← Hồi 509 | Hồi 511 → |
Bởi vì một lời của Dương Hạo, tác động tới Trúc Vận tâm sự, tự thuật thân thế, ngoài tự hối tiếc tự thương ra, nàng bỗng nhiên tâm cơ vừa động, nói ra nguyện vọng muốn hầu hạ Dương Hạo cả đời, phải biết rằng thời đại này nha hoàn thị tỳ dành riêng cho nam nhân, đây chính là thân phận nửa thiếp nửa tỳ, cũng không giống với thị tỳ bình thường, lời này của Trúc Vận đã hướng về phía hắn uyển chuyển biểu đạt tâm nguyện của mình.
Nói xong những lời này, Trúc Vận vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng, bỗng nhiên có chút hối hận vê sự đường đột của mình, vạn nhất Dương Hạo không đáp ứng thì sao đây? Vậy sau này làm sao còn có mặt mũi xuất hiện ở trước mặt hắn, bất quá... Bất quá... Vạn nhất Thái Úy đáp ứng... Trái tim nhỏ bé của Trúc Vận giống như một con nai con bị hù dọa thình thịch nhảy lên.
Không nghĩ tới Dương Hạo nghe xong những lời này của nàng thì hai mắt sáng lên, vội vã đứng lên, nói một câu mà cùng lời nàng muốn nghe không có chút liên hệ nhau nào, đã cất bước chạy đi.
"Thái... Thái Úy... Thái Úy... Ngươi..."
Trúc Vận trợn tròn mắt, mình chẳng qua là hơi tỏ ý, lại đem Dương Thái Úy hù dọa chạy sao? Chẳng lẽ mình thật sự không thể chịu được như thế sao?
Dương Hạo chạy đi ra ngoài trướng, bỗng nhiên lại vòng trở lại, thò đầu hướng vào trong trướng, cười nói: "Trúc Vận, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi, bản quan chợt nhớ tới một cái đại sự, phải lập tức đi làm. Thịt bò kia ngửi rất thơm, cứ hầm tiếp đi, chờ ta trở lại thưởng thức tiếp."
"A, được.." Trúc Vận lập tức lộ ra nụ cười vui mừng.
Nhìn Dương Hạo như có lửa đốt ở mông chạy ra ngoài đại trướng, Trúc Vận nhặt thìa lên, nhẹ nhàng quấy đều mấy thìa ở trong bát, múc một muỗng canh tới miệng, nước canh trong veo, thịt bò đỏ lòm, trong nước canh còn phiêu đãng một mảnh hành màu trắng ngà, nhẹ nhàng đem canh thịt đưa vào trong miệng, nhất thời hương đặc đầy miệng, đôi mắt của Trúc Vận liền cong thành một đôi trăng lưỡi liềm: "Thật ra thì... Người ta không chỉ biết giết người, nấu canh làm cơm cũng rất có thiên phú đó, chỉ cần cho ta cơ hội, ta nhất định có thể làm được tốt hơn..."
Nàng nho nhã quyến rũ lại múc thìa canh thịt bò đặc hương xông vào mũi đưa vào trong miệng, sau đó chống cằm, si ngốc mà nghĩ: "Nhưng là... Hắn rốt cuộc là đáp ứng hay là không đáp ứng đây? Hay hoặc là... Mới vừa rồi căn bản chưa có nghe vào trong lòng đi?"
Dương Hạo rời khỏi tẩm trướng, bước nhanh đi tới đại trướng Trung Quân phía trước, đột nhiên bước chân dừng lại, giương mắt nhìn một cái quả cầu đỏ treo thấp trên trời cao kia, đã là sáng sớm, hít vào một hơi thật dài, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Hắn là quan tâm nên bị loạn, kể từ khi biết Phủ Châu xảy ra chuyện, trong lòng của hắn vẫn dây dưa được mất thiệt hơn giữa đi cùng ở lại, cho nên thủy chung không quyết được, mà nay Trúc Vận nói một câu như là đánh thức người trong mộng, làm cho hắn bỗng nhiên ý thức được, phương thức mình suy tư đối với loạn ở Phủ Châu, từ cái căn bản nhất đã liền là sai lầm.
Người dụng binh vô tình, kẻ dụng mưu vô tâm. Trong loại thời khắc mấu chốt này, hắn hẳn là giữ vững tỉnh táo tuyệt đối, làm cho mình đứng ở trên một góc độ cao hơn, mắt nhìn xuống tràng nguy cơ này, điều hắn hiện tại cần làm nhất không phải là so đo được mất một thành một đất, không phải là quyền hành hơn thiệt khi đi cùng lưu lại, mà là phải suy nghĩ ở dưới tình huống đã mất tiên cơ, lấy phương thức như thế nào thi thố tới hóa giải loại cục diện bất lợi này, thay đổi cục diện bất lợi đối với hắn, đem quyền chủ động một lần nữa nắm giữ ở trong tay mình.
Chỉ có nắm giữ chủ động, không để cho Triệu Quang Nghĩa tính toán được mỗi một bước hành động của hắn, như vậy mặc dù thất lợi nhất thời, hắn cũng có thể dần dần thay đổi loại xu hướng suy tàn này, nếu không, mỗi một bước phản ứng đều ở trong lòng bàn tay của đối phương, hắn chỉ biết đi một bước sai, từng bước sai, bị Triệu Quang Nghĩa nắm mũi dẫn đi. Ban đầu Lý Quang Duệ nghe tin bất ngờ Hạ Châu có sơ thất liền vội vã triệt binh, đang ở trong lòng bàn tay của hắn, mà lúc Lý Quang Duệ trốn tới Vô Định Hà lại đột nhiên mai phục phản kích, giết từng con ngựa một, liền ra ngoài dự liêu của hắn, trận chiến ấy nếu không phải hắn lúc nguy hiểm nhanh trí, mượn nước sông trốn ra tìm đường sống, Lý Quang Duệ cũng sẽ chuyển bại thành thắng đi?
Dương Hạo vốn am hiểu nhất là tìm cơ hội trong nghịch cảnh, chế tạo cơ hội, nắm chặt chủ động. Bất kể là ban đầu hắn dẫn năm vạn dân chúng Hán Quốc lấy phương pháp giương Đông kích Tây trốn hướng Phủ Châu, hay là tương kế tựu kế cho Lý Kế Quân phục kích lại trí mạng, hay là khơi mào dân tộc Thổ Phiên, Hồi Cật cùng cuộc chiến Hạ Châu, kiềm chế Hạ Châu phát triển Lô Châu, hay hoặc là ám sát ở Đường Quốc, hoặc là ở trong đại lao Thượng Kinh bày mưu nghĩ kế phản chế Tiêu Hậu, đó cũng đều là thân lâm tuyệt cảnh sau đó lại khởi tử hồi sinh.
Nhưng lần này, hắn suýt nữa từng bước đại loạn, bởi vì, đơn giản là gia nghiệp của hắn càng lúc càng lớn, gánh nặng cũng càng ngày càng nặng, nguyên lai là vua cũng thua thằng liều, hồi trước cùng lắm thì thua không còn một mống, một lần nữa làm trở về một bạch đinh, cho nên hắn lúc nên liều mạng thì dám liều mạng, lúc nên buông tha cho thì dám buông tha, mà bây giờ hắn hùng cứ Tây Bắc, thế lực khổng lồ, trong lòng ràng buộc quá nhiều, cố kỵ cũng là quá nặng, kém xa thoải mái như trước kia.
Hôm nay bởi vì Trúc Vận kia nói một phen, lo lắng trong lòng Dương Hạo tiêu tan hết, nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
Đêm nay, tướng lĩnh các lộ mới vừa nằm ngủ liên tục bị Dương Hạo phái người gọi dậy, gọi mọi người đến đại trướng Trung Quân. Dương Hạo giơ lên ánh đèn, cùng bọn họ cầm đuốc soi bàn chuyện thâu đêm, nêu rõ từng việc gấp rút, phân tích thế cục trước mặt, cân nhắc thiệt hơn được mất giữa đi cùng lưu lại, nghiên cứu đủ loại phương án đối phó, thống nhất tư tưởng của mọi người, cho đến khi trời sáng chưng, Dương Hạo nói tới miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng câu thông một lần đối với tất cả các tướng lĩnh quan trọng, mà cách nghĩ của hắn khi cùng mọi người tham thảo bàn luận về cũng càng ngày càng hoàn thiện trưởng thành.
Mặt trời âm thầm nhô lên từ phía Đông, Trúc Vận nằm ở trên bàn ngủ thật say bị một trận tiếng trống đánh dồn dập làm thức tỉnh, mở mắt vừa nhìn, trời đã sáng choang, đứng dậy đi tới ngoài trướng vừa nhìn, chỉ thấy tướng lĩnh các lộ đang đội mũ mặc giáp vội vã chạy tới đại trướng Trung Quân, trong lòng Trúc Vận kinh ngạc không thôi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thái Úy tựa hồ một đêm không ngủ, cả đồ ăn sáng cũng không cần, đã lại triệu tập các tướng lĩnh nghị sự rồi?"
"Ai a!"
Trúc Vận chợt nhớ tới canh thịt bò kia, vội vàng trở vào bên trong trướng. Nàng vốn tưởng rằng Dương Hạo nói quay lại ăn nữa là lập tức trở lại, vốn là ở vừa tăng thêm bó củi vào lò, hi vọng đem thịt bò kia hầm đến mềm vụn thơm ngon, để cho Thái Úy làm bữa ăn khuya, ai ngờ thêm củi xong, chờ đợi để hàn huyên, thế nhưng lại đã ngủ quên mất, Trúc Vận vội vàng chạy tới bên cạnh lò, chỉ thấy ngọn lửa dưới lò đã tắt, chỉ có tia lửa chợt lóe chợt lóe, tựa hồ cũng không bao lâu nữa sẽ tắt.
Nhấc nồi lên vừa nhìn, canh thịt vốn trong veo giờ đã trở nên vẩn đục rồi, múc một khối thịt bò nếm thử, đã mất đi cảm giác thơm thơm ngon miệng khi được hầm nhừ rồi, cảm thấy đã có chút xơ, Trúc Vận có chút chán nản nhìn nồi thịt bò kia mà phiền muộn.
Đang lúc này, hai thanh âm ầm ĩ truyền đến trong tai nàng:
"Nếu hầm mấy con cá này rồi ăn, hầm thành canh đặc mày trắng ngà, uống vào là bổ thân nhất."
"Nói hươu nói vượn. Đem cá hầm thành canh uống bổ thân thể, chẳng lẽ đem cả con cá ăn vào bụng đi lại không bổ thân thể sao? Người tham thích ăn canh, người lười yêu ngủ, Trúc Vận cô nương có tham ăn như ngươi như vậy sao? Muốn ta nói, phải là nướng rồi ăn, ngươi nhìn con cá này, mỗi chiều đều lớn cỡ bàn tay, cạo vẩy rồi cho lên lửa nướng, vàng chín rộm, hương thơm xông vào mũi, Tây Bắc ta thiếu ăn, coi trọng là đốt cùng nướng. Tổ tiên ngươi không phải là sói chuyển thành người sao? Cũng không phải là người Giang Nam, lại thích ăn canh như vậy."
"Nói nhảm, ta đây không phải là giúp Trúc Vận cô nương suy nghĩ sao, một nữ tử võ công cao cường xinh đẹp như vậy, ngươi đưa cho nàng cá nướng cháy đến khét lẹt, gặm xong một con cá, bộ dáng tuấn tú liền bị phá hủy toàn bộ, mặt quệt than đến giống như con mèo con, rất đẹp mắt phải không?"
"Di? Lão ca, ta nghe lời này có cái gì đó không đúng, chẳng lẽ ngươi coi trọng Trúc Vận cô nương rồi sao? Ta nói rồi, tự dưng sáng sớm sao ngươi lại chặn sông bắt cá chứ, hóa ra là vì để Trúc Vận cô nương người ta vui vẻ sao?"
"Nói hưu nói vượn! Lão ca ta phải lấy lòng nữ nhân sao? Ta muốn coi trọng cô nương nhà ai, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón út, nàng còn không vội vàng trang điểm lập tức nhảy lên kiệu hoa chứ? Khụ! Bất quá nói đi thì nói lại, ngươi nói... Ta thật sự có ý tứ kia, địa vị quan chức của ta, còn không xứng đôi với nàng sao? Nghe nói nàng là Phi Vũ Bí Điệp của đại soái, lão ca ta cũng đường đường là Túc Châu Quân Tả Quả Nghị Đô Úy đại nhân..."
Hai người đi tới còn xa, nhưng là giọng nói của bọn hắn vốn lớn, thính lực của Trúc Vận lại đặc biệt xuất sắc, lời nói này cũng bị nàng nghe vào ở bên trong tai, khóe miệng Trúc Vận nhếch lên, liền lộ ra một tia thần sắc như cười mà không phải cười.
"A! Trúc Vận cô nương..."
Tạp Ba Tạp cùng Chi Phú Bảo đi tới trước mặt Trúc Vận, chỉ thấy đại cô nương người ta đang cười xinh đẹp đứng ở cửa trướng, khuôn mặt đen to mập mạp kia của Tạp Ba Tạp lại đỏ lên hiếm có, ánh mắt Trúc Vận rơi vào trên tay hắn, trên tay Tạp Ba Tạp có một cái cành hồng liễu, trên cành buộc ba con cá trắng lớn cỡ bàn tay, dưới ánh mặt trời, lân phiến kia lấp lòe quang mang, má cá còn đang mấp máy, hết sức tươi sống.
Bặc Ba Tạp vội vàng tựa như hiến vật quý, giơ lên xuyên cá kia, cười hắc hắc nói: "Trúc Vận cô nương, đây là cá mà lão ca sáng sớm mò được từ trong sông, nghĩ tới thương thế của Trúc Vận cô nương chưa lành, đưa tới cho cô nương thay đổi khẩu vị, bồi bổ thân thể, con cá này vô cùng tươi ngon, hầm canh là tốt nhất."
"Trúc Vận cô nương đừng nghe hắn, con cá này nướng lên ngon nhất, rồi phối chung với rượu ngon...
"Ngươi đừng nói, cũng không phải là ngươi bắt." Tạp Ba Tạp giận tím mặt, hung hăng trợn mắt nhìn người bạn già của mình một cái.
Trúc Vận đưa tay nhận lấy con cá hắn đưa tới, dịu dàng nói: "Tạp tướng quân có lòng rồi, Trúc Vận thật không biết nên tạ ơn tướng quân như thế nào cho phải."
Tạp Ba Tạp nghe được thanh âm dịu dàng đó của nàng, khuôn mặt kích động phát ra hồng quang, xoa xoa tay nói: "Không cần cám ơn với không cám ơn, hắc hắc, một chút ý tứ nhỏ, không nói lên được kính ý."
"A!" Trúc Vận thở nhẹ một tiếng, dường như đột nhiên nhớ ra cái gì đó: "Đúng rồi, tối hôm qua ta hầm một nồi canh thịt bò, một mình ăn không vào, tướng quân có ý tốt như vậy, ta liền đem nồi canh thịt kia làm quà đáp lễ tướng quân đi."
"Ôi, không dám nhận, đó là không dám."
Tạp Ba Tạp luôn miệng từ chối, Trúc Vận không nói nhiều đã đi vào trướng, trướng ngủ của đại cô nương người ta, Tạp Ba Tạp cũng không dám mạo muội đi vào, chẳng qua là áp cổ ở cửa trướng nhìn, chốc lát thời gian, Trúc Vận lấy ra một nồi đi ra ngoài, cười nói: "Tạp tướng quân, đây là canh thịt Trúc Vận đích thân hàm, không còn nóng, tướng quân lấy về thường thức đi."
"Ôi, thế này không tốt." Tạp Ba Tạp còn đang giả vờ từ chối, Chi Phú Bảo đã một phen nhận lấy cái nồi ôm ở trước ngực.
"Ô... Ô ô..."Tiếng kèn thê lương vang lên, Trúc Vận nghiêng tai vừa nghe, nói: "Nghe tiếng kèn này, chẳng lẽ là có chuyện quân sự gì quan trọng sao?"
Tạp Ba Tạp cười nói: "Không có gì, không có gì, đây là tiếng kèn gọi dậy, còn chưa có ăn điểm tâm, sẽ không công thành sớm như vậy."
Trúc Vận thản nhiên cười: "Cũng không thể nói như vậy, nước không thể một ngày không có vua, quân không thể một ngày không có tướng, hai vị tướng quân chính là Đại tướng quân thống lĩnh nhất phương rồi, vạn nhất có cái chuyện gì gấp gáp, binh sĩ tới cửa lại không thấy hai vị đại nhân thì làm sao bây giờ? Trúc Vận cũng không dám trì hoãn việc công của hai vị tướng quân đại nhân, xin mời trở về đi.
"Ách... Được được, ta trở về." Tạp Ba Tạp lưu luyến không rời, rồi lại không muốn bị Trúc Vận xem nhẹ, hắn liền cẩn thận mỗi bước đi đi.
Hai người đi thật xa, tai Trúc Vận giật giật, đã nghe được Tạp Ba Tạp vô cùng vui vẻ nói: "Hắc! Ngươi nói Trúc Vận cô nương đưa ta canh thịt, không phải là cũng có chút ý tứ đối với ta sao... Này! Làm sao ngươi uống rồi?"
"Sách sách sách, lửa đã quá rồi, canh không ngon rồi, thịt cũng xơ rồi, thế này làm sao ăn a..."
"Nói nhảm! Ngươi còn nói sao? Ai cho ngươi ăn chứ, đây là canh thịt Trúc Vận cô nương tặng cho ta thịt canh, đưa đây... , "
Hai người tranh nhau cướp đoạt, Trúc Vận từ xa xa nhìn thấy, không nhịn được "Phốc xuy" cười một tiếng, nhưng ngay sau đó lại hiện lên vẻ mặt u oán: "Ai, làm sao thức ăn cũng là kém như vậy chứ? Chẳng lẽ ở trong mắt Thái Úy đại nhân, bổn cô nương không tính là nữ nhân sao?"
Ấm ức trở lại trong trướng, nhớ tới xiên mấy con cá kia, Trúc Vận nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nổi lên nỗi buồn tới: "Con cá này, là hầm cho hắn ăn, hay là nướng cho hắn đây?
← Hồi 509 | Hồi 511 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác