← Hồi 505 | Hồi 507 → |
Dương Hạo mặc dù nói có vẻ chính khí lẫm liệt, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào eo Trúc Vận, trong lòng hắn vẫn không tránh được có chút căng thẳng. Quan hệ giữa hắn và Trúc Vận chính là thượng cấp thuộc hạ, tuy nói là rịt thuộc cho nàng, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, vừa chạm vào thân thể nữ sát thủ này, trong lòng đương nhiên rất không tự nhiên.
Nhưng khi tháo mảnh vải buộc ở thắt lưng, nhẹ nhàng vén lớp áo lót trên người nàng, nhìn thấy vết thương ghê người, một chút ý niệm băn khoăn trong lòng hắn liền lập tức biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng và quan tâm.
Trúc Vận trôi theo dòng nước tới đây, cũng bớt cho Dương Hạo một công đoạn tẩy rửa vết thương. Vì không có máu, cho nên thương thế miệng vết thương hiện ra rất rõ ràng, bởi vậy càng khiến người ta nhìn thấy sởn tóc gáy. Dưới xương sườn là một vết thương thật sâu do mũi tên để lại, bởi vì nàng gắng gượng rút ra cho nên lưỡi câu cũng xé rách một phần cơ thịt, sau đó lại bị ngâm trong nước, nhìn cơ nhục miệng vết thương thật có chút dọa người. Mà hiện giờ ở đây lại không có thuốc đặc dụng, cho nên sau khi rịt thuốc nhất định không tránh khỏi lưu lại sẹo.
Dương Hạo lấy bình đựng thuốc kim sang, cẩn thận rắc lên miệng vết thương của nàng. Trúc Vận kêu lên một tiếng đau dớn, hai tay siết chặt, trên trán cũng lấm tấm rịn ra mồ hôi.
Dương Hạo khẩn trương nói: "Trúc Vận, cố gắng chịu đựng, nếu để miệng vết thương sinh mủ thì rất phiền toái."
Trúc Vận ừm một tiếng, cắn chặt răng chịu đựng, cố gắng không phát ra âm thành. Dương Hạo làm càng lúc càng nhanh, chỉ sau một lát, miệng vết thương của nàng đã được rắc đều thuốc kim sang. Tiếp đó hắn lại xé một mảnh vải trắng, nhẹ nhàng đặt lên vết thương, sau đó nhẹ nhàng luồn qua chiếc lưng mềm mại của nàng. Thân thể mềm mại của Trúc Vận khẽ run lên, hai mắt nhắm chặt, mặc hắn bài bố. Dương Hạo cẩn thận quấn mảnh vải trắng quanh mấy vòng, băng bó chặt miệng vết thương lại rồi mới thắt nút...
Vết thương trên người Trúc Vận không chỉ có một chỗ. Nhìn những vết thương ghê người này, Dương Hạo thật khó tin tưởng nổi, một người con gái lại cường hãn đến như vậy. Với võ công của nàng, còn bị trọng thương như vậy, cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu cuộc chém giết thảm liệt, rốt cuộc là trải qua cái cảnh ngộ gì nữa. Dương Hạo chợt nhớ ra, lúc trước nàng từng kiêu ngạo khoe khoang với mình rằng, nàng đã bắt đầu giết người từ năm mười hai tuổi. Hắn đột nhiên cảm thấy, nàng nói như vậy vị tất đã là khoe khoang, mà dường như muốn thể hiện nỗi chua xót trong lòng nàng. Ai lại nguyện ý làm một sát thủ sống trên lưỡi đạo nhuốn máu chứ. Nhất là một nữ nhi như nàng. Trên người nàng còn thấy được một số vết thương cũ mơ hồ. Từ nhỏ đến lớn, cũng không biết nàng đã phải trải qua bao nhiêu lần hiểm nguy, ngàn cân treo sợi tóc như thế này nữa.
Trúc Vận cắn chặt răng, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm một màu ửng hồn. Nàng chưa bao giờ từng để lộ cơ thể mình trước mặt một nam nhân, nhất là nam nhân mộ nàng ái mộ. Cứ mặc hắn bài bố như vậy, nàng thật xấu hổ muốn chết. Nhưng... nếu nhất định phải lõa thân trước mặt một người nam nhân, nàng tình nguyện để người nhìn là hắn.
Miệng vết thương của Trúc Vận đã được rắc thuốc kim sang, nhưng phải băng bó vết thương lại, không thể không cởi cả y phục của nàng ra được, Dương Hạo khó xử một hồi lâu, cuối cùng nói: "Trúc Vận, chuyện gấp phải tòng quyền, thương thế của ngươi không trì hoãn được nữa, ta đành phải... Đắc tội."
Trúc Vận mở bừng mắt, chỉ thấy Dương Hạo biến chưởng thành đao, đang định chém xuống cổ nàng, không khỏi thật thốt kêu lên: "Không cần."
Dương Hạo vội ngưng lại, xấu hổ nói: "Tạm thời ngất đi.... sẽ dễ chịu hơn một chút, hơn nữa đau đớn cũng... cũng không cảm thấy nữa...."
Trúc Vận hô hấp dồn dập, lại quật cường nói: "Không cần, ta... ta không quen bị người ta bài bố lúc hôn mê..."
Nàng khẽ cắn răng, bỗng nhiên đem hết sức lực trở mình đi, run giọng nói: "Vậy làm phiến thái úy đại nhân... Xin.... xin hãy động thủ đi."
Dương Hạo hơi do dự, lúc này mới nhẹ nhàng tháo nút thắt áo ngực trên lưng nàng. Áo ngực đã bị nhiệt độ cơ thể nàng hong khô, nút thắt vừa được mở, áo ngực liền rơi xuống, đôi gò bồng đảo trước ngực bị thân thể nàng đè xuống, ở hai bên lộ ra hai đường cong uốn lượn, mềm mại động lòng người. Dương Hạo nhanh chóng rắc bột thuốc lên miệng vết thương, lấy ra băng vải, thấp giọng nói: "Đắc tội."
Hai tay Trúc Vận chống xuống giường, kiệt lực nâng thâ thể mình lên, cái eo nhỏ nhắn hơi trầm xuống, thân trên lại nhô lên. Cặp long đồn dưới hạ thân được chiếc quần lót ôm chặt lấy, bởi vì động tác này mà càng có vẻ nổi lên, đẫy đà, cả tư thế tràn đầy hương vị mờ ám.
Dương Hạo không dám nhìn nhiều, ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc đại trướng, hai tay mò mẫm luồn băng vải qua bụng nàng. Đôi gò bồng đảo trước ngực Trúc Vận vị lực hút trái đất, nhẹ nhàng rung động dưới người nàng. Dương Hạo hai mắt nhìn ra chỗ khác, đôi tay vụng về cho dù muốn tránh chúng cũng không thể tránh hết lần này tới lần khác được.
Trúc Vận bị hắn chạm lầm thứ nhất, xấu hổ đến khẽ rên lên một tiếng, hai tay bủn rủn đến gần như tê liệt, chỉ gắng gượng chống đỡ, sau một hồi lâu sau mới thích ứng được. Dương Hạo vội vàng luống cuống cầm băng vải băng từng vòng từng vòng một, chỉ cảm thấy chỗ da thịt tiếp xúc nóng rực, trơn nhẵn. Cái cảm giác khác thường kia lập tức truyền lên não hắn, khiến trong đầu hắn dần dần huyễn hóa ra hình dạng đầy đủ của thứ kia... Ồ, như búp măng, đỉnh còn hơi hơi nhếch lên, hai hạt nhũ hoa nho nhỏ... Bị hắn động chạm không ngừng, cặp nhũ châu không ngờ lại dần dần nhô cao, cương cứng... Ôi trời ơi!
Dương Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, phần gáy sau tai Trúc Vận đã đỏ bừng, da thịt cả người đều lộ ra một màu hồng phấn, hô hấp bản thân cũng không nhịn được mà trở nên dồn dập, chân tay luống cuống băng chặt vết thương lại cho nàng. Trên trán Dương Hạo cũng nhịn không được khẩn trương đến độ toát cả mồ hôi hột.
Lúc này, trên người Trúc Vận đã được quấn chi chít băng vải, tuy một số chỗ vẫn lộ ra da thịt, nhưng cũng không lộ ra quá nhiều xuân quang để người ta nhìn thấy nữa. Dương Hạo lấy ra một cái áo sạch sẽ, nhẹ nhàng phủ lên người nàng, đỡ nàng nằm trở lại giường, sau đó vẻ mặt như lâm đại địch, nhìn về phía hạ thân của nàng...
Vừa rồi băng bó vết thương, những chỗ dễ băng bó đã được rịt thuốc và băng kỹ lưỡng hết, cho nên hai ống quần của Trúc Vận đã sớm bị xé bỏ. Vết thương trên chân nàng không nhiều lắm, chỉ có vài vết máu ứ do va chạm và vết chầy xước khi chạy trốn trong rừng cây. Nhưng trên đùi, một vết thương xéo ngang hình tam giác xuyên sâu vào trong bắp đùi, hẳn là vết thương do trường mâu tạo thành.
Hạ thân của nàng chỉ còn lại hai miếng vải che thân, nếu phải băng bó chỗ đó, không thể tránh được phải vén lên một chút. Nhưng một khi vén lên, vạn nhất nhìn thấy cái gì đó, thân thể nữ hài nhi người ta chẳng phải lộ hết ra trước mắt hắn hay sao?
Dương Hạo chần chừ một hồi lâu, mới run run thò tay về phía bắp đùi của nàng. Nhưng vừa tới gần, bàn tay đã cảm nhận được một hơi nóng hừng hực. Ngực Trúc Vận phập phồng kịch liệt, bỗng nhiên khàn khàn kêu lên: "Thái úy!"
Dương Hạo giật mình nhảy dựng lên, vội vàng thu tay lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai má Trúc Vận đang đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Thái úy... xin người... chém ngất ta đi...."
Một chưởng hạ xuống, Trúc Vận đã được giải thoát. Dương Hạo cũng cảm thấy thoải mái. Hắn cẩn thận nhấc một góc mảnh vải che hạ thân Trúc Vận lên, để lộ ra một bắp đùi trắng nõn như đậu hũ. Hắn đột nhiên nghĩ: "không đúng nha, vết thương ở đùi mà... Chính cô ta cũng có thể tự băng bó được mà...."
Dương Hạo lại quay sang nhìn Trúc Vận đã hôn mê bất tỉnh, lắc đầu cười khổ một tiếng, đành gắng gượng làm tiếp....
Trúc Vận chậm rãi tỉnh lại, cảm thấy có một thìa canh thịt đang nhẹ nhàng bón vào trong miệng và một mùi thơm nồng xông vào mũi. Nàng theo bản năng mở mắt ra, chỉ thấy Dương Hạo đang bưng chén canh, ngồi bên giường nàng. Trên má Trúc Vận lập tức nổi lên hai vầng đỏ ửng: "Thái úy..."
Chỉ kêu lên một tiếng, nước mắt nàng đã tràn mi chảy ra. Nàng cũng không biết tại sao mình lại khóc, từ khi bước lên con đường này, nàng rất ít khi khóc, nhưng vào giờ khắc này, nàng mới biết, thì ra mình cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, khi muốn khóc cũng đâu cần lý do gì? Trúc Vận nước mắt lưng tròng nhìn Dương Hạo, chưa bao giờ phát hiện mình lại yếu đuối đến thế.
Dương Hạo vui vẻ nói: "Đừng khóc, nguy hiểm đã qua rồi." Vì tránh không khí xấu hổ, hắn lập tức khôn khéo thay đổi đề tài: "Trúc Vận, làm sao nàng lại trôi theo dòng nước đến đây, hơn nữa còn bị thương nặng như vậy?"
Dương Hạo vừa hỏi, Trúc Vận liền lập tức tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: "Thái úy, Chiết cô nương vẫn chưa trở về ư?"
Dương Hạo cả kinh nói: "Chiết cô nương? Chiết cô nương là ai?"
"Chiết Tử Du Chiết cô nương đó."
Dương Hạo thất thanh nói: "Tử Du? Ngươi gặp nàng? Ngươi gặp nàng ở đây?"
Trúc Vận nói: "Thuộc hạ... tới Lũng Hữu nghe ngóng động tĩnh của người Thổ Phiên, thám thính được Thượng Ba Thiên kết minh với chư Thổ Phiên, cấu kết với Tống quốc tính kế gây bất lợi cho hành động của thái úy..."
Dương Hạo thản nhiên nói: "Cái này ta biết, kỳ thật bọn họ cũng giở ra được bao nhiêu trò gian trá, sớm biết việc này nguy hiểm như vậy, vô luận thế nào ta cũng không cho ngươi đi Lũng Hữu." Trúc Vận hé miệng cười: "Kỳ thật việc này cũng không nguy hiểm, thuộc hạ có thể dễ dàng toàn thân trở ra. Chỉ là... trong lúc vô ý thuộc hạ nghe thấy, Thượng Ba Thiên trong lúc say rượu đã khoe khoang với hắn một kiện bảo vật. Thuộc hạ nghĩ thấy, bảo vật này nhất định có tác dụng lớn đối với thái úy, cho nên định trộm về. Chỉ là hắn quá mức coi trọng bảo vật này, thuộc hạ không thể hạ thủ đánh cắp, đành phải xông vào cướp lấy, đến nỗi bại lộ hành tung, bị bọn họ đuổi giết không ngừng, thuộc hạ chạy được tới Lục Bàn sơn, vừa vặn lại gặp được Chiết cô nương."
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Lục Bàn sơn? Thì ra là thế, nàng dùng kế dương đông kích tây, cố ý để lộ hành tung, giống như lén lút đến trung nguyên, nhưng thật ra là tới Lũng Hữu."
Trúc Vận nói: "Vâng, thuộc hạ gặp Chiết cô nương, cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Lúc ấy thuộc hạ đã nhận được tin của Diễm phu nhân, biết Chiết cô nương dưới cơn tức giận đã rời khỏi Hạ châu, đang muốn khiến nàng trở về, nhưng đúng lúc đó thì truy binh đuổi tới, thuộc hạ đành mang theo Chiết cô nương cùng nhau chạy về hướng Bắc. Khi cúng ta chạy tới Tiêu quan, phía sau có truy binh, phía trước có cường địch, rơi vào đường cùng, thuộc hạ đành phải giao bảo vật cướp được cho Chiết cô nương, còn thuộc hạ lộ mặt dụ địch, tạo cơ hội cho nàng về Hà Tây."
Dương Hạo trầm giọng nói: "Chuyện này xảy ra bao giờ?"
"Ước chừng một tháng trước. Lúc ấy, thuộc hạ chỉ muốn càng nổi bật càng tốt, thoát được càng xa càng tốt. Có như Chiết cô nương mới dễ dàng vượt qua quan ải. Sau khi hấp dẫn được một lượng lớn truy binh, ta liền bỏ chạy về hướng tây, sau đó lại đoạt một thớt ngựa tốt của một người du mục, chạy chối chết một mạch, nhưng bọn họ vẫn đuổi theo không bỏ, thuộc hạ đành tiếp tục chạy về hướng tây, chạy tới Lan châu, lại từ Lan châu chạy tới Tây Ninh, muốn định vượt qua Cô Thịnh sơn, tới Lương châu trước sau đó mới trở về Hạ châu.
Chỉ là toàn bộ Lũng Hữu gần như đều là địa bàn của người Thổ Phiên, bọn họ biết ta là người của Hạ châu, bất kể là hướng đông hay hướng bắc đều có trùng trùng binh mã chặn đường. Thuộc hạ thủy chung không thể tránh được, lại càng không thể đột phá vòng vây, rơi vào đường cùng, đành tiếp tục chạy về hướng tây, chạy một mạch đến Thanh Hải hồ, mãi cho đến khi tiến vào địa bàn của người Hồi Cật, lúc này mới thoát khỏi truy binh của bọn họ.
Sau khi thuộc hạ vượt qua Đại Tuyết sơn liền tiến vào địa cảnh Qua châu, không nghĩ tới, vừa mới vượt qua được Đại Tuyết sơn, lại đụng ngay một đám mã tắc. Thấy ta một nữ tử thân cô thế cô, bọn chúng liền nảy lòng ác ý, thuộc hạ lúc đó sức cùng lực kiệt, vừa đánh vừa chạy, chạy mãi tới bên một bờ song, cuối cùng không gắng gượng nổi nữa mà rơi xuống nước..."
Nói đến đây, Trúc Vận nói: " Thuộc ha từ Tiêu quan chạy trốn một mạch tới đây, thời gian cũng trôi qua được gần một tháng rồi. Nếu Chiết cô nương có thể thuận lợi từ Vũ quan trở về Hà Tây thì đáng lẽ nên sớm gặp thái úy rồi, nếu không ít nhất... cũng nên báo tin cho thái úy chứ. Chẳng lẽ... nàng gặp điều gì bất trắc rồi?"
Thần sắc Dương Hạo trở nên ngưng trọng, theo lời kể của Trúc Vận, nếu như Chiết Tử Du thuận lợn quá quan, ít nhất cũng phải gặp mình sớm hơn Trúc Vận nữa tháng. Cho dù nàng không muốn gặp mình, nhưng với tính cách của nàng, nhận ủy thác của người khác, mang việc trên người, tuyệt đối không thể tiêu thanh biệt tích như vậy được. Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Hạo trong lòng lo âu, nhưng hắn cũng biết, lúc này có lo lắng cũng chẳng làm được gì, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho người tăng cường tìm kiếm các nơi gần Tiêu quan thôi. Nhìn dung nhan tái nhợt tiều tụy của Trúc Vận, lúc này hắn mới hỏi: "Trúc Vận, ngươi cướp được bảo vật gì của Thượng Ba Thiên, đến nỗi khiến hắn không tiếc giá nào, bày ra trận thế lớn như vậy, vượt qua Thanh Hải hồ đuổi giết ngươi, mãi đến tận biên giới Hoàng Đầu Hồi Cật mới thôi?"
Trong mắt Trúc Vận lập tức tỏa ra quang mang, kích động nói: "Là truyền quốc ngọc tỷ!"
Dương Hạo hoảng sợ nói: "Truyền quốc ngọc tỷ?"
Trúc Vận nói: "Đúng, là truyền quốc ngọc tỷ, truyền quốc ngọc tỷ của Tần Thủy Hoang. Thật không ngờ tới, món bảo vật này lại rơi vào tay Thượng Ba Thiên. Sau khi Thượng Ba Thiên có được món bảo vật này, định dựa vào nó để hiệu triệu, trùng kiến lại đế quốc của dân tộc Thổ Phiên. Nhưng hắn cũng biết thực lực của mình có hạn, bởi vậy vẫn dấu kín bảo vật này không nói ra, chỉ muốn dựa vào sự giúp đỡ của người Tống, chiếm cứ toàn bộ Lũng Hữu, nhất thống chư bộ Thổ Phiên, sau đó lại đợi thời cơ chín muồi, dựa vào ngọc tỷ hiệu triệu, tự lập thành đế. Cuối cùng không ngờ truyền quốc ngọc tỷ lại bị thuộc hạ cướp mất...."
Nàng kích động đến hai má đỏ bừng, nói: "Thái úy tiếu ngạo Hà Tây, nắm giữ Tây Vực trong tay, tương lai còn phải xua quân xuống Nam, nhất thống Lũng Hữu. Nếu thứ này rơi vào tay thái úy, thì chẳng khác nào mãnh hổ thêm cánh... Nếu thái úy muốn kiến quốc xưng đế, cũng có thể dựa vào nó để hiệu triệu thiên hạ. Chỉ là... Chiết cô nương không hiểu sao đến lúc này vẫn không có tin tức..."
Thân hình Trúc Vận đột nhiên khẽ run lên, thất thanh nói: "Chẳng lẽ... Chiết cô nương mang ngọc tỷ về Chiết gia?"
Lời vừa thốt ra, Trúc Vận liền biết mình đã lỡ lời, lo lắng lén liếc mắt nhìn Dương Hạo một cái. Dương Hạo cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười ảm đạm: "Không đâu. Trước mặt lợi ích, con người và tính cách một người có lẽ không thể tin được... nhưng ít nhất trí tuệ của hắn cũng không mất đi. Khối ngọc tỷ truyền quốc này tuy là vô thượng bảo vật, nhưng cũng phải thực lực tương xứng mới có thể phát huy tác dụng của nó. Nếu không nó chỉ mang đến tai họa cho người sở hữu mà thôi. Thượng Ba Thiên mặc dù chiếm được bảo vật, nhưng lại giữ kín không nói ra cũng là vì lí do này. Chiết gia tuy là bá chủ Vân Trung, nhưng lại không có đủ thực lực xưng vương xưng đế. Nếu mang bảo vật này đến Phủ châu, đó chính mang đến tai họa chí mạng cho Chiết gia." :
Trúc Vận cúi đầu nói: "Vâng, Trúc Vận sai rồi."
Dương Hạo cười cười: "Không nên nghĩ nhiều nữa. Tung tích Chiết cô nương, ta sẽ phát người đi dò la. Trời đã tối rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ trở lại thăm ngươi."
Trúc Vận phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Dương Hạo đứng dậy, khẽ kéo chăn đắp lên người nàng, dặn dò: "Ban đêm trong đại mạc rét lạnh buốt xương. Chú ý nghỉ ngơi. Nếu như cần gì thì bên ngoài trướng có người hầu hạ. Người cứ nghỉ ngơi thật tốt trong trướng của ta đi. Ta chén chúc với lão Ngải một đêm vậy. ha ha, chỉ mong hắn ngáy to quá...."
Trúc Vận lặng lẽ nhìn bóng lưng Dương Hạo, chờ đến khi tiếng bước chân Dương Hạo dần dần đi xa, ánh mắt Trúc Vận lại chậm rãi ngước lên đỉnh trướng, ánh mắt mơ hồ, cũng không biết là đang nghĩ ngợi điều gì, sóng mắt đầu tiên là mông lung như biển sao, sau lại dần dần lưu chuyển, giống như hai dòng xuân thủy.
Nàng lặng lẽ nhấc chăn lên, nhìn thân hình đã bị băng bó kín mít của mình, đột nhiên kéo giật chăn lên, che khuôn mặt của mình, trước khi nó biến thành màu đỏ như táo...
Dương Hạo ra khỏi đại trướng trung quân, thị vệ dưới trướng lập tức khoác lên người hắn một cái áo khoác. Dương Hạo phất phất tay, xua đám thị vệ lui xuống, nhưng cũng không vội đi tới đại trướng của Ngải Nghĩa Hải. Hắn đi dạo trên mặt cát, chậm rãi bước đến bên bờ sông. Nhìn những con cá bơi dưới lòng Hồ Lô hà, ngây ngẩn một hồi lâu, hẵn bỗng ngoảnh đầu nhìn về phía đông: Tuy Tử Du giận dỗi, nhưng tuyệt đối sẽ không mang truyền quốc ngọc tỷ đến Chiết gia. Chỉ là vì sao đến giờ mà vẫn không có tin tức của nàng? Nàng trở về Phủ châu, hay là gặp bất trắc gì?
Ánh mắt Dương Hạo lúc này dường như đã xuyên qua không trung hoang mạc, bay đến Phủ cốc Bách Hoa Ổ.
Bách Hoa Ổ, Xích Trung uống rượu say bét nhè, hai chân bước lảo đảo, được người đỡ về phòng ngủ của hắn. Phòng ngủ của hắn vốn chính là phòng của Chiết Ngự Huân. Hắn đã sớm coi mình là chủ nhân Phủ châu rồi. Thế nhưng cái cảm giác thỏa mãn và đắc ý này chỉ kéo dài được bảy ngày.
Hôm nay, thị vệ tâm phúc của hắn vừa ra ngoài dò la tin tức trở về. Hắn lúc này mới biết, mình bị người ta đùa giỡn như con khỉ/ Triều đình thật sự xuất binh rồi. Nhưng binh mã hôm nay vừa mới phát động tấn công Phủ châu, bọn họ cầm chiếu lệnh của triều định và tấu chương xin binh do chính tay Chiết Ngự Huân viết, nói Xích Trung hắn phản bội Chiết Ngự Huân, đầu nhập kẻ gian nịnh như Dương Hạo, kêu gọi trên dưới Phủ châu lập tức quy hàng triều đình, cùng thảo phạt Chiết Xích hai nhà phản nghịch.
Bên ngoài hiện giờ đã rối như mớ bòng bong. Binh lính Chiết gia muốn chống cự ý chỉ triều đình, nhưng lại có thư tín do chính tay Chiết soái viết. Hơn nữa sứ giả triều chình và con trưởng của Chiết Ngự Huân - Chiết Duy Chính đích thân đến trước trận chiêu hàng. Quân lính Chiết gia lúc này căn bản chẳng thể phân rõ ai đúng ai sai nữa rồi. Dương gia quân lâm vào tình thế khó xử, bị bắt rút quân để chứng tỏ trong sạch. Đám người Nhậm Khanh Thư biết rõ triều đình tất có gian kế, nhưng phe triều đình lại có thư tín do chính tay đại soái và Chiết Duy Chính ra mặt, bọn họ căn bản không thể chống cự. Tình thế trước mắt thành ra cực kỳ khó xử, không biết nên theo ai.
Mà Xích Trung ở Bách Hoa Ổ cũng biết, hắn đã lâm vào bước đường cùng rồi. Triều đình không dung được hắn, Chiết gia không dung được hắn, Dương Hạo cũng không dung được hắn. Bất kể là đạo nhân mã nào đánh tới phủ cốc, hắn đều chỉ có con đường chết.
Hắn thậm chí còn không dám tuyên bố tin tức này với toàn quân. Nhưng cho dù như vậy, rất nhanh thôi, tất cả các tướng lãnh đều sẽ biết. Rồi ngay sau đó, tất cả binh lính cũng đều sẽ biết. Đến lúc đó, ai còn dám bước lên tuyệt lộ với hắn chứ? Hắn rất nhanh sẽ bị cô lập, đồng bọn xa lánh thôi.
Xích Trung vừa nghĩ đến chỗ đau, không khỏi quát lớn một tiếng, hai tay xô hai tên thị vê ra, hét lên: "Cút, cút hết cho ta! Cút, cút, cút!"
Hai tên thị vệ không hiểu vì sao tướng quân lại nổi cơn lôi đình, sợ quá vội vàng lui xuống. Xích Trung nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không cam lòng, ta không cam lòng. Xích Trung ta há lại để mặc người định đoạt? Cả nhà Chiết gia đều chôn vùi trong tay ta, lão tử dù sao cũng chẳng quay đầu được nữa rồi. Hừ hừ... Ngày mai ta sẽ tự mình đi gặp Nhậm Khanh Thư, tố cáo cái bản mặt đáng ghê tởm của Triệu quan gia người cho tất cả cùng biết. nhất định... nhất định sẽ có người tin.."
Hắn lảo đảo đi về phía trước vài bước, một cơn gió lạnh thổi tới, đột nhiên ôm lấy lan can bên hành lang, cúi đầu nôn thốc nôn tháo. Nôn thốc nôn tháo một hồi lâu, hắn bỗng nhiên giật mình, phát hiện có người tới gần. Hắn lập tức rút phắt bội kiếm, vung thanh bảo kiếm sắc bén do hoàng đế ngự tứ lên, hét lớn: "Ai? Đi ra cho ta?"
"Hắc hắc hắc, tướng quân, là ta đây."
Một người từ trong bóng hiện chậm rãi bước ra, hiện thân dưới ánh trăng mờ ảo. Xích Trung nheo mắt nhìn lại, lập tức nhận ra là doanh chỉ huy - Ngũ Duy, không khỏi thở hắt ra một hơi, run run chống cây kiếm xuống đất, liếc xéo hắn rồi nói: "Ngươi... ngươi không tuần thú doang trại quân đội.. mà đến đây làm gì?"
Ngũ Duy cười khẩy, nói: "Đại nhân, binh mã triều đình tới rồi. Khốn cục của chúng ta được giải. Đại nhân hiện giờ chính là chủ nhân Phủ châu, tiết độ một phương rồi. Đại nhận làm sao lại buồn bực không vui chứ?"
Xích Trung nghe xong, cười ha ha nói: " Không sai, không sai, binh mã triều đình đến rồi... khốn cục của chúng ta.... đượcgiải... ha ha ha."
Hắn cười mà như khóc, giống như tiếng cú rúc trong đêm, dọa cho mấy con chim nhỏ sợ hãi bay tán loạn. Ngũ Duy hơi cau mày, nói: "Đại nhân, đêm dài lại lạnh, nên sớm trở về phòng nghỉ đi. Ha ha, trong phòng của đại nhân, mạt tướng đã an bài cho đại nhân một diệu nhân để giải sầu tịch mịch rồi. Nếu đại nhân thích, tối nay cứ ngủ lại với nàng đi. Chuyện này chỉ có một mình mạt tướng biết, nên không ai biết được đâu. Đại nhân chính chiến vất vả, thỉnh thoảng cũng phải phóng túng một phen, không cần làm khổ bản thân như vậy...."
Nói xong, hắn liền bước tới dìu Xích Trung. Xích Trung gạt ra, quát: "Tránh ra, ta... ta không sao. Bản tướng quân còn chưa già, không... không cần người đỡ."
Hắn rút thanh lợi kiếm sáng loáng lên, lảo đỏa bước về phía phòng ngủ của mình, miệng lẩm bẩm: "A.. không sai. không thể quá... quá đày ải mình được. Ồ... diệu nhân, diệu nhân..."
Ngũ Duy dừng lại cước bộ, nhìn bóng lưng Xích Trung, cười âm hiểm, sau đó lại tiến vào trong bóng đêm. Xích Trung chân thấp chân cao, loạng choạng xông vào trong phòng. Trong phòng đã thắp đèn từ trước, Xích Trung quẳng thanh lợi kiếm lên mặt bàn, cầm ấm trà lên tu ừng tực, mắt say lờ đờ đảo qua, lúc này mới phát hiện bên giường có một thiếu nữ trẻ tuổi. Tuổi tác thì trẻ măng, nhưng kiểu tóc lại búi theo kiểu phụ nhân, lông mày tựa xuân sơn, sóng mắt tựa thu thủy, tựa hồ thấy hắn tiến vào mới từ trên giường đứng lên, nép mình trốn bên giường, len lén nhìn hắn, vẻ mặt sợ hãi, giống như một con thỏ nhỏ nhắn đáng yêu.
Xích Trung ngẩn ra, chỉ vào tiểu phụ nhân, lớn giọng hỏi: "Ngươi... người là ai? Tên gì?"
Tiểu phụ nhân kia khiếp sợ nói: "Ta... ta họ Lý.. là thiếp của Chiết thiếu tướng quân..."
Xích Trung đập bàn rầm một cái, cầm lấy thanh trường kiếm, lảo đảo chĩa về phía nàng quát: "Lão tử hỏi tên ngươi, ngươi run rẩy cái gì. Có phải ngươi cũng muốn lừa gạt lão tử phải không? Ngươi cũng muốn phản bội lão tử có phải không? Ngươi.. người muốn hại ta ư?"
Tiểu phụ nhân thấy trường kiếm chĩa trước ngực, sợ đến hồn phi phách tán, run giọng nói: "Thiếp thân.. thiếp thân chỉ có một cái nhũ danh thôi. gọi là Tiểu Mị...."
Xích Trung vỗ trán một cái, đột nhiên tỉnh táo lại một ít: "A, ta biết ngươi, ngươi.. ngươi nấu ăn rất khéo, ngươi là nữ nhi của chưởng quỹ Tiểu Phàn lâu. ha ha, ta rất thích. Ủa, ngươi... ngươi ở đây làm gì?"
Thân thể Tiểu Mị run lên nói: "Là... là tướng quân đại nhân phái người bắt ta tới đây... bắt tới đây, muốn thiếp.... thiếp... thiếp thân hầu hạ tướng quân...."
"Ồ?" Xích Trung quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thấy tiểu phụ nhân năm nay mới mười ba tuổi, dáng mảnh eo thon, làn da láng mịn, mái tóc mềm mại... toàn bộ đều rất mê người, nhất là nàng còn rất nhỏ tuổi... cái loại hương vị non nót, tươi mát, quyến rũ này thật khiến người ta phải thèm thuồng.
Ánh mắt Xích Trung dần chuyển thành dâm tà. Hắn từng muốn cố gắng trở thành một đại nhân vật mà mọi người kính ngưỡng, làm một đại tướng quân mà trên dưới Phủ châu đều yêu mến. Chỉ là tất cả đều đã tan vỡ rồi. Trừ rượu ngon, đại khái cũng chỉ có tiểu mỹ nahan này là hắn có thể tranh thủ, có thể hưởng dụng thôi. Còn cái gì đâu? còn cái gì đâu... ?
"Choang" một tiếng, thanh trường kiếm nằm lăn lóc dưới đất, thanh bảo kiếm quan gia ngự tứ kia đã bị hắn đạp dưới chân rồi. Hắn nhảo tới, hai tay tách ra, xoẹt một tiếng.. đã xé tan áo khoác ngoài của Tiểu Mị thành hai mảnh, để lộ ra chiếc áo ngực của tiểu mỹ nhân, da thịt hồng hào ngồn ngộn, mịn màng như tuyết, mê người đến cực hạn. Xích Trung nuốt nước miếng ừng ực, vội vàng ôm chầm lấy nàng, theo tiếng thét chói tai của tiểu phụ nhân, cùng nhau ngã xuống giường.
Những tiếng xoạt xoạt không ngừng vang lên, mảnh quần áo bay tứ tưng. Tiểu phụ nhân thét chói tai, bị lột sạch quần áo, chẳng khác nào một con cừu non chờ làm thịt. Xích Trung nghiến răng nghiến lợi nhào tới, tựa như gặp phải sinh tử cừu địch, ra sức tiến vào, tiểu phụ nhân rên rỉ, đau đến gần như ngất đi, Xích Trung lại càng điên cuồng tấn công.
Màn gấm lay động, tiếng kẽo kẹt vang lên, cùng với tiếng hô hấp ồ ồ của hắn, một tượng khó coi đang diễn ra trong phòng. Hô hấp của Xích Trung càng lúc càng trở nên dồn dập, mắt thấy sắp leo được được đỉnh phong cực lạc, một thân ảnh nhanh nhẹn đột nhiên xông vào. Xích Trung đang lâm vào thời khắc mấu chốt, sung sướng đến tận xương, muốn ngừng cũng không ngừng được. Người nọ xông tới phía sau lại càng không nói nhiều, một đao chém xuống, một cái đầu lâu lập tức bay ra ngoài.
Tiểu phụ nhân bị máu nóng phun đầy mặt, nhịn không được hết ầm lên một tiếng, người nọ cầm đao mà đứng, quay mặt về phía đám thị vệ đang xông tới, hét lớn: "Xích Trung phản bộ chủ thượng, hãm hiếp chủ thiếp, tội không thể tha. Ngũ Duy thân là nam nhi, há lại đi làm bạn với lũ phản nghịch. Nay ta lấy tính mạng của hắn, chúng tướng sĩ muốn theo bọn phản nghịch, hay nguyện theo bản quan bỏ gian tà theo chính nghĩa?"
Ban đên, nam thành Phủ cốc, chúng văn võ tập hợp trong phủ Nhậm Khanh Thư, nghị luận mãi mà không quyết định được. Trong đình viện, bọn thị vệ giơ cao đuốc, khiến cho đình viện sáng rõ như ban ngày, mà lòng mọi người cũng như bó đuốc kia, nóng nảy không yên.
Triệu Quang Nhĩa đã khống chế cả nhà Chiết gia, bởi vậy nắm được dư luận thiên hạ. Thân là một đế vương, hắn tất nhiên phải có cái cớ để giải thích với thần tử và con dân của mình. Còn đối với quân Phủ châu mà nói, tình thế hiện giờ thật sự là tiến thối lưỡng nan. Bọn họ đương nhiên biết Chiết soái không thể nào bỏ chạy tới tận Biện Lương cầu binh cứu viện được. Chiết Duy Chính xuất hiện, chỉ sợ là người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, chỉ là chủ công ở trong tay người ta, Chiết gia quân nên làm sao bây giờ?
Hàng thì không cam lòng, chiến thì không có lý lẽ, đám quan viên lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, trái phải đều khó.
Đúng lúc này, chỉ huy sứ Mã Tông Cường vội vã đi tới, nói nhỏ vào tai Nhậm Khanh Thư mấy câu, Nhậm Khanh Thư vỗng nhiên đứng lên, vội vàng quát: "Nàng ở nơi nào?"
"Đang đón nàng tiến vào phủ"
Nhậm Khanh Thư vội vã chạy ra ngoài, chúng văn võ ù ù cạc cạc, đều không hẹn mà cùng chayj theo. Mọi người vừa đi tới trong viện thì thấy trung môn mở rộng, một đám thị vệ cầm đuốc, quây quanh một chiếc xe ngựa tiến vào, trên xe là một thiếu nữ áo đen, mặt trắng như tuyết, thần lạnh tựa băng.
Nhậm Khanh Thư vừa thấy, vừa kinh vừa hỉ, bỗng nhiên quỳ phục xuống đất, hô lớn: "Ngũ công tử, ngươi đã trở lại!"
← Hồi 505 | Hồi 507 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác