← Hồi 141 | Hồi 143 → |
Hồ Đức Thâm người này khốn khiếp, háo sắc, tinh thông sống phóng túng, hơn nữa thích đánh bạc.
Còn một điều chính là bắt nạt kẻ yếu!
Tuy rằng trong lòng của gã nuốt không trôi cục tức này, nhưng người nhát gan như gã nhưng cũng không dám cứ như vậy lập tức giết tới cửa chính Cảnh phủ.
Nông trang nhà gã và nông trang của Cảnh phủ là láng giềng, lúc trước, tự nhiên là đã hỏi thăm rành mạch chỗ Cảnh phủ qua lại.
Ban đầu được Hoàng thượng ban thưởng chỗ nông trang này, gã tham lam còn từng nghĩ đến phải thâu tóm điền sản bên cạnh nữa.
Nhưng Cảnh phủ đang lúc uy danh thái thịnh, gã mới không dám xuống tay.
Mặc dù là sau khi Cảnh tiểu Hầu gia chết trận ở biên cương, Hồ Đức Thâm cũng cố kỵ khối miễn tử kim bài kia của Cảnh phủ.
Qua vài năm kinh thành tình cờ gặp hạn hán, mực nước sông quá thấp, vì có thể cướp được càng nhiều nguồn nước, gãmới đánh bạo phái người tranh chấp với tá điền của nông trang Cảnh phủ, động thủ đánh vài lần, tuy nhiên không dám hạ nặng tay, cẩn thận thử phản ứng của Cảnh phủ, thấy đám tá điền Cảnh phủ bị khi dễ, cũng không có nghênh đón Cảnh phủ phản kháng, lúc này mới dám để cho lũ ác phó trong phủ bắt nạt nông trang Cảnh phủ.
Lần này Cảnh phủ trong giây lát xuống tay độc ác phản kích, làm cho Hồ Đức Thâm nhát gan buồn bực trong lòng, nhưng cũng kinh nghi bất định.
Khẩn trương phái người đi mọi nơi tìm hiểu tình huống, thẳng đến giữa trưa, mới từ trong miệng lũ ác phó đã đều bị tộc nhân trừng trị thành tàn phế, đại khái hiểu được chuyện đã xảy ra.
Mấy tên ác phó đã thành tàn phế, về sau ở trong tộc khẳng định cũng không có ngày tốt lành, muốn người tới hỏi dẫn bọn chúng về Hầu phủ, khiến người tới hỏi không dám một mình làm chủ, nói trở về hỏi thăm Hầu gia, mà Hồ Đức Thâm sau khi nghe thấy thỉnh cầu của mấy tên ác phó này, liền mặt lạnh chửi mắng một trận.
Một đám rác rưởi, đánh không lại hộ vệ Cảnh phủ bên kia, làm Hầu phủ mất mặt, còn muốn trở về?
Hơn nữa cũng đã là tàn phế, cái gì cũng không làm được rồi, trở lại Hầu phủ, để quý phủ nuôi vô ích bọn chúng sao?
Thật sự là nghĩ sướng vãi!
Vì tư lợi, Hồ Đức Thâm lãnh huyết vô tình, mới sẽ không thèm nhớ đến lũ ác phó này trước kia vì phủ mình mà lập bao nhiêu công lao.
Trở lại phòng ngủ, Hồ Đức Thâm bảo nha hoàn hầu cận mình thay quan phục Hầu gia, sau đó vội vã đi ra ngoài định chạy tới trong cung, chính gã không dám tự tiện giết Cảnh phủ, nhưng hiện tại quả là là nuốt không trôi cục tức này, liền định mời Nguyệt phi ra mặt trừng trị xử phạt Cảnh gia.
Không đến tới cửa, lại đụng phải thằng con lớn của mình.
Hồ Khiếu Lâm ngày hôm qua ở thanh lâu cùng bạn tốt vui đùa, uống say mèm, qua một đêm, cho đến lúc này mới quay lại gia trang.
Nhìn đến thằng con lớn nhất quần áo không chỉnh tề, ngoài miệng còn phun mùi rượu, Hồ Đức Thâm tâm tình vốn cũng không tốt liền nổi giận dữ, tiến lên quăng cho Hồ Khiếu Lâm một cái bạt tai.
Hồ Khiếu Lâm bị đánh xoay ba vòng nguyên tại chỗ, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Tuy rằng bản thân Hồ Đức Thâm chính là cái loại không nên thân gì đó, nhưng không thể nhìn thấy thằng con cũng giống như mình.
- Cha.
Hồ Khiếu Lâm từ nhỏ đến lớn, bị Hồ Đức Thâm đánh quen, nhỏ giọng kêu.
Hồ Đức Thâm tiến lên lại hung hăng đạp đứa con một cước, lúc này mới căm hận mắng:
- Cái đồ không nên thân, cả ngày chỉ có biết ăn uống vui đùa, ngay cả người ta lấn đến cửa cũng không biết, ngươi nói, lão tử cần đứa con cái loại phế vật như ngươi này có ích lợi gì?
- Cái gì? Ai khi dễ đến cửa nhà chúng ta, làm phụ thân ngài tức giận?
Hồ Khiếu Lâm bất chấp dấu chân trên người, đã giận dữ hỏi.
- Huyện Ninh Viễn, Cảnh phủ!
Hồ Đức Thâm hừ nói.
- Chính là Cảnh phủ có nông trang liền kề với nông trang nhà chúng ta đó sao?
Hồ Khiếu Lâm sửng sốt:
- Bọn họ làm sao dám ức hiếp đến trên đầu chúng ta?
Bốp~!
Hồ Đức Thâm lại cho con lớn nhất một cái vả miệng:
- Ngươi hỏi ta, lão tử đi hỏi ai đây? Trời biết Cảnh gia có phải ăn tim gấu gan báo hay không, không ngờ ngày hôm qua đem bọn đả thủ nhà chúng ta nuôi dưỡng giết toàn bộ!
- Cái gì?
Hồ Khiếu Lâm kinh hô, thần sắc như không thể tin được.
Đây chính là toàn bộ bốn mươi tám cái nhân mạng a, Cảnh phủ đem giết toàn bộ?
Hồ Đức Thâm giậm chân:
- Chi tiết sự tình, ngươi đi hỏi đại quản gia trong phủ, ta hiện tại liền tiến hoàng cung cầu kiến Nguyệt phi, khiến Nguyệt phi nương nương thay chúng ta làm chủ.
Biết được thủ đoạn Cảnh phủ linh hoạt, sắc bén, Hồ Khiếu Lâm cũng bắt nạt kẻ yếu, tất nhiên là không dám gọi rầm rĩ người của mình dẫn đi đánh tới cửa.
- Chỉ cần Nguyệt phi ra mặt, Cảnh gia khẳng định chịu không nổi.
- Đó là đương nhiên.
Hồ Đức Thâm xoay người định đi, tuy nhiên bước ra một bước rồi, lại là đột nhiên dừng lại, dặn dò:
- Trước lúc ta còn chưa từ trong cung về, không cho ngươi cùng mấy đệ đệ tự chủ trương đi tìm Cảnh gia gây phiền toái.
- Con hiểu được.
Hồ Khiếu Lâm đáp.
Lúc này Hồ Đức Thâm mới lên xe ngựa, chạy về hướng hoàng cung.
Nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Hồ Khiếu Lâm nheo hai mắt lại.
Gã cùng với bọn đệ đệ quan hệ cũng không tốt, hơn nữa bởi vì cha háo sắc, hậu viện nhiều nữ nhân, cho nên gã có rất nhiều đệ đệ muội muội.
Trong hậu viện Hồ phủ nhiều nữ nhân, dĩ nhiên là không thể thiếu tranh thủ tình cảm, âm mưu hãm hại.
Chuyện của nữ nhân, cũng liên lụy tới bọn nhỏ.
Cho nên Hồ Khiếu Lâm bước nhanh đi vào trong phủ, tính toán sau khi hỏi đại quản gia rõ ràng chuyện đã trải qua, sẽ đem tin tức vụng trộm đưa cho bọn đệ đệ biết.
Xem có đứa nào là đồ ngốc hay không, dám tự tiện mang người, đi gây sự với Cảnh phủ.
Nếu là Cảnh phủ lòng dạ ác độc, to gan lớn mật, đệ đệ của mình cũng dám cũng đánh giết, vậy cũng tốt.
Bọn đệ đệ của gã mỗi đứa đều không bớt lo này cũng không coi gã là đại ca, thường xuyên tranh đấu, cũng đánh chủ ý tới gia sản Hồ phủ, Hồ Khiếu Lâm là muốn mượn đao giết người.
Dưới sự thúc giục của Hồ Đức Thâm, xe ngựa chạy như điên ở trên đường cái kinh thành.
Nhiều lần thiếu chút nữa đụng vào người đi đường.
Một ít dân chúng không dám nói gì rõ ràng, nhưng âm thầm, cũng đem Hồ Đức Thâm mắng tới cẩu huyết lâm đầu.
Và tám mươi phần trăm mọi người đều ngóng trông Hồ Đức Thâm từ trong xe ngựa bị ngã xuống, trực tiếp ngã chết.
Chỉ có điều ông trời dường như không có nghe được những tiếng nói này.
Hồ Đức Thâm bình an đi vào cửa hoàng cung, nhờ người giữ cửa truyền lời đến Nguyệt phi trong cung.
Một lát sau, người truyền lời vội vàng đi vòng về, còn có cung nữ bên người Nguyệt phi cùng đi theo, mời Hồ Đức Thâm đi vào yết kiến.
Sau khi tiến vào hoàng cung, Hồ Đức Thâm biến thành thật cẩn thận, ở nơi này, người có thể tự do ra vào nơi này, một chút gã cũng đắc tội không nổi đấy.
Đi theo phía sau cung nữ, thời gian cũng không lâu, đi tới cung điện của Nguyệt phi.
- Lão thần thỉnh an Nguyệt phi nương nương.
Đi vào cung điện, Hồ Đức Thâm vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Tuy rằng người ngồi trên cao kia là nữ nhi ruột thịt của gã, nhưng Hồ Cầm bây giờ là nữ nhân của hoàng thượng, hơn nữa là phi của một cung, thân phận tất nhiên là không giống với lúc trước.
Một thân cung trang hoa lệ, Hồ Cầm một tay hư đỡ một phen:
- Đứng lên.
- Tạ ơn Nguyệt phi nương nương.
Trong quá trình Hồ Đức Thâm đứng dậy, Nguyệt phi xua tay khiến toàn bộ cung nữ hầu hạ ở một bên lui ra.
- Ngồi xuống.
- Vâng.
Tuy rằng chỉ còn lại có hai cha con bọn họ, nhưng bởi vì lúc trước Hồ Đức Thâm đối đãi với mẹ đẻ Hồ Cầm cũng không khá lắm, cho nên mặc dù lúc Hồ Đức Thâm một mình đối mặt Hồ Cầm, cũng vẫn phải cung kính, không dám có chỗ nào vượt quá.
Hồ Cầm đối với phụ thân này, đích thật là không có nửa điểm hảo cảm.
Không riêng gì bởi vì lúc trước Hồ Đức Thâm lạnh nhạt nàng và thân sinh mẫu thân của nàng, còn có trọng yếu hơn, chính là Hồ Đức Thâm cùng với nam nhân của Hồ gia, không có một người nào nên thân!
Người của Hồ gia chỉ biết là có Hồ Cầm ở trong cung làm chỗ dựa, có thể ức hiếp người lương thiện, đoạt gia tài của người ta.
Quan phủ không dám tìm tới tận cửa.
Nhưng lại không biết Hồ Cầm sống ở trong cung, đồng dạng cần con cháu Hồ gia lăn lộn nổi danh, làm chỗ dựa cho nàng thăng lên địa vị cao.
Bởi vì nam nhân Hồ gia không một người nào không chịu thua kém, cho nên Hồ Cầm mặc dù là ở thời điểm được sủng ái nhất, cũng thường xuyên sẽ có người lấy cái đề tài này châm chọc châm biếm nàng.
Nhà ai có con gái vào cung, được hoàng thượng sủng, quan to trong triều và huân quý thế gia, đều không dám xem thường người nhà.
Đây là sự tình mọi người đều biết.
Nhưng cũng chỉ có đại thế gia chân chính có nội tình, mới biết được nữ nhân trong cung, nếu nhà mẹ đẻ thế lực cũng đủ lớn, như vậy ngay cả Hoàng thượng cũng không dám dễ dàng vắng vẻ.
Mặc dù nữ nhân tuổi già sắc suy, Hoàng thượng mỗi tháng cũng phải sủng hạnh vài lần, cũng phải thưởng vài thứ.
Đây là trấn an đối với nhà mẹ đẻ nữ nhân, biểu lộ thái độ của hoàng thượng.
Nữ nhân đều có thời điểm già đi, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ đủ cứng, thế lực cũng đủ lớn, mới có thể ở trong cung vĩnh viễn được hưởng một vị trí nhỏ nhoi.
Đến lúc đó nữ tử và nhà mẹ đẻ, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Những đạo lý này Hồ Cầm từng nói qua với Hồ Đức Thâm, nhưng Hồ Đức Thâm là đầu người não heo, căn bản nghe không hiểu.
Lý giải không nổi!
- Ngươi là vô sự không lên điện tam bảo, nói đi, chuyện gì?
Từ sau khi vào cung, Hồ Cầm và phụ thân Hồ Đức Thâm này nói chuyện đều là thẳng thừng.
Kỳ thật có đôi khi Hồ Cầm cũng là phải cảm tạ Hồ Đức Thâm, chính là vì năm đó Hồ Đức Thâm đối đãi với mẹ con các nàng rất là lãnh đạm, cho nên Hồ Cầm mới cố gắng đi theo mẫu thân xuất thân là ca cơ học ca hát, khiêu vũ, sau đó đến làm Hồ Đức Thâm vui vẻ.
Chỉ khi Hồ Đức Thâm có được vui vẻ, những ngày trong phủ của mẹ con các nàng mới có thể đỡ một chút.
Chỉ có điều Hồ Cầm năm đó tuyệt đối thật không ngờ, sở học ca múa, cuối cùng lại dùng để lấy niềm vui của hoàng thượng.
Nếu không phải ca múa song tuyệt, mặc dù nàng có tâm kế, cũng không đi được đến vị trí phi của một cung.
Hồ Đức Thâm đợi được con gái đặt câu hỏi rồi, vội vàng đem lý do tới nói một lần.
Đã nói sự thật tất nhiên có chênh lệch, đem mình nói thành người tốt chịu ức hiếp, cũng làm ra một bộ dáng khổ sở ủy khuất, thậm chí còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Nương theo động tác nâng ống tay áo chà lau nước mắt, Hồ Đức Thâm len lén liếc phản ứng của Hồ Cầm.
Thấy Hồ Cầm đã nhíu mày, trong lòng mừng thầm, nghĩ đến sự tình thành công.
Chẳng qua là sau khi Hồ Cầm mở miệng, cũng là khiến gã choáng váng.
- Cảnh phủ có một khối miễn tử kim bài, ngươi cũng không phải không biết, mặc dù ta là một cung phi, cũng không thể làm gì Cảnh gia.
Hồ Cầm lắc đầu.
- Vậy... Chẳng lẽ cứ như vậy thôi đi sao?
Hồ Đức Thâm trực tiếp từ ghế ngồi nhảy dựng lên.
- Bổn cung thấy là ngươi đem chuyện trước kia bổn cung dặn dò người, đều quên hết!
Hồ Cầm lạnh mặt.
Hồ Đức Thâm cũng sửng sốt.
Nhìn đến phản ứng của gã, Hồ Cầm hừ lạnh một tiếng:
- Bổn cung không chỉ một lần từng nói với ngươi, không nên đi trêu chọc Cảnh gia!
- Là Cảnh gia...
Hồ Đức Thâm muốn biện bạch, nhưng Hồ Cầm trực tiếp phất tay đánh gãy:
- Ngươi là người như thế nào, bổn cung đã sớm xem thấu triệt, lần này là Cảnh gia bắt nạt ngươi, cũng là ngươi đi ức hiếp người ta, kết quả là bị đánh, bổn cung không cần đầu óc nghĩ cũng có thể biết chân tướng sự thật.
Hồ Đức Thâm không tiếng động há miệng thở dốc, ủ rũ hạ đầu xuống.
- Tốt lắm, không cần ở trước mặt bổn cung giả bộ đáng thương, cho dù là Cảnh gia không dễ chọc, nhưng hiện tại nếu đã đánh tới trên đầu Hồ phủ chúng ta, chính là không đem bổn cung để vào mắt.
Mắt Hồ Đức Thâm sáng ngời, ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt, đều là chờ đợi.
Hồ Cầm nhìn thấy vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận bất đắc dĩ.
Đường đường đàn ông, gặp được một ít chuyện, liền tiến cung mời chính mình ra mặt!
Tuy rằng trong cung vài người đối đầu nói không dễ nghe, nhưng là sự thật, nam nhân của Hồ gia, tất cả đều là rác rưởi!
-----oOo-----
← Hồi 141 | Hồi 143 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác