Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền thần - Hồi 0063

Quyền thần
Trọn bộ 1133 hồi
Hồi 0063: Nội loạn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1133)

Siêu sale Lazada

Trong lều cỏ, Hàn Mạc từ trong miệng Đảo chủ hiểu được cái gọi là "Hải Vương Lệnh". Hải Vương Lệnh này làm cho tâm tình Hàn Mạc vốn rất buồn bực trở nên cực kỳ phấn chấn. Hàn gia cuối cùng vẫn là vua trên biển, không có ai có thể rung chuyển địa vị của Hàn thị gia tộc.

- Ngũ công tử, người đã hiểu được ý tứ lão phu rồi chứ?

Đảo chủ nhìn Hàn Mạc, mang theo tia cười nhàn nhạt hỏi.

Hàn Mạc gật đầu nhưng lại lắc đầu:

- Ta hiểu được ngươi có chuyện tìm ta, nhưng không rõ ngươi tìm ta có chuyện gì?

Đảo chủ vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm mặt nói:

- Lão phu muốn cầu xin Ngũ công tử cứu tánh mạng của mấy trăm con dân trên Tiên Nhân Đảo!

Nói tới đây, dù là một thủ lĩnh hải tặc kiêu hùng trên biển là thế, thế nhưng lại hướng về phía Hàn Mạc tuổi so với hắn còn nhỏ hơn rất nhiều thi lễ thật sâu.

- Đảo chủ không cần như thế!

Hàn Mạc đỡ lấy Đảo chủ, cau mày nói:

- Đảo chủ có lời gì xin cứ nói thẳng.

Dừng lại một chút, trong mắt hắn hơi lộ ra một tia lạnh lẽo nói:

- Bất quá Hàn Mạc có mấy lời cần phải nói rõ đối với Đảo chủ. Lần này người của ngươi đánh lén thuyền khai thác châu, còn bắt giữ vị khâm sai đại nhân kia, chuyện này đã làm cho phía quan phủ chấn động, không thể nào bỏ qua dễ như vậy! Hàn Mạc cũng không nói lời giả dối, cho dù hiện tại ngươi thả hai người chúng ta ra, chuyện này cũng chưa chắc có thể cải thiện được, nếu không muốn Hàn gia đưa ra Hải Vương Lệnh, mấy nhân vật đầu não đánh lén thuyền khai thác châu lần này, Đảo chủ phải giao ra để trị tội!

Đảo chủ gật đầu nói:

- Ngũ công tử yên tâm, chuyện này ta sẽ cho Ngũ công tử một công đạo. Nói thật ra, tổ tiên Đỗ gia chúng ta, cũng từng là thuộc hạ của Đông Hải Vương. Chẳng qua là về sau lại không phục dưới quyền Yến Vũ Vương, cho nên mới ở trên biển kiếm sống, nhưng vẫn nhận được sự trợ giúp của Hàn gia. Cho nên đối với Hàn gia, chúng ta rất là cảm kích! Qua nhiều năm như vậy, Tiên Nhân Đảo ta đã trồng được các loại lương thực, thỉnh thoảng ra biển mua bán chút ít. Đối với những thương thuyền lỡ đường, đôi khi cũng có động chút tay chân, nhưng chẳng bao giờ đả thương qua người nào. Dân chúng bình thường do Hàn gia cai trị, cũng coi như là bình an vô sự rồi!

Hàn Mạc cười hắc hắc, nói:

- Đã như vậy, lần này Lãnh Chiếu dẫn người đánh lén thuyền khai thác châu, Đảo chủ thật không cũng không biết một chút tin tức nào?

Nụ cười này của hắn, làm trong mắt hiện lên quang mang giảo hoạt như hồ ly.

Đảo chủ hiển nhiên là nhìn ra nụ cười Hàn Mạc có ý tứ gì. Hắn thở dài, lắc đầu nói:

- Không dối gạt Ngũ công tử, lần ra biển đánh lén này, mặc dù bọn họ cũng không có báo cho lão phu. Nhưng lão phu dù sao cũng ở trên đảo này từ khi nó còn là một đống đá hoang vu, nên vẫn còn có mấy người tâm phúc, cho nên chuyện này cũng nghe được mấy phần!

- Như vậy vì sao Đảo chủ lại không ngăn cản?

Hàn Mạc ngẩng mặt lên hỏi:

- Đảo chủ kiến thức rộng rãi, hẳn là hiểu được hậu quả của chuyện này chứ?

- Lão phu đương nhiên muốn quản, cũng muốn ngăn cản, nhưng mà lực bất tòng tâm!

Đảo chủ thở dài bất đắc dĩ mà nói:

- Hôm nay trên Đảo này, nhân thủ trong tay Lãnh Chiếu, so với ta đông hơn nhiều! Ta đã không đủ sức cùng hắn liều mạng!

Trong lòng Hàn Mạc đối với loại tình huống này coi như đã biết rõ thực hư rồi.

Lãnh Chiếu hôm nay chính là điển hình của hạng người công cao chấn chủ. Do những năm gần đây, Đảo chủ mắc bệnh không thể ra biển, huynh đệ Tiên Nhân Đảo tự nhiên đều đi theo Lãnh Chiếu vào sinh ra tử. Năm này qua năm kia, uy của vọng Đảo chủ ngày càng giảm mà uy vọng của Lãnh Chiếu ngày càng thịnh. Hôm nay, người nắm trong tay thực quyền ở Tiên Nhân Đảo, đó là Lãnh Chiếu chứ không phải Đảo chủ.

- Lực lượng có thể hành động trên đảo khoảng chừng một trăm hai ba mươi người.

Đảo chủ vào lúc này lộ ra vẻ rất thẳng thắn:

- Quyết tâm đi theo Lãnh Chiếu đã có bốn mươi năm mươi người. Đó cũng là những người mấy năm nay theo hắn vào sinh ra tử! Những người còn lại, phần lớn dao động hai mặt, không có lập trường, nhưng ta nghĩ đại đa số người nhìn vào thế mạnh của Lãnh Chiếu, cũng thiên về hắn. Về phần lão phu, hắc hắc, không sợ Ngũ thiếu gia chê cười, có thể bán mạng cho ta, bất quá chỉ hơn mười người thôi!

Hàn Mạc cười nói:

- Nói cách khác, Đảo chủ tự biết không cách nào ngăn cản Lãnh Chiếu, cho nên cũng không muốn quản. Chỉ là một đầu ác lang như vậy cả ngày cứ bò lổm ngổm ở bên cạnh mình, điều này làm cho người ta rất không thoải mái! Đảo chủ có từng nghĩ tới âm thầm diệt trừ hắn hay không? Biện pháp này có đôi khi rất hữu dụng nha!

Đảo chủ lắc đầu nói:

- Lão phu cũng từng có ý định này. Nhưng mà, tiểu tử Lãnh Chiếu kia mặc dù tuổi không lớn, nhưng mà tâm cơ lại rất sâu, tựa hồ đã nghĩ tới ta có thể âm thầm hạ thủ, cho nên luôn cẩn thận đề phòng, luôn mang theo bên người chẳng bao giờ ít hơn ba người. Hơn nữa, bản thân hắn cũng có một thân công phu, nếu muốn âm thầm diệt trừ, ở cái nơi như trên Đảo này, lấy thực lực của ta đã không làm được rồi!!!

- Thì ra lại còn là một nhân vật rắn mặt!

Hàn Mạc lạnh lùng cười một tiếng.

- Dã tâm của Lãnh Chiếu tuyệt không phải chỉ là Tiên Nhân Đảo, tâm tư của hắn lão phu cũng biết!

Đảo chủ chậm rãi nói:

- Đợi đến lúc khống chế được Tiên Nhân Đảo, hắn sẽ bắt đầu mưu đồ hùng bá Đông Hải. Hắn muốn trở thành Đông Hải Vương thứ hai, nhưng mà hắn lại không nghĩ tới, lúc này đã không còn giống như ngày xưa. Huống chi, Đông Hải Vương ban đầu là dựa vào nhân đức nghĩa khí mới được làm bá chủ Đông Hải. Lãnh Chiếu hắn có dã tâm lớn như vậy, quả nhiên là không tự lượng sức! Trên biển có bao nhiêu người muốn trở thành Đông Hải Vương thứ hai, nhưng đến cuối cùng, ai mà không rơi vào kết cục táng thân nơi biển rộng, không có một người nào có một kết quả tốt!

- Ta dường như đã hiểu được ý tứ của ngươi.

Hàn Mạc khẽ gật đầu:

- Ngươi lo lắng dã tâm của hắn sẽ mang đến cho Tiên Nhân Đảo một tai nạn khổng lồ, sẽ làm cho mọi người trên Tiên Nhân Đảo hài cốt không còn. Giống với lần này, Hải Vương Lệnh vừa ra, Tiên Nhân Đảo chỉ sợ tổ chim bị phá thì trứng chim cũng chẳng còn!

- Cho dù không có Hải Vương Lệnh, Lãnh Chiếu lòng lang dạ thú, sớm muộn cũng sẽ bị hải tặc liên thủ tiêu diệt hết!

Đảo chủ lo lắng lo lắng nói:

- Mà mấy trăm nhân mạng trên Tiên Nhân Đảo cũng sẽ bị hắn liên lụy!

Hàn Mạc cười nói:

- Như vậy Đảo chủ muốn ta cứu mấy trăm tánh mạng này, nhưng Hàn Mạc này có tài đức gì, mà có bổn sự lớn như vậy?

Đảo chủ nghiêm mặt nói:

- Ngũ công tử đương nhiên là có!

Nhìn chung quanh một chút, lúc này hắn mới thấp giọng nói:

- Lão phu thân mang trọng bệnh, tự biết ngày tháng không còn dài, nhưng lại không thể không vì mấy trăm tánh mạng trên Đảo mà suy nghĩ. Lão phu hy vọng Ngũ công tử có thể thay Hàn gia đáp ứng thu dụng những người này lên bờ, an bài thích đáng để cho bọn họ được sống tốt hơn. Mà lão phu sẽ làm ngơ cho Ngũ công tử rời khỏi Tiên Nhân Đảo, trở lại Đông Hải thành. Đến lúc đó, những mong Ngũ công tử báo với Hàn Tổng đốc, phái mấy con thuyền tới đón người, thuận tiện trừ đi những kẻ có dã tâm. Lúc đó, Ngũ công tử chẳng khác nào đã cứu vài trăm tánh mạng con dân rồi!

- Ngươi thả ta đi, không sợ Lãnh Chiếu sẽ làm chuyện bất lợi với ngươi sao?

Hàn Mạc lộ ra vẻ rất bình tĩnh, cũng không có vì mình sắp thoát khỏi khốn cảnh mà cảm thấy mừng rỡ. Điều này cho thấy tâm cơ và tuổi tác của hắn cực kỳ không tương xứng:

- Ngươi chẳng lẽ không sợ ta vừa đi là sẽ không trở lại nữa ư?

Đảo chủ thở dài nói:

- Sinh cơ của lão phu đã như đèn dầu sắp cạn, còn sợ Lãnh Chiếu đối với ta bất lợi gì? Huống chi ta hiện nay vẫn là Đảo chủ, có lẽ lá gan Lãnh Chiếu còn không có lớn đến độ quang minh chính đại mà đối phó với ta.

- Không bằng ngươi tìm cho ta lý do một mình mời Lãnh Chiếu tới, tiếp theo chuẩn bị người mai phục, ta sẽ giúp ngươi giết hắn!

Hàn Mạc trong mắt lóe quang mang rét lạnh:

- Dám động đến thuyền khai thác châu của Hàn gia, tính mạng của hắn nhất định sẽ rất mau kết thúc thôi!

-Ta không dám để cho Ngũ công tử mạo hiểm!

Đảo chủ lắc đầu nói:

- Sở trường của Lãnh Chiếu chính là mua chuộc lòng người. Dưới tay hắn có không ít người nguyện chết vì hắn. Nếu là thật làm ra chuyện này, chỉ sợ Ngũ công tử sẽ gặp phải khốn cảnh lớn hơn nữa! Lão phu trăm triệu cũng không thể đem Ngũ công tử đặt vào vòng nguy hiểm!

...

Hàn Mạc trầm ngâm một lúc, rốt cục hỏi:

- Ngươi để cho ta đi, nói vậy tên khâm sai kia là không thể đi đúng không?

Trong mắt Đảo chủ xẹt qua một tia xảo trá, nhưng trên mặt lại là một bộ vẻ bất đắc dĩ:

- Ngũ công tử à, cậu phải biết rằng, hôm nay mọi người trên đảo không biết thân phận Ngũ công tử, cho nên ánh mắt của mọi người cũng chỉ chú ý trên người vị khâm sai kia, cho là có thể từ khâm sai kia đổi lấy một số bạc đáng kể. Lúc đó, Ngũ công tử rời đi, mọi người cũng chưa chắc chú ý, nếu còn mang theo khâm sai, vậy thì vô luận như thế nào cũng sẽ bị đám người Lãnh Chiếu cản trở!

Khóe miệng Hàn Mạc mang theo nụ cười thản nhiên, gật đầu nói:

- Ta hiểu được!

Hắn dĩ nhiên hiểu được.

Nếu nói Tiêu Đồng Quang không thể rời đi, đây chẳng qua là một cái cớ của Đảo chủ mà thôi. Vị Đảo chủ này cũng rất giảo hoạt, lưu lại Tiêu Đồng Quang, chẳng khác nào lưu lại con tin. Chỉ cần Tiêu Đồng Quang không rời đi, thì Hàn gia nhất định sẽ phái chiến thuyền đi tới Tiên Nhân Đảo, mà Hàn Mạc cũng nhất định sẽ trở lại!

Hàn Mạc cũng không nói toạc ra. Nếu Đảo chủ đã tân tân khổ khổ mà thêu dệt ra một đống lý do như vậy để mà giải thích, thì Hàn Mạc cũng không tiện bóc trần hắn.

- Lãnh Chiếu chính là một con chó điên!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Khâm sai ở tại chỗ này, ta sợ hắn sẽ bởi vì ta rời đi mà đối với khâm sai có điều thương tổn. Ngươi phải biết là một khi khâm sai gặp phải chuyện không may, đối với Hàn gia ta tuyệt sẽ không là chuyện gì tốt!

Trong lòng Đảo chủ đối với Ngũ công tử trẻ tuổi này thầm sinh ra mấy phần thưởng thức. Còn trẻ tuổi như vậy đã có thể suy nghĩ mọi chuyện chu toàn như thế, quả là việc rất khó có được.

- Ý của Ngũ công tử là?

Đảo chủ thật cẩn thận hỏi.

- Đảo chủ nghĩ biện pháp để cho chúng ta cùng nhau rời đi!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Không cần lo lắng ta sẽ không trở lại, Tiên Nhân Đảo đã phạm phải sai lầm, Hàn gia nhất định sẽ quan tâm thật tốt chuyện này!

Đảo chủ mặt mày nhăn nhó, lộ ra vẻ khó khăn.

...

Chợt nghe cửa ngoài truyền tới thanh âm dễ nghe của Đỗ Băng Nguyệt:

- Cha, cha, không xong, không xong rồi!

Thanh âm của mỹ nữ chân dài Đỗ Băng Nguyệt vừa dứt, nàng đã hấp tấp chạy vào, đôi mi cong cong như lá liễu nhíu chặt lại, trên khuôn mặt xinh đẹp đã tràn đầy lo lắng và phiền muộn.

- Đã là thiếu nữ, lớn như vậy rồi mà cứ hô to gọi nhỏ cái gì?

Đảo chủ cau mày trách mắng:

- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc, trong đôi mắt to xinh đẹp như thủy tinh mang theo vài phần nghi ngờ. Hiển nhiên, nàng nghĩ không ra vì sao Hàn Mạc ngồi mà phụ thân lại đứng, nhưng nàng cũng không kịp nghĩ nhiều mà nói với giọng lo lắng:

- Lãnh Chiếu làm phản rồi!!! Hắn nói với mọi người là cha đã bán đứng họ, hắn đang dẫn một đám người tới đó!

- Thật là thật to gan!

Đảo chủ siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên sát khí, lập tức phân phó nói:

- Nguyệt Nhi, con mau dẫn Ngũ công tử đi Tiểu Nha Thạch, cùng nhau rời đi mau!

- Cha!

Đỗ Băng Nguyệt vội la lên:

- Con... Con không đi... !!!

Đảo chủ trách mắng:

- Còn không mau đi! Con muốn nghịch lại lời cha sao? Lãnh Chiếu không nghe lời, chẳng lẽ con cũng muốn bắt chước hắn?

Vành mắt của Đỗ Băng Nguyệt đỏ lên, tai vừa nghe một trận huyên náo truyền tới, biết người của Lãnh Chiếu càng lúc càng gần, lại thấy phụ thân đang lạnh lẽo nhìn mình, nàng cũng không dám nói nhiều, dẫm mạnh chân, cũng không kiêng dè gì nữa, kéo tay Hàn Mạc:

- Ta dẫn ngươi đi!

Hàn Mạc chỉ cảm thấy bàn tay của Đỗ Băng Nguyệt mặc dù nhỏ nhắn mềm mại, nhưng có lực dị thường, đem mình kéo đi, chạy vội tới cửa sau. Đôi chân dài xinh đẹp kia một cước liền đá văng cửa gỗ, kéo mình chạy ra ngoài.

Trong nháy mắt, Lãnh Chiếu đã dẫn một nhóm người vọt vào lều cỏ, đầu tiên là nhìn Đảo chủ, sau đó nhìn sợi dây bị cắt đứt trên mặt đất một chút, rồi cười lạnh một tiếng, quát:

- Quả nhiên là muốn bán đứng chúng ta! Thiết Hổ, ngươi mang mười người đuổi theo, bắt tiểu tử kia trở lại cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Một gã tráng hán ứng thanh dạ một tiếng, dẫn một nhóm người muốn đuổi theo, Đảo chủ trầm giọng nói:

- Các ngươi dám? Các ngươi đang muốn tạo phản sao?

Thiết Hổ cùng tất cả mọi người đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lãnh Chiếu, Lãnh Chiếu đã lạnh lùng nói:

- Tiểu tử kia nếu thật là có thể chạy thoát, mọi người thật còn có thể có đường sống không? Các ngươi còn không mau đuổi theo?

Thiết Hổ cắn răng, không do dự nữa, liền xông qua. Thân hình Đảo chủ vừa động, đã đánh một quyền về phía Thiết Hổ, nhưng chưa kịp chạm vào người Thiết Hổ, Lãnh Chiếu đã cầm chủy thủ đâm tới, lạnh lùng nói:

- Mau đuổi theo!

Đảo chủ thấy chủy thủ âm lãnh đâm tới, chỉ có thể né tránh. Thiết Hổ lập tức dẫn người lao ra phía cửa sau, đuổi theo bọn Hàn Mạc.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-1133)


<