← Hồi 103 | Hồi 105 → |
Bà tử dặn dò vài câu bảo Đỗ Quyên sớm một chút xem đúng thời cơ, hoặc là sáng tạo cơ hội cho Lâm Nhã, đem túi gấm vụng trộm đổi cho Lâm Nhã, sau đó chậm rãi rời đi.
Đỗ Quyên khẽ cắn môi, nhìn bóng lưng bà tử càng lúc càng xa, do dự một lúc sau, cuối cùng không dám vụng trộm cùng qua đó.
Trong bóng tối, Lâm gia hẳn là không chỉ phái đến một bà tử như vậy, bà tử này lấy tới tay bản thảo, sẽ phải đi liên hệ với người trong bóng tối khác, hiện tại cũng đi qua đó, liền có khả năng nhìn thấy bà tử là liên lạc với ai, tuy nhiên bà tử này thủ đoạn linh hoạt, sắc bén, thành phủ rất sâu, vừa thấy cũng không phải là dễ chọc, nếu không cẩn thận bị phát hiện, vậy thì nguy to rồi.
Bà tử vừa đi về phía trước, vừa lưu ý phía sau và bốn phía.
Đi tới cửa tiểu viện, một hộ vệ Cảnh phủ hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Là Đỗ Quyên bên người Thiếu phu nhân bảo ta ra bên ngoài mua vài thứ.
Bà tử cung kính đáp.
- Vậy ngươi đi nhanh về nhanh.
Nghe được là đại nha hoàn bên người Thiếu phu nhân muốn mua ít đồ, hộ vệ Cảnh phủ cũng không nghi vấn.
Bà tử khom người cúi đầu, đi ra cửa chính biệt viện.
Chỉ chốc lát, chậm rãi đi khoảng ba dặm, rẽ vào một rừng cây bên cạnh đường.
Xuyên qua vài bụi cây thấp, một thân ảnh cao lớn hiện ra trước mắt của bà ta.
Cái thân ảnh cao lớn kia đang dựa vào trên một thân cây ngửa đầu uống rượu, quần áo rách nát, sợi tóc rối tung, có vẻ dị thường cô đơn nản lòng.
Nghe được tiếng chân bà tử dẫm lên cành khô lá héo, bóng dáng cao lớn quay đầu lại, dùng một đôi mắt che kín tơ máu liếc một cái, sau đó lại giơ lên hồ lô rượu tiếp tục từng ngụm từng ngụm rót uống vào.
- Rượu là độc dược xuyên ruột, uống nhiều quá thương thân.
Bà tử dùng một giọng nói không mang theo một tia tình cảm khuyên nhủ.
Bóng dáng cao lớn lại làm như không nghe được, lại ngửa đầu uống vào mấy ngụm to, một vài giọt rượu theo khóe miệng chảy xuống, làm ướt một mảng lớn ngực áo, mới ợ một hơi rượu đã mở miệng nói:
- Có việc thì nói, không có việc gì thì ta đi về trước đây.
- Ngươi như vậy không thương hộ thân thể, chẳng lẽ nào sẽ không sợ Ngọc nương đau lòng?
Bà tử đột nhiên cười lạnh nói.
Bóng dáng cao lớn chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên cứng lại một chút, bàn tay không cầm hồ lô rượu, cũng không kìm lòng nổi gắt gao tạo thành nắm tay:
- Có cái gì dặn dò, nói đi.
- Ngươi đã mưu phản Cảnh gia, cần gì phải nghĩ không thông, một mình chịu dày vò?
- Đây là chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm.
Bóng dáng cao lớn vẻ mặt lãnh đạm.
Bà tử khinh thường liếc qua bóng dáng cao lớn kia:
- Ngươi và Cảnh gia có thù không đợi trời chung, hiện tại cải tà quy chính, cùng chúng ta hợp tác vì thân nhân báo thù, có cái gì tốt không nghĩ thông chứ? Thôi, dù gì những lời này ta nói không biết bao nhiêu lần, nhưng ngươi chính là nghe không vào. Hôm nay tìm ngươi đi ra, là muốn cho ngươi tìm lấy cớ cưỡi ngựa đi thị trấn một chỗ đưa ít đồ.
- Cái gì vậy?
Bóng dáng cao lớn nhíu mày hỏi.
- Không có gì, chỉ là vài tờ bản thảo mà thôi.
Bà tử đem một chồng trang giấy Đỗ Quyên chép kia đưa về phía bóng dáng cao lớn.
Nam tử cao lớn cũng không biết chữ, tùy ý liếc một cái, đã đem chúng nhét vào trong ngực.
- Còn có chuyện khác sao?
- Có một việc.
- Nói.
- Có một nha đầu Bảo Bình gặp phải ta cùng với Đỗ Quyên bàn việc, ngươi hỗ trợ đem nàng giải quyết đi.
Bà tử lấy giọng điệu mệnh lệnh nói.
Nam tử thân hình cao lớn lại lập tức lắc đầu:
- Ta cùng chủ nhân của Cảnh phủ có cừu oán, không liên lụy những người khác.
- Ngươi!
Bà tử lập tức biến sắc mặt thành tức giận.
Nhưng nam tử cao lớn cũng là lạnh lùng nói:
- Ta tại sao phải có cừu oán với Cảnh gia? Không phải là bởi vì bọn họ làm việc không từ thủ đoạn, không rõ thị phi, liên lụy tới người vô tội sao? Cho nên sai lầm như vậy, ta sẽ không đi phạm vào.
Thanh âm dị thường kiên quyết!
Sắc mặt bà tử bỗng nhiên trầm xuống, tuy nhiên lập tức mặt nhăn đầu lại cúi xuống:
- Ai nói Bảo Bình không phải là chủ nhân Cảnh phủ?
Nam tử cao lớn nghe vậy sửng sốt.
- Bảo Bình là thiếp thân đại nha hoàn bên người Cảnh Giang Long, tương lai tất nhiên sẽ trở thành nữ nhân của Cảnh Giang Long, coi phân tình nàng ta và Cảnh Giang Long từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho dù sinh không được một nam nửa nữ, cũng sẽ được nâng làm thị thiếp đấy, đây cũng thuận lý thành chương đi?
Bà tử phân tích rõ ràng nói:
- Như vậy thị thiếp của Cảnh Giang Long, có tính là chủ nhân Cảnh phủ không chứ?
- Nhưng nàng bây giờ còn chưa phải nữ nhân của Cảnh Giang Long.
- Làm sao ngươi biết?
Bà tử cũng là vẻ mặt khắc nghiệt cười lạnh:
- Cảnh Giang Long là nam đinh duy nhất của Cảnh phủ, Bảo Bình chẳng qua là một tiểu nha hoàn, vì vinh hoa phú quý, nàng nghĩ hết biện pháp đánh vỡ đầu đều mơ tưởng lên lên giường Cảnh Giang Long đi? Bọn họ lại là mỗi ngày ở chung một chỗ, ai có thể bảo chứng Bảo Bình bây giờ còn là thân trong sạch?
- Còn có người kia kêu là Ngọc Sai, yên thị mị hành, vừa thấy chính là một tiểu hồ ly, Cảnh Giang Long không cần câu ngón tay, chính nàng ta liền sớm đã dán lên đi lên rồi.
Nam tử cao lớn nhíu mày, trầm mặc không nói.
- Lại có, cái lão bất tử Cảnh gia kia không biết có bao nhiêu mong muốn ôm tôn tử, Bảo Bình và Ngọc Sai cho dù bây giờ còn chưa trèo lên giường Cảnh Giang Long, cũng khoảng cách cũng không xa.
- Được!
Nam tử cao lớn hít một hơi thật sâu, cắn răng đồng ý.
- Địa chỉ truyền tin ngươi cũng biết, không cần ta lặp lại lần nữa chứ?
- Ừ.
Nam tử cao lớn xoay người liền đi.
- Đi thị trấn không cần phải gấp trở về, ngươi có thể đi Ngọc nương nơi đó ngồi một chút.
Thanh âm bà tử trêu tức từ phía sau truyền đến:
- Ngọc nương mỗi ngày một mình đợi ở trong tiểu viện, không biết có bao nhiêu buồn, có bao nhiêu nhớ ngươi đâu.
Nam tử cao lớn nghe vậy, trên mặt liền hiện lên một chút phức tạp.
Bà tử đợi nam tử cao lớn đi xa, lúc này mới đắc ý cười khẽ, lại đi về hướng biệt viện.
Hai người sau khi rời đi, một bóng dáng nhanh nhẹn đột nhiên xuất hiện tại chỗ bọn họ nói chuyện với nhau.
- Lại có hộ vệ Cảnh phủ phản bội Tiểu thiếu gia!
Bóng dáng mềm mại thần sắc kinh ngạc, phải biết rằng hộ vệ Cảnh phủ vẫn luôn bảo đảm Cảnh gia sừng sững không ngã, không bị thế gia nhà quyền quý khác ức hiếp.
- Chuyện này phải nhanh một chút bẩm báo với Tiểu thiếu gia.
Đám người Giang Long tới huyện Ninh Viễn, Giang Long cũng chưa có trở về phủ, trực tiếp đi đến trước cửa tửu lâu lớn nhất huyện Ninh Viễn mới xuống xe ngựa.
Hoàng Kim Lâu!
Tên rất tục, nhưng gian tửu lâu này có một loại rượu chiêu bài Hoàng Kim tự ủ, nổi tiếng kinh thành, mặc dù là rất nhiều huân quý thế gia ở trong kinh thành, cũng sẽ thường xuyên phái tôi tớ trong phủ tới đây mua đồ ăn.
Tuy nhiên Hoàng Kim Lâu cũng có quy định, nói rượu Hoàng Kim số lượng hữu hạn, tới đây mua rượu, nhiều nhất không thể vượt qua ba hũ.
Từng có công tử nhà quyền quý thân phận không đơn giản bất mãn, tới cửa gây rối, đồng thời cũng có người thấy hơi tiền nổi máu tham, định cưỡng ép chiếm lấy.
Trong đó nổi danh nhất đấy, là tham niệm của một vị hoàng hoàng thân quốc thích.
Tuy nhiên chủ nhân sau lưng Hoàng Kim Lâu cũng có chỗ dựa, những người này cuối cùng tất cả đều là không công mà lui.
- Ha ha, đi vào Hoàng Kim Lâu, không thể không uống rượu Hoàng Kim.
Sài Thế Vinh cũng thích uống rượu, vừa bước vào cửa chính Hoàng Kim Lâu, đã cao giọng cười nói.
Giang Long cũng có nghe nói Hoàng Kim Lâu hàng đầu, nhưng hắn và nguyên thân đều chưa từng tới đây.
- Ta đây bất kể là rượu Hoàng Kim, hay là rượu bạc trắng, chỉ cần hương vị dễ uống, trước hết ẳm đến cho ta hơn mười hũ lớn rồi nói sau!
Hồng Thiết Trụ ồm ồm nói.
- Vị khách quan kia, ngài là lần đầu tiên đến Hoàng Kim Lâu đi?
Thấy có khách nhân tới cửa, tiểu nhị rất nhanh chóng chào đón cười hì hì nói với Hồng Thiết Trụ.
Hồng Thiết Trụ trừng mắt lớn:
- Sao? Lần đầu tiên tới cửa, liền không để cho uống rượu sao?
- Cũng không phải.
Tiểu nhị một chút cũng không sợ Hồng Thiết Trụ trừng mắt giận, vẫn đang nở nụ cười:
- Chỉ có điều quán rượu có quy định, nếu là khách đến mua rượu Hoàng Kim mang đi, nhiều nhất không thể vượt qua ba hũ lớn, mà khách nhân tới tửu lâu uống rượu, thì nhiều nhất không thể hơn hai hũ.
- Hả? Ngươi là ức hiếp ta đây đầu mất linh quang có phải hay không? Nào có tửu lâu nào mở, mà lại không tận hứng bán chứ?
Hồng Thiết Trụ xắn tay áo liền định động thủ.
May mắn Sài Thế Vinh trước một bước ngăn lại, cũng nói tiểu nhị không lừa gã.
Hồng Thiết Trụ rất là bất mãn:
- Cái tửu lâu chim này, người ta uống chút rượu, cũng không cho uống sảng khoái, không bằng đổi chỗ khác.
- Khách quan, rượu Hoàng Kim số lượng hữu hạn, nhưng nhữnh thứ khác rượu, ngài có thể tận hứng uống.
Tiểu nhị chắp tay nói xen vào.
Lúc mấy người đang nói chuyện, một ít khách nhân trong tửu lâu cũng dời mắt lại đây, thấy Hồng Thiết Trụ muốn đùa giỡn còn tưởng rằng có thể nhìn đến náo nhiệt, lại không nghĩ bị đồng bạn ngăn lại.
Không khỏi cực kỳ thất vọng, chỉ trỏ về bên này.
Đúng lúc này, Lâm Nhã đi theo phía sau Giang Long, một trước một sau đi vào tửu lâu.
Trong nháy mắt, toàn bộ quán rượu liền đều là yên tĩnh trở lại, kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đến tận lúc đám người Giang Long lên tới lầu hai, lầu một mới là ồ lên một tiếng.
- Nàng kia là ai?
- Đẹp quá a!
- Khuynh quốc khuynh thành!
- Đáng tiếc đã chải kiểu tóc phụ nhân, đã lập gia đình.
Tiếng than thở xen lẫn tiếc hận bao phủ cả lầu một.
Cũng có mấy người thanh niên rất có thân phận địa vị, quần áo hoa lệ, nhìn chằm chằm bóng lưng đám người Giang Long hai mắt lóe ra.
Tuy nhiên một thanh âm vang lên, làm cho bọn họ bỏ đi ý niệm cưỡng đoạt trong đầu.
- Người đi trước là Sài Thế Vinh của Thành Quốc Công quý phủ đi...
Cái danh Thành Quốc Công phủ đứng hàng đầu ở cái kinh thành này rất là dễ dùng đấy.
Lên đến lầu hai, tiểu nhị dẫn mọi người đi tới trước bàn gần cửa sổ, vừa lấy cái khăn vắt trên bờ vai lau nhanh cái bàn sạch sẻ, vừa cười nịnh mở miệng hỏi:
- Vài vị khách quan muốn ăn chút gì đó?
- Cứ việc mang lên các món đặc sắc là được rồi.
Sài Thế Vinh rất là đại khí khua tay nói.
- Tới liền!
Tiểu nhị lên tiếng trả lời, liền xuống lầu.
Lúc này Hồng Thiết Trụ rống quát:
- Trước đem đem cái gì kia rượu Hoàng Kim rượu bạc trắng ẳm đến hai hũ, để ta đây nếm thử hươngvị.
- Vâng!
Bởi vì Lâm Nhã là nữ tử, cho nên mở hai bàn.
Hơn nữa lại nhiều người, cho nên Giang Long và Lâm Nhã ngồi chung.
Sài Thế Vinh lúc này chạy tới ngồi xuống bên cạnh của Giang Long, tò mò hỏi:
- Đệ nói đệ muốn xây dựng một xưởng in, việc này có thể kiếm được tiền sao?
Hóa ra mặc dù y là con cháu Thành Quốc Công phủ, nhưng lại không phải là trưởng tử có thể kế thừa gia nghiệp.
Cho nên bình thường trong tay chút tiền ấy cũng chỉ đủ để uống chút rượu hoa thôi.
Nếu có mối kinh doanh tốt, y cũng muốn xía vào một chút, làm ít tiền tiêu.
- Đương nhiên, có chuyện xưa Tiểu thiếu gia biên soạn, nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền!
Giang Long còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Bảo Bình đã giương cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo mở miệng.
- Chuyện xưa? Chuyện xưa gì?
Sài Thế Vinh rất là tò mò.
← Hồi 103 | Hồi 105 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác