← Hồi 172 | Hồi 174 → |
Cũng giống như một con chuột lẻn vào nhà người ta tìm thức ăn, chạy ngược chạy xuôi vô cùng linh hoạt. Nhưng cho dù nó có linh hoạt nhanh nhẹn tới đâu cũng chỉ có thể làm khách, đừng mong có thể lật đổ chủ nhà. Nếu ở lại lâu trong nhà, còn phải cẩn thận coi chừng chủ nhà dùng giày ném chết.
Những ví dụ ngàn dặm tập kích trong lịch sử rất nhiều, có thành công, cũng có thất bại.
Lần tập kích bất ngờ này của Thiển Thủy Thanh vốn có thể xem như thành công, nhưng cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.
Chính cái gọi là kỳ kế ắt hung hiểm, hoàn toàn không sai mảy may nào. Kết quả của việc tập kích thất bại chính là, rốt cục hắn bị nhốt bên trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, không còn đường nào có thể đi.
Xem những trận chiến điển hình giống như vậy trong lịch sử, chúng ta sẽ phát hiện ra, phàm là những trận bôn ba ngàn dặm tập kích bất ngờ, kẻ tập kích bất kể là thành công hay thất bại đều có chung một đặc điểm, đó là đánh xong rồi chạy, tuyệt không dừng lại
Sự phát triển đến mức cuối cùng của chiến tranh vẫn là thận trọng, đứng vững đánh chắc.
Cũng vì như vậy, phàm những nhân vật anh hùng bỏ chạy quá chậm, hoặc là bị nhốt trong lãnh thổ của đối phương, đều có kết quả cuối cùng là chết không tử tế.
Trong lịch sử có rất nhiều kỳ tích, nhưng chưa từng có một kỳ tích nào mà phe tập kích bất ngờ thất bại, dưới tình huống không thể quay về lại có thể chuyển bại thành thắng.
Hai vạn bảy ngàn chiến sĩ muốn chống lại cả một quốc gia, đến thần tiên cũng phải kêu lên rằng đây là một nhiệm vụ bất khả thi.
O0o
Đầm Thiển Thủy, các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn đang thành tâm cúng bái.
Trong lòng bọn họ vô cùng đau xót, giống như Thiển Thủy Thanh, không chỉ cảm thương cho cái chết của Liệt Cuồng Diễm, cũng cảm thấy xót xa cho thất bại lần này.
Các chiến sĩ không sợ chết, không sợ đánh những trận chiến gian nan vất vả, nhưng bọn họ không thể không có hy vọng.
Trên đất khách quê người, nếu không có hy vọng cũng đồng nghĩa với không có ý chí chiến đấu và niềm tin sống sót. Đã không có những điều này, một cánh quân mạnh như hổ báo trong nháy mắt cũng sẽ biến thành một cánh quân yếu ớt như mèo, không còn lực chiến đấu gì đáng kể.
- Thiển Trấn Đốc...
Nhìn Thiển Thủy Thanh đang quỳ về hướng Đông, Bích Không Tình khẽ gọi.
Lúc này tuy Thiển Thủy Thanh đang bị đả kích hết sức nặng nề, nhưng hắn tuyệt đối không thể vì vậy mà sa sút tinh thần, nếu không các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn ngay cả một chút hy vọng cũng không có.
Thiển Thủy Thanh vẫn quỳ tại chỗ, thanh âm trầm thấp của hắn như vọng về từ một nơi rất xa xôi:
- Không Tình, hơn một năm nay, con đường của chúng ta có phải là vô cùng thuận lợi hay không?
Bích Không Tình cười khổ:
- Đúng vậy, rất là thuận lợi, tuy nhiên tất cả đều nhờ vào bản thân ngươi cố gắng mà được!
- Như vậy hôm nay thì sao? Cục diện hôm nay không lẽ cũng là do ta cố gắng tạo ra hay sao?
- Ta không biết, có lẽ là do trời cao muốn khảo nghiệm ngươi...
- Trời cao? Không, ông trời không khảo nghiệm con người, mà là tra tấn con người! Nếu như trên trời thật sự có thần linh, không, phải nói là ma quỷ mới đúng, ắt họ sẽ không giúp đỡ con người! Cả đời ta sống phấn khích nhất là thời gian vào quân ngũ hơn một năm nay, nhưng ta không dựa vào sự phù hộ của ông trời, bởi vì ta không tin vào ông trời, cho tới bây giờ ta cũng không trông cậy vào lão ta...
Thiển Thủy Thanh ngẩng đầu lên nhìn Bích Không Tình, lúc này đôi mắt của hắn đã đầy những sợi tơ máu đỏ ngầu, khiến cho trong lòng Bích Không Tình cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Thiển Thủy Thanh gằn từng tiếng một:
- Yên tâm đi, ta sẽ không vì vậy mà sa sút tinh thần, bởi vì lúc ta giết chết Triệu Cuồng Ngôn, ta đã từng nói, nếu như ý trời có lợi cho ta, ta sẽ nghe theo, nếu như ý trời bất lợi đối với ta, ta sẽ chống lại! Hiện giờ ý trời đang muốn hủy diệt ta, ta đây sẽ nghịch thiên cải mệnh một lần xem thử!
Lúc Thiển Thủy Thanh nói những lời này, giọng của hắn vô cùng hung hãn, khiến cho Bích Không Tình càng cảm thấy kinh sợ nhiều hơn.
Ngừng một chút, Thiển Thủy Thanh mới nói với giọng dứt khoát:
- Kết thúc cúng bái, trước tiên triệu tập các tướng lĩnh lại, ta có lời muốn nói với bọn họ.
Nửa khắc sau, các tướng của hai Kỳ dưới trướng Thiết Huyết Trấn đã tề tụ lại, Thiển Thủy Thanh nói với giọng bình tĩnh mà lãnh khốc:
- Thế cục trước mắt, tất cả mọi người đều đã rõ. Trước khi ta và các ngươi trao đổi chính thức, ta có một chuyện muốn hỏi các ngươi: Các ngươi có còn thừa nhận ta là Trấn Đốc của các ngươi như trước nữa không? Hay muốn đổi một Trấn Đốc khác để vãn hồi lòng quân sĩ khí? Hay không muốn làm một quân nhân của Đế quốc Thiên Phong nữa?
Tất cả các Tướng quân nhìn nhau kinh ngạc, Thủy Trung Đường là người đầu tiên lên tiếng:
- Thiển Trấn Đốc, bất ngờ lần này không phải là lỗi của ngươi. Ta không cần biết người khác nói như thế nào, nghĩ như thế nào, thủy chung ta vẫn thừa nhận ngươi là Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn. Nếu ai muốn nhân cơ hội này đoạt lấy địa vị Trấn Đốc, Thủy Trung Đường ta không đồng ý.
Giọng Bích Không Tình cũng âm trầm lạnh lẽo:
- Ngoài Thiển Thủy Thanh ra, ta sẽ không phục bất cứ kẻ nào.
Các tướng còn lại đồng thanh hô to:
- Cẩn tuân quân lệnh của Thiển Trấn Đốc!
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
- Được, nếu là như vậy, ta sẽ hạ mệnh lệnh đầu tiên, mọi người hãy lập tức lau nước mắt! Các ngươi không chỉ là quân nhân, đồng thời cũng là tướng lĩnh trong quân, trong thời điểm vô cùng nhạy cảm này, chúng ta không có tư cách khóc và đau lòng. Nếu muốn cho mọi người sống sót, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm là nuốt ngược vào lòng tất cả nước mắt và đau khổ, dùng sự kiên cường của chúng ta mang lại tin tưởng cho binh sĩ!
Lúc này các tướng mới phát hiện ra, trên gương mặt của bọn họ lúc này vẫn còn vương nước mắt.
Sau khi biết được tin Liệt Cuồng Diễm qua đời, Thiển Thủy Thanh là người thứ nhất bình tĩnh lại, bởi vì hắn biết trách nhiệm trên vai mình nặng nề hơn bất cứ kẻ nào. Nếu như lúc này đắm chìm vào trong đau thương buồn khổ, không chỉ vô ích, ngược lại còn mang đến tai họa ngập đầu.
Hắn không chỉ cần bản thân mình bình tĩnh lại, còn cần những người khác cũng phải bình tĩnh lại.
Nhìn mọi người cùng nhau lau đi nước mắt, Thiển Thủy Thanh nói:
- Liệt Tổng Suất qua đời, xem ra trước mắt không hề để lại lời trăn trối nào. Hiện tại vấn đề lớn nhất của chúng ta là chúng ta nên đi hay ở lại. Ta biết bây giờ có nhiều người đang gởi gắm hy vọng vào thành Thương Thiên, hy vọng sau khi nhận được tin lập tức thông báo cho Quân đoàn Bạo Phong quay lại. Nhưng thật là đáng tiếc, ta không hề hy vọng ở chuyện này.
- Vì sao vậy?
Mọi người cùng hỏi.
- Thứ nhất, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian công thành theo kế hoạch. Sau khi đã để lỡ thời cơ này rồi, nếu muốn chờ Quân đoàn Bạo Phong nhận được mệnh lệnh phát động tiến công một lần nữa, cần phải chuẩn bị một kế hoạch khác. Nhưng chuyện bỏ lỡ thời cơ vào lúc này đã làm mất đi yếu tố ăn ý về thời gian vô cùng quan trọng. Quân đoàn Bạo Phong không biết rằng chúng ta có thể chờ bọn họ hay không, chúng ta cũng không biết khi nào bọn họ sẽ quay lại. Cho tới nay, chúng ta đều lo lắng phía chúng ta sẽ xảy ra vấn đề, nhưng không ai ngờ rằng chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Quân đoàn Bạo Phong lại xảy ra vấn đề, cho nên về phương diện này, chúng ta hoàn toàn không chuẩn bị.
-... Thứ hai, đầm Thiển Thủy cũng không phải là một nơi bí mật thích hợp cho chúng ta ở lại chờ, vùng này có không ít dân chúng, chúng ta không thể thấy người nào thì bắt giữ người đó. Nói không chừng hiện tại đã có người phát hiện chúng ta, đã đi tố cáo cho Hàn Phong quan, cho nên chúng ta cũng không có thời gian chờ đợi.
-... Thứ ba, hiện giờ Liệt Tổng Suất vừa qua đời, sĩ khí của Quân đoàn Bạo Phong đã xuống rất thấp, có thể đánh một trận thắng được Cô Chính Phàm hay không còn không dám nói. Dù cho chúng ta có thể đợi đến ngày đó, chỉ sợ cũng không thể đánh hạ Hàn Phong quan thuận lợi, mà tới lúc đó, Thiết Phong Kỳ cũng đã bắt đầu chống đỡ không nổi nữa.
-... Thứ tư, cái chết của Liệt Tổng Suất không rõ nguyên nhân, rốt cục là vì lý do gì mà vết thương cũ tái phát, chúng ta vẫn chưa hiểu được rõ ràng. Ba tháng trước, ta tận mắt nhìn thấy thương thế của nghĩa phụ đã chuyển biến tốt đẹp, thật sự không có lý nào đột ngột ra đi như vậy, ngay cả di ngôn cũng không để lại... Nếu người có để lại di ngôn, hẳn Quân đoàn Bạo Phong hiện giờ đã không lui lại. Ta rất nghi ngờ trong chuyện này có vấn đề, nhưng phải chờ một thời gian nữa mới có thể điều tra. Nhưng dưới tình huống như vậy, ta nghĩ chúng ta không thể trông cậy vào Quân đoàn Bạo Phong được nữa!
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc là ta không thể không cân nhắc tới tình huống xấu nhất, chúng ta đã không thể hy vọng vào Quân đoàn Bạo Phong, nếu muốn sống sót, chúng ta nhất định phải dựa vào chính mình mở một đường máu. Về phương diện này, chúng ta phải đối mặt với sự thật.
Các tướng đồng thời cúi đầu không nói.
Giọng Thủy Trung Đường chua xót:
- Như vậy Thiển Trấn Đốc ngươi định làm như thế nào?
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp:
- Triệu tập các huynh đệ lại, ta muốn nói chuyện cùng bọn họ!
O0o
Đầm Thiển Thủy.
Một vạn bảy ngàn chiến sĩ đang đứng trang nghiêm.
Thiển Thủy Thanh đứng trước mặt bọn họ, trán quấn một mảnh khăn tang màu trắng.
Hắn cao giọng hô to:
- Tình huống trước mắt, không cần ta phải nói thêm gì nhiều, có lẽ mọi người cũng đã hiểu. Thiết Huyết Trấn đang gặp phải tình huống hung hiểm nhất chưa từng có từ trước tới nay. Bởi vì Quân đoàn Bạo Phong lui về phía sau, kế hoạch tấn công Hàn Phong quan đã hoàn toàn phá sản, bọn họ không có khả năng quay lại, cho nên nếu chúng ta gởi gắm hy vọng trên người bọn họ là một hành vi không thực tế!
-... Ta biết có thể có rất nhiều chiến sĩ đang oán hận ta, bởi vì ta đã đưa các ngươi vào tình cảnh hung hiểm như thế này. Lúc này ta không muốn giải thích nhiều lời, bởi vì đó quả thật là trách nhiệm của ta, là ta đưa mọi người vào trong hiểm cảnh hiện tại... Tuy nhiên ta có thể nói cho các ngươi biết rằng, nếu ta có thể đưa các ngươi vào Đế quốc Kinh Hồng, ta cũng có thể đưa các ngươi ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng!
-... Lúc này ta có vài điều muốn nói với các ngươi.
-... Thứ nhất, phải ngoan cố chống cự! Cho dù hiện tại chúng ta đã bị nhốt trên mảnh đất này, nhưng chúng ta tuyệt đối không được dễ dàng xuôi tay bỏ cuộc. Một chiến sĩ anh dũng chính là một chiến sĩ không dễ dàng xuôi tay bỏ cuộc trong bất cứ hoàn cảnh gian nan nguy hiểm nào! Thân lâm vào hiểm địa không đáng là gì, vì khó khăn mà mất đi lòng can đảm chiến đấu, chuyện đó mới thật sự đáng sợ!
-... Thứ hai, ta muốn các ngươi nhớ kỹ rằng, chúng ta là quân nhân của Đế quốc! Thân là quân nhân, phải có khí tiết của quân nhân, kêu trời trách đất không phải là phong cách của quân nhân chúng ta, anh dũng giết địch mới là chuyện chúng ta nên làm. Ông trời có thể bỏ mặc chúng ta, nhưng chúng ta không thể không có chí tiến thủ! Cho dù ông trời từ bỏ chúng ta, chúng ta cũng phải dùng đao và máu của chính mình, giết ra uy phong của chúng ta! Bởi vì chúng ta là Thiết Huyết Đệ Nhất Trấn, là một cánh quân hùng mạnh nhất của Đế quốc Thiên Phong!
-... Thứ ba, chúng ta phải cảm thấy mình may mắn! Bởi vì không thể tấn công Hàn Phong quan, thật ra không phải là kết quả tồi tệ nhất! Kết quả tồi tệ nhất là chúng ta đánh, nhưng không thể đánh hạ Hàn Phong quan! Thất bại hiện tại đã khiến cho chúng ta có cơ hội giữ được nguyên vẹn lực lượng của mình. Ta biết các ngươi tình nguyện chiến đấu để rồi thất bại, chứ không tình nguyện xuôi tay bỏ cuộc một cách nhục nhã như vậy. Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta muốn nói rằng, lúc chuyện tình đã trở nên xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, chúng ta phải nhìn vào mặt tích cực của nó! Đó chính là, đây là một thất bại hoàn mỹ nhất! Bởi vì chúng ta vẫn còn sống, hơn nữa vẫn còn sống đầy đủ, đứng sờ sờ sau lưng địch, vẫn không bị bọn chúng phát hiện. Nói về phương diện này, chúng ta vẫn thành công, vẫn thắng lợi!
← Hồi 172 | Hồi 174 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác