đây là cái gì?

Thái tử cười lạnh lùng, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Tới tình trạng này rồi, hắn đã không sợ chết, hắn chỉ tiếc nuối, không ngờ kế hoạch của mình lại bị phá hủy như vậy.

- Đây gọi là vong tình thủy.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, bình vong tình thủy này, lúc trước ta lấy được từ quận Nghi Xuân, dược hiệu của nó rất kỳ lạ, chỉ cần dùng vào, sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, ngay cả mình là ai cũng không nhớ được.

Thái tử ngẩn ra, hắn cũng chưa bao giờ nghe qua loại dược vật này.

Hàn Mạc chăm chú nhìn Thái tử nói:

- Ngươi vô cùng rõ ràng, cho dù ta thật sự có thể giúp ngươi xuống núi, cũng sẽ không cho ngươi xuống núi. Nguyên bản ta có thể một đao giết chết ngươi, nhưng... như vậy trái lại sẽ mất đi rất nhiều thú vui. Ta vốn định trói ngươi ở đây, cho ngươi trải qua tra tấn rét lạnh và đói khát, nhưng ta lại lo lắng có ngoài ý muốn, nếu vận khí của ta quá kém, vận khí của ngươi rất tốt, sau này không biết nguyên nhân nào khiến ngươi xuống núi, chỉ có thể là chuyện xấu với ta. Cho nên, một lọ vong tình thủy quý giá này, ta chỉ có thể tặng cho ngươi... Ngươi hẳn nên cảm tạ ta, bởi vì uống nó, ngươi sẽ quên đi rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện ngươi không cam lòng...!

Nói tới đây, Hàn Mạc lại không do dự, nở nắp bình, tiến lên, hai ngón tay bóp chặt hàn dưới của Thái tử, hỏi:

- Ngươi còn muốn nói cái gì?

Thái tử lộ ra nụ cười sầu thảm nói:

- Người thắng làm vua, người thua làm giặc, người tính... không bằng trời tính!

Nói xong, hắn liền chậm rãi nhắm mắt.

Hàn Mạc dùng sức hai ngón tay, mở miệng Thái tử ra, đổ toàn bộ vong tình thủy vào trong miệng Thái tử, dung dịch màu tím kia qua yết hầu Thái tử, chảy vào bên trong dạ dày.

Lúc này Hàn Mạc mới buông tay ra, ném cái chai xuống vách núi.

Hắn không hề nhìn Thái tử, chỉ chậm rãi đi đến bên xác Tiêu Hoài Ngọc, cung kính thi lễ, chậm rãi nói:

- Đại tướng quân, hiện giờ ta không thể mang ngài xuống núi, chờ chuyện lớn của ta thành, chắc chắn tới đây mang ngài trở về!

Liền vái ba vái, Hàn Mạc lại đi tới trước xác Tư Mã Kình Thiên, cũng vái ba vái, cuối cùng mới đi đến trước xác Thương Chung Ly.

- Thủ đoạn của ngài cũng không quang minh chính đại.

Hàn Mạc chăm chú nhìn ông lão có vẻ cực kỳ an tường trước mắt:

- Nhưng ta có thể hiểu được dụng tâm của ngài.

Hắn cũng vái ba vái đối với xác Thương Chung Ly.

Ba danh tướng, đều rời đi trên đỉnh Thiên Nhai, phong vân thiên hạ này, từ nay phải đổi.

Hàn Mạc biết còn rất nhiều chuyện cần mình đi làm, cho nên hắn không thể chậm trễ trên đỉnh Thiên Nhai.

Hắn chuẩn bị một phen, rốt cục liếc nhìn Thái tử một cái.

Không thể nghi ngờ, dược hiểu của vong tình thủy thật sự quá kinh người, lúc này vị Thái tử kia mở hai mắt, trong đôi mắt đã sớm không còn ánh sáng, mờ mịt, hắn trông thấy xác chết máu me nhầy nhụa của Tư Mã Kình Thiên, dĩ nhiên hét lên một tiếng, trên mặt vô cùng hoảng sợ, sợ tới mức hắn nhắm mắt lại.

Hàn Mạc thở dài, lúc này mới đi tới cạnh vách núi, thân thể khẽ đảo, bám vào vách đá, xuống núi như vậy.

...

...

Sau một canh giờ, thân thể Thái tử đã cứng lại, thân thể hắn run rẩy, hơi thở cũng bắt đầu mỏng mạnh, trên đỉnh cô phong tuyết lạnh này, dùng thể chất hiện giờ của Thái tử, căn bản không thể tiếp tục kiên trì, tứ chi và thân thể hắn đã bị đông cứng.

Đúng lúc này, Thái tử nhìn thấy một bóng người thi thân lên từ vách núi, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống cô phong.

Người này dưới chân đi giày da, trên đầu quấn khăn trắng muốt, một thân vải bông trắng, trên đỉnh cô phòng này, hợp thành một thể với tuyết trắng, nhìn qua rất bình tĩnh.

Hắn liếc nhìn cảnh tượng trên cô phong, thở dài một tiếng, cũng không nhìn Thái tử, chỉ khoanh chân ngồi xuống, gỡ một nhác khí bên hông, đó là kèn bầu cũng không thường thấy ở Trung Nguyên.

Tiếng nhạc thê lương vang lên trên đỉnh cô phong, trong âm thanh đều là bi thương.

Xong một khúc, người này chậm rãi đứng lên, đi đến trước người Tư Mã Kình Thiên, thi lễ, đi đến bên Tiêu Hoài Ngọc, thi lễ, đi đến bên cạnh Thương Chung Ly, mới lẳng lặng đứng lại nhìn ông lão này.

- Cả đời này, mỗ chỉ thất tín một lần!

Giọng nói người này bình tĩnh:

- Ngươi chớ trách ta. Mỗ tới đây, không phải vì hứa hẹn với ngươi, mà là... bởi vì mỗ có hứa hẹn với người khác.

- Sẽ có một ngày, mỗ sẽ gặp ngươi dưới đất, đến lúc đó... chắc chắn bồi tội với ngươi.

- Giống như ngươi, mỗ không phải một người, sau mỗ, còn một quốc gia!

- Mỗ... chỉ có thể thất tín với ngươi!

Hắn thi lễ thật sâu đối với xác Thương Chung Ly, quả thật không nhìn Thái tử, mà nhẹ nhàng bay đi giống như mây trắng.

Đến như gió, đi như mây!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1133)


<