← Hồi 311 | Hồi 313 → |
Lúc này, Giang Long ngay cả địa bàn của mình cũng không có.
Chức Huyện lệnh Linh Thông, cũng là triều đình bổ nhiệm.
Hoàng thượng mất hứng, cho ngươi rời khỏi, Giang Long căn bản không thể phản kháng. Thế lực của Cảnh phủ lại ẩn từ một nơi bí mật gần đó.
Nghiêm chỉnh mà nói, chiến trường cũng chưa quét dọn xong, bởi vì các quân sĩ chỉ đem thi thể người dị tộc kéo tới chất đống lên cùng nhau.
Còn có một việc phải làm, thì chính chặt bỏ đầu.
Từng cái đầu quân sĩ dị tộc, đều có thể đổi một lượng bạc.
Đương nhiên, chỉ là nói như vậy.
Luật pháp trong quân quy định danh văn như thế này.
Thật sự mang đến quân doanh đi đổi, bên trên khẳng định phải chiết khấu, có thể lấy năm trăm văn tới tay đã không tệ.
Trong tiểu viện, mấy quân sĩ dị tộc còn sống bị hành hung tới chết, cũng bị đẩy ra ngoài.
- Cởi áo da của bọn chúng xuống.
Giang Long chỉ điểm lấy:
- Đưa cho dân chúng trong thôn trang đi.
Thôn trang nhỏ này nhân số không nhiều, mặc dù là mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, tuy nhiên vừa vặn có thể gắng gượng qua toàn bộ trời đông giá rét.
Trên người quần áo vá chằng vá đụp.
Hơn nữa vô cùng mỏng manh.
Nếu nhiệt độ không khí quá thấp, rơi tuyết lớn, sẽ có người bị chết rét.
Tuy rằng bắt đầu từ mùa thu bọn họ đã thu thập cỏ dại khô chuẩn bị cho mùa đông, nhưng loại cỏ này thật sự là đốt không được bao nhiêu.
Một bó lớn, chỉ chốc lát đã đốt xong rồi.
Vẫn là mặc thêm mấy tầng quần áo dày thì tốt hơn.
Đám dân chúng trong thôn trang nghe vậy, đều vô cùng kinh hỉ.
Bọn họ biết rằng, khó mà gặp được quan tốt.
Tất cả đều quỳ trên mặt đất, thiên ân vạn tạ.
Trên mặt và trong hai mắt, biểu lộ là tình cảm chân thật.
Phát sinh chiến đấu, tướng địch bị đánh bại, vật phẩm thu được, chiến lợi phẩm dĩ nhiên là thuộc về bên quân ta.
Hẳn là do các quân sĩ chia đều, hay là ai giết địch nhân có vật phẩm như vậy, liền thuộc về người đó.
Lấy ra phân cho dân chúng?
Loại chuyện này chỉ có rất ít một bộ phận tướng lĩnh biết làm.
Huống chi, Giang Long còn cứu mạng của bọn họ, và báo thù cho dân chúng chết đi.
Giang Long phái thủ hạ đi lột áo da của người chết, rất nhiều quân sĩ đều là cảm thấy ghê tởm, sợ hãi, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Đại đa số mọi người sau khi quay đầu, sắc mặt người chết tái nhợt.
Giang Long chỉ mắt lạnh nhìn, không nói thêm gì.
Trên chiến trường, soát người lột quần áo của người chết, đây là chuyện rất bình thường, những quân sĩ này nhất định phải thích ứng.
Đổi lại là biên quân, đã sớm cao hứng gào lớn nhào tới rồi.
Giang Long từng cùng biên quân đánh đếm rõ số lượng thứ giao tế, vô cùng rõ ràng.
Soát người được ngân lượng, vũ khí khôi giáp, còn có áo lông của địch nhân, những thứ đó đều có thể lấy ra đổi tiền.
Có mấy thứ này, mặc dù là con đường phía trước xa xôi, biên quân cũng sẽ cõng trên người, luyến tiếc bỏ đi.
Gần nửa canh giờ qua đi, Giang Long đem áo da quân sĩ cởi xuống, công bình phân cho mỗi một nhà mỗi một hộ.
Và nói rõ, sau này mình còn có thể trở về, đến lúc đó nếu phát hiện ai dám đoạt vật phẩm của hàng xóm láng giềng, vậy trường thương trong tay mình sẽ không chút lưu tình.
Chống lại ánh mắt che kín sát khí của Giang Long, những dân chúng này đều khúm núm.
Nhìn đến nhiều áo da tốt nhất như vậy, đích thật là có người đang suy nghĩ.
Dù sao chỉ có năm mươi kiện áo da, không thể làm cho mỗi người một kiện.
Hơn nữa áo da tốt nhất này cũng có thể mang đi bán, đến lúc đó cũng không cần đói bụng chịu khổ ngày đông giá rét rồi.
Nhưng giờ phút này nghe được cảnh cáo của Giang Long, những người này lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu.
Lúc trước Giang Long ra tay tàn nhẫn, dũng mãnh phi thường, giết người không chớp mắt, hình tượng đã xâm nhập lòng người.
Bọn họ không chút nghi ngờ, nếu quả thật đoạt áo da mà bị Giang Long tra được, như vậy tất nhiên mạng nhỏ khó bảo toàn.
Giang Long vẫn đang lo lắng, nhìn về phía Lý Chính trong thôn:
- Lúc trước có mười mấy thôn dân bị giết, đều là nam tử trụ cột trong nhà, nếu nhà ai không có nam đinh trưởng thành, ngươi phải thường xuyên quan tâm một chút, nếu là nhà ai bị bắt nạt, hừ!
- Tiểu nhân tuân mệnh!
Lý Chính bị bị hù hai đầu gối mềm nhũn, bùm một tiếng ngã quỵ xuống đất.
Kế tiếp còn có việc làm, chính là chém đầu.
Lúc trước khiến các quân sĩ lột quần áo người chết, cũng đã có thật nhiều người không chịu nổi.
Giờ phút này còn muốn chém đầu người chết, tức liền có thể cầm đổi tiền, nhưng vẫn có người không hạ thủ được.
- Những thứ này đều là sài lang, là hổ báo ăn thịt người, bọn họ thường xuyên đến đánh cướp biên cương Đại Tề chúng ta, giết người phóng hỏa, chết chưa hết tội!
Giang Long rống lớn nói:
- Liền lúc trước, có mười mấy thôn dân thật thà chất phác đã bị chết ở trong tay bọn chúng!
Nói mấy câu, đã khơi gợi lên phẫn nộ trong lòng các quân sĩ.
- Trong quân có danh văn quy định, mỗi một đầu quân sĩ dị tộc, cũng có thể đổi một lượng bạc ròng, bản quan cam đoan không có người chiết khấu!
- Giơ lên đao thép trong tay các ngươi, hung hăng chém xuống, chỉ đơn giản như vậy.
Rất nhiều chuyện nhất định phải dẫn đường, không thể luôn nghiêm khắc bức bách.
Bởi vì mỗi người, trong lòng có khả năng thừa nhận áp lực không giống nhau.
Đây và huấn luyện gian khổ thân thể không giống nhau.
Thân thể huấn luyện không chịu nổi, cùng lắm thì ngươi tiếp tục dùng roi hung hăng quất ta, cảm giác được đau, có lực khí tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng trong lòng áp lực một khi quá lớn, không chịu nổi, sẽ sụp đổ tinh thần! Hậu quả tinh thần sụp đổ, là rất đáng sợ.
Chỉ là một người còn tạm.
Nổi điên, gầm rú, tinh thần khác thường.
Nhưng sợ là sợ rất nhiều người đều tới điểm tới hạn tinh thần có thể thừa nhận.
Khi đó có một người nổi điên, lập tức sẽ có rất nhiều người chịu ảnh hưởng tất cả đều nổi điên.
Tân binh trên chiến trường, tinh thần vô cùng khẩn trương, đều có áp lực tâm lý.
Chịu không nổi một kích.
Mà hậu quả tạo thành phạm vi sợ hãi, chính là rất dễ dàng phát sinh bất ngờ làm phản.
Khi bất ngờ làm phản, những người này thần kinh đều bị kéo căng gắt gao, ánh mắt đỏ lên, chỉ cần có người động thủ trước, sau khi nhìn thấy máu sẽ gặp người liền chém.
Sau đó, thì đầu hỗn loạn, cái gì đều không nhớ rõ.
Cho nên Giang Long không dám bức bách quá đáng.
Phải đi bước một dùng lời nói đến dẫn đường, bức của bọn họ làm, nhất định phải có một mức độ.
Giang Long cũng không vội vàng thúc giục, thản nhiên nhìn vài quân sĩ có trước có sau này, một đám múa may đao trong tay chặt bỏ đầu người dị tộc.
Rồi tập trung những cái đầu lại, cất vào bao tải.
May mà thời tiết cực lạnh, máu đông cứng, nếu như là mùa hè, hương vị kia thật sự quá khó ngửi rồi.
Đổi lại là biên quân lão binh mới mặc kệ nhiều như vậy, trong mắt bọn họ, đầu quân sĩ dị tộc chính là bạc.
Nào có đạo lý đem bạc ném đi?
Đám ma cũ đều có thói quen đem đầu địch nhân cột vào bên hông.
Như vậy không dễ dàng đánh mất.
Mà đám tân binh Giang Long mang đến này, hiện tại hiển nhiên còn chưa có can đảm này.
Còn dư lại thi thể không đầu, Giang Long sai người mang đi chôn.
Thường Khiêm trước đó chỉ biết là Giang Long vô cùng cường thế, xuống tay quyết đoán, làm cho mình liên tục ăn nghẹn, nhưng lại không nghĩ đến Giang Long lại có thể tàn nhẫn như thế.
Lãnh huyết, tàn nhẫn!
Giết người không chớp mắt!
Tọa kỵ của y bị một gã quân sĩ dắt, đi tới bên cạnh chiến trường.
Sau khi toàn bộ các quân sĩ đi chiến đấu, còn lại y ghé vào trên lưng ngựa, khẩn trương nhìn.
Sợ có quân sĩ dị tộc nào đó sẽ không cẩn thận chạy đến cạnh mình.
Chiến đấu chấm dứt, tọa kỵ của y lại bị quân sĩ dắt đi tới trong tiểu viện, Thường Khiêm tận mắt thấy Giang Long thình lình ra tay, dùng bảo kiếm đâm xuyên qua yết hầu một quân sĩ dị tộc.
Lại nghe đến Giang Long từng câu nói tràn ngập sát khí, Thường Khiêm mới rốt cục nhận rõ sự thật, mình cùng Giang Long căn bản không phải cùng một đẳng cấp.
Giang Long là sát thần!
Mà theo lời Giang Long đã nói, y căn bản chính là một nhóc con còn chưa lớn, còn cần bú sữa mẹ.
Thường Khiêm hối hận.
Chân chính hối hận rồi!
Không có việc gì trêu chọc Giang Long làm cái gì?
Trước khi rời kinh, ông nội không chỉ một lần dặn dò, bảo y đừng phát sinh xung đột với Giang Long.
Khi đó y đáp ứng trên miệng, nhưng trong lòng cực kỳ không phục.
Cho rằng Giang Long còn không lớn bằng mình, có thể có gì đặc biệt hơn người cơ chứ?
Nhưng hiện tại...
Thường Khiêm thấy rõ ràng sự thực, chỉ là hối hận đã vô dụng.
Y bị Giang Long cứng rắn mang tới chiến trường.
Tuy rằng lúc trước không tham dự, chỉ ở bên xem, nhưng Thường Khiêm vẫn bị làm cho sợ hãi.
Bắt đầu tới đây chính là chiến tranh, là chiến tranh thấy người chết.
Chiến đấu, giết người, quét tước chiến trường.
Đều là sung mãn máu tanh.
Không giảng đạo lý, chỉ đọ sức cao thấp trên tay.
Thắng, thu hoạch chiến lợi phẩm.
Chết rồi, ngay cả đầu đều đã bị địch nhân chém xuống lĩnh công, đổi tiền thưởng.
Giang Long mời thôn dân giúp đỡ nấu cơm, nhưng các quân sĩ tuy rằng đói khát, lại không có bao nhiêu người có thể ăn xuống.
Đối với việc này, Giang Long cũng không bức bách.
Dù sao cách đại chiến đến còn có vài ngày thời gian.
Chỉ tự mình ăn thật nhanh.
Đồ Đô, đám người Cương Đế Ba Khắc đồng dạng dường như không có việc gì, giống bình thường ăn cơm.
Thường Khiêm được mở trói, được mang tới một chén cơm.
Cơm tự nhiên sẽ không nhiều tinh xảo.
Gạo cơm, bên trên bày đặt một tầng dưa muối không nhiều lắm, còn có vài miếng thịt nạc sấy xắt mỏng.
Có thể có thịt, đối với quân sĩ bình thường mà nói, đã rất tốt.
Dưa muối là nhất định phải có, người không ăn chút muối sẽ không có khí lực.
Thường Khiêm tuy rằng buổi sáng hôm nay không ăn cơm, nhưng lúc trước nhìn đến trường hợp máu tanh, thì đã no rồi.
Cho nên bưng bát, sửng sốt một ngụm cũng không ăn hết.
Cuối cùng, chén cơm này bị nhấc lên, phân cho thôn dân trong thôn trang.
Sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi và chỉnh đốn sơ qua, đội ngũ lại xuất phát.
Thường Khiêm tự nhiên là lại bị cột vào trên lưng ngựa.
Vừa mới leo đến trên lưng ngựa, Thường Khiêm liền cảm thấy bụng một trận đói khát.
Không khỏi hối hận, vừa rồi vì sao lại không cố nén ghê tởm ăn vào một ít.
Lập tức đội ngũ xuất phát, vật cưỡi chạy nhanh, Thường Khiêm lại bị xóc nảy như một chiếc thuyền lá giữa dòng sông, dập dềnh trên mặt nước.
Huyện Hạ Vũ và huyện Linh Thông bất đồng.
Xung quanh huyện Linh Thông tất cả đều là bình nguyên, cũng chính bởi vì mặt đất bằng phẳng, mới thuận lợi cho đào sông dẫn nước, cải tiến hoang dã trở thành đồng ruộng.
Nếu không phải mặt đất bằng phẳng vả lại diện tích đủ lớn, cũng không đáng thi triển công trình lớn như vậy.
Trong huyện Hạ Vũ nhiều núi, có vài ngọn núi tương đối cao đạt vài trăm thước.
Mặt khác đồi núi nhấp nhô, chiều cao không đồng nhất.
Khắp nơi là khe suối và sườn núi nhỏ, địa hình như vậy không dễ cho việc mai phục nhiều quân đội, nhưng nếu đội ngũ chỉ có mấy trăm mấy chục người, tùy ý tìm một chỗ có thể ẩn thân, ngươi không đi đến phụ cận, căn bản nhìn không tới, cho nên mặc dù huyện Hạ Vũ quân mã phần đông, phân tán ra thì cũng khó tìm được người.
Huống chi huyện Hạ Vũ khốn cùng, căn bản cũng không có bao nhiêu sai dịch và quân đinh.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên huyện Hạ Vũ thường xuyên gặp mã phỉ và tiểu đội dị tộc tập kích quấy rối.
Bên trong vài ngọn núi lớn, đều có ổ phỉ trú đóng.
Huyện Hạ Vũ cũng không có năng lực đi bao vây tiễu trừ.
Còn nếu là có đại quân triều đình đột kích, đám mã phỉ này tin tức nhanh nhạy, sau khi xuống núi, ở trong địa giới huyện Hạ Vũ dễ dàng có thể ẩn thân.
Đại quân triều đình tìm không thấy người, chỉ có thể là không công mà lui.
Huyện Hạ Vũ rất hay bị nạn trộm cướp, cho nên rất nhiều người tình nguyện không làm quan, cũng không tới nơi này nhậm chức.
Huyện lệnh huyện Hạ Vũ tên là Hạ Minh, thậm chí còn không phải là cử nhân.
Nguyên bản không có tư cách làm Huyện lệnh, nhưng lại cứng rắn bị người tiến cử tới.
Người tiến cử y, có cừu oán với y!
Không ai nguyện ý tới chỗ này nhậm chức làm quan, nguyên nhân rất đơn giản.
Huyện Hạ Vũ đặc biệt nghèo rách mướp, tới đây nhậm chức chẳng những không mò đến ưu đãi ngược lại bởi vì thường xuyên có mã phỉ và quân đội dị tộc đến đốt giết đánh cướp, sẽ từ trên đánh xuống, có dân chúng chết, triều đình truy cứu xuống, nhẹ thì bãi quan lưu đày, nặng tất nhiên là cũng bị chém rơi đầu.
------oOo-----
← Hồi 311 | Hồi 313 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác