← Hồi 130 | Hồi 132 → |
Trong phủ Thành Quốc Công có một gian viện tương đối rộng.
Một người thanh niên mặc áo gấm xanh ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ nhẹ nhẹ lên mặt bàn.
Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế cung kính đứng phía dưới.
Một lúc lâu sau vẫn không người thanh niên lên tiếng, Sài Chi Tế không còn nhịn được nữa liền mở miệng nói:
- Một khi đã cho bán ra thoại bản thì xưởng in sẽ phát triển mạnh mẽ, lúc đó sẽ trở thành một trong những sản nghiệp sinh lời lớn nhất trong họ tộc nhà ta đấy.
- Thế Hào, chúng ta phải tranh thủ thời gian mà nhanh chóng cướp xưởng in về tay chúng ta mới được.
- Ngồi đi, hai người cứ ngồi xuống đi đã.
Gã thanh niên nghe vậy vẫn cười nhẹ nhàng, vẻ mặt khách sáo tươi cười, đưa tay ra nói:
- Nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta là đường huynh đệ, trước mặt ta hai người cần gì phải khách sáo thế chứ.
- Thôi chúng ta cũng được rồi.
Sài Chi Tế cũng xua tay:
- Ngươi tương lai sẽ trở thành Quốc Công, ngươi cứ coi hai chúng ta là thủ hạ lo việc là được rồi.
Sài Canh Sâm cũng nói:
- Thế Hào, ngươi đừng để ý những chuyện nhỏ này, chúng ta cần phải bàn bạc gấp để nghĩ ra cách gì thì mới cướp được xưởng in về tay đây.
- Chỉ có chiếm được những sản nghiệp kiếm được nhiều tiền như thế, sau này ngươi tiếp nhận chức Quốc Công rồi mới có thể an vị được.
- Vội cái gì chứ?
Sài Thế Hào nước da trắng nõn, cặp mắt hẹp dài, giọng nói nhỏ nhẹ, tỏ ra hơi chút ẻo lả, nhưng nếu ai cho rằng y yếu đuối thì đã nhầm to rồi. Lúc đó y xua tay cười nói:
- Ông nội ta bây giờ vẫn còn khỏe, hơn nữa sau đó cũng là cha ta thừa kế tước vị Quốc Công đó.
- Đợi đến phiên ta thượng vị thì cũng là việc hơn mười năm, thậm chí là mấy chục năm sau kia mà.
- Chúng ta phải sớm có tính toán chứ ạ.
Sài Chi Tế vội vã nói.
Sài Canh Sâm phụ họa:
- Đúng vậy ạ, cứ xem như bá phụ kế thừa chức vị thì cũng không thể thiếu người ở bên mình trợ giúp chứ ạ.
- Được được được, ý của các ngươi ta hiểu.
Sài Thế Hào nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ:
- Nhưng hiện nay có tiểu tử Cảnh gia ở bên giúp đỡ Thế Vinh, mà hắn lại rất khó đối phó, chúng ta lại không thể khinh suất mà hành sự lỗ mãng được.
Sài Canh Sâm nghe xong, sắc mặt sầm lại, y cũng chính vì hành sự lỗ mãng gây khó dễ cho Giang Long nhiều quá nên mới bị đuổi ra khỏi xưởng in.
- Ừ, phải cẩn thận một chút.
Sài Chi Tế đồng tình hùa theo.
Y cũng từng lĩnh giáo thủ đoạn của Giang Long rồi, quả quyết bén nhọn vô cùng, dựa vào việc xưởng in không thể rời bỏ hắn ra mà hành sự quả thực rất trắng trợn không kiêng nể gì cả.
Nói mấy câu thôi là đã đuổi được cả y và Sài Canh Sâm đi rồi.
- Nhưng thời gian...
Sài Canh Sâm nhíu mày.
Y thì nghĩ là cần phải cướp được xưởng in về tay trước khi thoại bản được bán ra, nếu không đợi khi xưởng in kinh doanh tốt rồi thì khó mà cướp về tay được một công trình lớn như thế.
Với lại hiện tại người trong họ tộc đại bộ phận không biết được xưởng in phát triển đến thế.
Đợi đến khi thoại bản được bán ra thị trường, khiến cho mọi người trong họ đều biết, lúc đó xưởng in sẽ gây sự chú ý của không ít người.
Khi đó mới giành lại quyền quản lý xưởng in thì có thể sẽ khó hơn gấp mười lần bây giờ!
Nhưng đang nói dở thì bị ngoài cửa tiếng người đến tâu bẩm ngắt lời.
Cửa phòng đẩy ra, một gã sai vặt đi vào.
Tiến lại gần rỉ tai Sài Thế Hào một hồi rồi lui ra.
- Thế Vinh lần này quả quyết quá nhỉ, thẳng tay đuổi toàn bộ những thủ hạ là tai mắt của hai ngươi gài trong xưởng in đi rồi.
Sài Thế Hào đột nhiên nói.
- Cái gì?
Sài Chi Tế kinh ngạc:
- Chẳng nhẽ y không sợ đắc tội với ngươi sao?
- Trước kia thì chắc chắn là sợ, không thì sao có thể để hai ngươi vào chỉ trỏ như thế chứ?
Sài Thế Hào hơi có vẻ nhíu mày, cười gằn:
- Xem ra hẳn là do tên tiểu tử Cảnh gia châm ngòi ly gián đây mà.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Sài Chi Tế cảm thấy vô cùng nan giải, Sài Thế Vinh một khi trong lòng đã không còn e ngại Sài Thế Hào rồi thì muốn cướp lại xưởng in quả thật rất khó.
Dù sao Sài Thế Vinh cũng là phụng lệnh của Thành Quốc Công mà đến tiếp quản xưởng in.
Danh chính ngôn thuận!
Hơn nữa Sài Thế Hào là cháu nội của Thành Quốc Công, y chỉ có thể âm thầm tìm cách cướp đoạt xưởng in thôi chứ không thể cướp đoạt trắng trợn được.
Bằng không lại chính là khiêu khích sự uy nghiêm của Thành Quốc Công.
Việc này y không dám làm, cũng không thể làm được.
Nếu không ngay cả y cũng khiêu khích sự uy nghiêm của Thành Quốc Công rồi thì những người khác trong họ còn có cái gì phải đắn đo nữa?
Phải làm sao bây giờ?
Sài Thế Hào cau mày, đặt chén trà xuống lại dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Móng tay của y sạch sẻ và để rất dài.
Gõ lên mặt bàn phát ra âm điệu nhịp nhàng.
Lâu sau, Sài Thế Hào mới thở dài một tiếng.
- Nghĩ ra cách gì rồi ư?
Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế vội tiến lên mấy bước.
Nhưng lời nói của Sài Thế Hào lại khiến cho bọn chúng phải sững sờ.
- Bây giờ không phải là thời điểm tốt để cướp lấy quyền quản lý xưởng in, tạm thời cứ để cho Thế Vinh tiếp tục ngồi ở vị trí đó đã.
- Việc này...
Sài Chi Tế vừa lấy lại tinh thần muốn mở miệng nói, nhưng bị Sài Thế Hào ngắt lời.
- Giang Long không dễ đối phó, nếu như hắn một lòng muốn giúp Thế Vinh, chúng ta ai cũng không có cách nào, hơn nữa ngộ nhỡ khiến hắn bực mình rồi, hắn không chịu hợp tác với xưởng in của họ tộc chúng ta nữa, trách nhiệm này ta cũng không gánh được.
- Lý lẽ là như thế, nhưng ta vẫn không cam lòng.
Sài Canh Sâm nói.
Sài Thế Hào cười cười, rồi bỗng nhiên lời nói lại chuyển ý:
- Tất nhiên, sau này cũng không phải là không có cơ hội.
Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế liền nhìn y nghi hoặc.
- Đợi thoại bản bán được đi rồi, trong họ tộc sẽ không ít kẻ ghen tỵ thèm khát xưởng in, hai người chỉ nghĩ là giờ cướp xưởng in về tay là đơn giản, nhưng có nghĩ kỹ xem đến lúc đó này những kẻ thèm khát xưởng in kia có nghĩ cách mà đấu với chúng ta không?
Sài Thế Hào thản nhiên nói:
- Nói thật, dựa vào thực lực của ta, lại cộng thêm được sự che chở của ông nội thì cùng rất khó để bảo vệ được xưởng in, huống chi là Thế Vinh?
Đương nhiên có sự trợ giúp của Giang Long thì cho dù là ai cũng không dám bạo gan rồi.
Nhưng dù cho cuối cùng tình thế có chuyển biến như thế nào thì chúng ta đều không phải là không có cơ hội mà chen chân vào?
Có kẻ chơi xấu Thế Vinh, khiến tiểu tử Cảnh gia bực mình, chúng ta liền tấn công những kẻ đó, Thế Vinh rốt cuộc vẫn thân thích với chúng ta hơn, có chung một ông nội, xưởng in trong tay nó, nó nhất định giúp đỡ cha ta và ta chứ.
Còn nếu Thế Vinh không chống đỡ nổi, chúng ta cũng có thể đoạt trước một bước, lấy quyền quản lý về tay, nó biết không thể giữ được nữa thì cũng không thể dâng cho người khác mà không cho ta được.
Nghe Sài Thế Hào phân tích một hồi, Sài Canh Sâm và Sài Chi Tế đều không nói thêm gì nữa.
***
(Lưu ý: phần sau đây chỉ là bản convert)
Đuổi đi Sài Canh Sâm Sài Chi Tế, cùng với hai người nằm vùng ở in ấn cửa hàng trong tất cả nhãn tuyến sau, Sài Thế Vinh sẽ chờ Sài Thế Hào tìm tới cửa.
Nhưng không nghĩ tới, từ buổi sáng đợi được buổi chiều, Sài Thế Hào bên kia một chút động tĩnh cũng không có.
Thậm chí không có lại phái hai người tới được phụ trợ mình.
Hắn chính là một trận không hiểu.
Giang Long lại nói: "Sài Thế Hào là một người thông minh."
Sài Thế Vinh hỏi, nhưng Giang Long nhưng chỉ là cười mà không ngữ.
Đợi ở cửa hàng trong, hai người cũng không có nhàn rỗi.
dưới sự chỉ điểm của Giang Long, Sài Thế Vinh học được rất nhiều tiên tiến quản lý kiến thức.
Tỷ như trước Sài Canh Sâm cùng Sài Chi Tế đập phá, khổ sở, kỳ thực ứng đối đứng lên rất đơn giản.
Nếu là phó tay, tự nhiên là muốn nghe từ người chủ sự an bài.
Phó tay có thể đem tất cả lớn nhỏ tất cả mọi chuyện toàn bộ chồng chất đứng lên, toàn bộ làm cho chủ sự người xử lý.
Rốt cuộc mệt nhọc đánh nổ, như vậy ở người chủ sự mang đầu óc choáng váng tâm phiền khí táo, không thể tỉ mỉ chú ý tới chi tiết thời điểm, có thể bày một chút bẩy rập làm cho người chủ sự thượng sáo.
Thế nhưng đồng dạng, người chủ sự cũng có thể đem những chuyện này toàn bộ giao cho phó tay để làm.
Thượng cấp khổ sở hạ cấp, không phải đơn giản hơn sao?
Hơn nữa hạ cấp phạm sai lầm, thượng cấp trực tiếp có thể đem sai đổ lên hạ cấp trên người của.
Cứ như vậy, mặc dù in ấn cửa hàng thật xảy ra điều gì bì lậu, Sài Thế Vinh cũng bất quá chỉ cần gánh nổi một cái rất nhỏ chịu tội, chủ yếu sai lầm, có thể toàn bộ làm cho hai cái phó tay đi gánh nổi.
Còn có có thể trực tiếp đem người sai khiến đi ra, làm cho lúc nào đi phần đất bên ngoài chạy chân truyền tin, lý do là tin rất trọng yếu không thể truyền ra ngoài.
Nghe Giang Long tỉ mỉ giảng giải từng cái phương pháp quản lý cùng kinh nghiệm, Sài Thế Vinh nhãn giới mở rộng ra, thì ra là còn có thể làm như vậy sự.
Trong lòng cũng là có phấn khích, cái này đừng nói chích phái hai người, coi như là Sài Thế Hào phái trên năm sáu người tới được hắn cũng vậy không hãi sợ.
Mặt khác, Sài Thế Vinh còn nghe Giang Long phân phó, phái người đi đem in ấn cửa hàng phân bố ở các nơi quản sự hết thảy cho gọi trở về.
Điều này quản sự nhất định trở thành hắn tâm phúc.
Nếu là có người không phục, vậy trực tiếp làm cho ngoài cút đi.
Chỉ có đem điều này quản sự toàn bộ bóp ở trong lòng, tụ lại ở bên cạnh, Sài Thế Vinh mới rốt cuộc ở trong tộc có một phần thực lực không yếu.
Hơn nữa chỉ có thu phục những người này, hắn mới có thể chân chính yên tâm kinh doanh in ấn cửa hàng, không sợ bị người khác thiết kế hãm hại.
Nông trang trong chuyện tình Giang Long thân thể to lớn tất cả an bài xong, đồng thời còn có Lâm Nhã ở nơi nào trấn giữ, cho nên mấy ngày kế tiếp Giang Long liền an tâm ở tại kinh thành coi chừng trứ in ấn cửa hàng.
Sài Thế Hào bên kia một mực không có phái người tới được, đến đúng làm cho Sài Thế Vinh vô cùng thất vọng.
Hắn còn muốn muốn thực tế vận tác một cái Giang Long truyền thụ cho phương pháp cùng kinh nghiệm đây.
In ấn cửa hàng hiệu suất rất cao, mấy ngày thời gian, chính là khắc bản ra mấy vạn quyển sách sách.
Hơn nữa Sài Thế Vinh hạ lệnh sau, in ấn cửa hàng phân phối đến các nơi này quản sự cũng đều là lục tục đi tới kinh thành.
Trưa hôm nay, ở bên ngoài tửu lâu ăn cơm xong, Sài Thế Vinh cùng Giang Long trở lại in ấn cửa hàng sau, đó là đem này các quản sự toàn bộ triệu tập.
"Nghe nói gần nhất in ấn cửa hàng tìm được mấy cái dễ nghe chuyện xưa, ấn thành thoại bản?"
Mọi người vừa ngồi xuống, Sài Thế Vinh còn không có lên tiếng, chỉ thấy phía dưới một cái đầu hoa mắt bạch quản sự trước đã mở miệng.
"Đúng là." Sài Thế Vinh đắc ý nói.
"Đơn giản là hồ đồ!" Nhưng mà vị này lão quản sự cũng đột nhiên biến sắc mặt, quát lớn: "Chúng ta khắc bản kinh, sử, tử, tập, thi từ ca phú, ở kiếm lấy đến rồi tiền bạc đồng thời, cũng có thể cung ta Đại Tề các học sinh mua về nhà chiêm ngưỡng học tập, đây mới là chính đạo!
Tại sao có thể lợi dụng sách vở cùng văn tự kiếm tiền?
Quả nhiên là có nhục lấn đồng!"
Sài Thế Vinh vẫn cho rằng khắc bản thoại bản, có thể kiếm được nhiều tiền, đúng món thiên đại hảo sự tình, ở đây bất thình lình bị người một bữa đau nhóm, ngay cả có chút trợn tròn mắt.
Vốn là khi hắn theo dự liệu, phía dưới các quản sự đều phải tán dương hắn, nịnh nọt mới đúng.
Lão quản sự thấy Sài Thế Vinh sững sờ ở sảng khoái địa, nói tiếp: "Thế Vinh, ta đề nghị muốn lập tức dừng lại thoại bản khắc bản, không phải đợi được bán đi, sẽ bị bách tính chỉ vào lưng mắng chúng ta một thân hơi tiền, đến lúc đó chúng ta Thành Quốc Công người trong phủ, chẳng phải là sẽ cùng thương nhân vậy thấp hèn?"
Sĩ nông công thương, ở cổ đại, thương nhân địa vị đúng thấp nhất.
Nhưng mà đây cũng chính là cái thuyết pháp mà thôi.
Có tiền, chuyện gì không làm được?
Bỏ tiền tìm người trên khoa trường thay thi, đút lót quan viên mua cuộc thi đề mục cùng bài thi, thậm chí là trực tiếp mua quan để làm chờ một chút... Chỉ cần có tiền, có thể có quyền! Lời này đúng rất có đạo lý.
Lại trái lại, có quyền, cũng có thể lớn hơn nữa tứ thu liễm tham ô, đem tiền kiếm về.
← Hồi 130 | Hồi 132 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác