← Hồi 564 | Hồi 566 → |
Triệu Đức Phương vô cùng căng thẳng, cúi đầu xuống khẽ vâng một tiếng.
"Đức Phương". Vĩnh Khánh công chúa hai tay nắm lấy vai nó: "Ngẩng đầu lên, nhìn tỷ tỷ".
Triệu Đức Phương từ từ ngẩng đầu, công chúa Vĩnh Khánh nhìn chằm chằm vào mắt nó, nói từng chữ một: "Không phải lo lắng, vương vị này vốn là của đệ, là hắn nợ đệ, hiểu không?".
"Vâng". Triệu Đức Phương nuốt nước bọt, thần sắc bình tĩnh trở lại.
"Bình tĩnh lại, chúng ta chết còn không sợ, thì còn gì phải lo nghĩ nữa? Huyết hải thâm thù của cha và đại ca, không ai có thể giúp chúng ta báo, chỉ có thể dựa vào chính chúng ta! Tỷ tỷ không chỉ vì báo thù cho cha và đại ca mà còn muốn nỗ lực nhất để bảo đảm an toàn cho đệ, bây gờ chúng ta không nỗ lực một phút thì đệ sẽ càng nguy hiểm. Sau ba năm, năm năm, chúng ta cho đù có đột nhiên chết, thì trong triều cũng sẽ không ai lấy làm lạ, không ai hiểu cả, vì thế... Đợi đến lúc đó hắn sẽ không còn gì phải kiêng nể cả, hiểu không?".
"Vâng". Lần này Triệu Đức Phương liền nắm chặt tay, dứt khoát gật đầu.
Bên ngoài cửa có người nhẹ giọng báo: "Vương gia, thái tử tới rồi".
"Thái tử?". Triệu Đức Phương kinh ngạc, lại quay về vẻ hoang mang.
"Trấn tĩnh một chút". Công chúa Vĩnh Khánh, mỉm cười: "Lòng dạ người đó còn hiểm độc hơn rắn rết, khi hắn càng muốn hại người thì càng tỏ ra thân thiết với người đó, càng muốn làm ra vẻ muốn làm ra vẻ đối tốt với người. Tỷ tỷ không yên tâm. Thái tử và cha ngài hoàn toàn đi trên hai con đường, tỷ sợ đệ sẽ xảy ra chuyện trước khi nghi lễ tiến hành. Tỷ đã đùng cách kéo dài thời gian, mời thái tử đến, có thái tử hộ giá, đệ sẽ được bình an vô sự".
Nàng vỗ vỗ vai đệ đệ, nói: "Bây giờ tỷ tỷ không tiện xuất hiện, đệ đã chuẩn bị xong rồi, đến tiền đình gặp thái tử đi, cùng hắn vào cung, tỷ tỷ... Sẽ ở Sùng Hiếu am chờ đệ".
Phủ môn mở rộng, hai huynh đệ Triệu Nguyên Tá, Triệu Đức Chiêu rời khỏi phủ. Khi hai người tiến cung, ở cánh cửa góc hậu viện cũng khẽ mở ra, hai nữ ni yên lặng rời khỏi.
"Lâm Nhi, nói với viên ngoại Kiến Cao, động thủ". Đứng ở cửa Sùng Hiếu am, Vĩnh Khánh trầm giọng nói.
Nữ ni Lâm Nhi đáp một tiếng, rồi quay người đi về hướng đông, công chúa Vĩnh Khánh đứng chốc lát rồi đi vào trong.
"Trụ trì!".
"Am chủ!".
Trở lại thiền viện của trụ trì bên ngoài thiền phòng, Đinh Ngọc Lạc mặc một bộ tăng y màu xám, đang quét hành lang. Đối mặt nhau, Vĩnh Khánh khẽ gật đầu với nàng, Đinh Ngọc Lạc biết ý, lập tức bỏ chổi xuống, đi về phía nàng, hai người đi qua cọ nhẹ vai vào nhau.
Đinh Ngọc Lạc bước nhanh ra ngoài am, Vĩnh Khánh đứng lại một lát bên ngoài thiền phòng của mình, rồi bước vào hậu viện.
*
* *
Sau giờ ngọ, ở gần Sùng Hiếu am đột nhiên có một đội cấm quân chạy tới, đầu tiên là phong tỏa Sùng Hiếu am, đuổi hết những người bán rong và những kẻ du đãng gần đó đi hết, sau đó tướng lĩnh cấm quân xuống ngựa, thống lĩnh một đội sĩ binh tiến vào Sùng Hiếu am một cách rất có quy củ.
Am chủ ở đây chính là công chúa Vĩnh Khánh, hoàng thất quý trụ, ai dám thất lễ với nàng, có một chút lễ tiết cũng là cần thiết. Cho nên tướng quân đó vừa vào trong tự liền bảo sĩ binh đứng lại, một mình đi thỉnh kiến am chủ Hạo Như đại sư, sau khi nhận được sự cho phép của nàng mới rất hòa khí mà sơ tán hương khách tín đồ.
Qua hơn nửa canh giờ, một đội nghi trượng rất dài đi tới Sùng Hiếu am, từ xa đã có thể nhìn thấy võng lọng vàng rực, người đi đường mới biết hôm nay thánh thượng giá lâm Sùng Hiếu am. Người đến không chỉ là Triệu quan gia, còn có Tống hoàng hậu, hoàng thái tử, và Kỳ vương vừa mới tấn phong Triệu Đức Phương.
Triệu Đức Phương thụ phong Kỳ vương, được dùng nghi trượng vương tước triều đình đưa tới vương phủ, sau giờ ngọ, triều hội đã tan, lại nhập cung tạ lễ hoàng đế, Hoàng đế và Kỳ vương cùng nói chuyện nhà với sự kề cận của hoàng thái tử, mẫu hậu của Kỳ vương đương nhiên cũng nên được mời ra để thể hiện hòa khí một nhà.
Tống hoàng hậu đến, nói rằng hoàng nhi đã trưởng thành, anh linh tiên đế cũng được an ủi, hai mẫu tử họ ôm nhau khóc lớn. Ngay sau đó họ lại tạ ơn quan gia, nói qua nói lại, lại nói đến công chúa Vĩnh Khánh. Công chúa Vĩnh Khánh lần này nằm ngoài thụ phong, không thể trực tiếp nhập triều đường, hơn nữa nàng đã xuất gia. Lần này, gia nhân hoàng thất đoàn tụ, duy chỉ có nàng là không có ở đây, đó cũng là một việc đáng tiếc.
Kỳ vương Triệu Đức Phương liền đưa ra gợi ý muốn cùng mẫu hậu cùng đến Sùng Hiếu am, vừa gặp tỷ tỷ, vừa nhân chuyện thụ phong vương tước mà thắp hương cho tiên đế, Sùng Hiếu am là nơi công chúa Vĩnh Khánh cầu phúc cho tiên đế và hoàng gia, chăm sóc cho linh vị của tiên đế. Triệu Đức Phương vừa nói, thái tử Triệu Nguyên Tá liền nói thêm vào, và cũng đề nghị cho hắn được cùng đi bái tế tiên đế.
Yêu cầu của Triệu Đức Phương hợp tình hơp lý, hơn nữa lúc này đang là lúc cả nhà hòa hợp, Triệu Quang Nghĩa đương nhiên không muốn phản lại ý của bọn họ, liền đáp ứng luôn, hơn nữa hắn cũng muốn đi cùng. Từ sau khi hắn hạ lệnh bắt tam đệ Triệu Quang Mỹ hồi kinh, Triệu Quang Nghĩa tuy chưa sai hoàng thành ty thâm nhập vào dân gian xem phản ứng của dân chúng, thì cũng biết dân gian tất sẽ có rất nhiều ngôn từ gây bất lợi cho hắn, bây giờ hắn phong Triệu Đức Phương làm vương, lại cùng đi bái tế tiên đế, cũng có thể cải thiện được chút ít hình tượng.
Trong am Sùng Hiếu, công chúa Vĩnh Khánh cùng chúng ni ra cung nghênh thánh giá, Triệu Quang Nghĩa dẫn cả nhà đi tế bái tiên đế, ở đây từ khi định làm hoàng gia tự miếu, Triệu Quang Nghĩa chỉ mới đến có một lần. Lần này đến bái tế tiên đế, hắn cũng muốn đi xem xét xung quanh, mắt thấy nơi này đã đầy đủ hơn trước, Triệu Quang Nghĩa liên tục gật đầu.
Vĩnh Khánh và Triệu Đức Phương sau khi cùng sóng vai đi, mắt thấy Đức Phương chốc chốc lại đưa tay ấn bụng, Vĩnh Khánh không khỏi có chút căng thẳng, liền hỏi: "Làm sao vậy, trong người có chỗ nào không khỏe à? Đã ăn gì ở trong cung?".
Triệu Đức Chiêu nhỏ tiếng nói: "Không phải, là ấn tỷ quá nặng, đai thắt lại chặt, e là sẽ để lộ vết tích". Triệu Quang Nghĩa quay đầu cười nói: "Tỷ đệ hai người đang nói gì thế?". Vĩnh Khánh không đổi sắc mặt, trấn tĩnh nói: "Kỳ vương có chút cấp bách, bần ni đưa đệ ấy ra ngoài một chút".
Triệu Đức Phương là nam nhân, trong am lại đều là nữ ni, đương nhiên không có ai thích hợp hơn tỷ tỷ của nó. Triệu Quang Nghĩa gật gật đầu, Vĩnh Khánh liền đưa Triệu Đức Phương rời khỏi. Đến được chỗ hoang vắng không người liền cởi đai bào ra, hóa ra sách thư và ấn tỷ của Triệu Đức Phương đều ở trên người, vì bào phục long trọng được thắt đai ngọc, nên càng dễ để lộ ra dấu vết của ấn tỷ, Vĩnh Khánh thấy vậy liền nói: "Đưa cho tỷ trước, để trong người tỷ, đợi lát nữa sẽ đưa cho đệ".
Người nàng nhỏ nhắn, lại mặc tăng y, tăng y lại không thắt đai, cho nên bên hông buộc một cái ấn tỷ cũng không vấn đề gì. Hai tỷ đệ mặc lại xong xuôi, lại trở về hậu am, dẫn quan gia đi thăm một hồi, rồi dẫn hắn vào trong khách đường ở hậu am tọa lạc. Mọi người đều ngồi xuống, công chúa Vĩnh Khánh chắp hai tay nói: "Hoàng đệ tuổi đã không còn nhỏ, đã được phong vương tước, đây là ân điển của quan gia, Vĩnh Khánh tuy đã xuất gia, duy chỉ có một chuyện không yên tâm chính là tiêu đệ này. Quan gia đối với nó như từ phụ, Vĩnh Khánh cũng yên tâm rồi. Vĩnh Khánh xin thay hoàng đệ tạ ơn quan gia".
"Haizz, người một nhà đừng khách khí như thế. Vĩnh Khánh này, cháu nói như thế là coi như người ngoài rồi". Triệu Quang Nghĩa cười nói. Từ cửa khách đường xuất hiện một nữ ni trẻ tuổi, trong tay bưng một bàn trà. Trong đám thị vệ đại nội, thái giám và cung nữ đứng ở cửa, có hai cung nữ đưa tay chắn đường nàng ta, kiểm tra từ trên xuống dưới, không phát hiện bất cứ vũ khí nào, lúc này mới cho nàng ta vào.
Nữ ni đó khoan thai bước vào, đi tới bên cạnh kỷ án, nhẹ nhàng đặt bàn trá xuống, cầm bình rót trà vào chén. Triệu Quang Nghĩa ngẩng đầu liếc nhìn nữ ni một cái, thấy lông mày nữ ni như một bức tranh, mắt hạnh má đào, bất giác cảm thấy có chút kỳ lạ. Trong am đương nhiên đều là nữ nhân, có điều đa phần là dung mạo đoan chính, nếu nói về xinh đẹp thì càng ít, trong thế gian này tuy không thiếu nữ nhân, nhưng nữ nhân mỹ lệ bất đắc dĩ đi vào con đường xuất gia quả thật quá ít.
Có điều, Triệu Quang Nghĩa dù sao cũng là thiên tử nhất triều, nơi đây lại là am đường Phật gia, tuy cảm thấy nữ ni này thanh rú, xinh đẹp, nhưng hắn cũng không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại ánh nhìn. Có điều ánh mắt vừa thu lại thì Triệu Quang Nghĩa trong lòng chợt lóe lên, hình như phát giác được chuyện gì đó. Ánh mắt này! Ánh mắt của nữ nhân này hình như đã từng gặp ở đâu, trẫm sao lại có thể quen biết với một nữ ni?
Thấy tách trà đã được rót đầy, Triệu Quang Nghĩa bất giác cười lên, nhưng lập tức trong đầu hắn hiện lên một thân hình, đó là ở Lạc Dương, đó là một ngày mùa đông, hắn và Mộ Dung Cầu Túy từ bên bờ Lạc Hà trở về, phía trước có một nữ tử áo trắng thắt đai, khoan thai đi qua. Khi nàng quay đầu lại, dung nhan kiều diễm đó, con ngươi kiều diễm đáng sợ đó, một kiếm đáng sợ đó...
Triệu Quang Nghĩa đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt như tĩnh thủy Quan Âm chợp động, trong con người phát ra đằng đằng sát khí, vẫn là đôi mắt vừa kiều diễm vừa đáng sợ đó, nhất chiêu song quỷ phách môn hướng thẳng về ngực hắn.
"Động thủ rồi, mọi người cẩn thận".
*
* *
Phía dưới cầu Kim Lương, Ngõa Từ Châu Tây, Chiết Tử Du trầm giọng hạ lệnh với ba người đang ngồi cùng bàn, Chiết Tử Du mặc một bộ huyền y, ngồi trong một lán trà bên góc cầu, xung quanh người qua người lại, nhưng cũng chẳng có mấy người chú ý đến cái góc đó, Trúc Vận và Cẩu Nhi ngồi hai bên cùng gật đầu. Đứng dậy ra khỏi lán trà, Cẩu Nhi đội nón, buông mành che xuống, che đi dung nhan của mình rồi chạy như bay trên đường. Trúc Vận đi tới một chỗ không xa lắm, khi chui ra từ một cái ngõ nhỏ thì lập tức biến thành một tiểu ăn mày quần áo rách nát, cầm một cây cẩu bổng, nhanh chóng rời khỏi đó.
Trương Thập Tam ngồi đối diện cũng từ từ bước ra khỏi lán trà, miệng vẫn ngậm một cọng cỏ, đứng dưới bóng của lán trà, nhẹ nhàng làm động tác xoa cổ, ở trong đám người qua lại đông đúc trên đường, đột nhiên có một số người cũng đồng thời làm động tác đó, người đánh xe, người gánh hàng, du đãng trên đường... Mười mấy người cùng tiến về hướng đông tây. Một người bán hàng đang đẩy chiếc xe một bánh đi bán táo đột nhiên đẩy khách hàng đang mặc cả ra, đẩy xe đi, người mua hàng ngạc nhiên nói: "Sao thế? Bán hàng mà cũng nóng nẩy như vậy sao, ta mới mặc cả bớt hai đồng mà, này, thêm cho ông một đồng nữa, bốn đồng có bán không?".
Qua hơn một năm chuẩn bị, cộng thêm vô số lần diễn tập, một khi bắt đầu hành động thì tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng và đạt hiệu quả cao, các nơi đều hành động tiến triển, thuận lợi, thêm nữa tin tức đã nhanh chóng đưa đến lán trà ở Ngõa Từ Châu Tây. Tuy từ đầu đến cuối nàng không hề rời khỏi lán, nhưng lấy lán trà làm trung tâm, tất cả các thông lộ đều lập thành một mạng nhiện, mà nàng là con nhiện chúa. Bất kể một nơi nào có chuyện đều có thể nhanh chóng truyền tin về đây, bất kỳ nơi nào phát hiện ra tình huống chưa từng xuất hiện trong các lần điễn tập, nàng đều có thể nhanh chóng bổ sung thay đổi, đảm bảo sự thống suốt không trở ngại.
Quan Lăng độ (bến đò Quan Lăng), tên là độ nhưng bên cạnh nó lại không hề có con sông nào, cũng không biết cái tên này được đặt từ bao giờ, ở đây là ngã rẽ của con đường đi tới Nam Đới Môn hướng về đông nam mười dặm. Hai bên đầu đường có hai dãy nhà, bên trái là dãy nhà của tuần kiểm ti, bên phải là thuế lại ti. Người không nhiều, vì người thông hành qua đây vốn cũng ít, nhưng lại phải thiết lập hữu ti, vì từ đây có thể vòng qua quan khẩu Biện Lương, trực tiếp lấy hàng giao hàng trên thuyền.
Vì bình thường không có chuyện gì, tuần kiểm và thuế lại chỉ để lại vài người canh giữ, những người khác thường rời chỗ đóng quân, không ở đây. Lúc này từ phía xa có ba chiếc xe đi tới, xe cũng không coi là đẹp đẽ quý giá gì, chỉ là vừa nhìn đã cảm thấy rất chắc chắn, bánh xe cao hơn nửa người, xe như vậy tốc độ đi rất nhanh, chạy rất xa, mà mỗi chiếc xe đều do bốn con ngựa kéo, những người có thể dùng ngựa kéo là không nhiều, một chiếc xe bốn con ngựa kéo lại càng ít. Mấy tên thuế lại đang uể oải phơi nắng liền lập tức lấy lại tinh thần.
Con đường này ngoài việc thuận tiện buôn lậu trốn thuế thì thực ra không dễ đi, cũng không phải là đường giao thông chủ yếu, từ khi thiết lập trạm thuế lại và tuần kiểm ở đây, những kẻ muốn trốn thuế không còn đi đường này nữa, đi qua đây cũng chỉ là một số dân chúng thôn trang quanh đây muốn vào thành, tiền kiếm cũng chẳng được mấy. Bây giờ nhìn thấy tình hình này, có vẻ có thể kiếm chác được chút rồi. Nếu như trên xe có hàng hóa triều đình cấm bán thì lại có thể thu được một khoản lớn.
"Ha ha ha, xem ra ông trời muốn thưởng cho ta, muốn đi cũng không đi được, vận khí đến rồi, cho dù có tường thành cũng không cản được". Lão Trương thuế lại chỉnh đốn lại mũ và trang phục, hứng chí bước lên trước, vận khí của hắn quả thật không tồi, vừa bước lên đã nhìn thấy màu đỏ rồi.
Lão Trương mở to đôi mắt như cá chết lên, kinh ngạc nhìn bạo dân tạo phản một lời cũng không nói mà đã giết chết quan, hắn từ từ ngã xuống. Từ trên xe, mười mấy đại hán thân hình thấp nhưng cường tráng nhảy xuống, tay cầm lợi đao, chia nhau chạy vào hai dãy nhà bên đường, sau hàng loạt tiếng kêu thảm, tất cả lại yên tĩnh.
Những thi thể nằm la liệt trên đất bị kéo đi, vết máu dưới đất cũng được phủ cát lên che giấu, ba chiếc xe tứ mã đứng ở bên ngoài hàng rào quan khẩu. Phu xe cũng không thèm xuống xe, ngồi yên trên đó, trong tay nắm chặt chiếc roi ngựa, hình như chuẩn bị dương roi khởi hành.
Trong tuần kiểm ti, có mấy người cầm đao đi ra, trong thuế phú ti có mấy viên thuế lại đầu đội mũ đỏ bước ra, đứng ở đó bắt đầu chấp hành công vụ, so với đám lại dịch trước đó còn trang nghiêm hơn cả trăm lần.
*
* *
Thành tây Biện Lương, Vạn Thắng môn. Lạc đà, xe bò đều chất đầy hàng hóa. Hồ thương đến từ Tây Vực ở trong thời tiết thịnh hạ mà vẫn mặc áo da dê, hét lớn các xe ngựa chuẩn bị kiểm dấu xuất thành, không ông chủ Hồ thương đó, một đại hãn mắt báo râu quai nón lại đột nhiên kêu đau bụng như cắt, rồi ngã từ trên ngựa xuống, lăn lộn trên đất, làm cho đám quan binh thủ môn hết cả hồn. May mà từ Vạn Thắng môn đi quay trở lại không xa là hiệu thuốc Kinh Khuông, mấy kẻ sai vặt nhận tiền thưởng rồi dẫn mấy thủ hạ của Hồ thương chở đại hán đó đến tiệm thuốc để chẩn trị bốc thuốc.
Thiếu mất người chủ sự, không có người lo cho hàng hóa, không có người giao nộp thuế thành môn, đội ngũ to lớn bị ùn tắc lại ở cổng. Xe, hàng hóa, lạc đà đều đứng đầy cổng thành, người qua người lại, ngửi thấy mùi hôi thối từ đám súc vật, không khỏi đều bịt mũi lại qua đường. Binh sĩ thủ thành cũng rất bực bội, may mà cổng thành còn có chỗ thông gió, cũng không quá khó chịu.
Nhiều xe, lạc đà và đồ như vậy, nếu đột nhiên xảy ra chuyện cấp bách, chỉ cần đẩy một chút là đã có thể bịt kín cổng thành, cổng thành cũng không đóng được, nhưng Biện Lương thái bình đã lâu, lại không có đại địch lâm cảnh, ai lại nghĩ tới điểm này chứ?
Tình hình tương tự cũng đã được diễn ở khắp các nơi, thủy đạo, lục đạo, đại đạo, tiểu đạo, các loại công cụ giao thông, các con đường giao thông, các nơi đều đã bố trí xong, nếu như tất cả thuận lợi thì đều sẽ được thông báo tin tức kịp thời đến lán trà ở Ngõa Từ Châu Tây.
Trong tất cả các tin tức được gửi về, tin làm cho Chiết Tử Du lưu tâm nhất đương nhiên là tình hình bên Sùng Hiếu Am.
"Cái gì? Hoàng đế cũng đến Sùng Hiếu am sao?". Nghe được tin này, đôi lông mày của Chiết Tử Du không khỏi nhíu lên: "Hoàng đế sao lại cũng đến đó? Một khi hoàng đế đi thì cảnh bị sẽ rất nghiêm mật, hơn nữa bọn họ lại phải luôn đi theo hoàng đế, ít nhất cũng không thể hoàn toàn rời khói tầm mắt của hoàng đế, vậy làm thế nào mới có thể thoát thân?".
Chiết Tử Du gõ nhẹ mấy ngón tay xuống bàn, thần sắc có chút nghiêm trọng: "E rằng chuyện này có biến". Trương Thập Tam đứng dậy nói: "Ngũ công tử, để ta đi một chuyến, đích thân xem tình hình bên đó, nếu không, vạn nhất Đinh đại tiểu thư...".
Chiết Tử Du khẽ lắc đầu: "Không, chỉ cần bọn họ có thể viện cớ ra ngoài, chỉ cần thời gian một tuần trà, cũng có thể chui ra được từ động đó, chúng ta bây giờ chỉ có thể yên lặng quan sát tình hình thôi, đừng đánh rắn động cỏ".
Lại một tin tức nữa được đưa đến, ở bên Tĩnh Hậu chỉ phát hiện có hai chiếc thuyền chuẩn bị viễn hành, hơn nữa phát hiện có hai người của nha môn tuần kiểm hà đạo lên thuyền kiểm tra, nhưng lại không hề thấy xuống khỏi thuyền.
Tiếp theo đó, phía nam lại đưa đến tin tức, người đợi ở xung quanh Quan Lăng độ phát hiện tình hình bên tuần kiểm ti Quan Lăng độ có gì đó khác lạ, tuần kiểm và thuế lại canh giữ nhiều hơn bình thường không chỉ một lần, mà còn mặt mày rất lạ. Hơn một năm nay bọn họ sớm đã tìm hiểu rõ tất cả lộ tuyến dự phòng, Quan Lăng độ có bao nhiêu người, tên là gì, dáng vẻ ra sao, tính khí như thế nào... Họ hoàn toàn nắm rõ. Sau khi cảm thấy kỳ lạ, hai chiếc xe thử đi qua nhưng không dừng lại, chỉ vứt chút tiền xuống giả tiền thuế, rồi khi ra khỏi tầm mắt của người ở tuần kiểm ti, người trên xe lập tức nhảy xuống bờ rừng và quay ngược lại, mò đến kiếm tra phía sau các dãy phòng tuần kiểm ti, phát hiện trong phòng có mấy thi thể, hóa ra người của tuần kiểm ti đã bị giết sạch. Đương nhiên, hắn cũng không quên báo cáo chuyện bên ngoài Quan Lăng độ có ba chiếc xe tứ mã đặc biệt đang đậu.
Trương Thập Tam cũng nhíu mày: "Kỳ lạ thật, thật là kỳ lạ, qua hơn một năm chuẩn bị, các con đường mà chúng ta dự hành bình thường có chuyện gì chúng ta đều nắm rõ hết, mỗi lần diễn thử đều không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, sao bây giờ lại có vẻ có tà môn vậy? Hình như có người đã chọn hôm nay làm đối tác với ta, rất nhiều nơi đều có chuyện này chuyện kia, những chuyện trước đó chưa từng gặp, nhưng Quan Lăng độ thật sự rất cổ quái, dám giết quan rồi giả mạo sao? Lẽ nào bọn chúng còn muốn thu thuế lâu dài ở đó sao?".
"Sao có thể như vậy được?". Chiết Tử Du cảm thấy có chút mông lung: "Không hay rồi".
Nghĩ lại, nàng đột nhiên nhớ tới một tình huống không có khả năng nhất, nhưng lại là cách giải thích hợp lý duy nhất. Nàng đột nhiên đứng dậy, cười lạnh nói: "Khá khen cho một Vĩnh Khánh công chúa! Ngay cả bản cô nương cũng dám giỡn mặt, nàng ta không sợ chơi với lửa sao?". Trương Thập Tam không hiểu hỏi: "Gì cơ?".
Chiết Tử Du vội vã ra lệnh: "Mau, lập tức thông báo cho Trúc Vận và Tiểu Nga bỏ kế hoạch cũ, mau đến rừng Cô Nhạn gần Sùng Hiếu am đợi lệnh, ta lập tức sẽ đi tìm Ngọc Lạc!". Nói rồi nàng bước ra ngoài nhanh như gió.
Trương Thập Tam vẫn không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Chiết Tử Du, hắn biết sự việc rất nghiêm trọng, không dám nhiều lời, chỉ liên tục đáp tiếng, sau đó cũng vội vã đi.
← Hồi 564 | Hồi 566 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác