← Hồi 395 | Hồi 397 → |
Triệu Quang Nghĩa hạ một đạo chiếu lệnh, văn võ bá quan liền hô bách tuế một lần, thanh âm giống như trời long đất lở, Triệu Quang Nghĩa ngồi trên ngự tọa cao cao cảm thấy sóng âm cực lớn ập vào mắt, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, đây chính là quyền lực, quyền lực vô thượng, mỗi một người ở dưới bậc thềm đều là văn võ trọng thần uy chấn một phương, mà bọn họ ai ai cũng phải quỳ dưới chân mình, đây chính là đế vương.
Vương gia, cho dù là vương gia tôn quý đến thế nào đi chăng nữa, so với hoàng đế thì vẫn khác nhau một trời một vực, không ngồi lên vị trí này, vĩnh viễn sẽ không cảm thụ được tư vị giang sơn thiên hạ đều nằm trong tay mình, tuy cố gắng duy trì vẻ trang nghiêm, nghiêm túc, và bi thương tưởng nhớ tiên đế, hắn vẫn không khỏi lộ ra một nụ cười, thế là học theo động tác quen thuộc trước kia của hoàng huynh, đưa một tay ra, hạ xuống một cách chậm rãi nhưng có lực, trầm giọng nói: "Chúng khanh bình thân."
"Tạ vạn tuế!" Chúng thần bò dậy, đứng vào chỗ của mình. Trong đó có một người khập khiễng, lộ ra vẻ vô cùng bắt mắt.
Triệu Quang Nghĩa vừa nhìn thấy người này, trong lòng đặc biệt thấy chán ghét.
Dương Hạo, người mà hắn từng muốn lôi kéo, đối với hắn thủy chung như gần như xa, điều này khiến Triệu Quang Nghĩa trong lòng thủy chung có một tia không hài lòng và cảm giác nhục nhã, loại phản cảm phải áp chế này sau khi Dương Hạo biến thành tàn phế, cuối cùng cũng xóa đi hết một chút kiên trì còn sót lại trong lòng hắn.
Hiện giờ, tên Dương Hạo này rất khó được gọi là tâm phúc của mình, lại rất có thể nắm chân tướng việc giết huynh soán vị, giống như là một cái đinh trong mắt hắn, phải nhổ ra thì mới chịu được.
Nhưng... hiện tại vẫn chưa phải là lúc, ngồi lên được bảo tọa này chỉ là khởi đầu, ngồi vững trên bảo tọa này mới là kết thúc. Dương Hạo không có đảm lượng, cũng không có năng lực ở trước mặt mọi người vạch trần chuyện xấu của hắn. Cái mà hắn có là thời gian và cơ hội để chậm rãi thu thập Dương Hạo, cho đến khi vĩnh viễn nhổ cây đinh này ra khỏi mắt mới thôi.
Hắn từ ngự tọa cao cao nhìn xuống Dương Hạo, trong mắt lóe lên một tia sáng lẹnh lẽo rồi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước, trầm giọng nói: "Trẫm khi còn quản lý phủ Khai Phong, đám can lại (chức vụ không có phẩm cấp) Tống Kỳ, Cổ Ngọc, Trình Vũ, Mộ Dung Cầu Túy ở trong phủ chăm chỉ siêng năng làm việc, đáng để trọng dụng, hiện giờ trẫm kế thừa đại bảo, là muốn thăng chức bổ nhiệm. Vương Kế Ân, tuyên chiếu chỉ đi." :
"Nô tài tuân chỉ."
Vương Kế Ân dạ một tiếng, đọc: "Chỉ dụ, Mộ Dung Cầu Túy làm cấp sự trung, Tống Kỳ làm môn sứ đông các, Cổ Ngọc làm đông đầu cung bổng, Trình Vũ làm tây các môn sứ, Thương Phượng làm điện tiền tả ban, Trần Tòng Tín làm hữu ban điện trực, Trần Tán làm quân khí khố phó sứ, Vương Duyên Đức làm ngự trù phó sứ. Trương Hải làm... Chu Oánh làm... Vương Kế Anh làm...
Vương Kế Ân đọc từng người một, thuộc lại của Nam Nha đại đa số đều được an bài chức vụ, những quan chức này không những len vào trung thư, môn hạ, cơ mật và lục bộ, hơn nữa còn trải khắp hệ thống quân đội của kinh sư và địa phương, tổng nhân số, phải tới hơn tám mươi người. Cái gì gọi là một triều thiên tử một triều thần? Chính là cái này đây. Chức quan mà bọn họ đảm nhiệu đều không tính là lớn, nhưng ai cũng biết rằng, không tới năm ba năm sau, những người này sẽ liên tiếp được thăng chức, trở thành lực lượng trung kiên trong ban văn võ của hoàng đế.
Trong đám người này lấy Tống Kỳ, Cổ Ngọc, Trình Vũ, Mộ Dung Cầu Túy làm đại biểu, các đại biểu nhận thụ phong chức xong liền lên điện tạ ơn. Triệu Quang Nghĩa vẻ mặt tươi cười sau khi bảo bọn họ đứng dậy, đột nhiên nước mắt lưng chòng, run giọng nói: "Tiên đế không chỉ là vua của thiên hạ mà còn là anh ruột của trẫm, hoàng huynh cưỡi rồng lên trời, trẫm trong lòng vô cùng bi thương. Khi tiên đế còn, hậu ái người nhà, chưa từng tự cho mình là chí tôn. Trẫm lên ngồi báu, há lại dám không làm theo tiên đế? giờ trẫm đăng cơ, đại xá thiên hạ, văn võ bá quan đều được phong thưởng, vạn dân thiên hạ đều hưởng yến ân, há lại có thể quên người nhà, nương nương, hoàng đệ, hoàng nữ xin lên trước nghe phong."
Tống hoàng hậu, hoàng tử Đức Phương, hai vị hoàng nữ đã lập gia đình và Vĩnh Khánh công chúa, còn có hoàng tam đệ Triệu Quang Mỹ bước lên kiến lễ với hoàng đế. Triệu Quang Nghĩa sớm đã rời khỏi long tọa, chạychậm xuống phía dưới đỡ họ dậy, nước mắt chứa chan, nói: "Hoàng tẩu, hoàng đệ, hoàng chất, các người đề đứng dậy đi, đứng dậy đi. Đạo chỉ ý này của trẫm, các ngươi không cần phải quỳ mà tiếp, cứ đứng nghe là được rồi."
Vương Kế Ân đợi Triệu Quang Nghĩa lui ra một bước mới ho khan một tiếng, cao giọng tuyên chỉ: "Ngụy vương Đức Chiêu, đổi tước là Ngô vương, làm Vĩnh Hưng tiết độ sứ, bình chương sự; Hoàng thứ tử Đức Phương, gia phong Sơn Nam tây đạo tiết độ sứ, cùng là bình chương sự; Hoàng đệ Triệu Quang Mỹ, gia phong Hoài Na tây lộ tiết độ sứ kiêm thị trung, trung thư lệnh, tri phủ Khai Phong, phong làm Tế Vương; Tử nữ (con gái) của tiên đế, tử nữ của kim thượng, tử vương (con trai) của hoàng dệ Tề vương, sau này đều xưng là hoàng tử hoàng nũ, không có phân biệt..."
Sau đó, lại truy phong cho hai vị hoàng hậu đã mất của tiên đế, cấp tôn hiệu cho Tống hoàng hậu. Triệu Khuông Dận vốn có bốn trai sáu gái, hai vị hoàng tử ba vị công chúa mất sớm, trong ba vị công chúa hiện tại, Chiêu Khánh công chúa đã xuất giá được phong làm Trịnh Quốc công chúa, Duyên Khánh công chủ thì được tấn phong làm Hứa Quốc công chúa, Vĩnh Khánh công chúa chưa xuất giá cũng được phòng là Cảng Quốc công chúa. Công chúa vẫn là công chúa, nhưng được phong tước là có phẩm lộc, nhờ sự tấn phong này, bổng lộc, đãi ngộ của bọn họ cao hơn một tầng...
Hành động này của Triệu Quang Nghĩa, lập tức triệt tiêu hết nghi kỵ và ngờ vực của rất nhiều quan lại. nếu nói gia phong tiết độ sứ, bình chương sự, thậm chí vong gia cũng đều tính là hư hòng, chỉ là tăng thêm bổng lộ và đãi ngộ, chứ không có thực quyền gì, nhưng hoàng tam đệ Triệu Quang Mỹ nhậm chức phủ doãn Khai Phong, đều là quyền lực thực sự, nếu như việc tiên đế băng hà có gì kỳ quặc, kim thượng há lại dám phóng quyền như vậy?
Triệu Quang Nghĩa thu hết phản ứng của mọi người vào trong mắt, trong lòng cũng không khỏi dấy liên một tia đắc ý, hắn đảo mắt, đột nhiên nhìn thấy cái đinh trong mắt Dương Hạo, phát hiện khóe miệng hắn tựa hồ như nở một nụ cười chế giễu, định thần nhìn lại thì lại thấy hắn giống như những đại thần khác, kính cẩn đứng đó, mắt không nhìn nghiêng, không hề có một chút ý bất kính nào, tựa hồ như vừa rồi mình đã nhìn lầm. Mặc dù như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
Lúc này, hoàng tam đệ Triệu Quang Mỹ bước lên tạ ơn, hắn không nghĩ nhiều nữa, vội vàng bước tới đỡ tam đệ dậy, dùng lời lẽ ngon ngọt an ủi một phen, khi nhắc tới vong huynh, hai huynh đệ nắm tay nhìn nhau, nhiệt lệ chưa chan, tràng diện xúc động huynh hiền đệ kính này, văn võ bá quan đều nhìn thấy, có người nhớ tới tiên đế, cũng không khỏi nước mắt lưng tròng theo.
Sau đó, Tống hoàng hậu liền dẫn một đôi tử nữ bước lên tạ ơn.
Trước mặt Triệu Quang Nghĩa, Tống hoàng hậu không dám lộ ra một tia oán hận nào. Bà ta sau khi vào cung, không có con cái gì, hoàng tử Đức Phương do tiên hoàng hậu sinh ra liền được bà ta nhận làm con trai ruột, được bà ta thương yêu nhất. Tống hoàng hậu rất sợ Triệu Đức Phương trẻ người nói dại, bị Triệu Quang Nghĩa nhìn ra sơ hở, cho nên một mực kéo chặt nó, ôm nó ở trong lòng. Vĩnh Khánh công chúa thì đi sau hai vị tỷ tỷ, cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng.
"Quan gia, thiếp thân dẫn nhất tử tam nữ, khấu tạ hoàng ân..."
"Tẩu tẩu mau đứng dậy đi."
Triệu Quang Nghĩa vội vàng đỡ bà ta dậy, nghẹn ngào nói: "Hoàng tẩu, hoàng chất... chúng ta tuy là tuy là gia đình đế hoàng, không thể bỏ được lễ, nhưng xưng hô như vậy, chỉ khi ở kim điện thôi. Án theo quy củ lúc hoàng huynh còn sống, một nhà chúng ta thường xuyên gặp nhau, chỉ xưng hô kiểu người nhà, trẫm vẫn là nhị thúc của tẩu tẩu, nhị ca của Quang Mỹ, thúc phụ của ba vị công chúa và Đức Phương.
Hoàng tẩu, các người đừng quá bi thương, người mất thì cũng mất rồi, không thể sống lại. Trẫm sau khi kế thừa đại bảo, trên triều chính sẽ lo liệu chủ trương trước giờ của hoàng huynh, trong vỗ về ngoài nhường nhịn, cùng hưởng thái bình với lê dân thiên hạ. Ở trong nhà, trẫm sẽ giống như hoàng huynh lúc sinh tiền, làm một người đứng đầu nhân hậu hữu ái."
Tống hoàng hậu ôm chặt lấy Triệu Đức Phương, cúi đầu xuống, lí nhí nói: "Tạ quan gia."
Triệu Quang Nghĩa gật gật đầu, nhìn quanh văn võ, bước lên hai bước, xoày tay áo ra, cao giọng nói: "Các vị khanh gia, thừa thiên ban ân, mới có Tống triều, tiên đế hùng tài đại lược, nam chinh bắc chiến, diệt Kinh, Hồ, Thục, Hán, Đường chư hầu, trấn trường tiên mà ngự vũ nội, xây dựng nền tảng thịnh thế, mở điềm báo vạn cổ, nhờ thế quốc vận hưng thịnh, bốn biển phục tùng. Trẫm từ nhỏ đã theo tiên đế chinh thảo thiên hạ, đã là thân tử của tiên đế, lại là em ruột của tiên đế, nhận được sự ân sủng của tiên đế, giờ lại nhận được di thác của tiên đế, kế thừa cơ nghiệp thiên cổ..."
Những lời này chuẩn bị đã lâu, sớm đã thuộc làu, nói rất dõng dạc, có lực, trên kim điện vang vọng hồi lâu, chấn hãm tâm linh của mỗi người, văn võ bá quan đều biết đây là bài diễn văn cuối cùng khi tân nhiệm hoàng đế đăng cơ, cho nên đều giỏng tai lắng nghe.
"Trước giờ đế vương trị vì, đều lấy kính thiên pháp tổ làm mẫu, tiên đế mềm xa nặng gần, bồi dưỡng thương sinh, lấy cái lợi của bốn biển làm lợi, tâm của thiên hạ làm tâm, giữ nước không lọt vào cảnh nguy khốn, để thái bình không bị loạn, anh minh thần võ, là minh quân thiên cổ. Thiên tư của trẫm không bằng một phần vạn của tiên đế, duy có ngày đêm cần mẫn, tự mình cần chính, lấy siên năng để bổ khuyết, cần tuân di chính di chí của tiên đế, không phụ sự phó thác của tiên hoàng. Mong chúng khanh tận sức giúp đỡ, cùng trẫm sáng lập Đại Tống thái bình cả vạn năm!"
Kinh thiên pháp tổ, đó chính là hắn sẽ không đại động can qua đối với triều chính, tất cả di chính di mệnh của Thái Tổ hoàng đế, hắn đều sẽ làm theo không thay đổi, đây không những là hắn tự coi bản thân là người thừa kế tốt nhất của di chí của tiên đế, cũng khiến những văn võ bá quan đang thấp thỏm bất an được an tâm. Văn võ bá quang đồng loạt quỳ xuống, rầm rầm nói: "Phù bảo Đại Tống, chúng thần bụng làm dạ chịu. Chung sức đồng lòng, hiệu trung với triều đình! Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
Triệu Quang Nghĩa rất đắc ý ngẩng mặt lên trời cười lớn ba tiếng, nhưng tang kỳ của tiên đế chưa qua, làm vậy khó trách khỏi không hợp thời, thế là hắn đành chép chép miệng, tỏ ý với bá quan.
Trong tiếng tuyên thệ ầm ầm, đột nhiên có một tiếng khóc rất không đúng lúc từ xa xa truyền tới. Triệu Quang Nghĩa nhíu mày, liếc sang nhìn, thấy Vĩnh Khánh công chúa che miệng khóc thút thít, liền cố nén vẻ không vui, giả vờ hòa nhã, ôn nhu nói: "Vĩnh khánh, đừng thương tâm nữa, phụ hoàng của con tuy đã cưỡi rồng lên trên, nhưng sau này thúc phụ sẽ chăm sóc con thật tốt như cha của con vậy."
"Tạ ơn quan gia."
Vĩnh Khánh công chúa khom mình với hắn, rơi lệ nói: "Thúc phụ hình dung khóc cười giống như cha, hôm nay lên điện, thấy thúc phục mặc long bào, đội mũ thông thiên, long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang, quả nhiên là giống như cha. Vĩnh khánh nhìn thúc phụ mà nhớ đến cha, nhớ tới sự kém hiểu việc đời trước kia của mình đã làm cha thường tức giận, hiện giờ nhớ lại, thật sự rất hối hận."
Triệu Quang Nghĩa nghe vậy liền mỉm cười, nói: "Vĩnh Khánh, đừng áy náy nữa, con có thể hiểu rõ đạo lý này, phụ hoàng của con ở dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm thấy an ủi.
Vĩnh Khánh sụt sùi nói: "Vĩnh Khánh vẫn nhớ, lần cuối cùng gặp mặt cha là ở trên yến tiệc. Hôm đó, cha nói cha truyền Lô Tướng Công và mấy vị đại học sĩ vào kinh giảng lễ cho Vĩnh Khánh..."
Lô Đa Tốn nghe thấy nàng ta nhác tới tiên hoàng, vội vàng chắp tay lên trời, than: "Đúng vậy, thần nhớ rất rõ, ngày đó tiên hoàng đặc biệt nhắc tới lễ tự, bảo chúng thần giảng giải cho công chúa. Tiên hoàng chính là chủ chung của thiên hạ, có bao nhiêu quốc sự phải lo toan, vẫn vất vả lo nghĩ vì chuyện chung thân đại sự của công chúa, tiên đế đúng là... dụng tâm đến khổ."
Vính Khánh vừa khóc vừa nói: "Nhưng Vĩnh Khánh lại không biết quý trọng, không ngờ lại lén lút ngủ gật. Nhớ rằng sau khi bọn Lô tướng công đi, Trương Bạc đại nhân lại tới, vạch tội Đại hồng lư Dương Hạo, nói ầm ầm ở trong điện đường nên Vính Khánh mới tỉnh dậy..."
Triệu Quang Nghĩa rất mất kiên nhẫn, nhưng hiện tại chẳng qua là một nữ nhi đang nhớ cha hiền của mình, mà người nàng ta nói tới lại là tiên đế, thế là chỉ đành giống như bá quan, hai tay chắp lại, đứng nghiêm ở bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe.
Vĩnh Khánh công chúa thở dài một tiếng, nói: "Ài... , đó là lần cuối cùng mà Vĩnh Khánh nói chuyện với phụ thân. Vính Khánh vẫn còn nhớ, phụ thân nghe Trương Bạc đại nhân nói xong thì vô cùng tức giận, muốn phạt Đại hồng lư nửa năm bổng lộc. Vính Khánh lúc đó cũng chèn miệng vào, nói là xử phạt nặng quá.
Nhưng phụ hoàng lại nói với Vĩnh Khánh rằng, Dương Hạo đại nhân tuy hành sự lỗ mãng, nhưng lại là một vị lương đống triều đình trung tâm cảnh cảnh, làm việc chăm chỉ. Hắn di dân tới tây bắc, thực sự có công mở mang bờ cõi. Về sau xuất sứ Đường cuồng, vì chuyện bình định Giang Nam của triều ta mà lập được công lao hãn mã. Xuất sứ Khiết Đan, lại chế tạo ra một cơ hội tốt để triều ta bình định Hán quốc. Những việc này, đều là vào sinh ra tử.
Hiện giờ tây bắc quân chính hủ bại, đang thiếu một vì năng thần trấn thủ biên cương, Dương Hạo đại nhân tuy chân cẳng hơi bất tiện, nhưng là nhân tuyển tốt nhất, quốc gia vào lúc cần người, không câu nệ tiểu tiết, cha qua hai ngày nữa muốn gia phong cho Dương Hạo làm Hoành sơn quan tiết độ sứ, kiểm giáo thái ý, khai phủ nghi đồng tam ti, phán Lô châu phủ sự.
Trẻ tuổi như vậy, trọng nhiệm như vậy khó tránh khỏi hắn tuổi trẻ khí thịnh, bồng bột nhất thời. Hiện giờ phải trừng phạt một chút, mài bớt nhuệ khí của hắn đi, cũng là khổ tâm tài bồi cho hắn. Cha vô luận là đãi hạ thần hay là đãi người nhà, ít khi trách mắng, thường khổ tân ân cần khuyên bảo. Nói xong những lời này lại dậy Vĩnh Khánh, không học là thì không biết lễ, không biết lẽ thì chính là vô lễ, phạt Vĩnh Khánh học thuộc lòng "Nữ Giới". Vĩnh Khánh lười biếng, liền có ý né tránh cha, ai ngờ... Đây lại chính là lần gặp mặt cha cuối cùng, hôm nay thấy long nhan của thúc phụ, nhớ tới giọng nói và dang điệu của cha, làm sao mà không thương tâm cho được, hu hu hu..."
Vính Khánh nói xong liền che mặt khóc lóc không ngừng, văn võ toàn triều lại một trận xôn xao. Triệu quan gia... Triệu Quang Nghĩa thì mặt tối sầm.
Tiên hoàng muốn gia phong Dương Hạo làm Hoành sơn quan tiết độ sứ, kiểm giáo thái úy, khai phủ nghi đồng tam ti, phán Lô châu phủ sự ư? Thế... thế không phải là thả hổ về rừng, cho cái tâm phúc đại hoạn này về lại tây bắc ư?
Nhưng hắn vừa mới tuyên bố với văn võ toàn triều rằng, pháp trị của đế vương sẽ đi theo kinh thiên pháp tổ, lại bảo chứng như đinh đóng cột hắn hắn sẽ ẩn tuân tất cả di chính di chí của tiên đế, không phụ sự phó thác của tiên hoàng.
Vĩnh Khánh công chúa là nữ nhi của tiên đế, nàng ta ở trước mặt văn võ bá quan nói ra những lời như vậy, thế chẳng khác nào nói ra một đạo di chiếu của tiên đế, hắn tuân theo hay không? Để xây dựng cho mình một hình tượng được lòng người, xóa bỏ nghi kỵ trong lòng bá quan, Triệu Quang Nghĩa đã bỏ vốn lớn, ngay cả phủ doãn Khai Phong cũng nhường cho tam đệ làm, nếu ngoảnh mặt làm ngơ với đạo di mệnh tiên hoàng mà Vĩnh Khánh vừa kể lại, vậy vở kịch vừa diễn ngày hôm nay há chẳng phải là vô ích ư?
Dương Hạo cũng ngớ người, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Vĩnh Khánh công chúa, thầm nghĩ trong lòng: "Thượng đế, A La, Đức Mẹ Maria ơi, ta chỉ là muốn được sai về làm tri phủ Lô châu, đường đường chính chính mà quay lại tây bắc, bảo nàng ta tìm cho ta lý do là được rồi... Sao, sao lại còn cả Hoành sơn quân tiết độ sứ, kiểm giáo thái úy, khai phủ nghi đồng tam ti, phán Lô châu phủ sự? Ta có dạy nàng làm vậy đâu! Như thế thì có khác gì là sứ tướng, nàng muốn để ta dùng thân phận tể tướng quay về Lô châu à? Nàng chẳng phải là muốn giúp lại hóa thành gây thêm rắc rối ư, Triệu Quang Nghĩa có thể đáp ứng ư?"
Nói ra, Vĩnh Khánh trên những từ mà Dương Hạo dạy nàng ta tự tác chủ trương cho vào thêm như vậy, cũng là xuất phát từ một phen khổ tâm. Theo nàng ta nghĩ, Dương Hạo là một trung thần có thể tin tưởng, đại ca muốn khởi binh trừ nghịch, nếu bên cạnh có một nhân vật cấp tể tướng áp trận, phân lượng sẽ nặng hơn một chút, thế là liền ở trên di ngôn của "Triệu Khuông Dận" cho thêm vài điều.
Văn võ bá quan toàn bộ đều há miệng như bị đau răng, nhìn về phía vị quan gia vừa rồi luôn miệng nói phải kinh thiên pháp tổ, cẩn tuân tất cả di mệnh của tiên đế, xem ông ta rốt cuộc là có đáp ứng hay không. Nếu ông ta đáp ứng, vậy ngoại trừ vị Cam La chưa hai mươi tuổi đã được Tần Chiêu vương bái làm tể tướng thời chiến quốc đó ra, Dương Hạo có thể tính là tể tướng trẻ tuổi nhất trong thiên hạ từ cổ chí kim.
Triệu Quang Nghĩa cũng giống như là bị đau răng, hắn há hốc miệng, quay sang Dương Hạo, vẻ mặt tựa cười mà như không cười, hắn vẫn chưa nói gì, Dương Hạo đã nhảy ra, thật khó tin là với một cái chân què mà hắn vẫn làm ra được động tác có độ khó cao như vậy. Dương Hạo kích động cao giọng hô: "Thần sợ hãi, thần không dám, thần bất hảo thô bỉ, không đáng được dùng, tiên đế coi trọng như vậy, thần cảm kích rơi nước mắt, như ưu ngộ như vậy, thần thực sự là không dám nhận, không dám nhận..."
Triệu Quang Nghĩa tức đến ngứa cả răng, chỉ muốn tung cước đá bay hắn, hắn nếu không chạy ra, Triệu Quang Nghĩa còn có tâm tư mà lấp lửng cho qua chuyện, hắn chạy ra nói như vậy, Triệu Quang Nghĩa muốn giả vờ không nghe rõ cũng không được nữa rồi.
Mí mắt hắn đột nhiên rung rung mấy cái, nghiến răng nghiến lợi gượng cười với Dương Hạo: "Tiên đế tinh mắt biết người, không thể nào nhìn lầm đâu. Xuất thân của Dương khanh từ Nam Nha của trẫm, có thể nhận được sự coi trọng tán thưởng của tiên đế như vậy, trẫm cũng thấy thơm lây, kể ra, bình Đường quốc, phạt Hán quốc, mở mang bờ cõi, Dương khanh bôn ba vất vả, tuy chưng từng thống binh, nhưng công huân lập được lại không kém hơn thập vạn đại quân chi lực, tài năng như vậy của đất nước, nên trọng dụng. Trẫm... theo di mệnh của tiên đế, gia phong Dương khanh làm Hoành sơn quân tiết độ sứ, kiểm giáo thái úy, khai phủ nghi đồng tan ti, phán lô châu phủ sự, đợi đại điển đăng cơ của trẫm xong rồi, Dương khanh sẽ tới Lô châu..."
Dương Hạo vừa rồi còn hốt hoảng sợ hãi, thần không cám đâu, nhưng Triệu Quang Nghĩa còn chưa nói hết câu, hắn đã lập tức tiếp lời: "Bệ hạ coi trọng như vậy, thất nhất định là cho dù là máu chảy đầu rơi cũng phải báo ơn vua!"
Hắn bái lậy dưới chân Triệu Quang Nghĩa, Triệu Quang Nghĩa nhìn lưng hắn, trong mắt lấp lánh hàn quang: "Dù phong vương cho ngươi thì sao chứ? Ngươi có thể quay về được Lô châu chắc?"
Dương Hạo hết sức lo sự quỳ dưới đất, khóe miệng phác ra một nụ cười lạnh: "Ta cho dù tin lợn cái có thể trèo cây, cũng không tin Triệu lão nhị ngươi, nhưng danh phận này đã để ta cầm vào tay rồi, xem ngươi chó cắn nhím, còn hạ thủ với ta như thế nào!"
← Hồi 395 | Hồi 397 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác