← Hồi 157 | Hồi 159 → |
Phủ đệ Thành Quốc Công.
Ở một tòa tiểu viện u nhã tĩnh mịch, bên trong đại sảnh.
Thành Quốc Công cao cao tại thượng ngồi ở vị trí gia chủ, lẳng lặng uống trà, ở phía dưới đang ngồi là mười mấy người tóc hoa râm, nhìn qua nhiều lão già tuổi tác cùng ông không sai biệt.
Những lão già này quần áo rất là sang trọng, dáng vẻ mỗi người đều không tầm thường, đúng là một số tộc lão của bộ tộc Sài thị.
Có mấy người, chính là huynh đệ ruột của Thành Quốc Công.
Sài Thế Vinh lại đang khoanh tay cúi đầu, cung kính đứng ở chính giữa đại sảnh.
Trong đại sảnh đặc biệt yên tĩnh, lại là một bầu không khí khẩn trương.
Cuối cùng một lão già thân thể mập mạp mở miệng lên tiếng, nói liền một hơi:
- Mấy ngày nay xưởng in cùng phòng sách các nơi buôn bán liên tục xuống dốc không phanh, trong tộc lợi nhuận thu vào cực kỳ giảm sút, đây hết thảy đều do Sài Thế Vinh nhà ngươi kinh doanh không tốt mà ra.
Cho nên ta đề nghị đổi lại để cho một người khác quản lý xưởng in.
- Đúng, nhất định phải thay đổi người!
Có người bắt đầu, liền ngay lập tức đã có người hùa theo.
- Hồi trước nhà máy in kinh doanh thật tốt a.
- Chỉ có kiếm nhiều tiền một chút, mới có thể cấp cho những tộc nhân nghèo khó trong tộc kia, lương thực quần áo cùng sách vở, nhiều hơn một chút.
- Không có bổn sự kinh doanh, liền đem vị trí đó nhường lại cho người khác!
Trong sảnh lập tức ồn ào náo loạn cả lên, nhưng Thành Quốc Công vẫn ngồi yên ở đấy, không nói một lời.
Sài Thế Vinh giờ phút này tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng trong nội tâm đang rất căng thẳng, lòng bàn tay đã thấm đẫm ra một tầng mồ hôi.
Sớm đoán được Sài thị tộc nhân từ lâu đã dòm ngó sinh ý xưởng in, đỏ mắt vì lợi ích, nhưng lại không nghĩ rằng đám tộc lão lại vào thời điểm này gây khó dễ!
Trong triều đám đại nho cùng nhau liên thủ lại, hợp lực công kích chèn ép sách thoại bản, cho rằng đây là làm nhục người có văn hóa, làm cho xưởng in mấy ngày qua kinh doanh xuống dốc không phanh.
Điểm này sơ hở, đám tộc lão nắn thật đúng là chuẩn xác!
Mặc dù trước khi đến, Giang Long có chút an ủi, khiến y an tâm, nói xưởng in ấn không ai có thể đoạt đi, nhưng đây là lần đầu tiên y nhận thức, chân chính đàng hoàng trải qua một quá trình làm việc, hơn nữa còn làm ra được một ít thành tích, cho nên xưởng in đối với y vô cùng quan trọng.
Nếu thật sự bị người cướp đi, nghĩ đến từ trước tới nay không ngại cực khổ, liên tục không ngừng ngày đêm xử lý sự tình, bản thân dốc hết tâm huyết nỗ lực, y sợ là sẽ phải không chịu nổi đả kích mà trực tiếp té xỉu.
Lão giả mập mạp lúc trước mở miệng thấy Thành Quốc Công không có phản ứng, đột nhiên đứng lên.
- Mặc dù Thành Quốc Công ngươi, đúng là trụ cột của Sài thị tộc chúng ta, nhưng ngươi cũng không được phép ỷ vào quyền lực trong tay, liền đem toàn bộ lợi ích bỏ vào trong túi áo của chính mình.
- Xưởng in là tài sản chung của tộc Sài thị, không phải của một mình nhà ngươi!
- Đúng vậy a, làm người không thể quá ích kỷ!
- Rất nhiều người trong tộc hiện giờ nghèo túng, nhu cầu cấp bách cần trong tộc cung cấp, có một số người ngay cả cơm cũng không có mà ăn rồi, ngươi có thể không quan tâm mà nhìn sao?
- Nhất định phải giao xưởng in ra đây!
Đám tộc lão mỗi người một câu, có chỉ trích, có người giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ, có người thì chơi bài tình cảm.
Mục đích chỉ có một, đó là làm cho Sài Thế Vinh giao ra chức quản lý xưởng in, đưa một người khác lên thay y.
Thành Quốc Công mặt không chút biểu lộ cảm xúc, đợi trong phòng dần dần an tĩnh lại, lúc này mới đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên mỡ miệng nói:
- Lão Ngũ, ngươi thân thể là càng ngày càng phì ra rồi!
Lão giả mập mạp nghe vậy, gương mặt lập tức biến thành màu đỏ tím.
- Ngươi lúc còn trẻ là một tên ham mê cờ bạc, kết quả nuôi dưỡng ra một đám con cháu tên nào cũng như nhau, thường xuyên đánh bạc ở bên trong đổ phường quên mất đường về, vài ngày trước, Thế Ninh lại dám đến đổ phường sòng bạc mượn mấy ngàn lạng bạc vay nặng lãi! Vay nặng lãi là cái dạng gì, tất cả mọi người đều biết.
Thoáng cái mượn mấy ngàn lượng, hơn nữa nó còn mượn cái loại lợi tức cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn, nhất định phải trả một khoản lớn tiền lãi! Mọi người có thể tính toán, nếu như đến thời hẹn mà không thể trả hết, vậy lãi mẹ đẻ lãi con, ngắn ngủi bảy tám ngày thời gian, chỉ sợ là có thể lên tới mấy vạn lượng bạc nữa!
Vài vị tộc lão đang ngồi không ai biết việc này, nghe vậy đều thầm hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu quả thật lãi mẹ đẻ lãi con, tăng tới mấy vạn lượng bạc!
Vậy còn không bằng để cho đổ phường lấy tính mệnh của Sài Thế Ninh đi còn hơn.
Hao phí mấy vạn lượng bạc đi chuộc một kẻ phá gia chi tử, nghĩ như thế nào cũng đều không thỏa đáng.
Đám tộc lão đã sống tới từng này tuổi, đều tận mắt nhìn thấy được, bên trong một số thế gia, cũng là bởi vì một phá gia chi tử, trong nhà phải đến chuộc người, kết quả là từ đó đến nay không gượng dậy nổi.
- May là ta nghe được tin tức, liền thay nó đem cả vốn lẫn lãi nhanh chóng trả hết, lúc này nó mới có thể bảo toàn cái mạng nhỏ.
Ánh mắt Thành Quốc Công trở nên ngày càng sắc nhọn, gắt gao khóa chặt trên người lão giả mập mạp,
- Tiếp đó hiểu rõ ngươi dạy dỗ hậu bối không tốt, bổn quốc công liền thay ngươi cải tạo, đưa nó nhốt tại một chỗ trong nông trại cho làm việc tay chân, không có mệnh lệnh của bổn quốc công ta, nó không được phép bước ra nông trang nửa bước.
Như thế nào, ngươi còn bởi vì chuyện này oán hận lên người bổn quốc, muốn đưa ra giải quyết chung?
- Thế Ninh, Thế Ninh là cháu trai của ta, ngươi dựa vào cái gì....
Lão giả mập mạp đúng là đệ đệ ruột của Thành Quốc Công, cùng hàng thì đứng thứ năm.
- Tốt.
Thành Quốc Công hướng tới ngũ đệ chậm rãi xòe bàn tay ra.
- Ngươi đem tiền trả lại ta, ta lập tức không hề nhúng tay quản chuyện của Thế Ninh.
- Ta, ta kiếm đâu ra bạc trả cho ngươi.
Lão giả mập mạp nhỏ giọng, rụt cổ lại trở về chỗ ngồi.
Trên người ở đâu còn có nửa điểm khí thế?
Sài Thế Ninh lúc trước đi vay nặng lãi, đúng là Thành Quốc Công âm thầm sắp xếp, nhưng Giang Long cùng phủ Thành Quốc Công liên thủ lừa gạt bạc của An Nhạc Hầu chuyện này, không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên ông nội của Sài Thế Ninh và các tộc lão khác trong tộc đều không biết.
Thành Quốc Công cũng hạ lệnh bắt Sài Thế Ninh phải câm miệng, bắt gã đem bí mật này gắt gao giấu ở trong bụng.
Nếu như là dám nói cho người khác nghe, sẽ cắt đầu lưỡi của gã.
Sài Thế Ninh vốn là sợ sệt Thành Quốc Công, tự nhiên là không dám mở miệng nói lung tung rồi.
Thành Quốc Công đối với ngũ đệ ruột thịt của mình tự nhiên là đã sớm nhìn thấu, không có trông cậy vào ngũ đệ ruột thịt này thật có thể trả lại bạc.
Thấy ông ta không dám lần nữa nhiều lời, Thành Quốc Công dứt lời, không để ý tới ngũ đệ nữa, ánh mắt bắt đầu đảo khắp mặt đám tộc lão đang ngồi ở trong sảnh, đám tộc lão này tuy rằng lúc trước có dũng khí kêu gào, nhưng lúc này tiếp xúc với ánh mắt uy nghiêm của Thành Quốc Công, đều theo bản năng tránh né.
- Mới đây xưởng in kinh doanh rất phát đạt, các ngươi đỏ mắt vì lợi ích, tìm bổn quốc công đòi phân giải.
- Nhưng các ngươi có nghĩ tới hay không? Trước khi Thế Vinh tiếp nhận xưởng in, xưởng in một năm tổng cộng có thể kiếm được bao nhiêu bac? Có được như bây giờ, là nó phải trải qua bao nhiêu cố gắng mới được như vậy?
Thành Quốc Công hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
- Vì sao các ngươi nói ta thiên vị người nhà, đem tất cả bạc cất vào túi tiền của bản thân, bổn quốc công không phục.
Đám tộc lão đó nghe vậy liền không biết nên phản bác như thế nào.
- Lúc trước Sài Thế Vinh chưa hề tiếp nhận xưởng in, lúc đó quản lý xưởng in chỉ là một người rất bình thường được phái đi mà thôi.
- Hiện tại kinh doanh phát đạt rồi, các ngươi liền ép Thế Vinh phải nhượng lại địa vị, có chút không thể nào chấp nhận nổi nữa rồi?
Khụ!
Thành Quốc Công vừa mở miệng, chính là khí thế giận dữ cùng với nêu lên lý lẽ áp đảo, chẳng qua là đám tộc lão này cũng không phải để không đấy, một lão trong đó so với tuổi của Thành Quốc Công còn lớn hơn, ho nhẹ một tiếng nói:
- Thế Vinh đối với xưởng in có cố gắng cùng nỗ lực chúng ta đều nhìn thấy trong mắt.
Bảo Thế Vinh giao ra vị trí quả thật là có chút không được thỏa đáng.
Tuy nhiên phủ Quốc Công không thể đem những vị trí tốt đều chiếm đoạt hết, không bằng như thế này, chúng ta Sài thị gia tộc có một cửa hàng bán đồ bằng ngọc do Thế Hào đang xử lý...
Thành Quốc Công là dòng chính, vốn là ở trong tộc chiếm giữ rất nhiều ưu thế.
Sài thị gia tộc mấy chỗ thật tốt sản nghiệp có thể kiếm nhiều tiền, cũng để Thành Quốc Công phủ đến quản lý.
Cái này ai cũng không thể đi tranh giành chém giết.
Tại vì phủ Quốc Công chính là đại biểu cho thể diện của Sài thị bộ tộc.
Thành Quốc Công phủ uy thế thanh long, Sài thị gia tộc mới có thể ưỡn thẳng sống lưng, người khác không dám xem thường.
Nếu là một ngày kia Thành Quốc Công phủ thanh danh xuống dốc, Sài thị gia tộc cũng phải rời khỏi vị trí đứng đầu hàng ngũ hào môn thế gia kinh thành rồi.
Chẳng qua là thành phủ Quốc Công có thể hưởng thụ đặc quyền, có thể chiếm lấy một ít ích lợi trọng đại, nhưng không thể không có điểm mấu chốt.
Mà hiện tại Sài Thế Vinh lại cho gia tộc một cơ hội phát triển, làm cho Sài thị bộ tộc nhanh hơn tiến lên hạng nhất.
Liền dẫn tới một hồi tranh cãi.
Thành Quốc Công ban đầu cũng sớm biết trước, đoán được đám tộc lão sẽ động thủ tranh giành.
Vốn định giao cho Sài Thế Hào, Sài Thế Hào chính là người kế vị quốc công, thân phận đặc thù, nói không chừng có thể bỏ đi tham niệm của đám tộc lão.
Lại không dự đoán được Sài Thế Vinh rất quật cường, hơn nữa Giang Long rất cho Sài Thế Vinh mặt mũi.
Bây giờ là đám tộc lão cảm thấy phủ Thành Quốc Công vốn là đã chiếm rất lớn tiện nghi rồi, hiện tại lại vừa xuất hiện lợi ích dĩ nhiên là phải giao cho tộc nhân.
Mà dùng đích phương pháp xử lý, thì là ngươi không giao xưởng in ấn cũng được, vậy liền đem cái sản nghiệp kiếm tiềnkia, trả lại cho gia tộc.
Tóm lại, chính là xưởng in kinh doanh phát đạt, phá vỡ sự cân bằng ích lợi mà trước kia đám tộc lão và phủ Quốc Công phân chia ăn ý.
- Thế Hào quản lý cửa hàng đồ ngọc, hình như chưa từng xuất hiện thua lỗ đi?
Thành Quốc Công thản nhiên mỡ miệng.
Thành Quốc Công đã sớm dự liệu được đám tộc lão sẽ dùng biện pháp này.
- Nhưng cũng không thể khiến cửa hàng đồ ngọc kinh doanh phát đạt hơn.
Một tộc lão âm thanh lạnh lùng nói.
Bình thường chỉ có phạm sai lầm, mới có thể bị tước đoạt chức vị quản lý, Thành Quốc Công nói là Sài Thế Hào không có phạm sai lầm, tự nhiên không thể tùy tiện thay đổi người.
Nhưng tộc lão phản ứng cũng rất nhanh, nói Sài Thế Hào mặc dù không có phạm sai lầm, nhưng cũng chỉ làm cho cửa hàng kinh doanh như cũ.
Không có hiển lộ ra cái gì tài năng hơn người.
Đổi lại chọn người khác, nói không chừng có thể làm cho cửa hàng đồ ngọc kinh doanh phát đạt hơn nữa, lý do này cũng miễn cưỡng xem như nói được mất.
- Được rồi, các ngươi cảm thấy bổn quốc công ích kỷ, được, Thế Vinh, ngươi đem khế ước ngươi và Cảnh gia tiểu tử ký kết cho các vị nhìn một cái.
Thành Quốc Công biết rằng nói thêm nữa cũng vô dụng, đám tộc lão này đã là quyết định chủ ý muốn cướp đoạt quyền quản lý xưởng in ấn.
Sài Thế Vinh ứng tiếng trả lời, cầm hơn mười tờ bản sao khế ước lúc trước gã và Giang Long ký kết in ấn giao cho đám tộc lão đang ngồi xem.
Một lát sau, tất cả đám tộc lão chính là nhíu mày.
Lập tức có người chất vấn, vì sao chia cho Giang Long nhiều như vậy?
Còn có người mở miệng chỉ trích Sài Thế Vinh, nói y có phải bởi vì cùng Giang Long quan hệ tốt, mới chẳng phân biệt được công và tư cấp cho Giang Long nhiều lợi ích hay không.
- Ta là và Giang Long quan hệ rất tốt.
Sài Thế Vinh gật đầu, liền tiếp tục xoay chuyển lời nói,
- Chẳng qua nếu như không phải ta cùng Giang Long quan hệ cũng đủ tốt, Giang Long cũng không chọn cùng chúng ta hợp tác. Các ngươi trong mắt chỉ thấy ta chia cho Giang Long nhiều, cũng không cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Giang Long không cùng chúng ta hợp tác, xưởng in kinh doanh có thể phát đạt như vậy sao?
Chúng ta có thể kiếm nhiều bạc như vậy?
Các ngươi hôm nay sẽ vì chức quản lý xưởng in, mà tiến đến tranh đoạt sao?
Cùng Thành Quốc Công tiếp xúc qua vài lần, hơn nữa ở xưởng in ấn trải qua một chút rèn luyện, Sài Thế Vinh đã là dần dần có thể một mình ứng phó rồi.
Nếu là ở vị trí trước kia, Sài Thế Vinh đối mặt đám tộc lão bối phận cao như vậy, ở trong tộc quyền lực cực lớn, thậm chí có thể quyết định sinh tử của rất nhiều tộc nhân, sợ là ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp đấy
Làm sao có thể giống hiện tại thế này, tuy rằng trong lòng có chút khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn rất ung dung!
← Hồi 157 | Hồi 159 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác