← Hồi 390 | Hồi 392 → |
Triệu Quang Nghĩa từ lúc tranh thủ được cơ hội thống binh phạt Đường, điều binh khiển tướng, thỉnh công phong thưởng, trong quá trình này khó tránh khỏi phải tiếp xúc với rất nhiều tướng lĩnh cấm quân, tuy thời gian ngắn ngủi không đủ để hắn nắm được một chi vũ trang, hoặc khiến tướng lĩnh cấm quân một lòng theo hắn, nhưng hắn đã xây dựng được một quan hệ nhất định với họ, tăng thêm sự chấp nhận và hảo cảm của họ cũng rất dễ dàng.
Nhờ quan hệ này, với địa vị của hắn, chỉ cần hơi tỏ ý, an bài mấy người có bối cảnh của Nam Nhan ở trong cấm quân làm giáo úy là việc dễ như trở bàn tay, dẫu sao thì hắn cũng không phải là muốn thống binh tạo phản, mà là muốn tính kế soán vị, ở những bộ vị quan kiện, chỉ cần có một tên lính hầu đắc lực là đủ làm thành đại sự rồi, giống như là Tiêu Tư Ôn mưu sát hoàng đế Khiết Đan vậy, chỉ cần mua chuộc được một tên đầu bếp ở bên cạnh hoàng đế là xong.
Sở Chiêu Phụ vốn không có đại tài, "nghĩa xã thập huynh đệ" năm xưa, có ai không phải là nhân vật tay nắm trọng binh, oai phong một cõi? Mà hắn thì chẳng qua là một quan lại quản lý kho quân khố mà thôi, đã không có năng lực hơn người, cũng không có được chiến công, toàn là nhờ hắn kiên định đứng ở phía Triệu Khuông Dận, có công theo rồng, cho nên mới tích góp được công lao mà leo tới vị trí cao như tam ti sứ. Hiện giờ hắn bị bãi chức làm dân thường, đi theo đường của Triệu Quang Nghĩa mà lại được làm quan, phải chăng là lại muốn một lần nữa có công theo rồng? Cho dù hắn không có gan tạo phản, một người đối với Triệu Quang Nghĩa cảm ân *** đức, nắm lực lượng vũ trang trong tay, trước khi thành sự thực, cũng sẽ dễ dàng ngả về phía Triệu Quang Nghĩa.
Hơn nữa, Triệu Quang Nghĩa thích nữ sắc, đây là sự thực mà trên sách sử không thể né tránh được. Hắn lúc trước cố gắng kiềm chế, toàn là bởi vì hắn vẫn không phải là một hoàng đế tứ vô kỵ đạn, hắn hiện giờ đang nhăm nhe đế vị, không thể không chú trọng tới ảnh hưởng của mình trong mắt danh lưu sĩ lâm, bá quan triều đình, mặc dù như vậy, hắn cũng không che giấu sự hân thưởng của mình đối với nữ sắc, ngày đó ở bến tàu Biện Hà nhìn thấy Liễu Đóa Nhi, từng vui vẻ hướng tới người khác mà hỏi thân phận của nàng ta.
Gần đây, quan gia hơi có chút lạnh nhạt với hắn, những đại sự thường giao cho hắn làm hiện tại cũng đều giao cho người khác, lần trước khi tuần thú Lạc Dương, còn lệnh cho hoàng trưởng tử giám quốc, gần đây Triệu quan gia lại càng đi lại mật thiết hơn với tam đệ Triệu Quang Mỹ, hắn mười năm rồi chưa từng dùng đế vương chi tôn tới phủ đệ của Triệu Quang Nghĩa, nhưng kể từ khi từ Lạc Dương quay về, đã tới ba lần, người có mắt đều nhìn ra. Triệu Quang Nghĩa đang dần bị thất sủng.
Mà Triệu Quang Nghĩa đối với chuyện này dường như không thèm để ý, thậm chí vẫn mặc sức tửu sắc, từng không để ý tới thanh danh người chỉ đứng sau đế vương, Triệu nhị ca từng cưỡng chiếm vợ của quan lại, hơn nữa còn cưỡng chiếm cả hoàng hậu của Đường quốc đã quy hàng, sao khi thấy tiểu Chu Hậu còn kiều mị động nhân hơn cả Liễu Đóa Nhi lại vẫn không chút động tâm? Ngay cả mắt cũng không có một gợn sóng nào?
Kết hợp các loại ý nghĩ lại, chỉ có một khả năng, đó là có một thứ quan trọng hơn đã hoàn toàn chiếm cứ tâm thần của hắn, khiến hắn không rảnh để ý xung quanh. Thứ gì so với tuyệt sắc mỹ nhân càng khiến nam nhân động tâm hơn, thậm chí là coi thường lệ sắc của mỹ nhân? Chỉ có một loại, đó chính là quyền lực, đối với Tấn vương Triệu Quang Nghĩa mà nói, còn có quyền lực gì mà hắn phải truy cầu nữa? Duy có bảo tọa của đế vương mà thôi.
"Triệu Quang Nghĩa, đã cảm giác thấy sự nguy hiểm của việc bị thất sủng, hơn nữa muốn được ăn cả ngã về không, tiến hành phản công rồi!"
Đây chính là kết luận của Dương Hạo, bằng vào một chút dấu vết này, vốn bất kỳ ai cũng không thể suy đoán ra hắn muốn sắp đặt cung biến, hơn nữa lập tức muốn cung biến. Trong mắt Dương Hạo, trong trí giả từ cổ trí kim "Võ Hầu Gia Cát Khổng Minh trí gần như yêu quái không thể, Lãnh đại tiên sinh, giang hồ đệ nhất trí giả cũng không thể, nhưng Dương Hạo hắn thì lại có thể.
Bởi vì chỉ có người tới từ tương lai như hắn, biết rằng Triệu Quang Nghĩa sớm muộn gì cũng làm phản. Hơn nữa hắn một mực suy đoán rằng do ảnh hưởng của mình đối với lịch sử, Triệu Quang Nghĩa là hành động sớm hơn hay là hành động muộn hơn, dùng phương thức gì, vào lúc nào, dùng thủ đoạn gì để hành động? Ý nghĩ này một mực quấy nhiễu đầu óc hắn, hiện giờ phát hiện ra những chỗ quỷ dị này, hắn tất nhiên dễ dàng nghĩ ra rằng Triệu Quang Nghĩa đang muốn làm gì.
Bộ dạng đờ đỡn của Dương Hạo trong mắt mọi người đã lộ ra rằng hắn không cảm thấy hứng thú gì với bữa tiệc ngày hôm nay. Hoàn cảnh hiện giờ của Lý Dục và tiểu Chu Hậu khiến cho tâm cảnh của họ vô cùng mẫn cảm, lập tức phát giác ra hắn có tâm sự, hứng tình ẩm yến cũng nhạt đi dần, uống thêm mấy chén liền đứng dậy cáo từ.
Dương Hạo cũng không giữ họ lại, tiễn phu phụ Lý Dục xuống lầu, rồi nói với ba người bọn Đông Nhi: "Lập tức về phủ."
Đông Nhi và Ngọc Lạc, Diệu Diệu ngơ ngác nhìn nhau, không biết hắn vì sao lại không vui, chỉ đành dạ một tiếng, theo hắn quay về. Vì Nhất Tiếu lâu chỉ cách nhà của hắn có hai con đường, đi bộ là tới, cho nên bốn người không ngồi kiệu. Đi được một lát, Đông Nhi không nhịn được, gọi khẽ: "Quan nhân..."
"Hả?" Dương Hạo đang cân nhắc lại kết luận của mình, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại.
Đông Nhi lắp bắp nói: "Quan nhân... có phải là thấy nô gia tán thưởng thi từ của Lý tướng quân, cho nên... cho nên mới không vui phải không?"
Đinh Ngọc Lạc và Diệu Diệu đều giỏng tai lắng nghe, Dương Hạo ngây người, bật cười, nói: "Làm gì có chuyện đó, thơ của Lý Dục có thể gọi là đệ nhất thiên hạ, các nàng tán thưởng thì có gì mà không đúng? Phu quân của nhà nàng chẳng lẽ lại là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Có thể vì chút chuyện nhỏ này mà đố kỵ người ta ư?"
Diệu Diệu và Đông Nhi mấy ngày này qua lại với nhau, chỉ cảm thấy vị đại phụ (vợ cả) này tính tình ôn nhu, rộng lượng, thực sự là người sống chung tốt nhất, cũng cực kỳ hòa hợp với nàng ta, cho nên ở trước mặt Đông Nhi cũng không quá câu nệ, nghe thấy lời của Dương Hạo liền bước lên một bước, quàng lấy tay Dương Hạo, vui vẻ nói: "Chàng không nói thì người ta làm sao mà biết được? Lão gia đột nhiên biến thành trầm muộn, nô gia còn cho rằng không vui vì sự hâm mộ của nô gia đối với Lý tướng quân, lão gia phải chăng là có tâm sự gì đó?"
Dương Hạo vỗ vỗ bàn tay nhỏ của nàng ta, hơi trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Nữ Nhi quốc đã chuyển sang tên của Trương Ngưu Nhi và lão hắc chưa?"
Diệu Diệu đảo mắt, mi dài chớp chớp, mỉm cười gật đầu: "Ơ... rồi."
Dương Hạo nghiêm mắt nói: "Muốn lừa lão gia nhà nàng vậy thì phải lừa cho khéo một chút, lắp bắp như vậy thì làm sao mà lừa được?"
Diệu Diệu cúi đầu, lí nhí nói: "Lão gia, Nữ Nhi quốc này là sản nghiệp của chúng ta, lão gia bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, nô gia... quản lý nó cũng lâu rồi, sao lại tùy tiện đưa cho người ngoài..."
Dương Hạo cười khổ, nói: "Ta thấy nàng đúng là một con chuột nhỏ, có cái gì tốt là chỉ lo kéo vào tay mình. Lúc nên bỏ thì phải bỏ mới được, nàng nói đi, lại làm ra trò gì rồi?"
Diệu Diệu nhìn lén Đông Nhi một cái, Đông Nhi mỉm cười nói: "Quan nhân, chuyện này... Diệu Diệu đã nói với nô gia rồi, nô gia thấy có chút đạo lý cho nên mới cho phép nàng ta đi làm."
Dương Hạo nói: "Các nàng làm gì rồi?"
Diệu Diệu đem ý nghĩ của mình nói ra, thì ra nàng ta được Dương Hạo nói cho biết rằng muốn giao phó sản nghiệp mà hắn khổ tâm kinh doanh cho người khác, nói rằng Trương Ngưu nhi và lão Hắc đối với lão gia nhà mình cũng tính là trung thành, sản nghiệp nếu như phải vứt bỏ như vậy thì sản nghiệp vô chủ rồi cũng bị quan phụ thu lấy, không bằng hứa cho người nhà trung thành. Đó chính là vẫn có một tia hi vọng, ai lại nỡ giao phỏ sản nghiệp của mình cho người ngoài, cho nên Diệu Diệu liền đụng tay đụng chân ở trong, sang tên Nữ Nhi quốc cho Trương Ngưu nhi và lão Hắc, đồng thời một phần khế ước khác lại từ trong tay Trương Ngưu nhi và lão Hắc giao cho người khác, hai bản khế ước đều thời ký tên đồng ý, nhưng phần tên người được chuyển nhượng của bản khế ước thứ hai lại bỏ trống.
Đối với Trương Ngưu nhi và lão Hắc, Diệu Diệu tất nhiên tìm một lý do để lấp liếm, Trương Ngưu nhi và lão Hắc không biết Dương Hạo có ý đem sản nghiệp giao khoán cho bọn họ, hiệu giờ chỉ chẳng qua là đang giúp đi làm thủ tục, đóng dấu vân tay, sản nghiệp to lớn này tạm thời đứng tên bọn họ, trở thành chủ nhân, quản lý cao cấp trên thực tế trên danh nghĩa của sản nghiệp nhà họ Dương, bọ họ vui đến nỗi lúc ngủ cũng bật cười, làm gì có chút không hài lòng nào.
Huống chi La Đông Nhi, nữ chủ nhân của Dương gia còn tự mình xuất hiện, ký bản khế ước thứ ba với họ, quy định trong khế ước, nếu bọn họ quản lý kinh doanh phần sản nghiệp này thật tốt cho Dương gia, sau mười năm, một phần ba sản nghiệp của Nữ Nhi quốc sẽ hoàn toàn sang tên cho bọn họ. Hai người là một đôi đả thủ, sai vặt trong kỹ viện, thoáng cái biến thành người trên người, cho nên đối với bọn họ cảm kích rơi nước mắt, đương nhiên quyết tâm quản lý, phấn đấu vì Nữ Nhi quốc mười năm sau mà được hưởng vinh quang một đời.
Dương Hạo nghe vậy không khỏi cười khổ: "Hai cô gái này, phu nhân nhà mình dang tính chủ ý mưu quốc, bọn họ thì vắt hết óc cố gắng suy nghĩ xem nên bảo toàn sản nghiệp nhà mình như thế nào. Có điều như vậy cũng tốt, lưu lại tòa Nữ Nhi quốc này thì có thể bảo trì được sự qua lại thân mật với các vương hầu phu nhân, rất nhiều nam nhân sẽ không đem chuyện của mình ra nói với đồng liêu và bằng hữu, nhưng lại sẽ nói với người nhà của mình, nói không chừng tòa Nữ Nhi quốc này sau này sẽ có tác dụng lớn, dựa vào một phần cảm kích và nghĩa khí để duy trì quan hệ lâu dài, không bằng dùng lợi ích để khống chế bọn họ.
Nghĩ tới đây, Dương Hạo liền cười ha ha: "Ừ, xử trí như vậy cũng được. Vậy là trong thành Khai Phong đã không còn gì phải xử trí nữa rồi, chúng ta bây giờ về phủ đi, thu thập đồ đạc, trước khi trời tối các nàng lập tức xuất thành."
Đông Nhi và Diệu Diệu nhìn về vầng mặt trời đỏ ở chân trời, ngạc nhiên nói: "Hiện tại xuất thành ư?"
"Không sai, chính là hiện tại!"
Đông Nhi vội vàng hỏi: "Quan nhân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Dương Hạo cười khẽ một tiếng: "Vừa rồi ta là Lý tướng quân ẩm tửu đàm tiếu, nàng nói xem liệu có chuyện trọng yếu gì không? Chỉ là chúng ta đã quyết rồi thì khởi hành sớm một chút càng thỏa đáng hơn, để tránh đêm dài lắm mộng."
Đinh Ngọc Lạc vội vàng hỏi: "Nhị ca, còn huynh thì sao?"
Dương Hạo nói: "Các người đi trước đi, sáng mai tiễn Tiền vương rồi, nhị ca sẽ xin về hưu một cách phong quang, lúc đó sẽ hợp hợp với các người."
Đông Nhi hoài nghi nhìn hắn: "Đã như vậy, chúng ta hà tất phải gấp nhất thời làm gì? Chúng ta ở lại cùng quan nhân, ngày mai cả nhà chúng ta cùng nhau lên đường."
Dương Hạo cự tuyệt: "Không được, ta nói đi hôm nay là đi hôm nay!"
Đông Nhi và Diệu Diệu thốt lên: "Thiếp không đi!"
Dương Hạo trừng mắt lên, tức giận nói: "Phản rồi! Chúng ta ai là chủ hả?"
Hai nàng bị hắn trừng mắt lườm, không khỏi cúi đầu xuống, lí nhí nói: "Tất nhiên là quan nhân (lão gia) người rồi..."
Dương Hạo nói: "Vậy là được rồi, ta nói hôm nay đi vậy thì hôm nay đi, không muốn đi cũng phải đi. Hiện tại quay về, lập tức thu thập hành trang rồi lên đường."
Đinh Ngọc Lạc do dự một lát rồi nói: "Nhị ca, đã như vậy thì muội ở lại nhé."
Dương Hạo hỏi lại: "Muội ở lại vậy thì ai chiếu ứng cho hai vị tẩu tẩu?"
Đông Nhi và Diệu Diệu vội vàng nói: "Bọn thiếp có thể tự chiếu cố cho mình, không cần ai chăm sóc đâu."
Dương Hạo thở dài một hơi, nói: "Ta biết các người đang lo lắng điều gì, ta đột nhiên quyết định bảo các người đi, còn mình thì đơn độc ở lại, quả thật là có một chuyện cần phải làm rõ, có điều chuyện này đối với ta mà nói thì không có nguy hiểm gì cả, ta chỉ là muốn làm rõ đâu đuôi chân tướng của nó mà thôi, để tiện đưa ra đối sách. Nếu như không có gì bất ngờ, tảo triều ngày mai tiễn Tiền vương đi rồi, ta sẽ từ quan về hưu, thành người tự do, lúc đó tự sẽ tìm các người.
Còn nếu tối nay thực sự có chuyện, nàng nói xem một nhà chúng ta đều lưu lại Khai Phong thì dễ thoát thân hơn hay là một mình ta đi thì dễ thoát thân hơn? Loại địa phương như thành Thượng kinh mới là long đàm hổ huyệt, dị tộc tha hương, chắp cánh cũng khó bay, ta chẳng phải vẫn yên bình trở về ư? Huống chi sau khi các người đi rồi, ta tuy trông thì chỉ có một mình, nhưng còn Trư nhi giúp ta, còn có Phục Thung của Kế Tự đường âm thầm liên lạc với ta, nếu các người cứ khăng khăng ở lại bên cạnh ta, đối với ta không có ích lợi gì cả, ngược lại khiến ta vướng chân vướng tay, không thể hành động tự nhiên. Hiểu chưa?"
Đông Nhi và Diệu Diệu do dự một lúc, quay sang nhìn nhau một cái rồi Đông Nhi mới miễn cưỡng nói: "Vâng, vậy nô gia xin tuân theo sự phân phó của quan nhân, quan nhân... cố gắng bảo trọng."
Đồ đạc ở trong phủ sớm đã được thu thập xong xuôi, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị tốt, vừa nói phải đi, đi cũng nhanh. Ngọc Lạc hai năm nay lang bạt thiên hạ, đi đường nghỉ trọ đã cực kỳ quen thuộc, lại có Mục Vũ dẫn mấy thị vệ đi theo, trên đường không có chuyện gì.
Dương Hạo lại gọi Mục Vũ sang một bên, dặn dò hắn vừa ra khỏi thành, lập tức đi cả đêm về phía tây, nhất định phải đưa cả nhà về Lô châu một cách nhanh nhất.
Nhìn xe ngựa đã khuất khỏi tầm mắt, Dương Hạo lập tức lên ngựa, phi về phía đầu kia của ngõ. Ra khỏi ngõ, qua Biện kiều, đầu cuối của con phố dài chính là phủ Khai Phong nguy nga tráng lệ. Dương Hạo tới trước phủ Khai Phong, chỉ thấy sai dịch gác phủ Khai Phong, tiểu La ra ra vào vào vẫn như bình thường, không hề có gì khác lạ.
Dương Hạo vốn vẫn hay lui tới Nam Nhan, tiểu lại gác cửa đều nhận ra hắn, lúc này hắn tuy một thân tiện trang, nhưng vẫn không bị ai ngăn trở. Dương Hạo buộc ngựa xong, hắn lê chân vào cửa lớn của Nam Nha, trên đường đi, một mực chú ý quan sát nhất cử nhất động ở bên trong.
Căn cơ của hắn ở Lô châu, Lô châu vốn không phải là một nơi thích hợp để sinh tồn an cư, nếu không cũng không đến nỗi trải qua bao nhiêu năm mà vẫn là một địa phương thưa thớt bóng người. Hắn có thể dẫn mấy vạn bách tính đóng rễ ở đó, phải tạo ra hình thế vi diệu giữa tây bắc tam phiên và tạp hồ dị tộc, mới có thể như cá gặp nước.
Lô châu, là lợi dụng các phương thế lực đấu đá lẫn nhau, các loại mâu thuẫn chế ngự lẫn nhau mới ở một khu vực vốn tuyệt không thể quản lý mà giành được cơ hội sinh tồn và phát triển, nhanh chóng lớn mạnh. Hiện giờ hắn tuy có thế lực ngầm rất lớn, nhưng chỉ dựa vào khu vực Lô Châu, không có chiến lược đi sâu, không có dư địa quay về, cho dù là có Đảng Hạng thất thị âm thầm chống lưng, căn cơ không ổn, thủy chung khó có thể phát triển xa hơn, mở rộng không gian phát triển và không gian sinh tồn. Lô châu và Phủ châu tuy ủng hộ sự tồn tại của hắn, hòng cắm một cái đinh vào mắt của Hạ châu Lý thị, nhưng tuyệt đối không muốn để thế lực của hắn ngấm sâu vào địa bàn của mình. Mà đối với Hạ châu mà nói, mặc dù Hạ châu hiện giờ nội ưu ngoại hoạn đến sứt đầu mẻ trán, cũng không phải là hắn vỗ kiếm vung lên, dựng thẳng đại kỳ là lập tức có thể chiến thắng được.
Hắn cần nhiều thời gian hơn, càng nhiều cơ hội hơn. Nếu hắn có thể bí mật quay về Lô châu, dưới tình huống không có cái lo về sau mà giải quyết Ngân châu Khánh vương trước, chiếm cứ được yếu địa chiến lược này, vậy thì trên phương diện ngoại giao, hắn có thể giành được sự ủng hộ của Khiết Đan, đồng thời mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ở Tây Bộ.
Xuất phát từ sự lo lắng này, nếu hắn có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Biện Lương, không đến nỗi khiến triều đình lấy cớ đi thảo phạt hắn, vậy thì hắn sẽ có thể không tiếc dư lực mà đi thực hiện, điều này khiến trở lực của hắn giảm đi ít nhất, chế tạo cho hắn một cục diện có lợi hơn, giảm bớt thương vong và chiến tranh tới mức nhỏ nhất.
Nhưng nếu hắn có thể chứng minh Triệu Quang Nghĩa lập tức sẽ động chính biến, vậy thì hắn không thể ung dung chờ đợi được. Dã tâm của Triệu Quang Nghĩa so với Triệu Khuông Dận thì lớn hơn nhiều, lại không có được lòng dạ và sự nhìn xa trông rộng của Triệu Khuông Dận, nếu để hắn xưng đế, với tính tình của hắn, mình rất khó có cơ hội rời khỏi Biện Lương nữa.
Triệu Quang Nghĩa giành được đế vị một cách bất chính phải cố gắng khuếch đại ảnh hưởng của mình một cách nhanh chóng để ngồi vững trên đế vị. Lựa chọn duy nhất chính là kiến lập quân công. Nếu lúc đó Bắc Hán quốc đã bị Triệu Đức Chiêu tiêu diệt, Ngô Việt quốc lại lộ ra vẻ hăng hái quy thuận một cách hòa bình, mà Bắc quốc Khiết Đan lại không thể dễ dàng chiếm được, vậy thì khả năng dùng binh lớn nhất của Triệu Quang Nghĩa chỉ còn lại một nơi: Tây Bắc.
Cho dù Triệu Quang Nghĩa không xuất binh, cơ hội để mình có thể chết già cũng nhỏ tới đáng thương. Dưới sự che chở của Triệu Khuông Dận, tiền quốc quân các nước Đường, Kinh, Hồ, Hán ai ai cũng đều được phong vương phong hầu, được hưởng những năm cuối thái bình ở Khai Phong, nhưng Triệu Quang Nghĩa một khi kế vị, những quốc quân các nước nhìn thì đã không còn uy hiếp gì vẫn khó mà tránh khỏi bị "sống thọ và chết tại nhà" trong tay hắn.
Dương Hạo nhớ rằng, Mạnh Cơ, quốc chủ của hậu Thục lúc đang ăn mừng sinh nhật thì bạo bệnh mà chết, trước đó, cùng ông ta nắm tay nói cười, thống ẩm mừng sinh nhất chính là Nam Nha phủ doãn Triệu Quang Nghĩa. Quốc chủ Lý Dục của nam Đường cũng đột tử vào lúc đang mừng sinh nhật, ngay cả Ngô Việt Tiền vương từ đầu tới cuối chưa từng động một đao một thương với Tống quốc, hai tay dâng cả giang sơn lên cho Tống quốc sau khi quay về Tống quốc, vào lúc mừng sinh nhật cũng đột tử mà chết, quân chủ có thể sống sót đều là những hôn quân khi còn tại vì thường tác oai tác quái, không để ý một chút nào tới dân tâm của cố quốc.
Dân tâm và danh vọng của Dương Hạo hắn ở Lô châu, Triệu Quang Nghĩa thông qua Trình Đức Huyền e rằng cũng sớm đã biết được rồi, trước đây hắn có thể không để ý, nếu như hắn làm hoàng đế rồi, hắn lại không thể không để ý. Đinh Thừa Tông và nghĩa phụ Lý Quang ở tây bắc hiện giờ sút thế đã lâu, sẵn sàng ra giận, các loại hiện tượng dị thường hiện giờ đều che dấu rất tốt, nhưng không thể một mực khống chế đến mức gió mưa không lọt, đây lại là một uy hiếp khác.
Nếu hắn hiện giờ không nhanh chóng rời khỏi Biện Lương, ngày sau trong sử sách e rằng sẽ dụng một câu rất không hay để miêu tả lại kết cục của hắn: Phách châu Dương Hạo, từng là một phiên vương của Lô Châu, về hưu, tới Biện Lương tiềm cư. Vào ngày sinh nhật tháng này năm này, được vua ban cho ngự tửu, hôm sau, chết."
Thế là còn tốt đấy, nếu nữ quyến của hắn lọt vào tay Triệu nhị ca, khó đảm bảo được là lại không truyền ra cái gì "Hi lăng hành Đông Nhi đồ", "Hi lăng hạnh diễm diễm đồ..." "Hi lăng hạnh..." nếu như vậy, e rằng một ngàn năm sau, trên mộ phần của hắn đều là một mảng cỏ xanh không ai đoái hoài.
Nghĩ tới đây, Dương Hạo không khỏi lạnh toát người: Đi! Chỉ cần để ta xác nhận được Triệu Quang Nghĩa sắp động thủ, vậy thì lập tức phải đi, vô luận là cục thế của tây bắc hay là tình hình Trung Nguyên, đều không cho phép ta được chậm trễ."
Dương Hạo nghĩ tới đây, hai mắt híp lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Mộ Dung Cầu Túy đang mỉm cười đứng trên bậc đá trước nghi môn, chắp tay nói: "Dương đại nhân, lâu rồi không gặp."
"Quan gia nhân hậu, đề bạt Dương mỗ làm Đại hồng lư, nhưng Mộ Dung tiên sinh cũng thấy rồi đấy, Dương Hạo đã tàn... ài, đi lại khó khăn rồi, không còn hình tượng gì cả, làm sao mà lập được quan uy nữa? Làm sao mà đứng trên triều đường được nữa? Với tuổi này của Dương mỗ, hai năm ngắn ngủi từ một kẻ áo vải trèo lên tới cửu khanh cũng thấy đủ rồi. Ngày mai, bản quan muốn xin từ chức vinh quy với quan gia, từ khi vào kinh đến nay, Dương mỗ nhận được sự hậu ái của Tấn vương thiên tuế, được ngài chiếu cố nhiều, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng thiên tuế để tỏ lòng biết ơn."
Mộ Dung Cầu Túy cười nói: "Dương đại nhân quan lộ thuận buồm xuôi gió, tiền trình rộng lớn, tương lai làm tới tướng quốc, dưới một người mà trên vạn người vốn cũng là chuyện trong dự liệu. Chỉ là đại nhân vinh thăng quá nhanh, sĩ đồ thuận lợi, trước đây không có ai bằng, dẫn tới gặp phải thiên kỵ, cho nên mới có nạn này. Hiện giờ đại nhân về hưu với quan chức Đại hồng lư, triều đình tất nhiên vẫn có phong thưởng, nói không chừng có thể phong làm Khai Quốc hầu, đắc thực phong âm, con cháu được nhờ, đời này cũng tính là phong quang vô hạn rồi.
Tống triều tướng vị có thân vương, tự vương, quận vương, quốc công, quận công, khai quốc công, khai quốc quận công, khai quốc huyện công, khai quốc hầu, khai quốc bá, khai quốc tử, khai quốc nam, tổng cộng mười hai loại, người được phong khai quốc hầu đã là người phải lập được công lao cực lớn. Dương Hạo nghe vậy liền vội vàng xua tay, nói: "Không dám, không dám, có thể có được địa vị như ngày hôm nay, Dương mỗ đã thấy thỏa mãn rồi, nào dám tham lam hơn nữa. Đúng rồi, thiên tuế chắc đã làm xong việc công rồi? Bản quan hiện giờ bái phỏng, không biết có làm phiền thiên tuế không?"
Mộ Dung Cầu Túy mỉm cười, nói: "Đại nhân tới không đúng lúc rồi, thiên tuế cùng huyện lệnh Tuấn Nghi Tống đại nhân tới thuần thị Hoàng Hà thủy đạo, thương nghị chuyện mở hà đạo rồi, hiện giờ không có ở trong phủ."
Hắn ngẩng đầu nhìn đàn quạ bay quanh gốc cây, một vầng tà dương còn treo trên ngọn cây, Mộ Dung Cầu Túy ánh mắt chớp động, mỉm cười nói: "Mời đại nhân trước tiên tới Thanh Tâm lâu uống trà đã, thiên tuế chắc cũng sắp về rồi đó."
"Ồ, thiên tuế bận rộn công vụ, chỉ là không ngờ hiện tại hoàng hôn sắp buông xuống rồi mà thiên tuế vẫn phải bôn ba vất vả vì quốc sự." Dương Hạo giả vờ cảm thán, nói: "Bản quan đằng nào cũng đang rảnh, vậy thì đợi thiên tuế vậy."
Hắn mỉm cười, bất động thanh sắc bước qua bậc cửa, thuận miệng hỏi: "Xuân vừa tới, hà đạo nên khai thông một chút, thiên tuế tới đê lúc nào vậy?"
Mộ Dung Cầu Túy nói: "Thiên tuế vừa hạ triều đã tới hà đạo rồi, bận đến nỗi ngựa không ngừng vó, lão thân là phụ tá của thiên tuế, nhưng lại không giúp gì nhiều được cho thien tuế, thực sự là xấu hổ vô cùng."
"Tan triều đã tới sông rồi ư? Vậy người mà ta thấy ở Nhất Tiếu lâu là ai?" Dương Hạo nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt thì vẫn mỉm cười rất ung dung. Lững thững bước về phía trước, dõi mắt nhìn xung quanh, Dương Hạo đột nhiên thấy một tên nha sai dắt ngựa vòng qua một con đường ở bên phải, hai mắt Dương Hạo híp lại, chú ý thấy đó là một thớt quân mã, thị lực của hắn rất tốt, lờ mờ thấy trên cổ quân mã có đóng dấu của cấm quan mã quân doanh. Dương Hạo vội vàng thu lại ánh mắt, chỉ vào một gốc cây hoa ở bên cạnh, khen: "Cây hạnh này nở đẹp thật."
Mộ Dung Cầu túy cười nói: "Ha ha, dưới Thanh Tâm lâu, chỗ nào cũng là ngọc lan, đinh hương, không những so với cây hạnh này còn đẹp hơn gấp mười lần, hơn nữa mũi thơm nức mũi, nào nào nào, Dương đại nhân, đi bên này.
Dương Hạo theo Mộ Dung Cầu Túy vào trong viện, không khỏi sảng khoái tinh thần, chỉ thấy một mảng biển hoa, mũi thơm khắp nơi, lập tức khiến người ta tinh thần phấn chấn, trong biển hoa, Thanh Tâm lâu mái cong sừng dựng đã hiện ra trước mắt.
...
Trong điện Vạn Tuế, Triệu Khuông Dận và Tấn vương Triệu Quang Nghĩa ngồi đối diện với nhau.
Huynh đệ vẫn là huynh đệ, nhưng so với trước kia thì lại lãnh đạm hơn mấy phần, tửu yến vẫn là Triệu Khuông Dận đặc biệt dặn dò, thức ăn là đồ mà huynh đệ nhà mình thích ăn nhất, nhưng ăn vào trong miệng lại như là nhai sáp, hoàn toàn không có một chút mùi vị nào. Loại lãnh đạm giữa hai người bọn họ không phải là biểu hiện ở ngoài mặt, mà là tồn tại trong lòng bọn họ, thế là giống như cách nhau một lớp băng, không dễ dàng có thể tan ra như vậy.
Triệu Khuông Dận vừa từ chỗ Triệu Quang Mỹ uống rượu về, hiện giờ ông ta đã là lần thứ tư đến thăm phủ đệ của tam đệ Triệu Quang Mỹ rồi. Từ lúc từ Lạc Dương về, ông ta liên tiếp tới thăm phủ đệ Triệu Quang Nghĩa, người tinh mắt đều nhìn ra, hoàng đế là đang tạo thế nhập sĩ (lên làm quan) cho Triệu Quang Mỹ, e rằng không lâu nữa sẽ dùng hắn.
Triệu Quang Nghĩa cũng vừa từ Như Tuyết phường uống rượu về, sắc mặt cũng giống như đại ca, hơn đỏ ửng. Nghĩ tới sự thân cận của đại ca với tam đệ, sự bồi dưỡng đối với hoàng trưởng tử, nghĩ tới sự lãnh đạm của ông ta đối với mình, nghĩ tới việc đại tướng quân Tào Hàn bị ám sát, nghĩ tới thích khách nam mặc nữ tranh, tên tiếp ứng tay cầm đại kiếm trong quân, trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.
"Nào, nhị đệ, uống thêm một chén nào."
Triệu Khuông Dận phá tan sự im lặng, nâng chén nói với Triệu Quang Nghĩa. Sự trầm lặng của Triệu Quang Nghĩa bị ông ta nhìn thành sự kháng nghị không lời đối với mình. Ông ta rất cao hứng, nhị đệ rất lâu rồi không vào cung tìm ông ta, hiện giờ hắn tới rồi, có thái độ còn mạnh hơn là không có thái độ, hắn có thể biểu lộ sự bất mãn của bản thân ra ngoài, vậy hai huynh đệ còn có thể thổ lộ tình cảm.
Gia nghiệp khổng lồ đều có thể chia, nhưng bá nghiệp đế vương lại không thể chia cho người nhà được, hoàng đế chỉ có thể có một người, đợi khi mình già rồi, tuổi của nhị đệ cũng không còn nhỏ nữa, mình tính toán để nhi tử tiếp vị, tất nhiên là không phải không có lòng riêng, nhưng điểm này cũng là một lý do để ông ta hạ quyết tâm, tin rằng chuyện nói ra rồi, nhị đệ cho dù bất mãn, nhưng ngày tháng trôi qua, có lẽ ân oán cũng sẽ trôi theo mây khói.
"À, đại ca, mời!" Triệu Quang Nghĩa miễn cưỡng nâng chén lên, hơi tỏ ý với Triệu Khuông Dận, ngẩng đầu uống cạn.
"Nhị đệ..." Triệu Khuông Dận trầm ngâm nói: "Từ lúc từ Lạc Dương về, huynh đệ ta đây là lần đầu tiên đơn độc ẩm yến."
"Đúng vậy." Triệu Quang Nghĩa cười khổ, nói: "Từ lúc từ Lạc Dương về, đại ca ngày đêm bận rộn quốc sự, huynh đệ làm sao dám tới làm phiền?"
Triệu Khuông Dận trầm mặt một lát, đứng dậy, từ trên long thư án lấy một ngọn đèn, quay về ngồi lên bàn tiệc, đặt đèn ở trước mắt, ánh đèn chiếu sáng gương mặt vuông vắn rất giống nhau của hai huynh đệ. Ánh mắt của Triệu Quang Nghĩa có chút lấp lánh, lập tức né tránh ánh mắt của Triệu Khuông Dận.
Triệu Khuông Dận ánh mắt ngưng trọng, hỏi: "Nhị đệ, đệ sao vậy?"
Triệu Quang Nghĩa cúi đầu nói: "Không sao cả, chỉ là... rất lâu rồi không cùng ẩm tửu với đại ca, hôm nay ngồi đây, không ngờ lại có chút không tự nhiên." Nói xong, hắn rụt bàn tay đang hơi run run của mình vào trong tay áo.
Triệu Khuông Dận mỉm cười, nâng chén lên nhấp, sau đó đặt chén rượu xuống rồi vuốt râu than: "Nhị đệ, chỗ này không có người ngoài, hai huynh đệ chúng ta có khúc mắc gì, thì cứ nói đi đừng ngại. Từ thời Đường mạt tới nay, một quốc gia hưng thịnh, một quốc gia diệt vong, lập một vua, diệt một vua, nhấp nhô lên xuống, cứ giống như trò đùa. Nếu không thể tiếp nhận sự giáo huấn của tiền nhân, đại ca cũng chẳng qua là một trong những đế vương hưng vong trong chốc lát mà thôi. Tống quốc ta cũng chẳng qua là chư hầu một phương không đáng được nhắc đến trong sử sách.
Vi huynh tính toán mọi cách mới có được thành quả ngày hôm nay, thiên hạ ổn định, bốn biển bình yên. Nhưng nếu muốn ổn định và hòa bình lâu dài, thì phải có một quy củ, xác lập hoàng trữ kế thừa, chính là sự căn bản để triều đình được lâu dài." Ông ta vỗ đùi mình, nói: "Nhị đệ, bảo tọa này, ai mà không muốn ngồi chứ? Nhưng cuối cùng người có thể ngồi lên cũng chỉ có một mà thôi. Tâm ý của đệ, vi huynh không hẳn không biết, nhưng hôm nay vi huynh phá lệ truyền ngôi vua cho ngươi, ngày sau giữa huynh đệ, chú cháu, liệu vẫn có người làm theo lệ này hay không? Liệu có người vì thế mà khiến huynh đệ hoàng thất tàn sát lẫn nhau, hậu hoạn vô thường hay không?"
Triệu Quang Nghĩa lo sợ nói: "Đại ca, huynh đệ không hề có ý tranh giành bảo tọa, đại ca..."
Triệu Khuông Dận giơ tay lên ngắt lời hắn, kích động nói: "Nhị đệ, huynh đệ chúng ta, hôm này thẳng thắn nói ra ý kiến của mình, được không?"
Triệu Quang Nghĩa hơi ngây người, nói: "Được!"
Triệu Khuông Dận cầm chén lên uống cạn, ánh mắt của Triệu Quang Nghĩa ở đối diện không khỏi hơi lấp lánh, có chút khẩn trương giơ chén lên, cũng một hơi uống cạn. Triệu Khuông Dận trầm giọng nói: "Từ cổ chí kim, cách lập trữ luôn luôn không bao giờ thập toàn thập mỹ, duy có chọn người thích hợp lâu dài làm lựa chọn.
Thương vương triều huynh chết đệ lên, từ đó về sau đời đời huynh đệ tranh giành, dẫn tới loạn chín đời, cuối cùng là mất nước. Nhà Chu giành được thiên hạ, châm biếm nguyên nhân triều Thương bị diệt vong là Ân Trụ hoang dâm, không có chữ tín. Chu công lấy cái này làm gương, lập đích không lập trưởng, lập trưởng không lập hiền. Từ đó mới có tông pháp, lễ pháp, cương kỷ thiên hạ, tiếp nhận đạo đức trên dưới, từ đó về sau, để con nối tiếp đế vị là chế định mà trăm vua không đổi.
Kỳ thực Chu công cũng được, đại ca của đệ cũng được, có ai mà không biết rằng lập hiền hơn hẳn lập đích, nhưng... duy có chế định truyền cho con, có sự phân biệt giữa đích và thứ mới có thể dập tắt được ham muốn của người thiên hạ. Không lập con trưởng thì khó mà tránh khỏi khiến thiên hạ tranh giành nhau.
Hơn nữa có tài đức và không có tài đức, khó mà phân rõ được, đệ cho rằng hắn có tài đức, người khác chắc gì đã cho rằng hắn có tài đức, lại có kẻ giỏi dối trá, lúc chưa lên bảo tọa thì nhìn thấy là một nhân tài, sau khi đăng cơ cũng chẳng qua là như vậy, không thể trước sau đều vẹn toàn được, đây không phải là vấn đề mà lập hiền có thể giải quyết được.
Nếu áp dụng kế sách lập hiền không lập đích, nhưng phàm là kẻ muốn tranh vị, ai chịu nói rằng mình không phải là kẻ hiền?Kẻ dùng soán nghịch chiến loạn để đoạt vị, tất nhiên có kẻ hiền, nhưng kẻ hiền đúng là có thật, nhưng hôn quân bạo tàn thì lại không thiếu, phải không?
Lấy nam triều Tiêu Diễn mà nói, cùng với loạn Hầu Cảnh, trong hàng con cháu của Lương Vũ Đế Tiêu Diễn, không biết có bao nhiêu kẻ tự cho rằng mình xứng đáng với ngôi vị hoàng đế, thực ra chỉ là bọn hoàng khố tử đệ giá áo túi cơm, ai ai cũng cầm binh tự giữ mình, thấy chết không cứu, tàn sát lẫn nhau. Kết quả là người thân thì đau mà kẻ thù thì vui, bị bắc nhân chê cười là đồ khỉ. Gia quốc thiên hạ, gia quốc thiên hạ, chỉ cần một ngày vẫn là gia quốc thiên hạ, vậy thì lập đích không lập trưởng, lập trưởng không lập hiền chính là sự lựa chọn duy nhất. Mặc dù nó cũng không phải là kế sách vạn toàn, nhưng là thủ đoạn tốt nhất để bảo chứng gia quốc thiên hạ có thể tiếp tục tồn tại. Lựa chọn lập trữ, càng đơn giản rõ ràng thì càng tốt, một khi rối ren phức tạp, sẽ có tình trạng mượn cớ xuất quân, chiến loạn không ngừng, vì đế vị mà tranh chấp không thôi, lệ này nếu bị thay đổi, bách tính ắt sẽ không có một khắc được yên bình. Dùng cách lập tử lập đích, chính là làm lợi cho thiên hạ hậu thế..."
Nói tới đây, Triệu Khuông Dận cảm thương nói: "Nhị đệ, ngươi theo đại ca nhiều năm, lại quản lý Khai Phong mười năm, tài năng của ngươi, Đức Chiêu làm sao sánh bằng, đại ca trong lòng hiểu rõ. Nhưng cho dù bỏ đi tư tâm, nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ, đại ca cũng không thể chọn ngươi làm trữ. Hiện giờ thiên hạ đã thái bình, đại ca nhiều năm hao tổn tâm huyết, vứt bỏ ảnh hưởng chính trị thời Đường, không để phiên trấn địa phương tự cai quản, chỉ cần không nổi nội loạn, Triệu gia ta thế nào cũng ngồi yên ổn nắm giang sơn hai ba trăm năm. Nhưng chư vương họ Triệu vì đế vị mà tàn sát lẫn nhau, không quá hai chục năm, thiên hạ sẽ đổi chủ. Đại ca chính là lo lắng về chuyện này cho nên mới lựa chọn như vậy."
Hắn rót đầy một chén rượu cho Triệu Quang Nghĩa, lại rót cho mình một chút, cầm chén nói: "Nhị đệ, hôm nay đại ca thật tâm giãi bày, hi vọng nhị đệ có thể minh bạch sự khổ tâm của đại ca. Ta và đệ huynh đệ đồng tâm, cùng giữ gìn giang sơn Triệu Tống. Nhị đệ nếu hiểu rõ sự khổ tâm của đại ca, tiếp nhận sự lựa chọn của đại ca, vậy thì xin hãy uống hết chén này."
Triệu Quang Nghĩa hơi do dự, sau đó chậm rãi đưa hai tay ra, cầm lấy chén rượu.
Trong mắt Triệu Khuông Dận lộ ra vẻ vui mừng, giơ chén về phía hắn, nói: "Cạn!" Nói xong liền ngẩng đầu lên uống cạn.
Triệu Quang Nghĩa lại vẫn chưa uống, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Khuông Dận, Triệu Khuông Dận nhíu mày, kinh ngạc nói: "Nhị đệ, đệ... ?"
Sắc mặt của Triệu Quang Nghĩa trầm xuống, nói: "Đại ca, huynh đệ còn có một việc, muốn ở ngay trước mặt đại ca hỏi cho minh bạch, khúc mắc này một khi chưa giải, huynh đệ giống như mang gạch trên lưng, như nghẹn trong cổ, chén rượu này, bất kể là như thế nào cũng không thể nuốt xuống được."
Triệu Khuông Dận nghe vận liền giãn mặt, cười nói: "Nhị đệ cứ nói đi, đại ca sẽ tri vô bất ngôn."
Triệu Quang Nghĩa hơi rướn người về phía trước, trầm giọng hỏi: "Đại ca, đại ca ruột của ta, nếu huynh nhân chí nghĩa tận như vậy với huynh đệ, không biết... Thích khách ở Lạc Dương ngày đó... tại sao lại có?"
Trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, dưới ánh đèn, nụ cười đó hơi có chút co quắp, lộ ra vẻ dữ tợn.
Dương Hạo nhìn thấy sắc trời đã tối, tia mặt trời cuối cùng đã sắp biến mất, liền đặt chén trà xuống, đứng dậy nói: "Mộ Dung tiên sinh, xem ra thiên tuế nhất thời sẽ không về phủ rồi, Dương mỗ về trước vậy, ngày mai sau khi từ quan, lại tới bái kiến thiên tuế."
Mộ Dung Cầu Túy đứng dậy cười nói: "Như vậy cũng được, vậy lão hủ xin được tiễn Dương đại nhân."
Mộ Dung Cầu Túy đưa Dương Hạo ra khỏi Thanh Tâm lâu, tới thẳng trước nha môn. Dương Hạo không dám lộ ra thần sắc nóng vội, lê cái chân què khập khiễng rời khỏi Nam Nha, chắp tay cáo từ với Mộ Dung Cầu Túy, đợi hắn lên ngựa rồi, chậm rãi giật cương ngã phóng đi, vòng ra khỏi thị tuyến của Mộ Dung Cầu Túy mới đánh ngựa, hối hả phi đi.
Mộ Dung Cầu Túy vuốt râu, thở phào một hơi, dõi mắt nhìn về phía trời cao ảm đạm, lẩm bẩm: "Lúc này, chắc đã động thủ rồi đây."
Lão lại nhìn về phía Lạc Dương ở xa xa, lẩm bẩm: "Tướng công, ngài đối với Mộ Dung có ơn chi ngộ, phần nhân tình này, Mộ Dung sẽ nhớ kỹ trong lòng. Nhưng Mộ Dung già rồi, cho dù tướng công trở lại tướng vị, Mộ Dung cũng khó mà có cơ hội xuất đầu nữa. Nhưng... nhưng hiện giờ lại khác rồi, công theo rồng, công theo rồng.... Ân tướng, Mộ Dung xin lỗi ngài..."
Dương Hạo rẽ tới góc tường Nam Nha liền giục ngựa phóng thẳng tới ngự nhai.
Người đi lại trên đường như mắc cửi, Dương Hạo không đi được nhanh, kiên nhẫn lắm mới tới được ngự nhai, liền phóng nhanh về phía ngọ môn.
Hắn nhớ thủ quân ngọ môn mặt mũi lạ lẫm, trong đó còn có một người tựa hồ như xuất thân từ Nam Nha, do đó không dám tới gần, chỉ lòng vòng ở xung quanh. Nhìn thấy ở phía bên trái sư tử đá dựng một cỗ kiệu lớn, Dương Hạo liền chậm rãi đi tới, kéo cương ngự hỏi: "Hay cho một cỗ kiệu lớn, đây là vị tướng công nào vẫn còn làm việc ở trong cung vậy?"
Một kiệu phu đang ngồi trên đất, lười biếng liếc một cái về phía hắn, thấy một con ngựa đen trong bóng tối, trên ngựa là một văn sĩ áo xanh, sắc trời đã tối mờ, cũng không nhìn rõ tướng mạo, liền xua xua tay, nói: "Đi đi đi, tế tướng ngồi được kiệu lớn này ư? Đây là kiệu của Tấn vương thiên tuế đó."
"A, thì ra là vậy, đắc tọi, đắc tội."
Dương Hạo xin lỗi một tiếng rồi phóng ngựa bỏ đi. Dương Hạo đi tắt qua đường nhỏ rồi rẽ trái rẽ phải, càng đi càng nhanh, khi tới Kim Lương kiều ở thành tây, trên trời đã có một vầng trăng nhô lên. Dương Hạo đột nhiên kéo cương ngựa, cúi đầu nhìn trăng sáng lay động theo mặt nước đang lăn tăn, trầm ngâm suy nghĩ.
"Đi, lập tức đi thôi, ta không phải sớm đã quyết định, chờ Triệu Quang Nghĩa hành động là ta liền lập tức ly khai sao? Còn do dự cái gì nữa?"
Hắn giục ngựa vòng một vòng trên đầu cầu, khiến cho mấy người đi đường mắng to: "Sắc trời đã tối còn phóng ngựa trong thành, kiện ngươi lên quan cho ăn ba mươi hèo bây giờ..."
Dương Hạo cũng không thèm để ý, trong lòng đang đấu tranh dữ đội, giữ tiền trình an nguy của mình và sự kính trọng ái hộ của hắn đối với đối thủ Triệu Khuông Dận trên một loại ý nghĩ nào đó, khó khăn đưa ra lựa chọn.
"Lý trí một chút đi nào, cho dù ta quay lại, thì có tác dụng gì? Nếu Triệu Quang Nghĩa vẫn chưa động thủ, một chút đầu mối này của ta liệu có thể coi là chứng cứ để hướng tới hoàng đế mà tố cáo huynh đệ ruột của ông ấy không? E rằng... e rằng ta ngay cả cửa cung còn chưa tiến vào được thì đã bị thị vệ ở cửa cung ngăn lại rồi.
Kẻ không có đạo đức, chuyện đi cướp vợ người ta; ở Giang châu đồ sát cả thành, giết người vô số, thiên hạ thái bình lâu rồi, nhưng vẫn cứng ngắc không thay đổi, chống cự ở bên trong. Bắc phạt thất bại, vứt bỏ mấy chục vạn đại quân mặc cho người ta tàn sát, từ đó bỏ luôn chí giành lại U Yên. Hắn làm hoàng thượng, liệu có làm tốt thơn Triệu Khuông Dận được không? Ta có thể cải biến tây bắc, nhưng liệu có thể thay đổi được Trung Nguyên không? Nếu nhất định phải có một đối thủ, ta thà lừa chọn dạng nhất đại hùng chủ như Triệu Khuông Dận còn hơn. Nhưng.. hiện tại tới còn kịp không?"
Dương Hạo ngẩng mặt lên trời, dưới trời chỉ có một vầng trăng, sáng trong như ngọc, ánh sáng xanh hắt xuống, chiếu lên mắt hắn.
Dương Hạo hít sâu một hơi đột nhiên thúc mạnh bụng ngựa, kiện mã ngẩng đầu lên trời hí dài một tiếng rồi tung vó lao về hướng trong thành...
← Hồi 390 | Hồi 392 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác