← Hồi 130 | Hồi 132 → |
Thiển Thủy Thanh cười lạnh lẽo:
- Chẳng có gì là lạ, tuy nhiên không lẽ Dã Vương cũng bằng lòng nghe theo hắn hay sao? Đều là công thần, Đế quốc còn chưa ban thưởng đã hạ đao chia cắt, Hoàng đế anh minh, không sợ làm cho lòng người sinh ra bất mãn hay sao?
- Hoàng thượng tự nhiên là không được hài lòng, nhưng cũng đồng ý phân chia. Nam Sơn Nhạc đề nghị tách Hữu Tự Doanh và Hổ Báo Doanh ra khỏi Thiết Phong Kỳ, giao cho Bích Không Tình chấp chưởng một Kỳ, cũng coi như là khen thưởng. Bốn Doanh Chủ hiện tại vì tạm thời bổ nhiệm trong chiến tranh, không phù hợp với quân pháp của Đế quốc, cho nên xin Hoàng thượng bổ nhiệm lại!
- Ha ha, thật là một đề nghị hay ho, chia binh của ta, lấy tướng của ta, Nam Sơn Nhạc cũng bắt đầu giở trò vặt lông bẻ cánh rồi sao? Vậy Hoàng thượng nói như thế nào?
- Hoàng thượng chỉ đồng ý nửa phần trước, cho rằng Bích Không Tình cai quản một Kỳ cũng tạm được, nhưng từ chối miễn nhiệm Doanh Chủ các Doanh. Hoàng thượng cũng xuất thân là quân nhân, biết rằng phàm là người tham gia quân ngũ không dễ dàng chịu phục bất cứ ai, trừ phi tướng lĩnh bất tài, nếu không không thể khinh thường bỏ cũ thay mới như vậy, không khéo sẽ xảy ra nổi loạn như chuyện ở trấn Xích Thủy khi trước!
Địa vị Doanh Chủ của bọn Mộc Huyết có thể giữ được, còn được phong Tướng không cần phải nói, nhưng để cho Bích Không Tình cai quản một Kỳ chính là một hành động khiêu khích. Với tác phong của Bích Không Tình, một khi nắm được quyền thế trong tay, sau này còn nghe lệnh của Thiển Thủy Thanh hắn hay không rất là khó nói. Hữu Tự Doanh là do Thiển Thủy Thanh xây dựng, Hổ Báo Doanh là Thiển Thủy Thanh gia nhập đầu tiên, quan hệ của Vệ số Ba với Thiển Thủy Thanh càng sâu đậm, một khi bị Bích Không Tình mang đi, Thiển Thủy Thanh chẳng khác nào bị người rút đi cột sống, muốn oai phong như ngày trước là rất khó.
Lão già gian xảo Nam Sơn Nhạc này không trực tiếp công kích Thiển Thủy Thanh, mà là tấn công vào Thiết Phong Kỳ trước, chuyện này hiển nhiên có liên quan tới vụ mật đàm trong cung mà Vân Nghê đã báo.
Câu bình phẩm của Nam Sơn Nhạc về hắn chính là chỉ ngay vào chỗ yếu của hắn, làm tướng cho dù có tài năng, nhưng một khi đã bất trung, rốt cục sẽ không được trọng dụng.
Lúc này, Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng:
- Lão già này còn âm hiểm hơn con của hắn nhiều, hẳn là hắn không chỉ có một chiêu này mà thôi...
Sắc mặt Thân Đồng trở nên nặng nề:
- Đương nhiên còn nữa, vì sao thành Thương Thiên không quan tâm tới công lao của Tướng quân ngài, ngược lại vội vàng lệnh cho ngài dẫn quân về kinh? Chính là vì muốn sau khi ngài về kinh sẽ không đi đâu được nữa, Nam Sơn Nhạc đã xin chỉ, đến lúc ấy sẽ phong cho ngài một chức quan thật cao mà nhàn nhã.
- Chức quan nhàn nhã gì vậy?
- Dường như là Đại học sĩ của điện Giảng học gì đó, quan cao tam phẩm, có thể tham gia chính sự, địa vị cực cao nhưng không có thực quyền.
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Ha ha ha, ta đường đường là một vũ phu, không ngờ lại cho ta làm Đại học sĩ gì đó, lão Nam Sơn Nhạc này cũng thật biết đùa giỡn!
Sắc mặt Thân Đồng vô cùng áo não:
- Nhưng bệ hạ là không tỏ vẻ gì là phản đối, còn đang cân nhắc việc này!
- Còn gì nữa không?
Thiển Thủy Thanh trầm giọng hỏi.
- Trưởng tử của Nam gia là Nam Vô Kỵ vốn có hôn ước với tiểu thư của Hồng gia, nhưng vì chiến sự mà trì hoãn. Nay thành Đại Lương đã hạ, Hoàng đế cảm thấy đã đến lúc cho phép bọn họ thành thân, Nam Sơn Nhạc mượn cơ hội này đưa ra chuyện của Nam Vô Thương và tiểu thư Vân Nghê, cũng nên tới lúc thành hôn, nếu không có gì thay đổi sẽ cho thành hôn sau trưởng tử một tháng. Cho nên... thành Thương Thiên đã truyền tin khẩn cấp, cho gọi Nam Trấn Đốc từ Chỉ Thủy nhanh chóng chạy về thành Thương Thiên thành hôn cùng tiểu thư Vân Nghê, chuyện này... bệ hạ đã gật đầu!
- Bốp!
Một cái vỗ lôi đình giáng xuống bàn, tất cả mâm bát chén đũa trong nháy mắt nảy lên, sau đó rơi xuống đất vỡ tan.
Thân Đồng sợ hãi bật dậy, sắc mặt Thiển Thủy Thanh đang xanh mét đã chuyển thành trắng bệch, sau đó lại khôi phục bộ dạng như thường, duy chỉ có đôi mắt hắn đỏ ngầu, trông vô cùng dữ tợn.
Hắn chỉ thản nhiên nói:
- Ta biết rồi, nếu không còn gì nữa, ta đi trước, có việc ta sẽ liên hệ với ngươi!
Thân Đồng chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Bước trên đường rộng rãi mênh mông, đột nhiên Thiển Thủy Thanh cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Vừa mới đánh xong trên chiến trường, vẫn chưa trở lại kinh thành đã phải tranh đấu cùng người trong chốn quan trường.
Nam Sơn Nhạc qua không hổ là con cáo già lão luyện chốn quan trường, Thiển Thủy Thanh đang quay về với khí thế bừng bừng, lão ta bèn âm thầm ra tay thao túng, cho dù khí thế của hắn hùng hồn đến mức nào, cũng phải cẩn thận vô số tảng đá dưới chân kẻo vấp.
Thiển Thủy Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi trở về kinh, cái chờ đợi hắn chính là thủ đoạn dùng đao cùn giết lần giết mòn của con cáo già Nam Sơn Nhạc, dần dần nuốt sống Thiển Thủy Thanh hắn.
Đôi mắt đỏ ngầu vô cùng dữ tợn, hào tình dâng cao trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, Thiển Thủy Thanh lẩm bẩm:
- Nam lão đầu, ngươi đã xuất chiêu trước ta một bước, vậy hãy chuẩn bị đón đỡ đòn phản kích của ta!
Tối hôm ấy, khi Thiển Thủy Thanh vừa về đến quân doanh, lập tức hạ vài đạo quân lệnh khẩn cấp.
Hàng chục con bồ câu truyền thư, hàng chục con khoái mã từ trong doanh nhanh chóng tỏa ra khắp nơi, tấm lưới dày đặc đã được sắp xếp nửa năm về trước, rốt cục từ từ chuyển động theo bàn tay khéo léo của Thiển Thủy Thanh.
Thế lực nấp trong bóng tối bắt đầu vươn ra bàn tay mạnh mẽ sắc bén của nó, kế hoạch đã sắp xếp xong xuôi từ trước cũng bắt đầu hành động. Một đám diễn viên chờ đợi đã lâu cũng dần dần hóa trang bước ra sân khấu, phát huy tác dụng của mình trong trận tranh đấu giữa hai nhân vật kiệt xuất một già một trẻ của Đế quốc Thiên Phong.
Vân Nghê, Tô Vân, Lâm Dược, Thân Kỳ, những chiến sĩ từng ở binh đoàn Phú Quý của Hữu Tự Doanh, cả bọn ở những nơi khác nhau, vào thời gian khác nhau đều nhận được một phong thư do cùng một người gởi, bọn họ cũng đối mặt với những nhiệm vụ khác nhau.
Hành động, rốt cục đã bắt đầu.
O0o
Thiển Thủy Thanh bị bệnh.
Bệnh không dậy nổi.
Nghe nói là khi hắn bị người ám toán ở Lam Thành, dư độc còn lại lúc này phát tác.
Hiện giờ độc đang hoành hành trong người hắn, ngay cả ngồi dậy cũng khó khăn.
Vì vậy, các tướng của Thiết Phong Kỳ tỏa ra khắp nơi tìm y cầu dược cho Thiển Thủy Thanh, còn chuyện ban sư hồi triều thì...
Hãy từ từ đã, dù sao quân ta lập công lớn, chúng ta cũng không cần gấp gáp đi lãnh thưởng, Hoàng đế trong kinh tự nhiên cũng không cần quá nôn nóng làm chi...
Đối với tình huống xảy ra như vậy, đương nhiên thành Thương Thiên cũng không thể thúc giục gấp gáp được, chỉ có thể chờ Thiển Thủy Thanh hết bệnh rồi hãy nói. Nhưng bệnh của Thiển Thủy Thanh lần này qua mười ngày nửa tháng cũng không thấy có chuyển biến tốt, rất có thể bệnh sẽ kéo dài rất lâu...
Thành Thanh Dã, trong Tể Thiện đường.
Trong một sương phòng nhỏ ở nội đường, Thiển Thủy Thanh đang nằm hưởng thụ sự phục vụ cẩn thận tỉ mỉ của Cơ Nhược Tử.
- Thì ra quan trường và chiến trường lại khác nhau như vậy.
Gác đầu trên ngực Cơ Nhược Tử, Thiển Thủy Thanh cười tít mắt.
Cơ Nhược Tử xoa bóp hai vai cho hắn, cất tiếng hỏi:
- Chàng nói vậy là sao?
Thiển Thủy Thanh đáp:
- Trên chiến trường, thân là người lãnh đạo, cho dù là bị thương cũng không dám để người khác biết, sợ rằng nếu như có người khác biết, vậy lòng quân sa sút, quân địch thừa cơ lấn át. Nhưng trên quan trường, phát bệnh lại là một phương pháp tuyệt diệu, có thể làm lá bùa hộ mệnh tốt nhất, tiến có thể công, lui có thể thủ, lui tới tự nhiên. Chỉ cần gặp phải tình huống không như ý, bèn tùy tiện nói rằng mang bệnh liệt giường là có thể tránh né bình yên. Nếu như cơ hội tới, tự nhiên sẽ khỏi bệnh, mặc giáp ra trận. Bệnh này không phải phát sinh tùy theo thân thể của mọi người, mà là tùy theo tình thế quyết định nên bệnh hay là không bệnh!
Cơ Nhược Tử bưng miệng cười ha hả:
- Vậy chàng sinh bệnh lần này là có mục đích gì vậy?
Thiển Thủy Thanh nở nụ cười quỷ quyệt:
- Nam lão đầu đào một cái hố to ở thành Thương Thiên, chờ ta nhảy xuống. Nếu ta cứ như vậy mà đi tới một cách lỗ mãng, lọt xuống hố rồi muốn lên sẽ rất khó khăn. Nếu dùng sức mạnh mẽ vượt qua đương nhiên là chuyện vô cùng sảng khoái, tuy nhiên người khác bố trí bẫy rập như vậy, nếu như tránh giẫm chân lên vẫn tốt hơn. Ta cứ ở nơi đây đấu với hắn là được!
Ánh mắt Cơ Nhược Tử chuyển động như gợn sóng:
- Chỉ đơn giản vậy sao?
- Ừ!
Thiển Thủy Thanh lim dim mắt.
- Nếu chàng có thể nói ra kế hoạch của chàng cho ta biết, có lẽ ta sẽ giúp chàng đề ra chủ ý hay nào đó cũng không chừng!
Thiển Thủy Thanh mở mắt:
- Lúc này ta không cần chủ ý của nàng, bởi vì kế hoạch này ta đã sắp xếp xong xuôi từ nửa năm trước, ta chỉ cần vài người có thể giúp ta tiến hành mà thôi!
- Là sao?
Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ tay nàng:
- E rằng phải làm phiền nàng đi thành Thương Thiên một chuyến để gặp một người.
Cơ Nhược Tử cười hỏi:
- Nam nhân hay nữ nhân vậy?
- Một nữ nhân, thân phận của nàng ấy... thật ra còn đáng thương hơn cả nàng!
- Không phải tiểu thư Vân Nghê sao?
- Không, nàng ấy tên là Nhạc Thanh Âm.
Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:
- Trước đây, ta muốn nàng ấy giúp ta làm một chuyện, nhưng chuyện này nàng ta cũng không thích hợp lắm, nếu có nàng nhúng tay vào, ắt chuyện này sẽ trở nên hoàn hảo.
- Chuyện gì vậy?
- Đến nơi đó, nàng sẽ biết!
O0o
Thành Thương Thiên, kinh đô của Đế quốc Thiên Phong.
Hôm nay, không khí trong kinh vô cùng vui vẻ, vì có một hôn lễ vô cùng long trọng sắp sửa được cử hành.
Tiểu thư Hồng Nhạn con gái của Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc Minh xuất giá.
Đó không phải là ai khác, chính là trưởng tử Nam Vô Kỵ của Thừa tướng Đế quốc Nam Sơn Nhạc.
Tin chiến thắng từ tiền phương báo về liên tục, như vậy hôn lễ hai đứa con của hai nhân vật cao cấp trong Đế quốc đương nhiên phải long trọng náo nhiệt hơn thường lệ.
Lẽ ra hai bên đã sớm nên duyên giai ngẫu từ trước, nhưng nguyên nhân vì trận chiến này mà không thể nào không trì hoãn.
Nay thành Đại Lương đã bị đánh hạ, Chỉ Thủy đã diệt vong, tất cả những vất vả gian lao đã trở thành dĩ vãng, dùng một hôn lễ hoành tráng để bày tỏ vui mừng trong giờ phút đặc biệt này vẫn có thể xem như là một biện pháp rất tốt.
Chuyện đáng tiếc duy nhất chính là, có lẽ phụ thân của tân nương tử giờ đây vẫn còn ở ngoài ngàn dặm xa xôi, dẫn dắt đại quân chỉ huy chiến đấu, đệ đệ của tân lang cũng đang ở nơi đất khách quê người, xem ra không còn cách nào khác để tham gia hôn lễ đã được chuẩn bị vô cùng hoàn hảo này.
Nghe nói vì vậy, Hoàng đế bệ hạ đặc biệt tham dự hôn lễ, để bù đắp cho nỗi tiếc nuối vì Hồng Bắc Minh và Nam Vô Thương vắng mặt.
Mặc dù thân nhân của cả hai bên nam nữ đều không thể quay về tham gia hôn lễ, tuy nhiên tâm hồn của bọn họ trong giờ phút này cũng bay bổng về tới thành Thương Thiên.
Nam Vô Thương phái người mang tới một đôi Thiết Bích Ngọc Sư Tử, chúc cho tân lang và tân nương bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão. Hồng Bắc Minh đưa tới một đôi Phỉ Thúy Đồng Tâm Tỏa, chúc cho bọn họ hòa hợp đồng tâm, vĩnh viễn không rời. Ngay cả Thương Dã Vọng cũng đưa tới một pho tượng Tống Tử Quan Âm bằng vàng ròng, chúc cho bọn họ mau sinh quý tử, khai hoa nở nhụy.
Sau khi một trận chiến với thanh thế to lớn vừa chấm dứt, hôn lễ được tổ chức dưới tình huống Đế quốc vừa thắng lợi hoàn toàn như vậy, nhất định là hấp dẫn sự chú ý của vô số người.
Trong Suất phủ của Long Nha Quân.
Hồng Nhạn đang tô son đánh phấn trước gương, nhưng lòng nàng lại đang buồn phiền vô hạn.
Nàng chỉ gặp qua Nam Vô Kỵ có một lần, chính là lần mà Nam Vô Kỵ mang theo lễ vật đến phủ của phụ thân nàng để cầu hôn.
Sau lần đó, Hồng Bắc Minh nói cho nàng biết, ông ta đã tìm cho nàng một vị hôn phu tốt, chuyện này coi như đã định.
Nàng biết Nam Vô Kỵ là người như thế nào.
Nàng biết Nam gia có song kiệt, một văn một võ, Nam Vô Thương lãnh binh bên ngoài, công danh hiển hách, đại ca Nam Vô Kỵ của hắn thì nhận một chức quan trong viện Ngự Càn của Đế quốc, trông coi việc điều động sử dụng chi tiêu tiền bạc của cả thiên hạ. Tuy hắn còn trẻ tuổi nhưng phẩm hàm địa vị quan chức tuyệt đối không thấp hơn Nam Vô Thương.
Nàng biết con người của Nam Vô Kỵ khiêm cung lễ phép, không hề có thói hư tật xấu của đám công tử con nhà quý tộc quan lại, mặc dù hắn thân ở địa vị cao, nhưng luôn luôn cẩn thận từng chút một, chưa từng phạm phải sai lầm. Mặc dù có chút phong lưu nhưng cũng điều độ vừa phải, không hề buông thả quá trớn.
Lấy được người như vậy, nàng nên cảm thấy thỏa mãn mới phải.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng luôn cảm thấy thấp thỏm không yên.
Gần đây trong thành Thương Thiên xôn xao những lời đồn đãi bất lợi về Nam gia, nói cái gì tiểu thư của Vân gia tự tiện đính ước chung thân với một tên tiểu tướng bên ngoài, Nhị công tử của Nam gia đã bị cắm sừng, nhưng năm lần bảy lượt ra tay mà không làm gì được đối phương. Lời đồn này cũng không quá rộng, nhưng đang có chiều hướng muốn lan ra, bởi vì đề cập tới chuyện của quý tộc quan lại, mọi người không dám nói bừa bãi, nhưng rốt cục vẫn lọt vào tai Hồng Nhạn.
Có thật vậy chăng?
Vân Nghê quả thật làm chuyện như vậy sao?
Là tên Thiển Thủy Thanh gây ồn ào cả thành Thương Thiên gần đây hay sao? Dường như chính hắn, vì hắn đã từng mang theo Vân tiểu thư lưu lạc trong thảo nguyên Phong Nhiêu một thời gian.
Cô nam quả nữ ở một nơi trời đất bao la, không còn người nào khác có thể trông cậy, vậy sẽ xuất hiện tình cảm với nhau, như vậy cũng không lấy gì làm kỳ lạ.
Nàng không hiểu rõ sự tình cho lắm, nhưng mơ hồ cảm thấy hâm mộ Vân Nghê.
Nếu như thật sự có thể tìm được người mình yêu thương, như vậy sẽ tốt hơn sống với người mà cha mẹ chọn sẵn cho mình nhiều lắm...
Đáng tiếc là mình không có phúc phần như vậy... Hồng Nhạn chua xót nghĩ.
Nàng nhìn lại mình trong gương, tuy dung nhan đẹp, nhưng chỉ là để cho nam nhân thưởng thức, khi nào mình mới có được tự do của riêng mình?
Nàng còn đang cảm thấy phiền muộn, ngoài cửa phòng có một tên tiểu tỳ cung kính bẩm báo:
- Tiểu thư, đã chuẩn bị kiệu xong.
Hồng Nhạn đứng lên.
Mọi người tin rằng, trước hôn lễ ba ngày đi đến đền Nhân Duyên ở ngoài thành cầu nguyện, có thể mang lại vận may cả đời cho mình, gặp được cuộc hôn nhân mỹ mãn.
Nàng tha thướt bước ra khỏi đại môn, thong thả ngồi lên kiệu.
Hy vọng rằng hương khói của đền Nhân Duyên có thể linh nghiệm như lời đồn. Nàng không thể khẩn cầu cho mình được như Vân Nghê, gặp gỡ người mà mình yêu thương, chỉ có thể khẩn cầu cho mình có thể yêu thương người mà mình sắp lấy.
Cỗ kiệu đi thẳng ra ngoài thành, dần dần mất hút bên ngoài thành Thương Thiên, sau đó không thấy trở về.
O0o
Trong phủ Thừa tướng, sắc mặt Nam Sơn Nhạc trở nên xanh mét.
Nam Vô Kỵ con trai lão đang ngồi bên dưới, sắc mặt hết sức khó coi.
Không ngờ Hồng Nhạn đã bị bắt cóc vào sáng nay lúc nàng đi đền Nhân Duyên cầu phúc, tin này làm cho gần như mỗi tấc đất của Nam gia đại loạn.
Còn vui vẻ gì nữa, hiện giờ cả nước từ cao đến thấp đều biết con gái của Hồng Đại Tướng quân sắp gả cho Nam gia, bây giờ truyền ra tin tức tân nương bị bắt cóc sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, kẻ không có đầu óc cũng có thể biết được.
Nam Sơn Nhạc năm nay đã gần sáu mươi tuổi, bình sinh trong đời gặp phải những cơn sóng gió không ít, nhưng lúc này vẫn bị tin tức kia làm cho nổi giận suýt nữa mất đi lý trí. Lão thở ra một hơi thật dài, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, lúc này mới chậm rãi hỏi:
- Vô Kỵ, hôm nay có bao nhiêu hộ vệ đi dâng hương với tiểu thư?
Nam Vô Kỵ vội đáp:
- Tổng cộng bốn người, thân thủ cũng không kém, lúc trước bọn chúng từng ở dưới trướng Hồng Bắc Minh.
- Chỉ mình nàng mất tích hay sao?
- Đúng vậy, bốn hộ vệ, nha hoàn thân tín, quản gia đều trở về, duy chỉ có mình nàng không thấy!
- Làm sao mà thần không biết quỷ không hay, kẻ bắt cóc này quả thật quá cao siêu!
Nam Vô Kỵ cười khổ:
- Quả thật rất cao!
Thư uy hiếp tới vào buổi chiều, lúc ấy Nam Vô Kỵ vừa về tới nhà. Thư đưa tới đúng giờ như vậy, có thể thấy bọn bắt cóc này nắm rất rõ hành tung hàng ngày của hắn.
Trong thư viết rất rõ ràng: Tiểu thư của Hồng gia hiện đang ở trong tay ta, hai ngày sau đến đền Nhân Duyên ở ngoài thành, mang theo tám mươi vạn lượng bạc trắng để chuộc người.
Tám mươi vạn lượng bạc trắng, đối phương hét một cái giá trên trời, số tiền này có thể đủ nuôi sống cả một cánh quân.
- Phụ thân, chúng ta làm sao bây giờ, hay là bỏ tiền ra cứu người?
Nam Sơn Nhạc lắc lắc đầu:
- Tám mươi vạn lượng bạc trắng, Vô Kỵ à, thân ở địa vị cao, làm việc lúc nào cũng phải lưu ý, nơi nơi đều phải cẩn thận. Đối phương vì lý do gì mà bắt cóc tiểu thư Hồng gia, nếu như thật là vì muốn lấy bạc, vậy chúng không thể nào đưa ra một cái giá chết người như vậy! Có lẽ bọn chúng không cần Hồng Nhạn, mà cần tính mạng của Nam gia chúng ta!
Nam Vô Kỵ cười khổ, sao hắn lại không biết những nguy hiểm nằm sau chuyện này?
Một khi Hoàng đế biết được Nam Sơn Nhạc có khả năng xuất ra tám mươi vạn lượng bạc trắng để cứu con dâu của mình, vậy ông ta sẽ nghĩ sao?
Có một số việc chỉ có thể hiểu ngầm với nhau thôi, nhưng nếu như làm rõ ra, như vậy tình huống sẽ trở nên khác hẳn.
Tin chắc đối thủ của mình muốn dùng số tiền khổng lồ kia để buộc tội hắn tham ô của công.
Ngẫm nghĩ một hồi, Nam Sơn Nhạc nói:
- Lập tức hạ lệnh phong tỏa tin tức, việc này không thể để tiết lộ phong thanh, bây giờ ngươi tới đền Nhân Duyên trước xem có thể tìm được chút manh mối gì hay không, ta sẽ lập tức đem việc này bẩm báo lên Hoàng đế bệ hạ. Tên tặc tử to gan lớn mật như vậy, dám bắt cóc con dâu của Nam gia ta, bất kể thế nào cũng không thể buông tha. Vô Kỵ, ở đền Nhân Duyên hai ngày sau, chỉ cần bọn bắt cóc có đầu óc một chút, ắt sẽ không thật sự xuất hiện, ngươi có thể dẫn người phục kích, nhưng cũng đừng hy vọng quá nhiều. Sau chuyện này, bất kể Hồng Nhạn có trở về hay không, mối quan hệ thông gia giữa hai nhà Nam gia và Hồng gia chắc chắc là tan vỡ. Đối phương xuống tay đúng vào lúc này, hiển nhiên đã chọn đúng thời cơ, động cơ cũng tuyệt đối không bình thường, về sau ngươi làm việc phải hết sức cẩn thận, ra vào cung phải mang theo hộ vệ bên người. Báo chuyện này cho đệ đệ của ngươi, bảo hắn chú ý chặt chẽ những kẻ khả nghi thường hay lui tới miền Đông, xem có giúp được chút gì không!
Nam Vô Kỵ cung kính đáp lại.
Lão Thừa tướng nhìn đứa con của mình, chậm rãi nói:
- Một thời gian trước, vài môn sinh đệ tử của ta ở miền Đông đột nhiên ngộ hại hết sức kỳ quái, nghe nói là do bọn thổ phỉ trên thảo nguyên gây ra, nói cái gì mà trừng trị bọn tham quan ô lại. Lại thêm vài cửa hàng lớn đang buôn bán phát đạt ở miền Đông của Nam gia cũng bị người cướp, sổ sách mất tích, người phụ trách bị giết. Chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, căn cơ của Nam gia ta ở miền Đông gần như bị người dẹp sạch, mặc dù nhìn qua chỉ là một chuyện đơn độc, nhưng nếu nói không có liên hệ gì với chuyện ngày nay, vậy không phải là quá trùng hợp hay sao? Vô Kỵ, ta muốn ngươi đi tra xét tất cả việc này, để xem rốt cục chỉ là trùng hợp hay là có người đang âm thầm đối nghịch với Nam gia chúng ta. Quan trọng nhất là hãy xem chuyện đó và chuyện Hồng Nhạn bị bắt cóc hôm nay có sự liên hệ nào không!
Nam Sơn Nhạc nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn hiểm độc:
- Cắt đứt chuyện kinh doanh của ta, giết môn sinh đệ tử của ta, phá hư quan hệ thông gia của ta, làm ô uế thanh danh nhà ta... Nhất định có người nấp trong bóng tối giở trò!
-... Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra kẻ này mới được!
Lúc này Nam Sơn Nhạc, vị đệ nhất nhân của bá quan trong triều đã hoàn toàn nổi giận.
O0o
Đền Nhân Duyên nằm ở ngoài thành Thương Thiên.
Nam Vô Kỵ vẻ mặt âm trầm đang đi quanh xem xét.
Vài kẻ hạ nhân trong từ đường đều bị lôi ra tra hỏi, bọn chúng đều đáp cùng một câu giống nhau: Sau khi tiểu thư Hồng Nhạn đi vào đền Nhân Duyên vẫn luôn luôn cầu nguyện trong từ đường, thủy chung vẫn không thấy đi ra. Sau quản sự của đền Nhân Duyên đi vào trong từ đường, mới phát hiện ra tiểu thư không cánh mà bay.
Một người sống sờ sờ cứ như vậy biến mất trong từ đường, nói ra không thể nào tin được. Hồng gia phái ra bốn tên hộ vệ tiểu thư cũng không phải là hạng người kém cỏi, nhưng lại trơ mắt không thấy tiểu thư biến mất. Số người hàng ngày dâng hương ở đền Nhân Duyên rất đông, nhưng không người nào phát hiện ra tung tích của Hồng đại tiểu thư, thật sự khiến cho người ta lấy làm kỳ, thủ đoạn của kẻ bắt cóc này không khỏi quá phi thường sao?
Nam Vô Kỵ càng nghĩ càng cau mày khó hiểu, hắn cẩn thận quan sát từ đường trước mặt, ngoại trừ lối ra vào ở cửa chính, thật sự là không còn lối nào khác có thể ra vào, như vậy rốt cục bọn tặc tử làm thế nào bắt đi Hồng Nhạn?
Tượng Nguyệt lão ngồi trên cao trong từ đường tay cầm sợi tơ hồng, cười nhìn nhân thế. Nam Vô Kỵ nhìn tượng Nguyệt lão, đôi mắt hắn dần dần sáng lên.
- Tượng Nguyệt lão này, bao lâu thì các ngươi lau chùi một lần?
Tên quản sự vội đáp:
- Cứ khoảng mười ngày nửa tháng lau chùi một lần.
- Lần gần nhất là khi nào?
- Mười ngày trước.
Nam Vô Kỵ quan sát tượng Nguyệt lão thật cẩn thận một lần nữa, giọng hắn lạnh như băng:
- Tượng Nguyệt lão này không giống như đã lau chùi được mười ngày, đem tượng Nguyệt lão xuống đây cho ta!
Sau khi di chuyển tượng Nguyệt lão, một cái cửa ngầm đen ngòm lộ ra rõ ràng trước mặt mọi người.
Nam Vô Kỵ nhìn cửa ngầm kia, cơn giận trong lòng lập tức bốc lên:
- Khốn kiếp, đánh hắn một trận cho ta!
Sau một trận đòn nhừ tử, rốt cục tên quản sự từ đường thú nhận, nửa năm trước có một vị thương nhân họ Lý tới thương nghị cùng hắn, bảo rằng muốn bỏ ra một số tiền lớn bao cả từ đường, nói là muốn hẹn hò cùng tình nhân, bởi vậy mỗi đêm từ đường được giao cho tên thương nhân họ Lý kia sử dụng. Tên quản sự vì ham tiền nên cũng không hỏi tên thương nhân kia rốt cục là ai, làm gì, bởi vậy cho nên không biết từ đường đã bị người ta bí mật đào địa đạo.
Nam Vô Kỵ nghe vậy sắc mặt tái nhợt.
Lại là nửa năm trước sao?
Nói cách khác, nửa năm trước đã có người chuẩn bị sẵn sàng để bắt cóc Hồng Nhạn rồi sao?
Âm mưu bí mật như vậy, tâm tư xảo quyệt như vậy, trả ra một cái giá cao như vậy mà không hề tiếc rẻ, chẳng lẽ tên này quả thật vì muốn tám mươi vạn lượng bạc trắng hay sao?
Bắt đầu từ nửa năm về trước, việc kinh doanh của Nam gia ở miền Đông thường xuyên bị tấn công, mà có người đào một địa đạo trong đền Nhân Duyên này, sau đó bắt cóc Hồng Nhạn trước ngày hôn lễ của hắn, tất cả những chuyện này rốt cục có phải là trùng hợp hay không?
Ý nghĩ trong đầu Nam Vô Kỵ xoay chuyển thật nhanh, trong lòng lại nổi lên một ý tưởng, ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói:
- Lập tức báo cho phụ thân ta, cái nhìn của người chưa chắc đã sai, những chuyện khác thường ở miền Đông rõ ràng là có người nhắm vào Nam gia ta mà hành động. Chuyện bắt Hồng Nhạn e rằng chỉ là mới bắt đầu, bảo lão nhân gia phải đề phòng. Mặt khác, phái vài tay hảo thủ truy tung tới đây, chúng ta đi xuống theo địa đạo này, để xem rốt cục nó dẫn tới nơi nào.
Một khắc sau, sau khi Nam Vô Kỵ mặt xám như tro tàn đi ra một mảnh đất hoang trong thành, lửa giận trong lòng hắn đã sôi trào lên đỉnh điểm.
Không ai có thể ngờ rằng cửa ra của địa đạo lại nằm trong thành, bọn bắt cóc không trốn ra ngoài thành, ngược lại thiết lập cửa địa đạo để chạy vào trong thành.
Nhưng chuyện làm người ta tức giận hơn nữa chính là, bên cạnh cửa ra địa đạo là một hố phân thật lớn, phía trên hố phân có vài dòng chữ: "Nam Vô Kỵ, ngươi có thể tìm được tới nơi này, có thể coi là có chút bản lãnh. Ngươi còn chưa bị phân rơi vào đầu chính là cho ngươi một cơ hội, nếu còn tiếp tục đi tìm nữa, e rằng sự trong sạch của tiểu thư Hồng Nhạn khó mà giữ được!"
Nam Vô Kỵ tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật.
- Truyền lệnh xuống, lập tức triển khai lùng bắt toàn thành! Nhất định phải bắt cho bằng được bọn bắt cóc này, không cần biết Hồng tiểu thư sống hay chết, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Nam Vô Kỵ cao giọng hạ lệnh.
Trong khoảnh khắc, trong thành Thương Thiên sóng gió nổi lên, có vẻ như sắp có cơn giông bão lớn...
O0o
Lầu Yên Vũ là một trong tứ đại danh lâu của thành Thương Thiên.
Nó nằm trên bờ sông Hoài, hai trong tám đại thắng cảnh trên sông Hoài là Lung Yên Thúy (sương khói trên sông) và Tịch Hà Chiếu (hoàng hôn trên sông) phải đứng trên lầu Yên Vũ này mới có thể quan sát, ngắm được rõ ràng.
Hiện giờ đúng là lúc mặt trời đang ngã về Tây, ánh nắng đầy trời, ánh đỏ phản chiếu vô cùng rực rỡ, khắp cả mặt sông toàn là ánh đỏ, mặt nước lại gợn lên những cơn sóng lấp ánh ánh vàng, nhìn qua hết sức mê người.
Lâm Dược đang ngồi trên lầu Yên Vũ, nhìn sông Hoài lẳng lặng trôi xuôi, trên sông một con thuyền nhỏ đang chậm rãi lướt tới, trong thuyền vọng ra tiếng đàn êm ái động lòng người.
Từ sau khi Nhạc Thanh Âm rời khỏi thanh lâu, mấy đại phường bên sông Hoài liền xuất hiện rất nhiều người mới, cùng nhau tranh danh hiệu đệ nhất danh kỹ trên sông Hoài. Bọn họ cũng dùng phương pháp tấu nhạc trên sông để thu hút các nhân vật nổi tiếng, cũng giống như các thương nhân bán hạ giá hàng hóa để thu hút khách. Người nào người nấy đều bắt chước phương pháp chỉ nghe tiếng mà không thấy người đâu, làm cho bất cứ người nào hiểu biết một chút đều cảm thấy tục không chịu được.
Lâm Dược nở nụ cười khinh miệt, khẽ đảo mắt nhìn, chính là vài tên thủ vệ trong thành đang lục soát tìm kiếm từng nhà.
Thấy bên này không có phát hiện gì, mấy tên thủ vệ lại đi qua bên kia, lúc này Lâm Dược đứng lên:
- Tiểu nhị!
Sau đó hắn tiện tay để lại ít bạc trên bàn, rời đi.
Lâm Dược xuống khỏi lầu Yên Vũ, đi thẳng tới, sau đó rẽ năm bảy lượt vào những con hẻm nhỏ, sau khi xác định không có người theo dõi phía sau, hắn mới gõ cửa một trang viện nhìn qua có vẻ sa sút.
Người bên trong mở cửa, cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó mới để cho Lâm Dược tiến vào.
- Tình huống thế nào rồi?
- Bọn chúng mới vừa lục tìm, không phát hiện được gì.
Lâm Dược cười:
- Người chúng ta tìm đã tới chưa?
Người kia đáp:
- Vừa tới.
- Vậy bảo nàng mau mau chuẩn bị, lập tức bắt đầu.
- Gấp vậy sao?
Lâm Dược thản nhiên đáp:
- Nam Vô Kỵ tra xét gắt gao, nữ nhân này ở chỗ chúng ta ngày nào thì nguy hiểm ngày ấy, làm sớm một chút sẽ an tâm hơn.
O0o
Trong hầm tối, Hồng Nhạn hét to đầy sợ hãi:
- Thả ta ra, các ngươi là ai, các ngươi có biết ta là ai không, mau thả ta ra!
Nàng vô cùng sợ hãi.
Hồng Nhạn từ nhỏ tới lớn sống cuộc sống an nhàn sung sướng của một vị tiểu thư trâm anh đài các, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình bị người bắt cóc. Lúc này nàng bị giam trong hầm sau dưới đất không thấy ánh mặt trời, quả thật là kêu trời không tới, kêu đất chẳng hay. Tất cả những tiện nghi trong cuộc sống hàng ngày giờ đây không còn nữa, chỉ còn lại không khí âm u đầy khủng bố nơi đây.
Nàng không biết số phận của mình sẽ như thế nào.
Rốt cục cũng đến lúc cửa hầm mở ra, một nam nhân che mặt tiến vào khiến cho nàng vô cùng sợ hãi, lui về phía sau liên tục, giọng của hắn ta lạnh lẽo như từ dưới Cửu U địa ngục vang lên:
- Ngươi ồn ào quá, có biết không?
Hồng Nhạn kêu to:
- Cha ta là Hồng Bắc Minh, vị hôn phu của ta là Nam Vô Kỵ, các ngươi dám bắt cóc ta, bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Nam nhân che mặt kia hừ lạnh:
- Sự đe dọa vô dụng nhất trong thiên hạ bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, tính mạng của ngươi đang nằm trong tay người, lại mở miệng đe dọa một cách vô dụng như vậy, quả thật quá buồn cười. Ngươi nghĩ rằng Nam Vô Kỵ coi trọng ngươi lắm hay sao?
- Ngươi nói cái gì?
Hồng Nhạn cảm thấy rung động trong lòng.
- Chúng ta đã chuyển lời cho Nam Vô Kỵ, bảo hắn hai ngày sau mang tám mươi vạn lượng bạc trắng tới đền Nhân Duyên để chuộc ngươi về. Trước thời gian đó, nếu hắn dám lùng bắt khắp nơi, đừng trách chúng ta không giữ sự trong sạch cho ngươi, ngươi có biết phản ứng của hắn thế nào không?
Hồng Nhạn ngơ ngác lắng nghe, kinh ngạc không nói được lời nào.
Người bịt mặt lại hừ một tiếng:
- Hắn dám ngang nhiên cho người lùng bắt toàn thành, gần như lật tung cả thành Thương Thiên lên!
Hồng Nhạn cảm thấy trong lòng lạnh toát, quả thật Nam Vô Kỵ không chút quan tâm tới an nguy tính mạng của nàng sao?
Giây phút ấy, nỗi đau thương trong lòng nàng dâng lên không bút nào tả xiết.
Nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Hồng Nhạn, rốt cục người bịt mặt cũng thở dài một tiếng, hắn nhẹ giọng nói:
- Ta biết ngươi không tin, tuy nhiên ta nói cho ngươi biết, mục đích thật sự của chúng ta không phải là muốn bắt cóc ngươi, mà là giúp cho ngươi và phụ thân ngươi thấy rõ mặt trái của bọn người Nam gia, ngươi có tin không?
- Ngươi nói cái gì?
Hồng Nhạn ngẩn ngơ.
Người bịt mặt khẽ lắc lắc đầu, lúc ấy trong lòng hắn chợt cảm thấy thương hại cho nữ nhân này. Nữ nhân con nhà quyền quý chưa từng có hạnh phúc trong hôn nhân, nếu tự chọn vị hôn phu cho mình như Vân Nghê, chính là trái đạo, không thể tha thứ. Thế nhưng hôm nay, mục đích của bọn họ là muốn cho Nam gia có một đứa con dâu trái đạo.
Ngay sau đó, hắn trầm giọng nói:
- Người đâu, động thủ!
Hai tên áo đen từ ngoài vọt vào trong hầm, giữ chặt tay chân Hồng Nhạn, bắt đầu lột bỏ quần áo phần thân dưới của nàng.
- Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?
Hồng Nhạn sợ hãi kêu to.
Người bịt mặt cầm đầu lạnh lùng nói:
- Để lại cho ngươi một dấu vết nhỏ, không cần lo lắng, chỉ một tháng sau, dấu vết kia sẽ hoàn toàn biến mất, ngươi sẽ trở lại là vị Đại tiểu thư cao cao tại thượng của Hồng gia. Chỉ là trong vòng một tháng tới, ngươi phải chịu oan ức một chút!
Hồng Nhạn lớn tiếng kêu to vùng vẫy, nhưng không thoát khỏi hai đại hán đang giữ chặt. Bên ngoài hầm, một lão bà tiến vào, ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn vô cùng.
Bà ta đặt hai tay lên chiếc bụng trần của Hồng Nhạn.
Một luồng khí lạnh trong nháy mắt chạy vào thân thể nàng, bắt đầu từ thân dưới lan ra khắp toàn thân.
Hồng Nhạn lập tức hôn mê.
O0o
Ở Vân gia.
Sắc mặt Vân Nghê xanh như tàu lá:
- Triệu Hâm Thần! Ta cảnh cáo ngươi không được đi theo ta nữa, bây giờ ta còn chưa đến Nam gia, vẫn còn là nữ nhân của Vân gia. Ta đi đến đâu, làm cái gì, không có quan hệ tới Nam gia các ngươi. Nếu còn cho người theo dõi ta, vậy đừng trách sao ta không khách sáo!
Trước mặt Vân Nghê là một nam tử trẻ tuổi, trang phục chỉnh tề, bề ngoài có vẻ ung dung:
- Vân đại tiểu thư nói rất đúng, chỉ là dù sao Sơn công cũng là gia ông tương lai của Vân tiểu thư, tốt xấu gì tiểu thư cũng nên hiểu cho sự quan tâm của gia ông với nàng mới phải. Hiện giờ bên ngoài không yên ổn, nơi nơi đều có kẻ ác hoành hành, Sơn công chỉ là đề phòng vạn nhất, không muốn Vân tiểu thư chưa vào Nam gia đã gặp phải chuyện bất trắc mà thôi. Vì vậy cho nên Sơn công cố ý ra lệnh cho ta tới bảo vệ Vân tiểu thư, không phải là cố ý giám thị hay theo dõi. Vân tiểu thư muốn đi đâu, muốn làm gì, đương nhiên bọn ta không có quyền hỏi tới, chỉ xin cho chúng ta được đi theo sau để làm tròn trách nhiệm bảo vệ cho nàng!
Phía sau Triệu Hâm Thần là bốn tên nam tử trang phục toàn một màu đen, xem hình dung cử chỉ đều là cao thủ nhất lưu. Sau khi Hồng Nhạn gặp nạn như vậy, phản ứng đầu tiên của Nam Sơn Nhạc chính là bất kể thế nào cũng không để Vân Nghê có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Vân Nghê hừ lạnh:
- Ta ở Vân gia, Vân gia tự nhiên có người bảo vệ, không cần các ngươi phải quan tâm!
Triệu Hâm Thần nở nụ cười lấy lòng:
- Chuyện đó là lẽ đương nhiên, Vân gia là thế gia nổi danh võ nghệ, cao thủ nổi tiếng đương nhiên có rất nhiều, những người như chúng ta không thể nào bì kịp. Chỉ là Sơn công có lòng chiếu cố Vân tiểu thư, cho nên mới phái mấy người chúng ta tới đây, không hẳn là có thể giúp được gì nhiều, nhưng cũng có thể đi theo làm tùy tùng, làm những việc vặt cho Vân tiểu thư, cũng chỉ là một chút lòng thành. Nếu như Vân tiểu thư vẫn cố ý không chấp nhận, chúng ta chỉ có thể trở về bẩm lại với Sơn công, đến lúc đó Sơn công ra mặt nói chuyện với Vân Tổng Suất, mấy người chúng ta đương nhiên không tránh khỏi bị trách phạt, nhưng tiểu thư cũng không tránh được chuyện không chịu tiếp nhận người. Đã là như vậy, tội gì Vân tiểu thư phải làm cho đám hạ nhân như chúng ta khó xử!
Tên Triệu Hâm Thần này nói chuyện không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, đâu ra đó rõ ràng, nhất thời Vân Nghê bị hắn nói cho nghẹn lời không thể đáp lại, chỉ có thể hừ lạnh:
- Được rồi, các ngươi muốn đi theo ta thì cứ đi, đúng lúc ta muốn tới đường Thủy Tú mua ít vải về may xiêm y, thiếu vài người khuân vác. Đã là như vậy, có thêm mấy con lừa ngựa cũng hay!
Nói xong, Vân Nghê liền cất bước đi ra cửa.
Đám tôi tớ Vân gia theo sát sau lưng nàng, sau nữa chính là Triệu Hâm Thần và bốn tên đồng bọn lủi thủi đi theo.
- Đại ca, vị Vân đại tiểu thư này có vẻ tính tình không được tốt phải không? Bên ngoài đồn rằng nàng dịu dàng hiền thục, ta thấy nàng vô cùng đanh đá chua ngoa, nói ra toàn là những lời cay độc!
Triệu Hâm Thần trừng mắt nhìn tên vừa lên tiếng một cái, lạnh lùng nói:
- Bớt nói đi, quan sát cho kỹ, nhớ rõ nhiệm vụ của chúng ta, không chỉ phải bảo vệ vị Vân đại tiểu thư này mà thôi!
- Dạ!
Bốn người đồng thời nghiêng mình đáp.
Một tiếng dạ này rõ ràng hữu lực, Vân Nghê đang đi phía trước vừa muốn lên xe ngựa nghe vậy quay đầu lại thoáng nhìn, trong lòng vô cùng căm giận.
Hành động phái người tới giám thị nàng của Nam Sơn Nhạc đã chứng tỏ rằng, chuyện Hồng Nhạn mất tích, lão ta chưa chắc không nghi ngờ Thiển Thủy Thanh.
Chỉ là lão ta nghĩ không ra, nếu Thiển Thủy Thanh muốn cướp người thì phải cướp Vân Nghê trước mới đúng, vì sao lại xuống tay với Hồng Nhạn trước? Bây giờ đập cỏ động rắn, nếu còn muốn mang Vân Nghê đi sẽ là một chuyện vô cùng khó khăn đối với Thiển Thủy Thanh. Chẳng lẽ hắn không sợ khi Nam Vô Thương trở về sẽ lập tức thành thân với Vân Nghê hay sao?
O0o
Đường Thủy Tú.
Đây là con đường phồn hoa tấp nập nhất trong thành Thương Thiên.
Trên đường Thủy Tú này có phường Bảo Chức nổi tiếng về các mặt hàng tơ lụa gấm đoạn tốt nhất trong kinh, có Kỳ Trân các đầy đủ các loại trang sức châu báu mà các thục nữ danh môn yêu thích nhất, còn có Vạn Tượng hiên sưu tập đặc sản khắp biển Bắc trời Nam, một vài món đồ quý hiếm thỏa mãn tâm lý săn lùng hàng quý của các nữ nhân quyền quý.
Đường Thủy Tú là nơi bọn quý tộc quan lại, nhất là các nữ nhân thích lui tới nhất, cũng là nơi mà các nàng tiêu nhiều tiền nhất. Có thể mua được sản nghiệp nơi đây để kinh doanh, ai nấy bản thân đều có chỗ dựa là triều đình hiển hách, Vân gia, Nam gia đều có cơ nghiệp tại đây. Trong tất cả những nhân vật nổi tiếng của Đế quốc Thiên Phong, cũng chỉ có kẻ say mê chiến tranh gần như điên cuồng là Liệt Cuồng Diễm, mới có thể xem tiền tài như cỏ rác, cho nên đến bây giờ vẫn còn nghèo khó.
← Hồi 130 | Hồi 132 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác