Vay nóng Tima

Truyện:Quyền thần - Hồi 0315

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0315: Độc quyền bán lương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Tiếu Mộc là một phó tướng trong Ngự lâm quân, địa vị cao không cần bàn, vậy mà bị mấy tên lưu manh sờ soạng trên người, quả là vô cùng nhục nhã, khi thấy gã đại hán chạm đến người mình, y suýt nữa đã không thể kiềm chế.

Một gã bên cạnh nói:

- Thiệu đại ca, chúng ta trở về thôi, xem chừng hắn cũng không có bạc, chúng ta trở về báo kết quả quan trọng hơn, cửa hàng không có chúng ta không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.

Thiệu lão đại nghe vậy không khám Tiếu Mộc nữa, phất tay nói:

- Các huynh đệ, chúng ta trở về!

Gã vung tay lên mấy người khác đều buông tay thu đao lại, mỗi người đi đến chỗ Điền lão tam đá một cước rồi nghênh ngang mà đi.

Hàn Mạc sửa sang lại y phục, nhìn Tiếu Mộc khen:

- Không tệ, lúc này còn bình tĩnh được!

Tiếu Mộc liếc Điền lão tam sau đó nói nhỏ:

- Thiếu chút nữa thuộc hạ đem bọn họ xé thành từng mảnh nhỏ.

- Yên tâm, sẽ có cơ hội.

Hàn Mạc thấp giọng:

- Chọc chúng ta nhất định sẽ phải trả giá. Tuy nhiên chúng ta không cần để ý bọn nhãi nhép tay chân này, mất thân phận, muốn tính sổ thì tìm chủ của bọn họ mới được.

Tiếu Mộc khẽ gật đầu.

Ngự lâm quân là vương bài của nước Yến, chính là đội quân quý tộc. Tiếu Mộc đường đường là phó tướng của Hàn Mạc, một Hộ quân úy, lần này bị mấy tên lâu la khi dễ tất nhiên trong lòng rất tức giận.

Hàn Mạc đến gần Điền lão tam, vỗ vỗ hắn:

- Tỉnh lại đi, ngươi không sao chứ?

Điền lão tam mở to mắt, nhìn thấy Hàn Mạc mới hỏi:

- Họ...họ đi rồi chứ?

Hàn Mạc gật đầu:

- Ngươi bị thương như thế nào?

Điền lão tam cố gắng ngồi dậy, Hàn Mạc còn tưởng y bị mấy người kia đánh cho một trận sẽ nằm liệt giường nữa, không ngờ có thể tự ngồi dậy được.

Điền lão tam lao vết máu trên miệng, oán hận nói:

- Cái này gọi là khổ nhục kế, lão tử không làm như vậy thì thật sự bị họ đánh thành phế nhân. Các ngươi thấy không? lần sau gặp trường hợp như vậy phải giả ngất sớm một chút!

Hàn Mạc kính nể hắn:

- Các hạ thật cao minh, thụ giáo.

Điền lão tam mặt mũi bầm dập, răng cửa bị gãy vài cái, mặt giống như bánh bao thịt, y cố gắng đứng lên, nhưng lại ngã xuống, miệng mắng:

- Mẹ nó, đồ độc ác, giống như đánh gãy xương của ta rồi ... a, xương sống của ta...!

Hàn Mạc thấy tiểu tử này bị đánh đến bộ dạng này còn dám hùng hổ chửi bới, đúng là tên không ra gì, mỉm cười nói:

- Ngươi không sao là tốt rồi...bạc của ta bị cướp đi mua không được lương, cáo từ!

Hắn vừa đứng dậy, Điền lão tam kêu lên:

- Đừng đi...!

- Ngươi còn có việc?

Hàn Mạc nhìn hắn:

- Ta không có bạc, mua không được lương rồi!

Vẻ mặt Điền lão tam nhăn nhó:

- Ta bị như vậy chẳng nhẽ các vị bỏ mặc sao? Người ta nói không làm ăn được nhưng vẫn còn nhân tình, cũng vì các vị mà tôi bị như vậy, các vị giúp tôi một việc!

Hàn Mạc nhịn cười, hỏi:

- Ngươi bị đánh làm sao vì chúng ta, chúng ta giúp ngươi như thế nào?

- Huynh đệ, lời này rất không có đạo nghĩa.

Tuy bị đánh một trận khá nặng, nhưng Điền lão tam vẫn nói năng lưu loát:

- Không phải vì ta giảm giá ưu đãi các vị mà bị mấy tên vương bát này đánh sao?

Hàn Mạc ra vẻ tức giận:

- Ngươi không nói thì thôi, ngươi nói như vậy ngược lại ta muốn cùng ngươi tính sổ. Ngươi không nói cho ta biết ngươi không thể bán lương, làm hại cho ta mất hết cả bạc, bây giờ chúng ta không có lương lại không có bạc, chỉ chờ chết đói!!!

Điền lão tam im lặng nằm trên mặt đất, nhất thời không nói lên lời.

Hàn Mạc đứng dậy nói:

- Coi như ngươi bị đánh thành bộ dạng này ta không so đo cùng ngươi.

Hướng Tiếu Mộc nói:

- Chúng ta đi!

- Đừng đi!

Điền lão tam nóng nảy, cả người hắn đau đớn nói không hết được, mũi và miệng vẫn còn chảy máu, nếu không xử lý cho dù sống cũng mang theo hậu di chứng tàn tật, hắn cầu xin:

- Cầu các vị giúp ta, các vị không phải muốn ăn sao, chỉ càng mang tôi về phủ, tôi sẽ cầu thúc thúc cho các vị làm tạp dịch, ăn cơm là không cần lo lắng. Cho dù thúc thúc ta không nhận các vị thì ta cũng trả công cho các vị, các vị thấy như thế nào?

- Thúc thúc ngươi?

Hàn Mạc hỏi:

- Ai là thúc thúc ngươi?

Điền lão tam tỏ ra đắc ý:

- Các vị là người ở huyện Lan hòa có nghe qua Điền gia ở huyện Tịch Xuân chưa?

Hàn Mạc lắc đầu:

- Chưa từng nghe qua!

- Cái gì?

Điền lão tam nóng nảy:

- Điền gia mà chưa nghe qua, thật là kiến thức nông cạn. Ngươi phải biết quận Nghi Xuân, ba huyện phía đông gia tộc lớn nhất là Hạ gia, nhưng quận Nghi Xuân cũng không chỉ có Hạ gia và Phạm gia.

Hàn Mạc khẽ gật đầu.

Hắn đương nhiên hiểu.

Các đại thế gia đều có từ rất lâu, sở hữu rất nhiều, thế lực trải rộng, thâm sâu khó lường, nhưng nước Yến lớn như vậy không phải chỉ có các đại thế gia. Ví dụ như quận Đông Hải, gia tộc lớn nhất đương nhiên là Hàn gia, nhưng còn có mấy chục gia tộc khác vây quanh Hàn gia, càng có hàng ngàn hàng vạn dân chúng, thế gia chỉ là những người đại biểu của dân chúng mà thôi.

Nói rõ hơn một chút, quận Đông Hải gia tộc lớn nhất là Hàn gia, các huyện quan lại cũng là người của Hàn gia, nhưng ở bất kì đâu cũng có phú thương, thân sĩ.

- Huyện Tịch Xuân chúng ta trừ đại lão gia gia tộc không tính, ngươi biết ai là người giàu nhất?

Điền lão tam lau máu trên miệng, tuy rất đau đớn nhưng vẫn nhịn đau hỏi.

- Chẳng lẽ là Điền gia các nguoi?

Hàn Mạc cười hỏi.

Điền lão tam do dự một chút lắc đầu trả lời:

- Vậy cũng không phải, Điền gia chúng ta ở đây cũng là số 1 số 2. Đúng rồi, các người giúp ta hay không, muốn lương thực hay không?

Hàn Mạc liêc Tiếu Mộc, khóe miệng cười mỉm, không có đồng ý ngay mà tỏ ra do dự.

- Điền lão tam ta nói chuyện xưa nay rất giữ lời, chỉ cần các ngươi đưa ta trở về ta sẽ thỉnh cầu thúc thúc lưu các vị lại.

Hàn Mạc hỏi:

- Vậy cũng được, ngươi nói cần phải giữ lời, chúng ta đưa ngươi hồi phủ, nhất định phải đưa chúng ta lương thực.

- Chắn chắn chắc chắn!

Điền lão tam nói không ngừng.

Tiếu Mộc biết Hàn Mạc có thâm ý, liền tiến đến giúp Điền lão tam dậy. Điền lão tam vội kêu:

- Nhẹ một chút, ta bị gãy xương, còn không thể động dậy, các vị giúp ta ngồi bên tường nghỉ một chút.

Tiếu Mộc giúp hắn đến góc tường, Điền lão tam hít sâu một hơi, tay nắm chặt, thấp giọng mắng:

- Chó giữ nhà của Hồng gia nuôi, bây giờ ỷ vào thế chủ càng ngày càng hống hách, cả ta cũng dám đánh... ôi, , mẹ nó, xương cốt bị đánh gãy, nếu lão tử không giả chết chỉ sợ không giữ cái mạng này...!

Hàn Mạc ngồi bên cạnh hắn, nghi hoặc hỏi:

- Đúng vậy, tên kia ban ngày ban mặt dám đánh người, quả là phách lối, đúng rồi, Hồng gia chính là chủ nhân của Đại hồng thước điếm đúng không?

Điền lão tam gật đầu nói:

- Không sai, trừ Hạ gia, Hồng gia chính là nhà giàu nhất huyện Tịch Xuân. Bọn họ có không ít cửa hàng, Điền gia chúng ta trước nay vẫn chuyên bán lương, trước khi hồng thủy chúng ta cùng Hồng gia ngang tài ngang sức... tuy nhiên...thôi, cùng các người nói lung tung làm gì, không có ý nghĩa...ôi...!

- Nhàn không có việc làm, trò chuyện giải buồn cũng tốt.

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Ngươi kiến thức rộng rãi, chúng ta mấy người quê mùa, chuyện ở đây không biết nhiều, còn muốn ngươi chỉ giáo một chút.

Điền lão tam dựa vào tường, thở phì phò, thấy Hàn Mạc khách khí lúc này mới nói:

- Cũng không sợ ngươi biết chuyện này, trước đây hai nhà chúng ta là oan gia, tuy nhiên khi hồng thủy xuất hiện... ngày trước chúng ta còn hiếu kính Đại lão gia, huyện thái gia chúng ta cũng không quên, hai nhà chỉ cao thấp ngang nhau mà thôi.

Hàn Mạc "a" một tiếng, có chút suy nghĩ nói:

- Các ngươi Điền gia mễ điếm như thế nào lại không được bán lương? Ta đi trên đường không thấy cửa hàng của nhà các ngươi, nhưng Tiệm gạo Đại hồng thì thấy rất nhiều, bọn họ bán rất đắt!

Điền lão tam uể oải.

- Đem con cái trong nhà như kỹ nữ tặng người nên mới được ưu tiên như vậy!

Điền lão tam oán hận nói:

- Nếu không tặng con gái bọn họ sao có thể độc quyền?

Hàn Mạc nhíu mày:

- Tặng con gái? Tặng cho ai?

Điền lão tam nhìn Hàn Mạc nói:

- Các ngươi biết đúng là rất ít. Tuy nhiên các ngươi nếu nói lung tung, bị đen đủi xảy ra chuyện thì tự mình chịu.

- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ giữ mồm giữ miệng.

Hàn Mạc gật đầu:

- Rảnh rỗi, nghe nói một chút cũng không sao.

Điền lão tam nói:

- Vậy tốt, chuyện này không có gỉ bí mật, lúc đê chưa vỡ Hồng gia đem con gái cho mình đưa đến Quận thủ đại nhân. Nghe nói người này có chút nhan sắc. Quận thủ đại nhân tự nhiên coi Hồng gia là con rể...ôi, tay ta đau quá...!

Điền lão tam lấy từ trong ngực chiếc khăn, lau máu mũi và khóe miệng.

Hàn Mạc dĩ nhiên rất muốn biết chuyện liên quan đến lương thực, thản nhiên hỏi:

- Vừa rồi tên kia nói Tiệm gạo Đại hồng ra giá cao hơn thị trường ba lần để thu mua lương, chuyện này là như thế nào?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1133)


<