← Hồi 150 | Hồi 152 → |
Sài Thế Ninh chạy lên trước, kéo lấy cánh tay Hồ Đức Thâm: - Hồ lão ca, ngươi thắng không? Lần này ngươi nhất định phải cứu ta, ta vay mượn bằng hữu ba ngàn lượng, hôm nay toàn bộ thua sạch rồi
Hồ Đức Thâm như mất hết hồn vía, bước chân liêu xiêu, giống bộ dạng một kẻ mất sạch gia sản trong một đêm
Nghe Sài Thế Ninh cầu khẩn, Hồ Đức Thâm đột nhiên nghiến răng, đưa bàn tay hộ pháp nắm lấy vạt áo Sài Thế Ninh, trừng mắt, quát tháo: - Ngươi xem ta giống bộ dạng kẻ thắng sao? Ngươi chẳng qua chỉ đi vay ba ngàn, còn ta là thua mất hơn mười vạn lượng bạc, là toàn bộ gia sản ta đó.
- A, ngươi cũng thua?
Sài Thế Ninh kinh ngạc
- Phí lời!
Sài Thế Ninh toàn thân run rẩy, ánh mắt hiện rõ nỗi sợ hãi: - Hồ lão ca, lần này huynh nhất định phải giúp tiểu đệ, tiền tiểu đệ vay là nặng lãi đó
Ồ?
Hồ Đức Thâm ngẩn người, cười khểnh: - Ngươi quả to gan, dám vay nặng lãi ba ngàn lượng.
- Cho nên
- Cút, dù có tiền ta cũng không giúp nhà ngươi, huống hồ giờ đây ta cũng không hề có tiền. Hồ Đức Thâm đẩy mạnh Sài Thế Ninh ra.
Là do Sài Thế Ninh hại gã đến nơi này đánh bạc, kết quả thua sạch gia sản, gã làm sao có thể giúp Sài Thế Ninh?
Kinh thành hỗn loạn, thế lực phức tạp, đừng nhìn Sài Thế Ninh là người của Sài thị, sau lưng có phủ Quốc công làm chỗ dựa, nhưng nếu đối phương dám cho Sài Thế Ninh vay nặng lãi, dĩ nhiên chắc là sẽ không sợ phủ Quốc công, hơn nữa những người này thủ đoạn tàn nhẫn, không biết có bao nhiêu thế gia ăn chơi trác táng đã chết thảm trong tay bọn chúng.
Bởi vì biết có thế lực như vậy, cho nên Hồ Đức Thâm không nghi ngờ Sài Thế Ninh nói dối.
- Hồ lão ca, ngươi không giúp ta, ta chết chắc rồi. Sài Thế Ninh lại tiến lên, kéo ống tay áo Hồ Đức Thâm.
- Chết cũng là đáng! Hồ Đức nhổ nước bọt vào người Sài Thế Ninh.
Sau đó đẩy Sài Thế Ninh ra.
Nhưng Sài Thế Ninh sống chết cũng không buông tay, cuối cùng bò trên mặt đất, hai tay ôm chặt bắp đùi Hồ Đức Thâm, mắt mũi giàn giụa, bôi cả vào trường bào củaHồ Đức Thâm
- Còn không buông tay, ta sẽ không khách khí nữa đâu. Hồ Đức Thâm nghiến răng nói với Sài Thế Ninh, chỉ ước nhìn thấy Sài Thế Ninh này bị bọn cho vay nặng lãi giết chết.
Để giải mối hận trong lòng!
- Hồ lão ca, ngài hãy giúp ta chút đi.
- Ai là lão ca của ngươi? Buông ra!
Hồ Đức Thâm đưa chân kia lên, đá mạnh Sài Thế Ninh
Thấy cầu xin vô dụng, Sài Thế Ninh đột nhiên nói: - Hồ lão ca, ngươi cam tâm nhiều bạc như vậy, bị người dị tộc thắng hết?
- Ý của ngươi là? Hồ Đức Thâm dừng đánh đá.
Sài Thế Ninh thần sắc điên cuồng. - Một người dị tộc như gã, cứ cho là có chỗ dựa vững chắc. Chúng ta có thể hành động nhanh một chút, đưa hết đám hỗn loạn đó vào đại lao, người của quan phủ lại không nhận ra gã. Nói vậy, đợi đến khi chỗ dựa của gã biết được tin tức, chúng ta cũng đã lấy được bạc trong tay rồi!
Nếu như không thua sạch gia sản, Hồ Đức Thâm tất nhiên sẽ không làm như vậy
Có thể đến kinh thành buôn muối và đồ sắt, sau lưng tất có nhân vật không tồi.
Bằng không cũng không thể làm được nhiều muối và đồ sắt đến thế.
Nhưng lúc này tiền bạc trong tay Hồ Đức Thâm đã bị thua sạch cả, cho nên tâm tư rã rời.
Phải biết rằng để nuôi sống toàn bộ trên dưới trong phủ, mỗi ngày đều phải chi tiêu không ít.
Thấy Hồ Đức Thâm do dự, Sài Thế Ninh lập tức nói: - Như vậy không chỉ hơn một trăm vạn lượng bạc mà hơn nữa Vương tử Cáp Luân còn tới buôn lậu muối và đồ sắt, tới lúc đó không ai dám ra mặt, chúng ta liền trực tiếp bẩm báo hoàng thượng. Hừ, buôn lậu muối và đồ sắt, đây chính là đại tội tịch biên tài sản, giết kẻ phạm tội.
- Tốt!
Nghĩ đến hơn một trăm vạn lượng bạc, cùng với số gia tài bị thua bạc của mình, Hồ Đức Thâm đột nhiên vỗ đùi, có câu con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, gã cắn răng liều mạng: - Ngươi ở nơi này trông chừng, ta phải đi Kinh Triệu phủ tìm người đến.
Nhất định phải tìm được người đáng tin cậy, nếu không tin tức truyền đi. Sài Thế Ninh dặn dò.
- Cái này cần ngươi phải dạy ư?
Hồ Đức Thâm ngồi lên xe ngựa, thẳng hướng đến Kinh Triệu phủ.
Nhìn xe ngựa đi xa dần, nét mặt Sài Thế Ninh cười nhạt.
Thằng này, lại dám đánh ta.
Ôi, Sài Thế Ninh vừa mới nhúc nhích, bên hông nhói lên đau đớn, không khỏi oán hận mắng, thằng cháu này đúng là hạ thủ độc ác.
Vào lúc Sài Thế Ninh đang bám lấy Hồ Đức Thâm, đám người Giang Long đã bỏ đi theo cửa sau khách sạn.
Đến một nơi ẩn náu tốt, Giang Long để mình cùng mọi người tháo trang phục.
- Đã nói rồi, tiền thắng được chia đều, đầy là năm vạn tám nghìn lượng, cùng với tiền vốn của Thành Quốc Công mang đến, các ngươi cầm đi đi. Giang Long đưa ngân phiếu cho mấy tên hộ vệ Thành Quốc Công phái tới.
Mấy tên hộ vệ nhận ngân phiếu, nói tạ ơn, rồi rời đi.
Lần này Hồ Đức Thâm thua mười một vạn bảy ngàn lượng, trong tay Giang Long có thể nắm tới năm vạn chín ngàn lượng.
Chỉ có đi chơi bời vài ngày, có thể kiếm gần sáu vạn lượng bạc trắng, làm cho Đồ Đô rất thán phục, thở dài.
Giang Long tâm tình khoái trá, đến nỗi đặc biệt hưng phấn.
Kiếp trước hắn cũng đánh bạc, không biết đã từng thắng bao nhiêu tiền.
Vừa vặn lúc đang cần mua cửa hàng, làm hàng thêu và kinh doanh thú bông, giờ thì đã có bạc rồi.
Vốn dĩ Giang Long muốn về phủ một chuyến, cùng Cảnh lão phu nhân thương lượng một chút.
Suy cho cùng, mua nhiều cửa hàng ở các nơi như vậy cũng cần đầu tư một số bạc lớn.
Giang Long mang theo Đồ Đô, lập tức đi về phía xưởng in.
Nhưng khách sạn bên này, đến lúc Hồ Đức Thâm đưa người tới, đã sớm trở thành vườn không nhà trống rồi.
Hồ Đức Thâm hai mắt đỏ bừng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mặt Sài Thế Ninh, giận dữ quát: - Nói, có phải ngươi với tên khốn nào đó giăng bẫy, để ta chui vào?
- Hồ lão ca, ngươi nói gì vậy? Sài Thế Ninh lớn tiếng: - Ngươi không thấy ta cũng bị thua mất mấy vạn lượng sao? Đó là vay nặng lãi đó!
- Ta không tin. Hồ Đức Thâm giận đến mất hết cả lý trí.
- Người đều chạy thoát từ cửa sau rồi, ta còn phải đi thu xếp trả nợ, còn để ý tới nhà ngươi sao? Sài Thế Ninh vung tay áo bước đi.
. Giữ chân Hồ Đức Thâm trước, kéo dài thời gian, để người của Giang Long lặng lẽ rời đi, nhiệm vụ của Sài Thế Ninh cũng đã hoàn thành.
Giờ đây gã mới không phải sợ Hồ Đức Thâm nữa.
- Ngươi đứng lại! Hồ Đức Thâm quát lớn.
Gã đưa đến mười mấy tùy tùng, lập tức chặn đường.
- To gan, ta là người phủ Thành Quốc Công đấy, dựa vào các ngươi mà dám chặn đường thiếu gia ta sao? Sài Thế Ninh không chút khách khí giơ chân lên đá.
Mấy tên nha dịch phía trước nghe vậy, vội vàng tránh đường.
Thành Quốc Công đến cả An Lạc Hầu cũng không dám bì.
Nhìn Sài Thế Ninh kia biến mất dần trong bóng đêm, Hồ Đức Thâm cắn môi chảy cả máu, trong lòng âm thầm phát hận, "Tốt nhất đừng để ta điều tra ra ngươi và người dị tộc kết phường lừa gạt ta, bằng không bản Hầu nhất định khiến ngươi chết cũng không tử tế!"
- Hầu gia? Một nha dịch tiến lên nhỏ nhẹ nói.
Hồ Đức Thâm kiềm chế vẻ giận dữ, miễn cưỡng cười:
- Người chắc chưa chạy xa được, phiền các vị lục soát các nơi xung quanh một phen.
- Không thành vấn đề! Mười mấy nha dịch lập tức tìm kiếm manh mối.
Nhưng tất bật cả buổi, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Hồ Đức Thâm giận hộc máu, vẻ mặt xám xịt bỏ đi.
- Hầu gia chó má, cũng thật quá nhỏ mọn!
Đúng vậy, chúng ta đêm hôm khuya khoắt, chạy mệt gần chết đến giúp gã, một chút tiền rượu thịt gã cũng không cho.
Xứng đáng thua sạch bạc!
Đi vòng vèo trên đường, mười mấy nha dịch cùng nhau chửi ẩm lên.
Ngày hôm sau, Hồ Đức Thâm thám thính tin tức của Sài Thế Ninh, biết được Sài Thế Ninh đích thực là đi vay nặng lãi, mới hết hoài nghi Sài Thế Ninh giăng bẫy lừa bạc mình. Tuy nhiên Sài Thế Ninh không giống như gã đã nghĩ, bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết, chém chết đầu đường.
Mà là Thành Quốc Công biết được tin tức, đem khoản tiền kia trả hết rồi, sau đó phạt Sài Thế Ninh đi đến một nơi nông trang thủ công trong phủ, cấm Sài Thế Ninh không được bước ra nông trang một bước.
Vốn dĩ Sài Thế Ninh theo Giang Long ở nơi này học được chút kỹ thuật đánh bạc, vẫn còn muốn đánh bạc thắng tiền cơ, giờ thì xem như không có cơ hội.
Thua nhiều bạc như vậy, Hồ Đức Thâm dĩ nhiên là không cam lòng.
Lại lần nữa vào hoàng cung cầu kiến Nguyệt phi.
Muốn nhờ Nguyệt phi ra tay, giúp mình truy tìm tung tích thanh niên dị tộc.
Lại đem bạc mà mình đã thua đòi về.
Tuy nhiên lại bị Nguyệt phi hết sức thóa mạ, đuổi ra khỏi cung lập tức.
Nguyệt phi thiếu chút nữa tức nổ phổi.
Nàng biết phụ thân rất hay đánh bạc, nhưng ngày thường còn có chút tiết chế, không ngờ lần này lại thua sạch bạc trong nhà.
Quả nhiên, chỉ cần là con bạc, rồi cũng có ngày đánh mất lý trí.
Nhưng buồn bực qua đi, Nguyệt phi phải làm thế nào đây?
Vị kia dù thế nào cũng là cha ruột của nàng.
Bất đắc dĩ, đành phải sai cung nữ đưa cho Hồ Đức Thâm mấy ngàn lượng bạc.
An Nhạc Hầu phủ từ trên xuống dưới mấy trăm miệng ăn, không có tiền, ăn cái gì?
Mặc dù vẫn có nông trang, nhưng nông trang cũng phải chờ đến vụ thu hoạch sau mới có thể thu hoạch được.
Đem bán đi, hoặc là chống đỡ?
Nguyệt phi dĩ nhiên không thể để chuyện này xảy ra, bằng không An Nhạc Hầu phủ và thể diện của nàng cũng mất hết.
Về sau dần dần tỉnh táo lại, Nguyệt phi cũng không khỏi hoài nghi có kẻ cố tình giăng bẫy Hồ Đức Thâm.
Nếu đúng như vậy, kẻ giật dây là ai?
Hồ Đức Thâm tuy rằng kẻ thù rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có kẻ nào dám đắc tội.
Càng nghĩ, Nguyệt phi lại nghĩ tới Cảnh phủ huyện Ninh Viễn.
- Người đâu, đi An Nhạc Hầu phủ truyền lời, nói An Nhạc Hầu nghe ngóng cần thận Cảnh gia và Thành Quốc Công phủ là quan hệ thế nào. Nguyệt phi trầm giọng nói, ánh mắt lóe lên.
- Vâng!
Một cung nữ trả lời rồi lui ra.
Trong một quán rượu nhỏ ở kinh thành.
Hầu Giang cùng một đại hán khôi ngô ngồi đối diện trước bàn.
- Ngươi là ai? Đại hán khôi ngô, trừng mắt to, nhìn chằm chằm vào người trung niên thấp bé đối diện.
- Ta là ai không quan trong, ta đến để giúp ngươi.
Người trung niên thấp bé chính là Hầu Giang, dứt lời, tay y nhúng vào chén rượu trên mặt bàn, viết xuống năm chữ lớn.
Đại hán khôi ngô kia trên người còn dính máu, gã vừa chém đứt đầu hai tội quan, lúc này trên người vẫn tản ra mùi máu tanh, bỗng kích động, đứng dậy: - Rốt cuộc ngươi là ai?
- Trong bụng Anh Hồng còn có đứa con của ngươi, tương lai ta có thể bảo vệ mẹ con nàng bình an, cho gia đình nhà ngươi không tuyệt hậu, ngươi nên chịu chết đi? Hầu Giang bình tĩnh nói ra những lời kinh khủng.
- Chịu chết
Đại hán khôi ngô sửng sốt.
Lập tức người trung niên nhỏ bé đối diện, lại đưa đầu ngón tay viết xuống vài chữ lớn.
Hoài Vương Triệu Trác
Đại hán đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm thảm thiết, lộ ra miệng răng trắng như tuyết.
- Được!
Đại hán này, đúng là tay đao phủ Phương Bàn!
← Hồi 150 | Hồi 152 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác