Vay nóng Homecredit

Truyện:Quyền thần - Hồi 0264

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0264: Mượn đao giết người
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Shopee

Đại doanh của Ngự lâm quân Yến quốc mỗi tháng đều cử hành diễn tập binh, còn về thời gian cụ thể, dưới tình huống bình thường, đều do các Chỉ huy sứ tự mình quyết định.

Nội dung diễn tập binh kỳ thật cũng không phức tạp, tập hợp kỵ binh, cung binh, bộ binh, thông qua phương pháp kiểm tra thí điểm, kiểm tra kết quả huấn luyện.

Quyền kiểm tra đương nhiên nằm trong tay Chỉ huy sứ, tuy nhiên sau đó Mộ Dung Hạc phụ trách chủ trì diễn tập binh, cho nên quyền kiểm tra diễn tập binh cũng tự nhiên ở trong tay Mộ Dung Hạc.

Thực ra, kiểm tra thí điểm diễn tập binh này lại có thêm một cách thức cực kỳ đặc thù.

Ngạc Thanh Lôn nhập ngũ rất sớm, cả người đầy tác phong của quân nhân, có một quy củ trong quân đội mà lão luôn đặt niềm tin vào, đó là "Thưởng phạt phân minh"

Cuộc diễn tập binh này từ rất nhiều năm trước do Hoàng đế tự mình lập ra cho một trong các đội quân, dự tính ban đầu của Hoàng đế là thông qua việc diễn tập binh, đạt được hai mục đích, thứ nhất là kiểm tra mức độ thành công của việc huấn luyện các tướng sĩ, thứ hai là phát hiện ra những nhân tài ở trong quân ngũ.

Bình thường mà nói, các binh sĩ được điều động, đều phải biểu diễn ra tất cả các kỹ năng học được, một khi đủ tư cách, sẽ được lưu vào sổ, ngày sau nếu có việc đề bạt, sẽ ưu tiên xem xét tư cách những binh sĩ đó, nhưng nếu họ không đủ điều kiện, Ngạc Thanh Lôn định ra quân quy, chẳng những họ bị trừ nửa tháng quân lương, mà những Đô thống, Giáo úy, Hộ quân úy, đến cả Hộ quân tham lĩnh cũng bị trừ quân lương, chỉ có điều số lượng nhiều ít mà thôi.

Cung binh chủ yếu khảo nghiệm tài bắn cung, kỵ binh khảo nghiệm thuật cỡi ngựa cùng với năng lực chiến đấu, còn lại là bộ binh kiểm tra năng lực đối kháng...

Đương nhiên, vì để có thực lực tổng thể, thỉnh thoảng sẽ cho kỵ binh xuống ngựa cùng bộ binh đối chiến, hoặc là cung binh cùng kỵ binh so đấu, đó cũng là một việc bình thường, tùy theo tướng lĩnh muốn đưa ra phương cách nào.

Đương nhiên, bên trong cũng có chút lề lối đặc thù. Nếu quan tướng chủ trì có chủ ý đề bạt người nào đó, sắp xếp cho đấu với một đối thủ yếu hơn, không chịu nổi một kích, như vậy, sau khi chiến thắng, chẳng những được đánh dấu vào sổ, lại có thể đưa ra một ít bạc, việc này không người nào không biết, thậm chí biết rằng sau lưng tướng sĩ đó có chỗ dựa vững chắc, sự việc đó cũng không có vài người dám nói ra.

Tuy nhiên Ngự lâm quân dù sao cũng là cấm vệ quân hoàng gia, cho nên những việc khuất tất mờ àm cũng chỉ như làn gió nhẹ, không dám quá mức lộ liễu.

...

Trướng của Hộ quân tham lĩnh đội kỵ binh đóng quân ở phía bắc, tuy rằng chỉ có ngàn kỵ binh, nhưng bởi vì kỵ binh có tính đặc thù, nên là nơi có diện tích lớn nhất trong ba đội.

Đội kỵ binh có một trang trại ngựa rất rộng, thời gian này được bao phủ bởi bãi cỏ xanh mướt, sức chứa của các trang trại này rất lớn, toàn bộ doanh tập hợp lại cũng không quá đông đúc, mà còn là nơi diễn tập của binh sĩ.

Tuy nhiên, trong thành Yến Kinh khổng lồ, trại ngựa này chỉ là chóp của tảng băng trôi mà thôi, năm đại doanh trại, nơi nào cũng có sân như vậy cả.

Âm thanh ngựa hí, tiếng lưỡi mác va vào nhau

Trong trướng của Hộ quân tham lĩnh, Mộ Dung Hạc nhìn chằm chằm chiếc rương gỗ dài trên bàn, đó là một rương gỗ rất bình thường, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bất kỳ điểm gì đặc biệt.

Mộ Dung Hạc mặc áo giáp, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt hung ác, nham hiểm.

- Đại nhân, ty chức Thi Liên Vân bái kiến!

Ngoài cửa truyền tới một thanh âm rất bình thản, chỉ nghe giọng nói, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.

Mộ Dung Hạc nhướn mày, lộ ra khuôn mặt tươi cười, cao giọng nói:

- Vào đi!

Từ ngoài lều đi vào là một tướng lĩnh, đội mũ và áo giáp của Hộ quân úy, diện mạo trông bình thường, nhưng đáng chú ý là, phía bên mắt phải của gã có một cái chụp mắt bằng bạc, thì ra lại là một độc nhãn tướng quân.

- Liên Vân, tới ngồi đi.

Mộ Dung Hạc ở ghế lớn phía trên ngồi xuống, chỉ một một cái ghế lớn đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, vẻ mặt thân thiết.

- Ty chức không dám!

Mộ Dung Hạc làm ra vẻ không hài lòng nói:

- Liên Vân, ngươi và ta là huynh đệ lâu năm, nơi này không có người ngoài, ngươi còn muốn khách khí cùng ta sao?

Độc nhãn tướng quân Thi Liên Vân do dự một chút, mới cung kính nói:

- Ty chức tạ ơn đại nhân!

Ngồi xuống ghế, mới hỏi:

- Không biết đại nhân triệu kiến ty chức, có gì chỉ bảo?

Mộ Dung Hạc cười cười, chậm rãi nói:

- Liên Vân, ngươi theo đi theo bản tướng, cũng rất nhiều năm rồi phải không?

Thi Liên Vân lập tức nói:

- Tám năm lẻ ba tháng!

- Ai, lão huynh đệ.

Mộ Dung Hạc thở dài:

- Huynh đệ ta đã cùng nhau nếm qua bao nhiêu gian khổ, cũng đã cùng nhau vượt qua từ cõi chết.

Thi Liên Vân dường như cũng nghĩ tới một cái gì đó, chậm rãi nói:

- Bảy năm trước ở Tây Bắc đại doanh, trong một lần tìm kiếm quân địch, nếu không phải đại nhân cứu giúp, ty chức mất đi sẽ không là chỉ có một con mắt, mà là tính mạng này.

- Không đề cập tới chuyện năm đó.

Mộ Dung Hạc xua tay cười nói:

- Ngươi và ta hiện giờ có thể sống sót, hơn nữa được cống hiến tài năng ở Ngự lâm quân, đền đáp triều đình, hộ vệ Thánh thượng, cũng không sống uổng phí cả đời này.

- Đúng vậy!

Mộ Dung Hạc dừng ở Thi Liên Vân, chậm rãi nói:

- Liên Vân, ngươi đi theo ta nhiều năm như vậy, Mộ Dung Hạc ta tự hỏi đối xử với ngươi không tồi, trong đại bản doanh này, cũng đã đem ngươi trở thành người ta thân tín nhất.

- Ân đức của đại nhân, ty chức suốt đời khó quên, cho dù vượt lửa băng sông, cũng không có thể báo đáp ân tình của đại nhân.

Thi Liên Vân lập tức đứng dậy, nghiêm mặt nói:

- Nếu đại nhân có gì phân phó, ty chức nguyện dung toàn lực để ứng phó, tính mạng này của ty chức, là do bảy năm trước đại nhân ban cho.

- Ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện!

Mộ Dung Hạc ân cần.

Sau khi Thi Liên Vân ngồi xuống, Mộ Dung Hạc mới nói:

- Liên Vân, đao pháp của ngươi, không nói ở quân doanh, cho dù là toàn bộ Ngự lâm quân, cũng là đệ nhất thân thủ, 'Đoạt mệnh thập tam đao' của ngươi, cao thâm, thi triển ra, uy lực vô cùng, ta xem thiên hạ này cũng không có mấy người có thể ngăn cản!

Thi Liên Vân nói:

- Đại nhân quá khen.

Mộ Dung Hạc mỉm cười nói:

- Cũng không khen quá đâu. Liên Vân, lần này diễn tập binh, ta muốn mượn thân thủ ngươi vào việc này chút, ngươi có nguyện ý không?

Thi Liên Vân không chút do dự nói:

- Đại nhân có lệnh, ty chức nào dám không tuân theo!

- Tốt!

Mộ Dung Hạc trong mắt hiện ra vẻ hung ác, nham hiểm, khoát tay, để Thi Liên Vân sát vào, mới thấp giọng nói:

- Liên Vân, ngươi cũng đã nghe nói qua, tân Hộ quân úy đội cung binh Màn Mạc, cùng ta có khúc mắc, lại ỉ thân phận con cháu quý tộc, ba lần bốn lượt khiêu khích ta, không xem ta ra gì, ta là con nhà võ, nhất định là ân đền oán trả, cho nên... Lần này ta nghĩ mượn cơ hội binh diễn này giáo huấn hắn một phen, ngươi có bằng lòng tương trợ hay không?

Thi Liên Vân hơi trầm ngâm, mới hỏi:

- Đại nhân, ty chức phải làm như thế nào?

- Tuy nói ta cùng với hắn rất có khúc mắc, nhưng... chung quy cũng không phải thâm cừu đại hận gì, cho nên chỉ cần cho hắn giáo huấn nho nhỏ là được.

Mộ Dung Hạc hạ giọng nói:

- Lấy đao pháp của ngươi, hắn cũng không phải là đối thủ của ngươi, ngươi chỉ lưu lại trên người hắn một vết thương nhỏ, chỉ cần nhìn thấy máu của hắn... ta sẽ thoát khỏi cảm giác này.

Thi Liên Vân cũng không phải thằng ngốc, trong lòng biết, nói lưu lại một vết thương, tuy đơn giản, nhưng hậu quả lại có chút nghiêm trọng.

Thân phận của Hàn Mạc dù sao cũng không phải bình thường, bị thương không phải là sự tình quá lớn, nhưng bị thương ở trước mặt các tướng sĩ, lại là một sự mất thể diện lớn, Hàn gia có thể sinh ra oán hận hay không?

Nhưng chỉ do dự một chút, Thi Liên Vân cuối cùng vì tình nghĩa, gật đầu nói:

- Đại nhân yên tâm, Hàn Mạc cho dù lợi hại, nếu ta toàn lực thi triển đao thuật, muốn ở trên người hắn xuất hiện vết thương, cũng không phải là việc khó.

Mộ Dung Hạc cười ha hả nói:

- Thế thì tốt rồi, quả nhiên không hổ là huynh đệ tốt nhiều năm của ta. Liên Vân, ngươi không cần lo lắng hậu sự, Hàn gia đến tìm phiền toái, phía sau chúng ta còn có Tiêu thái sư, bọn họ không thể làm gì.

Thấp giọng nói:

- Liên Vân, việc này nếu thành công, một khi ta lên làm Chỉ huy sứ, vị trí Hộ quaann tham lĩnh kỵ binh, ta sẽ ban cho ngươi!

Thi Liên Vân cũng không có vẻ hưng phấn, thoạt nhìn rất thản nhiên, chỉ có chắp tay nói:

- Đa tạ đại nhân nâng đỡ!

Mộ Dung Hạc cười ha hả nói:

- Liên Vân, ta cho ngươi xem đồ vật này, không biết ngươi có thích hay không?

Hắn đi tới cái bàn nhỏ khác, chỉ vào rương gỗ dài trên bàn, cười nói:

-Cái này, là lễ vật ta tặng ngươi!

- Lễ vật?

Thi Liên Vân nhíu mày, có chút nghi hoặc.

Mộ Dung Hạc tiến tới mở rương gỗ, lấy ra một thanh trường đao dài bốn thước ba tấc, chuôi đao được đúc đồng, bên ngoài quấn một lớp da tê giác, được trang trí bằng ngà voi hình xoắn ốc, hai tay cầm chuôi đao, vỏ đao màu lục được may từ da cá mập, toàn bộ thanh đao có vẻ ngoài tinh xảo nhưng vẫn không mất phong cách cổ xưa.

Thanh đao này đưa ra ngoài, không biết giá trị bao nhiêu.

- Cái này ...!

Thi Liên Vân sửng sốt, vội nói:

- Đao này quá mức quý báu, ty chức... ty chức không dám tiếp nhận!

Mộ Dung Hạc lắc đầu nói:

- Liên Vân, ngươi lời này chỉ là thừa, ngươi và ta là huynh đệ, một cây đao có thể coi là gì chứ. Huống chi bảo đao tặng anh hùng, bảo đao này, giao vào tay ngươi, coi như là có đất dụng võ, còn không nhận lấy?

Thi Liên Vân trầm mặc một chút, rốt cục tiếp nhận đao, cung kính nói:

- Ty chức tạ ơn đại nhân!

- Không nhìn lưỡi đao sao?

Mộ Dung Hạc cười tủm tỉm nói.

Thi Liên Vân lúc này mới cầm lấy chuôi đao, chậm rãi rút ra, một cỗ khí lạnh tỏa ra, lưỡi đao giống như mặt nước tỏa ra hơi lạnh kinh người, bề rộng đao chừng sáu tấc, sống đao dày khoảng hai phân, lưỡi đao mỏng như cánh ve, sắc bén, trên thân đao mơ hồ có thể thấy khắc mấy chữ: hung binh.

Thi Liên Vân là người có kiến thức về đao, nhìn thấy lưỡi dao, lập tức khen:

- Thật sự là đao tốt!

Thu đao về, nói:

- Đại nhân, tiểu nhân... tiểu nhân có tài đức gì, mà có thể nhận được vinh hạnh này?

Mộ Dung Hạc vỗ vỗ bả vai Thi Liên Vân, hòa nhã nói:

- Ngôn ngữ khách khí này, về sau không được nói nữa. Liên Vân, khi ở trên võ đài, ta muốn ngươi dùng đao này lấy máu Hàn Mạc.

Thi Liên Vân lập tức nghiêm nghị nói:

- Ty chức tuân mệnh!

Chờ Thi Liên Vân rời khỏi doanh trướng, trên mặt Mộ Dung Hạc mới hiện ra vẻ âm độc, thấp giọng tự nói:

- Thái sư nói mượn đao giết người, cứ như vậy đi ... Thi Liên Vân, mạng của ngươi là do ta cứu, lần này... cũng là lúc nên báo đáp cho ta...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1133)


<