← Hồi 113 | Hồi 115 → |
Nhìn bộ dáng khá khẩn trương của Sài Thế Vinh, xem ra mấy vị huynh đệ của y chắc chắn không phải loại dễ đối phó.
Nếu mấy người kia không thể thành công có được quyền quản lý xưởng in, nói không chừng sẽ âm thầm in trộm, kiếm chút tiền riêng, những người này đều bố trí tai mắt ở trong xưởng in, căn bản là không đề phòng được, có điều bọn họ tham một chút tiền nhỏ, cũng tạo thành tổn thất kinh tế vô cùng lớn đối với xưởng in và quan hệ hợp tác của hai nhà.
Xưởng in phải dồn lượng hàng lớn, đưa ra thị trường chắc chắn là hơi chậm, huynh đệ của Sài Thế Vinh một khi vụng trộm in ấn sớm hơn bán đi kiếm tiền, những xưởng in khác nhìn thấy cơ hội buôn bán, tất nhiên sẽ lập tức hành động, đến lúc đó rất nhiều bộ sách lậu được đưa ra thị trường, sách của xưởng in, chẳng phải là tồn tại ở trong kho hàng?
Hơn nữa phương hướng phát triển của xưởng in Giang Long đã định trước rồi, trong đó có một yếu tố rất quan trọng, chính là muốn tạo danh tiếng mới là bản chính, dựng lên hiệu ứng hàng hiệu, nhưng nếu sách của ta xuất hiện trên thị trường muộn, thì chứng minh thế nào?
Đến lúc đó thoại bản sách lậu nhập thị trường sớm nhất, ngược lại biến thành bản chính.
Đối với xưởng in mà nói, sẽ tạo thành tổn thất khôn lường.
Muốn giải quyết, cũng không phải là chuyện một hai ngày.
Thành Quốc Công là chủ gia đình, địa vị ở trong phủ nhất định là rất cao, chỉ cần ngài lên tiếng, huynh đệ của Sài Thế Vinh cùng với các thúc bá, còn có tộc nhân Sài thị, không còn ai dám làm như thế.
Sài Thế Vinh sau khi nghe được nhắc nhở của Giang Long, gật gật đầu, sau đó cỡi ngựa do hộ vệ dắt lấy tới vội vàng hướng về phía nhà mình.
Giang Long vẫn ở lại bên trong xưởng in, thứ nhất là chờ tin tức của Sài Thế Vinh, thứ hai là đi lại trong xưởng in nhiều một chút, làm quen hoàn cảnh nơi này.
Chu quản sự đối với Giang Long vô cùng cung kính, tuy rằng phải khắc bản thoại bản và sớm trải rộng ra nguồn tiêu thụ, liên hệ hạ tuyến đặt trước thư phòng, việc lúc này nhiều vô cùng, nhưng vẫn cho trợ thủ đắc lực nhất của mình đi theo bên cạnh Giang Long, cẩn thận trả lời tất cả vấn đề Giang Long cần hỏi.
Trợ thủ này biết rằng chuyện xưa mới được đem đến đều là Giang Long biên soạn, cho nên đối với Giang Long cũng rất cung kính.
Đối với thắc mắc của Giang Long, biết thì sẽ nói, đã nói là nói hết.
Điều này làm cho Giang Long đối với quy mô của xưởng in, đường giây tiêu thụ, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu, thu nhập mỗi tháng đều hiểu rất tỉ mỉ, còn có, thậm chí là trong Sài phủ có mấy vị công tử ở xưởng in tranh đấu gay gắt, tham ô ngân lượng cũng bị trợ thủ không giấu diếm thổ lộ cho biết.
Không phải là trợ thủ này của xưởng in đối với Sài phủ không trung thành, lại đi bán đứng chủ nhân, mà là Sài phủ so với Cảnh gia phức tạp hơn nhiều, bởi vì nhân khẩu số lượng lớn hơn, trong nội bộ Sài phủ thậm chí còn phân làm nhiều phe phái.
Cũng có thể nói Thành Quốc Công phủ, là một gia tộc khổng lổ.
Không riêng gì Sài Thế Vinh có huynh đệ, hơn nữa còn có thúc thúc bá bá của y, cùng với bề trên cùng bậc với Thành Quốc Công.
Thành Quốc Công tất nhiên là trụ cột của cả gia tộc, tuy nhiên trong gia tộc các trưởng bối cùng bậc với Thành Quốc Công thế lực đều không nhỏ.
Tuy rằng nội bộ Sài phủ phức tạp, nhưng Giang Long vẫn chú ý lắng nghe, không cảm thấy phiền toái.
Chỉ có thực sự hiểu được Sài phủ, về sau gặp phải khó khăn gì hoặc là có người chủ động khiêu khích làm khó dễ, mới nghĩ ra biện pháp ứng đối tốt nhất.
Muốn làm sự nghiệp lớn không hề đơn giản, cũng tuyệt đối không thể sợ phiền toái.
Sài Thế Vinh cưỡi ngựa vội vàng chạy về phủ, xuống ngựa, để hộ vệ nhận lấy dây cương, rồi lập tức đi tới viện lạc của Thành Quốc Công.
Thành Quốc Công bây giờ đã luống tuổi, tuy rằng tinh thần vẫn minh mẫn, thân thể vẫn đang kiện tráng, nhưng bởi vì Nam Man và Bắc Cương không có chiến sự lớn, cho nên ngày thường không phải lên triều, vì nhiều thế hệ thay triều đình trấn thủ biên cương, nên uy danh của Thành Quốc Công phủ ở trong quân đội rất cao.
Nhưng cũng chính vì thế, hoàng tộc tất nhiên phải đối phó nhiều, đối với Uy Quốc công thịnh vượng tiến hành quyền lực áp chế.
Chỉ cần là có tước vị cao quý, từng thế hệ truyền xuống lại xuất hiện lớp lớp nhân tài, không có một chút suy bại nghèo túng nào, đều sẽ khiến hoàng tộc không yên lòng, trừ phi ngoài quan viên trong triều và quân đội, hoàng gia còn thành lập một tổ chức ngầm khác, âm thầm đối với thế gia của mấy võ tướng này tiến hành toàn diện theo dõi, một khi phát hiện ai có mưu đồ gây rối, sẽ dùng thủ đoạn lập tức bắt giữ!
Không cần vào triều, Thành Quốc Công cũng không dám đến các vị cùng chức thăm hữu làm khách, sợ bị hoàng tộc hiểu lầm.
Cho nên mỗi ngày chỉ có thể ở trong phủ, đôi khi tới quán rượu uống chút rượu, đi dạo phố, tuy nhiên tuyệt đối không dám ra khỏi kinh thành.
Lúc này rảnh rỗi đến nhàm chán, Thành Quốc Công đang chơi với chim trong lồng.
Đột nhiên có nha hoàn đến báo, nói Sài Thế Vinh cầu kiến.
Thành Quốc Công ngày thường cũng không quá coi trọng đứa cháu này, lão chỉ quan tâm đứa con cả nhất mạch, dù sao trưởng tử tương lai sẽ kế thừa tước vị Quốc công, nhất định phải ra sức bồi dưỡng, bằng không chỉ vài thập niên về sau, Thành Quốc Công phủ sẽ dần dần suy bại.
Bình thường, Thành Quốc Công chỉ cùng với trưởng tử của con cả thân mật.
Chỉ vì bản thân lão rất uy nghiêm, lại tương đối giữ khoảng cách với con cháu, cho nên trừ phi lão triệu kiến, bằng không con cháu của lão đều sợ, sẽ không chủ động tới cầu kiến.
Nhẹ nhàng vuốt cằm, khuôn mặt thô ráp, thể trạng hùng tráng, mặc một bộ thân tím sắc trường bào Thành Quốc Công có chút suy tư, thả lỏng chim trong tay ra:
- Cho nó vào đi.
Nha hoàn lui ra truyền lời, chỉ chốc lát, Sài Thế Vinh đã đến, cung kính cúi người thật thấp:
- Tôn nhi Thế Vinh bái kiến ông nội.
- Có việc gì?
Thành Quốc Công đôi khi cũng bất đắc dĩ, lão cũng muốn cho vài tôn tử khác một tiền đồ tốt, nhưng nếu phủ Quốc công quá lớn, hay bộ tộc Sài thị quá phồn thịnh, người trong tộc quá nhiều, lão phải cân các thế lực bên trong bộ tộc, cho những bộ tộc khác một chút ích lợi, mới có thể bảo đảm sức ảnh hưởng lớn của bộ tộc Sài thị, người biết phân biệt nặng nhẹ sẽ không dám ly tâm bối đức, rời bỏ gia tộc.
Bảo đảm bên trong gia tộc tương đối đoàn kết, trước sau cường thịnh.
Cứ như vậy, lão cũng chỉ có thể lựa chọn đem nguồn lực mình có thể khống chế, tận tâm lưu lại cho nhất mạch trưởng tử.
Về phần những đứa cháu trai khác của lão... Tuy rằng tương lai rất khó ngẩng đầu, nhưng chỉ cần không phải phá gia chi tử, cuộc sống giàu có cả đời là không có vấn đề gì.
Thành Quốc Công lúc này uy nghiêm mà tươi cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Sài Thế Vinh.
Theo lão, Sài Thế Vinh chủ động cầu kiến, nhất định là có chuyện cầu xin, mặc dù là bất cứ vị trí tốt nào ở trong tộc lão cũng không thể dễ dàng đồng ý, Lão có nỗi khó xử riêng, cho nên dùng uy nghiêm trấn áp trước, tốt nhất khiến Sài Thế Vinh không dám mở miệng nói ra.
Sài Thế Vinh quả nhiên trán đầy mồ hôi, không dám nhìn thẳng Thành Quốc Công.
Cũng may trên đường hồi phủ, y đã một lần lại một lần tưởng tượng lúc gặp ông nội, sẽ là cảnh tượng như thế nào, có đoán trước tình huống hiện tại, cho nên cũng không quá bối rối:
- Kỳ thật cũng không có đại sự gì.
Thành Quốc Công sắc mặt hơi trì hoãn.
- Chỉ là cháu biết ông nội thường ngày khá nhàm chán, cho nên sau khi nghe được vài chuyện xưa hay, muốn đến chia sẻ cùng ông nội mà thôi.
- Hả? Vậy ngươi ngồi xuống, kể cho ông nội nghe xem nào.
Thành Quốc Công cũng có chút hứng thú, tuy nhiên thực tế lại hơi cau mày không vui, chơi chim, đấu chó, nghe thư, đi chơi thanh lâu, cùng với chơi đêm và đánh bạc, ở kinh thành này đều là thú vui lớn nhất của tất cả lũ ăn chơi trác táng.
Có điều biểu hiện trước kia của Sài Thế Vinh khá tốt, không có những hành vi phá gia chi tử, bằng không Thành Quốc Công đã nổi giận rồi.
Thành Quốc Công tuy rằng cũng chơi chim dưỡng chim, nhưng là do quá rãnh rổi nhàm chán, mới lâm vào cảnh này, chỉ là muốn giải tỏa bất an trong tâm, chứ không phải là thật sự ưa thích.
Không thể đánh đồng với lũ ăn chơi trác táng chốn kinh thành.
- Vâng.
Sài Thế Vinh lúc này mới thẳng lưng đứng lên, đi sang một bên, ngồi nửa bên mông, miệng bắt đầu từ từ kể chuyện.
Thoạt đầu bởi vì phải đối mặt với Thành Quốc Công có chút khẩn trương, nên hơi lắp bắp, tuy nhiên chuyện xưa vốn rất hấp dẫn, chỉ chốc lát y thấy mình tràn trề hứng thú, vì vậy lời nói cũng dần dần lưu loát hơn lên.
Thậm chí trong lúc kể, đôi lông mày cũng như đang khiêu vũ.
Vốn Thành Quốc Công định nghe xong chuyện xưa, sẽ thuyết giáo Sài Thế Vinh một phen, không muốn đứa cháu này từng bước một đi lệch sang hàng ngũ phá gia chi tử.
Tuy nhiên trong lúc lắng nghe, thực sự bị khơi gợi lên lòng thích thú.
Một quả trứng đá, không ngờ lại nở ra một con khỉ, hơn nữa còn có Phật môn và tiên gia đạo pháp.
Sài Thế Vinh kể hết chuyện đã biết, liền ngừng lại, Thành Quốc Công liên tục mở miệng thúc giục:
- Uống chút trà nhuận nhuận hầu, tiếp tục kể!
Sài Thế Vinh biết rằng ông nội đã hiểu lầm, cho là mình kể có chừng ấy là do khát nước mới ngừng lại.
Nở nụ cười gượng, nhưng trong lòng thật ra rất mừng.
Dù sao chỉ cần bị chuyện xưa làm cảm động, với sự tinh tường của ông nội, tất nhiên có thể thấy được cơ hội buôn bán vô tận ở trong đó.
Đến lúc đó vì ích lợi của gia tộc, sẽ đứng về phía của mình.
- Không phải cháu không muốn kể tiếp, mà là bằng hữu mới đem tình tiết chuyện viết đến đây.
- Hả?
Thành Quốc Công trước tiên là bất mãn, chuyện xưa chưa viết xong, ngươi chạy đến kể cho ta làm gì?
Vậy không phải có tâm chọc ta sao?
Tuy nhiên là người kế thừa mười mấy năm tước vị Quốc công gia, là trụ cột bộ tộc Sài thị, ngay lập tức lấy lại phong độ.
Nhớ ra trong phủ nhà mình có một xưởng in có tiếng?
Tiểu tử này là có chủ ý với xưởng in?
Tuy nhiên trong trí nhớ của Thành Quốc Công, xưởng in kia rất nhỏ, kiếm lời không lớn, cảm thấy để Sài Thế Vinh quản lý, cũng không vấn đề gì.
- Rốt cuộc có chuyện gì, nói mau!
Nghĩ thông suốt nguyên do trong đó, Thành Quốc Công giả bộ tức giận quát.
Sài Thế Vinh nhìn sắc mặt, thấy Thành Quốc Công không thật sự tức giận, vui mừng trong bụng, lúc này mới đem chuyện với Giang Long kết giao sau đó tính toán khắc bản thư sách từ đầu đến cuối, nhất nhất kể hết ra.
Cũng liên tục ám chỉ tình hữu nghị giữa mình với Giang Long, nếu không phải bởi vì cùng mình tương giao tâm đầu ý hợp, Giang Long chắc là sẽ không hợp tác với xưởng in của quý phủ nhà mình.
- Bạn tốt cái chó gì, hắn chỉ viết hai cốt truyện vớ vẩn, lại dám cùng chúng ta phân chia 5:5 sổ sách? Quả nhiên là giống của tên ranh mãnh láu cá Cảnh Thành Hùng kia!
Thành Quốc Công liền mở miệng ra mắng.
Nếu đứng trên cương vị người khác, đương nhiên là bất hợp lý.
Chỉ viết sách vở kiếm tiền, tất nhiên là thua xa không thể bì với xưởng in kiếm tiền.
- Giang Long hiền đệ đúng là đòi hỏi hơi nhiều, nhưng hắn cũng không phải là chỉ có thể viết hai quyển thư sách...
Sài Thế Vinh kể khúc dạo đầu của vài cốt truyện mà Giang Long thuận miệng nói ra.
Sau khi nghe xong, lúc này Thành Quốc Công mới thật sự là coi trọng.
Nhiều cốt truyện hay như vậy, nếu kinh doanh thật tốt, xưởng in kia chẳng phải biến thành chậu châu báu?
Đây đúng là một con đường tài lộ cuồn cuộn.
Tuy trong lòng vui mừng, nhưng đôi mày của ngài cũng là càng nhăn càng chặt.
Cửa này nhất định là cửa đỏ kinh doanh kiếm tiền... Làm sao có thể giao cho Sài Thế Vinh quản lý?
Thành Quốc Công cũng không che giấu, nói thẳng:
- Thế Vinh à, ngươi có thể giật dây Cảnh gia tiểu tử và vài huynh đệ khác của ngươi kết giao bằng hữu, chung sức hợp tác không?
Lời nầy vừa nói ra, Sài Thế Vinh như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu.
Khóe miệng giật giật nhếch lên một vẻ chua xót.
Biết ngay là sẽ như vậy, Sài Thế Vinh nắm chặt nắm đấm.
Nhìn thấy bộ dáng biến đổi của Sài Thế Vinh, Thành Quốc Công cũng có một chút đau lòng, dù sao đây cũng là cháu của lão.
Tuy nhiên liên quan đến ích lợi lớn, Thành Quốc Công tuyệt đối sẽ không xử trí theo cảm tình, lão là người từng trải qua chiến trường, nên rất cứng rắn dằn lòng mình xuống.
- Tôn nhi không biết.
- Ngươi có thể thử...
Sài Thế Vinh đột nhiên nói xen vào, từ khi chào đời, đây là lần đầu tiên y cắt ngang lời của Thành Quốc Công:
- Có điều Giang Long hiền đệ chẳng những gia hạn khế ước với cháu, hơn nữa còn nói chỉ cùng cháu hợp tác, nếu xưởng in thay đổi người quản lý, liền đơn phương ngưng hẳn hiệp ước.
Thành Quốc Công thần sắc lập tức lạnh băng lại.
← Hồi 113 | Hồi 115 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác