← Hồi 241 | Hồi 243 → |
Các binh sĩ còn sống không có tư cách nghỉ ngơi, Thiết Huyết Trấn không có nhân viên hậu cần, chỉ có thể tự mình làm những công việc nặng nề như dọn dẹp chiến trường, chăm sóc thương binh, bắt giữ tù binh, thu gom vũ khí, khôi giáp, kiểm tra chiến lợi phẩm, khuân vác đồ quân nhu mà địch nhân bỏ lại...
Đối với đại đa số người mà nói, nhiều thi thể như vậy, đào hầm chôn lấp là chuyện không thực tế, hỏa thiêu ngay tại chỗ mới là cách làm đỡ tốn công nhất.
Vì thế trên chiến trường được đốt lên một đống củi rất to, từng đám thi thể được ném vào trong đống lửa ấy, biến thành tro tàn.
Các kỵ binh từ xa lúc này mới đánh xong quay lại, trường mâu của Phương Hổ vung cao, trên đó còn ghim thủ cấp của Lỗ Thanh, hắn cao giọng reo to:
- Thiển thiếu, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi!
Trên mặt Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười an ủi.
Phương Hổ vọt tới cạnh Thiển Thủy Thanh đầu tiên:
- Thiển thiếu, chúng ta thắng một trận lớn, quân Đế quốc Kinh Hồng bại rồi!
- Vì sao quay lại sớm như vậy?
- Kế hoạch là phải truy kích ít nhất ba ngày, nhưng hôm qua ngươi liều chết giữ chân Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu, không phải chúng ta không phát hiện ra...
Niềm hưng phấn của Phương Hổ lúc này thu lại:
- Thiển thiếu, chúng ta không yên tâm về ngươi. Rất xin lỗi, ta không còn lòng dạ nào tiếp tục truy kích địch...
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Bích Không Tình cũng lạnh lùng nói:
- Nơi đây không phải là thành Bình Dương, địa hình tương đối phức tạp, chúng ta không có bộ binh đi theo, khó lòng mở rộng chiến quả, hiệu quả của việc len lỏi từng ngóc ngách truy kích địch không phát huy ra được bao nhiêu, cho nên có đuổi cũng vô ích.
- Nói cũng đúng, Mịch Tử Âu... Là ta tính sai, không ngờ Mịch Tử Âu lại chọc gậy bánh xe như vậy...
Thiển Thủy Thanh cười khổ, phóng mắt nhìn quanh, chiến sĩ Ưng Dương Kỳ đã không còn lại bao nhiêu...
Trận đại chiến đêm qua, Thiển Thủy Thanh đã thật sự lãnh giáo năng lực chiến đấu của kỵ binh tinh nhuệ Hàn Phong quan. Cho dù Chu Tử Xuân tử trận, Quỷ kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng cũng không sụp đổ, ngược lại, dưới tình huống bọn chúng thấy không còn hy vọng chiến thắng, nhưng vẫn liều mạng tử chiến, dùng tinh thần liều mạng của chúng chứng tỏ cho mọi người biết rằng, cho dù không còn niềm tin chiến thắng, ít nhất bọn chúng vẫn còn lòng can đảm liều chết. Kết quả là cuối cùng toàn bộ một vạn Quỷ kỵ binh tử trận sa trường, không một ai quay lưng về phía địch, mà chiến sĩ của Ưng Dương Kỳ cũng gần như chết hết. Chín ngàn chiến sĩ Ưng Dương Kỳ, sau khi trải qua một ngày một đêm khổ chiến cuối cùng chỉ còn lại hơn hai ngàn.
Doanh Chủ Lao Sơn Doanh Tông Trác tử trận, Vệ Giáo Lữ Bân tử trận, Vệ Giáo Quan Hải Sơn tử trận, Vệ Giáo Sùng Minh Viễn trọng thương, Doanh Chủ Thạch Cương Doanh Thiều Phi Chí tử trận, Vệ Giáo Sử Tĩnh Trạch tử trận, Vệ Giáo Ngụy Dật Dục tử trận, Doanh Chủ Kim Sa Doanh Thi Thành trọng thương, Vệ Giáo Khương Nhiên Quang tử trận, Vệ Giáo Ngô Chí Tường tử trận.
Quan quân các Doanh lớp chết lớp bị thương, ba Doanh Chủ thì đã chết hai người, chín Vệ Giáo sáu chết hai trọng thương, một bị thương nhẹ. Mười tám Lữ Úy còn bốn người đứng vững. Tướng sĩ Ưng Dương Kỳ từ Mộc Huyết trở xuống, người còn lành lặn không bị thương có thể nói đếm trên đầu ngón tay, bản thân Mộc Huyết cũng bị thương không nhẹ.
Đây là trận chiến trên chiến trường cục bộ có tổn thất lớn nhất từ sau khi Thiển Thủy Thanh vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bị Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu giết chết gần sáu ngàn người. Mặc dù Thiển Thủy Thanh lấy bộ binh đánh kỵ binh, lại là quân mệt mỏi đánh với quân tràn trề sức lực, có thể đạt được thắng lợi đã là không dễ, nhưng chuyện này vẫn làm cho Thiển Thủy Thanh đau lòng khôn xiết. Lúc Thiết Phong Kỳ đánh ở thành Bình Dương, đối mặt với hai mươi vạn đại quân nhưng chỉ tổn thất có năm ngàn, hôm qua khi Ưng Dương Kỳ thủ vững trước mười vạn đại quân tiến công, cũng chỉ hy sinh hơn ngàn người. Nhưng một trận này đã bị Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu giết sáu ngàn, ngay cả toàn chiến cuộc suýt nữa cũng bị hắn xoay chuyển tình thế.
Trận này, Quỷ kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng đã dùng tính mạng và lòng can đảm của mình để tỏ rõ danh dự của dũng sĩ Đế quốc Kinh Hồng.
Vì chuyện Ưng Dương Kỳ phải ở lại giữ chân Quỷ kỵ binh, kế hoạch của Thiển Thủy Thanh xuất hiện thiếu thốn binh lực nghiêm trọng, đội hình càn quét không còn, chỉ có thể dựa vào đội hình tấn công để hoàn thành trọng trách tiêu diệt địch, cũng mang tới áp lực rất lớn cho ba Kỳ còn lại của Thiết Huyết Trấn. Lão soái Lỗ Thanh tổ chức một toán quân năm ngàn người tiến hành tử chiến cùng Huyết Phong Kỳ. Vì muốn tiêu diệt đối thủ nhanh chóng, tránh chuyện địch quân coi đây là trung tâm, dần dần tập trung lại tiến hành phản kích, Bích Không Tình đã hạ lệnh bằng mọi giá phải tiêu diệt địch trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi trả giá tổn thất một ngàn năm trăm người vừa chết vừa bị thương, rốt cục Huyết Phong Kỳ mới tiêu diệt toàn bộ đối thủ với tốc độ nhanh nhất, bản thân Lỗ Thanh cũng tử trận đương trường.
Không còn sự phản kích nào nữa, đại quân Đế quốc Kinh Hồng cũng đã không còn ý chí chiến đấu, lúc này mới xuất hiện cuộc chiến đánh cho đại quân địch tan tác. Nhưng tướng sĩ ba Kỳ không phải không phát hiện ra biến hóa do Quỷ kỵ binh mang lại ở phía sau, vì lo cho an nguy của Thiển Thủy Thanh, đồng thời cũng thiếu bộ binh duy trì đội hình càn quét, rốt cục không dám tiến hành truy kích toàn diện đúng theo kế hoạch. Trận chiến đánh tan tác thiếu đi phần truy kích, cho nên chiến quả chỉ có hạn mà thôi, không thể hoàn thành mục tiêu tiêu diệt toàn quân địch, kế hoạch tiêu diệt hoàn toàn ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng của Thiển Thủy Thanh cũng không thể hoàn thành trọn vẹn.
Vẫn là Phương Hổ lên tiếng an ủi:
- Được rồi, đừng tiếc nữa. Cho dù là chiến tướng thiên tài đi nữa cũng không thể tính tới được hết tất cả khả năng có thể phát sinh trên chiến trường. Nếu như ngươi có thể tính được khả năng Mịch Tử Âu sẽ xuất hiện ở đây, vậy ngươi không còn là người nữa, mà là thần thánh. Không phải ngươi thường nói, trên đời này không có Tướng quân thường thắng, chỉ có Tướng quân bất bại hay sao? Chiến tranh vốn không có đạo lý thường thắng, chỉ có đạo lý bất bại, để đối phó với ba mươi vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng, ngươi đã phải dốc hết tâm huyết, cho dù trúng kế một trận của Quỷ kỵ binh cũng không đáng kể gì. Đương nhiên Mịch Tử Âu được một lần kiêu ngạo, nhưng nếu bảo hắn đối đầu trực diện với ngươi trên chiến trường, chúng ta tin rằng hắn không phải là đối thủ của ngươi.
Thiển Thủy Thanh chỉ biết cười khổ:
- Tiểu tử ngươi chỉ giỏi an ủi người khác.
Phương Hổ cười ha hả:
- Dù sao hắn cũng không làm gì được ngươi, không phải ngươi vẫn còn sống yên lành sao?
- Thế nhưng Ưng Dương Kỳ của ta... coi như phế rồi!
- Chỉ cần có thể bắt được Lương Khâu Húc, cái chết của những huynh đệ Ưng Dương Kỳ sẽ không phải là vô ích.
Thiển Thủy Thanh thở ra một hơi thật dài:
- Bắt sống Lương Khâu Húc e rằng rất khó khăn, Mịch Tử Âu không có mặt trong đội ngũ tấn công chúng ta, như vậy rất có thể là hắn đã đi cứu Lương Khâu Húc. Cũng không biết hiện tại bọn Lạp Nhĩ ra sao... ?
Trong lòng mơ hồ có cảm giác lo lắng không yên, Thiển Thủy Thanh cảm thấy, e rằng bọn Lạp Nhĩ khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Khi ánh dương quang đã lên cao, từ chiến trường ở phương xa xuất hiện một cánh quân kỳ lạ.
Cánh quân này có cách ăn mặc hoàn toàn khác với quân chính quy, bọn họ mặc đủ thứ trang phục khác nhau, vũ khí cũng đủ các kiểu dáng. Có đại phủ, trọng kiếm, có trường mâu, có búa sắt to lớn... Hàng ngũ của bọn họ hết sức lộn xộn, không theo đội hình, tất cả đang chậm rãi hiện ra trên vùng bình nguyên phía trước, có tới tám vạn đại quân gần như bao phủ khắp bình nguyên.
Cờ xí của cánh quân này thôi thì đủ loại, thượng vàng hạ cám, thứ gì cũng có. Cái gì mà đoàn lính đánh thuê Cự Lãng, rồi đoàn lính đánh thuê Huyết Chiến, còn có đoàn lính đánh thuê Hải Sa, và nhiều nữa...
Đây là các đoàn lính đánh thuê mà Thiển Thủy Thanh đã nhờ Lạp Nhĩ bỏ ra một số tiền lớn mời từ Liên minh các thành thị tự do tới. Hiện giờ một đám tráng hán cao to đang dẫn đầu đoàn quân, rõ ràng Lạp Nhĩ cũng có mặt trong đó, số người này chính là thủ lĩnh của các đoàn lính đánh thuê.
Đám người vì tiền bán mạng này, ai nấy cũng có chút tài năng, công phu chiến đấu đơn độc của ai nấy đều hết sức cường tráng. Chỉ nhìn vũ khí của bọn họ, có thể thấy tuyệt đại đa số bọn người này đều là những kẻ liều mạng. Bọn họ sở trường sử dụng vũ khí cỡ lớn, giỏi về chiến thuật tác chiến tổ chức ở quy mô nhỏ, phục kích, tập kích ban đêm... Tuy rằng lúc này bọn họ đang đi tới với đội hình lộn xộn như vậy, nhưng đến khi ra trận, bọn họ cũng có phương thức tổ chức và kỷ luật của riêng mình. Cũng vì như vậy, Thiển Thủy Thanh mới yên tâm giao cho bọn họ nhiệm vụ phục kích Lương Khâu Húc và tám vạn Ngự Lâm quân của ông ta.
Tám vạn lính đánh thuê mai phục đánh lén tám vạn Ngự Lâm quân, lính đánh thuê có kinh nghiệm tác chiến phong phú tuyệt đối có tư cách tiêu diệt toàn bộ đối thủ.
Nhưng giờ phút này trông bọn họ ai nấy đều tỏ ra ủ rũ chán chường, muốn khóc mà không ra nước mắt, Thiển Thủy Thanh chỉ biết lắc lắc đầu:
- Bọn Lạp Nhĩ thất bại rồi, họ không bắt được Lương Khâu Húc.
Phương Hổ và Bích Không Tình đồng thời than dài.
Không nghi ngờ gì nữa, đây hẳn là kiệt tác của Mịch Tử Âu.
Kế hoạch Thiển Thủy Thanh phái Lạp Nhĩ dẫn tám vạn lính đánh thuê mai phục Lương Khâu Húc, vì sự xuất hiện của Mịch Tử Âu mà gặp phải biến hóa to lớn. Tình huống lúc đó là như vầy: Tám vạn lính đánh thuê nhờ vào ưu thế bất ngờ, vốn đã đánh cho Ngự Lâm quân của Lương Khâu Húc bại lui. Mắt thấy Lương Khâu Húc sắp sửa vào tay, không ngờ Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu lại xuất hiện như bóng ma sau lưng bọn họ.
Bản lãnh chỉ huy tác chiến của tên Mịch Tử Âu kia quả nhiên hết sức tài ba, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua đã phát hiện ra cánh quân lính đánh thuê này là do ít nhất mười đoàn lính đánh thuê hợp lại mà thành, bởi vậy gặp phải vấn đề rất lớn về chỉ huy và phối hợp. Cho nên một mặt Mịch Tử Âu nhắm vào điểm yếu này tấn công mạnh mẽ, mặt khác phái ra kỵ binh tinh nhuệ đánh thẳng vào trung tâm chỉ huy của đội quân lính đánh thuê này, sử dụng sách lược sở trường của hắn. Hai tên thủ lĩnh của hai đoàn lính đánh thuê tử trận ngay tại chỗ, lính đánh thuê của Liên minh các thành thị tự do chợt gặp phải biến cố này, bị đánh cho thất điên bát đảo. Nói chung đám lính đánh thuê này nếu kêu gọi bọn họ hợp tác để phát tài cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu kêu gọi bọn họ hợp tác quên mình vì người khác, trợ giúp đồng minh, vậy thì hơi khó... Các đoàn lính đánh thuê bắt đầu kết trận tự bảo vệ mình, Mịch Tử Âu nhân cơ hội đó bèn dẫn một vạn Quỷ kỵ binh của hắn tung hoành ngang dọc giữa tám vạn lính đánh thuê, mở ra một đường máu, cướp đi miếng thịt béo Lương Khâu Húc ngay trước mũi bọn họ. Tuy nhiên may mắn là lúc ấy Mịch Tử Âu vì dốc lòng cứu Lương Khâu Húc nên không rảnh chiếu cố đến những người khác. Tuy con cá lớn Lương Khâu Húc đã chạy thoát, nhưng những con cá nhỏ đi theo bên cạnh ông ta lại sa lưới rất nhiều. Bá quan văn võ trong triều đi theo Lương Khâu Húc có hơn trăm, ngoại trừ một số rất ít trốn thoát ra, còn lại đa số quan lớn quyền quý vì trận chiến này mà lọt vào tay Thiển Thủy Thanh, coi như là một chút bù đắp nho nhỏ cho nỗi tiếc nuối lớn lao trong lòng Thiển Thủy Thanh.
Cứ như vậy, hai lộ Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu, một lộ suýt nữa khiến cho cục diện ở chiến trường chính của Thiển Thủy Thanh thất bại, một lộ khác cứu đi Lương Khâu Húc, có thể nói đã triệt để phá hỏng toàn bộ kế hoạch của Thiển Thủy Thanh.
Lạp Nhĩ vừa từ chiến trường trở về, vừa nhìn thấy Thiển Thủy Thanh liền phẫn nộ rống to:
- Tên khốn kiếp này, còn có hai mươi thước nữa, hai mươi thước nữa thôi là chúng ta có thể bắt được Lương Khâu Húc! Nhưng hậu quân của chúng ta lại không thể ngăn chặn đội Quỷ kỵ binh kia! Tên khốn Mịch Tử Âu giết thẳng về phía Vương giá, mấy huynh đệ của ta đã lập tức hy sinh, hy sinh rồi!
Phương Hổ trầm giọng nói:
- Xem ra Mịch Tử Âu đã trở thành một phiền phức mới cho chúng ta, ngày nào còn chưa giải quyết được tên này, ngày đó Thiết Huyết Trấn ta vẫn chưa được yên lành!
Thiển Thủy Thanh chắp tay trầm tư hồi lâu, sau đó thở dài nói:
- Không, Hổ Tử, Mịch Tử Âu không có khả năng trở thành phiền phức của chúng ta. Đôi khi muốn giải quyết phiền phức, cũng không nhất định phải ra chiến trường.
- Ý của ngươi là...
- Lập tức phát ra thông cáo trong phạm vi toàn đại lục, nói rằng: "Từ khi Thiết Huyết Trấn vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bản nhân Thiển Thủy Thanh tung hoành ngàn dặm, trải qua trăm trận, chưa hề thất bại, tự cho rằng Đế quốc Kinh Hồng không còn ai là địch thủ! Không ngờ trận chiến Trung thu, Tướng quân Mịch Tử Âu lại khám phá ra được quỷ kế của Thủy Thanh, có được năng lực đoán trước hành động của địch, trầm ổn mưu trí, chuẩn bị kế hoạch trước rồi mới hành động, chặn đứng thế thắng của quân ta, lập công cứu giá. Thủy Thanh bất tài, cam bái hạ phong, tự thẹn không bằng. Từ đây về sau, phàm Mịch Tướng quân tới chỗ nào, ắt Thủy Thanh sẽ tránh xa nơi ấy, không dám coi là địch, để tỏ lòng tôn kính!"
- Ngươi nói cái gì? Thiển thiếu, ngươi điên rồi sao?
Phương Hổ thất thanh kêu lên.
- Ta bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên trả lời:
- Cứ làm theo lời ta, cứ phát ra thông cáo!
O0o
Trận đại chiến Trung thu đã trở thành sân khấu biểu diễn dành riêng cho hai người Thiển Thủy Thanh và Mịch Tử Âu, Mịch Tử Âu nhờ vậy mà nổi danh đại lục. Hắn đã trở thành Tướng quân đầu tiên tập kích Thiển Thủy Thanh thành công, cũng làm cho Thiển Thủy Thanh tổn thất nặng nề, còn cướp mất miếng ăn đã kề sát miệng Thiển Thủy Thanh, đồng thời là Tướng quân đầu tiên được Thiển Thủy Thanh mở lời khen ngợi, công bố rằng: "Không dám coi là địch!"
Ngược lại với biểu hiện xuất sắc của hai vạn Quỷ kỵ binh Mịch Tử Âu, biểu hiện của đại quân chủ lực Đế quốc Kinh Hồng là vô cùng thê thảm. Không chỉ bọn chúng không còn niềm tin thắng lợi, càng thiếu lòng can đảm liều chết, hai chuyện này hợp lại đưa tới kết quả là tan tác. Mà nguyên nhân chủ yếu trong chuyện này ngoại trừ phẩm chất bản thân kém cỏi, nguyên nhân quan trọng là vì 'tấm gương tốt' Lương Khâu Húc. Sự rút lui của Lương Khâu Húc đã đưa đến chuyện một đám Tướng quân rút chạy theo, kết quả, hai mươi vạn đại quân ở lại trở thành chim lạc bầy, tất cả chiến lực tan rã, nhờ vậy Thiết Huyết Trấn mới thắng trận dễ dàng.
Nếu không phải Quỷ kỵ binh của Mịch Tử Âu tập kích bất ngờ, như vậy trận chiến này có thể coi là trận chiến hoàn mỹ nhất của Thiển Thủy Thanh từ trước tới nay.
Dù vậy, ngoại trừ tám vạn Ngự Lâm quân mà Lương Khâu Húc mang đi, còn lại hơn mười chín vạn đại quân chủ lực Đế quốc Kinh Hồng, trong số này có sáu phần mười binh sĩ hoặc chết hoặc bị bắt làm tù binh. Thiết Huyết Trấn một trận chiến thành công, đạt được chiến tích huy hoàng nhất từ lúc vào Đế quốc Kinh Hồng cho tới nay. Nhưng Thiết Huyết Trấn cũng phải trả giá lớn nhất từ khi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, bằng số binh sĩ tổn thương trong một trận chiến. Gần một vạn binh sĩ đã tử trận sa trường, binh lực của Thiết Huyết Trấn vì vậy mà chỉ trong trận này đã thiệt hại một phần ba, chỉ còn lại hai vạn một ngàn binh sĩ.
Chuyện tồi tệ nhất chính là hai mục tiêu chiến lược lớn nhất của Thiển Thủy Thanh cuối cùng chỉ hoàn thành được một nửa.
Chiến tranh có những khi không thể chỉ dựa vào con số tử vong mà phân thắng bại, quan trọng là phải xem có hoàn thành được mục tiêu mà mình mong muốn hay không. Nếu như có thể hoàn thành mục tiêu, như vậy cho dù tổn thất lớn đến đâu cũng có thể gọi là thắng lợi, nhưng nếu không hoàn thành được mục tiêu, vậy tổn thất dù nhỏ cũng coi như thất bại.
Mỗi một chiến dịch như vậy, ngoại trừ chuyện phải tính toán chi tiết rõ ràng, càng phải tính toán kết quả của toàn chiến dịch.
Thiển Thủy Thanh định ra hai mục tiêu chiến lược cho kế hoạch lần này.
Mục tiêu thứ nhất là bắt giữ Lương Khâu Húc, kết quả vì sự tham gia của Mịch Tử Âu khiến cho Lương Khâu Húc chạy thoát, ý đồ chiến lược bắt giữ Hoàng đế đối phương để nghênh ngang rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng coi như tiêu tan thành mây khói. Mà mục tiêu chiến lược thứ hai, tiêu diệt một số lượng lớn quân địch, để đề phòng một khi mục tiêu thứ nhất thất bại, Thiết Huyết Trấn cũng sẽ có không gian hoạt động thoải mái hơn khi trước, nhưng cũng chỉ hoàn thành được một nửa. Thiết Huyết Trấn trả giá tổn thất nặng nề, cuối cùng đạt được chiến quả tiêu diệt mười sáu vạn đại quân Đế quốc Kinh Hồng, nhưng vẫn còn có mười bốn vạn quân chạy thoát. Coi như kế hoạch ăn một bữa tiệc vô cùng thịnh soạn do Thiển Thủy Thanh chuẩn bị từ lâu, đã bị buộc ngừng lại giữa chừng...
Vì thế nét mặt hài lòng của Thiển Thủy Thanh trước khi quyết chiến diễn ra, sau khi kết thúc lại phủ một vầng mây u ám...
O0o
Hai mục tiêu chiến lược lớn trong kế hoạch không thể thực hiện, chính mình tổn thất gần vạn binh mã, đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, đây chính là một trận đại bại không còn nghi ngờ gì nữa.
Mặc dù diệt được rất đông quân địch, nhưng đối với người Đế quốc Kinh Hồng vốn có nguồn chiêu mộ binh sĩ vô cùng vô tận, cho dù tổn thất có nặng nề hơn nữa, bọn họ cũng có thể chịu được, mà Thiển Thủy Thanh không thể chịu được tiêu hao như vậy. Ưng Dương Kỳ gần như chết sạch trong trận chiến này, Huyết Phong Kỳ cũng gặp phải lần tổn thất nặng nề đầu tiên từ khi tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay, toàn bộ Thiết Huyết Trấn lại trở về tình trạng chiến lực như sau lần bao vây tiêu diệt lần đầu tiên của người Đế quốc Kinh Hồng. Mặc dù Thiển Thủy Thanh còn được một cánh quân lính đánh thuê có thể sử dụng, nhưng dù sao cánh quân này cũng không trực thuộc hắn cai quản, lúc sử dụng sẽ mang tới nhiều phiền phức và bất tiện.
Chuyện khác chưa nói, chỉ tính số tiền bỏ ra thưởng sau đại chiến lần này, khiến cho Thiển Thủy Thanh chảy một số máu thật nhiều. Mặc dù số vật tư của người Đại Đế quốc Tây Xi đã chuyển tới, nhưng lòng tham của tám vạn lính đánh thuê kia vô cùng to lớn như một cái giếng vừa to vừa sâu, bất kể lấp bao nhiêu cũng không đầy. Cứ tiếp tục như vậy, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ chi dụng.
Mà quan trọng nhất là sau khi mất đi mục tiêu số một là Lương Khâu Húc, sau này Thiết Huyết Trấn phải đi theo con đường nào đây...
Có người ủng hộ tiếp tục thực hiện theo kế hoạch ban đầu, tiếp tục đánh du kích chiến, cho đến khi người Đế quốc Kinh Hồng không chịu nổi, chủ động buông bỏ không bao vây tiêu diệt nữa, tiễn Thiết Huyết Trấn về nhà mới thôi.
Cũng có người cho rằng trước mắt không nên tiếp tục đánh nữa, mặc dù trận này người Đế quốc Kinh Hồng đại bại, nhưng Thiết Huyết Trấn cũng cần phải tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục.
Cũng có người cho rằng nên tiếp tục phát động phản công, tấn công toàn diện các nơi thành thị làng thôn trên khắp Đế quốc Kinh Hồng, làm cho sự thống trị trong nước của người Đế quốc Kinh Hồng càng thêm khốn đốn.
Cách nào cũng có lý của nó, cũng có khuyết điểm riêng, có người ủng hộ, cũng có người phản đối. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, chuyện rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng trong khoảng thời gian ngắn đã không thể trông cậy được nữa, chuyện sa vào vũng lầy chiến đấu trường kỳ đã dần hiện rõ ra. Mà xét theo thế cục trước mắt, sợi dây thừng thất bại vẫn treo trên cổ Thiết Huyết Trấn, chưa rời xa được chút nào.
Mà quan trọng nhất là Thiển Thủy Thanh phải lập tức đưa ra quyết định, xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.
- Trước hết hãy đi xem tù binh của chúng ta, có lẽ trên người bọn chúng, ta có thể kiếm được chút gì đó có ích.
Thiển Thủy Thanh quyết định như vậy.
Chiều hôm đó, rất nhiều quan viên Đế quốc Kinh Hồng bị đám lính đánh thuê của Lạp Nhĩ bắt được bị áp giải vào sảnh hội nghị của thành Thái Tang.
Không thể không nói bản lĩnh bắt dê béo của bọn lính đánh thuê này thật sự là cao minh. Mặc dù Mịch Tử Âu phục kích bất ngờ khiến cho lính đánh thuê tổn thất nặng nề, nhưng bọn người này gần như có linh tính theo bản năng đối với tiền tài. Bất cứ tên quan viên nào muốn bỏ chạy ngay trước mặt bọn họ, cho dù tên quan viên ấy mặc quần áo binh sĩ, bọn họ cũng chỉ cần liếc mắt nhìn qua là biết rốt cục ai là quan viên, ai là binh sĩ.
Thiển Thủy Thanh treo giải thưởng cho mỗi binh sĩ bắt được là mười kim tệ, nhưng giải thưởng cho quan viên từ thất phẩm trở lên thì cao hơn rất nhiều. Từ thất phẩm trở lên, mỗi tên thưởng hai trăm lượng vàng, từ tứ phẩm trở lên bao nhiêu cân thịt là bấy nhiêu cân vàng. Về phần bản thân Lương Khâu Húc, trên đã nói là thưởng cả một tòa thành, ngoài ra còn thưởng theo thể tích. Trên cơ sở hứa hẹn ích lợi rất lớn như vậy, Thiển Thủy Thanh đã trực tiếp sai người đúc ra một người bằng vàng lớn như Lương Khâu Húc thật để hứa thưởng cho lính đánh thuê, giá trị của nó thì không cần phải nói.
Đáng tiếc là bọn họ không nắm được cơ hội...
Nhưng dù sao đi nữa, đám quan viên trước mắt cũng trị giá một số tiền thưởng khổng lồ. Chỉ tính số quan viên tứ phẩm trở lên, mỗi một người ít nhất cũng trị giá hơn ngàn lượng vàng. Mười mấy tên quan viên như vậy, Thiển Thủy Thanh tốn hơn một vạn lượng vàng. Nếu không có số vàng bạc mà Xích Phong Uyển cho, hắn quả thật không biết lấy tiền đâu để mời gọi đám người liều mạng này.
Lúc này đứng trước đám quan viên Đế quốc Kinh Hồng đang run lên lập cập, Thiển Thủy Thanh mặt không đổi sắc, nói thẳng ra:
- Kẻ nào có cốt khí thì cứ tiếp tục đứng, không có cốt khí, quỳ xuống!
Một ít quan viên quỳ rạp xuống, đại đa số vẫn còn đứng thẳng như cũ.
Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười khinh miệt:
- Quả thật khó tin, không ngờ lại còn nhiều hảo hán tử có cốt khí như vậy. Đối với ta mà nói, trung thần có cốt khí là không có giá trị, lôi ra ngoài chém hết cho ta!
Lời này vừa nói ra, một số khá đông lập tức quỳ sụp xuống, không ít người gào khóc:
- Thiển Tướng quân tha mạng
Một tên quan viên vẫn đứng nguyên bất động, trợn mắt nhìn Thiển Thủy Thanh:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi không cần kiêu ngạo quá mức như vậy! Bản nhân là Ngự Tiền Chỉ huy sứ Tô Đông, ngươi có bản lĩnh cứ chém ta một đao, muốn lão tử quỳ thì đừng mơ mộng nữa!
Thiển Thủy Thanh không hề chớp mắt:
- Kẻ nào còn đứng cứ lôi ra chém, bắt đầu từ tên Tô Đông này, ta thành toàn cho nguyện vọng tận trung vì chủ của hắn!
Lát sau, đầu của những kẻ đứng như Tô Đông được đặt trên mâm, máu chảy ròng ròng mang vào, người nào cũng chết không nhắm mắt.
Phương Hổ khẽ thở dài:
- Những kẻ chết đều là hán tử, đáng tiếc...
- Anh hùng chốn sa trường cuối cùng cũng trở về với cát bụi, dùng tính mạng của mình đổi lấy sự tôn kính của ngươi ta, không biết có đáng hay không... Rốt cục ta đã hiểu được vì sao mọi người thường nói, kẻ xấu sống ngàn năm, người tốt thường hay đoản thọ!
Mộc Huyết cũng thở dài.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh vẫn lạnh lùng như trước, trong sảnh lúc này, không còn quan viên nào dám đứng trước mặt Thiển Thủy Thanh.
O0o :
- Thật ra, ta cũng không có ác ý gì với các vị đại nhân, hai quân chinh chiến, ai vì chủ nấy mà thôi. Tuy nhiên nếu chiến sự đã đánh xong, lúc nên ngồi xuống đàm phán thì nên ngồi xuống, chống đối để rồi bị giết đối với tất cả mọi người chẳng có ích lợi gì, mọi người nói có phải không?
Trong sảnh, giọng Thiển Thủy Thanh lúc này trở nên du dương trầm bổng.
- Đúng vậy, đúng vậy, Thiển Tướng quân nói chí phải!
- Trận chiến thành Thái Tang, Tướng quân đại hiển thần uy, bọn ta bội phục tới cực điểm!
Những lời nịnh nọt trong nháy mắt ào ào tuôn ra, chỉ đổi lại được một nụ cười lạt của Thiển Thủy Thanh.
← Hồi 241 | Hồi 243 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác