← Hồi 408 | Hồi 410 → |
Trong Bạch Hổ tiết đường vô cùng đông đúc, quan văn có Phạm Tư Kì, Lâm Bằng Vũ; quan võ có Lý Quang Sầm, Mộc Ân, Mục Qùy, Kha Trấn Ác. Hôm nay là lần đầu tiên Dương Hạo lấy tư cách tiết độ sứ để triệu tập binh tướng, Lý Quang Sầm dù thế nào cũng phải thể hiện vai trò tiết độ phó cho nên đã gắng gượng để đến, trên người còn khoác bộ giáp trụ, có điều do cơ thể đang bị suy nhược nên Dương Hạo đặc cách ban cho được ngồi.
Phủ Châu Chiết Ngự Huân, Lân Châu Dương Tông Huấn cũng đến cùng nhau. Hôm nay triệu tập tướng sĩ, vừa là lần đầu từ khi Dương Hạo nhận lệnh đến xây dựng phủ nha các quan lại đến tấn kiến, cũng là để thuận tiện trong việc nghênh đón hai vị chư hầu hùng bá hai phương ấy.
Vừa mới sáng sớm tinh mơ, nghe tiếng trống thăng đường, mọi người liền vội lần lượt đứng dậy, sau khi gặp chủ soái, không khí náo nhiệt mới dần dần yên tĩnh trở lại. Lâm Bằng Vũ vui mừng nói: "Lô Châu là vùng đất nổi dậy từ tứ chiến Tây Bắc, thương nhân các phương đến buôn bán đều được hoan nghênh chào đón, lại nhận được sự giúp đỡ của hai châu Lân phủ, các tầng lớp sĩ, nông, công, thương dần dần xuất hiện, chỉ trong hai năm đã có được cục diện như ngày hôm nay. Việc tiết độ sứ thăng chức... theo suy đoán, chắc chắn sẽ được ủng hộ. Xây dựng nha phủ, lấy song tinh song tiết để trở thành tiết độ sứ của triều đình, lại còn đảm nhiệm chức mật tông hộ giáo pháp quan. Trong chốc lát được lòng nhân dân Tây Bắc, thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều đủ cả. Lão già cổ hủ này khi theo tiết soái đến nơi này, quả thực không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Tiết soái sau này có dự định gì, nhân lúc bá quan văn võ đều có mặt ở đây, xin tiết soái cứ nói với mọi người".
Lão quan hôm nay có chút xúc động, lão cũng từng trải qua thời thanh niên, cũng có năm tháng chỉ tay định giang sơn, chí hướng bay bổng, chỉ là do sinh ra không gặp thời, không có được cơ hội như thế, cũng chẳng có được bản lĩnh như thế, chí lớn vì đó cũng dần dần bị mai một, tuy đã giữ một chức quan nhỏ nhưng cũng không còn tham vọng lớn như trước nữa. Thật sự không ngờ rằng đến tuổi xế chiều lại có cơ hội gặp được một vị minh chủ, gây dựng bá nghiệp một phương, cũng coi như ở nơi hẻo lánh Tây Bắc này, tuy không tránh khỏi việc thân phận nhỏ bé một chút nhưng nam tử hán, thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành, đây cũng là một phần giang sơn gấm vóc, ai lại không muốn trở thành khai quốc công thần, lưu danh thiên cổ chứ.
Văn võ bá quan cũng đều có chung suy nghĩ với ông, tuy hiện giờ họ đều biết Lô Châu vẫn cần tiếp tục giương lá cờ nước Tống làm những việc chỉ có thể biết để mà làm chứ không thể nói rõ, nhưng mọi người vẫn nuôi hi vọng Dương Hạo có thể đem chí hướng của họ đến với bách tính trăm họ, rốt cục, suy cho cùng đây cũng chỉ là suy nghĩ nông cạn của bản thân, chỉ có thể giữ trong lòng, vì người mà họ dốc sức phù trợ nếu không cùng chung chí hướng thì trong lòng họ cũng có chút không thỏa đáng
Dương Hạo vốn là vị quan lên trên ngựa nắm tài thao lược điều binh khiển tướng, xuống lưng ngựa hết lòng tận tụy chăm lo coi sóc nhân dân, thế nhưng khi khoác trên người bộ áo giáp oai phong đứng trong Bạch Hổ đường, tay cầm ấn soái, trong lòng cũng có chút thấp thỏm không yên. Lâm Bằng Ninh không ngờ sẽ có ngày hôm nay, lẽ nào hắn không có ngày như vậy? Hai năm trước, khi hắn nằm tranh luận trên đống cỏ khô trong phủ Đinh gia, mong ước của hắn cũng chỉ là sau này nhà có ba mẫu ruộng, một gian nhà ngói, lấy một người vợ, phụng dưỡng mẹ già, yên ổn sống qua ngày, vậy mà trong khi đó tên huynh đệ đáng chết ấy còn đang bối bối bứt rứt vì không biết giữa việc ngủ với phụ nữ và ăn thịt mỡ cái nào đáng để nói hơn, chẳng ai có thể ngờ được rằng, hai năm sau, con heo chỉ biết thịt mỡ thơm ấy lại trở thành tiểu bang chủ bang Biện Phong, lại có được một cô nương thông minh xinh đẹp, còn hắn, lẽ nào vẫn trông coi ấn phù, trở thành một tên chư hầu?
Đời người thật là khó đoán, thế nhưng đó cũng chính là sức mê hoặc của nó.
Dương Hạo khẳng khái nói: "Bổn soái vốn là một thường dân ở Bá châu, bị gian tế mưu hại nhờ trời phù hộ, may vẫn giữ được mạng sống, khi đầu quân cho triều đình, đã vô số lần vào sinh ra tử, tuy chẳng có tài cán gì nhưng được chư vị phù trợ, mới có được ngày hôm nay. Mẫu thân ta còn phải vì ta chịu liên lụy, lại thêm đau ốm mà chết. Ta hãy còn nhớ, khi chôn cất mẫu thân trên núi Kê Minh, ngay cả đến một chiếc quan tài gỗ cho người cũng không có".
Trong mắt hắn lấp lánh những giọt nước mắt. Nhớ lại những kí ức đó khiến trong lòng hắn đau như bị đâm vào tim: "Khi Dương mỗ ra đi, đã từng thề với trời, lần li biệt đau khổ này nhất định phải đi lang bạt giang hồ, gây dựng sự nghiệp, làm nên được công trạng lớn rồi khi đó ta sẽ trở lại Bá châu, an táng mẫu thân tử tế"
Hắn cười nhạt rồi nói tiếp: "Khi đó Dương mỗ tuổi trẻ ngông cuồng, đã từng thề rằng, sau này sẽ sửa mộ xây lăng, xây cho mẫu thân một phần mộ thật lớn. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ là những lời lẽ ngông cuồng trong cơn uất hận, khi đó Dương mỗ tài sản, địa vị đều bị tước đoạt, làm sao có thể nghĩ sẽ có được địa vị như ngày hôm nay, không biết chừng mẫu thân ta trên trời đã phù hộ cho ta trở thành một thống soái trấn giữ biên cương".
Dương Hạo thở dài rồi nói tiếp: "Giờ đây ta đã là tiết độ sứ Lô Châu, được ăn bổng lộc triều đình, trấn giữ một phương, bảo vệ sự bình yên cho bách tính trăm họ. Vì tranh giành lợi lộc, Ngân châu đang bị quân phản loạn Khiết Đan chiếm đóng, nơi đó cũng chỉ cách Lô châu trong gang tấc, nếu để chúng đứng chắc chân, chiếm đánh xuống phía Nam, Lô châu của chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, bổn soái khai phủ giữ ấn là một việc lớn, chính là để liên minh với phủ Lân, trước tiên là loại trừ tận gốc quân địch ở Ngân châu, liên kết Lô Kiện với Ngân châu lại với nhau. Có như thế mới có thể đúng với danh nghĩa một tiết độ sứ Hoành Sơn."
Văn võ quan lại nghe xong đều xôn xao, ai ai cũng đều vui mừng hớn hở, đại soái cần giương cao ngọn cờ đại Tống bảo vệ lãnh thổ và cuộc sống an bình cho nhân dân, chuẩn bị nâng cao thế lực sức mạnh của mình. Nếu có ngày tiết soái trở thành tiết sứ một vùng thì họ cũng được ra làm quan, có điều địa bàn khống chế thực chất rộng lớn từng nào? Chẳng qua chỉ là vùng Lô châu bốn bên toàn núi bao phủ cách biệt mà thôi. Chỉ có mở rộng lãnh thổ, không ngừng mở rộng địa bàn, khí thế, sức mạnh của họ mới ngày càng lớn mạnh. Ở nơi này chỉ có huấn luyện xây dựng quân đội mới có thể bảo đảm tiền đồ chắc chắn cho bọn họ, mũi tên này của Dương Hạo một khi đã bắn ra thì nhất định sẽ trúng.
"Đợi đến khi đã bình định được Ngân châu, bổn soái sẽ xây cho mẫu thân một phần mộ, đưa phần mộ của mẫu thân ta rời đến Lô châu này" Dương Hạo nói tiếp.
Quan lại nghe xong càng vui mừng, rời phần mộ của mẫu thân hắn đến Lô châu? Tiết độ sứ của nhà Tống cũng là một chức quan phải luân chuyển, hoàng đế điều đi thì không thể không đi, khi lên nhậm chức tất nhiên có thể đưa gia quyến theo cùng, nhưng chẳng có lí do gì để phải chuyển cả phần mộ của tổ tông theo. Dương Hạo muốn rời mộ mẫu thân đến đây, tâm ý chẳng phải đã rõ cả rồi sao? Hắn nhận chiếu đến nhưng sẽ không nhận chiếu rời đi, hắn coi Lô châu là nhà, coi đây là đất của tổ tông nhà hắn
Lâm Bằng Vũ học rộng hiểu nhiều vẫn cảm thấy có chỗ chưa được thỏa đáng... tiểu sinh nha thấy vậy bèn quyết truy hỏi đến cùng: "Điểm khác biệt của mộ phần với lăng, chùng đó là thứ bậc. Mộ là nơi an táng của bậc thánh nhân, chưa cần tính đến điều đó thì vẫn còn bốn quy tắc xây dựng mộ phần, trong đó phần là nơi an táng như dân thường. Tiết độ quyền cao chức trọng, theo quy tắc, lão phu nhân được hưởng chùng táng. Tiết độ đã có ý muốn di rời phần mộ cho lão phu nhân, xin hãy sớm thỉnh cầu với triều đình lệnh phong, bỉ chức phụ trách nội vụ Lô châu sẽ lập tức chọn nơi sông núi hữu tình an táng cho lão phu nhân"
Dương Hạo nói: "Sao có thể phiền đến Lâm đại nhân. Bổn soái sẽ tìm thời cơ đích thân về Bá châu để lo bốc mộ mẫu thân, còn về việc sau khi rời về Lô châu..." mắt Dương Hạo lóe lên ý nghĩ, chầm chậm nói tiếp: "Đợi khi xương cốt mẫu thân được chuyển về, tạm thời đem gửi vào Khai Bảo tự. Còn về quy định xây phần mộ thế nào sau đó sẽ bàn thêm vậy"
Là tướng đương triều, theo quy tắc mẫu thân thân sinh ra có thể xin lệnh phong, đây là một vinh dự, còn gì mà phải bàn bạc nữa? Lâm Bằng Vũ đã đưa ra ý kiến về việc phải xây chùng, hắn vẫn thoái thác không đồng ý, cũng không chịu xin triều đình lệnh phong. Vậy rốt cuộc hắn muốn xây cho thân mẫu mộ phần theo quy tắc gì?
Các quan lại nghe ra ý của hắn thì vui mừng không sao kể xiết nhưng phản ứng của những quan như Lâm Bằng Vũ, Tần Giang, Lô Vũ Hiên, Tịch Sơ Vân đã gặp phải sự ngáng trở phía trước: "Tiết độ sứ thân phận cao quý, luôn hết mình cho bá tánh Lô châu, không màng đến bản thân xông pha vào nơi nguy hiểm, việc này tiện chức có thể thay ngài lo liệu, tiết độ sứ không cần phải tự mình đứng ra"
Dương Hạo là trọng thần nhà Tống, hắn muốn xây mộ phần cho mẫu thân trong lãnh thổ Tống thì có gì là nguy hiểm? Chỉ câu nói này cũng đã vạch trần tâm địa của quan lại Lô châu rồi, chẳng qua ở đây đều là người tâm phúc, ngay cả đến một viên quan xuất thân từ triều đình cũng không có. Vô ý để lộ ra cũng chẳng cần phải lo lắng.
"Bốc mộ đương nhiên phải do con cháu đích thân lo liệu, ta không đi thì ai có thể đi thay? Chư vị yên tâm, bổn soái sẽ không khinh xuất hành sự. Việc này nhất định giải quyết chu toàn, cẩn thận xử lý" Dương Hạo nói
Hắn vừa nói đến đấy, có tiếng nói nhỏ ở cửa lễ đường: "Chu toàn thế nào thì cũng sẽ phải mạo hiểm, tiết soái là gốc rễ của Lô châu này, không thể rời đi dễ dàng, người ngoài cũng không thể làm thay, nhưng ta thì có thể"
Quan lại đưa mắt tìm kiếm xung quanh, hướng về phía cửa chờ đợi, Dương Hạo cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy sự hoài nghi. Chỉ thấy trước cửa xuất hiện hai người, trên mình đều mặc đồ tang. Người đứng ở đó dáng vẻ yêu kiều như hàn mai trong tuyết, đẹp mà thoát tục, chính là muội muội của hắn Đinh Ngọc Lạc. Còn người ngồi trên chiếc ghế gỗ có bánh xe kéo trước muội hắn chính là người đã lâu chưa xuất đầu lộ diện Đinh Thừa Tông.
Việc Đinh Ngọc Lạc trở về cũng vừa đúng với dự kiến của Dương Hạo, Ngụy vương Đức Thiệu lần đầu dẫn quân, trong quân không hề có vai trò thực sự của hắn, căn bản không thể chỉ huy binh hùng tướng mạnh, cho nên Dương Hạo cũng không cần phải làm gì để đối phó, chỉ cần trực tiếp tiến về phía Tây là được. Khi đó hắn đang cùng Công Tôn Khánh, Vương Ngọc Tài đấu pháp, Đinh Ngọc Lạc nếu giữ bên cạnh thì sẽ rất nguy hiểm, bèn nghĩ cách để mình tiểu muội trở về Lô châu, nhưng đúng lúc hắn nghĩ ra một việc quan trọng, do vậy bèn để Đinh Ngọc Lạc trở về Biện Lương một chuyến trước, xử lí ổn thỏa mọi việc rồi thì quay lại Lô châu. Dương Hạo sau khi về đến Lô châu thì không thấy Đinh Ngọc Lạc, vẫn cho rằng Đinh Ngọc Lạc chưa trở về, không ngờ muội ấy lại một mình một ngựa, nhanh chóng quay lại, không những đuổi lên phía trước mình mà còn xuất hiện cùng Đinh Thừa Tông.
Đinh Ngọc Lạc chầm chậm đẩy chiếc ghế của Đinh Thừa Tông tiến vào bên trong, Đinh Thừa Tông ngồi trên ghế, trong lòng ôm chiếc hũ đá, cung kính nói: "Hiếu tử Thừa Tông, hiếu nữ Ngọc Lạc bình thành cổ lễ, đã bốc xương cốt mẫu thân rời đến Lô châu rồi"
Đinh Ngọc Lạc hướng về phía Dương Hạo nói nhỏ: "Nhị ca, điều đại ca canh cánh trong lòng chính là chuyện di cốt của mẫu thân"
Dương Hạo rời khỏi soái đường, bước vội về phía trước. Hắn đi đến trước mặt Đinh Thừa Tông, nhìn như mất trí vào chiếc hũ đá mà Đinh Thừa Tông ôm bằng hai tay, nghĩ đến cuộc đời bất hạnh của mẫu thân, bỗng nhiên quỳ xuống, hai tay nhận chiếc hũ đá, than khóc không ngừng.
Trong hoa đình, Dương Hạo bình tĩnh đánh giá Đinh Thừa Tông.
Thành Tông bây giờ thật là thay đổi quá nhiều so với dáng vẻ trước đây, dường như phân đôi thành hai người vậy.
Đinh Thừa Tông khi trước tinh thần sáng suốt, uy nghi oai phong lẫm liệt, trong nhà mọi người từ trên xuống dưới đều có chút sợ hắn, là một vị thiếu chủ, huynh trưởng của Đinh gia, hắn đảm nhận những trọng trách lớn trong nhà, tính cách lại điềm tĩnh chín chắn khác với mọi người.
Đinh Thừa Tông sau nhiều đêm mê man bất tỉnh cuối cùng cũng tỉnh lại, tuy uy phong vẫn như trước song hai má trũng xuống, sắc mặt trắng bệch, giống như người bị bệnh nặng chỉ cần đẩy nhẹ đã lăn ra, vậy mà Đinh Thừa Tông ngày hôm nay, sức khỏe dần dần hồi phục, tuy đôi chân bị chặt đứt, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhưng lưng vẫn vươn thẳng, khiến kẻ khác không thể xem thường. Chỉ có điều hắn đã già đi rất nhiều, mới hơn ba tuổi đầu, hai bên thái dương đã toàn là tóc bạc, dung mạo vẫn kiên nghị như trước, nhưng đôi lúc lộ ra những vết nhăn chứa đựng sự thăng trầm.
Đối với Đinh Thừa Tông, thì có liên quan đến thân thế của Dương Hạo rồi. Đinh Thừa Tông là con trưởng nhà họ Đinh, chỉ có hắn mới có quyền thừa nhận thân thế của Dương thị, đưa bà lên làm nhị phu nhân, thừa nhận bà là nữ chủ nhân của Đinh gia. Việc này đối với Dương Hạo tất nhiên có ý nghĩa quan trọng.
Thân là hộ giáo pháp vương của Cương Kim Công Bảo chuyển thế, Hoành sơn tiết độ sứ, thái úy đương triều, nếu là con riêng của một tì nữ, đối với hắn mà nói sẽ là vết dao chí mạng, tin tức một khi đã truyền ra ngoài, rất khó có thể giành được sự kính trọng của danh môn vọng tộc, con cháu thế gia ở Tây Bắc này, hơn nữa còn bị kẻ thù lợi dụng thân phận để đạt được mục đích của mình.
Từ cổ chí kim, những người đã lên làm hoàng đế đều phải hao tâm tổn chí, diệt khẩu... hung tổ tông cùng các vị thánh hiền đều có mối quan hệ nhất định, huống hồ Dương Hạo cần phải xây dựng nghiệp đồ, muốn thống trị những danh gia thị tộc tự cao tự đại đó thì xuất thân của hắn cho dù không vô cùng cao quý cũng nhất định phải nâng cao địa vị của mình bằng mọi cách, cho nên văn võ quan lại Lô châu đối với việc huynh đệ hắn vô cùng quan trọng.
Mấy vị ái thê của Dương Hạo cũng hết sức tán thành, việc Đinh Thừa Tông thanh toán hết sạch mọi ân oán thù hận với Dương Hạo họ đều để tâm. Đặc biệt là quan hệ qua lại giữa họ và tiểu muội nhà họ Đinh, Đinh Vương Ngọc rất tốt đẹp, một đứa trẻ khiến người khác phải động lòng thương như vậy đã cầu xin, Đông Nhi, Diễm Diễm sao có thể nỡ khiến huynh đệ Dương Hạo mất đi hòa khí, làm khó dễ cho Đinh muội, ngày ngày nước mắt đầm đìa.
Thực ra đối với Dương Hạo, cứ cho là không có đám Lâm Bằng Lâm thống thiết khẩn cầu, La Đông Nhi và mấy ái thê ca thán bên tai thì trong lòng hắn cũng đã sớm tiêu tan mọi hận thù. Chuyện thế gian, nhiều việc không thể theo ý mình, Dương Hạo đã có lĩnh hội sâu sắc. Đứng trên lập trường của Đinh Thừa Tông, đã không có người nào có thể làm tốt hơn được. Hôm nay hắn phong cho Dương thị là nhị phu nhân của Đinh gia, lấy thân phận là hiếu tử đi bốc mộ mẫu thân, trong thời đại vô cùng coi trọng hoàn cảnh xuất thân này, Đại thiếu gia Đinh gia đi tới bước đường này còn lí do gì để có thể trách cứ hắn đây?
Cởi bộ đồ tang ra khỏi người, bên trong là chiếc áo cà sa, Dương Hạo ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cùng không nhịn nổi nữa bèn hỏi: "Ngươi xuất gia rồi sao?"
Đinh Thừa Tông cười nhạt mà nói: "Ta đã bái Phật Đạt Thố Hoạt làm thầy, theo người tu luyện Phật pháp, cho nên duyên trần đã hết, chư chính thức cạo đầu nên hiện giờ chỉ là một thiền sinh" (cư sĩ của mật giáo)
Dương Hạo nhất thời im lặng, lại hỏi: "Vương Lạc đã nói với ngươi về thân thế của ta?"
Đinh Thừa Tông khẽ gật gật đầu: "Ta cũng không ngờ. Thì ra chính là vì nguyên nhân này, Nhạn Cửu thật sự có thể nhẫn nhịn, cũng thật sự đã giành được".
Đinh Thừa Tông nói, nghĩ đến nhà mình bị Nhạn Cửu hãm hại đến mức thê thảm thế này, không cầm được nước mắt, Dương Hạo trong lòng cũng xót xa, không nhịn được bèn nói: "Đại huynh, chuyện cũ đã qua, nhắc lại cũng chẳng để làm gì".
Đinh Thừa Tông toàn thân run lên, đột nhiên ngẩng đầu, vui mừng nhìn Dương Hạo, run rẩy nói: "Đệ, đệ cuối cùng cũng chịu gọi ta một tiếng đại huynh rồi sao?"
Dương Hạo trong mắt cũng lấp lánh: "Đại huynh, huynh đệ chúng ta cũng đều là người bị kẻ khác âm mưu hãm hại, giữa chúng ta có vài hiểu lầm, nhưng chúng ta nên bỏ qua hết, thực ra đệ sớm đã coi huynh là huynh đệ của mình, là đại huynh của đệ".
Đinh Thừa Tông nghi ngờ hỏi: "Từ sớm à?"
"Đúng vậy, chính là từ khi huynh bị hôn mê bất tỉnh, đệ đến chỗ huynh để cáo từ, từ lúc đó đệ đã coi huynh là huynh đệ của mình".
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà huynh đệ cũng phải có cãi vã đúng không?"
"Đúng, đương nhiên là vậy".
Đinh Thừa Tông vịn chặt vào tay chiếc xe lăn, hai dòng lệ cứ thế tuôn dài, lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Trong lòng đã bình tĩnh lại, Đinh Thừa Tông vui mừng nói: "Nhị đệ, đại ca lần này trở về, ngoài việc đem di cốt của mẫu thân đến còn đem đến cho đệ một vi khách quý. Người này vô cùng quan trọng đối với đại nghiệp của đệ, vì thân thế của người này là chuyện cơ mật, cho dù là quan lại lớn nhỏ ở Lô châu, tất cả những kẻ thân tín đều không được biết, vậy nên ta không thể đưa người ấy đến đây gặp đệ".
"Người nào lại quan trọng đến vậy?" Dương Hạo sốt ruột hỏi.
"Ngọc Lạc" Đinh Thừa Tông không đáp, quay ra cửa gọi lớn.
Đinh Ngọc Lạc đột nhiên xuất hiện, vui mừng nói: "Đại ca, nhị ca, hai người đã hóa giải hết mọi hiểu lầm rồi sao?"
Đinh Thừa Tông khẽ gật đầu, Dương Hạo bèn nói: "Tiểu muội, gia đình chúng ta, trong lòng có nhiều đau khổ nhất chính là muội, nhị ca thật đã làm khó muội rồi".
Đinh Ngọc Lạc vui mừng đến nỗi không kìm được nước mắt, má ngọc còn vương những giọt nước mắt long lanh, cô nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt, mỉm cười mà nói: "Không sao, chỉ cần cả nhà chúng ta có thể xóa bỏ hết mọi ân oán hận thù, thì đó chính là điều khiến muội hạnh phúc nhất rồi. Cho nên dù phải chịu bao nhiêu đau khổ muội cũng cam lòng".
"Đám người phiền phức đó đều đã đuổi đi hết rồi chứ?" Đinh Thừa Tông cười hỏi.
"Vâng, trong vườn ngòai muội ra không còn ai khác" Ngọc Lạc đáp.
"Tốt, muội hãy đưa người ấy đến đây" Đinh Thừa Tông gật đầu nói.
Đinh Ngọc Lạc vâng dạ, thoáng cái đã biến mất, Dương Hạo trong lòng thấp thỏm, vô cùng hiếu kì. Không hiểu Đinh Thừa Tông ngoài việc đem di cốt mẫu thân đến còn đưa đến lễ vật nào nằm ngoài dự đoán đây.
Một lúc sau, trong vườn có tiếng bước chân, Đinh Ngọc Lạc đã quay lại, nói: "Đại ca, nhị ca, khách quý đã đến rồi" rồi quay lại vừa định gọi người đó vào thì người đó đã tự mình bước vào hoa đình.
Người này mắt mũi hùm beo, toàn thân tỏa ra sự hoang dã tàn bạo, trên giữa đỉnh đầu cạo trọc một nửa, ánh sáng chiếu vào lấp lánh, tóc xung quanh tết thành những bím nhỏ rủ xuống, khuôn mặt vuông vuông, miệng rộng lông mày sâu róm, bộ râu hai bên má như rồng uốn lượn, đó quả là một nam tử Hán có phần uy phong hết mực như vậy. Hai bên tai hắn còn đeo đôi bông tai lớn làm bằng vàng lấp lánh.
Thời tiết vào tháng 7, người này lại khoác trên mình bộ áo lông thú, trên tay áo choàng được thêu bằng lông sói thể hiện thân phận cao quý tôn nghiêm. Trên hông người này còn đeo một thanh đao lớn, xem ra sát khí ngút trời, vô cùng lỗ mãng.
Dương Hạo vừa nhìn đã nhảy dựng lên. Vừa lúc đang mặc bộ áo giáp, bèn đưa tay tìm bảo kiếm, ngón tay cái đã chạm được đến chuôi thanh kiếm, thì mới phát hiện ra đây là lần đầu tiên gặp người này ở Tây Bắc, bề ngoài giống như tiết độ sứ định nan quân Lý Quang Duệ, nhưng so với thượng thư bộ công, chỉ huy sứ do triều đình sắc phong Lý Kế Quân thì chỉ có bảy, tám phần tương tự, không hoàn toàn giống nhau. Thấy vậy không kiềm chế được bèn hỏi: "Ngươi là ai?"
Người đó vừa đến đã dùng đôi mắt lang sói đầy vẻ hiểm ác nhìn Dương Hạo từ đầu đến chân, đôi lông mày khẽ chau lại, vừa lúc người đó cũng mở miệng ra hỏi: "Ngài chính là Dương thái úy?"
Đinh Thừa Tông đẩy chiếc xe lăn đến giữa hai người, mỉm cười nói: "Thái úy, vị này là Hạ Châu Thác Bát Hào Phong đại nhân, Thác Bát đại nhân, vị này chính là Hoành sơn tiết độ sứ Dương thái úy."
Dương Hạo trong lòng dao động, ở vùng Tây Bắc, đại nhân không nhất thiết để chỉ quan lại triều đình, người này dường như cũng không giống quan lại trong triều, vậy chắc chắn là người đứng đầu bộ lạc hoặc tầng lớp quý tộc cao qúy, người này lại là họ Thác Bát ở Hạ châu, vậy chắc có quan hệ mật thiết với bộ lạc Đảng Hạng của người Khương, Đinh Thừa Tông sao có thể liên hệ với người của Lý gia ở Hạ châu?
Kì thực người này cũng có một chức quan trong triều, mỗi một thủ lĩnh của bộ lạc lớn được coi trọng ở Hạ châu thì đều được triều đình nhà Tống ban cho chức quan, trên người vị này đeo quan hàm của chỉ huy sứ, cho dù gia tộc không phải nhân vật quan trọng của Lý gia ở Hạ châu thì gia phụ cũng giữ chức phòng ngự sứ ở Hạ châu, vì gia phụ làm quan ở Hạ châu nên vị tộc trưởng dân tộc thiểu số này chắc là chỉ huy thức sự của bộ lạc.
Thác Bát Hào Phong nhìn Dương Hạo một lượt như để đánh giá, chép miệng, có ý khinh miệt mà nói: "Đinh tiên sinh, người này... chính là nghĩa tử của Lý Quang đại nhân, Hoành sơn tiết độ sứ sao? ở chỗ chúng ta, phải thực sự có bản lĩnh mới có thể khiến người khác tâm phục, chỉ dựa vào phong thưởng của triều đình, thật không xứng với danh hào kiệt Tây Bắc".
Người này tính khí nóng như lửa, lời vừa dứt đã rút đao ra khỏi bao, hét lớn: "Tiếp đao của ta đây".
Ánh đao như chớp hướng về phía Dương Hạo. Dương Hạo vốn đã nắm sẵn kiếm trong tay, kinh ngạc nhìn người đó rút đao, sát khí đao mạnh mẽ không chút nể nang, bất giác thầm kinh ngạc, không cần suy nghĩ đã rút kiếm đâm lại.
Sức mạnh trong lưỡi đao của Thác Bát Hào Phong đủ để chem người ta ra làm đôi, nhưng hắn giương đao lên đao lại chém xuống các động tác tuy nhanh nhẹn song rốt cuộc không thể bì được với tốc độ kiếm của Dương Hạo, đao của hắn vừa chém xuống, lưỡi kiếm của Dương Hạo đã chạm vào yết hầu hắn, Thác Bát Hào Phong vô cùng sửng sốt, cứng người lại trước mũi kiếm, hai cánh tay dùng lực quá sức, gân xanh trên trán cũng nổi hết lên.
"Đường kiếm thật là nhanh" Thác Bát Hào Phong kêu lên.
Đinh Thừa Tông cũng bị những đường đao tỉ thí mạnh mẽ ấy làm cho hoảng sợ, đợi Dương Hạo đánh trả lại mới bình tĩnh trở lại, mỉm cười nói: "Nghe nói Thác Bát đại nhân cùng Lý Kế Quân tỉ thí võ nghệ, đã từng bại dưới tay ông ấy, còn Lý Kế Quân lại là bại tướng dưới tay thái úy của chúng ta, thái úy nhà chúng ta đã từng theo danh sư luyện kiếm, võ công đạt đến được cảnh giới như ngày hôm nay không thể nói trong một hai ngày, Thác Bát đại nhân bại dưới tay thái úy nhà chúng ta cũng không thể coi là chuyện mất mặt..."
"Ấy, thua thì vẫn là thua, võ công không bằng người mà thôi, có gì mà phải mất mặt".
Thác Bát Hào Phong lại vô cùng sảng khoái, tra đao vào vỏ, cười lớn mà nói rằng: "Ngài thắng được Lý Kế Quân, vậy thì chính là một anh hùng, Lý Quang Mục đại nhân quả nhiên nhận được nghĩa tử tốt, Thác Bát Hào Phong tâm phục khẩu phục rồi".
← Hồi 408 | Hồi 410 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác