← Hồi 562 | Hồi 564 → |
Lúc này một viên thị vệ đột nhiên bước vào, khom người trình mật hàm tới trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo nhận lấy, mở ra xem, hai mắt sáng lên, lập tức trở nên thâm thúy, không biết đã đọc được tin gì.
Mục Xá Nhân biết đó là thị vệ Ám Ảnh, giống như quan làm việc ở hoàng thành ti trong triều đình Đại Tống, là nhân viên tình báo trực thuộc kẻ thống lĩnh, cho nên tin mà thị vệ này đưa cho Dương Hạo nhất định là tin tức cơ mật nhất, chỉ đáng tiếc hắn hoàn toàn không biết trong thư tình báo đó nói cái gì, cho dù hắn là người sinh hoạt ở đây, nhưng cũng không phải bất kỳ chuyện cơ mật nào cũng có thể biết được.
Có điều, đại vương đã xem tin tinh báo, cũng sẽ đưa ra phản ứng tương ứng, thông qua nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động của đại vương, chỉ cần quan sát tỉ mỉ có thể đoán ra một chút. Nhưng Mục Xá Nhân hoàn toàn không ngờ được, vị Dương đại vương trước mắt này đã bắt đầu diễn kịch khi ở Biện Lương, diễn vai Dương đại bổng đâu ra đấy, sau này lại lợi dụng Thiên Kim Nhất Tiếu lâu để bắt đầu diễn kịch tiếp, hắn sớm đã thành một diễn viên có kinh nghiệm thâm sâu rồi. Cái tên diễn viên lõi đời này bây giờ lại bắt đầu diễn kịch rồi, chỉ có điều lúc trước hắn diễn kịch là để cho văn võ cả triều Đông Kinh xem, còn bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, lần này là văn võ cả triều Hưng Châu diễn cho một mình hắn xem". :
Dương Hạo không cần phải đưa ra bất kỳ phản ứng nào, cũng không cần phải thương lượng với bất kỳ ai, vì những việc hắn cần làm hắn đều đã sắp đặt hết rồi. Tình báo mà hắn vừa đọc chỉ là một thông báo, thông báo Chiết Tử Du đã trở về, trong thông báo chỉ có một câu, không phải là mật văn của mật văn: Kẻ tài sắp đến!
*
* *
Quan Trung hiệu xưng tám trăm dặm Tần Xuyên, bên trái là Hào Hàm, bên phải là Lũng Thục, đất đai nghìn dặm màu mỡ. Đế quốc Thục định đô ở Trường An, danh là Đại Hưng, đế quốc Đường sau này thay thế nó vẫn định đô ở Trường An, đô của đế vương ở Chung Nam Sơn cũng bắt đầu bước vào cảnh giới thịnh vượng phôn vinh.
Nhưng, sau khi triều Đường suy yếu, ngoại địch xâm nhập, chiến hỏa liên miên, nên nơi này dần trở nên suy yếu, nhưng đây cũng chỉ là sự suy yếu tương đối, không phải là một màn điêu linh. Điều kiện nơi đây tuy không thể phồn hoa bằng Biện Lương, nhưng vẫn là một thành lớn nhất nhì trong thiên hạ, Triệu Khuôn Dận trí lớn đầy mình, hắn đã từng nghĩ tới chuyện rời đô đến Lạc Dương, rồi lại dời đến Trường An. Chỉ có điều, đế quốc của hắn là kế thừa lại từ Hậu Chu, quốc thổ của nó vốn chỉ nằm ở lân cận Biện Lương. Văn võ bá quan cả triều, quý tộc công khanh đều là người ở xung quanh đó, bọn họ phản đối việc dời đô, đương nhiên biến Trường An thành một nơi tồi tệ không thể đóng đô.
Lúc này đang có một đoàn nhân mã đi từ phía nam tới, tiến vào Vũ Quan. Vũ Quan là một quan ải trọng yếu của Quan Trung, thủ quân so với sương quân ở bất kỳ nơi nào khác, bất kể là sự chuẩn bị hay sức chiến đấu đều cao hơn không chỉ một bậc. Trong sương quân cũng coi như là tinh nhuệ, có điều đội nhân mã vừa mới tới này xem ra còn hơn cả họ, giáp bị sáng rõ, ngũ hành nghiêm mật.
Kiểm tra qua văn thư, lệnh bài và khám phòng ngự, thủ tướng Du Dương liền mở cổng thành, đích thân ra nghênh đón. Vị đại tướng quân mới đến này chính là tướng lĩnh cấm quân, nguyên điện tiền ti đô chỉ huy sứ, bây giờ là nhân vật đứng thứ ba của khu mật viện La Khắc Địch. La đại tướng quân, bất kể là cấp quan, hay địa vị thì có điểm nào vị lão tướng quân này có thể bì kịp, sao có thể không nghiêng mình đón tiếp chứ.
Vị La tướng quân này từ thành đô đến, sau khi thống quân đến Tứ Xuyên, đầu tiên sẽ khôi phục lại trật tự của địa khu Ba Thục, vì nghĩa quân tác chiến lưu động mà trật tự các châu Ba Thục hoàn toàn bị tê liệt có thể khôi phục lại, sau đó bắt đầu tu sửa lại thành phòng các nơi, lại tập trung đội quân tinh nhuệ chủ lực có tính cơ động cao vào núi tiến hành vây bắt tiêu diệt, bên ngoài thì cho bố trí các đội dân tráng cố thủ để thăm dò hoạt động của nghĩa quân.
Không gian sinh tồn bị thu nhỏ, chiến lược thao túng sâu trở nên eo hẹp, quan binh rất dễ có thể ngăn cản, làm nhiễu loạn và đả kích hành động của nghĩa quân. Trong thời gian nghĩa quân nghỉ ngơi lấy sức và tập kết lại thì sẽ dần mất đi khu vực trọng yếu, dưới vòng vây truy đuổi của quan binh sẽ dần dần rơi vào thế hạ phong, bị thu nhỏ vào một khu vực. Một khi mục đích chiến lược của quan binh hoàn thành thì sẽ hình thành một hợp vậy, có thể tiêu diệt triệt để nghĩa quân.
Không ngờ đám chân đất này lại nỡ vứt bỏ căn cơ, chỉ để lại một tiểu đội tiến vào tác chiến du kích ở sơn địa, còn đại bộ phận quân tinh nhuệ thì đã vào trong Quan Trung trước khi quan binh hợp vây. Tuy Quan Trung không thể so với Ba Thục, có thể làm cho bọn họ như cá gặp nước, nhưng địa hình bình nguyên của Quan Trung lại không dễ hình thành hợp vây với nó, không gian hoạt động của bọn họ sẽ lớn hơn, năng lực sinh tồn cũng cao hơn.
Nghĩa quân vừa vào Quan Trung thì các nơi Quan Trung lập tức tăng cường phòng ngự, thành trì của Quan Trung đa phân vẫn là kiến trúc đô sộ được xây từ thời Đại Đường hơn trăm năm về trước, thành cao hào sâu, không dễ công đánh. Tống Quốc khi nhất thống thiên hạ, chưa từng gặp sự đối kháng nào ở địa khu Quan Trung như vậy, cho nên những thành trì mấy trăm năm mới kiến tạo hoàn thiện này không dễ dàng hạ gục giống như địa khu Ba Thục, lúc này nó rất có hiệu quả phòng ngự.
Binh lực sương quân đóng ở Quan Trung có hạn, nếu như chủ động ứng chiến, khả năng lớn nhất chính là bị nghĩa quân dắt mũi đi. Cho nên khi nghĩa quân vừa vào Quan Trung, Trường An lưu thủ Triệu Quang Mỹ đã mệnh lệnh cho các thủ quân khắp nơi trong Quan Trung phải hết sức lợi dụng thành trì, tiến hành phòng ngự tác chiến, nghĩa quân mấy vạn binh mã không phải tùy ý tìm một thôn trang nhỏ nào là có thể cung cấp nhu yếu phẩm mà chúng cần. Chỉ cần quan binh thủ vững các thành trì thì chẳng bao lâu những Thục nhân này sẽ trở thành binh đói binh khát.
Nhưng những Thục nhân mới đến này dường như sớm đã có tai mắt trong Quan Trung, bọn họ vẫn có thể nắm vững chính xác ở nơi nào có hương thân địa chủ, nơi nào truân binh đông đảo. Cũng không phải bất kỳ hương thân nào cũng chịu vứt bỏ gia nghiệp để rời vào thành, hơn nữa hương thân địa chủ lại là những người thích tích trữ lương thực nhất, vốn Quan Trung đã lớn, chưa cần nói đến quân Ba Thục đến, mà cho dù là dân chúng địa phương Quan Trung bạo loạn, cũng không thể nắm chắc được tin tức của cả Quan Trung. Rất nhiều gia đình cả đời cũng chưa từng rời khỏi cửa nhà xa tới mười dặm, nhưng nghĩa quân Ba Thục lại như có thần trợ giúp, luôn có thể nắm được các tin tình báo, lần nào chiến cũng giành được thành quả.
Thành trì có trọng binh, bọn họ tuyệt đối không vào, một khi có quân đội chủ động tấn công, nếu là một bộ phận nhỏ thì bọn họ sẽ dựa vào ưu thế binh lực mà nuốt gọn, còn nếu như quan binh điều động mấy lộ binh mã tiến hành giăng lưới bao vây thì bọn họ lại có thể xuất quỷ nhập thần, xuất hiện ngay phía sau quan binh, công kích thành trì đã bỏ trống.
Mấy tháng vây bắt, nghĩa quân không những không bị suy yếu đi mà ngược lại, càng lúc càng lớn mạnh, thậm chí còn có hơn vạn con ngựa, tổ hợp thành một đội kỵ binh đi lại như gió, đủ để đánh chính diện một trận với quan binh. Lúc này, đội ngũ cấm quân hùng hậu mới tập hợp ở địa khu Ba Thục, lại tiến về Quan Trung, vốn việc điều động một lượng lớn quan binh như vậy là rất phiền phức, nhưng sẽ không chậm trễ đến tận hôm nay. Nhưng vì nghĩa quân phòng bị lại một lần nữa trở về Ba Thục, cho nên trên cả đường hành quân, La Khắc Địch đã tiến hành sắp xếp phòng ngự ở cả lộ Ba Thục, mấy ngày nay mới đột ngột tăng tốc.
*
* *
Khi Tề Vương bị đưa tới Trường An, cả đường lo lắng kinh sợ, sợ hoàng huynh sẽ hạ độc thủ với mình. Bây giờ với lời mê hoặc của quản gia Hồ Hỉ Nhi, cuối cùng quyết định sẽ làm hết sức bảo vệ tính mạng, nhưng hắn lại càng thêm lo sợ. Nghe nói cấm quân đã vào Quan Trung, Triệu Quang Mỹ thấp thòm không yên, lập tức tìm Hồ Hỉ Nhi đến thương lượng.
Hồ Hỉ Nhi nghe xong liền ung dung cười nói: "Hóa ra là vì chuyện này, thiên tuế hoảng loạn làm gì chứ, cấm quân đến dẹp loạn phỉ vốn đã nằm trong dự liệu của chúng ta, bọn họ đến thì có thể làm gì nào? Thần sẽ phái người đi thông báo cho Đồng Vũ, báo bọn họ đến Tần Lĩnh tránh mặt".
Thấy Triệu Quang Mỹ vẫn bất an, trong lòng Hồ Hỉ Nhi thầm thấy khinh bỉ, nhưng vẫn kiên nhẫn an ủi: "Thiên tuế cũng không cần phải lo lắng quá, cấm quân lần này đến tiêu diệt phỉ mà thôi, cấm quân tiêu diệt phỉ sẽ không thể thiếu được sự trợ giúp của sương quân qua. Ngài là vương gia, tuy nói cấm quân không thuộc tiết chế của ngài, nhưng bất kể là có cử động gì thì La Khắc Địch đó cũng không thể vượt mặt vương gia, tự động quyết định được.
Bây giờ Đồng Vũ binh cường tướng mạnh, nhưng muốn qua ngày cũng phải nhờ tới sự chống đỡ của ngài, sương quân Quan Trung bây giờ liên tục thảm bại, nếu như không phải vương gia ngài hòa giải từ trong, che giấu trách nhiệm của tướng lĩnh sương quân thì rất nhiều tướng lĩnh sớm đã bị bãi miễn chức vị rồi. Bên Đồng Vũ càng hiểm độc thì những tướng lĩnh đành phải đầu quân dựa vào ngài càng nhiều, không cần nói tương lai, mà cho dù bây giờ ngài cũng không phải là một vương gia hữu danh vô thực để cho người ta tùy ý xâu xé".
Triệu Quang Mỹ nghe xong thoáng có chút lo lắng, nhưng thần sắc tái nhợt trên mặt cũng dần tan biến, Hồ Hỉ Nhi lại nói: "Cấm quân tiêu diệt phỉ sẽ luôn phải mượn lực của sương quân ta, bất kể là có hành động gì, La Khắc Địch vẫn phải trình báo cho vương gia biết. Muốn sương quân ta trợ giúp thì ta có thể xin triều đình điều thêm quân lương, lương thảo, quân giới, võ bị, bọn họ lần này đến rõ ràng là vì thực lực của vương gia, vương gia nên thấy vui mừng mới đúng".
Triệu Quang Mỹ chán nản thở dài nói: "Ôi, ta vốn không có ý mơ ước đến ngôi vị hoàng đế, thực ra trong dân gian có nhiều lời đám tiếu nói, tiên đế băng hà không phải là do bạo bệnh, thực ra là do đương kim hoàng thượng hạ độc thủ. Ta vốn không tin, dù sao cũng là huynh đệ đồng bào, hắn sao có thể... Nhưng Đức Siêu cũng chết một cái không rõ nguyên nhân, sao có thể không làm người khác nghi ngờ được chứ? Ta ở Biện Lương hết sức cẩn thận, sợ quan gia bắt được nhược điểm gì của ta, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn đuổi tới Trường An, kỳ thật cho dù bị hắn bãi miễn vương tước, nhưng ta cũng không dám có chút phản ý. Nhưng e là... Chỉ cần ta sống thì hắn cũng sẽ không chịu buông tha cho ta...".
Hồ Hỉ Nhi nói: "Việc đã đến nước này, vương gia cũng không cần phải suy nghĩ nhiều. Vương gia là con cháu hoàng thất, lẽ nào lại không có trí hướng bằng Dương Hạo ở Hà Tây sao? Chỉ cần việc này thì bảo tọa cửu ngũ chí tôn trong tương lai sẽ là của ngài, còn ai đám đối chọi lại ngài nữa? Cho dù không phồn vinh giàu có nhưng chỉ cần chiếm được Quan Trung thì vương gia cũng có thể mở đất xưng đế, tự cư một phương".
Triệu Quang Mỹ cúi đầu ủ rũ nói: "Nói thì dễ vậy, nhưng Hà Tây vốn không phải là lãnh thổ Tống Quốc, ở đó tạp Hồ tụ cư, không phục giáo hóa, muốn tự cư một phương, bao thổ xưng vương đương nhiên dễ dàng, nhưng Quan Trung thì sao?".
Hồ Hỉ Nhi ngắt lời nói: "Quan Trung là cột sống của thiên hạ, rồng của Trung Nguyên, tây có Đại Tán Quan, đông có Hàm Cốc Quan, Đồng Quan, nam có Vũ Quan, bắc có Kim Tỏa, tứ phương quan ải, hơn nữa lại là cao nguyên. Lưỡng đạo Tần Lĩnh vốn đã chắc chắn, đất đai phì nhiêu, dân chúng giàu có, phù sa nghìn dặm, là chỗ của hưng vương. Nếu như không phải bây giờ bị ngăn cách thì lúc đầu khi tiên đế đã định đô ở Trường An, bây giờ vương gia đã trở thành lưu thủ Trường An, đây không phải là thiên ý hay sao? Lúc đầu Tần quốc có thể lấy thất quốc Đông Kiết Quan Trung, thì giờ vương gia chẳng lẽ lại không làm được?".
Triệu Quang Mỹ mặc dù lòng rất lo lắng, nhưng không phải hoàn toàn không có kiến thức, hắn lập tức lắc đầu nói: "Trước khác nay khác, sao có thể so sánh chứ. Thời Tần vương, đông phương lục quốc đều có tính toán riêng, Lũng Hữu Ba Thục lại nằm gọn hết trong tay Tần quốc, Tần quốc nam có Vu Sơn Kiềm Trung, đông có Hào Hàm, phía sau không phải lo lắng, có thể toàn tâm đông hướng. Còn ta bây giờ thì ở trong tình hình nào chứ? Ba Thục trong tay triều đình, chỉ có Quan Trung, sao có thể bàn đến việc thiên hạ chứ?".
Hồ Hỉ Nhi nói: "Đợi khi vương có được Quan Trung trong tay thì lẽ nào không thể lấy Ba Thục ở phía nam chứ?".
Triệu Quang Mỹ cười lạnh nói: "Hồ tộc Lũng Hữu chịu sự khống chế của triều đình. Quan Trung bây giờ lại là vùng tiếp nhưỡng với Lũng Hữu, cũng nằm trong tay Hồ tộc, Hùng quan ở bên ngoài. Đối với bản vương mà nói, một khi tạo phản, dụng binh với Ba Thục, cho dù phía đông có Hào Hàm chống đỡ, có thể ngăn được đại quân triều đình bên ngoài thì triều đình cũng sẽ xúi giục Mãn tộc phá hoại tâm phúc của ta".
Mắt thấy Triệu Quang Mỹ đã đồng ý cùng làm chuyện này, bây giờ lại do dự không quyết, trong lòng Hồ Hỉ Nhi thầm thấy khinh bỉ, long sinh cửu từ, mỗi người một khác, người này không bằng Triệu Khuông Dận, so với nhị ca Triệu Quang Nghĩa của hắn còn kém xa không chỉ một bậc, thật không biết lão tộc trưởng sao lại chọn một kẻ vô dụng như thế này, nhưng bọn họ đã đầu tư cực đại, lại cũng không thể dễ dàng buông tay.
La Khắc Địch vừa đến Trường An, tất nhiên muốn tới bái kiến Tề Vương, La Khắc Địch đó được Triệu Quang Nghĩa trọng dụng, là tâm phúc đáng dựa, tất nhiên sẽ là một nhân vật cực kỳ cơ cảnh, đến lúc đó Tề Vương nếu như vẫn ở trong trạng thái này thì chẳng phải sẽ làm cho hắn nghi ngờ sao? Nghĩ tới đây, Hồ Hỉ Nhi đành phải tiết lộ một chút, làm cho hắn bình tĩnh lại nói: "Vương gia, ngài bây giờ chỉ cần lo chuyện Quan Trung, còn về Lũng Hữu hoàn toàn không cần phải lo". Triệu Quang Mỹ kinh ngạc ngẩng đầu: "Sao cơ? Có nghĩa là sao?".
Hồ Hỉ Nhi mỉm cười một cách thần bí, hỏi ngược lại: "Vương gia cho rằng thần có thể lấy được mấy nghìn con ngựa từ đâu cho Đồng Vũ chứ?".
Bên ngoài cửa có tiếng một thị vệ tâm phúc cao giọng bẩm báo: "Báo, vương gia thiên tuế, xe binh của khu mật viện sứ La Khắc Địch La đại nhân đã đến dưới thành Trường An". Triệu Quang Mỹ kinh ngạc, nhảy dựng lên khỏi ghế: "Nhanh như vậy sao?".
Hồ Hỉ Nhi nói: "Nghĩa quân nổi đậy ở Ba Thục, Ba Thục trở thành một vùng tan nát, triều đình không muốn bọn họ lại loạn ở Quan Trung nữa, La Khắc Địch đến không có ý gì tốt, ta phải nhanh chóng thông báo cho Đồng Vũ để chuẩn bị. Vương gia nhất thiết phải bình tĩnh, nếu như sợ để lộ sơ hở gì thì gặp hắn một chút rồi giả bệnh đi nghỉ ngơi, dám chắc hắn sẽ không dám quấy rầy vương gia".
Hồ Hỉ Nhi nói xong liền vội vã rời đi, Triệu Quang Mỹ nhìn theo bóng hắn, nghĩ lại câu nói vừa nãy hắn hỏi mình, càng nghĩ càng thấy kinh hãi: "Câu nói lúc nãy của hắn có ý gì? Ta hợp tác với chúng phải chăng ngay từ đầu đã sai rồi? Nếu như thật sự có một ngày đại kế thành công, ta... Liệu có trở thành một con rối trong tay bọn chúng không?".
Không sai, cung đã bắn thì tên không thể quay lại, hắn bây giờ đã không thể quay đầu nữa rồi.
"Báo, La đại tướng quân đã vào thành".
"Báo, La đại tướng quân đã đi tới lưu thủ phủ".
Một loạt các thông báo liên tiếp làm cho Triệu Quang Mỹ phải chau mày, tuy nói với thân phận vương gia tôn quý của mình sẽ không phải đích thân đi tiếp hắn, nhưng phái người đi trước cũng coi như là xem trọng và lễ ngộ với La Khắc Địch rồi, sao La Khắc Địch lại phải vội vã như vậy? Trực tiếp tiến vào thành Trường An?
Trong lòng Triệu Quang Mỹ không vui, hắn vào sau hậu trái thay quan y chính thức, rồi trở lại ngồi yên tại chỗ cũ, một lát liền có thị vệ báo La Khắc Địch đã đến bên ngoài phủ môn. Triệu Quang Mỹ liền phái người mở cửa nghênh đón hắn, chốc lát hắn lại thấy có mấy mươi thị vệ mặc giáp vây quanh một vị tướng quân trẻ tuổi đi vào, không nhìn sắc phục của những thị vệ đó, Triệu Quang Mỹ cũng nhận ra đó là thượng quân cấm quân. Đám thị vệ này người nào cũng cao trên một mét chín, đội binh như vậy trừ thượng quân cấm quân ra thì không có đội thứ hai. Đội quân này tuyệt đối là bộ đội tinh nhuệ chính thống nhất của hoàng đế.
"Khu mật viện sứ La Khắc Địch, bái kiến Tề Vương thiên tuế". Vừa thấy Triệu Quang Mỹ, La Khắc Địch liền chắp quyền dùng quân lễ tham kiến. Triệu Quang Mỹ giơ tay miễn lễ, cười nói: "La tướng quân miễn lễ, nghe nói tướng quân vào Quan Trung trợ giúp bản vương bình phản, bản vương thật vui không gì bằng. Ha ha ha, tướng quân cả đường vất vả rồi, nào nào, mời ngồi".
La Khắc Địch tạ lễ, ngồi xuống ghế của khách, chờ thị tỳ dâng trà xong liền nói thẳng vào chủ đề: "Hạ quan lần này đến Quang Trung là phụng chiếu tiêu diệt phỉ, cả chặng đường nhìn vào các hành động của phỉ ở Quang Trung, hạ quan đã nghĩ ra một số cách, muốn thương nghị với vương gia, thỉnh vương gia cho ý kiến".
"Tính tình người này quá thật có chút nóng vội". Triệu Quang Mỹ nghĩ, xua xua tay, thị tỳ gia nô lập tức lui xuống, đám nô bộc vừa lui, La Khắc Địch lập tức đứng dậy, lấy trong tay áo ra một ống hoàng lăng, cười hòa khí nói: "Trong kinh có ý chỉ, mời Tề Vương tiếp chỉ".
*
* *
Chủng Phóng nói: "Cấm quân sau khi vào Thục, Tề vương đó tất không thể kịp thời thông báo các tin tức cho Đồng Vũ như bây giờ. Nhân mã của Đồng Vũ trước mắt đã không còn là đối thủ của cấm quân, nên thông báo cho bọn họ sớm chuẩn bị, lúc vạn bất đắc dĩ có thể tránh về Lũng Hữu, Dương tướng quân nghĩ như thế nào?".
Dương Kế Nghiệp tiếc nuối nói: "Nếu như hỏi ta, ta cảm thấy cần phải để bọn họ quay về Ba Thục, có sự tiệp ứng của Vương Tiểu Ba, cho dù Tống quân có bố trí trùng trùng quan ải ven đường thì cũng đừng mơ ngăn cản được bước chân của bọn họ. Binh mã triều đình đông đảo, điều động một lần không phải dễ. Để cho bọn họ dắt mũi cấm quân quay trở lại Ba Thục Quan Trung, mới có thể tiêu hao được thực lực của chúng. Đại vương bây giờ đã có Hà Tây, Lũng Hữu cũng sớm sẽ có bố trí cho nên Ba Thục càng trở nên trọng yếu.
Nhớ lại lúc đầu, Tần muốn lập lục quốc, đã nuốt Ba Thục trước. Hán Cao Tổ cũng chiếm Ba Thục đầu tiên, đô ở Nam Trịnh, xuất ở Trần Thương, định tam Tần, chiến với Huỳnh Dương, Thành Cao, thiên hạ dần dần quy thuộc Hán. Tấn muốn diệt Ngô, Hoàn Ôn, Lưu Dụ bắc phạt, Vũ Văn Thái diệt Lương, người Tùy bình Trần, Đường bình Tiêu Tiễn, Tống mưu đồ Trung Nguyên... Đều không bỏ qua việc chiếm Thục đầu tiên, đây gọi là muốn lấy Giang Nam thì phải mưu đồ Thục trước, lấy được Thục, Giang Nam mới có thể bình, chiếm Ba Thục mà giành thiên hạ, thượng đủ để làm vương, thứ đủ để làm bá. Đáng tiếc, đại vương lại không có ý gì với Trung Nguyên".
Chủng Phóng mỉm cười nói: "Lũng Hữu nhìn xuống Quan Trung, là cánh của Tần Lũng, chỉ cần chúng ta có được Lũng Hữu thì lo gì không có được Quan Trung? Nếu như Quan Trung rơi vào tay thì Ba Thục cũng không thoát được. Trước mắt, cho dù Đồng Vũ có thể trở về Ba Thục cũng không thể để họ trở về, bây giờ là lúc xây dựng cho Tống Quốc một cục diện thái bình, tứ hải hài hòa.
Triệu Quang Nghĩa không phải là người an phận thù thường, cũng không phải là một kẻ... [Thiếu một đoạn]
← Hồi 562 | Hồi 564 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác