← Hồi 160 | Hồi 162 → |
Trước tiên giành được thiện cảm từ bọn nhỏ, sau đó bọn chúng mới có thể thân thiết với mình.
Bọn chúng bằng lòng thân thiết cùng hắn, như vậy Giang Long mới có thể cùng bọn nhỏ tiến hành dạy dỗ.
Rất nhiều tiên sinh tư thục lớn tuổi đã chủ quan, lấy chính mình làm trụ cột, rất khắc nghiệt, trong mắt bọn họ, trẻ nhỏ chính là không có tư tưởng.
Nhưng Giang Long lại nghĩ khác, tuy rằng bọn trẻ còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng không thể nói bọn chúng không có tư tưởng.
Chỉ có thể nói bọn chúng còn quá non nớt, tư tưởng đang ở thời kỳ phát triển.
Cùng bọn chúng giao lưu và kết nối tốt, là việc vô cùng cần thiết.
Một mực chơi đến giữa trưa, Giang Long mang theo bọn nhỏ đi ăn cơm, đồ ăn rất phong phú, đám nam hài tử mặc áo gấm thì lơ đễnh, mà thân mặc áo vải tiểu hài tử, thì đều là hai mắt sáng lên, nhìn thức ăn trên mặt bàn thèm nhỏ dãi.
Sau khi ở ngoài đồng ruộng chạy nhảy hơn một canh giờ, đám hài tử đều đã đói bụng.
Bất kể là gia thế tốt, bình thường thức ăn ở trên bàn ăn không biết bao nhiêu lần, hay là gia thế kém một chút đấy, hiện tại cũng là đã xì xòa kêu đói bụng.
Giang Long không để cho nhóm tôi tớ nha hoàn trong phủ nhúng tay, hắn cùng với Lâm Nhã, Ngọc Sai, và Bảo Bình đích thân động thủ cho bọn nhỏ ăn cơm.
Cùng bọn nhỏ lại kéo gần khoảng cách.
Nhất là có hai hài tử ba bốn tuổi, đã ôm Lâm Nhã cùng Sai không buông tay rồi.
Bảo Bình lại muốn bướng bỉnh nghịch ngợm một chút, cùng bọn nhỏ lớn hơn tụ tập trộn lẫn thành một đám.
Ăn cơm xong, Giang Long để cho bọn nhỏ nghỉ trưa trong chốc lát, sau đó lại dẫn bọn nhỏ đi sang đồng ruộng bên cạnh, đang có cỏ non bắt đầu nẩy mầm.
Bọn nhỏ chạy trước chơi đùa, truy đuổi lẫn nhau, đùa giỡn ồn ào từng trận, Giang Long đứng nhìn mỉm cười.
Chỉ chốc lát, Ngọc Sai và Bảo Bình theo lời Giang Long phân phó, từ chỗ xưởng thủ công cầm rất nhiều tranh thêu và thú bông đi vào.
Những hài tử này bất kể là xuất thân phú quý, hay là xuất thân tầng thấp nhất trong gia đình bình dân, trước kia cũng chưa từng được thấy qua thú độc đáo như con Sói xám và chú dê vui vẻ?
Lập tức reo hò một hồi, nhất định chạy về phía hai nàng.
Ngọc Sai và Bảo Bình từ lúc cùng bọn nhỏ gặp mặt, còn không có quát mắng qua một câu, khuôn mặt vẫn là tràn đầy tươi cười, bọn nhỏ không sợ hai nàng, chen chúc thành một đoàn, muốn từ trong tay hai nàng tranh đoạt.
- Ta tên là Triệu Đình, trong thân thể chảy xuôi huyết mạch hoàng gia, tất cả mau tránh ra cho ta!
Đột nhiên, một đứa nhỏ áo quần sang trọng quý phái, diện mạo trắng nõn dậm chân lớn tiếng bắt đầu kêu la.
Hoá ra nó xuất thân cao quý, trước kia bên người đều có tôi tớ hầu hạ, hơn nữa còn tuổi nhỏ, đã biết người chia làm nhiều loại rồi.
Lúc này sợ con thú bông mình thích bị cướp đi, mới bắt đầu lớn tiếng quát đuổi.
Nghe được lời nói của đứa trẻ kia, nhóm những đứa trẻ khác đều là theo bản năng tránh ra.
Trong ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít biểu lộ sự sợ hãi.
Triệu Đình thấy thế, vẻ mặt kiêu ngạo, từ trong tay Ngọc Sai lấy con sói xám mà mình thích.
Tuy nhiên lại bị Giang Long giơ tay lấy lại.
_Tiên sinh
Trước khi đến, người trong nhà có dặn dò, cho nên Triệu Đình tôn kính xưng hô Giang Long làm tiên sinh, lúc này thấy Giang Long sắc mặt nhìn thật không tốt, Triệu Đình liền rụt cổ một cái, cúi đầu.
Dù sao nó chỉ là đứa nhỏ còn chưa đầy sáu tuổi.
Giang Long nhìn Triệu Đình, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên như thế nào dạy bảo.
Ở cái thời đại này vốn cũng không phải là mỗi người đều bình đẳng, Triệu Đình cũng không sai.
Mà hắn cũng không có thể đi thay đổi quan niệm của Triệu Đình.
Đối mặt với hoàn cảnh này trong lúc nhất thời liền trầm mặc xuống, lúc trước bọn nhỏ vẫn chơi rất vui vẻ, giờ phút này trong ánh mắt đều là lộ ra một vẻ khẩn trương.
- Triệu Đình.
- Có học trò
- Ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, cầm lấy con thú bông ngươi thích, một mình đi chơi, những ngày tiếp theo cũng chỉ mình ngươi học tập, ta sẽ một mình đến dạy ngươi.
Thứ hai, cùng với mọi người học tập, chơi đùa, giống như lúc trước ở ngoài đồng ruộng, cùng nhau chạy nhảy.
Nhưng là sau này không cho phép lại ỷ vào thân phận của mình khiến các bạn nhỏ khiêm nhường ngươi.
Triệu Đình vốn tưởng rằng Giang Long tức giận sẽ trừng phạt nó, lại không nghĩ rằng Giang Long chỉ là bình tĩnh nói ra mấy câu nói như vậy.
Đưa nhỏ sáu tuổi, đã là có thể suy xét một số sự tình.
Triệu Đình là người trong hoàng tộc, tuy rằng không phải dòng chính, nhưng vẫn là xuất thân cao quý.
Trước kia bên cạnh chỉ có nha hoàn đầy tớ, hầu hạ nó thật là tốt, hơi lớn lên một chút, liền bị dạy bảo đủ loại lễ nghi quy củ, chưa từng được cùng với bọn hài đồng bằng tuổi chơi đùa.
Lúc trước mặc dù chỉ là cùng mọi người chơi một hồi, nhưng không có gì trói buộc đấy, nó thật sự là vô cùng vui vẻ.
Tuy nhiên cái con Sói xám kia, nó cũng rất ưa thích.
Triệu Đình đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại suy tư.
Cuối cùng, nó đã mở miệng nói:
- Ta muốn cùng mọi người chơi với nhau.
Bạn cùng lứa tuổi tầm đó, vốn là có một loại lực hấp dẫn, Triệu Đình trước kia lại chưa từng có được đồng bạn cùng tuổi, ở giữa đồng ruộng chơi đùa vui vẻ như hôm nay, lúc trước mấy lần chạy tới chạy lui, có đứa nhỏ hơi nghịch ngợm xé y phục của nó, túm tóc của nó, nó cũng không thực sự nổi giận.
Loại cảm giác hoàn toàn thả lỏng này thật rất tốt.
Giang Long gật đầu đồng thời, cũng là thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Đình thân phận đặc thù, nếu lựa chọn một người học tập, hắn thật là có chút khó dạy bảo.
Phương pháp dạy bảo của hắn vốn là lợi dụng bản tính hiếu kỳ của bọn nhỏ, kể chuyện xưa, sau đó tiến hành chỉ dẫn để cho bọn nhỏ học tập, biết đọc biết viết.
Triệu Đình nếu là rầu rĩ có chút khô khan, ngược lại không tốt.
Nhưng nếu là bỏ lại Triệu Đình một mình lại không được.
Triệu Đình chính là người trong hoàng thất, không nói riêng gì huyết thống cao quý, mà là tại một số thời điểm đặc biệt, nó là đại biểu cho cả hoàng gia.
Nếu Giang Long mà bỏ qua người trong hoàng gia, đến lúc đó tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Người cổ đại chính là phân biệt tôn ti địa vị cao thấp, mà thân phận cao quý nhất chính là hoàng tộc.
Hoàng tộc là quân, những người khác là thần.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết!
Giang Long sao có thể buông tha cho Triều Đình xuất thân hoàng tộc này?
Một khi Cảnh gia bị một số người coi là kẻ thù, hoặc là những quan lớn bảo thủ nghiêm khắc, tuân thủ lễ nghi triều đình coi đây là nhược điểm, vậy thì nguy rồi.
Khẽ gật đầu một cái, Giang Long để cho bọn nhỏ ngồi trên chiếu, ngồi lên trên cái mền nha hoàn vừa trải.
Ngày xuân ấm áp, thời tiết nắng ráo, hiện tại cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
- Bảo bình, cô tới kể cho mọi người một đoạn chuyện chú dê vui vẻ và con sói xám. P3piXNkUIVBZnbsaRGmvcyjJz -
Giang Long cười nói.
Bảo Bình lập tức vui vẻ lên tiếng trả lời, sau đó giả giọng thật giống, phối hợp với động tác cùng nét mặt bắt đầu kể chuyện cho đám hài tử nghe.
Câu chuyện mới lạ độc đáo, lại dễ hiểu, ngay lập tức hấp dẫn bọn nhỏ.
Có một số đứa nhỏ lúc trước có nghe qua một số chuyện, nhưng cho dù là nghe kể lại, cũng vẫn cứ nồng nhiệt lắng nghe.
Đồng thời, nha hoàn đưa một số sách đến bàn nhỏ, đặt ở trước mặt những hài tử này.
Trên mặt bàn có bút, nghiên mực, giấy, cùng với cái chặn giấy hình vuông.
- Tất cả nghe vui vẻ như vậy, thế các ngươi có biết hay không chú dê vui vẻ và con sói xám, bảy chữ này, viết như thế nào đây?
Chờ Bảo Bình một hơi kể xong hai câu chuyện cổ tích, Giang Long mới mở miệng nói xen vào.
Tất cả bọn nhỏ đều lắc đầu.
- Các ngươi học được bảy chữ này viết như thế nào, liền có thể tiếp tục, được nghe một câu chuyện nữa.
Bọn nhỏ nghe vậy, ánh mắt liền sáng rõ, lập tức lên tiếng, sôi nổi yêu cầu nhanh nhanh dạy cho bọn chúng viết chữ.
Lâm Nhã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Giang Long, nhìn biểu hiện của bọn nhỏ, vừa mừng vừa kinh ngạc.
Kinh ngạc là những hài tử này lại có thể biết chủ động yêu cầu học viết chữ.
Vui mừng chính là Giang Long thật là có bản lĩnh, lần này tỷ thí hẳn là nhất định sẽ thắng.
- Nhã nhi, nàng tới dạy bọn nhỏ viết chữ đi.
- Dạ.
Mắt thấy được bọn nhỏ rất nhiệt tình, Lâm Nhã đối với Giang Long mười phần tin tưởng, bắt đầu cầm bút.
Nha hoàn đã sớm đem bức tranh có thêu chuyện cổ tích chú dê vui vẻ và con sói xám, từng cái một đặt ở trên bàn sách của bọn nhỏ.
- Tất cả nhìn đi, các ngươi không chỉ phải xem nữ tiên sinh viết chữ, còn phải chú ý nét đi của chữ viết.
Giang Long ở một bên giảng giải.
- Trước tiên phải mài mực, lại đem trang giấy mở ra, sau đó dùng cái chặn giấy ngăn giấy lại...
Bọn nhỏ chăm chú nhìn, rất nghiêm túc nghe, rất nghiêm túc học.
Khác biệt với Giang Long bên này chính là, Phương Việt đem bọn nhỏ tất cả đều giam trong phòng, nghiêm mặt, cầm thước trong tay, không quan tâm cảm thụ của bọn nhỏ khi vừa mới rời xa cha mẹ, ép buộc bọn chúng phải học.
Ai dám không để tâm, liền nghiêm khắc xử phạt.
Có một số đứa nhỏ ánh mắt sưng đỏ, bộ dáng muốn khóc cũng không dám khóc.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, Phương Việt liền bắt đầu dạy bọn nhỏ viết chữ luôn, không có chút nào kết nối cùng giao lưu.
Ở trong mắt Phương Việt, bọn nhỏ lớn chừng này, cái gì cũng đều không hiểu, không cần phải đi giao lưu kết nối, không nghe lời chăm chỉ học hành, liền dùng thước đánh là học ngay.
Những hài đồng này cũng chỉ mới chưa đầy sáu tuổi, bản tính rất nhát gan.
Cũng có một số so với những đứa trẻ khác chậm hiểu hơn.
Lại bị đánh cho khóc sướt mướt đấy, hiệu suất học tập tự nhiên là không cần phải nói rồi.
Nhưng Phương Việt cũng không thèm để ý, bởi vì gã cùng Giang Long rất là công bằng, đều là dạy dỗ những hài đồng trước kia chưa từng có học qua chữ.
Bên này, ngày đầu tiên hiệu suất không cao, gã liền cho rằng Giang Long bên kia, khẳng định cũng không khá hơn chút nào.
Cầm tài liệu giảng dạy cũ kỹ, Phương Việt cứng nhắc đem từng phần dạy cho bọn nhỏ.
Theo thời gian trôi qua, bọn nhỏ dần dần bình tĩnh trở lại, hiệu suất cũng là đề cao một chút.
Nhìn lại nông trang chỗ Giang Long đang ở, bọn nhỏ nhiệt huyết học tập đặc biệt tăng vọt.
Tuy rằng Giang Long để cho bọn nhỏ chơi tới trưa, lại nghỉ trưa, buổi chiều cũng là trước hết để cho Bảo Bình kể chuyện xưa xong mới làm cho bọn nhỏ học viết chữ, nhưng chỉ là ngắn ngủn nửa canh giờ, bọn nhỏ học được cũng đã vượt xa bên phía Phương Việt.
Hiệu suất chênh lệch quá nhiều!
Lâm Nhã một mặt dạy bọn nhỏ bọn nhỏ viết chữ, mặt khác trong lòng rất là kinh ngạc.
Chẳng lẽ những hài tử này đều là thần đồng hay sao?
Làm sao có thể học nhanh như vậy?
Kỳ thật không phải bọn nhỏ rất thông minh, mà là bọn chúng muốn nghe phần tiếp của câu chuyện, cho nên bắt đầu hết sức chú tâm học tập.
Lúc một người cực kỳ chú tâm khi làm một chuyện gì đó, thì hiệu suất đạt được, tuyệt đối rất cao.
Lại nói một chút, Giang Long là có tâm hướng dẫn, để cho bọn nhỏ viết tên loài vật trong câu chuyện, cái này liền làm cho bản thân bọn chúng cảm thấy rất hứng thú.
Tốc độ học tập tự nhiên nhanh hơn.
Nháy mắt, ngày thứ nhất đã trôi qua rồi.
Ngày hôm sau Giang Long vẫn là dùng biện pháp giảng dạy như vậy.
Đến ngày thứ ba, Giang Long thậm chí mang theo bọn nhỏ đi sang trang trại chăn nuôi ở bên kia, dạy bọn chúng nhận thức dê, trâu, heo.
Cũng nói cho bọn chúng biết tiếng dê kêu là như thế nào, trâu và heo thì kêu ra sao?
Bọn nhỏ đối với những thứ này cảm thấy vô cùng hứng thú, cả đám không ngừng mở miệng hỏi.
Những câu hỏi vô cùng kỳ quái.
Ví dụ như, tại sao con dê lại thấp hơn con trâu?
Heo vì sao béo như vậy?
Vì sao trâu lại ăn cỏ?
Giang Long đều không cảm thấy phiền hay mất kiên nhẫn, giải thích từng câu một.
Cũng nhân cơ hội giới thiệu một ít tri thức hữu dụng cho bọn nhỏ.
Bọn nhỏ sau khi đi chuyến này, chính là hiểu được trâu sẽ giúp tá điền cày ruộng, nuôi heo và dê thì là dùng để làm thịt đấy...
Có thể ăn được thịt, bọn chúng mới lớn lên, sẽ càng khỏe mạnh cường tráng.
Đương nhiên, cũng không thể chỉ ăn thịt, ngày bình thường dùng cơm, cũng phải ăn thêm rau xanh với củ quả.
Tóm lại vấn đề thắc mắc nào, Giang Long cũng liền giải đáp.
Cùng Phương Việt tỷ thí, không chỉ tỷ thí xem ai dạy cho bọn nhỏ biết số lượng chữ nhiều hơn.
Mà còn muốn xem bọn nhỏ hiểu được bao nhiêu đạo lý.
Đương nhiên, chỉ là những đứa nhỏ chưa đến sáu tuổi, có thể hiểu được đạo lý gì đây?
Đại đa số mọi người cho rằng, cuối cùng vẫn là xem bọn nhỏ học được số lượng chữ nhiều hay ít để xác định ai thắng ai thua.
-----oOo-----
← Hồi 160 | Hồi 162 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác